Hoan Tu Mac Hi Duong That Cp88 Dich
Trong cơn mê hình như tôi có tỉnh lại một lần, láng máng nhớ là Nhiếp Diệc đã chăm sóc tôi, nói cho tôi biết là tôi mệt mỏi quá độ, trời hãy còn sớm nên tôi có thể yên tâm ngủ thêm thật lâu, lại đi lấy nước ấm, nâng tôi dậy rồi cho tôi uống vài viên thuốc. Tôi nằm xuống, phàn nàn là cái gối quá cứng, anh liền ra phòng quần áo lấy gối mềm giúp tôi thay thế, còn ngồi bên cạnh dỗ tôi vào giấc ngủ. Lúc hoàn toàn tỉnh dậy tôi nhớ tới mấy chuyện này đầu tiên, nhưng ấn tượng quá mờ ảo, không biết có phải là nằm mơ hay không. Sau đó mới nhớ tới chuyện dì Phùng không nói lý lẽ và Nhuế Tĩnh khóc nháo trong phòng khách vào buổi chiều. Tôi đảo hết mọi chuyện ở trong đầu một lượt, đoán chắc là mình đang ngủ trong phòng dành cho khách của nhà họ Nhiếp.
Mở mắt ra, trong phòng vẫn để đèn, mặc dù hơi mờ nhưng vẫn đủ để thấy mọi vật xung quanh. Người giúp việc thực có lòng, chắc là sợ tôi nửa đêm tỉnh lại tìm không được công tắc đèn. Tôi ngồi dậy định bụng đi rót cho mình một cốc nước, chỉnh lại độ sáng của đèn dưới sàn, lúc rót nước lại nghĩ tới chuyện đổi gối đầu, tự mình nghi ngờ có phải là nằm mơ hay không, đột nhiên nhớ ra là mình vẫn còn nhớ màu sắc của cái bao gối nên bèn bưng ly nước quay lại giường để xác nhận. Ánh mắt vừa mới đảo đến giường, tôi liền ngây ngẩn cả người, tim đập thình thịch. Lúc xuống giường tôi không có để ý, nhưng cái giường kia thực sự rất lớn, lớn tới mức đủ cho ít nhất là năm người nằm ngủ, trên chiếc giường màu xanh lam đậm có hai chiếc chăn cùng màu, mỗi bên một cái. Một cái chăn mới vừa rồi bị tôi xốc lên, để lại một ổ chăn lộn xộn, cách đó một khoảng đủ cho ba người nằm là một cái chăn khác, Nhiếp Diệc một tay đặt ở ngoài chăn, đang say giấc nồng.
Lúc này tôi mới kịp quan sát căn phòng. Không gian rộng rãi, rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng ngăn cách thế giới bên ngoài, vách tường lấy những viên gạch làm hoa văn, ở giữa có những không gian nhỏ được sắp xếp bất quy tắc, dùng để trưng bày các loại mô hình khác nhau. Đối diện giường có một bức bích họa cỡ lớn, chiếm hết toàn bộ vách tường, là một sườn núi xanh ngắt giữa tinh không mênh mông. Đây không phải là phòng dành cho khách gì cả, mà chính là phòng ngủ của Nhiếp Diệc. Tôi trù trừ hai giây, uống cạn cốc nước, lại vặn tối đèn, sau đó nhẹ nhàng đi tới bên kia giường.
Thứ ánh sáng lờ mờ ấm áp vẽ những đường vân lộn xộn trên người Nhiếp Diệc, anh nhắm chặt hai mắt, lông mi dài rậm, sóng mũi cao ngất, đôi môi mỏng đẹp đẽ. Thần xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại cúi người, nhìn gương mặt phóng đại của anh ngay trước mắt tôi. Những vệt sáng như chợt có sinh mệnh, tụ hội rồi tản ra, lại càng thêm sáng rỡ. Gương mặt đang ngủ say của Nhiếp Diệc ở dưới bóng đen mờ ảo do tôi cúi người xuống trở nên cực kì đẹp đẽ, còn tôi cuối cùng cũng cảm giác được tiếng hít thở mềm mại của anh. Anh vẫn chưa tỉnh dậy, tôi dừng lại ở tư thế đó chứ cũng không dám cúi người thêm nữa. Mẹ tôi bảo khi đang chìm trong giấc ngủ là lúc ba tôi trở nên đáng yêu nhất, giống như một đứa trẻ con vậy. Có phải khi dang ngủ, tất cả mọi người đàn ông đều giống như những đứa trẻ, ôn nhu tĩnh lặng, không hề có sức công kích? Nếu vậy thì anh nghìn vạn lần không nên tỉnh thức.
Tôi ngừng thở, đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mái tóc anh, ánh mắt lướt qua mặt anh, hầu kết của anh, xương quai xanh của anh, cánh tay lộ ra ngoài chăn của anh: Tay áo ngủ được xắn lên chưa kịp đẩy xuống, lộ ra một đoạn cánh tay, đường nét bắp thịt thon dài mà hữu lực. Tôi mê muội đặt bàn tay mình lên đó, dừng ba giây đồng hồ, ngón tay lần theo đường nét trên tay anh mà ve vuốt một đường, thẳng cho đến đầu ngón tay anh. Có chút ánh sáng hắt lên từ đầu ngón tay hình trăng khuyết của anh, tựa hồ như muốn bò lên đầu ngón tay tôi, dù chẳng qua chỉ là ảo giác nhưng lại làm cho tôi giật mình tỉnh lại ngay lập tức. Tôi khẩn trương thu tay về, cố kìm nén nhịp tim đập mạnh mẽ trong ngực, chậm rãi đứng lên. Phía ngoài cửa sổ có một cái ban công, tôi lại rót thêm cho mình một cốc nước, tắt đèn sàn, bưng nước thong thả đi ra ngoài ban công. Tỉnh dậy sau một giấc ngủ liền thấy người trong lòng nằm ngay ở bên cạnh mình, sau một phen trắc trở tôi lại chỉ dám sờ tóc anh một cái, sờ cánh tay anh một cái, bây giờ ngay cả học sinh trung học cũng không yêu đương kiểu đó. Nhưng ngẫm lại lại cảm thấy rất lãng mạn. Bao lâu nhỉ? Hai phút hay là ba phút? Có lẽ cả đời này Nhiếp Diệc sẽ không hay biết có một buổi bình minh như thế, sẽ không biết rằng khi anh đang ngủ say tôi đã đắm đuối nhìn ngắm anh, lén lút vuốt ve anh. Tôi miên man suy nghĩ, nếu như cả đời này anh không biết thì quả thật là có chút đáng tiếc, cho nên... nếu như có một ngày tôi rời khỏi nhân thế trước anh một bước, tôi có thể lưu lại chuyện này trong một cây bút ghi âm để nói cho anh biết, nói cho anh biết đã từng có một buổi bình minh như thế, có ba phút như thế, ba phút làm tôi vô cùng hạnh phúc, rất đáng trân quý.
Thật ra thì tôi có rất nhiều chuyện muốn nói cùng Nhiếp Diệc, nhưng tiếc là với quan hệ giữa chúng tôi, rất nhiều câu nói chỉ cần ra khỏi miệng thì chính là đặt dấu chấm hết, rất nhiều chuyện chỉ cần bắt đầu là đã kết thúc rồi. Uống xong nước tôi lại đứng đó một lúc lâu, mãi cho đến khi tay chân bị sương đêm ngấm đến lạnh buốt, tôi mới khẽ khàng đẩy cửa sổ sát đất như một kẻ trộm, lại khẽ khàng đóng cửa sổ như một kẻ trộm, tiếp tục khẽ khàng kéo rèm cửa sổ như một kẻ trộm. Trong phòng nhất thời tối đen như mực, đen đến nỗi làm tôi sợ mất hồn mất vía, vội vàng kéo rèm cửa sổ ra một chút. Đột nhiên có một tiếng động nhỏ truyền ra từ phía giường, bóng đèn trên tường chợt sáng, Nhiếp Diệc dựa vào đệm chống gối ngồi trên giường, tư thế không giống như là vừa mới tỉnh dậy, rõ ràng là đã ngồi trong bóng tối một lúc lâu rồi.
Tôi đổi chiếc ly thủy tinh từ tay trái sang tay phải, lại từ tay phải đổi sang tay trái, hỏi anh: "Anh... tỉnh lại khi nào vậy?" Anh hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Nghe thấy em ngâm nga hát ở bên ngoài." Giọng nói mang một chút khàn khàn của người mới tỉnh ngủ. Năm phút trước đúng là tôi đã đứng hát nhảm.
Tôi thở dài một hơi, thong thả đi tới quầy rượu rót nước cho anh, vừa rót vừa phàn nàn: "Em hát nhỏ lắm mà, xem ra cửa sổ cách âm không tốt rồi. Anh muốn uống nước ấm hay lạnh? Mới tỉnh ngủ, hay là uống nước ấm đi..." Anh lấy điều khiển từ xa bật đèn chỗ quầy bar, nói: "Em không cần phải... vì mẹ con Nhuế Tĩnh mà cảm thấy buồn lòng." Tôi ngẩng đầu hỏi anh: "Cái gì cơ?"
Anh đáp: "Mẹ vợ nói, mỗi khi buồn bã, em lại ngâm nga bài 'cuộc sống hoa hồng' một mình." Tôi vui vẻ nói: "Buồn cười ~ Đừng nghe mẹ em nói bậy ~ Đến năm mười bảy tuổi em mới biết hát bài 'cuộc sống hoa hồng' lận~~" Anh nói: "Lúc học mầm non học hát bài 'tinh linh màu xanh', lên tiểu học hát bài 'bà ngoại Bành Hồ Loan', sơ trung hát 'nghìn dặm trăng sáng gửi mối tương tư', cao trung học được bài ' cuộc sống hoa hồng', sau đó em toàn hát 'cuộc sống hoa hồng'."
Tôi trầm tư: "Nói vậy thì em cũng học được nhiều bài hát quá nhỉ, hơn nữa thể loại nhạc cũng khác nhau," tự mình cảm thán: "Em thật là lợi hại." Anh bình thản nói: "Nói lảng sang chuyện khác không có tác dụng với anh đâu." Tôi mạnh miệng: "Có một số ca khúc có thể khi khi buồn lẫn lúc vui mà." Uống một hớp nước: "Hài quá, anh cảm thấy em có thể buồn vì Nhuế Tĩnh sao?"
Anh nhìn tôi: "Nghe nói cốc nước mà em đang uống kia vốn là rót cho anh?" Tôi cúi đầu nhìn một cái, vội vàng lấy một cái cốc khác rót nước, nhưng anh lại bảo: "Không cần đổi, cứ đưa cốc nước đó cho anh." Tôi đi đến đưa nước anh, anh giờ tay nhận lấy, ra hiệu cho tôi ngồi bên cạnh mình.
Từ trước đến nay, Nhiếp Diệc làm việc và nghỉ ngơi đều tuân theo quy tắc, sống lành mạnh, chưa bao giờ hút thuốc lá, thỉnh thoảng uống rượu, rất chú ý tới việc bổ sung vitamin và nước, mỗi ngày đều duy trì uống 3000 ml nước. Anh ung dung uống từng hớp từng hớp một, trong phòng an tĩnh một lúc lâu, cuối cùng tôi không nhịn được nói: "Được rồi, mới vừa rồi đúng là em có chút buồn bực." Tôi nhẹ nhõm nói: "Nhưng mà bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi, chuyện làm em buồn rất là vô vị, nhất định anh sẽ cảm thấy buồn cười, cho nên không nhất thiết phải nói cho anh nghe, hơn nữa em cũng đã đánh con nhỏ đó một trận, chuyện này coi như xong..." Anh cắt lời tôi: "Không, nói cho anh nghe đi."
Tôi khựng lại: "Nói cái gì?" Anh đặt cốc xuống: "Chuyện làm em buồn ấy." Tôi giật mình một lúc lâu, anh hơi giương mắt, nhẫn nại chờ tôi, máy tạo hơi ẩm đặt ở góc tường chạy ro ro, hơi nước lượn lờ giống như một màn sương mù, vừa tựa như một mảnh lụa mỏng manh.
Tôi chống đầu, một lúc lâu, tôi nói: "Nhiếp Diệc, em rất biết ơn anh." Lần này đổi lại là anh ngẩn người, anh hỏi tôi: "Biết ơn anh cái gì?" Tôi nói: "Hôm đó Nhuế Tĩnh đến tìm anh, anh đã mở cửa cho nó, em biết tại sao anh lại phải để ý tới nó, tất cả là vì nó là em họ em. Hôm qua dì Phùng và Nhuế Tĩnh cùng đến nhà anh, vì sao bà nội lại cho bọn họ vào nhà, để mặc họ làm loạn trong phòng khách tới mấy tiếng đồng hồ, tất cả cũng là vì hai người họ là thân thích của nhà em. Mà chiều hôm qua," Tôi giương mắt nhìn anh: "Với phong cách của anh thì nhất định anh sẽ để trợ lý Chử và luật sư trực tiếp xử lý chuyện này chứ anh chẳng thèm xuất đầu lộ diện đâu, nhưng anh lại ra mặt, còn tự mình đưa ra lời giải thích, tất cả cũng chỉ là vì hai mẹ con họ là bà con của em, cho dù là họ cố tình gây sự thì, ...ít nhất... vẫn muốn dành cho họ một sự tôn trọng." Cuối cùng tôi kết luận: "Cho nên em muốn cảm ơn anh, Nhiếp Diệc, anh rất tôn trọng gia đình của em."
Anh nói: "Anh xuất hiện không phải là vì tôn trọng mẹ con Nhuế Tĩnh, mà là để cho mẹ vợ an tâm, để bà thấy rằng mình không giao phó con gái lầm người." Anh nhìn tôi hai giây: "Nhưng mà, anh cảm thấy đây không phải là nguyên nhân khiến em sáng sớm đã chạy ra ngoài hát 'cuộc sống hoa hồng' một mình." Tôi chán nản: "Được rồi, đúng là em rất thất vọng, cũng không thể hiểu nổi Nhuế Tĩnh, nhưng mà chẳng qua chỉ là một chút tâm sự buồn cười thôi." Cuối cùng tôi không kềm được, cầm lấy cốc nước của anh uống một hớp lớn, tôi nói: "Em không thèm để ý người khác nghĩ thế nào về em, nhưng, sao Nhuế Tĩnh có thể nghĩ về em như vậy, làm ra chuyện như vậy với em cơ chứ? Cho tới bây giờ em vẫn không nghĩ rằng nó hư hỏng, chỉ cảm thấy nó không hiểu chuyện, nhưng mà nó có thể nói dối đến mức này thì thực sự là quá không hiểu chuyện rồi, có lẽ do nó vẫn còn nhỏ tuổi, còn dì Phùng..." Nhớ lại chuyện dì Phùng nói hưu nói vượn về tôi với bà nội, thực sự là không biết nên đánh giá thế nào, một lúc lâu, tôi nói: "Mặc dù dì Phùng không phải là một trưởng bối đáng kính, nhưng em cũng chưa bao giờ nghĩ rằng bà ấy sẽ ác ý hãm hại em trước mặt người khác như vậy, thực sự không có cách nào hiểu được vì sao mẹ con họ lại hận em đến thế, nhưng dù sao thì chắc cũng phải có nguyên nhân gì đó thì mẹ con họ mới ghét em." Tôi ngừng một chút, nhìn Nhiếp Diệc: "Thay vì nói là buồn phiền, nên nói là hoang mang thì đúng hơn."
Anh nhẫn nại nghe tôi nói hết, ngón tay nhẹ nhàng miết trên miệng cốc, bình thản trả lời tôi: "Sở dĩ em hoang mang là vì em căn cứ vào giả thiết của nhân cách bình thường để suy xét quỹ tích suy nghĩ và quỹ tích hành động của mẹ con họ, muốn tìm ra một hệ thống logic mà em có thể hiểu được. Nhưng trong trường hợp này, em không có cách nào tìm được, cho nên đương nhiên là em không thể nào hiểu được mẹ con họ, Phi Phi, trên thế giới này không phải ai cũng có nhân cách bình thường." Tôi im lặng ba giây, dùng năm giây để tiêu hóa, thành thật nói: "Em nghe không hiểu..." Anh giải thích: "Thích đổ lỗi cho người khác khi mình thất bại mà không chịu tìm kiếm nguyên nhân từ bản thân mình; quen thói xuyên tạc hành động thiện ý của người khác; luôn đố kị, có dã tâm trả thù người khác rất mạnh mẽ; bỏ qua hoặc không tin những chứng cứ khách quan; tự cho mình là trung tâm; ảo tưởng về bản thân, thích lấy dự cảm và suy đoán của mình ra để kết luận sự việc, thậm chí là dùng sự ảo tưởng và tưởng tượng để bóp méo sự thật. Đây là sự cố chấp và biểu hiện điển hình của nhân cách có chướng ngại."
Tôi thử dò xét: "Ý anh muốn nói là dì Phùng cùng Nhuế Tĩnh có chướng ngại nhân cách, cho nên em cần khoan dung chứ không nên quá bận tâm?" Anh nghiêm túc nói: "Nửa câu đầu tổng kết rất tốt, nhưng nửa câu sau, sao em lại kết luận rằng anh khuyên em nên khoan dung? Rất nhiều người mang tội giết người, nguyên nhân là do họ có chướng ngại nhân cách, anh không cho rằng họ nên nhận được sự khoan thứ." Anh nhìn tôi: "Karate nhị đẳng đã đủ cho em tự bảo vệ mình rồi, cho nên anh không cần lo lắng rằng em sẽ gặp nguy hiểm, nhưng Phi Phi, từ nhỏ em đã sinh hoạt trong một hoàn cảnh bình thường và đơn giản, những người bên cạnh em hết thảy đều là người tốt, có thể em chưa từng gặp qua người xấu." Tôi cãi lại: "Chẳng phải bây giờ đã gặp rồi sao?"
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, giống như đang cười: "Nhuế Tĩnh vẫn chưa thể coi là người xấu." Anh dừng một chút: "Cho nên anh muốn nói cho em biết rằng, thế giới này vốn dĩ không tốt đẹp như trong trí tưởng tượng của em, sẽ có rất nhiều người, có thể là vì nhân cách lệch lạc, cũng có thể là vì những nguyên nhân khác mà em không hiểu được, họ sẽ đả kích em, tổn thương em, đối với việc này em phải có hiểu biết và chuẩn bị, để đến lúc nó thực sự xảy ra, em sẽ không bị tổn thương quá nhiều, cái gọi là kiên cường, chẳng qua cũng chỉ là như vậy." Tôi run sợ hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của chính mình, tôi nói: "Cho nên nguyên nhân khiến anh quyết định không đưa ba lá thư nặc danh kia cho em xem, là vì anh lo rằng em sẽ không có cách nào chấp nhận được, sẽ bị tổn thương?" Chính bản thân mình cũng không hiểu được thứ tình cảm gì đang dâng lên trong đáy lòng. Ánh sáng ấm áp của chiếc đèn tường rải lên mặt anh, trên người anh, đôi mắt anh đen thẫm tựa bóng đêm. Anh không nói gì, thần sắc toát lên vẻ ngơ ngác và nghi hoặc.
Tôi cảm thấy mình đã bị mê hoặc mất rồi. Tôi quỳ gối bên người anh, tay trái nhẹ nhàng phủ lên đầu gối anh, mở to hai mắt, tay phải đặt lên vai anh, anh khẽ ngẩng đầu. Hừng đông, tĩnh dạ. Thời điểm thích hợp như vậy, góc độ thích hợp như vậy. Trong lòng phút chốc dâng lên một luồng dũng khí vô tận, lập tức muốn hôn lên môi anh, nhưng anh đột nhiên lùi lại, bỏ lỡ nụ hôn kia.
Chúng tôi vẫn gần nhau như cũ, anh khẽ nhíu mày: "Có lẽ buổi đêm dễ khiến tâm tình người ta xao động, Phi Phi, hình như chúng ta, có chút đi quá giới hạn rồi.".
Mở mắt ra, trong phòng vẫn để đèn, mặc dù hơi mờ nhưng vẫn đủ để thấy mọi vật xung quanh. Người giúp việc thực có lòng, chắc là sợ tôi nửa đêm tỉnh lại tìm không được công tắc đèn. Tôi ngồi dậy định bụng đi rót cho mình một cốc nước, chỉnh lại độ sáng của đèn dưới sàn, lúc rót nước lại nghĩ tới chuyện đổi gối đầu, tự mình nghi ngờ có phải là nằm mơ hay không, đột nhiên nhớ ra là mình vẫn còn nhớ màu sắc của cái bao gối nên bèn bưng ly nước quay lại giường để xác nhận. Ánh mắt vừa mới đảo đến giường, tôi liền ngây ngẩn cả người, tim đập thình thịch. Lúc xuống giường tôi không có để ý, nhưng cái giường kia thực sự rất lớn, lớn tới mức đủ cho ít nhất là năm người nằm ngủ, trên chiếc giường màu xanh lam đậm có hai chiếc chăn cùng màu, mỗi bên một cái. Một cái chăn mới vừa rồi bị tôi xốc lên, để lại một ổ chăn lộn xộn, cách đó một khoảng đủ cho ba người nằm là một cái chăn khác, Nhiếp Diệc một tay đặt ở ngoài chăn, đang say giấc nồng.
Lúc này tôi mới kịp quan sát căn phòng. Không gian rộng rãi, rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng ngăn cách thế giới bên ngoài, vách tường lấy những viên gạch làm hoa văn, ở giữa có những không gian nhỏ được sắp xếp bất quy tắc, dùng để trưng bày các loại mô hình khác nhau. Đối diện giường có một bức bích họa cỡ lớn, chiếm hết toàn bộ vách tường, là một sườn núi xanh ngắt giữa tinh không mênh mông. Đây không phải là phòng dành cho khách gì cả, mà chính là phòng ngủ của Nhiếp Diệc. Tôi trù trừ hai giây, uống cạn cốc nước, lại vặn tối đèn, sau đó nhẹ nhàng đi tới bên kia giường.
Thứ ánh sáng lờ mờ ấm áp vẽ những đường vân lộn xộn trên người Nhiếp Diệc, anh nhắm chặt hai mắt, lông mi dài rậm, sóng mũi cao ngất, đôi môi mỏng đẹp đẽ. Thần xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại cúi người, nhìn gương mặt phóng đại của anh ngay trước mắt tôi. Những vệt sáng như chợt có sinh mệnh, tụ hội rồi tản ra, lại càng thêm sáng rỡ. Gương mặt đang ngủ say của Nhiếp Diệc ở dưới bóng đen mờ ảo do tôi cúi người xuống trở nên cực kì đẹp đẽ, còn tôi cuối cùng cũng cảm giác được tiếng hít thở mềm mại của anh. Anh vẫn chưa tỉnh dậy, tôi dừng lại ở tư thế đó chứ cũng không dám cúi người thêm nữa. Mẹ tôi bảo khi đang chìm trong giấc ngủ là lúc ba tôi trở nên đáng yêu nhất, giống như một đứa trẻ con vậy. Có phải khi dang ngủ, tất cả mọi người đàn ông đều giống như những đứa trẻ, ôn nhu tĩnh lặng, không hề có sức công kích? Nếu vậy thì anh nghìn vạn lần không nên tỉnh thức.
Tôi ngừng thở, đưa đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên mái tóc anh, ánh mắt lướt qua mặt anh, hầu kết của anh, xương quai xanh của anh, cánh tay lộ ra ngoài chăn của anh: Tay áo ngủ được xắn lên chưa kịp đẩy xuống, lộ ra một đoạn cánh tay, đường nét bắp thịt thon dài mà hữu lực. Tôi mê muội đặt bàn tay mình lên đó, dừng ba giây đồng hồ, ngón tay lần theo đường nét trên tay anh mà ve vuốt một đường, thẳng cho đến đầu ngón tay anh. Có chút ánh sáng hắt lên từ đầu ngón tay hình trăng khuyết của anh, tựa hồ như muốn bò lên đầu ngón tay tôi, dù chẳng qua chỉ là ảo giác nhưng lại làm cho tôi giật mình tỉnh lại ngay lập tức. Tôi khẩn trương thu tay về, cố kìm nén nhịp tim đập mạnh mẽ trong ngực, chậm rãi đứng lên. Phía ngoài cửa sổ có một cái ban công, tôi lại rót thêm cho mình một cốc nước, tắt đèn sàn, bưng nước thong thả đi ra ngoài ban công. Tỉnh dậy sau một giấc ngủ liền thấy người trong lòng nằm ngay ở bên cạnh mình, sau một phen trắc trở tôi lại chỉ dám sờ tóc anh một cái, sờ cánh tay anh một cái, bây giờ ngay cả học sinh trung học cũng không yêu đương kiểu đó. Nhưng ngẫm lại lại cảm thấy rất lãng mạn. Bao lâu nhỉ? Hai phút hay là ba phút? Có lẽ cả đời này Nhiếp Diệc sẽ không hay biết có một buổi bình minh như thế, sẽ không biết rằng khi anh đang ngủ say tôi đã đắm đuối nhìn ngắm anh, lén lút vuốt ve anh. Tôi miên man suy nghĩ, nếu như cả đời này anh không biết thì quả thật là có chút đáng tiếc, cho nên... nếu như có một ngày tôi rời khỏi nhân thế trước anh một bước, tôi có thể lưu lại chuyện này trong một cây bút ghi âm để nói cho anh biết, nói cho anh biết đã từng có một buổi bình minh như thế, có ba phút như thế, ba phút làm tôi vô cùng hạnh phúc, rất đáng trân quý.
Thật ra thì tôi có rất nhiều chuyện muốn nói cùng Nhiếp Diệc, nhưng tiếc là với quan hệ giữa chúng tôi, rất nhiều câu nói chỉ cần ra khỏi miệng thì chính là đặt dấu chấm hết, rất nhiều chuyện chỉ cần bắt đầu là đã kết thúc rồi. Uống xong nước tôi lại đứng đó một lúc lâu, mãi cho đến khi tay chân bị sương đêm ngấm đến lạnh buốt, tôi mới khẽ khàng đẩy cửa sổ sát đất như một kẻ trộm, lại khẽ khàng đóng cửa sổ như một kẻ trộm, tiếp tục khẽ khàng kéo rèm cửa sổ như một kẻ trộm. Trong phòng nhất thời tối đen như mực, đen đến nỗi làm tôi sợ mất hồn mất vía, vội vàng kéo rèm cửa sổ ra một chút. Đột nhiên có một tiếng động nhỏ truyền ra từ phía giường, bóng đèn trên tường chợt sáng, Nhiếp Diệc dựa vào đệm chống gối ngồi trên giường, tư thế không giống như là vừa mới tỉnh dậy, rõ ràng là đã ngồi trong bóng tối một lúc lâu rồi.
Tôi đổi chiếc ly thủy tinh từ tay trái sang tay phải, lại từ tay phải đổi sang tay trái, hỏi anh: "Anh... tỉnh lại khi nào vậy?" Anh hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Nghe thấy em ngâm nga hát ở bên ngoài." Giọng nói mang một chút khàn khàn của người mới tỉnh ngủ. Năm phút trước đúng là tôi đã đứng hát nhảm.
Tôi thở dài một hơi, thong thả đi tới quầy rượu rót nước cho anh, vừa rót vừa phàn nàn: "Em hát nhỏ lắm mà, xem ra cửa sổ cách âm không tốt rồi. Anh muốn uống nước ấm hay lạnh? Mới tỉnh ngủ, hay là uống nước ấm đi..." Anh lấy điều khiển từ xa bật đèn chỗ quầy bar, nói: "Em không cần phải... vì mẹ con Nhuế Tĩnh mà cảm thấy buồn lòng." Tôi ngẩng đầu hỏi anh: "Cái gì cơ?"
Anh đáp: "Mẹ vợ nói, mỗi khi buồn bã, em lại ngâm nga bài 'cuộc sống hoa hồng' một mình." Tôi vui vẻ nói: "Buồn cười ~ Đừng nghe mẹ em nói bậy ~ Đến năm mười bảy tuổi em mới biết hát bài 'cuộc sống hoa hồng' lận~~" Anh nói: "Lúc học mầm non học hát bài 'tinh linh màu xanh', lên tiểu học hát bài 'bà ngoại Bành Hồ Loan', sơ trung hát 'nghìn dặm trăng sáng gửi mối tương tư', cao trung học được bài ' cuộc sống hoa hồng', sau đó em toàn hát 'cuộc sống hoa hồng'."
Tôi trầm tư: "Nói vậy thì em cũng học được nhiều bài hát quá nhỉ, hơn nữa thể loại nhạc cũng khác nhau," tự mình cảm thán: "Em thật là lợi hại." Anh bình thản nói: "Nói lảng sang chuyện khác không có tác dụng với anh đâu." Tôi mạnh miệng: "Có một số ca khúc có thể khi khi buồn lẫn lúc vui mà." Uống một hớp nước: "Hài quá, anh cảm thấy em có thể buồn vì Nhuế Tĩnh sao?"
Anh nhìn tôi: "Nghe nói cốc nước mà em đang uống kia vốn là rót cho anh?" Tôi cúi đầu nhìn một cái, vội vàng lấy một cái cốc khác rót nước, nhưng anh lại bảo: "Không cần đổi, cứ đưa cốc nước đó cho anh." Tôi đi đến đưa nước anh, anh giờ tay nhận lấy, ra hiệu cho tôi ngồi bên cạnh mình.
Từ trước đến nay, Nhiếp Diệc làm việc và nghỉ ngơi đều tuân theo quy tắc, sống lành mạnh, chưa bao giờ hút thuốc lá, thỉnh thoảng uống rượu, rất chú ý tới việc bổ sung vitamin và nước, mỗi ngày đều duy trì uống 3000 ml nước. Anh ung dung uống từng hớp từng hớp một, trong phòng an tĩnh một lúc lâu, cuối cùng tôi không nhịn được nói: "Được rồi, mới vừa rồi đúng là em có chút buồn bực." Tôi nhẹ nhõm nói: "Nhưng mà bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi, chuyện làm em buồn rất là vô vị, nhất định anh sẽ cảm thấy buồn cười, cho nên không nhất thiết phải nói cho anh nghe, hơn nữa em cũng đã đánh con nhỏ đó một trận, chuyện này coi như xong..." Anh cắt lời tôi: "Không, nói cho anh nghe đi."
Tôi khựng lại: "Nói cái gì?" Anh đặt cốc xuống: "Chuyện làm em buồn ấy." Tôi giật mình một lúc lâu, anh hơi giương mắt, nhẫn nại chờ tôi, máy tạo hơi ẩm đặt ở góc tường chạy ro ro, hơi nước lượn lờ giống như một màn sương mù, vừa tựa như một mảnh lụa mỏng manh.
Tôi chống đầu, một lúc lâu, tôi nói: "Nhiếp Diệc, em rất biết ơn anh." Lần này đổi lại là anh ngẩn người, anh hỏi tôi: "Biết ơn anh cái gì?" Tôi nói: "Hôm đó Nhuế Tĩnh đến tìm anh, anh đã mở cửa cho nó, em biết tại sao anh lại phải để ý tới nó, tất cả là vì nó là em họ em. Hôm qua dì Phùng và Nhuế Tĩnh cùng đến nhà anh, vì sao bà nội lại cho bọn họ vào nhà, để mặc họ làm loạn trong phòng khách tới mấy tiếng đồng hồ, tất cả cũng là vì hai người họ là thân thích của nhà em. Mà chiều hôm qua," Tôi giương mắt nhìn anh: "Với phong cách của anh thì nhất định anh sẽ để trợ lý Chử và luật sư trực tiếp xử lý chuyện này chứ anh chẳng thèm xuất đầu lộ diện đâu, nhưng anh lại ra mặt, còn tự mình đưa ra lời giải thích, tất cả cũng chỉ là vì hai mẹ con họ là bà con của em, cho dù là họ cố tình gây sự thì, ...ít nhất... vẫn muốn dành cho họ một sự tôn trọng." Cuối cùng tôi kết luận: "Cho nên em muốn cảm ơn anh, Nhiếp Diệc, anh rất tôn trọng gia đình của em."
Anh nói: "Anh xuất hiện không phải là vì tôn trọng mẹ con Nhuế Tĩnh, mà là để cho mẹ vợ an tâm, để bà thấy rằng mình không giao phó con gái lầm người." Anh nhìn tôi hai giây: "Nhưng mà, anh cảm thấy đây không phải là nguyên nhân khiến em sáng sớm đã chạy ra ngoài hát 'cuộc sống hoa hồng' một mình." Tôi chán nản: "Được rồi, đúng là em rất thất vọng, cũng không thể hiểu nổi Nhuế Tĩnh, nhưng mà chẳng qua chỉ là một chút tâm sự buồn cười thôi." Cuối cùng tôi không kềm được, cầm lấy cốc nước của anh uống một hớp lớn, tôi nói: "Em không thèm để ý người khác nghĩ thế nào về em, nhưng, sao Nhuế Tĩnh có thể nghĩ về em như vậy, làm ra chuyện như vậy với em cơ chứ? Cho tới bây giờ em vẫn không nghĩ rằng nó hư hỏng, chỉ cảm thấy nó không hiểu chuyện, nhưng mà nó có thể nói dối đến mức này thì thực sự là quá không hiểu chuyện rồi, có lẽ do nó vẫn còn nhỏ tuổi, còn dì Phùng..." Nhớ lại chuyện dì Phùng nói hưu nói vượn về tôi với bà nội, thực sự là không biết nên đánh giá thế nào, một lúc lâu, tôi nói: "Mặc dù dì Phùng không phải là một trưởng bối đáng kính, nhưng em cũng chưa bao giờ nghĩ rằng bà ấy sẽ ác ý hãm hại em trước mặt người khác như vậy, thực sự không có cách nào hiểu được vì sao mẹ con họ lại hận em đến thế, nhưng dù sao thì chắc cũng phải có nguyên nhân gì đó thì mẹ con họ mới ghét em." Tôi ngừng một chút, nhìn Nhiếp Diệc: "Thay vì nói là buồn phiền, nên nói là hoang mang thì đúng hơn."
Anh nhẫn nại nghe tôi nói hết, ngón tay nhẹ nhàng miết trên miệng cốc, bình thản trả lời tôi: "Sở dĩ em hoang mang là vì em căn cứ vào giả thiết của nhân cách bình thường để suy xét quỹ tích suy nghĩ và quỹ tích hành động của mẹ con họ, muốn tìm ra một hệ thống logic mà em có thể hiểu được. Nhưng trong trường hợp này, em không có cách nào tìm được, cho nên đương nhiên là em không thể nào hiểu được mẹ con họ, Phi Phi, trên thế giới này không phải ai cũng có nhân cách bình thường." Tôi im lặng ba giây, dùng năm giây để tiêu hóa, thành thật nói: "Em nghe không hiểu..." Anh giải thích: "Thích đổ lỗi cho người khác khi mình thất bại mà không chịu tìm kiếm nguyên nhân từ bản thân mình; quen thói xuyên tạc hành động thiện ý của người khác; luôn đố kị, có dã tâm trả thù người khác rất mạnh mẽ; bỏ qua hoặc không tin những chứng cứ khách quan; tự cho mình là trung tâm; ảo tưởng về bản thân, thích lấy dự cảm và suy đoán của mình ra để kết luận sự việc, thậm chí là dùng sự ảo tưởng và tưởng tượng để bóp méo sự thật. Đây là sự cố chấp và biểu hiện điển hình của nhân cách có chướng ngại."
Tôi thử dò xét: "Ý anh muốn nói là dì Phùng cùng Nhuế Tĩnh có chướng ngại nhân cách, cho nên em cần khoan dung chứ không nên quá bận tâm?" Anh nghiêm túc nói: "Nửa câu đầu tổng kết rất tốt, nhưng nửa câu sau, sao em lại kết luận rằng anh khuyên em nên khoan dung? Rất nhiều người mang tội giết người, nguyên nhân là do họ có chướng ngại nhân cách, anh không cho rằng họ nên nhận được sự khoan thứ." Anh nhìn tôi: "Karate nhị đẳng đã đủ cho em tự bảo vệ mình rồi, cho nên anh không cần lo lắng rằng em sẽ gặp nguy hiểm, nhưng Phi Phi, từ nhỏ em đã sinh hoạt trong một hoàn cảnh bình thường và đơn giản, những người bên cạnh em hết thảy đều là người tốt, có thể em chưa từng gặp qua người xấu." Tôi cãi lại: "Chẳng phải bây giờ đã gặp rồi sao?"
Khóe miệng anh hơi nhếch lên, giống như đang cười: "Nhuế Tĩnh vẫn chưa thể coi là người xấu." Anh dừng một chút: "Cho nên anh muốn nói cho em biết rằng, thế giới này vốn dĩ không tốt đẹp như trong trí tưởng tượng của em, sẽ có rất nhiều người, có thể là vì nhân cách lệch lạc, cũng có thể là vì những nguyên nhân khác mà em không hiểu được, họ sẽ đả kích em, tổn thương em, đối với việc này em phải có hiểu biết và chuẩn bị, để đến lúc nó thực sự xảy ra, em sẽ không bị tổn thương quá nhiều, cái gọi là kiên cường, chẳng qua cũng chỉ là như vậy." Tôi run sợ hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của chính mình, tôi nói: "Cho nên nguyên nhân khiến anh quyết định không đưa ba lá thư nặc danh kia cho em xem, là vì anh lo rằng em sẽ không có cách nào chấp nhận được, sẽ bị tổn thương?" Chính bản thân mình cũng không hiểu được thứ tình cảm gì đang dâng lên trong đáy lòng. Ánh sáng ấm áp của chiếc đèn tường rải lên mặt anh, trên người anh, đôi mắt anh đen thẫm tựa bóng đêm. Anh không nói gì, thần sắc toát lên vẻ ngơ ngác và nghi hoặc.
Tôi cảm thấy mình đã bị mê hoặc mất rồi. Tôi quỳ gối bên người anh, tay trái nhẹ nhàng phủ lên đầu gối anh, mở to hai mắt, tay phải đặt lên vai anh, anh khẽ ngẩng đầu. Hừng đông, tĩnh dạ. Thời điểm thích hợp như vậy, góc độ thích hợp như vậy. Trong lòng phút chốc dâng lên một luồng dũng khí vô tận, lập tức muốn hôn lên môi anh, nhưng anh đột nhiên lùi lại, bỏ lỡ nụ hôn kia.
Chúng tôi vẫn gần nhau như cũ, anh khẽ nhíu mày: "Có lẽ buổi đêm dễ khiến tâm tình người ta xao động, Phi Phi, hình như chúng ta, có chút đi quá giới hạn rồi.".
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store