ZingTruyen.Store

Hồi quang phản chiếu (bùng lên rồi lịm tắt)

Chương 13: Cơn Bão Cấm Cản

Tranny1311

(1) Sau buổi tối định mệnh ở nhà Hân Lạc, Chu Tư Duệ bắt đầu có những thay đổi nhỏ nhưng đáng chú ý. Cậu ấy vẫn nghiêm túc, nhưng sự mệt mỏi đã giảm đi, và cậu ấy thường xuyên mỉm cười một cách kín đáo hơn khi nhìn Hân Lạc trong các buổi học nhóm. Cậu ấy không còn hoàn toàn cô lập bản thân nữa, thỉnh thoảng còn chia sẻ một vài ý tưởng triết học phức tạp từ những cuốn tiểu thuyết trong căn phòng bí mật của mình.
Tuy nhiên, sự thay đổi này không thể thoát khỏi tầm mắt giám sát của bà Tô Vy, mẹ cậu. Bà là một người phụ nữ quyền lực, quản lý công ty lớn và luôn theo dõi sát sao mọi hoạt động của con trai. Bà nhận thấy sự xao nhãng không thể chấp nhận được.
(2) Tối hôm đó, Hân Lạc và Minh Anh đang học ở phòng làm việc của Tư Duệ. Hân Lạc cố gắng giải thích một vấn đề Toán học phức tạp mà Minh Anh đang mắc kẹt. Cô đang nói bằng giọng nhỏ, tập trung.
Cánh cửa phòng làm việc đột ngột mở ra, và bà Tô Vy bước vào, khuôn mặt lạnh lùng và tối sầm. Bà không hề che giấu sự giận dữ của mình.
“Minh Anh, con có thể về được rồi. Ta có chuyện cần nói với Tư Duệ.” Bà nói, giọng nói sắc lạnh.
Minh Anh nhìn vẻ mặt căng thẳng của bà Tô Vy và vội vã thu dọn sách vở, chào tạm biệt và rời đi.
Hân Lạc cảm thấy trái tim mình đập dồn dập. Cô biết, bão tố sắp ập đến.
Bà Tô Vy khóa cửa lại. Bà nhìn thẳng vào Hân Lạc, ánh mắt sắc bén như tia laser.
“Cô Lâm Hân Lạc. Tôi đã điều tra về cô. Nhà cô ở đâu. Cô sống với ai. Và cả tình hình tài chính của gia đình cô.”
Hân Lạc cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc, nhưng cô vẫn giữ bình tĩnh: “Thưa cô, tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Cô hiểu rất rõ,” Bà Tô Vy nói, nụ cười mỉa mai xuất hiện trên môi. “Con trai tôi là người đứng đầu. Mục tiêu của nó là Thanh Hoa, là Harvard. Cuộc đời nó là để phục vụ cho những thành tích vĩ đại. Nó không có thời gian cho những mối quan hệ vô bổ.”
“Quan trọng hơn, tôi biết cô đến từ đâu. Sự thiếu thốn và bi kịch gia đình của cô. Tôi không muốn con trai tôi bị kéo xuống bởi sự nghèo khó và những rắc rối cá nhân của bất cứ ai. Cô hiểu ý tôi chứ?”
Bà Tô Vy đặt lên bàn một chiếc phong bì dày. “Đây là số tiền mà tôi nghĩ có thể giúp cô và bà cô trang trải cuộc sống trong một thời gian. Hãy nhận nó và chấm dứt mọi mối quan hệ với Tư Duệ.”
(3) Hân Lạc không cúi đầu. Lòng tự trọng và sự tức giận đã lấn át nỗi sợ hãi. Cô nhìn thẳng vào mắt bà Tô Vy, không run sợ.
“Cảm ơn lòng tốt của cô, nhưng tôi không cần tiền của cô. Tôi đến đây để học, để trở nên tốt hơn, chứ không phải để được thương hại hay chu cấp.”
Hân Lạc đẩy chiếc phong bì về phía bà Tô Vy. “Cô nói đúng. Tôi có bi kịch gia đình. Nhưng giá trị của tôi không nằm ở số tiền cô đưa.”
“Tôi là bạn học của Tư Duệ. Chúng tôi cùng nhau hướng tới Thanh Hoa. Nếu cô nghĩ tôi là sự xao nhãng, hãy để thành tích của tôi chứng minh điều ngược lại. Tôi không phải là người kéo con trai cô xuống, tôi là người đồng hành cùng cậu ấy.”
(4) Đúng lúc đó, Tư Duệ trở về sau cuộc hẹn với giáo viên. Cậu ấy bước vào phòng, và ngay lập tức nhận ra không khí căng thẳng tột độ. Cậu ấy nhìn thấy chiếc phong bì trên bàn và khuôn mặt Hân Lạc đang giận dữ nhưng kiên quyết.
“Mẹ, chuyện gì đang xảy ra vậy?” Giọng Tư Duệ lạnh lùng, nhưng có một sự đe dọa rõ ràng.
“Không có gì, Tư Duệ. Mẹ chỉ đang nói chuyện về việc học với cô bé này thôi,” Bà Tô Vy cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng thất bại.
“Không. Mẹ không nói về việc học,” Tư Duệ bước đến, đứng chắn trước mặt Hân Lạc, quay lưng về phía cô. Đây là lần đầu tiên cậu ấy công khai bảo vệ cô.
“Mẹ, con đã nói rồi. Hân Lạc là người bạn duy nhất có thể hiểu được con. Cô ấy không phải là sự xao nhãng. Cô ấy là người giúp con ổn định.” Tư Duệ nhấn mạnh từng từ.
“Con bị nó tẩy não rồi, Tư Duệ!” Bà Tô Vy gần như hét lên. “Con phải nhớ vị trí của con. Con phải đạt được mục tiêu của mình. Con không thể thất bại như anh con!”
Lời nói này là một nhát dao đâm thẳng vào nỗi đau của Tư Duệ. Cậu ấy run rẩy, nhưng không lùi bước.
(5) Tư Duệ nhìn thẳng vào mẹ mình, ánh mắt lạnh lùng, gần như xa lạ.
“Mẹ, con là Chu Tư Duệ. Con sẽ vào Thanh Hoa bằng chính năng lực của con, không phải để làm hài lòng mẹ, hay để thay thế cho anh Kỳ.”
Cậu ấy tiến lại, cầm chiếc phong bì trên bàn, và xé tan nó thành nhiều mảnh.
“Đừng bao giờ làm việc này nữa, Mẹ. Hân Lạc ở đây vì sự tin tưởng của con. Nếu mẹ can thiệp vào việc học của con một lần nữa, con sẽ rời khỏi nhà và tự lo liệu cho việc học của mình.”
Lời đe dọa của Tư Duệ là thật. Bà Tô Vy sững sờ, không thể ngờ con trai mình lại phản kháng mạnh mẽ như vậy.
Tư Duệ quay sang Hân Lạc, ánh mắt cậu ấy dịu đi một chút: “Cô về đi. Xin lỗi về chuyện này.”
Hân Lạc không nói gì, chỉ gật đầu và bước ra khỏi phòng. Khi cô đi qua bà Tô Vy, cô nhẹ nhàng nói: “Tư Duệ không cần tiền của cô, cô ấy cần sự chấp nhận của cô, với tư cách là con trai cô, không phải là người thay thế.”
Hân Lạc đã rời đi, nhưng cô biết, sự thầm thích đã trở thành một cuộc chiến công khai để bảo vệ nhau. Cả hai đã chọn đứng về phía nhau, đối diện với cơn bão của gia đình và áp lực.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store