Hoc Y O The Gioi Song Song Vien Gia Lai Ni
Sân trường rất rộng, ở một vài góc của sân trường có vài cây phượng và cây còng thiệt lớn, có ghế băng nhỏ và bàn nhỏ. Nơi đó sẽ có người bán quà vặt. Có bán chè, nước si rô, bánh kẹo...Ngọc Cẩm tựa hồ rất quen thuộc nơi này, nắm tay kéo Tiểu Hàm đi về phía quầy hàng ở bên trái của sân trường."Dì Thúy, bán con hai trăm kẹo dừa." Ngọc Cẩm vừa nói vừa đưa tờ giấy năm trăm đồng.Người kia chọn chọn đếm bốn cục kẹo dừa nhỏ như đầu ngón tay cái đưa ra, rồi cầm tờ tiền năm trăm, lại nói."Mày mua thêm một trăm đồng đi, chứ ba trăm làm sao thối con!"Ngọc Cẩm chần chừ, suy nghĩ một lát liền gật đầu. "Vậy dì bán cho con thêm một trăm đồng kẹo dừa đi!"Người bán hàng lại lấy thêm hai cục đưa cho Ngọc Cẩm. Ngọc Cẩm cầm lấy kẹo, cầm lấy tiền thối, đem tiền nhét vào túi quần, rồi chọn một cục kẹo đưa qua cho Tiểu Hàm."Cho bạn nè!"Tiểu Hàm mỉm cười nhận lấy, nói cảm ơn.Học theo Ngọc Cẩm, lột vỏ kẹo ra, cho kẹo vào miệng.Ngọt, béo và thơm mùi dừa. Thật ngon. Tiểu Hàm nói thầm.Nhận lấy, cũng là một cách cho đi. Bạn học Ngọc Cẩm từ đầu đã có thiện ý với Tiểu Hàm, muốn kết bạn với cô, nên mua kẹo cho cô ăn. Nếu cô từ chối không nhận, thì sẽ làm bạn ấy ngượng ngùng vì nghĩ mình không thích chơi với bạn ấy. Ngược lại, mình nhận kẹo, có thể bạn ấy sẽ luyến tiếc một cục kẹo, nhưng vẫn sẽ vui vẻ vì nghĩ mình đồng ý chơi với bạn ấy, hai người trở thành bạn bè.Ngọc Cẩm năm nay bảy tuổi, người không phải xinh, nhưng nhìn qua khá lanh lợi. Ban đầu thì có chút rụt rè, nhưng sau khi thấy Tiểu Hàm ăn kẹo rồi, liền tựa như thay đổi thành một người khác, hoạt bát sôi nổi lên....Buổi trưa trên đường về nhà, Tiểu Hàm nhìn thấy nước đã lên ngập đồng ruộng, liền nhìn anh năm Tứ Tự nói."Anh năm, nước lên đồng rồi, có phải sẽ có chuột và có ếch hay không?"Tứ Tự gật đầu: "Ừa, em hỏi chi vậy?" "Em thèm ăn cháo ếch."Tứ Tự lại lắc đầu: "Chắc không được đâu, nếu có ếch mẹ sẽ cột lại đem đi chợ bán, không cho ăn đâu."Tam Xạ đi bên cạnh vừa lúc nghe được, cau mày suy nghĩ. Liền buộc miệng."Tối nay anh bơi xuồng đi đâm ếch thử xem, nếu có, ngày mai kêu mẹ nấu cho em ăn."Tiểu Hàm quay đầu nhìn anh tư, ngọt ngào cười một cái. "Dạ, mà anh Tư, cho em đi cùng được không? Em muốn xem anh tư đi đâm ếch thế nào."Tam Xạ chần chừ.. "Về hỏi mẹ đã, sợ mẹ không cho em đi!".....Tiểu Hàm xin đi theo là có lý do. Là vì cô có một kế hoạch nhỏ muốn giúp đỡ mẹ một chút.Hai con gà mái ở trong không gian của cô cùng với bầy gà con kia tới hôm nay đã đẻ ra trên một trăm cái trứng rồi, mấy ngày qua cô phải trồng lúa liên tục mới đủ lúa cho chúng ăn. Chúng đẻ trứng, cô liền vội vàng thu trứng đem ra ngoài để ở hành lang mà không cho chúng ấp. Vì là sợ gà thành đàn, cô nuôi không xuể.Tối đêm qua cô đếm, số trứng có được đã trên một trăm. Cho nên cô dự tính, đem trứng gà kia thả một ít ra bên ngoài, để cha mẹ và mấy anh tưởng rằng đó là trứng gà rừng. Lấy đem bán cũng được, để dành ăn cũng được. Có thể giúp được cha mẹ phần nào liền giúp.Đòi đi theo anh tư, sau đó cô sẽ nhân lúc anh tư không để ý mà thả trứng ra bên ngoài, rồi làm bộ vô tình phát hiện ra trứng, để anh tư lượm đem về, vậy là được rồi......Buổi chiều ngày hôm đó sau khi ăn cơm xong, Tiểu Hàm liền đi theo phía sau phụ giúp mẹ Bao Ngọc Thủy rửa chén, rồi cọ cọ bên cạnh bà, ánh mắt trông mong mà xin xỏ để buổi tối được đi cùng anh tư.Mới đầu Bao Ngọc Thủy không muốn cho đi, nhưng nhìn ánh mắt trông mong của con gái nhỏ, liền mềm lòng gật đầu rồi. Bất quá lại kêu Tam Xạ tới, ba lần bốn lượt dặn dò một hồi, nhắc nhở phải trông em gái thật cẩn thận.Bởi thế cho nên, khi Tiểu Hàm ngồi ở dưới xuồng, vốn là muốn ngồi phía sau để thuận tiện có động tác nhỏ, thì đã bị Tạm Tự kêu tới mũi xuồng ngồi để anh dễ trông chừng, còn anh thì ngồi ở giữa xuồng.Kế hoạch có biến, bất quá Tiểu Hàm vẫn không sợ bị ảnh hưởng, vì hiện tại trời đã chạng vạng, đã lờ mờ tối rồi. Tuy rằng anh tư thường xuyên soi đèn trông chừng cô, nhưng lúc anh dời đèn sang hướng khác, chỗ của cô khá tối, cơ bản không sợ bị anh nhìn thấy mình có hành động nhỏ.Tam Xạ ngồi ở sạp chính giữa xuồng cầm sào chống xuồng đi dọc theo bờ đê, dù nước đã lên đồng, nhưng còn cạn, mấy bờ đê cao còn chưa bị ngập, lúc này chính là thời điểm tốt nhất để đi cắm câu ếch hoặc đâm ếch đâm chuột. Trên đầu Tam Xạ đeo theo cái bóng đèn được thắp sáng bằng bình ắc quy. Một tay cầm sào một tay cầm chỉa, nhẹ nhàng chống xuồng lướt trên mặt nước.Tiểu Hàm làm bộ ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn ở trước mũi xuồng, nhìn theo ánh đèn trên soi của Tam Xạ để tìm xem có ếch hay chuột không.Thời điểm khi ánh đèn chiếu thẳng vào một con ếch đang ngồi trông ngốc ở cửa hang, Tiểu Hàm liền biết thời điểm đã tới. Lúc Tam Xạ cầm cây chỉa phóng về phía con ếch đó, cũng là lúc Tiểu Hàm làm bộ nghịch nước mà khom người thò tay xuống nước, sau đó nhanh chóng dùng ý niệm đem hơn phân nửa số trứng trong không gian tuôn ra ngoài, tung vào trong nước phía gần bờ đê đất.Buổi tối vốn không nhìn thấy rõ, huống hồ Tiểu Hàm còn để tay dưới nước, Tam Xạ lúc này đang chăm chú nhìn vào con mồi ở trên bờ đê, cơ bản không nhìn thấy hành động nhỏ của Tiểu Hàm.Cây chỉa vụt bắn ra ngoài, đâm xuyên vào lưng con ếch, nó kêu lên "Ọe" một tiếng rồi im lìm. Tam Xạ thản nhiên chống xuồng vào bờ bắt con ếch.Lúc này Tiểu Hàm làm bộ kinh ngạc mà bật ngồi thẳng thân mình lên, trên tay còn cầm theo một vật trắng trắng tròn tròn ướt đầy nước, kinh hỷ mà hô to:"Anh tư dừng lại, dừng lại, em vừa vớt được trứng vịt!" Tiểu Hàm bật người rất mạnh, khiến xuồng run lắc, Tam Xạ nhíu mày soi đèn về phía cô, vừa định mở miệng kêu cô cẩn thận không thôi ngã vào nước thì đã nghe cô hô lên vớt được trứng vịt, lại soi đen nhìn thấy trứng vịt trắng trắng trên tay cô. Tam Xạ cũng là bất ngờ. Nhanh chóng đem xuồng bơi vào bờ đê, lấy cây chỉa và con ếch để vào xuồng, rồi mới buôn xào đứng lên bước về phía Tiểu Hàm. Cầm lấy cái trứng trên tay cô, cẩn thận xem kỹ.So với trứng vịt có chút nhỏ."Ở đâu, em vớt được trứng này ở đâu vậy út?" Tam Xạ kinh ngạc hỏi.Tiểu Hàm vẫy vẫy tay, hưng phấn mà chỉ chỉ về chỗ ban nãy mình thả trứng. Tựa hồ vì hưng phấn mà giọng nói lắp bắp."Ở... ở đó, ban nãy em nhìn thấy dưới nước có nhiều thứ tròn tròn trắng trắng, em còn tưởng hòn đá, nên thò tay xuống nắm nắm, nhưng cầm lên mới thấy là trứng, ở đằng kia.. ở đằng đó còn rất nhiều đó anh tư."Tam Xạ nghi hoặc không tin, nhưng nhìn thấy em gái mặt mày kích động như vậy, cũng liền cầm xào chống xuồng trở về chỗ Tiểu Hàm chỉ.Hột gà thả xuống nước, có trứng nổi, có trứng bị chìm. Trứng là màu trắng, tuy rằng hiện tại mờ tối, nhưng ở giữa đồng ruộng trống, màu trắng xen lẫn trong bóng mờ tối vẫn nổi bật, chỉ cần chú ý một chút liền nhận ra. Huống hồ trên đầu Tam Xạ còn có đèn. Vừa lúc bị Tam Xạ soi đèn nhìn thấy. Không đợi Tiểu Hàm nói gì, cậu đã săn ống quần, nhẹ chân bước xuống ruộng nước.Nước vừa lên đồng, không nhiều, Tam Xạ đứng nước chỉ ở ngang hông, cho nên không quá khó trong việc mò tìm trứng.Tiểu Hàm sợ anh tìm bị sót, cũng săn ống quần muốn đi xuống. Liền bị Tam Xạ ngăn trở."Em ngồi yên trên xuồng, không được xuống, nước lạnh lắm!"Tiểu Hàm cãi lại: "Nhưng anh xuống được mà!"Tam Xạ kiên nhẫn nói: "Anh là con trai, còn lớn hơn em, anh chịu được. Em ngồi ngoan trên xuồng, đừng rộn, nếu không về sau anh không cho em đi nữa."Tiểu Hàm nghe vậy, chỉ đành bĩu môi ngoan ngoãn ngồi ở trên xuồng nhìn anh khom người mò vớt từng trứng từng trứng một.Nhìn cánh đồng đầy nước, gió thổi hiu hiu, trong lòng Tiểu Hàm vừa vui vì có thể đem trứng ra ngoài, lại vừa xót vì thấy anh tư chịu đựng gió lạnh ngâm người nước.Nắm chặt nắm tay, cố dặn với mình. Cả nhà đều rấtthương cô, cho nên về sau dù thế nào, cô cũng phải cố gắng giúp đỡ người mộtnhà trôi qua thật tốt. Nhất định! Họ là người thân thương yêu nhất của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store