[HOÀN] Trở về thời niên thiếu của anh "sen" - Yêu Điềm Di
Ngoại truyện 2: Cổ đại (3)
Trong trường đua ngựa có mấy căn phòng, chuyên dùng để thay quần áo.Kim Mãn Mãn đến nơi mới nhớ ra bản thân chưa từng cưỡi ngựa, cũng không có đồ cưỡi chuyên dụng để thay.Thời Nhượng thản nhiên nói: "Đã chuẩn bị sẵn quần áo cho em rồi, đi thay là được."Cung nhân bên cạnh bưng tới một cái khay. Kim Mãn Mãn nhìn qua, quả nhiên là một bộ đồ cưỡi ngựa, màu trắng bạc, sờ vào cảm giác mềm mại vô cùng.Sau khi thay đồ bước ra, Kim Mãn Mãn ngạc nhiên nói: "Sao điện hạ lại có quần áo đúng số đo của ta vậy?"Thời Nhượng bình tĩnh đáp: "Em mặc thấy thoải mái là được."Hắn không nói rằng từ trước khi Kim Mãn Mãn vào cung, hắn đã cho người lấy số đo của cậu, rồi sai Thượng phục cục may riêng một loạt quần áo.Không chỉ có đồ cưỡi ngựa, mà cả quần áo mặc hàng ngày, thậm chí đồ ngủ cũng đều may rất nhiều.Kim Mãn Mãn hơi cúi đầu, còn định hỏi tiếp thì Thời Nhượng đã nói: "Không muốn nhanh chóng đi xem ngựa sao? Nước Tây Xương mới tiến cống một đàn ngựa đẹp, ta nhớ trong đó có một con ngựa con rất ngoan, tính tình dịu dàng, thích hợp cho người mới học."Vừa nghe thế, quả nhiên Kim Mãn Mãn lập tức bị thu hút, vui vẻ gật đầu: "Được được!"Cung nhân dắt ngựa ra khỏi chuồng. Đó là một con ngựa con toàn thân trắng tuyết, đôi mắt tròn xoe, ngoan ngoãn dễ gần, thấy Kim Mãn Mãn còn chủ động cọ đầu vào người cậu.Kim Mãn Mãn bật cười khanh khách, đôi mắt cũng cong cong.Cậu đưa tay ra, ngựa con chủ động dụi mũi vào lòng bàn tay. Nhưng ngay sau đó, Thời Nhượng kéo tay Kim Mãn Mãn lại, lấy khăn lau lòng bàn tay cho cậu, nhàn nhạt nói: "Bẩn rồi."Kim Mãn Mãn bĩu môi: "Không có đâu, Tiểu Tuyết sạch lắm."Mới gặp một lát mà cậu đã đặt cả tên cho nó rồi.Thời Nhượng cảm thấy buồn cười, cố ý nói: "Đây là ngựa trong cung, chuyên để cho quý nhân chơi đùa. Hôm nay là ngựa của em, ngày mai người khác cưỡi thì sẽ trở thành ngựa của người khác."Hiển nhiên Kim Mãn Mãn không hề nghĩ đến chuyện đó, nghe xong trợn tròn mắt, có chút lo lắng.Cậu muốn Tiểu Tuyết là ngựa chỉ thuộc về một mình cậu, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào.Thời Nhượng mỉm cười, nghiêng người ghé sát bên tai cậu: "Nhưng mà cô có thể tặng con ngựa này cho em."Kim Mãn Mãn chớp mắt.Phải rồi.Thời Nhượng là Thái tử, là Hoàng đế tương lai.Trong hoàng cung này có gì không phải của hắn đâu?Kim Mãn Mãn lập tức nhích lại túm tay áo Thời Nhượng: "Điện hạ, ngài đồng ý tặng cho ta thật sao?"Thời Nhượng không đáp ngay, ngược lại lùi một bước, hơi hếch cằm: "Trước tiên dắt ngựa đi vài vòng làm quen đã."Tiểu Tuyết còn ngoan hơn tưởng tượng.Hoặc có lẽ động vật đều có linh tính, nó cảm nhận được bản thân và Kim Mãn Mãn đều là động vật nên đặc biệt thân thiết với cậu.Đi được hai vòng, Thời Nhượng dừng lại, dạy Kim Mãn Mãn cách leo lên ngựa.Mặc dù bình thường Kim Mãn Mãn trông có vẻ chậm chạp, lười biếng, nhưng thực tế lại rất nhạy bén. Thời Nhượng chỉ cần dạy một lần cậu đã học được, tư thế còn rất chuẩn.Thời Nhượng không khỏi khen: "Mãn Mãn giỏi quá."Bé mèo vàng kiêu ngạo hếch cằm.Đó là đương nhiên rồi.Chuyện này có là gì đâu.Lúc còn là mèo, cậu có thể nhảy lên cả mái hiên cơ.Cậu chính là con mèo linh hoạt nhất.Ngồi trên lưng ngựa, Thời Nhượng giúp cậu nắm dây cương dắt ngựa đi chậm rãi.Trong cả hoàng cung, được Thái tử đích thân dắt ngựa cho, e rằng cũng chỉ có mình Kim Mãn Mãn.Vậy mà Kim Mãn Mãn vẫn chưa hài lòng, lầm bầm lầu bầu đòi Thời Nhượng đi nhanh hơn một chút.Thời Nhượng vừa bực mình vừa buồn cười: "Không thể đi quá nhanh. Cưỡi ngựa phải học từng chút một, em phải quen cảm giác ngồi trên ngựa trước. Cũng không thể chưa học đi mà đã đòi chạy được."Mỗi khi đối mặt với Kim Mãn Mãn, Thời Nhượng luôn đặc biệt kiên nhẫn.Cách đó không xa, có một người đang lặng lẽ quan sát cảnh này.Sắc mặt Lục Sở tối sầm nhìn chằm chằm hai người, rồi lại cúi đầu nhìn lòng bàn tay vẫn còn sưng đỏ của bản thân.Trong cung này đều là nâng cao đạp thấp.Gã là một thư đồng có thân phận thấp kém nhất, phụ thân chỉ là một vị quan ngũ phẩm, kém xa đám công tử thế gia.Cũng vì thế, mỗi lần mất mặt, Ngũ điện hạ thường trút giận lên người gã, ức hiếp sỉ nhục gã trong bóng tối.Ở nhà, gã cũng là thiếu gia. Vậy mà vào cung, lại chẳng khác gì đám nô tài.Nhưng người đó...Lục Sở nghiến răng nhìn Kim Mãn Mãn.Nhà họ Kim còn chẳng bằng nhà gã, Kim Mãn Mãn vào cung lẽ ra cũng phải chịu cảnh như gã mới đúng.Thế nhưng tại sao Thái tử điện hạ lại đối xử tốt với cậu ta như vậy?Dựa vào cái gì chứ!Sau khi dạo quanh hai vòng, cuối cùng Thời Nhượng cũng buông dây cương ra, để Kim Mãn Mãn tự cưỡi thử."Không được đi nhanh, phải chậm thôi."Ai ngờ vừa dặn xong, hai chân Kim Mãn Mãn đã kẹp bụng ngựa, cưỡi ngựa chạy thẳng.Thời Nhượng lập tức cau mày, nghiêm giọng gọi tên Kim Mãn Mãn. Nhưng lúc này Kim Mãn Mãn chơi quá vui, đã cưỡi ngựa chạy rất nhanh, tiếng gió rít gào bên tai khiến cậu hoàn toàn không nghe thấy gì.Cứ thế phi hai vòng, Kim Mãn Mãn mới cưỡi Tiểu Tuyết quay về. Lần này, hiếm khi nhìn thấy Thời Nhượng lạnh mặt với cậu.Kim Mãn Mãn tự biết mình sai, ngoan ngoãn xuống ngựa, chạy chậm đến trước mặt Thời Nhượng, khẽ kéo tay áo hắn: "Điện hạ, đừng giận ta, lần sau ta nhất định sẽ nghe lời."Câu này Kim Mãn Mãn đã nói quen miệng rồi.Lúc ở nhà, Kim Mãn Mãn cũng như thế này. Hễ phạm sai lầm, cậu sẽ ngẩng đầu nhìn Kim phu nhân, mềm giọng xin lỗi: "Mẫu thân đừng giận, lần sau con nhất định sẽ nghe lời."Nhìn Kim Mãn Mãn như vậy, ai có thể nhẫn tâm tức giận với cậu đây.Thời Nhượng đưa ngón tay ấn trán cậu, không vui: "Nếu còn không nghe lời, lần sau ta không dẫn em đến đây nữa đâu.""Điện hạ đừng giận mà, ta còn muốn đến nữa. Chẳng phải điện hạ đã nói sẽ tặng Tiểu Tuyết cho ta sao?"Thời Nhượng bật cười: "Ta nói bao giờ? Tặng Tiểu Tuyết cho em?"Kim Mãn Mãn chớp mắt, nũng nịu: "Đi mà đi mà, anh ơi."Thời Nhượng khựng lại.Lúc Kim Mãn Mãn mới vào Đông cung, hắn đã từng muốn cậu đổi giọng gọi mình là anh.Nhưng lúc ấy Kim Mãn Mãn không chịu.Không ngờ lúc này lại lôi ra làm tuyệt chiêu.Quả thực khiến Thời Nhượng không thể nào chống đỡ.Hắn bất đắc dĩ nhếch môi, dang tay: "Được được, tặng Tiểu Tuyết cho em."Trời đã xế chiều, mây kéo đến báo hiệu cơn mưa lớn. Thời Nhượng không để Kim Mãn Mãn chơi thêm, hứa lần sau sẽ dẫn cậu đến nữa rồi đưa người trở về.Tối nay Đông cung làm rất nhiều món bánh mà Kim Mãn Mãn chưa từng nhìn thấy.Khi dọn lên, tròng mắt cậu gần như dính luôn vào mâm.Thời Nhượng giải thích: "Đầu bếp của Đông cung từng học món bánh này từ đầu bếp người Hồ bên biết làm bánh Hồ. Lát nữa em nếm thử xem, vị cũng không tệ."Kim Mãn Mãn "Ồ" lên một tiếng, hận không thể vung tay hô to: "Điện hạ tốt quá!"Thời Nhượng nhìn cậu thật sâu.Sao lại có người dễ dỗ đến vậy chứ.Không muốn công danh lợi lộc, cũng chẳng ham vàng bạc châu báu. Chỉ cần cho đồ ăn ngon, lại nói vài câu ngọt ngào là lập tức mềm lòng, biến thành một bé mèo nhỏ dính người.Đối với Thái tử đã thấy quá nhiều mưu toan ở chốn thâm cung, thật sự cậu như một báu vật.Bây giờ bánh Hồ vẫn còn nóng hổi, nhân lúc chờ nguội, Thời Nhượng gọi người mang quần áo tới, đưa Kim Mãn Mãn sang phòng bên cạnh để thay.Kim Mãn Mãn ôm quần áo, nói: "Cho gã sai vặt của ta vào đi.""Không cần." Thời Nhượng nhận lấy đồ của cậu: "Ta thay cho em."Kim Mãn Mãn sửng sốt: "Điện hạ thay cho ta?"Sao lại là điện hạ nữa rồi?Thời Nhượng thoáng nhíu mày, rồi nhanh chóng nở nụ cười: "Tối qua cũng là ta thay đồ cho em mà."Tối qua?Kim Mãn Mãn cố gắng nhớ lại, nhưng tối qua cậu quá buồn ngủ, vừa nhắm mắt lại đã ngủ mất."Vậy, vậy sao?"Thời Nhượng nheo mắt: "Dám để Thái tử thay quần áo cho, em là người đầu tiên đấy."Rõ ràng không phải cậu "để", là Thời Nhượng tự nguyện.Kim Mãn Mãn không phục, nhưng chỉ dám lầm bầm ở trong lòng."Cho nên còn kêu điện hạ gì nữa." Thời Nhượng nhẹ giọng dụ dỗ: "Gọi anh."Kim Mãn Mãn nhìn hắn, mím môi.Thấy vậy, Thời Nhượng chỉ có thể lùi bước: "Được rồi, vậy nếu ở bên ngoài thì vẫn gọi là điện hạ, nhưng lúc chỉ có hai ta thì gọi ta là anh."Cuối cùng Kim Mãn Mãn cũng miễn cưỡng hài lòng.Cậu gật đầu, mềm mại gọi: "Anh."Nghe Kim Mãn Mãn gọi bản thân như vậy, Thời Nhượng chỉ cảm thấy máu trong người như sôi trào. Hắn thở hắt ra, không kìm được duỗi tay kéo Kim Mãn Mãn vào lòng, ôm thật chặt."Mãn Mãn ngoan quá."*Không biết có phải do cưỡi ngựa hay không, tối nay Kim Mãn Mãn ăn rất nhiều. Biết tiểu tổ tông này bây giờ là tâm can của Thái tử điện hạ, phòng bếp cố ý làm thêm món sữa đông lạnh, thế là Kim Mãn Mãn lại ăn thêm hai bát.Lúc ở nhà, Kim phu nhân không cho cậu ăn đồ lạnh. Còn ở Đông cung thì không ai quản, thật sự thoải mái.Đêm qua đã được ôm người ngủ cả đêm, nay kêu Thời Nhượng trả người về hắn lại không nỡ.Đang định tìm cớ giữ lại, bỗng hắn thấy tư thế Kim Mãn Mãn bước đi có chút kỳ lạ. Thời Nhượng nhíu chặt mày: "Chân em sao vậy?"__Trên giường, bức màn rũ xuống, mơ hồ lộ ra hai bóng người chồng lên nhau.Giọng nói trầm khàn của Thời Nhượng vang lên: "Mãn Mãn ngoan, mở chân ra thêm chút nữa.""Hức... đau."Tay Thời Nhượng dính thuốc mỡ, sắc mặt khó coi.Là lỗi của hắn, là hắn sơ sót.Thời Nhượng cưỡi ngựa từ nhỏ nên đã đã quen, nhưng Kim Mãn Mãn thì khác. Làn da cậu non nớt, từ nhỏ đến lớn chưa từng va chạm, dù là quần áo chất vải thô ráp một chút cũng không mặc được.Đừng nói là ngồi xóc nảy trên yên ngựa lâu như vậy.Lúc ấy chơi quá vui, Kim Mãn Mãn không để ý. Đến khi trở lại tẩm điện ăn uống no say rồi mới nhận ra chân mình vô cùng đau đớn.Cậu bị Thời Nhượng dỗ dành dang rộng chân cho hắn nhìn. Phần thịt mềm ở đùi trong bị cọ xát đỏ lên, lại thêm Kim Mãn Mãn vốn có nước da trắng, trông lại càng nghiêm trọng hơn.Thời Nhượng tự trách vô cùng.Hắn gọi người đến nhà kho lấy thuốc mỡ Bạch Ngọc đến. Thuốc này là từ Nam Dương tiến cống, có thể khiến thịt mọc trên xương. Bôi nó lên vết trầy da thế này thật sự là đại tài tiểu dụng.Nhưng hiện tại Thời Nhượng không lo được nhiều như vậy.Hắn chỉ muốn Kim Mãn Mãn nhanh khỏi, đừng đau nữa.Sau khi bôi thuốc mỡ lên, giữa hai chân bắt đầu mát lạnh, cảm giác đau đớn cũng ít đi rất nhiều.Thời Nhượng cầm khăn xoa tay, thản nhiên nói: "Hôm nay ngủ lại đây đi, đến đêm ta lại thoa thuốc cho em lần nữa."Kim Mãn Mãn suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Được."Lúc này Thời Nhượng mới mỉm cười: "Ngoan."Mặc dù chân còn hơi đau, nhưng cơn buồn ngủ ập đến khiến chẳng mấy chốc Kim Mãn Mãn đã không còn nhớ gì, ngả đầu chìm vào giấc ngủ.Ngược lại là Thời Nhượng, vì lo lắng vết thương trên đùi cậu mà thao thức cả đêm.Hơn nửa đêm lại bò dậy lần nữa.Hắn tách hai chân Kim Mãn Mãn ra, sợ đánh thức cậu nên cố gắng bôi thuốc cho cậu nhẹ tay hết mức có thể.Không ngờ Kim Mãn Mãn đột nhiên trở mình, khép hai chân lại, cũng kẹp cả tay Thời Nhượng.Thời Nhượng lập tức cứng đờ.Thiếu niên rất gầy, trông cả người toàn là xương, nhưng đùi lại rất nhiều thịt, nằm nghiêng như vậy khiến tay Thời Nhượng bị kẹp chặt.Thời Nhượng thở dốc.Bình thường hắn tự xưng định lực tốt, phụ hoàng ban thưởng biết bao nô lệ xinh đẹp cũng đều từ chối, thậm chí còn không nhìn lấy một lần.Nhưng từ khi gặp Kim Mãn Mãn, hắn mới biết định lực chẳng là cái chó má gì. Ở trước mặt Kim Mãn Mãn, hắn còn không thể chịu nổi một kích.Dường như Kim Mãn Mãn chỉ cần thở trước mặt hắn thôi cũng khiến hắn chịu thua.Chứ đừng nói là như hiện tại.Gần như trong nháy mắt, thân dưới có biến hóa.Thời Nhượng chật vật thở ra.Trán hắn lấm tấm mồ hôi, tốn biết bao nhiêu sức lực mới có thể rút tay ra mà không làm Kim Mãn Mãn tỉnh giấc.Kim Mãn Mãn lại trở mình, hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, vẫn ngủ vô cùng ngon lành.Đúng là không tim không phổi.Chỉ sợ còn đang ăn bánh ngọt, phơi nắng trong giấc mơ.Thời Nhượng thở hổn hển. Nhờ ánh trăng xuyên qua bức màn mỏng, hắn cúi đầu nhìn tay mình, nuốt nước miếng một cái, cuối cùng mở tay ra, đưa lên mũi ngửi.Thơm quá.*Kim Mãn Mãn ở Đông cung đã gần nửa tháng.Trừ hai ngày đầu tiên, những ngày còn lại đều ngủ chung với Thời Nhượng trong chính điện.Thời Nhượng chiều cậu đến quen, gần như là nâng tận trời. Trước khi đến Đông cung, cậu hứa với Kim phu nhân nào là sẽ cẩn thận, nhất định nghe lời, giờ đã quên bằng sạch.Bây giờ Kim Mãn Mãn đã trở thành tiểu tổ tông của Đông cung.Thái học cho nghỉ một tuần, Kim Mãn Mãn vốn định tranh thủ thời gian nghỉ về nhà họ Kim. Nhưng Thời Nhượng không nỡ để cậu về, cuối cùng hai người bàn bạc, quyết định mời Kim phu nhân đến Đông cung ở vài ngày.Cho dù thường xuyên nhận được thư của Kim Mãn Mãn, trong thư luôn nói cậu sống rất tốt, nhưng Kim phu nhân vẫn không khỏi lo lắng, sợ con mình tốt khoe xấu che.Lần này đến Đông cung, lòng nàng càng lo sợ bất an hơn.Sao đang yên đang lành lại không cho người ta về? Có phải Kim Mãn Mãn phạm lỗi gì rồi không?Mang tâm trạng bất an ấy, mãi đến khi bước vào Đông cung, trông thấy thiếu niên chạy về phía mình, trái tim Kim phu nhân mới dần quay về chỗ cũ.Trên người thiếu niên mặc gấm vóc xinh đẹp đến mức cả Kim phu nhân cũng chưa từng thấy bao giờ, dưới ánh mặt trời còn hiện lên vân sáng lóng lánh như sóng nước, trông vô cùng lộng lẫy. Lại nhìn sắc mặt cậu hồng hào, không hề giống người bị làm khó chút nào, thậm chí hình như còn... béo hơn trước.Kim Mãn Mãn lao đến ôm chặt nàng: "Mẫu thân, cuối cùng mẹ cũng đến rồi, con nhớ mẹ lắm!"Kim phu nhân cố kìm nước mắt, xoa đầu Kim Mãn Mãn: "Mãn Mãn ngoan, mẫu thân cũng nhớ con."Kim Mãn Mãn nắm tay dắt nàng vào trong: "Đều tại điện hạ không cho con về, không thì tối qua con đã ở nhà rồi."Câu nói bâng quơ của lại khiến Kim phu nhân hú hồn hú vía.Nàng vội vàng đưa tay che miệng Kim Mãn Mãn lại: "Sao có thể nói lung tung như vậy? Điện hạ là người con có thể tùy tiện trách móc à? Mau ngậm miệng!"Kim phu nhân vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh, thấy cung nhân đều cúi đầu không phản ứng.Kim Mãn Mãn hơi bối rối, vội nói: "Không sao đâu mẫu thân, điện hạ sẽ không giận con đâu."Kim phu nhân trừng cậu: "Dù vậy cũng không được nói bừa. Trong nhà dạy con thế nào con quên hết rồi à?"Thận trọng từ lời nói đến việc làm! Thận trọng từ lời nói đến việc làm!Cũng không biết Kim Mãn Mãn có nhớ được chữ nào không."Được rồi." Kim Mãn Mãn bĩu môi, không cãi với Kim phu nhân nữa.Hai ngày nay trời mưa liên miên, thời tiết ngoài trời lạnh lẽo nhưng trong phòng lại ấm áp dễ chịu.Kim phu nhân bị Kim Mãn Mãn kéo ngồi xuống ghế mềm. Cung nhân bưng trà lên, nàng nhấp một ngụm lập tức nhận ra đây là trà Long Tỉnh vụ xuân vừa hái xuống trước cơn mưa.Bà khựng lại, đảo mắt nhìn quanh. Căn phòng đâu đâu cũng tinh xảo, xa hoa lộng lẫy.Trong góc phòng bày một cây san hô lớn, nhìn như vật cống phẩm. Còn bệ gác dưới chân Kim Mãn Mãn là một khối ngọc Hòa Điền to tướng sáng bóng.Ngọc ngà chất thành núi. Đừng nói Kim Mãn Mãn, ngay cả hoàng tử cũng chưa chắc được hưởng sự giàu sang này.Nhìn Kim Mãn Mãn vẫn như khi còn ở nhà, không rành thế sự, ánh mắt trong veo, cầm một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng.Kim phu nhân tin lời Kim Mãn Mãn nói rồi.Xem ra Thái tử điện hạ quả thật đối xử với cậu rất tốt.Chỉ là... Kim Mãn Mãn vào cung chỉ để làm thư đồng.Có hoàng tử nào lại tốt với thư đồng đến thế?Nghĩ mãi, Kim phu nhân cứ cảm thấy có gì đó không đúng.Còn Kim Mãn Mãn thì không bận tâm nhiều như vậy. Cậu chống cằm, miệng ríu rít liên tục.Hỏi dạo này cha có khỏe không, hỏi mẹ còn ho không, hỏi hoa cúc sau vườn đã nở chưa, thậm chí hỏi cả đám cá chép đỏ trong ao.Dù sao đó cũng là mấy miệng ăn cậu nuôi.Không thể không trông coi.Nói mãi nói mãi mà uống cạn cả ấm trà.Lần đầu vào cung, Kim phu nhân sợ phạm quy củ nên liên tục canh giờ, sợ trễ nải thời gian.Thấy gần đến giờ xuất cung, nàng đang định tạm biệt Kim Mãn Mãn thì bỗng nghe người hầu thông báo."Thái tử điện hạ đến..."Màn cửa bị vén lên, một người vận đồ đen bước vào.Kim phu nhân vội vàng đứng lên. Không đợi nàng mở miệng, Kim Mãn Mãn bên cạnh đã bật dậy, chạy tới oán trách: "Sao hôm nay ngươi về trễ thế?"Kim phu nhân suýt ngất.Nói chuyện kiểu này sao?!Đây là giọng điệu khi nói chuyện với Thái tử sao?!Nhưng Thái tử chẳng những không giận, ngược lại còn mỉm cười: "Không phải ta sợ quấy rầy mẹ con hai người đó sao? Sáng nay còn mắng ta là bại hoại, nói hai ngày nay sẽ không để ý đến ta nữa mà?"Kim Mãn Mãn tức giận: "Ngươi không cho ta về nhà, ngươi chính là bại hoại.""Hai hôm nay mưa to, trời lạnh, đi đi lại lại lỡ cảm lạnh thì làm sao? Ngoan, lần sau được nghỉ ta đưa em về.""Bại hoại, ta không cần ngươi đưa đâu!"Kim phu nhân đứng chết lặng tại chỗ, chỉ muốn ngất đi cho rồi.Cho đến khi Thái tử mỉm cười nhìn sang: "Làm phiền phu nhân phải chịu khổ rồi."Kim phu nhân hoàn hồn, bối rối cúi người hành lễ: "Tham kiến điện hạ..."Thời Nhượng vội vàng đỡ nàng lên: "Phu nhân không cần khách sáo, Đông cung không có nhiều lễ tiết như vậy."Kim phu nhân gượng cười: "Con nhỏ nghịch ngợm, đa tạ điện hạ đã bao dung.""Phu nhân quá lời rồi, bình thường Mãn Mãn rất ngoan."Kim phu nhân lại khách sáo thêm vài câu rồi muốn xuất cung.Thời Nhượng giữ người lại, mời Kim phu nhân dùng bữa tối xong hẵng về. Nhưng Kim phu nhân nhất định không chịu, nói không dám phá hư quy củ, cuối cùng vẫn rời đi.Kim phu nhân vừa đi, Kim Mãn Mãn lập tức đỏ mắt, nước mắt lưng tròng.Thời Nhượng ôm cậu vào lòng dỗ dành: "Khóc cái gì? Ngày mai lại mời mẫu thân em đến có được không?"Quy củ gì chứ? Vừa nhìn thấy Kim Mãn Mãn rơi nước mắt, những thứ kia chẳng còn là gì nữa.Kim Mãn Mãn lắc đầu: "Không cần, mẹ sẽ không tới đâu."Cậu hiểu Kim phu nhân, nàng sợ phạm phải quy củ hoàng gia.Thời Nhượng không còn cách nào, vừa lau nước mắt cho cậu vừa vắt óc tìm cách dỗ người."Chẳng phải hồi trước em nói muốn uống rượu sao? Vừa hay hôm nay có người tặng rượu nho, ta kêu người mang ly phỉ thúy đến, hai chúng ta uống nhé?"Kim Mãn Mãn ngẩng đầu, mắt còn đỏ: "Uống rượu?""Ừ." Thời Nhượng mỉm cười: "Muốn uống không?"Kim Mãn Mãn liếm môi.Nói cũng nói rồi, giờ không thể rút lại được nữa. Cậu chỉ có thể gật đầu thật mạnh: "Uống!"Tối đó, Thời Nhượng xử lý xong chính sự từ sớm, rồi bảo hạ nhân lui hết ra, tự tay rót rượu cho Kim Mãn Mãn.Ly phỉ thúy này là từ kho mang ra lần trước. Không biết là ai tặng, nhưng hắn nghĩ chắc Mãn Mãn sẽ thích nên sai người mang đến cho cậu.Quả nhiên Kim Mãn Mãn rất thích nó, thậm chí bình thường uống nước uống trà cũng chỉ dùng ly này.Ly phỉ thúy đựng rượu nho đỏ thẫm sóng sánh, mang theo vẻ đẹp kỳ lạ.Kim Mãn Mãn cẩn thận nhấp một ngụm.Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu: "Ngọt?"Lúc cha uống rượu cậu có lén thử một ngụm, rất cay.Thời Nhượng cười: "Thích là được."Rượu nho rất ngon, Kim Mãn Mãn cũng thả lỏng cảnh giác, uống hết ly này đến ly khác.Cuối cùng Thời Nhượng không nhìn nổi nữa phải nắm tay ngăn cậu lại: "Uống chậm thôi."Kim Mãn Mãn ợ một cái, ngẩng đầu ngơ ngác nói: "Anh ơi, sao anh có hai cái đầu vậy?"Thời Nhượng vừa bực mình vừa buồn cười.Mới mấy ly đã say.Hắn đưa tay véo mũi cậu: "Nhóc khoác lác."Kim Mãn Mãn không vui hất đầu: "Không phải mà, em là nhóc mèo tinh."Thời Nhượng khẽ nhíu mày: "Mèo?"Hắn chỉ nghĩ Kim Mãn Mãn say quá nói lung tung nên cũng không để tâm, đưa tay ra kéo Kim Mãn Mãn vào lòng mình, trêu ghẹo: "Mèo gì? Mèo đồi mồi sao?"Không nghe thấy đáp lại, hắn nghiêng đầu nhìn, Kim Mãn Mãn đã ngủ mất rồi.Thời Nhượng thật sự không thể làm gì được cậu.Hắn gọi người hầu đến, dùng khăn ướt cẩn thận lau người rồi thay quần áo cho Kim Mãn Mãn, sau đó mới ôm cậu lên giường.Hầu hạ người xong, Thời Nhượng cũng đi thay đồ ngủ. Khi quay lại giường, vén chăn lên, hắn đơ ra.Trên giường là Kim Mãn Mãn, lại không phải Kim Mãn Mãn.Vẫn là thiếu niên này, chỉ là sau lưng có thêm một cái đuôi vàng óng đang phe phẩy, trên đỉnh đầu còn có hai cái tai nhỏ run run.Thời Nhượng nghi ngờ bản thân cũng say.Hắn nuốt nước miếng, đưa tay sờ thử.Đầu tiên là sờ lỗ tai.Là thật, không phải ảo giác, thậm chí nó còn run run trong tay hắn.Thời Nhượng xoắn xuýt một lúc lâu, cuối cùng thở hắt ra, chậm rãi sờ xuống cái đuôi vàng.Cũng là thật.Thậm chí tuốt một cái trên tay còn dính mấy sợi lông tơ.Thời Nhượng vân vê sợi lông, đặt dưới ánh nến nhìn thật kỹ.Là lông mèo.Nhưng rõ ràng Kim Mãn Mãn là người.Sao lại... có tai và đuôi mèo được?Trừ khi... cậu vốn không phải người!Thời Nhượng nhắm mắt lại.Sau khi có một ý nghĩ xuất hiện trong đầu, những chi tiết nhỏ tưởng chừng bình thường trước đây lập tức dâng lên như thủy triều.Hắn biết Kim Mãn Mãn thích đọc thoại bản, nhưng tại sao luôn là thể loại yêu quái?Kim Mãn Mãn thích được hắn xoa đầu, mỗi lần như vậy cậu sẽ vô thức híp mắt lại, dùng đỉnh đầu cọ qua cọ lại tay hắn.Hơn nữa vừa rồi...Chính miệng Kim Mãn Mãn nói mình là mèo tinh.Lúc đó Thời Nhượng còn tưởng cậu say nên nói lung tung.Hiện tại xem ra, câu nào cũng là thật.Thời Nhượng thở hắt ra, trán nổi gân xanh.Xem ra, Kim Mãn Mãn thật sự chính là một con mèo nhỏ.Dưới ánh nến, Thời Nhượng đột nhiên bật cười.Thật đáng yêu.Chẳng trách Mãn Mãn luôn chậm hiểu, lúc nào cũng ngốc ngốc ngơ ngơ, hóa ra là một con mèo nhỏ.Biết người mình yêu là một con mèo, thế nhưng Thời Nhượng không những không có bất kỳ cảm giác sợ hãi nào, ngược lại còn thấy yêu thích hơn nữa.Hắn không quan tâm Kim Mãn Mãn là người hay mèo.Chỉ cần là Kim Mãn Mãn là được.Hắn cẩn thận cất hai sợi lông đuôi của Kim Mãn Mãn vào hộp, khóa lại. Sau đó nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh cậu.Thời Nhượng vừa nằm xuống, cái đuôi lập tức quấn lấy cổ tay hắn vô cùng thân mật, chóp đuôi còn khẽ cọ cọ.Thời Nhượng cảm thấy trái tim mình căng đầy, không còn chút kẽ hở. Hắn cong môi mỉm cười, hài lòng nhắm mắt lại.Bởi vì uống rượu, Kim Mãn Mãn ngủ một mạch đến khi mặt trời lên cao.Kỳ lạ là Thời Nhượng vẫn còn ở đó.Cậu dụi mắt ngồi dậy: "Anh ơi, mấy giờ rồi?"Thời Nhượng đã quen hầu hạ, mà cậu cũng quen được hầu hạ, vô thức vươn tay muốn Thời Nhượng ôm mình.Nhưng ngay giây tiếp theo, cả mèo cứng đờ.Thời Nhượng nhặt một sợi lông trên giường lên, đưa đến trước mặt Kim Mãn Mãn, chậm rãi nói: "Kim Mãn Mãn, em rụng lông rồi."Kim Mãn Mãn cứng đơ cả mèo, chỉ muốn ngất ngay tại chỗ.Cậu, cậu, cậu... bị lộ chân mèo rồi!* Sau khi rửa mặt thay đồ xong, cả hai ngồi vào bàn, nghiêm túc đối diện nhau.Cung nhân đều lui ra, hôm nay cũng đã xin nghỉ ở Thái học.Thời Nhượng nghiêm túc hỏi: "Còn ai biết em là mèo không?"Kim Mãn Mãn nhỏ giọng: "Chỉ có anh thôi."Cậu ngừng rồi vội nói thêm: "Em giấu rất kỹ."Thời Nhượng hử cười: "Giấu kỹ? Rõ ràng không uống được rượu mà còn mạnh miệng, kết quả uống say rồi là lộ hết. Nếu ở bên ngoài mà bị phát hiện là mèo thì thế nào?"Kim Mãn Mãn mím môi: "Em không có uống rượu bên ngoài đâu."Đây là lần đầu Thời Nhượng nói chuyện nghiêm khắc với cậu như vậy.Kim Mãn Mãn thấy có hơi tủi thân.Thời Nhượng nhìn dáng vẻ đó chỉ biết thở dài, dịu giọng lại: "Vậy Mãn Mãn có thể cho ta xem em là mèo gì không?"Kim Mãn Mãn do dự.Thời Nhượng tiếp tục dụ dỗ: "Ngoan, Mãn Mãn, để ta nhìn một chút thôi."Mèo con rất dễ mềm lòng.Bị Thời Nhượng dỗ dành vài câu, cuối cùng Kim Mãn Mãn vẫn ngoan ngoãn biến thành mèo cho hắn nhìn.Ngay khi thấy mèo nhỏ, ánh mắt Thời Nhượng lập tức tối xuống.Hắn vươn tay ôm bé mèo vàng vào lòng."Thì ra là mèo vàng."Bộ lông vàng óng, đệm thịt nhỏ lại hồng hồng, đáng yêu vô cùng.Thời Nhượng nâng lên nhẹ nhàng hôn mấy cái: "Bé con thơm quá."Mèo con bối rối.Sao, sao, sao hắn lại hôn chân mình!?Cung nhân bên ngoài chỉ nghe thấy một tiếng mèo kêu, ngay sau đó, một con mèo vàng chạy ra ngoài, theo sát phía sau là Thái tử điện hạ.Ai nấy cũng nhìn thấy, trên mặt Thái tử điện hạ có một vết đỏ mới tinh, giống như là bị mèo đánh.Cung nhân khựng lại, không dám nhìn nữa, khom người tiến đến: "Điện hạ, ngài muốn bắt con mèo này lại sao?"Ai ngờ Thái tử điện hạ lại vội vàng khoát tay: "Tất cả lui ra, không được làm tổn thương mèo của cô."Mèo của Thái tử điện hạ?Thái tử điện hạ nuôi mèo từ bao giờ?Cung nhân dù rất thắc mắc nhưng cũng không dám nhiều lời, tất cả cúi đầu lui ra.Mèo con nhảy thẳng lên mái hiên, Thời Nhượng nhìn mà hết hồn, sợ cậu ngã nên vội vàng vươn tay ra đón: "Bé con, nhảy xuống đi."Mèo con nghiêng đầu, không thèm để ý tới hắn.Rõ ràng là đang giận.Thời Nhượng không hiểu. Chỉ là hôn chân một cái thôi mà, sao lại giận dữ đến thế?Nhưng hắn vẫn dịu dàng dỗ dành, xin lỗi: "Bé con, ta sai rồi. Em nhảy xuống đi, ta đón em. Ngoan nào, bé con."Đám cung nhân đều cúi đầu giả mù giả điếc, hận không thể chui luôn vào đất.Lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử điện hạ dịu dàng đến thế với một con mèo.Cũng không biết do bị nói mãi thấy phiền hay thế nào, cuối cùng mèo con cũng nhảy xuống, rơi gọn vào tay Thời Nhượng. Hắn ôm mèo, đi thẳng vào phòng.Chuyện mèo tinh, dĩ nhiên cung nhân bên ngoài không có ai biết. Họ chỉ biết ngày hôm đó, tiểu tổ tông giận Thái tử điện hạ, đến đêm cũng không thèm nói chuyện với hắn.Mà cũng trong ngày hôm đó, Thái tử điện hạ bắt đầu nuôi một con mèo.______Xin phép cắt chương này làm đôi vì wa dài
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store