ZingTruyen.Store

Hoan The Gioi Cua Toi Chi Co Anh Ay Tuong Muc Dong

Mùa đông Bắc Kinh, vô cùng lạnh lẽo, đặc biệt là mấy ngày nay đang vào đông.

Cho dù Mạnh Tây Nam thể trạng mạnh khỏe, hằng năm tiến hành huấn luyện trong thời tiết cực nóng cực lạnh, thì lúc này cũng hơi chịu không nổi. Nhưng Tống Uyển luôn thương yêu con trai, lần này lại không đứng ra nói chuyện thay cho anh.

Ngược lại đứng bên cạnh Mạnh Trọng Khâm, vẻ mặt lo lắng nhìn Mạnh Tây Nam.

Ngôn Dụ và Tưởng Tĩnh Thành đều không ngờ, vừa về đến nhà đã nhìn thấy một màn này, hai người có phần hơi mù mờ.

"Anh, anh sao thế?" Ngôn Dụ đi tới, hỏi Mạnh Tây Nam.

Mạnh Tây Nam vừa rồi trong chớp mắt bị đẩy ra ngoài, thật sự cảm thấy sắp bị đông lạnh. Thế nhưng ở bên ngoài thích ứng một phút, lại vẫn có thể mở miệng nói chuyện, anh lắc đầu, nhìn Mạnh Trọng Khâm đứng ở cửa nhà.

"Bố, con thật sự đã nghĩ kỹ rồi, không phải nhất thời xúc động."

Nào biết câu nói này của anh lại càng chọc giận Mạnh Trọng Khâm, ông cười lạnh tức giận nói: "Con thối lắm!"

Mạnh Trọng Khâm tuy cũng là quân nhân, nhưng trên người ông là điệu bộ của một vị tướng phong độ, bình thường đối xử với mọi người cũng rất ôn hòa. Cho dù là dạy dỗ con cái, cũng thường an ủi là chính. Cho nên từ nhỏ những bé trai khác trong đại viện đều rất hâm mộ Mạnh Tây Nam.

Bởi vì anh sẽ không bị bố anh tùy tiện rút dây nịt quân dụng.

Người khác, hoặc nhiều hoặc ít đều có tinh lực như thế. Thế nhưng hôm nay, anh lại có thể chọc tức ông già luôn rất ôn hòa thành thế này, ngay cả Tưởng Tĩnh Thành cũng bội phục khả năng tạo phản này của anh.

Huống hồ họ vừa đi vào đã nghe đến chuyện báo cáo kết hôn gì đó nữa.

Sau khi hai người liếc mắt nhìn nhau, thì Ngôn Dụ trầm giọng hỏi: "Vừa rồi bố nói báo kết hôn gì đó là thế nào?"

"Đúng, Ngôn Ngôn, con hỏi anh trai con thử, rốt cuộc là sợi dây nào trong đầu nó có vấn đề, mà quen biết con gái nhà người ta có mấy ngày, đã dám đánh báo cáo kết hôn."

Mạnh Trọng Khâm lại không phải không xem trọng cô gái kia, mà ông ngay cả bộ dạng của cô gái kia thế nào, tên gọi là gì, nhà cửa ở đâu cũng không biết.

Nhà họ vốn không phải kiểu gia đình quan niệm về dòng dõi, họ luôn đều là để con cái phát triển tự nhiên.

Tìm được người mình thích, mới đi đến kết hôn.

Mà không phải để kết hôn mà kết hôn.

Năm đó Mạnh Trọng Khâm là vì thích Tống Uyển, mới sẽ lấy bà. Nói đến Tống gia cũng không phải gia đình giàu có gì.

Mà ông giận là giận Mạnh Tây Nam, quá mức tùy tiện với chuyện kết hôn này. Chí ít anh cũng đã đánh báo cáo kết hôn rồi, thì anh cũng nên dẫn bạn gái về nhà, sau đó để người lớn hai bên gia đình gặp mặt, như thế mới không mất lễ phép.

Ngôn Dụ và Tưởng Tĩnh Thành cũng quen biết nhiều năm, hai nhà sớm đã hiểu ngầm, nhưng họ muốn kết hôn, hết thảy đều vẫn dựa theo lễ nghĩa.

Vốn tưởng hai đứa này sẽ không khiến người ta bớt lo, nào biết tiểu Thành luôn không đi theo lệ thường, lại thành thật.

Ông thật không ngờ con trai thành thục ổn trọng nhà mình, lại đột nhiên nhảy ra ầm ĩ với ông một trận như vậy.

Ngôn Dụ cũng có chút ngạc nhiên, xoay đầu nhìn chằm chằm Mạnh Tây Nam, hỏi: "Anh muốn kết hôn?"

Người đàn ông cao một mét tám mấy, khuôn mặt anh tuấn, lại xấu hổ bởi câu hỏi của Ngôn Dụ, anh sờ mái tóc cắt cực ngắn của mình, khẽ nói: "Phải."

Ngôn Dụ vốn tưởng đây đã là chuyện khiến cô hoảng sợ nhất.

Nhưng không ngờ Mạnh Tây Nam giống như cảm thấy cô còn chưa đủ ngạc nhiên hay sao đó, lại mở miệng nói tiếp: "Hơn nữa còn là người em quen."

Ngôn Dụ nghĩ rất lâu đến cô gái mà cô quen, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cô gái trong vòng này của họ quả thực là quá ít. Cô chớp chớp mắt nói: "Lẽ nào là Dịch Đoan Đoan?"

Cô gái này là em họ của Dịch Trạch Thành, bình thường cũng sẽ đi theo Hàn Nghiêu, chơi đùa cùng họ.

Mạnh Tây Nam đen mặt, bất đắc dĩ nói: "Kia là con nhóc lừa đảo."

"Vậy thì là ai?" Lần này Ngôn Dụ thật sự không thể nghĩ ra.

Mạnh Tây Nam vòng hai tay trước ngực, bây giờ nói một câu, thì bên miệng đều là một vòng khói trắng, bên ngoài lạnh thật í. Cho nên anh đáng thương nói: "Em cầu xin bố giúp anh đi, bên ngoài lạnh quá đi mất."

"Phỏng chừng bố hận không thể cho anh đi đời nhà ma thì có, như thế mới sẽ không ầm ĩ đòi đi lĩnh chứng." Ngôn Dụ cố ý nói.

Nói xong, mắt Ngôn Dụ liếc đến bên cửa, Tống Uyển luôn đứng bên cạnh Mạnh Trọng Khâm, lúc trước không nói chuyện, có lẽ cũng cảm thấy Mạnh Trọng Khâm nói đều đúng. Nhưng bây giờ thấy con trai mặc ít như vậy đứng bên ngoài, chính bà cũng đau lòng.

Cho nên, bà đưa tay kéo ông tay áo của Mạnh Trọng Khâm, thấp giọng nói: "Hay là, để nó vào nhà trước rồi hẵng dạy, bên ngoài lạnh vậy mà."

"Mẹ, mẹ đừng lo, anh con da dày thịt béo, chắc chắn sẽ không sinh bệnh đâu."

"Quên đi, quên đi, nhanh để Tây Nam đi vào đi, bên ngoài đều dưới không độ rồi, đừng để nó đông lạnh." Nói như vậy, Tống Uyển thật sự lo lắng, kéo ống tay áo của Mạnh Trọng Khâm không buông.

Vì thế Mạnh Trọng Khâm lạnh mặt, dưới thế tấn công của vợ, lạnh lùng nói: "Con lăn vào trước cho bố."

Mạnh Trọng Khâm vừa xoay người, thì Mạnh Tây Nam bên cạnh lập tức đi lên ôm Ngôn Dụ, thấp giọng nói: "Ngôn Ngôn à, may mà bọn em về kịp, bằng không hôm nay anh thật sự phải giải thích ở chỗ này rồi."

"Nào có ai như anh chứ." Ngôn Dụ dở khóc dở cười nói.

Ngược lại Tưởng Tĩnh Thành đưa tay gỡ móng vuốt của anh ra, nói thẳng: "Trên người cậu lạnh như vậy, đừng làm lạnh vợ tôi."

Fuck, Mạnh Tây Nam nhìn người anh em từ nhỏ đến lớn, còn có chút tình nghĩa gì ở đây nữa không?

Nhưng ba người cũng không dám nói gì, vội đi theo vào.

Bởi vì gần đây quá lạnh, nên Mạnh Trọng Khâm bảo người đưa bà nội đi khu an dưỡng suối nước nóng, cho nên Mạnh Tây Nam vừa rồi bị mắng như vậy, cũng không thấy bà nội đi ra.

Tống Uyển thấy họ đều đi vào, vội gọi thím Ly rót giúp ly trà.

"Tự mình không có tay à? Cũng lớn rồi, ngay cả ly nước cũng phải phiền người khác." Mạnh Trọng Khâm còn đứng đó, chống nạnh, nhìn Mạnh Tây Nam.

Được, dù sao hôm nay anh làm gì cũng sai.

Trái lại Ngôn Dụ nhỏ giọng nói: "Bố à, thực ra anh trai kết hôn cũng không phải chuyện xấu mà, người với mẹ không phải vẫn luôn chờ đợi anh sớm kết hôn sao ạ."

"Nhưng bố không mong đợi thái độ của nó đối với hôn nhân, lại như trò đùa vậy được." Mạnh Trọng Khâm tức giận nói.

Tống Uyển vội chắn trước mặt, nói: "Ông giận Tây Nam thì cũng thôi đi, làm gì mà lớn tiếng với Ngôn Ngôn vậy chứ, con nó vừa mới từ bên ngoài về, đã bị ông trách mắng rồi."

Vừa nói vậy, lại khiến cho sự nóng nảy của Mạnh Trọng Khâm hạ xuống.

Ông vốn cũng không phải người hay nổi quạu, chỉ là không ngờ, đứa con trai chưa bao giờ nổi loạn, gần đến ba mươi tuổi, lại ném ra cho ông một việc như vậy.

Nếu không phải có lãnh đạo đơn vị của Mạnh Tây Nam, lúc họp nhìn thấy ông, đi lên nói chúc mừng.

Thì ông cũng không biết thằng nhóc này đã nộp báo cáo kết hôn cho đơn vị.

Người ta tươi cười chúc mừng ông, con trai cũng sắp thành gia lập nghiệp, Mạnh Trọng Khâm vẻ mặt lúng túng mỉm cười, cũng không thể lộ ra vẻ, con trai mình sắp kết hôn mà mình không biết tí gì.

Cho nên hội nghị vừa kết thúc, ông liền bảo thư ký điện thoại, gọi người về.

Không ngờ, để cho ông càng tức giận hơn là, chuyện này bị ông vạch trần trước mặt, Mạnh Tây Nam lại còn rất trực tiếp nói: Bố mẹ đã biết, vậy thì cuối tuần con dẫn người về. Bố mẹ cũng đưa sổ hộ khẩu nhà mình cho con chuẩn bị, con phải đi lĩnh chứng kết hôn.

Thái độ này...

Sau khi Ngôn Dụ nghe xong lời của Tống Uyển, bất chợt cảm thấy có lẽ Mạnh Tây Nam là bị nóng đầu.

Cô cũng hơi hiểu vì sao Mạnh Trọng Khâm lại tức giận.

Cho nên Tống Uyển liền nói: "Mặc kệ nói thế nào, kết hôn cũng không phải chuyện nhỏ, vẫn phải tính chuyện lâu dài."

Ngôn Dụ vừa muốn gật đầu, tỏ vẻ mẹ nói rất đúng.

Đột nhiên Mạnh Tây Nam ở bên cạnh nhàn nhã nói: "Ngôn Ngôn, em biết đối tượng anh muốn kết hôn là ai không?"

Vừa rồi lúc ở bên ngoài, anh đã thần thần bí bí nói một hồi, Ngôn Dụ lại cho rằng anh là cố ý, nên căn bản không muốn để ý.

"Anh muốn kết hôn với Thiệu Nghi."

Mạnh Trọng Khâm vừa nghe, vốn bực tức đã xuôi xuống không ít, kết quả lại bị câu nói này của anh, chọc cho nổi điên lên. Định ném ly trà đang cầm trong tay qua.

Kết quả Ngôn Dụ ở bên cạnh, sững sờ một lúc, lẩm bẩm hỏ: "Là Thiệu Nghi em quen?"

"Bằng không thì sao?" Mạnh Tây Nam cười đắc ý nói.

Ngôn Dụ xoay đầu nói với Mạnh Trọng Khâm: "Bố, con đồng ý."

Mạnh Trọng Khâm: "..." Con gái à, con phản bội có thể nhanh hơn chút nữa được không?

Tống Uyển thấy Ngôn Dụ cũng ầm ĩ theo, liền kéo tay cô, khẽ cau mày, dịu dàng nói: "Ngôn Ngôn, bố mẹ không phải cảm thấy cô gái đó không tốt, mà là cảm thấy hành động kết hôn của anh trai con quá xúc động."

"Nếu gặp được một người tốt, cho dù kết hôn nhanh thì cũng không tính là xúc động mà mẹ."

Ngôn Dụ túm tay Tống Uyển, có chút kích động nói: "Mẹ, mẹ còn nhớ bạn cùng phòng đại học của con không?"

Sao sẽ không nhớ được chứ, nói đến cũng khéo, Hoắc Từ chính là con dâu của Dịch gia.

Đúng rồi, còn hai đứa nữa một đứa tên Mạc Tinh Thần, còn có một cô bé rất dịu dàng, tên Thiệu Nghi.

"Người mà anh trai con nói, chính là bạn học đại học của con?" Tống Uyển ngớ ra, bà lại không ngờ còn có duyên phận này ở đây.

Ngôn Dụ gật đầu.

Bởi vì Tống Uyển đã đến ký túc xá của Ngôn Dụ hai lần, chỉ có điều thời gian quá lâu rồi, nên chỉ nhớ cô gái trong ký túc xá các cô tướng mạo cũng rất đẹp, nhất là cô bé trưởng phòng ngủ kia, người rất thanh tú, hơn nữa quê cũng gần quê bà.

Cho nên lúc đấy Tống Uyển còn nói nhiều với cô bé ấy vài câu.

Dù sao có thể đậu đại học B, cũng là đứa trẻ rất lợi hại.

Vốn không biết Mạnh Tây Nam tìm người thế nào, nhưng bây giờ vừa nghe, lại là bạn cùng phòng đại học của Ngôn Dụ, thì hình như cũng không phải rất khó chấp nhận nhỉ.

Dù sao IQ và EQ của cô bé cũng rất cao, về sau sinh con, cũng chắc chắn là đứa trẻ thông minh.

Phải nói là người làm mẹ ấy mà, nghĩ cũng thật xa.

Một khắc trước còn canh cánh trong lòng, không biết con trai có phải bị tiểu yêu tinh nào đó bên ngoài mê hoặc hay không. Kết quả bây giờ lại nghe được, thật sự là đứa trẻ tốt nhà người ta, ngay cả vấn đề IQ của cháu trai tương lai, cũng đã suy nghĩ xong.

"Vậy cũng rất tốt nhỉ." Tống Uyển dịu dàng nói, vừa nói, còn vừa nhìn Mạnh Trọng Khâm.

Mạnh Trọng Khâm: "..." Vốn tưởng chỉ có con gái phản bội, vậy mà không ngờ vợ cũng thế.

Phía địch quá gian trá, đã thành công làm tan rã nội bộ của họ.

Ngôn Dụ xoay đầu nháy mắt với Mạnh Tây Nam, làm đẹp lắm, chàng trai.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store