ZingTruyen.Store

Hoan Yeu

Ôn Dĩ Ninh vốn cho rằng, Lê Hướng Dương gần đây không đến nhà cô, thật sự là kiềm chế được ba tháng.

Cô nên sớm biết, với cái đức tính tùy tiện của em trai nhà mình, sao có thể nghe lời như vậy chứ.

[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất:…… Mới nói xong đó, cửa bên ngoài đã gõ rồi kìa.]

[Tiểu Đường Tiểu Đường yêu đương cuồng nhiệt nhất: Không được, cái dáng vẻ vừa mới đánh nhau với người ta xong của tớ không thể đi gặp khách được. Không thì cậu nghĩ cách giúp tớ đi?]

Ôn Dĩ Ninh thắng tay nhắn qua mấy chữ.

[Sweety: đóng chặt cửa.]

[Sweety: Nó có cầu xin cậu thế nào cũng đừng cho nó vào.]

[Sweety: Sau đó bảo với nó, chị nó biết rồi.]

Ôn Dĩ Ninh có chút tức giận.

Rõ ràng trong nhà cũng không thiếu tiền, không quay về ký túc xá tắm được thì thôi đi, tìm một phòng trọ theo giờ xung quanh đó cũng đâu phải chuyện khó khăn gì.
Tại sao chưa nói với cô một tiếng đã chạy đi dùng phòng tắm nhà người ta?

Ôn Dĩ Ninh lập tức gọi điện thoại qua cho Lê Hướng Dương.

Sau hai hồi chuông chờ, điện thoại bị cúp luôn.

Ôn Dĩ Ninh: “……”

Càng tức giận.

Bên ngoài Thẩm Tự Chi đang gõ cửa, nói chuyện của mình xử lý xong rồi, Ôn Dĩ Ninh đáp lại, tạm thời để điện thoại xuống, sửa sang lại quần áo xộc xệch rồi theo anh ra ngoài.

Trên xe, Ôn Dĩ Ninh lợi dụng lúc không có chuyện gì làm, gửi tin nhắn wechat cho Lê Hướng Dương.

Không nghĩ tới vừa mới gửi xong, tin nhắn liền hiện lên một dấu chấm than đỏ ngay cạnh.

Click vào vòng bạn bè, trạng thái cập nhật mới nhất có nội dung “chăm chỉ học tập, ngày ngày vươn lên.”

Tái bút: “Phải chăm chỉ học tập, sắp tới chớ quấy rầy!”

Ôn Dĩ Ninh tức đến bật cười.
Trốn được mùng một sao có thể thoát khỏi mười lăm.

Cô cũng không tin, tết Nguyên Đán về nhà, nó còn trốn được.

Cảm giác được cảm xúc không vui của cô gái nhỏ bên cạnh, Thẩm Tự Chi hỏi: “Sao thế?”

Ôn Dĩ Ninh cất di động: “Không có gì.”

-

Nhà hàng mà Ôn Dĩ Ninh đặt là một phòng riêng, phòng rất lớn, sau khi hai người ngồi xuống, toàn bộ không gian có vẻ trống trải quá mức.

Trong lúc chờ cơm, sau khi Ôn Dĩ Ninh xem xong thực đơn của ngày hôm nay, chán đến chết nhìn nhìn về phía TV LCD trong phòng.

Ti vi đang phát quảng cáo tuyên truyền khuyến mại của cửa hàng này, có thể thấy được quản lý nhà hàng là một người rất có tế bào nghệ thuật, hiện tại là mùa đông, quảng cáo liền tràn ngập không khí những ngày vào đông, tuyết trắng phủ trắng mặt đất, nhẹ nhàng mà lãng mạn.
Ôn Dĩ Ninh chống má, trong đầu hiện lên rất nhiều kỷ niệm, giọng nói nhẹ vô cùng: “Anh nói xem, năm nay em về ở lâu một chút, em có thể đợi được tuyết của thủ đô không.”

Cô ở Hải Thành mấy năm nay, Hải Thành rất ít khi có tuyết rơi, nhất là tiểu khu nơi cô ở, cùng lắm cũng chỉ thấy được những trận tuyết nhỏ. Mà hằng năm lúc cô trở lại thủ đô, không biết có phải không gặp may hay không, lúc nào cũng không phải là lúc tuyết rơi.

Cũng không biết năm nay vận may có thể tốt một chút không.

Đang suy nghĩ, cô chợt nghe thấy Thẩm Tự Chi lạnh nhạt mở miệng.

“Theo dự báo của đài khí tượng thủy văn, năm nay tuyết rơi đầu mùa ở thủ đô chắc là lúc chiều muộn hoặc tối từ ngày 24 đến ngày 26.”

“Hả?” Ôn Dĩ Ninh kinh ngạc “Thật ạ?”

“Ừm.”

Ôn Dĩ Ninh nhỏ giọng hoan hô một tiếng, lấy đũa gắp một gắp rau, nhai nuốt chậm chậm, nhịn không được lại nói: “Vậy lúc em về, muốn chơi ném tuyết trong sân.”
“Còn nhớ lúc em còn nhỏ, chắc là lúc 4-5 tuổi, năm đó hầu như mỗi ngày đều rơi tuyết lớn, em rất thích ở trong sân chơi ném tuyết với Lê Hướng Dương …”

Nói được một nửa, Ôn Dĩ Ninh chợt nhận ra không phù hợp lắm, đôi đũa để kề môi, vạch ra một đường dầu mỡ nhỏ.

Cô giống như không có cảm giác, lầm bầm lầu bầu. “Không đúng, lúc ấy Lê Hướng Dương còn chưa có sinh ra mà, em hình như lại nhớ nhầm….”

Nhưng mà cô nhớ rất rõ ràng, hồi nhỏ ngoài cha mẹ ra luôn có một cậu bé chơi đùa cùng cô.

Thẩm Tự Chi không nói chuyện, kéo khăn giấy bên cạnh, giúp Ôn Dĩ Ninh xoa xoa khóe môi.

Động tác vô cùng nhẹ nhàng, ôn nhu, giống như đang nâng niu một bảo vật mong manh dễ vỡ.

Ôn Dĩ Ninh nhận ra bản thân mình sơ xuất, xấu hổ nhìn Thẩm Tự Chi cười cười: “Em tập trung suy nghĩ quá, không chú ý.”
Thẩm Tự Chi thu tay lại, cười một tiếng, không biết nhớ tới cái gì, tâm trạng rõ ràng rất tốt, “Vậy chúng ta trở về thủ đô sớm hơn một ngày, nhé?”

“Hả?”

Thẩm Tự Chi vẫn mỉm cười nhàn nhạt như cũ, giơ tay giúp cô vén tóc mái ra sau tai.

“Tuyết đầu mùa năm nay.”

“Bảo đảm em sẽ không bỏ lỡ.”

-

Hiệu suất làm việc của Thẩm Tự Chi rất cao. Ôn Dĩ Ninh vừa đồng ý xong, anh đã đổi lịch bay vào giờ giữa trưa sớm hơn một ngày, cũng sắp xếp ổn thỏa mọi việc ở trường học.

Thời gian chờ đợi lâu thật lâu, rồi lại đến thật mau khiến người ta trở tay không kịp.

Chớp mắt đã đến ngày về.

Ngày 24 hôm đó, sau khi máy bay của hai người Ôn Dĩ Ninh hạ cánh, quản gia đã đứng chờ ngoài cửa sân bay từ lâu.

Ôn Dĩ Ninh thân mật cùng ông trò chuyện đôi câu, được ông dẫn đường đến bãi đỗ xe.
Dù sao cũng là xe nhà mình, sau khi lên xe, Ôn Dĩ Ninh cũng không cảm thấy gò bó. Cùng Thẩm Tự Chi ngồi ở ghế sau, thỉnh thoảng còn vui vẻ lắc lư hai chân.

Thẩm Tự Chi sau khi lên xe liền ôm cánh tay im lặng ngồi đó, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Lúc xe đang đi trên đường, quản gia thỉnh thoảng quay đầu lại trò chuyện với Ôn Dĩ Ninh vài câu.

Thỉnh thoảng ông cũng liếc mắt về phía Thẩm Tự Chi, giống như là quen biết đã lâu lắm rồi, hoàn toàn không cảm thấy xa lạ cùng anh nói chuyện với nhau.

Ôn Dĩ Ninh còn đang có chút nghi hoặc đã nghe thấy quản gia giải thích với cô: “Tiểu thư chắc là quên rồi, trước khi Thẩm thiếu gia ra nước ngoài thường xuyên ở lại trong trang viên, cô lúc còn nhỏ còn cứ quấn lấy cậu ấy đấy.”

Khi còn nhỏ…… Rất quấn Thẩm Tự Chi?

Ôn Dĩ Ninh nghe thế, ánh mắt sáng lên, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Tự Chi.
Trong trí nhớ của cô hầu như không có ấn tượng về Thẩm Tự Chi, lâu như vậy rồi Thẩm Tự Chi cũng không nói gì về chuyện này với cô cả.

Thẩm Tự Chi giống như cảm nhận được ánh mắt của cô, cũng không quay mặt lại, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu nhẹ đến mức không thể nhìn ra.

Ôn Dĩ Ninh cũng không suy nghĩ về chuyện này quá lâu, bời vì lúc cô cùng quản gia nói về mấy chuyện hồi nhỏ, xe đã lái vào trang viên rồi.

Chào hỏi ba mẹ xong, lại thuận miệng trò chuyện đôi câu, Ôn Dĩ Ninh đi lên lầu thu dọn hành lý của mình.

Đồ cô mang về không nhiều lắm, trong nhà có rất nhiều đồ rồi, rất đầy đủ. Ngay cả quần áo tắm giặt cũng không cần mang theo nhiều, chủ yếu là phải chuẩn bị tốt thiết bị của buổi phát sóng trực tiếp vào đêm mai.

Không biết có phải là do ở Hải Thành quá lâu rồi, thói quen ở miết trong phòng đã hình thành, sau khi Ôn Dĩ Ninh dọn dẹp xong xuôi mọi thứ, liền ở lì trong phòng, không ra khỏi cửa.
Đợi đến lúc cô lần nữa xuống lầu, là giờ ăn cơm.

Không biết Thẩm Tự Chi xuống từ bao giờ, đang ngồi đối diện với Ôn Minh Sán ở bàn ăn, một hỏi một trả lời ngồi nói chuyện phiếm.

Nhìn qua không khí vô cùng hòa hợp.

Ôn Dĩ Ninh vừa ngồi xuống bên cạnh Thẩm Tự Chi, đã nghe Ôn Minh Sán cười trêu trọc: “Có người chăm sóc con, cảm thấy thế nào hả?”

Ôn Dĩ Ninh cầm đũa lên, nghĩ nghĩ: “Cũng được ạ, mẹ, ba sao còn chưa ra thế?”

Ôn Minh Sán bĩu bĩu môi, chỉ chỉ hướng thư phòng, “Cuối năm, ông nhiều chuyện phải làm lắm, chắc hôm nay cả tối cũng không ra được, ông ấy bảo người làm đưa cơm vào đó rồi.”

Sớm quen với cảnh ba mình bận bịu tối ngày, Ôn Dĩ Ninh gắp một cọng rau bỏ vào chén của mình: “Vậy con không đợi ba nữa?”

Nề nếp nhà bọn họ cũng không nghiêm, không có quá nhiều quy củ, dù sao người trong nhà cũng ít, mấy cái này cũng chả quan trọng gì.
Ôn Minh Sán gật gật đầu, cũng tự mình động đũa, mỗi món ăn đều gắp một chút bỏ vào chén không bên cạnh, vừa gắp vừa lơ đãng hỏi: “Ở chung với anh Thẩm con lâu như vậy rồi, có thích anh ấy chút nào không?”

Bị hỏi trực tiếp như vậy, Ôn Dĩ Ninh giống như bị người ta điểm huyệt, một cử động nhỏ cũng không dám làm ra.

Sau một lúc lâu mới cẩn thận quan sát biểu tình của Thẩm Tự Chi một lượt, nhỏ giọng nói: “Mẹ, ngài bớt nói giỡn chút đi ạ?”

Nhìn thấy vẻ mặt đỏ bừng của con gái nhà mình, Ôn Minh Sán bưng hai cái chén đứng lên, nhìn cô chớp chớp mắt, bắt chước cô nhẹ giọng: “Biết rồi, mẹ đi ăn cơm cùng ba con đây, hai đứa các con từ từ ăn ha.”

Vành tai Ôn Dĩ Ninh vẫn còn hồng, cô vuốt vuốt tóc mình, giả bộ không thèm để ý, tiếp tục ăn cơm.
Ôn Minh Sán đi đến trước cửa thư phòng, đang muốn mở cửa, bỗng dưng nhớ đến chuyện gì, tay còn đặt trên khóa cửa, quay người lại dặn dò Thẩm Tự Chi: “Nếu con đã trở lại….Cũng nên đi thăm mẹ con.”

Khi nói những lời này, giọng điệu không giống như giỡn chơi mới rồi.

Ánh mắt Thẩm Tự Chi tối xuống, nhẹ giọng đáp.

“Vâng.”

Cảm nhận được bầu không khí thay đổi, Ôn Dĩ Ninh dần bình tĩnh lại, cũng nhìn về phía Thẩm Tự Chi.

Thẩm Tự Chi vẫn thong thả ung dung ăn cơm như cũ, khiến người ta không nhìn ra cảm giác có bị dao động không.

Nhưng Ôn Dĩ Ninh có thể cảm nhận được, anh không thoải mái.

Im lặng mấy giây, cô giơ tay, đụng đụng cánh tay anh.

“Tối hôm nay, chúng ta cùng chờ tuyết rơi nhá?” cô do dự một lát, mở miệng hỏi.

Thẩm Tự Chi nhẹ nhàng lướt ánh mắt lại nhìn một cái, cảm xúc dư thừa trong mắt dần dần phai nhạt, trong giọng nói còn pha chút ý cười: “Nếu tối nay tuyết không rơi thì sao?”
“Vậy…..” Ôn Dĩ Ninh căng thẳng cuộn tròn ngón tay, lại hơi hơi chạm chạm vào anh, “Vậy cũng có thể, cùng nhau đón Giáng sinh nha…..”

Sợ bị cự tuyệt nữa, Ôn Dĩ Ninh cúi đầu càng thấp, lại nói thêm, “Nếu anh bận quá, em không quấy rầy anh…..”

“Được.”

“Hả?”

Ôn Dĩ Ninh hơi há mồm, không biết Thẩm Tự Chi trả lời câu nào.

Khóe môi Thẩm Tự Chi hơi hơi cười, buông đôi đũa trong tay, dùng tay nhẹ nhàng cọ lên mu bàn tay cô, “Cùng nhau trải qua buổi tối nhé.”

“Nếu, lúc tôi về, em còn chưa ngủ.”

Nhận được câu trả lời khẳng định, trái tim của Ôn Dĩ Ninh không chịu nghe lời nhảy lên thình thịch, lúc nói chuyện cũng có chút lộn xà lộn xộn, “Đây là đêm Giáng sinh đó,…..Đêm Giáng sinh ai lại đi ngủ sớm chứ, em…..”

Buổi tối đầu tiên cùng Thẩm Tự Chi.
Cô, đêm nay, sao có thể ngủ được.

-

Trở lại phòng, Ôn Dĩ Ninh không có việc gì làm, liền mở trò chơi trước đây đã tải xuống trên máy tính chơi một lúc.

Không biết có phải thiếu mất ký ức về tuổi thơ không mà cô lại cảm thấy trò chơi này rất thú vị, lần mò chơi từng bước từng bước, chờ cô phục hồi tinh thần lại, nhìn ra cửa sổ. Trời đã tối đen rồi.

Thẩm Tự Chi vẫn chưa trở về sao?

Ôn Dĩ Ninh biết phòng Thẩm Tự Chi ngay sát vách phòng cô, vì thế nhẹ chân nhẹ tay đi đến ban công, quan sát tình hình bên ngoài.

Bên ngoài bao trùm một màu đen nhánh, mà đèn phòng Thẩm Tự Chi cũng không thấy sáng.

Còn chưa trở về a……

Ôn Dĩ Ninh vừa định quay lại, đột nhiên chú ý tới, trong phòng có một điểm nhỏ lóe sáng lên.

Cửa kính ngoài ban công chắn ngang, có chút hơi mờ không rõ.
Trong bóng tối, hình như có bóng người ẩn hiện.

Ôn Dĩ Ninh trong lòng vừa động, dịch gần lại ban công bên phía Thẩm Tự Chi, nhẹ giọng dò hỏi: “Thẩm Tự Chi?”

Ánh sáng chớp chớp hai lần, bị người dập tắt.

Cửa ban công bị đẩy ra, một thân ảnh thon dài xuất hiện trong tầm mắt cô.

“Anh đã về rồi?”

Ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt quanh người anh, Ôn Dĩ Ninh ngẩn ra.

Trước giờ cô chưa từng nhìn thấy bộ dạng hút thuốc của Thẩm Tự Chi.

Thẩm Tự Chi mở đèn ban công lên, ngồi xuống một bên ghế.

Ánh đèn chiếu xuống đất, người đàn ông cúi đầu, thấy không rõ vẻ mặt.

Tư thế rất là tùy tiện, lại khiến cho Ôn Dĩ Ninh cảm giác được một loại sa sút khó thể diễn tả thành lời.

Anh cứ im lặng như vậy ngồi ở nơi đó.

Trong lòng Ôn Dĩ Ninh cũng có thể đoán được vì sao nhưng cũng không nói ra.
Cô cũng nhấc cái ghế, tới gần anh, ngồi xuống, không nói một lời.

Hai người cách lan can ban công, mặt đối mặt, không nói lời nào.

Một lát sau, Ôn Dĩ Ninh nghe thấy Thẩm Tự Chi hắng giọng, bình tĩnh mở miệng, “Lại đây.”

Sang phòng anh?

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Ôn Dĩ Ninh, ngón tay đặt trên tay vịn của Thẩm Tự Chi ngoéo một cái, tỏ vẻ khẳng định.

Ôn Dĩ Ninh ngay lập tức đứng dậy, vừa định đi ra khỏi ban công, lại hơi dừng chân một chút, vội vàng để lại một câu: “Anh chờ em lâu chút nha.”

Chạy ra khỏi phòng mình, Ôn Dĩ Ninh cũng không vào phòng Thẩm Tự Chi ngay lập tức, mà vội vàng xuống lầu, ở trong bếp lấy ra một cái máy nhỏ.

Là một cái máy làm kẹo bông gòn.

Cái này là lúc cô mười sáu tuổi, bố mẹ tặng cô chiếc máy làm kẹo bông gòn đầu tiên.
Bỏ đường vào, Ôn Dĩ Ninh lấy xiên tre dài tùy tiện cuốn cuốn. sau khi cuốn được một hình cầu cỡ bàn tay to, cô lại vội vàng lên lầu, gõ cửa phòng Thẩm Tự Chi.

Cửa phòng Thẩm Tự Chi không có khóa, sau khi Ôn Dĩ Ninh tiến vào, lại thấy Thẩm Tự Chi vẫn ngồi ở chỗ cũ.

Cô đi lên, đứng trước mặt Thẩm Tự Chi.

Thẩm Tự Chi dường như không thấy cô lại đây, hơi hơi cúi đầu, ngón tay từng chút từng chút gõ vào tay vịn.

“Muốn nghe sao?” Anh hỏi.

Tuy không có nói cụ thể là cái gì nhưng trong lòng đều ngầm hiểu không nói ra.

Ôn Dĩ Ninh không có thói quen quan tâm đến chuyện riêng tư của người khác, lắc lắc đầu, ngồi xổm xuống trước mặt anh.

Cô đem kẹo bông gòn giơ đến trước mặt anh: “Muốn ăn không…..Ăn một chút nhé, khoa học chứng minh, ăn đồ ngọt tâm trạng sẽ khá hơn.”
Thẩm Tự Chi không trả lời, nhè nhẹ cười cười.

Ôn Dĩ Ninh cũng không bắt buộc, đem que tre trên tay chia cho anh một phần, bản thân mình cũng nhón một miếng, chuẩn bị đưa vào miệng.

Có một đầu nhọn nhọn cuối đuôi kẹo bông gòn nhô lên, đáng yêu vô cùng.

“Ôn Dĩ Ninh.” Thẩm Tự Chi bỗng nhiên gọi cô.

Ôn Dĩ Ninh trả lời, liền thấy người đàn ông trước mặt cúi đầu, môi mỏng nhẹ đụng vào cái đầu nhọn nhọn trên tay cô kia.

Ôn Dĩ Ninh cầm que tre nhỏ, bỗng nhiên không biết làm sao.

Trong đầu đủ loại lời thoại xoay chuyển hồi lâu, cuối cùng cô chỉ khô khan nói ra một câu: “Ngọt không?”

“Là rất ngọt.”

“Vậy…..tâm trạng tốt rồi?”

“Cũng không tệ lắm.”

Thẩm Tự Chi nhìn cô gái nhỏ giơ kẹo bông gòn bị mình ăn mất một nửa, đang không biết làm sao, anh liếm liếm môi, cười đến là lười biếng.
Giơ tay ra, anh cầm lại chỗ dư, đưa cây xiên trong tay mình cho cô, không trêu trọc cô nữa.

Ôn Dĩ Ninh lúc này mới thở nhẹ một hơi, đứng dậy hoạt động hai chân đang bị tê rần của cô.

Vô tình liếc về phía ban công, cô kinh hô lên một tiếng, nhanh chóng chạy ra ngoài hai bước.

“Tuyết …rơi thật rồi này!”

Chỉ là mấy bông tuyết nhỏ vụn thôi nhưng cũng đủ để cho Ôn Dĩ Ninh vui vẻ hẳn lên.

Cô nhanh chóng giải quyết xong kẹo bông gòn trong tay, duỗi tay ra đón những bông tuyết rơi, quay đầu hưng phấn nói với Thẩm Tự Chi: “Chúng ta lên sân thượng xem tuyết được không!”

Thẩm Tự Chi không có ý kiến gì, để mặc cô lôi kéo góc áo, đi lên sân thượng.

Tuyết càng rơi càng lớn, đợi đến lúc hai người đi vào đình nhỏ trên sân thượng, lúc nhìn ra khung cảnh bên ngoài, tuyết trắng đã bao phủ khắp thế giới, rơi xuống tích tụ trên mặt đất từng chút từng chút.
Lúc ra ngoài cô không có mặc nhiều quần áo lắm, Ôn Dĩ Ninh cảm thấy hơi lạnh nhưng cũng không bớt vui vẻ tí nào.

Cô cuộn mình thành một đống, ngồi vào ghế nhỏ trong đình, lắc mình ngâm nga một bài hát không rõ tên.

Trong âm thanh mềm mại để lộ sự vui sướng vô cùng, cô hát một lúc, quay đầu nhìn Thẩm Tự Chi đang đứng phía sau, đôi mắt cong cong.

“Nghe nói, mùa đông đầu tiên ba mẹ em ở bên nhau, chính là ở nơi này ngắm tuyết đấy.”

“Lúc ấy, ba em ôm mẹ em từ phía sau, là người đầu tiên nói với bà câu năm mới vui vẻ đó, lãng mạn nhỉ?”

“Thẩm Tự Chi, những chuyện này này ba mẹ em có nói qua với anh không? Bọn họ rất thích nói chuyện này trước mặt em đấy…..”

Ôn Dĩ Ninh nói những câu này, chỉ là muốn phá đi bầu không khí yên lặng này.

Còn chưa nói hết câu, một cảm xúc ấm áp truyền tới từ phía sau.
Hương tùng mộc lạnh lẽo cùng cảm giác ấm áp truyền từ sau lưng đến, nhẹ nhàng đem cô bao bọc lại.

“Là như thế này sao?”

Thì thầm gần như không nghe được.

Trong phút chốc, mọi âm thanh đều im bặt.

Ôn Dĩ Ninh không dám quay đầu lại, đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

“Được rồi.”

Không biết qua bao lâu, trên cổ quấn quanh một dải mềm mại, Ôn Dĩ Ninh theo bản năng duỗi tay sờ sờ, mới biết là một cái khăn quàng cổ.

Thẩm Tự Chi giúp cô quàng xong, lùi lại một bước, “Như vầy có phải ấm hơn rồi không?”

……

Là như thế này…… Sao?

Động tác Ôn Dĩ Ninh hơi dừng lại, tay trượt từ khăn quàng cổ xuống, ấn ấn ngay lồng ngực.

“Giáng sinh vui vẻ, đây là quà tôi tặng em.” Ngữ khí Thẩm Tự Chi vẫn nhẹ nhàng như cũ, giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô.
“Ừm.” Hơi thở của cô không ổn định chỉ có thể trả lời bằng giọng mũi.

“…… Anh cũng phải vui vẻ.”

Cô vẫn không dám quay đầu lại.

Ấm áp sau lưng tản đi, trái tim Ôn Dĩ Ninh vẫn đập dồn dập như cũ.

Cô luôn cảm thấy, Thẩm Tự Chi, hình như, đúng là có chút, thích cô.

Nhưng lại giống như, chỉ là ảo giác của cô.

-

Tuyết rơi càng lớn, hai người cuối cùng cũng không thể chờ đến 12 giờ, ngắm tuyết một lát rồi ai về phòng người nấy.

Ôn Dĩ Ninh đánh răng rửa mặt một trận rồi lăn vào trong ổ chăn, nghĩ hôm nay đi đường mệt nhọc, lại ngắm tuyết nữa, chắc là sẽ nhanh chóng ngủ được thôi.

Nhưng mà, không biết hôm nay lạ giường hay là bị Thẩm Tự Chi ảnh hưởng, cô nhắm mắt ngủ chưa được bao lâu thì bỗng nhiên giật mình một cái, mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Thật đúng với tâm trạng của cô lúc đó.

Sau khi cùng Thẩm Tự Chi trải qua một buổi tối.

Sao có thể ngủ được.

Nhưng cô cũng không phải rất tỉnh táo, cảm giác lười biếng xông lên, cũng chả muốn nhúc nhích chút nào, ngoài việc nhắm mắt để đó chờ ngủ tiếp, cũng chả làm chuyện gì khác.

Đúng lúc những suy nghĩ không rõ ràng lướt qua trong đầu cô, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng động “cạch, cạch” rất nhỏ từ phía cửa truyền tới.

Là tiếng cửa mở.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store