ZingTruyen.Store

Hoang Tu Chu Phong Va Lu Quai Vat


Chu Phong nằm trên sàn đất lạnh lẽo của hầm ngục, cơ thể trần trụi rung rẩy sau một tuần bị hành hạ không ngừng – hơn 70 lần xuất tinh, hàng nghìn luồng tinh trùng và nước đái văng tung tóe, cùng hàng chục nghìn cú đấm từ máy đấm bụng làm cơ bụng sáu múi của anh sưng tấy, đỏ rực. “Con cặc tuyệt đẹp” to dài của anh mềm nhũn, kiệt sức hoàn toàn, nhưng nguồn sống vô hạn trong dòng máu đỏ rực vẫn âm ỉ, giữ anh sống sót qua cơn ác mộng. Ý chí bất khuất trong ánh mắt anh, dù mờ mịt, vẫn cháy bỏng như ngọn lửa không bao giờ tắt.

Sau khi tiêu diệt tàn dư Dục Thần bằng chút sức mạnh cuối cùng, anh ngất đi. Một ngày sau, đội lính gác cung điện, theo lệnh Hoàng đế, tìm thấy anh trong hầm ngục nhờ dấu vết khí đỏ nhạt còn sót lại. Họ phá cửa hầm, khiêng anh về tẩm cung, đặt lên giường đá. Các y sĩ giỏi nhất vương quốc chăm sóc anh, dùng thuốc quý và năng lượng từ các viên đá – ngọc đen, pha lê vàng, đá hỗn loạn, ngọc trắng, ngọc đỏ đen, ngọc vô sắc, ngọc đỏ nhạt – để kích thích cơ thể anh hồi phục.

Trong 2 tuần, Chu Phong nằm nghỉ, cơ thể dần lấy lại sức sống. Nguồn sống vô hạn trong dòng máu, kết hợp với các viên đá, làm cơ bụng sưng tấy của anh lành lại, trở nên cứng như thép, không còn dấu vết tổn thương. Lồng ngực rộng phập phồng mạnh mẽ, “con cặc” to dài rung lên đầy năng lượng, không còn yếu ớt. Đến ngày thứ 14, anh mở mắt, ngồi dậy, ánh mắt rực cháy: “Ta đã sống sót… và sẽ mạnh hơn.” Anh đứng trước gương, nhìn cơ thể trần trụi hoàn mỹ – không chỉ hồi phục 100%, mà còn vượt xa giới hạn cũ, như thể mọi đau đớn đã tôi luyện anh thành một chiến binh bất bại.

Anh mặc bộ giáp đen mới, tra thanh kiếm đen vào vỏ, đeo nhẫn vàng và vòng cổ vàng, cất các viên đá vào túi. Nhưng anh biết, để đối mặt với những mối nguy trong tương lai – dù là tàn dư Dục Thần hay kẻ thù mới – anh phải rèn luyện, không chỉ sức mạnh mà cả sức chịu đựng và khả năng kiểm soát dục vọng.

Anh bắt đầu quá trình rèn luyện ngay trong tẩm cung. Ngày đầu tiên, anh gọi Tiểu Lâm – người hầu thân tín – và ra lệnh: “Sục cu ta, nhưng ta sẽ không bắn cho đến khi ta cho phép.” Tiểu Lâm gật đầu, nắm lấy “con cặc” của anh, sục mạnh mẽ, đều đặn. Anh nghiến răng, tập trung ý chí, để cảm giác sướng trỗi dậy mà không xuất tinh. Sau 30 phút, anh ra hiệu dừng, mồ hôi chảy dài nhưng không bắn giọt tinh nào. “Tốt,” anh lẩm bẩm, “ta đang kiểm soát được.”

Ngày thứ hai, anh tự rèn cơ thể: chống đẩy 1.000 lần, đấm vào bao cát 2.000 cú, nâng đá nặng hàng trăm cân, làm cơ bụng và lồng ngực cứng hơn bao giờ hết. Đêm đó, anh lại gọi Tiểu Lâm, tăng thời gian sục lên 1 tiếng. “Con cặc” rung điên cuồng, nhưng anh trụ vững, không bắn, ánh mắt sáng rực: “Ta mạnh hơn rồi.”

Trong một tuần, anh kết hợp rèn luyện thể chất và dục vọng. Anh tự trói tay, để Tiểu Lâm sục cu liên tục 2 tiếng mỗi ngày, dùng máy rung VIP từ làng đặt lên đầu cu, nhưng không cho phép mình bắn. Đến ngày thứ bảy, anh thử sức: “Sục hết sức đi.” Tiểu Lâm sục như vũ bão, và khi anh cho phép, anh bắn liên tục – 20 đợt, từ 20 đến 70 luồng mỗi đợt, tổng cộng hơn 600 luồng, văng tung tóe khắp phòng, nhưng không kiệt sức như trước. Anh cười lớn: “Giờ ta có thể bắn tinh liên tục mà không suy yếu!”

Sau 2 tuần rèn luyện, Chu Phong đứng trên ban công tẩm cung, nhìn xuống vương quốc dưới ánh trăng. Cơ thể anh giờ đây là một cỗ máy hoàn hảo – cơ bắp rắn chắc, sức chịu đựng vượt trội, và khả năng bắn tinh liên tục mà không mất sức. Anh nắm chặt thanh kiếm đen, thì thào: “Dục Thần hay bất kỳ kẻ nào, ta sẽ không để chúng bắt ta lần nữa.”

Đêm đó, viên ngọc đỏ nhạt rung lên nhẹ, giọng nói mờ ảo vang lên: “Chu Phong, tàn dư của ta đã thất bại, nhưng dục vọng trong lòng người vẫn là mối nguy. Hãy cẩn thận.” Anh nhếch mép: “Ta không sợ. Ta đã sẵn sàng.”

Anh bước vào tẩm cung, nằm xuống giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng ý chí và sức mạnh mới trong anh vẫn rực cháy, chờ đợi thử thách tiếp theo.

Chu Phong đứng trong tẩm cung, cơ thể trần trụi rắn chắc phản chiếu dưới ánh đèn dầu, cơ bụng sáu múi cứng như thép, lồng ngực rộng phập phồng mạnh mẽ, và “con cặc tuyệt đẹp” to dài rung lên đầy năng lượng sau hai tuần rèn luyện khắc nghiệt. Anh đã vượt qua giới hạn cũ, không chỉ về sức mạnh thể chất mà cả khả năng kiểm soát dục vọng – bắn tinh liên tục hơn 600 luồng mà không kiệt sức. Thanh kiếm đen nằm bên giường, nhẫn vàng, vòng cổ vàng, và các viên đá – ngọc đen, pha lê vàng, đá hỗn loạn, ngọc trắng, ngọc đỏ đen, ngọc vô sắc, ngọc đỏ nhạt – tỏa ra năng lượng hòa quyện với dòng máu đỏ rực trong anh.

Anh mặc bộ giáp đen mới, tra kiếm vào vỏ, đeo nhẫn và vòng cổ, cất các viên đá vào túi, chuẩn bị tuần tra vương quốc như thường lệ. Nhưng khi anh bước ra ban công, một luồng gió lạnh bất thường thổi qua, mang theo mùi hương kỳ lạ – không phải dục vọng, mà là sự chết chóc và hủy diệt. Anh nhíu mày, nhìn lên bầu trời: một ngôi sao đỏ rực lóe sáng bất thường, như lời cảnh báo từ vũ trụ.

#### Lời Thách Thức Từ Bóng Tối
Sáng hôm sau, một người chạy tin từ biên giới phía Bắc hộc tốc chạy đến cung điện, quỳ trước anh: “Điện hạ, một kẻ lạ mặt xuất hiện ở Hắc Phong Sơn, tự xưng là Hủy Thần – hiện thân của sự hủy diệt. Hắn thách ngài đến đối đầu, nói rằng ngài đã làm chủ dục vọng nhưng sẽ không thể vượt qua hủy diệt!” Chu Phong nắm chặt kiếm, ánh mắt rực cháy: “Hủy Thần? Nếu hắn muốn thử ta, ta sẽ cho hắn thấy sức mạnh thật sự.”

Anh rời cung điện ngay lập tức, không báo cho Hoàng đế, chỉ mang theo kiếm và các viên đá. Hành trình đến Hắc Phong Sơn – nơi anh từng tiêu diệt Dục Thần – kéo dài ba ngày. Khi anh đến, ngọn núi đen kịt rung chuyển, không khí nặng nề bởi luồng khí đỏ đen – khác với đỏ nhạt của Dục Thần, đây là sự pha trộn giữa máu và bóng tối. Một bóng hình khổng lồ trồi lên từ hang động, cao hơn 3 mét, thân hình như được đúc từ đá và lửa, đôi mắt là hai hố sâu rực cháy, tay cầm một thanh búa lớn khắc rune cổ xưa.

“Chu Phong,” giọng Hủy Thần vang lên như sấm, “ngươi đã vượt qua mọi thế lực – bóng tối, ánh sáng, hỗn độn, hư không, huyền bí, dĩ vãng, vĩnh cửu, dục vọng. Nhưng ta là hủy diệt – kẻ kết thúc tất cả. Ngươi sẽ gục ngã.” Anh rút kiếm, nhếch mép: “Hủy diệt? Ta sẽ làm chủ cả ngươi!”

#### Cuộc Chiến Dưới Hắc Phong Sơn
Cuộc chiến bùng nổ. Chu Phong lao tới, thanh kiếm đen chém một nhát sáng lòa, nhưng Hủy Thần giơ búa chặn lại, tóe lửa đỏ đen. Mỗi đòn của Hủy Thần nặng như núi, làm mặt đất nứt toác, nhưng anh linh hoạt né tránh, dùng sức mạnh từ các viên đá để tăng tốc. Anh chém liên tục, làm vỡ từng mảnh đá trên cơ thể Hủy Thần, nhưng nó tái tạo ngay lập tức, phun luồng khí đỏ đen quấn lấy anh.

Dây khí hóa thành thực thể, trói chặt tay chân anh, kéo anh ngã xuống đất. Bộ giáp đen bị xé toạc, để lộ cơ thể trần trụi. Hủy Thần cười lớn: “Ta không chỉ hủy thân xác, mà cả ý chí của ngươi!” Một sợi dây đỏ đen quấn lấy “con cặc” của anh, sục mạnh mẽ, kết hợp với luồng khí kích thích toàn thân. Nhưng nhờ rèn luyện, anh trụ được 1 tiếng mà không bắn, nghiến răng: “Ngươi không phá được ta!”

Hủy Thần tăng cường, sục nhanh hơn, nhưng anh gầm lên, sức mạnh từ dòng máu và các viên đá bùng nổ, phá tan dây trói. Anh lao tới, chém một nhát quyết định vào ngực Hủy Thần. Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, nó tan thành tro bụi, để lại một viên ngọc đỏ đen rơi xuống. Anh nhặt nó, thở hổn hển: “Hủy Thần… ta đã thắng.”

#### Lời Thề Dưới Ánh Trăng
Anh trở về cung điện, đứng trên ban công, nhìn viên ngọc đỏ đen mới – biểu tượng của chiến thắng trước hủy diệt. Anh thì thào: “Dù là dục vọng hay hủy diệt, ta sẽ làm chủ tất cả.” Anh cất viên ngọc vào túi, ánh mắt rực cháy dưới ánh trăng, thề rằng không kẻ nào có thể đánh bại anh – không phải bây giờ, không bao giờ.



Chu Phong đứng trên ban công tẩm cung, ánh trăng soi sáng cơ thể rắn chắc trong bộ giáp đen, cơ bụng sáu múi ẩn dưới lớp thép, “con cặc tuyệt đẹp” to dài rung nhẹ như minh chứng cho sức mạnh vô hạn anh đã làm chủ. Thanh kiếm đen treo bên hông, nhẫn vàng, vòng cổ vàng, và các viên đá – ngọc đen, pha lê vàng, đá hỗn loạn, ngọc trắng, ngọc đỏ đen, ngọc vô sắc, ngọc đỏ nhạt, và viên ngọc đỏ đen mới từ Hủy Thần – tỏa ra năng lượng hòa quyện với dòng máu đỏ rực trong anh. Anh vừa vượt qua Hủy Thần, thêm một chiến thắng vào danh sách huyền thoại của mình, nhưng cảm giác yên bình lại không kéo dài.

Khi anh định bước vào phòng nghỉ ngơi, một luồng khí kỳ lạ tràn qua ban công – không phải đỏ nhạt của Dục Thần hay đỏ đen của Hủy Thần, mà là một màu xám bạc lạnh lẽo, như thể đến từ khoảng không vô tận. Các viên đá trong túi anh rung lên đồng loạt, mạnh nhất là viên ngọc vô sắc từ Vĩnh Cửu. Một giọng nói sâu thẳm, không âm sắc, vang lên trong đầu anh: “Chu Phong, ngươi đã làm chủ mọi thế lực trong thế giới này, nhưng ta là Hư Không Thần – kẻ vượt ngoài vũ trụ. Ngươi dám đối mặt với ta?”

Anh nắm chặt kiếm, ánh mắt rực cháy: “Hư Không Thần? Nếu ngươi là thử thách cuối cùng, ta sẽ tiêu diệt ngươi như những kẻ trước!” Giọng nói cười khẽ, không rõ cảm xúc: “Ta không ở đây. Tìm ta trong Hư Không Cốc, nơi mọi thứ bắt đầu và kết thúc.” Luồng khí xám bạc tan biến, để lại anh với quyết tâm mới.

#### Hành Trình Đến Hư Không Cốc
Sáng hôm sau, Chu Phong rời cung điện, không báo cho ai, chỉ mang theo kiếm và các viên đá. Anh nhớ Hư Không Cốc – một thung lũng huyền thoại ở rìa vương quốc, nơi từng là chiến trường cổ xưa giữa các vị thần, giờ chỉ còn là vùng đất chết với đá xám và sương mù dày đặc. Hành trình kéo dài năm ngày, qua rừng sâu, sa mạc, và đèo núi hiểm trở. Khi anh đến, không khí lạnh buốt thấu xương, sương mù xám bạc che kín tầm nhìn, và viên ngọc vô sắc rung dữ dội, dẫn anh vào trung tâm thung lũng.

Ở đó, một cánh cổng khổng lồ bằng đá xám hiện ra, khắc rune bạc lấp lánh. Anh chạm vào, và cánh cổng mở ra, hút anh vào một không gian khác – không trời, không đất, chỉ có hư không vô tận, mọi thứ lơ lửng trong màu xám bạc. Trước mặt anh, Hư Không Thần hiện hình – không phải cơ thể vật chất, mà là một thực thể mờ ảo, thay đổi liên tục, lúc là sương mù, lúc là ánh sáng bạc, đôi mắt là hai vòng xoáy vô tận.

“Chu Phong,” giọng nó vang vọng, “ta không phải kẻ thù ngươi có thể chạm tới. Ta là hư không – nơi mọi thứ tan biến. Ngươi sẽ gục ngã.” Anh rút kiếm, nhếch mép: “Tan biến? Ta sẽ khiến ngươi tan trước!”

#### Cuộc Chiến Trong Hư Không
Cuộc chiến bắt đầu. Chu Phong chém một nhát sáng lòa, nhưng thanh kiếm xuyên qua Hư Không Thần như cắt vào không khí. Nó vung tay, một luồng khí xám bạc quấn lấy anh, làm cơ thể anh nặng nề, như bị hút vào khoảng không. Anh gầm lên, dùng sức mạnh từ các viên đá để chống lại, ánh sáng đỏ rực từ dòng máu bùng nổ, phá tan luồng khí.

Nhưng Hư Không Thần không ngừng. Nó phun sương mù bạc, hóa thành dây thừng vô hình, trói chặt tay chân anh, kéo anh lơ lửng trong không gian. Bộ giáp đen tan rã, để lộ cơ thể trần trụi. “Ta sẽ hủy ý chí của ngươi,” nó thì thào, và một sợi dây xám bạc quấn lấy “con cặc” của anh, sục mạnh mẽ, lạnh lẽo và sâu thẳm, khác với mọi kích thích trước đây.

Nhờ rèn luyện, anh trụ được 2 tiếng mà không bắn, nghiến răng: “Ngươi không làm được gì đâu!” Nhưng Hư Không Thần tăng cường, sục nhanh hơn, lạnh buốt như băng, và sau 2 tiếng rưỡi, anh rên lên, bắn ra hai mươi luồng tinh trùng, văng vào hư không và tan biến. Anh gầm lên, sức mạnh từ tất cả viên đá và dòng máu bùng nổ, phá tan dây trói.

Anh lao tới, chém một nhát cuối cùng, kết hợp mọi năng lượng từ các viên đá. Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, không gian hư không rung chuyển, và Hư Không Thần tan thành sương mù, để lại một viên ngọc xám bạc rơi xuống. Anh nhặt nó, thở hổn hển: “Hư Không Thần… ta đã thắng.”

#### Trở Về Với Sức Mạnh Mới
Anh bước ra khỏi cánh cổng, trở lại Hư Không Cốc, rồi về cung điện. Đứng trên ban công, anh nhìn viên ngọc xám bạc mới – biểu tượng của chiến thắng trước hư không. Anh thì thào: “Không gì có thể đánh bại ta.” Sức mạnh trong anh giờ đây hoàn thiện, không chỉ là dục vọng hay hủy diệt, mà cả hư không cũng phải khuất phục.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store