Hoe Nuong Tu Nha Ky Dai Nhan
Ánh sáng nhàn nhạt của buổi sớm len qua rèm mỏng, rọi lên gương mặt trắng hồng của người đang vùi mình trong chăn. Ly Luân khẽ động đậy, hàng mi dài run lên vài cái rồi từ từ mở mắt.Tấm chăn lụa phủ ngang sống mũi, hương tuyết tùng vẫn còn vương trên gối, còn trên người... là dấu vết chưa kịp tan.Y ngơ ngác chớp mắt một lúc mới nhận ra mình đang nằm trong vòng tay ai đó — chính xác hơn là nửa người gối lên tay Kỷ Bá Tể, còn chân thì... vắt trên hông hắn."..." Ly Luân giật mình rụt chân lại, vừa xoay người liền thấy eo mình ê ẩm, hai đầu gối nhũn ra như sợi mì mới luộc.Kỷ Bá Tể vẫn còn ngủ, hơi thở đều đặn, tay còn siết nhẹ eo y như sợ y trốn mất.Mặt Ly Luân đỏ bừng, vội vàng rút khỏi vòng tay hắn rồi rúc vào chăn như con mèo nhỏ. Nhưng y vừa động, người phía sau đã lập tức mở mắt, giọng vẫn còn ngái ngủ nhưng khàn đặc:"Dậy rồi? Đau ở đâu à?""Không... không có gì..." Ly Luân lắp bắp, kéo chăn che kín tận cổ. "Ngươi ngủ đi... ta... ta không làm phiền..."Nhưng Kỷ Bá Tể đã ngồi dậy, với tay kéo y ra khỏi chăn, đôi mắt còn ánh lên chút cười: "Không phiền. Nhưng ngươi thì không trốn được.""Ngươi làm gì... a! Đừng ôm—" Ly Luân còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị bế bổng lên khỏi giường.Cả người nhẹ bẫng, hai chân không chạm đất, tay y bất giác ôm lấy cổ hắn, khuôn mặt đỏ như quả hồng chín."Ta... ta tự đi được mà...""Ừ, hôm nay ngươi đi được, thì tối nay ta nhường." Hắn đáp thản nhiên, còn cúi đầu hôn nhẹ lên má Ly Luân một cái.Y xấu hổ tới mức vùi mặt vào ngực hắn, không dám hé môi thêm chữ nào nữa.____Tư Nhạc Phường bởi liên tiếp vướng vào án mạng, đã bị Đại Tư ra lệnh giải tán để trấn an lòng người.Chương Đài vừa ra khỏi nội viện liền sai người đánh xe, đến Kỷ phủ để đưa thiệp cho Ly Luân.Ly Luân ra đón thì đã thấy nàng không hề giấu giếm niềm vui mang thai, còn đội mũ thêu hoa dành riêng cho sản phụ, dù bụng vẫn chưa nhô rõ. Trên gương mặt nét hạnh phúc sáng bừng khi tiến đến gần."Ngươi thật đúng là mệnh phúc," nàng kéo tay Ly Luân, nói khẽ, "Ban đầu còn không biết sẽ ra sao, ai ngờ Đại Tư lại giải tán cả Tư Nhạc Phường. Hứa chưởng sự đã đón ta về phủ hắn, còn nói đợi ta sinh xong đứa nhỏ này, sẽ nghênh ta vào cửa chính thức."Ly Luân ra hiệu cho nha hoàn theo sau lui xuống, rồi chớp mắt nhìn nàng: "Vậy ngươi nên cảm tạ Bình Vương, chính hắn mới là phúc tinh của ngươi đấy.""Phi phi phi, ta còn đang mang thai đấy, ngươi đừng có nói mấy lời xúi quẩy như vậy." Chương Đài rùng mình, "Ngươi không biết, cái chết của Tề Vương kỳ quặc tới mức nào—Tư Phán Phủ đến giờ vẫn chưa tra ra nguyên nhân rõ ràng."Muốn tra ra mới là lạ. Mộc lan thanh, hương liệu nhuộm, trộn lẫn với thuốc sắc riêng của Tề Bách tạo thành độc dược. Đừng nói người ngoài, đến chính y cũng chẳng rõ đó là độc gì. Huống chi Tề Bách là hậu duệ quý tộc, không thể tùy tiện mổ khám nội tạng. Việc này, chỗ có thể đột phá chỉ có Vinh Tâm—người luôn ở cạnh hắn.Y biết, Vinh Tâm nhất định sẽ khai ra mình. Nhưng Triệu Tư Phán không có chứng cứ, lại có Kỷ Bá Tể chống lưng. Nhiều lắm cũng chỉ đến hỏi vài câu, chẳng thể làm gì khác.Hiện giờ, chỉ cần khiến Chương Đài yên tâm là được."Ngươi khó khăn lắm mới ghé qua một chuyến, thì ở lại đây với ta vài ngày đi." Ly Luân nói, "Trong phủ có đủ loại tổ yến, nhân sâm dưỡng thân, ngươi chỉ cần lo ăn thôi, ta không tiếc mấy đồng bạc đó đâu."Chương Đài nghe vậy, đôi mắt lập tức sáng rỡ: "Vậy ngươi cũng đừng chê ta ăn nhiều quá đó nha."Ly Luân bật cười, hào phóng nắm tay nàng dẫn về khách viện.Nói là trùng hợp thì quả cũng trùng hợp—Chân trước Chương Đài vừa đến, chân sau Triệu Tư Phán đã dẫn theo Mạnh Dương Thu cùng nhau tới, hiện đang cùng Kỷ Bá Tể ngồi trong sảnh chuyện trò."Lần trước vô tình mạo phạm Nguyệt Ly công tử, tại hạ đặc biệt đến Kỷ đại nhân để xin lỗi." Mạnh Dương Thu chắp tay thi lễ.Kỷ Bá Tể cũng không thật sự so đo với hắn, chỉ nhấp một ngụm trà xem như cho qua, nhưng vẫn thuận miệng hỏi thêm một câu "Hôm đó ngươi thất thố như vậy, là vì cảm thấy có điều bất thường?"Mạnh Dương Thu ngượng ngùng mà sờ sờ ót "Ngày ấy ở trên đường, là ta tẩu hỏa nhập ma một chút, cho nhầm lẫn ra Anh lão nhân tôn tử nguyên lực, kỳ thật là cái hiểu lầm.""Bất quá nói ra cũng thật khéo, lần này tra án, bản quan lại phải đến tìm Nguyệt công tử hỏi chuyện." Triệu tư phán khẽ than một tiếng. "Kỷ đại nhân sẽ không để ý chứ?""Có gì mà phải để ý? Người trong phủ ta, đều là làm việc đoan chính, trong sạch rõ ràng. Đại nhân dù có mỗi ngày ghé phủ uống trà cũng chẳng sao cả." Kỷ Bá Tể mỉm cười, quay sang phân phó với Bất Hưu: "Đi, mời công tử tới đây."Bất Hưu nhận lệnh rồi rời đi.Chuyện này Bất Hưu cũng có phần tham dự. Tuy rằng đại nhân nhiều lần khen Ly Luân xử lý vụ này rất ổn thoả, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy bất an. Dù sao y cũng là Khôn Trạch, làm sao có thể đoán định hết mọi cơ mưu? Tỷ như Chương Đài cùng đám nội nha chưởng sự, đều là tai hoạ ngầm rất lớn. Một khi phản bội, thì y chính là tội chứng rõ ràng, đến khi đó dù đại nhân muốn cứu cũng khó.Khi đến chỗ phòng khách tìm Ly Luân, Bất Hưu liền thấy Chương Đài ngồi bên cạnh y cười nhẹ.Bất Hưu: "......"Hắn trong mắt khinh thường rốt cuộc thu liễm một chút."Làm sao vậy?" Vừa thấy hắn đến, Ly Luân đã mở miệng hỏi trước.Bất Hưu đứng ở cạnh cửa, khẽ hành lễ về phía y "Triệu tư phán cùng Mạnh đại nhân đã ở đại sảnh. Đại nhân thỉnh ngài qua đó một chuyến."Ly Luân hiểu ý, mỉm cười đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ về Chương Đài đang bỗng dưng khẩn trương "Đừng sợ, ta đi rồi sẽ nhanh chóng quay lại.""Nhưng hắn có thể sẽ hỏi ngươi..." Chương Đài càng nói càng nhỏ giọng, thế nhưng y vẫn nghe rõ ràng."Yên tâm, ta với ngươi có làm gì đâu. Chỉ là thay xiêm y rồi múa một khúc, cũng đâu có giết người." Y dịu dàng xoa nhẹ lưng Chương Đài. "Lại có Kỷ đại nhân che chở mà."Mấy lời cuối cùng khiến Chương Đài rốt cuộc cũng thả lỏng. Nàng khẽ gật đầu, tiễn mắt nhìn Ly Luân rời đi. Bất Hưu lặng lẽ dịch bước tới cạnh nàng, đứng bên cạnh như thể đang canh chừng, nhưng nàng lại chẳng để ý, chỉ tiếp tục tò mò nhìn quanh.Ly Luân trở về phòng, đeo khăn che mặt, rồi bưng khay điểm tâm tiến vào phòng khách."Nghe nói Triệu đại nhân tới, tiểu khả cố ý chuẩn bị điểm tâm, mong đại nhân tha lỗi." Y tiến lên, cười dịu dàng, nhẹ nhàng đặt đĩa điểm tâm lên bàn lùn trước mặt Triệu tư phán và Mạnh Dương Thu, sau đó ôm khay hành lễ.Tư thái đoan trang, nhưng khăn che mặt che khuất nửa bên mặt, không để Mạnh Dương Thu nhìn rõ dung mạo.Mạnh Dương Thu vốn là người trẻ tuổi, không thích nhìn chằm chằm vào cơ thiếp người khác, nghe vậy chỉ gật đầu, ý bảo thôi không nhìn nữa."Nguyệt công tử khách khí." Triệu tư phán có chút ngượng ngùng, "Năm lần bảy lượt làm phiền, mong công tử đừng để trong lòng.""Triệu đại nhân làm chính sự, làm sao có thể nói là quấy rầy." Y quay về bên Kỷ Bá Tể, ngoan ngoãn ngồi xuống. "Không biết Triệu đại nhân lần này đến là muốn hỏi chuyện gì?"Triệu tư phán liếc mắt nhìn Kỷ Bá Tể, thấy hắn thần sắc bình thản, liền mở miệng hỏi: "Vinh tâm ngươi có nhận thức không?"Ly Luân gật đầu nói "Đương nhiên là biết, hôm đó lúc ta vào nội viện bị nàng làm khó không ít.""Vì sao?"Y lắc đầu "Không biết, tiểu khả cũng là lần đầu gặp nàng không biết vì sao nơi nào đắc tối nàng. Sau đó có người nói là do ta đẹp hơn nàng ta, nơi chốn nàng đều không bằng nên không muốn ta được an ổn."Triệu tư phán sặc khụ một tiếng.Lời này tuy cũng chưa nói sai, y xác thật sinh đến mỹ mạo động lòng người, nhưng nói như thế nào đâu, này tư thái này ngữ khí, hắn mạc danh liền cảm thấy cùng Kỷ Bá Tể rất xứng."Nói cách khác, nhị vị phía trước liền có hiềm khích." Hắn chính chính thần sắc, "Chính là, Nguyệt công tử, Vinh Tâm nói kia kiện mộc lan màu xanh lơ váy là của ngươi."Mộc lan màu xanh lơ khó được, giống nhau vũ cơ là không hảo mua được, chính là xảo chính là, Vinh Tâm vốn chính là phú thương chi nữ, nhập nội viện đương vũ cơ cũng bất quá vì có thể có nhà cao cửa rộng quan hệ thông gia, ai trong tay có mộc lan thanh đều kỳ quái, độc nàng trong tay có không kỳ quái."Đại nhân minh giám, ta may mắn được đại nhân chuộc thân mang về phủ, lúc trước trong tay có ít ngân lượng đều đem chuộc cho muội muội làm gì có ngân lượng, sao có thể mua nổi mộc lan thanh vũ váy?" "Nhưng Kỷ đại nhân gần nhất cũng chưa từng đưa ta mộc lan màu xanh lơ váy áo, nếu là không tin, đại nhân cứ việc tra tra này trong phủ cùng tiệm vải lui tới minh tế."Tuy rằng không biết Kỷ Bá Tể sẽ như thế nào làm, nhưng Ly Luân chắc chắn hắn người như vậy, sớm tưởng dùng tốt mộc lan thanh váy gây án, liền tuyệt không sẽ từ tiệm vải chính thức mà chọn mua.Mạnh Dương Thu ở một bên giúp đỡ nhớ khẩu cung, một bên nhớ một bên cảm thấy, Khôn Trạch này nói chuyện thật đúng là kiều khí, mềm như bông cùng Oanh Nhi giống nhau, trách không được Kỷ Bá Tể thích."Như thế." Triệu tư phán gật đầu, "Kia bản quan liền theo tiệm vải tra một chút."Triệu Mạnh hai người đứng dậy cáo từ, Ly Luân thế hắn đem người đưa đến nhị vào cửa liền đi vòng vèo."Ngươi tới." Kỷ Bá Tể câu tay.Ly Luân chớp chớp mắt, theo hắn ý ngồi vào hắn kia to rộng ghế bành, mềm eo dựa vào hắn.Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng nhéo nhéo nàng chóp mũi "Sẽ không sợ bọn họ thật sự tra ra điểm cái gì?""Ngươi đã có tâm đem mấy vị độc chết, chắc chắn phải tính toán kỹ. Nếu tra được gì, ta nhận hết lỗi về mình là được."Ánh mắt đen nhánh của Kỷ Bá Tể nhìn thẳng vào Ly Luân, y cũng không tránh không né gì cả. Bọn họ chỉ nhìn nhau cười, nhưng Ly Luân biết Kỷ Bá Tể sẽ không để y làm vậy. Đột nhiên Ly Luân cảm thấy có gì đó không an phận trên eo lưng y, nhìn xuống quả nhiên là bàn tay không an phận của người kia. Ly Luân đỏ mặt vội đứng dậy "Ta... ta đi xem Chương Đài."Dứt lời liền nhanh chóng rời đi. Ở lại đây chỉ sợ lát nữa y không thể tự mình rời đi mất.________Chương Đài bị dàn xếp ở một chỗ tiểu trong khách viện, bất quá khi đi xem Chương Đài,nàng nhưng thật ra thực hưng phấn "Ngươi gả người này thật là lợi hại, có thể cho ngươi lớn như vậy nhà cửa trụ!"Ly Luân cười khổ "Kia không phải ta gả người, nơi này cũng chỉ là có thể làm ta tạm cư thôi."Y mới không thèm lấy thân phận hoa khôi gì đó gả vào đây.Chương Đài chinh lăng: "Ta coi Kỷ đại nhân rất sủng ngươi, ngươi như thế nào nghĩ như vậy.""Hắn đối ai không sủng, chỉ khi nào hắn vui vẻ ta mới có đãi ngộ này thôi."Kỷ Bá Tể phong lưu, cử thành đều biết, bên ngoài hiện tại còn khai bàn đánh cuộc hắn tiếp theo thay đổi người là khi nào đâu.Chương Đài trong mắt lộ ra chút đồng tình, sờ sờ chính mình bụng, lại ra chủ ý "Vậy ngươi cho hắn hoài cái hài tử, giống ta giống nhau, đại nhân nói không chừng liền sẽ nghênh ngươi quá môn."Mẫu bằng tử quý, hài tử đều có lại sao có thể không có danh phận, giống nhà nàng Hứa chưởng sự, không phải vì cái này tình nguyện ngỗ nghịch mẫu ý cũng muốn cưới nàng sao.Nhớ tới Hứa chưởng sự, Chương Đài trong lòng còn có nhè nhẹ ngọt.Ly Luân nhìn nàng biểu tình, không có hé răng.Chương Đài có mang, Hứa Lam đều dám để cho nàng ở người khác trong phủ trụ hạ, nghĩ đến cũng là không đem Chương Đài quá để ở trong lòng, bất quá nhân gia đang ở hạnh phúc thời điểm,y là sẽ không mở miệng nhắc nhở, bạch chiêu oán trách.Chờ này tiểu ngốc tử ngày nào đó ý thức được không thích hợp, lại cho nàng ngẫm lại đường lui không muộn.Vì thế Ly Luân xoay câu chuyện "Tư phán phủ bên kia gần nhất còn tới tìm ngươi sao?""Chính nói lên cái này đâu." Chương Đài thở dài, "Nguyên đều tính toán lừa gạt đi qua, ai ngờ bọn họ tư phán đường mới tới cái tiểu đại nhân, chắc chắn ta ở nói dối, vừa kêu người truyền tin tới, làm ta hai ngày lúc sau quá một chuyến nha môn đi."Y trong lòng nhảy dựng "Tiểu đại nhân nào vậy?""Giống như kêu Tư Đồ gì đó, không nhớ rõ, nhưng nói là từ nhỏ xuất chúng, năm tuổi bối vạn tự, chín tuổi phá trộm ngưu án, trước mắt chính mười lăm, liền vào tư phán đường đương ngỗ tác cũng nhậm tư tuần, giúp đỡ Triệu tư phán tra án." Chương Đài có chút chột dạ, "Ngươi nói hắn có thể hay không phát hiện cái gì?""Chỉ cần ngươi không nói lỡ miệng, hắn định là sẽ không phát hiện gì đó.""Ta khẳng định sẽ không." Chương Đài ôm chặt bụng, "Không nói ta không muốn bán đứng ngươi, ngay cả ta chính mình cũng là cùng ngươi trói cùng nhau, bị người phát hiện ta lười biếng không đi tông thân nội yến, ta cũng là trọng tội một cọc."Chính là bởi vì cái này, Ly Luân mới đối nàng thực yên tâm. Người tình cảm chưa chắc đáng tin, nhưng ích lợi nhất định có thể ước thúc tình cảm. Nhân loại a chính là như vậy."Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi." Y khôi phục chút tinh lực, đứng dậy nói, "Yêu cầu cái gì liền nói cho hạ nhân, bọn họ đều có thể cho ngươi làm ra."Ly Luân ra ngoài nhìn trời, nên quyết định lựa chọn đi tòa nhà bên ngoài giao lộ chờ Kỷ Bá Tể về nhà.Kỷ phủ đại trạch tọa lạc ở nhị chín phố cuối, hiếm khi có người ngoài trải qua, tuy rằng rộng lớn, nhưng trời tối là lúc không có gì ngọn đèn dầu, muốn vẫn luôn đi đến kỷ phủ bên ngoài mười trượng xa mới có thể thấy quang.Tuân ma ma đi theo y phía sau không xa, thấy gió đêm nổi lên, liền thoáng nhíu mày "Công tử nên mặc thêm áo khoác một chút."Ly Luân khẽ cười "Vậy là vừa vặn, ta không thấy lạnh."Y phục càng mỏng, lại càng dễ bị gió đêm thổi qua, khiến cả người trông như một giấc mộng hư ảo.Dải lụa mỏng trên cánh tay bị gió thổi tung lên, tiên khí mười phần. Áo khoác khép chặt, hoa văn trên cổ áo vừa vặn tương khấu, càng làm toát lên vẻ đoan trang của một thiếu gia xuất thân danh môn. Ly Luân ngẩng mặt, khuôn dung dưới ánh đèn dầu màu cam càng thêm sáng rỡ như ngọc.Quả nhiên, lúc Kỷ Bá Tể ngồi trên xe thú kéo cao trở về, vừa liếc mắt liền nhìn thấy y, ánh mắt hắn lập tức thay đổi.Kỷ Bá Tể ngồi thẳng người, ánh mắt vừa quét qua liền bắt được bóng dáng quen thuộc kia dưới ánh đèn dầu. Hắn khựng lại nửa nhịp, như không tin vào mắt mình.Là y sao?Hắn lập tức xoay người nhảy xuống, mấy bước dài đã đến trước mặt người kia, hàng lông mày giãn ra, trong mắt ngập đầy kinh ngạc lẫn vui mừng "Ngươi... sao lại ở đây?"Ly Luân khẽ nghiêng đầu, ánh mắt có chút bối rối "Ta... chỉ muốn đi dạo một chút. Không ngờ lại gặp ngài.""Không ngờ?" Kỷ Bá Tể bật cười, vui đến mức không thèm che giấu, ánh nhìn quét một vòng từ y phục đến biểu cảm ngượng ngùng kia, giọng nói pha chút trêu chọc "Vậy là ông trời có mắt."Ly Luân: "..."Kỷ Bá Tể dứt khoát vươn tay, lòng bàn tay mở ra trước mặt y "Đi cùng ta một đoạn. Nếu đã gặp rồi, ta không có lý nào bỏ qua."Ly Luân do dự một chút, nhưng ánh mắt hắn quá nóng bỏng, lại mang theo ý cười chẳng chút nguy hiểm nào—chỉ là chân thành vui mừng đến mức khiến người ta không nỡ từ chối.Y khẽ gật đầu, nhẹ nhàng đặt tay vào lòng bàn tay hắn.Kỷ Bá Tể lập tức nắm chặt lấy, vô cùng tự nhiên dẫn y lên xe. Vừa đi vừa lẩm bẩm:
"Không biết ai hôm trước còn tránh ta như tránh ôn dịch, giờ lại tự mình đưa đến cửa, thiệt đúng là phúc khí tới cửa."Ly Luân nhỏ giọng "Ta không có cố ý... chỉ là lúc đó...""Ta biết," hắn cười,nắm chặt tay y, giọng đắc ý, "Giờ thì đừng trốn nữa, ta bắt được rồi."
"Không biết ai hôm trước còn tránh ta như tránh ôn dịch, giờ lại tự mình đưa đến cửa, thiệt đúng là phúc khí tới cửa."Ly Luân nhỏ giọng "Ta không có cố ý... chỉ là lúc đó...""Ta biết," hắn cười,nắm chặt tay y, giọng đắc ý, "Giờ thì đừng trốn nữa, ta bắt được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store