ZingTruyen.Store

Hoan Tieng Long Cua Quan Gia Trong Truyen Nguoc Bi Vai Ac Nghe Thay

Chậm rãi lê bước đến cửa phòng, Cảnh Nghi chợt gọi Phàn Minh lại:

" Thư ký Phàn, hay là anh vào cùng tôi đi. Lỡ đâu Vương tổng để cả một phòng đầy tiền mặt để hối lộ, tôi biết làm thế nào?"

Phàn Minh không cần suy nghĩ, đáp ngay: "Không sao, Lệ tổng có thể xử lý."

Cảnh Nghi buồn rầu thở dài: "Tôi sợ tôi không làm được."

Phàn Minh: "......?"

Cảnh Nghi mở to đôi mắt đầy vẻ ngây thơ nhưng trong giọng nói lại chất chứa sự bất lực:

"Tôi sợ mình không chịu nổi cám dỗ lớn như vậy. Anh tốt nhất vẫn nên đi cùng tôi, yêu nghề kính nghiệp như anh chắc chắn là tuyến phòng thủ hoàn hảo ngăn tôi vượt qua ranh giới pháp luật!"

Phàn Minh dở khóc dở cười, cuối cùng đành gật đầu: "...... Được rồi."

Cảnh Nghi lấy thẻ phòng ra, quẹt mở cửa. Khi thẻ vừa cắm vào khe, cửa phòng ngay lập tức bật mở. Ánh sáng trong phòng chiếu rọi khắp không gian, làm rõ toàn bộ cảnh tượng bên trong.

Chỉ trong một giây nhìn rõ mọi thứ, Cảnh Nghi ngẩn người.

Ở cuối chiếc giường lớn, hai người đàn ông lực lưỡng, không mặc áo, mỉm cười bước lên. Vai rộng, eo thon, làn da ngăm màu đồng, những đường cơ bắp hoàn mỹ trên vai và bụng khiến ai nhìn cũng không khỏi trầm trồ. Cả hai như thể hiện ý mời chào, cơ bụng rõ ràng đến mức dường như có thể cảm nhận được nếu chạm vào.
**Phanh!**

Cảnh Nghi đột ngột đóng sầm cửa lại.

Do Lùi về phía sau quá vội, cậu dẫm trúng chân của thư ký Phàn .

"A......" Phàn bí thư ôm chân, nhảy cẫng lên: "Ai ui ai ui...... Bên trong là cái gì vậy?"

"Không có gì." Ánh mắt Cảnh Nghi lấp lóe, rõ ràng mang vẻ chột dạ.

Thư ký Phàn nghi ngờ: "Không có gì mà cậu lại phản ứng kỳ quái như thế?"

Chẳng lẽ thật sự là một phòng đầy tiền mặt? Vương Ngân cái tên này rốt cuộc đã tham bao nhiêu?

"...... Không phải." Cảnh Nghi thận trọng chọn lời, trả lời một cách khó khăn: "Trong phòng... có hai tấm ván giặt đồ."

Thư ký Phàn cảm giác bản thân như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, bị Cảnh Nghi đổi chủ đề đột ngột đến suýt thì văng ra khỏi đường ray:
"Hả, ván giặt đồ?"
"Ừ, không có gì đâu. Tôi chắc chắn bên trong không có tiền. Thư ký Phàn , anh mau đi nghỉ ngơi đi."

Phàn Minh nhướng mày, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Nửa phút sau, dường như hắn đã suy nghĩ thấu đáo điều gì, nhưng cũng có vẻ chẳng nghĩ ra được gì cả. Cuối cùng, hắn chỉ vẫy tay một cái rồi quay người rời đi.

Cảnh Nghi đứng ngoài cửa, không dám bước vào, lòng rối như tơ vò, đi qua đi lại sốt ruột. Một lúc sau, cậu lấy điện thoại ra, nhanh chóng nhắn tin.

[Cảnh đại gia]: Báo cáo đại thiếu gia! Dưới lầu phát hiện kình địch, xin gặp mặt báo cáo!
Cảnh Nghi vốn nghĩ rằng đêm khuya yên tĩnh thế này, Lệ Vấn Chiêu có lẽ sẽ không trả lời ngay. Không ngờ chỉ đợi khoảng hai giây, điện thoại liền rung lên.

[Lệ]:Đi lên.

Phía sau còn kèm theo số phòng.

Nhìn rõ số phòng, Cảnh Nghi chớp mắt nghi hoặc. Sao lại không phải tầng 23?

Mang theo chút khó hiểu, Cảnh Nghi lên tầng cao nhất, rồi gõ cửa phòng.

Lệ Vấn Chiêu tự mình ra mở cửa, trên người vẫn còn mặc nguyên bộ âu phục thẳng thớm như lúc trước.

"Đại thiếu gia, may mà anh còn chưa ngủ, tôi vừa vặn muốn......" Lời còn chưa nói hết, Cảnh Nghi bỗng nghe thấy một tiếng khóc nức nở rất nhỏ từ trong phòng vọng ra.

"???"
Cảnh Nghi cẩn thận thò đầu nhìn vào bên trong, liền thấy phía sau Lệ Vấn Chiêu, trên sàn nhà, hai cậu thiếu niên yếu đuối đang ngồi khóc thút thít. Mắt và mũi cả hai đều đỏ au, trông vô cùng đáng thương.

A--

Ánh mắt Cảnh Nghi nhìn Lệ Vấn Chiêu lập tức thay đổi.

【Không phải chứ, không ngờ anh lại là kiểu người như vậy, Lệ tổng! Một tối mà muốn tận hai--】

"Cảnh Nghi!" Lệ Vấn Chiêu vội vàng quát lên, ngắt ngang suy nghĩ đầy phi logic của cậu. "Đây là người Vương Ngân đưa tới."

Cảnh Nghi nhất thời bối rối. Cậu chỉ biết "Vương tổng," lại không nghĩ ngay tới Vương Ngân. Phải vài giây sau, cậu mới liên kết được hai cái tên, rồi kinh ngạc trợn to mắt:

"Phòng của tôi cũng có hai người!"
Lệ Vấn Chiêu đột ngột ngẩng đầu, ánh mắt trở nên lạnh lẽo lạ thường: "Phòng của cậu cũng có người?"

"Ừm," Cảnh Nghi gật đầu, "Nhưng có chút không giống phòng của anh."

Lệ Vấn Chiêu nhíu mày càng chặt: "Không giống chỗ nào?"

"Bọn họ trông có vẻ... đánh nhau giỏi hơn.
" Cảnh Nghi nhìn lướt qua hai thiếu niên đang ngồi dưới sàn, rồi khách quan nhận xét: "Vừa nhìn đã biết là người biết võ. Tôi còn nghi ngờ không biết có phải Vương Ngân phái tới để ám sát tôi hay không."

"......" Lệ Vấn Chiêu im lặng một lúc rồi hỏi: "Cậu làm sao khẳng định bọn họ biết đánh nhau?"

Chẳng lẽ quản gia nhỏ này còn bị đánh trong phòng?

Cảnh Nghi thản nhiên kể: "Bọn họ không mặc áo, cơ bắp rất lớn, từng khối từng khối rõ ràng."

Lệ Vấn Chiêu: "......"
Cảnh Nghi nhìn hai thiếu niên trên sàn, lại nghĩ đến tình hình trong phòng mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Lệ tổng, tôi hiểu rồi."

Lệ Vấn Chiêu: "Cậu hiểu cái gì?"

"Vương tổng lão coi thường anh!" Cảnh Nghi ra vẻ nghiêm túc nói: " Lão phái hai tiểu nam sinh này đến để ám sát anh, không giống phòng tôi, hai người kia vừa nhìn đã biết có thể xé nát người ta."

【Ôi, may mà tôi chạy nhanh.】

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Lệ Vấn Chiêu không có ý định đào sâu vào mưu đồ của Vương Ngân, chỉ thấy tiểu quản gia này ngốc thì ngốc, nhưng ít ra trong lòng vẫn sạch sẽ, không có ý hại người. Cứ để cậu ở lại Lệ gia, dù ngốc một đời, cũng không ai có thể ức hiếp .

Lệ Vấn Chiêu dẫn Cảnh Nghi vào trong nhà, hỏi qua một số tình hình rồi bảo hai nam sinh ra khỏi phòng.

Hai nam sinh vẫn còn đang khóc, trông thật đáng thương. Họ mặc áo tắm dài lỏng lẻo, bò dậy từ sàn nhà, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp. Áo tắm dài rủ xuống vai, để lộ lớp nội y mỏng như cánh ve bên trong.

Cảnh Nghi nheo mắt, đầy vẻ nghi ngờ.

... Nhà ai mà lại cử sát thủ đi làm việc như cá mập lại còn mặc áo đai đeo thế này?

Không chuyên nghiệp chút nào.

Sau vài giây, Cảnh Nghi bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không đúng, rồi đột nhiên trợn tròn mắt --

【 Mình thật là ngốc, hóa ra người bị coi thường lại chính là mình!!! Vương Ngân cái tên này mắt kém quá! Mình có chỗ nào không ổn? Hắn nhìn cái kiểu gì!!】
Cảnh Nghi lập tức quay đầu, cáo trạng: "Lệ tổng, tôi phải báo cáo, Vương tổng đã đưa tiền hối lộ tôi."

Lệ Vấn Chiêu hoàn toàn không bất ngờ: "Thật sao."

Cảnh Nghi gật đầu: "Đúng vậy, nghe nói có tới hai trăm vạn đấy."

Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu chợt lóe: "Nhiều vậy sao? Xem ra Vương tổng rất coi trọng cậu."

Cảnh Nghi: "......"

【Coi trọng cái gì! Nếu coi trọng tôi sao lại cho tôi hai tên cơ bắp! Đưa hai tiểu nam sinh ngoan ngoãn không phải tốt hơn sao, tối còn có thể sai bảo họ bái tôm hùm cho tôi, trải nghiệm một phen cái gọi là sắc mặt tư bản đáng ghê tởm!】

Đang nghĩ ngợi như vậy, Cảnh Nghi bỗng nghe thấy một tiếng nhẹ trên đỉnh đầu.

Cậu vội vàng đưa thẻ ngân hàng lên, nhưng bị Lệ Vấn Chiêu đẩy trở lại: "Cầm đi."

Cảnh Nghi: "A?"

"Vương Ngân có bất cứ động tĩnh gì, lập tức báo cáo cho tôi." Lệ Vấn Chiêu giải thích: "Đây là cậu vất vả làm việc nên có tiền thù lao."

Cảnh Nghi đôi mắt lập tức sáng rực lên.

【Không vất vả gì cả, oái, nhiều tiền thế này, toàn bộ là của tôi! Nếu tính ra, tôi đã tiết kiệm 250 vạn rồi...】

Cảnh Nghi vui vẻ cất thẻ ngân hàng vào, rồi bỗng nhiên nghĩ ra điều gì: "Đại thiếu gia, tôi như thế này có tính là Hán gian không?"

"......" Lệ Vấn Chiêu cạn lời, có chút bất lực: "Làm bậy mới là Hán gian, còn cậu thì sao?"

Cảnh Nghi cẩn thận suy nghĩ rồi gật đầu, vẻ mặt thoải mái: "Vậy không tính."

Lệ Vấn Chiêu chỉ ừ một tiếng, không nói gì thêm.

Cảnh Nghi thở dài, hậm hực nói: "Đại thiếu gia, vậy chúng ta cứ âm thầm hợp tác thôi, đánh vào trong lòng kẻ địch, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Chúng ta cùng nhau khiến hắn hiểu ra thế nào là quả báo, ha ha!"
Lệ Vấn Chiêu liếc mắt nhìn Cảnh Nghi, không nói gì.

Nhớ lại những gì mình đã nói trong bữa tiệc trước, Cảnh Nghi lập tức thu lại nụ cười, tỏ ra hết sức cẩn thận: "Không giống nhau đâu, đại thiếu gia, quả báo của anh và Vương Ngân không phải một kiểu quả báo."

Lệ Vấn Chiêu chỉ phát ra một tiếng cười lạnh.

Cảnh Nghi càng thêm lo lắng, mồ hôi bắt đầu toát ra:
"Đại thiếu gia, Vương Ngân là tự rước lấy quả báo , còn anh thì không giống, anh thích làm việc thiện, giúp đỡ người khác lúc hoạn nạn , nhưng cũng giống như trồng cây trúc, lâu dài mới có thành quả, là người tốt đỉnh cao!"

"......"

Lệ Vấn Chiêu trực tiếp đen mặt.

Cảnh Nghi vội vàng im lặng, không dám tiếp tục nói nữa.

【Thôi thôi, tôi không nói nữa.】


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store