ZingTruyen.Store

Hoe Nuong Tu Nha Ky Dai Nhan

Lần này nội yến, tông thân tụ hội bên nhau, chúc mừng triển vọng tốt đẹp của Mộ Tinh thành trong tương lai, ca ngợi Đại Tư chăm lo việc nước. Khách khứa và chủ nhà đều vui vẻ, màn tiệc kết thúc viên mãn.

Chỉ là, vào lúc chia tay, bước chân của Tề Bách lảo đảo, sắc mặt từ tái nhợt biến thành màu ô thanh.

"Vương gia, cẩn thận bậc thang!" Vinh Tâm vui mừng đỡ hắn, trong lòng chỉ nghĩ đến việc sau này sẽ nhanh chóng thăng chức, hoàn toàn không chú ý đến sự khác thường của Tề Bách.

Vì vậy, khi một chân của Tề Bách không thể bước tiếp, ngã xuống bậc thang, nàng cũng không kịp phản ứng, chỉ bị hắn kéo theo một cái lảo đảo, rồi ngã xuống bậc thang.

Tề Bách giống như ngất đi, từ nửa bậc thang lăn thẳng xuống dưới, khiến mọi người xung quanh liên tục kinh hô.

"Vương gia! Mau đỡ Vương gia!"

"Vương gia!"

Bảy tám hoạn quan vội vã chạy tới, nhưng khi họ đuổi kịp, Tề Bách đã nằm bất động trên mặt đất, máu đỏ tươi từ vết thương trên đầu hắn chảy ra, nhuộm đỏ nền gạch trắng.

Vinh Tâm run rẩy nhìn, sau một lúc lâu mới thét lên chói tai: "A ——"

Tiếng hét cắt xuyên qua màn đêm, vọng ra ngoài, lan truyền qua những bức tường, và nhẹ nhàng lay động thú xe có lọng che trên đỉnh.

Ly Luân bước vào thú xe cười như không cười nhìn người kia "Thế nào?"

Nhưng hắn khẽ cười, đưa tay kéo y ngồi lên đùa mình nói "Ly Nhi quả nhiên lợi hại, chúng ta về thôi."

Bộ y phục mộc lan thanh bắt mắt, được làm từ loại mộc lan hương thảo không độc, tự mang theo hương khí, khiến người ta cảm giác như lạc vào vườn hoa. Tuy nhiên, không ai biết rằng Tề Bách uống phải loại dược gì, mà dược tính lại có liên quan đến nó. Vị thuốc hỗn hợp ấy, thế nhưng lại mang theo độc.

Chiêu giết người tinh vi này, nàng cảm thấy rất hiệu quả. Dù có bị điều tra ra, cũng có thể trốn tránh trách nhiệm, rốt cuộc ai biết Tề Bách đã uống phải loại dược gì?

Trong lòng biết rõ hắn tuy cười nhưng lại không vui, y làm việc nhờ vả Chương Đài quá lộ liễu, nếu nàng ta bán đứng chắc chắn y không thoát được có liên quan. Nhưng hiện tại vẫn chưa thể lo lắng điều đó, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Bên ngoài liền truyền đến thanh âm: "Dừng xe!"

Ly Luân giật mình, theo bản năng rụt người vào lòng Kỷ Bá Tể. Y vừa khẽ động, đã thấy hắn tựa như sớm đoán được tình hình, giọng nhàn nhạt vang lên "Nơi này sao lại chặn xe?"

Nghe thấy giọng hắn, thái độ của người bên ngoài lập tức dịu đi vài phần "Kỷ đại nhân thứ lỗi, là mệnh lệnh từ nội viện, muốn chúng ta kiểm tra nghiêm ngặt việc xe cộ ra vào."

Kỷ Bá Tể gật đầu, ung dung dẫn Ly Luân xuống xe. Trong lúc lơ đãng, hắn kín đáo nhét một lọ thuốc nhỏ vào lòng y.

Ly Luân phản ứng rất nhanh, lập tức nhận lấy, giữ chặt trong lòng bàn tay.

Vài thị vệ bắt đầu lục soát xe kỹ càng, đem túi thơm, chén rượu cùng những vật linh tinh trên xe đều lấy ra xếp thành hàng, kiểm tra từng thứ một.

Vừa nhìn trận thế ấy là biết chẳng lành, Ly Luân bỗng ho khan hai tiếng, mềm nhũn dựa vào người Kỷ Bá Tể. Hắn đỡ lấy y, giọng lo lắng "Cơ thể vẫn chưa khỏe sao?"

"Ừm." Y đưa tay đỡ trán, khẽ rên một tiếng, "Đến giờ dùng thuốc theo lời dặn của Ngôn đại nhân."

Nói rồi, y mở nắp lọ thuốc trong tay, vội vàng đưa lên miệng uống.

Một thị vệ bên cạnh cảm thấy không ổn, lập tức bước tới định ngăn lại. Ai ngờ tay vừa duỗi ra, Ly Luân như bị dọa, bỗng khom lưng

"Khụ khụ khụ ——"

Làn da trắng mịn vì ho mà nhuộm hồng, mắt cũng sặc đến đỏ hoe. Y run nhẹ vòng eo, ai oán nhìn thị vệ nọ.

Thị vệ đỏ bừng mặt, tay chân luống cuống hành lễ "Phu nhân thứ lỗi."

"Một ít thuốc cảm phong hàn thôi, đại nhân cũng nghi ngờ sao?" Y vừa ho, vừa cau mày đưa lọ thuốc ra, "Vậy thì tra luôn cả nó đi!"

Thị vệ chần chừ, định đưa tay nhận lấy, nhưng Kỷ Bá Tể đã nhanh hơn, đè tay y xuống "Ở nơi này, đừng giở tính khí trẻ con."

"Chẳng phải ta sợ liên lụy đại nhân sao..." Ly Luân đột nhiên rưng rưng nước mắt, giọng nghẹn ngào, "Đại nhân chỉ biết trách ta bướng bỉnh."

"Ta chưa từng nói vậy."

"Đại nhân trong lòng đã có người khác, nên mới nghĩ cách bỏ rơi ta." Y lau nước mắt, vừa khóc vừa trách, "Trước kia đại nhân thương ta lắm mà... Nếu biết sớm như vậy, ta đã đi theo Ngôn đại nhân rồi!"

"Ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ." Kỷ Bá Tể cũng bực, phất tay áo, quay lại xe.

Thị vệ ngẩn người nhìn hai người họ, đang định vươn tay lấy lọ thuốc thì Ly Luân đã dậm chân, òa khóc rồi chạy vụt ra ngoài.

"Phu nhân!"

Lọ thuốc vẫn còn trong tay y. Thị vệ lập tức muốn đuổi theo.

Thế nhưng Kỷ Bá Tể nhíu mày, mất kiên nhẫn gọi giật lại "Không ai được đuổi theo. Tính tình y là vậy, dỗi một lát rồi thôi."

Thị vệ "......"

Giờ hắn biết nói sao đây với hai vị quý nhân này? Hắn thật sự chỉ định xem trong lọ thuốc kia là gì, chứ đâu có ý cản trở.

Nhưng mà... vị phu nhân ấy dám uống trước mặt bao người như vậy, chắc chắn không phải thuốc độc. Đã không phải độc dược, thì hẳn cũng chẳng phải thứ gì quá quan trọng.

Nhìn theo bóng Ly Luân đã khuất ở cuối phố, rẽ vào một ngã khác, thị vệ ngại Kỷ Bá Tể nên cũng không dám đuổi theo nữa. Chỉ đành để lại một đống đồ đạc trên xe ngựa, rồi gọi ngự y tới kiểm tra từng món một cho chắc ăn.

Ba nén nhang sau, xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh trên quan đạo. Đi thêm một đoạn, xe dừng lại bên đường.

Dưới mái hiên, cạnh cây cột lớn, Ly Luân đã đứng chờ từ bao giờ. Chung quanh vắng lặng không một bóng người. Y ngước mắt nhìn Kỷ Bá Tể, vạt tay áo che miệng, cười khúc khích dáng vẻ đắc ý như một con tiểu hồ ly giảo hoạt.

Hắn nhìn y một lát, sau đó bước xuống khoác áo choàng cho y. "Ly Nhi vất vả."

Ly Luân bĩu môi hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hắn: "Chỉ như vậy thôi? Ta vừa giúp ngươi giải quyết một rắc rối lớn đó."

Kỷ Bá Tể mỉm cười, ánh mắt sắc bén nhưng lại chứa đựng sự hài lòng. "Ngươi muốn phần thưởng?"

Ly Luân gật đầu, trong mắt lóe lên một tia đắc ý, cảm giác như mình vừa giành được lợi thế. "Đương nhiên, nếu không có phần thưởng thì công lao của ta chẳng phải quá thiệt thòi sao?"

Kỷ Bá Tể khẽ nhướng mày, tiến lại gần y hơn, ánh mắt rơi xuống bờ môi quyến rũ của Ly Luân. "Vậy, Ly Nhi muốn gì?"

Ly Luân không vội đáp, chỉ mím môi, không nói gì thêm. Hắn không định nói rõ ràng, chỉ muốn xem Kỷ Bá Tể sẽ làm gì với yêu cầu không thành lời của mình.

Kỷ Bá Tể nhìn y một lúc, rồi bất ngờ cúi xuống, môi hắn áp lên môi Ly Luân một cách mạnh mẽ, không chút do dự. Nụ hôn ấy đến nhanh và bất ngờ, làm Ly Luân không kịp phản ứng. Đôi mắt y mở to một chút, nhưng lại không thể kháng cự, sự ấm áp từ môi Kỷ Bá Tể như xâm chiếm toàn bộ tâm trí y.

Kỷ Bá Tể nhẹ nhàng rời môi ra, ánh mắt hắn sáng lên một tia hài lòng, như thể đang thưởng thức một thành quả nào đó. "Đây là phần thưởng."

Ly Luân nhìn hắn, cả người hơi ngẩn ra, nhưng môi vẫn còn ấm nóng. Y không thể phủ nhận rằng phần thưởng này khiến y rất vui.

Gỗ đàn thú xe lung lay, xuyên qua một mảnh xám xịt của những ngôi nhà bình thường, chầm chậm hướng tới một nơi có cây đèn bốn phía sáng rõ, là những ngôi nhà cao cửa rộng.

Phía sau thú xe, là nội viện đang dần náo loạn.

"Rốt cuộc là ai, dám can đảm như vậy, năm lần bảy lượt hành động dưới mí mắt của cô?"

Một cái chén xứ bị đập nát, Đại Tư nhìn thi thể của Tề Bách trước mặt, chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa.

Hắn chỉ còn một bào đệ này, liền tính không quá quản lý, cũng từng nâng đỡ hắn một đường này. Hắn cho rằng, cẩm y ngọc thực cho hắn đến già, ai ngờ liền đột nhiên bị người hại chết như vậy.

Thở hổn hển mấy khẩu khí thô, hắn đột nhiên mệt mỏi ngã ngồi hồi vương tọa, thấp giọng hỏi bên người nội thị "Ngươi nói, có phải hay không có oan hồn trở về hướng cô lấy mạng?"

Nội thị sợ hãi quỳ xuống "Tư thượng gì ra lời này, tư thượng là thiên mệnh chi nhân, sở hành đều là thánh ý, đâu ra oan hồn vừa nói."

Đại Tư nhắm mắt, run rẩy môi xoa xoa giữa mày: "Triệu tư phán."

"Có thần."

"Nhìn ra được cái gì?

Triệu Tư Phán đã dẫn người đến nghiệm thi, căng da đầu nói: "Ngã tổn hại ngoại thương tuy cũng trí mạng, nhưng Vương gia hẳn là đã trúng độc từ trước, cho nên mới gây ra tình trạng đầu choáng váng, não trướng, không thể đứng vững, cuối cùng ngã quỵ."

"Cái gì độc?" Đại Tư tức giận, ngồi thẳng người, "Lại là độc?"

Tề Bách Ẩn đã ẩn cư hai năm, mỗi năm đều trở về một lần, chỉ có thể ra tay khi tham dự yến tiệc của tông thân. Nhưng lần này, bảo vệ nội yến nghiêm ngặt, ngoài việc hạ độc, không thể có cách nào khác để giết người.

Chỉ có điều, loại độc này khác với lần trước, vì Vương gia là hậu duệ quý tộc, không thể làm tổn thương thể xác. Chỉ riêng khí vị ngỗ tác mà không nhận ra là loại độc gì.

"Thần sẽ toàn lực truy tra." Triệu Tư Phán căng da đầu chắp tay.

Mặc dù nói vậy, nhưng hắn cảm thấy vụ án này giống như một vụ án không có kết quả.

Cái chết của Tề Bách còn có thể tìm được manh mối, nhưng Vương gia đã qua đời, không thể mổ bụng để tìm được thứ gì đã ăn, quả thật là không thể tra ra được.

Chỉ còn cách đem những người bên cạnh Vương gia bắt lại, tiến hành thẩm vấn một phen.

Triệu Tư Phán bước đi nặng nề, ra ngoài nội viện, đứng trên con đường quan đạo nhìn ánh trăng sáng, thở dài một hơi nặng nề.

Trước kia, người chết là y quan, không tra được thì thôi, nhưng lần này lại là Bình vương, hắn phải báo cáo kết quả thế nào đây?

Nói đi nói lại, ai có thể ở cùng vị vương gia này mà không bị nghi ngờ.

_____

Ánh trăng sáng trong, mấy gia nô cầm ghế nhỏ chạy đến bên thú xe.

Kỷ Bá Tể ôm Ly Luân đang ngủ xuống xe, bước chân cực kỳ chậm.

Hắn khẽ cong khóe miệng, liếc mắt nhìn đỉnh đầu ánh trăng.

Rất nhiều năm trước cũng là một đêm trăng sáng sao thưa như thế, có người giữa rừng cây ôm lấy giai nhân, thâm tình mà chân thành hứa hẹn đời này tương tùy.

Đã muốn tương tùy, vậy thì nên cùng chết. Xuống hoàng tuyền cũng không nên chia lìa mới phải, thế mà hắn lại để nàng chờ đợi nhiều năm như vậy.

Thật nực cười.

Gió đêm hơi lạnh, người trong lòng hắn ăn mặc mỏng manh, theo bản năng mà nép sát vào ngực hắn.

Kỷ Bá Tể hoàn hồn, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh của Ly Luân, ý cười khẽ lướt qua đáy mắt.

Y vì muốn ở bên hắn, thậm chí không ngại trở thành kẻ giết người, chẳng hề hỏi hắn và Tề Bách rốt cuộc có thâm thù đại hận gì, còn có thể an tâm ngủ trong vòng tay hắn như thế, chẳng khác gì một con mèo nhỏ.

Y thật sự tin hắn đến vậy sao?

"Chủ tử." Bất Hưu bước ra đón, hành lễ với hắn.

Chỉ một tiếng gọi ấy, Ly Luân đã bị đánh thức, mơ màng ngẩng đầu, đảo mắt nhìn quanh.

Kỷ Bá Tể khựng lại, giọng trầm xuống "Giữa đêm canh ba mà ngươi còn lớn tiếng như thế để làm gì?"

Bất Hưu "......"

Đúng là tai họa bất ngờ khó lường, hắn nói chuyện xưa nay vẫn luôn lớn tiếng như vậy, trước kia chủ tử cũng đâu có ghét bỏ gì.

"Có phải sắp đến rồi không?" Cái miệng nhỏ ngáp một cái, y nũng nịu hỏi.

Kỷ Bá Tể khẽ "ừ" một tiếng, ôm y tiếp tục bước đi "Viện này hơi rộng, giày múa của ngươi lại mỏng, ta ôm ngươi qua luôn."

Ly Luân nhoẻn miệng cười, thân mật dụi đầu vào ngực hắn "Vâng."

Một lúc sau, y đột nhiên bừng tỉnh, khẩn trương mở to mắt "Tới rồi sao? Vậy ta có cần đi vấn an ai không?"

Y nhớ không lầm lúc nãy hắn kêu về chủ phủ, Ly Luân thật sự không tin một tên phong lưu như hắn trong phủ không có bất kỳ mỹ nhân nào. Lúc nói câu này, sắc mặt y trầm đến lạ.

"Vấn an ai cơ?"

"Ngươi... trắc thất, di nương gì đó, chẳng lẽ không có ai ở trong phủ?"

Kỷ Bá Tể thấy buồn cười "Ngươi nghe ở đâu ra chuyện ta có trắc thất di nương vậy hả?"

Ly Luân chớp mắt mờ mịt, sau đó nhìn ánh mắt hắn thì bên trong chỉ hiện lên vài phần không thể tin được.

Chỉ biết chơi bời, chẳng chịu cưới hỏi đàng hoàng—đúng là loại đàn ông phong lưu phụ lòng.

Nhưng mà nghĩ kỹ thì cũng tốt, đỡ cho y phải tốn công xử lý. 

Ly Luân lại tựa đầu vào ngực hắn.

Kỷ Bá Tể thấy y có phản ứng như vậy, ban đầu còn không hiểu có chuyện gì nhưng bây giờ đột nhiên hiểu ra vài phần hắn cười nói "Trong phủ hiện tại ngoài Ly Nhi ra thì hoàn toàn không có ai hết, cũng chưa từng có Khôn Trạch nào đặt chân đến đây. Hiện tại an tâm chưa?"

Ly Luân cười không nói gì dựa vào hắn, lại ngủ mất. Đến lúc bị đặt xuống giường trong chính thất, trên mặt y còn in hằn hai vết hoa văn giống hệt vạt áo hắn.

Kỷ Bá Tể nhìn một lúc, cơn giận cũng chẳng còn sót lại chút nào.

Bất Hưu đứng phía sau hắn, có hơi kinh ngạc trước sự thay đổi biểu cảm của chủ tử.

Hắn vốn cho rằng người này sống chẳng được bao lâu nữa, ai ngờ không những sống khỏe, mà thậm chí còn có vẻ... ảnh hưởng đến cảm xúc của chủ tử?

Lắc lắc đầu, hắn cho rằng chính mình nghĩ nhiều rồi.

Hắn gặp qua không ít Khôn Trạch bên cạnh chủ tử, chủ tử luôn là gặp dịp thì chơi, thường lui tới cũng không phải chưa từng có đem hắn cũng lừa vào tròng thay thế thời điểm, lần này nói không chừng chỉ là chủ tử diễn kịch công phu có điều tinh tiến thôi.

Nhất định là như thế này.

Gật gật đầu, Bất Hưu khôi phục trấn định, bắt đầu đi phân phó trong nhà nô bộc thu thập chủ viện sương phòng.

Chủ tử trở về đến đột nhiên, trong phủ căn bản không chuẩn bị, nhưng mà thấy chủ tử để Khôn Trạch kia an bài vào phòng mình, chúng nô tài không dám tự ý đoán mò tâm ý chủ tử, tụ tập ở hậu viện nghị luận sôi nổi, thậm chí còn bài trò cá cược xem y ở được bao lâu.

Tuân ma ma đúng lúc lại đây, liếc mắt một cái nhìn tiền bạc bọn họ đánh cược, đạm thanh nói "Vị kia không có gì quy củ, dậy sớm không cần phải đi kêu y, thường ngày cũng không cần dạy quy củ, nhưng cũng cẩn thận, đừng để y đến gần thư phòng."

Mọi người nghe thì càng nghi hoặc, không cần dạy quy cũ, đó là rất được sủng nhưng không cho đi thư phòng, vẫn là không đem y đương người nhà.

Khôn Trạch này ở chủ tử trong lòng rốt cuộc có trọng yếu hay không a?

 Đêm nay, chủ nhân trong phủ cũng tự hỏi điều này.

Hắn đích thật có một chút rung động với y nhưng hoàn toàn không có nghĩ là thích y. Nhìn người ngủ đến ngon lành hắn ngược lại có chút không nhịn được muốn thân cận. Nhưng nghĩ lại y chưa sẵn sàng. Thôi, cho y thêm chút thời gian nữa vậy, hiếm khi định lực của hắn có thể kiên trì lâu như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store