Hồi quang phản chiếu (bùng lên rồi lịm tắt)
Chương 11: Bí Mật Đằng Sau Sự Hoàn Hảo
(1) Chiếc chìa khóa Chu Tư Duệ trao cho Lâm Hân Lạc không chỉ là một vật dụng kim loại lạnh lẽo, mà là một sự tin tưởng tuyệt đối và một lời mời gọi vào thế giới nội tâm của cậu ấy. Hân Lạc giữ chiếc chìa khóa trong túi áo khoác, cảm thấy nó nặng trĩu hơn mọi gánh nặng khác. Cô hiểu rằng, cậu ấy chấp nhận cô không chỉ là một đồng đội học tập, mà là một người có thể nhìn thấy sự yếu đuối của cậu.
Mấy ngày sau, áp lực học tập và sự mệt mỏi từ việc phụ giúp bà ngoại khiến Hân Lạc thực sự cần một không gian yên tĩnh tuyệt đối. Cô quyết định sử dụng chiếc chìa khóa.
Một buổi chiều, sau khi nhắn tin ngắn gọn cho Minh Anh rằng mình sẽ tự học, Hân Lạc rón rén đến khu biệt thự của Tư Duệ. Cô sử dụng chìa khóa, bước vào căn nhà tối giản, lạnh lẽo, rồi lên thẳng phòng làm việc trên tầng hai.
Phòng làm việc vẫn ngăn nắp, sạch sẽ đến mức vô trùng. Tư Duệ không có ở đó. Hân Lạc ngồi vào bàn, mở sách vở. Nhưng cô không thể tập trung. Cô cảm thấy cô đơn trong không gian rộng lớn và hoàn hảo này.
(2)Khi đang sắp xếp lại đồ dùng, Hân Lạc vô tình làm rơi chiếc bút chì xuống gầm bàn. Khi cô cúi xuống nhặt, ánh mắt cô chạm vào một cánh cửa nhỏ, được che khuất khéo léo sau một chồng sách dày ở góc phòng. Đó không phải là lối ra vào bình thường, mà là một lối đi bí mật dẫn đến một không gian khác.
Sự tò mò chiến thắng sự sợ hãi. Hân Lạc đẩy chồng sách ra, cố gắng mở cánh cửa. Nó không khóa.
Cô bước vào. Không gian bên trong hoàn toàn khác biệt so với sự lạnh lẽo, hiện đại của phòng làm việc. Đó là một căn phòng nhỏ, cũ kỹ hơn, với những bức tường sơn màu xanh biển đã bạc màu, không có cửa sổ.
Căn phòng chứa đầy đồ đạc mà Hân Lạc đoán là đã bị "thất sủng" khỏi phòng làm việc chính: Một chiếc đàn piano điện cũ, một giá sách chất đầy những cuốn tiểu thuyết viễn tưởng và triết học (không phải sách Toán), và những bức tranh màu nước trừu tượng, vẽ những cảnh vật cô đơn và tối tăm.
Hân Lạc nhận ra, đây là thế giới thật của Chu Tư Duệ, là nơi cậu ấy trốn tránh khỏi sự hoàn hảo mà mẹ cậu áp đặt.
(3) Trên chiếc đàn piano cũ, Hân Lạc thấy một tấm ảnh được đặt trong khung bạc. Trong ảnh là hai cậu bé, trạc tuổi nhau, đang mỉm cười rạng rỡ bên nhau. Một người là Chu Tư Duệ thời niên thiếu, người còn lại có khuôn mặt tương tự, nhưng đôi mắt lại sáng và ấm áp hơn.
Ở mặt sau khung ảnh, có một dòng chữ viết tay bằng nét chữ nghiêng, dứt khoát của Tư Duệ: “Cầu mong cậu được bình yên, Chu Tư Kỳ.”
Hân Lạc cảm thấy lạnh sống lưng. Chu Tư Kỳ là ai?
Cô nhìn kỹ hơn vào bức ảnh. Cậu bé đó không giống Tư Duệ hiện tại chút nào – cậu ấy có vẻ ngoài nghệ sĩ, lãng tử hơn. Hân Lạc lật sang những bức tranh trừu tượng. Chúng đều ký tên “Kỳ”.
Bỗng, cô nhìn thấy một cuốn sổ da cũ kỹ nằm trên giá sách. Cô không dám mở nó. Nhưng ngay bên cạnh, có một bài báo cũ bị cắt ra và dán lên một bìa cứng:
“Thiên tài âm nhạc trẻ Chu Tư Kỳ tử nạn trong vụ hỏa hoạn nhà riêng – Nguyên nhân do chập điện.”
Cú sốc quá lớn khiến Hân Lạc lùi lại. Cô hiểu ra tất cả.
Sự lạnh lùng của Tư Duệ, không phải là tính cách bẩm sinh, mà là vỏ bọc để thay thế cho một người khác.
Cậu ấy không chỉ phải gánh vác áp lực của cha mẹ, mà còn phải sống cuộc đời của người anh trai đã mất—người có lẽ đã từng là niềm hy vọng của gia đình, nhưng lại theo đuổi nghệ thuật.
Sự tập trung vào Toán học và Khoa học của Tư Duệ có lẽ là sự trốn tránh khỏi nghệ thuật, khỏi những ký ức về người anh trai tài hoa nhưng bạc mệnh.
(4) Hân Lạc vội vàng đặt mọi thứ trở lại vị trí cũ. Cô vừa bước ra khỏi căn phòng bí mật và đóng cánh cửa lại, thì Chu Tư Duệ đã bước vào phòng làm việc.
Cậu ấy nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh, đầy nghi ngờ. Rõ ràng, cậu ấy không mong cô ở đó, và ánh mắt cậu ấy lập tức khóa chặt vào góc phòng nơi cánh cửa bí mật bị che giấu.
“Cô làm gì ở đây?” Giọng Tư Duệ trầm và nặng nề, khác hẳn mọi lần.
Hân Lạc cảm thấy tim mình đập dồn dập, cô không nói nên lời. Cô biết mình không thể nói dối.
“Tôi… tôi xin lỗi. Tôi làm rơi bút chì và thấy cánh cửa đó.”
Tư Duệ bước nhanh đến, đẩy chồng sách che khuất cánh cửa. Cậu ấy biết cô đã nhìn thấy. Sự lạnh lùng trên mặt cậu ấy tan chảy, thay vào đó là sự phẫn nộ và tổn thương.
“Cô đã nhìn thấy gì? Cô đã đọc gì?”
“Tôi… tôi xin lỗi. Tôi không cố ý.” Hân Lạc nói, giọng cô run rẩy. “Tôi chỉ thấy ảnh… ảnh của anh cậu. Chu Tư Kỳ.”
Tư Duệ lùi lại, như thể bị đánh. Gương mặt cậu ấy trắng bệch. Bí mật lớn nhất của cậu ấy đã bị lộ ra bởi người cậu ấy vừa tin tưởng.
(5) Tư Duệ bước đến, nắm chặt vai Hân Lạc. Lần đầu tiên, cậu ấy hoàn toàn mất kiểm soát.
“Đừng nói với bất kỳ ai! Đừng nói về Tư Kỳ! Cô không hiểu đâu. Cô không biết giá phải trả cho sự hoàn hảo này là gì!”
Hân Lạc nhìn vào đôi mắt đang ngấn nước của cậu ấy. Cô không thấy sự giận dữ, cô thấy nỗi đau tột cùng và sự cô độc khi phải sống dưới cái bóng của người đã mất.
“Tôi sẽ không nói với ai,” Hân Lạc nói, giọng kiên định hơn bao giờ hết. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên bàn tay đang siết chặt vai cô.
“Tôi hiểu. Tôi hiểu cảm giác phải sống dưới kỳ vọng và bị bỏ rơi là thế nào. Tôi sẽ giữ bí mật này. Tôi sẽ bảo vệ cậu. Tôi hứa.”
Tư Duệ buông Hân Lạc ra. Cậu ấy quay lưng lại, dựa vào tường, khuôn mặt bị che khuất trong bóng tối. Lưng cậu ấy run rẩy.
Hân Lạc tiến đến, cô không ôm cậu ấy, cô chỉ đứng cạnh cậu ấy, đưa tay ra, chạm nhẹ vào vai cậu ấy.
Sự im lặng bao trùm. Đó là sự im lặng của hai linh hồn bị tổn thương vừa tìm thấy nhau.
Hân Lạc đã hoàn toàn bước vào thế giới của Chu Tư Duệ. Cô không chỉ yêu thầm, cô còn mang trên vai bí mật và bi kịch của cậu ấy. Mối quan hệ của họ đã chuyển từ sự ngưỡng mộ thầm kín sang sự đồng lõa sâu sắc bằng nỗi đau.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store