[ Hoàng Tinh × Khâu Đỉnh Kiệt ] khi hội trưởng là Fanboy💓
15 : chưa từng thay đổi
Chiều sắp buông xuống , tin tức lan đến tai đội bóng rổ. Lý Phái Ân đặt điện thoại xuống , quay sang nhìn Đỉnh Kiệt đang buộc dây giày " Kiệt , mày biết chuyện rồi đúng không "" Chuyện gì? " Đỉnh Kiệt ngẩng đầu " Cái page mày hay nhắc ấy , Đỉnh Kiệt thật dễ thương , nghe nói hội trưởng Hoàng Tinh là admin đó "Cả phòng thay đồ im bặt
Cả đội đều nhìn về phía Khâu Đỉnh Kiệt Triển Trí Vĩ lẩm bẩm" Ủa là thật hả trời? Vậy là...hội trưởng thích mày thật? "Đỉnh Kiệt đứng dậy , ném chai nước vào tường cạch một tiếng. Chai nước vỡ toan , nước chảy ướt cả một góc phòng thay đồ Cậu không giận vì lời trêu , mà vì cảm giác bị ai đó chạm vào điều thiêng liêng giữa cả hai , thứ cảm xúc mà ngay cả cậu còn chưa kịp xác định " Đừng nói linh tinh " giọng cậu trầm và lạnhKhông khí trở nên nặng nề. Đỉnh Kiệt cầm áo khoác , rời khỏi phòng thay đồ mà không nói thêm gìChiều xuốngHoàng Tinh ngồi trong phòng hội học sinh , cửa sổ khép hờ , ánh nắng rơi nghiêng qua gương mặt cậuTrang cá nhân cậu bị tràn ngập tin nhắn , hàng trăm bình luận giễu cợt , chỉ trích từ bài đăng 2 năm trước của cậu. Có người nói cậu giả tạo , có người nói cậu làm vậy để nổi tiếngCậu khoá từng tài khoản một , tay run nhẹĐột nhiên , tiếng cốc cốc cốc từ phía cửa vang vọngCửa mở raKhâu Đỉnh Kiệt đứng đó. Gió lùa qua hành lang làm tóc cậu ấy rối lên , ánh mắt một màu gì đó khá phức tạp , không hẳn giận , không hẳn buồn" Cậu...đến đây làm gì vậy? " Hoàng Tinh hỏi , giọng vẫn bình tĩnh nhưng ánh mắt cậu lại hơi lẩn tránh" Muốn gặp cậu "" Để hỏi về tin đồn à? "" Không , để xem cậu có sao không "Hoàng Tinh khẽ ngẩng lên , mắt chạm mắt. Giữa ánh hoàng hôn , đôi mắt Khâu Đỉnh Kiệt hiện rõ sự lo lắng mà không cần một lời bàn tán nào có thể che phủ" Tớ không sao , cậu không cần phải quan tâm như vậy đâu " Hoàng Tinh nói khẽ" Nhưng tớ muốn quan tâm " Đỉnh Kiệt đápMột khoảng im lặng kéo dài. Gió thổi làm rèm khẽ lay
Hoàng Tinh quay đi , giọng nghẹn lại trong cổ" Tớ ổn , chỉ là...hơi mệt thôi "" Vì sợ người khác nói , hay vì sợ tớ biết? "Đỉnh Kiệt hỏi thẳng , không né tránh Hoàng Tinh siết chặt mép bàn , mím môi không trả lời Khâu Đỉnh Kiệt bước đến gần cậu , chỉ còn cậu Hoàng Tinh một khoảng rất nhỏ " Tớ không giận , nhưng tớ chỉ giận vì cậu đã giấu tớ "Câu nói ấy khiến trái tim Hoàng Tinh run rẩy. Cậu muốn nói gì đó , nhưng cổ họng nghẹn cứng" Tớ sợ... " Cuối cùng cậu chỉ nói được vỏn vẹn hai chữ" Sợ điều gì? "" Sợ cậu sẽ né tránh tớ , sợ ánh mắt của cậu sẽ thay đổi "Khâu Đỉnh Kiệt nhìn cậu thật lâu , rồi khẽ nói" Ánh mắt của tớ chưa từng thay đổi đâu , Hoàng Tinh "Đỉnh Kiệt xoay người , đi ra khỏi phòng. Cánh cửa được khép lại rất nhẹ như thể nó chưa hề được mở ra lúc nãy. Để lại Hoàng Tinh đứng đó , trong lòng là hàng nghìn cảm xúc chồng chéo , cậu có sợ hãi , có nhẹ nhõm và một chút hy vọng mỏng manh như sợi nắng cuối ngày
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store