Chap 103: Gặp gỡ buổi sáng
Cánh tay hắn buông thõng xuống, ánh mắt tuyệt vọng nhìn cô. Nước mắt vô thức từ khóe mi cô rơi xuống, là vì đau hay vì hắn mà cô khóc. Hắn run run đưa bàn tay lên lau nước mắt lăn dài trên má cô.Gục đầu vào vai cô hắn nói:" Anh xin lỗi... vì đã làm em đau", âm điệu có chút xao xuyến, có chút lắng đọng làm cô như muốn bật khóc thật to.Khi Hảo Tiểu Vi định chuyện động hắn liềm giữ chặt:" Một chút nữa thôi", cô gỡ tay hắn ra:" Em phải đi"Hắn đứng lặng nhìn theo bóng hình cô khuất dần, khuất dần. Hảo Tiểu Vi chạy ra khỏi tòa nhà ngồi vào xe, nước mắt lăn dài trên má cô. Tại sao? tại sao cô lại khóc?.Cô ko biết mình khóc vì điều gì nhưng cô chỉ muốn khóc, khóc tiếp. Tự đổ lỗi cho cái bóp vai đau điếng của hắn mà cô ko biết cô đã òa khóc vì nhớ hắn, vì xúc động.Lăng Triệt từ từ tiến vào trong xe:" Giám đốc, Vương Tổng có nói tối nay bị bận việc nên ko thể đưa giám đốc đi ăn".Cô rụi rụi mắt:" Anh đưa tôi về biệt thự đi".Khi chiếc xe Rolls Royce Phantom trắng bắt đầu chạy cô nhìn lên phía ban công tầng hai, hắn vẫn đứng đó nhìn theo xe của cô.Bỗng cô có cảm giác như muốn ở lại đây, chạy đến ôm lấy hắn. Cô nhớ hắn, nhưng cũng hận hắn. Bao năm qua chỉ để làm việc cho sự hận thù được tan biến.Hảo Tiểu Vi bước vào biệt thự chạy nhanh lên phòng. Cô nằm úp mặt xuống chiếc giường tròn trải ga trắng.Ko gian căn phòng yên tĩnh. Cô ôm lấy chiếc gối bên cạnh nằm thẳng lên nhìn đăm đăm vào chiếc đén chùm.
Hảo Tiểu Vi bình tĩnh lại mới thấy mình thật sự rất khùng, tại sao lúc đó lại khóc chứ.Cô bất giác khẽ mỉm cười sau đó lại nghĩ đến việc mình sẩy thai. Sắc mắt cô lại u ám.Bàn tay đưa lên bụng của mình khẽ thở dài:" Nếu ngày đó còn giữ được đứa con chắc chắn bây giờ sẽ là môtk gia đình".Hảo Tiểu Vi vật vã ngồi dậy đi vào nhà tắm, tắm rửa. Một lúc lâu sau mới thấy cô ló mặt ra. Cô đắp chăn lên người rồi nhắm mắt lại.Ánh sáng ngọt ngào chiếu vào căn phòng ngủ, mái tóc đen rũ rượi, lòa xòa trên gương mặt xinh đẹp.Chợt có tiếng gõ cửa:" Cô Hảo, cô dạy ăn sáng", cô thở dài:" 5 phút nữa", bác Vân nói:" Hôm nay cô phải đi làm"- Lại đi làm hả? Mệt vậy?Hảo Tiểu Vi thở dài uể oải ngồi dậy:" Cháu ra ngay", cô lết xuống giường rồi chui vào phòng tắm.Lát sau cô bước ra ngoài với bộ trang phục công sở rất đẹp mà cô tự may cho chính mình.
Hảo Tiểu Vi bình tĩnh lại mới thấy mình thật sự rất khùng, tại sao lúc đó lại khóc chứ.Cô bất giác khẽ mỉm cười sau đó lại nghĩ đến việc mình sẩy thai. Sắc mắt cô lại u ám.Bàn tay đưa lên bụng của mình khẽ thở dài:" Nếu ngày đó còn giữ được đứa con chắc chắn bây giờ sẽ là môtk gia đình".Hảo Tiểu Vi vật vã ngồi dậy đi vào nhà tắm, tắm rửa. Một lúc lâu sau mới thấy cô ló mặt ra. Cô đắp chăn lên người rồi nhắm mắt lại.Ánh sáng ngọt ngào chiếu vào căn phòng ngủ, mái tóc đen rũ rượi, lòa xòa trên gương mặt xinh đẹp.Chợt có tiếng gõ cửa:" Cô Hảo, cô dạy ăn sáng", cô thở dài:" 5 phút nữa", bác Vân nói:" Hôm nay cô phải đi làm"- Lại đi làm hả? Mệt vậy?Hảo Tiểu Vi thở dài uể oải ngồi dậy:" Cháu ra ngay", cô lết xuống giường rồi chui vào phòng tắm.Lát sau cô bước ra ngoài với bộ trang phục công sở rất đẹp mà cô tự may cho chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store