ZingTruyen.Store

Hoang Tu Chu Phong Va Ke Thu Phien Ban Khac


Chu Phong nấp trong góc tối của hành lang, hơi thở nhẹ như không, tay siết chặt thanh kiếm cũ và con dao găm. Tiếng bước chân của Guro và đám thuộc hạ ngày càng gần, giọng gã gầm gừ đầy tức giận: “Tìm cho ra thằng khốn đó! Nó không thể đi xa!” Đám lính gác bắt đầu lục soát, ánh đuốc trong tay chúng loang loáng trên tường đá, chiếu sáng từng ngóc ngách của căn hầm.

Chu Phong biết mình không thể trốn mãi. Hắn quan sát kỹ, nhận ra Guro dẫn đầu với năm tên thuộc hạ, tất cả đều trang bị vũ khí hạng nặng. Dù cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, ý chí chiến đấu trong hắn cháy bỏng hơn bao giờ hết. Hắn quyết định ra tay trước khi bị phát hiện.

Nhanh như một bóng ma, Chu Phong lao ra từ góc tối, con dao găm trong tay đâm thẳng vào cổ tên lính gần nhất. Tên đó chưa kịp hét lên đã ngã gục, máu phun ra đỏ thẫm sàn đá. Đám còn lại giật mình quay lại, nhưng Chu Phong không cho chúng cơ hội phản ứng. Thanh kiếm trong tay hắn vung lên, chém ngang ngực một tên khác, khiến gã đổ sụp xuống trong tiếng rên đau đớn.

Guro gầm lên, rút thanh kiếm lớn trên lưng lao tới. “Mày chết chắc rồi, hoàng tử!” Hắn chém xuống với lực mạnh khủng khiếp, nhưng Chu Phong lăn người né tránh, mũi kiếm sượt qua vai hắn, để lại một vết rạch nông. Hắn nghiến răng, không để cơn đau làm chậm lại, lập tức phản công bằng một nhát kiếm nhắm thẳng vào chân Guro. Gã tránh được, nhưng mất thăng bằng, tạo cơ hội cho Chu Phong đâm con dao găm vào đùi gã.

Guro rú lên đau đớn, nhưng vẫn không ngã. Hắn vung kiếm loạn xạ, đẩy Chu Phong lùi lại. Ba tên còn lại nhân cơ hội lao vào, vây quanh Chu Phong. Hắn bị ép vào thế bất lợi, nhưng không hề hoảng loạn. Hắn xoay người, dùng kiếm chặn một đòn từ bên trái, đồng thời đá mạnh vào bụng tên bên phải, khiến gã ngã lăn ra. Tên thứ ba đâm tới, nhưng Chu Phong nhanh hơn, hắn cúi người tránh rồi đâm ngược dao găm lên cằm gã, kết liễu ngay tức khắc.

Chỉ còn lại Guro và một tên thuộc hạ, Chu Phong thở hổn hển, cơ thể đầy vết thương nhỏ nhưng vẫn đứng vững. Guro, dù bị thương ở chân, vẫn lao tới với sự điên cuồng. “Mày không thoát được đâu!” Hắn gầm lên, chém một nhát mạnh khiến Chu Phong phải dùng cả hai tay để đỡ. Lực đánh quá lớn, thanh kiếm cũ trong tay hắn gãy đôi, rơi xuống sàn.

Không còn vũ khí chính, Chu Phong chỉ còn con dao găm. Hắn lùi lại, ánh mắt sắc lạnh, tìm kiếm cơ hội phản công. Tên thuộc hạ còn lại lao tới từ phía sau, nhưng Chu Phong nghe thấy tiếng bước chân, xoay người đâm dao vào ngực gã, kết thúc nhanh gọn. Chỉ còn lại hắn và Guro.

Guro cười lớn, dù máu vẫn chảy từ vết thương trên đùi. “Mày hết đường rồi, hoàng tử.” Hắn giơ kiếm lên, chuẩn bị kết liễu. Nhưng Chu Phong không để gã có cơ hội. Hắn lao tới, bất chấp nguy hiểm, dùng vai húc mạnh vào ngực Guro, khiến gã ngã nhào ra sau. Trong khoảnh khắc đó, Chu Phong nhặt thanh kiếm của một tên lính đã chết, đâm thẳng vào bụng Guro, kết thúc trận chiến.

Guro ngã xuống, máu loang đầy sàn, ánh mắt vẫn mở to đầy kinh ngạc trước khi tắt hẳn. Chu Phong đứng đó, thở hổn hển, cơ thể đầy vết thương, nhưng hắn đã sống sót. Hắn không dừng lại để nghỉ ngơi, nhanh chóng lục soát xác Guro, tìm thấy một chiếc chìa khóa nhỏ – có thể là chìa khóa dẫn ra ngoài.

Hắn bước đi, từng bước chậm rãi nhưng chắc chắn, quyết tâm thoát khỏi căn hầm này và tìm Xà Vương để trả thù. Nhưng hắn biết, cuộc chiến vẫn chưa kết thúc. Xà Vương và đám thuộc hạ của hắn vẫn còn đó, và Chu Phong phải sẵn sàng cho những trận chiến khốc liệt hơn phía trước.

Chu Phong đứng giữa hành lang đầy xác chết, máu loang khắp sàn đá lạnh. Hơi thở của hắn nặng nhọc, cơ thể đầy vết thương nhỏ, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh, không chút dao động. Chiếc chìa khóa nhỏ lấy từ xác Guro nằm trong tay hắn, ánh kim loại mờ mờ dưới ánh đuốc. Hắn không biết nó mở lối nào, nhưng đó là hy vọng duy nhất để thoát khỏi căn hầm địa ngục này.

Hắn di chuyển dọc theo hành lang, mỗi bước chân đều thận trọng, tai căng ra nghe ngóng mọi tiếng động. Căn hầm rộng lớn hơn hắn tưởng, như một mê cung với những ngã rẽ tối tăm và những cánh cửa sắt nặng nề. Hắn thử chìa khóa trên vài ổ khóa, nhưng không cái nào khớp. Thời gian trôi qua, và tiếng bước chân cùng tiếng la hét từ xa bắt đầu vang lên – đám thuộc hạ của Xà Vương đã phát hiện ra vụ tẩu thoát.

Chu Phong biết mình không thể chậm trễ. Hắn chạy nhanh hơn, bất chấp cơn đau từ các vết thương, cuối cùng dừng lại trước một cánh cửa sắt lớn ở cuối hành lang. Chiếc chìa khóa vừa khớp với ổ, xoay một cái “cạch” khô khốc. Hắn đẩy cửa, bước ra một cầu thang đá dẫn lên trên, không khí ẩm mốc dần thay bằng mùi đất và lá mục – dấu hiệu của thế giới bên ngoài.

Nhưng trước khi hắn kịp leo hết cầu thang, một bóng người xuất hiện phía trên, chặn đường. Đó là Lyra, sát thủ của hội Hắc Nguyệt từng đối đầu hắn trong rừng. Cô ta đứng đó, hai con dao găm trong tay, ánh mắt xanh thẳm lóe lên dưới ánh trăng xuyên qua khe hở trên trần. “Hoàng tử, ngươi dai sức thật. Nhưng ngươi nghĩ có thể thoát dễ dàng vậy sao?” Giọng cô ta lạnh lùng, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên đầy thách thức.

Chu Phong siết chặt thanh kiếm lấy từ xác lính, không đáp mà lao thẳng tới. Lyra nhanh nhẹn né tránh, hai con dao găm vung lên thành những đường sáng bạc, nhắm vào cổ và ngực hắn. Hắn chặn được một đòn, nhưng đòn thứ hai sượt qua vai, thêm một vết rạch đỏ tươi. Hắn nghiến răng, không để cơn đau làm chậm lại, tung một cú đá mạnh vào bụng Lyra, khiến cô ta lùi lại vài bước.

Lyra cười khẩy, không chút nao núng. “Ngươi vẫn mạnh mẽ như lần trước. Nhưng ta biết điểm yếu của ngươi.” Cô ta lao tới lần nữa, tốc độ nhanh như chớp, một tay nhắm vào núm vú của Chu Phong, cố kích thích để làm hắn mất tập trung. Nhưng lần này, Chu Phong đã chuẩn bị. Hắn bắt lấy cổ tay cô ta, xoay mạnh, đồng thời đè cô ta xuống đất, mũi kiếm kề sát cổ.

“Đừng tưởng trò cũ còn tác dụng,” hắn gầm lên, ánh mắt rực lửa. Lyra không phản kháng, chỉ nhìn hắn với ánh mắt khó đoán, rồi bất ngờ cười nhẹ: “Ngươi nghĩ ta là mối đe dọa lớn nhất sao? Xà Vương đang chờ ngươi ở phía trên. Hắn có thứ còn đáng sợ hơn cả ta.”

Chu Phong không đáp, nhưng hắn không giết cô ta. Hắn trói cô ta lại bằng sợi dây lấy từ xác lính, rồi tiếp tục leo lên cầu thang. Khi bước ra ngoài, hắn nhận ra mình đang ở rìa khu rừng Vĩnh Hắc, cách lâu đài hoàng gia không quá xa. Nhưng trước mặt hắn, Xà Vương đã đứng sẵn, xung quanh là hàng chục tên thuộc hạ trang bị đầy đủ, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

“Ngươi thoát được đến đây, ta phải công nhận ngươi có bản lĩnh,” Xà Vương lên tiếng, giọng trầm vang như vọng từ địa ngục. “Nhưng đây là điểm dừng của ngươi.” Hắn vung tay, và đám thuộc hạ lao tới như một làn sóng.

Chu Phong, dù kiệt sức, vẫn không lùi bước. Hắn giơ kiếm lên, sẵn sàng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Một trận chiến sinh tử mới lại bắt đầu, và lần này, hắn không chỉ đấu vì tự do, mà còn vì danh dự của chính mình.


Chu Phong đứng giữa rìa khu rừng Vĩnh Hắc, ánh trăng bàng bạc chiếu lên thân hình đầy vết thương của hắn. Thanh kiếm trong tay hắn nhuốm máu, hơi thở nặng nhọc nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh, không chút sợ hãi. Trước mặt hắn, Xà Vương đứng đó, chiếc mặt nạ bạc phản chiếu ánh sáng mờ ảo, xung quanh là hàng chục tên thuộc hạ, vũ khí lăm lăm trong tay. Gió đêm thổi qua, mang theo mùi máu và sát khí.

“Ngươi đã đi xa hơn ta nghĩ, hoàng tử,” Xà Vương cất giọng, trầm lạnh như vọng từ địa ngục. “Nhưng đêm nay, ngươi sẽ quỳ trước ta, hoặc chết.” Hắn vung tay, đám thuộc hạ lập tức lao tới như một đàn sói đói.

Chu Phong không chờ chúng tới gần. Hắn lao thẳng vào giữa đám đông, kiếm vung lên chém ngang, hạ gục hai tên ngay tức khắc. Máu bắn tung tóe, tiếng la hét vang lên trong đêm. Dù bị áp đảo số lượng, hắn vẫn chiến đấu với sức mạnh phi thường, mỗi nhát kiếm đều dứt khoát, mỗi cú đá đều mạnh mẽ. Nhưng số lượng kẻ thù quá đông, vũ khí của chúng không ngừng nhắm vào hắn, khiến hắn dần bị đẩy vào thế phòng thủ.

Xà Vương đứng yên quan sát, không vội ra tay. Hắn biết Chu Phong mạnh mẽ, nhưng cũng biết điểm yếu của hắn. Khi đám thuộc hạ đã làm Chu Phong kiệt sức, hắn mới chậm rãi bước tới, tay rút ra một thanh kiếm cong sắc bén. “Đến lượt ta,” hắn nói, giọng đầy tự tin.

Chu Phong, dù mệt mỏi, vẫn không lùi bước. Hắn gầm lên, lao tới Xà Vương, kiếm chém một đường thẳng tắp nhắm vào cổ hắn. Nhưng Xà Vương nhanh hơn, né tránh dễ dàng rồi phản đòn, lưỡi kiếm sượt qua cánh tay Chu Phong, để lại một vết cắt sâu. Hắn nghiến răng, không để cơn đau làm chậm lại, xoay người tung một nhát kiếm khác, nhưng Xà Vương lại đỡ được, lực mạnh đến mức đẩy Chu Phong lùi lại vài bước.

“Ngươi hết sức rồi, phải không?” Xà Vương cười lạnh, bất ngờ lao tới, một tay chộp lấy núm vú của Chu Phong, xoắn mạnh. Hắn biết đây là điểm yếu chí mạng, và không ngần ngại khai thác. Chu Phong lập tức cảm nhận khoái cảm mãnh liệt, cơ thể rung lên, con cu giật mạnh trong quần, nhưng hắn cắn răng, cố chống lại. “Đừng hòng… dùng trò đó với ta!” Hắn gầm lên, dùng tay còn lại đâm kiếm về phía Xà Vương, buộc hắn phải lùi lại.

Nhưng Xà Vương không dừng lại. Hắn ra lệnh cho đám thuộc hạ còn lại lao vào, vừa tấn công vừa tìm cách áp sát để kích thích điểm yếu của Chu Phong. Hắn bị vây chặt, kiếm trong tay dần chậm lại, cơ thể đầy vết thương mới. Trong một khoảnh khắc sơ hở, một tên thuộc hạ đâm dao vào đùi hắn, khiến hắn quỳ một chân xuống đất, thở hổn hển.

Xà Vương tiến tới, giơ kiếm lên, chuẩn bị kết liễu. “Đây là kết thúc của ngươi, hoàng tử.” Nhưng ngay lúc đó, từ xa vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Một đội quân từ lâu đài hoàng gia, do cận vệ của Chu Phong dẫn đầu, bất ngờ xuất hiện. Họ đã lần theo dấu vết của hắn suốt nhiều ngày, và giờ đến đúng lúc để giải cứu.

Đội quân lao vào, đẩy lùi đám thuộc hạ của Xà Vương. Hắn nghiến răng, biết tình thế đã đảo ngược, vội vàng rút lui vào bóng tối của khu rừng, bỏ lại lời đe dọa: “Chuyện này chưa xong đâu, Chu Phong.” Đám thuộc hạ bị hạ gục hoặc chạy trốn, để lại Chu Phong quỳ đó, được cận vệ đỡ dậy.

Hắn được đưa về lâu đài, cơ thể đầy thương tích nhưng tinh thần vẫn bất khuất. Dù đã thoát chết, hắn biết Xà Vương vẫn còn đó, và mối nguy chưa chấm dứt. Chu Phong thề sẽ tìm ra hắn, kết thúc mọi chuyện một lần và mãi mãi. Nhưng giờ đây, hắn cần nghỉ ngơi, để chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store