Hoan Thanh Moi Anh An Com Chien Cam Giac Binh Yen
Chương 3.
Lâm Trán Lam đúng là yêu tinh.
✮ ⋆ ˚。𖦹 ⋆。°✩
Úc Đồ Từ mới đến công trường, trước kia anh là thợ máy, nhưng kiếm thì ít mà chi tiêu thì nhiều.Bây giờ anh đã có việc làm mới, chọn thuê nhà ở gần chợ đêm, cũng là vì sau khi tan làm có thể ăn cơm nóng, đồ nóng.Nhưng mấy lần dạo tới dạo lui, đi tuần một vòng, phần lớn đều bán đồ ăn vặt và đồ ngọt. Còn mấy quán chính thức thì giá quá đắt, 20 tệ một tô mì thịt bò, anh thấy không đáng. Hơn nữa, anh không có yêu cầu gì với chuyện ăn uống, cũng không theo đuổi sự ngon miệng.Ngày hôm đó gặp được quầy hàng của Lâm Trán Lam, cũng xem như chó ngáp phải ruồi.Chỉ là may mắn thôi, tay nghề của Lâm Trán Lam là hàng đầu, anh ăn cũng thấy hạnh phúc hơn trước.Quan trọng nhất là, Lâm Trán Lam còn cực kì xinh đẹp.Rồi anh đồng ý sẽ ghé quầy hàng của Lâm Trán Lam vào ngày hôm sau, nhưng lại vì còn quá nhiều việc phải làm đến tận lúc chợ đêm dọn quầy, Úc Đồ Từ đã lỡ hẹn.Sau đó Úc Đồ Từ đi đường vòng đến chợ đêm một chuyến, gần hai giờ, chợ đêm đã dọn dẹp sạch sẽ, không còn dấu vết từ lâu.Úc Đồ Từ có hơi áy náy, nên ban ngày anh bèn quảng bá tài nấu ăn của Lâm Trán Lam, như thế có thể bù đắp phần nào sự hổ thẹn của anh.Anh cũng chẳng biết tại sao, không tới quầy hàng của Lâm Trán Lam, lại bỗng tò mò vẻ mặt của Lâm Trán Lam khi nhìn thấy có nhiều khách hàng như vậy.Chắc chắn cậu sẽ luyên tha luyên thuyên, nói một tràng dài trước mặt Úc Đồ Từ.Úc Đồ Từ vừa nghĩ thế, ban ngày làm việc cảm giác cũng có động lực hơn, chuẩn bị làm xong việc sớm thì qua xem quán nhỏ của Lâm Trán Lam.Chỉ là rất đúng lúc, Lâm Trán Lam chọn ngay ngày đó để chặn anh lại, bày tỏ lòng biết ơn của cậu.Nói đến cảm nhận của Úc Đồ Từ về con người Lâm Trán Lam, ban đầu khi tiếp xúc thì cảm thấy cậu là một chàng trai trẻ thích nói chuyện, thích hoạt động.Cậu đưa ra một ước hẹn, và Lâm Trán Lam thật sự nói được làm được. Mỗi đêm dọn quầy xong sẽ đưa cơm cho anh, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Úc Đồ Từ cảm thấy sự quyết đoán này của cậu không nên chỉ mở một gian cơm chiên, mà hẳn nên là một quán cơm lớn.Ngay cả hộp cơm bằng sắt cũng gần như biến thành đồ dành riêng cho Úc Đồ Từ.Lâm Trán Lam còn cố ý thay đổi đồ ăn mang đến cho Úc Đồ Từ.Hôm nay là cơm chiên cà rốt thịt sợi, ngày mai là cơm chiên với cà tím và thịt nướng, ngày kia là cơm trộn khoai tây nghiền, ngày kia nữa là cơm chiên với ớt xanh xào thịt. Tóm lại là suốt một tuần các món ăn đều khác nhau.Sau khi đưa cơm, Lâm Trán Lam sẽ ngồi cạnh nhìn Úc Đồ Từ ăn cơm. Khi thấy anh mồ hôi đầm đìa, cậu sẽ đưa anh một tờ khăn ướt.Úc Đồ Từ nhận lấy, ngửi được hương bạc hà thoang thoảng, rất mát lạnh, bụi bặm trên mặt được lau đi.Lần này, Lâm Trán Lam nhìn rõ gương mặt người đàn ông.Đường nét mượt mà, ngũ quan cứng cáp, và màu da hoàn toàn khác biệt với cậu. Cả người anh lộ ra cảm giác như đang bị phơi dưới ánh nắng gắt, khi đối mắt với anh cũng có ảo giác như bị bỏng.Nhưng Lâm Trán Lam lại rất tận hưởng từng giây từng phút ở cạnh Úc Đồ Từ. Dù sao, anh là người tốt duy nhất có thể lắng nghe cậu nói chuyện, còn không chê cậu phiền.Úc Đồ Từ ngồi trên nền đất xám xịt, hỏi người bên cạnh: "Cậu không chê mệt à?"Lâm Trán Lam cười trong trẻo: "Mệt gì cơ, chiên cơm ạ? Nếu chiên cơm có thể giúp em tự do tài chính, vậy thì không mệt xíu nào."Hoàn toàn khác với thái độ với cuộc đời của Úc Đồ Từ, Lâm Trán Lam là người chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ cuộc. Giống như khi cậu mới mở quầy hàng, suốt tám tiếng không có một khách hàng nào, nhưng cậu vẫn có thể cứng đầu gào to.Nản thì nghỉ ngơi thôi, không có gì to tát hết.Nhưng Úc Đồ Từ lại khác. Anh không có gì để theo đuổi, còn sống đối với anh cũng như hoàn thành nhiệm vụ, ăn cơm cũng thế. Đúng hơn là không có sở thích hay hứng thú gì.Tiết kiệm tiền trở thành mục tiêu duy nhất của anh, lấy vợ trở thành chuyện lớn cuối cùng của anh.Nhưng anh không lấy được, vì Úc Đồ Từ thích đàn ông.Sau này cũng chẳng biết phải xài tiền tiết kiệm thế nào, nói cách khác, nhiều tiền như vậy, nên tiêu xài cho ai đây."Vả lại, hôm nay em kiếm được chừng này nè," Lâm Trán Lam bấm lên đầu ngón tay, nói với Úc Đồ Từ, "Có điều vẫn phải cảm ơn anh."Úc Đồ Từ lại nhìn thấy hai hàng mi của cậu trai, hẹp dài đen nhánh, con ngươi sáng ngời, tựa như những ngôi sao nhỏ giữa đêm, khiến lòng Úc Đồ Từ muốn bắt lấy chúng mang về nhà.Không thể nói rõ đây là cảm giác gì, Úc Đồ Từ vươn tay quay đầu Lâm Trán Lam đi, không đối mắt với cậu nữa.Úc Đồ Từ thấp giọng nhàn nhạt nói: "Chủ yếu là tay nghề của cậu giỏi, không liên quan mấy đến tôi."Lâm Trán Lam lại thật sự so sánh với anh: "Vậy không đúng, là anh quảng bá giúp em, cộng thêm tay nghề của em, là công lao của anh đó."Úc Đồ Từ nhìn cậu chăm chú, không đáp, nhìn Lâm Trán Lam tự mình tính tới tính lui xem là công của ai.Cuối cùng Lâm Trán Lam nói nói:"Xem như là công của cả hai người chúng ta đi."Úc Đồ Từ cười, đây là lần đầu tiên Lâm Trán Lam thấy Úc Đồ Từ cười sau hai tháng quen biết nhau.Lâm Trán Lam cũng nhân cơ hội hỏi thông tin liên lạc và địa chỉ của anh.Mỗi ngày cậu đều sẽ gửi tin nhắn cho Úc Đồ Từ, ví dụ như:Blue: Hôm nay anh muốn ăn gì?C: Tùy em.Blue: Không được anh phải nói một món.C: Cơm chiên trứng.Blue: Cơm chiên trứng không có dinh dưỡng, đổi thành cơm hầm đậu đũa đi.C: Em có thể không cần hỏi tôi.Thi thoảng, Úc Đồ Từ nhìn chằm chằm vào những tin nhắn dồn dập này, chẳng biết từ khi nào, anh từ thấy phiền với những tin nhắn này, đến vừa nghỉ tay sẽ lấy điện thoại ra xem.Mấy đồng nghiệp cười anh: "Úc Đồ Từ cậu yêu đương rồi à, tối ngày xem điện thoại miết.""Không thể nào, chưa từng nghe Úc Đồ Từ nói thích cô nào mà." Chủ yếu là mọi người chưa từng thấy Úc Đồ Từ có bất kỳ hoạt động riêng tư gì.Mãi đến khi một người đứng ra, nói một câu: "Mấy ông hỏi nhóc Lâm thử, có khi cậu ấy biết gì đó.""Đúng vậy, có lý đó, tối nay rồi hỏi."Thế này đã tiết lộ sạch sẽ tâm tư của Úc Đồ Từ. Ánh mắt anh nhìn về phía nhóm công nhân cũng mất tự nhiên, không biết lúc trước quảng bá giúp Lâm Trán Lam tính là chuyện tốt hay chuyện xấu nữa.Úc Đồ Từ cố gắng thuyết phục bản thân giữ liên lạc với Lâm Trán Lam.Mà Lâm Trán Lam cũng lún sâu vào mối quan hệ đưa cơm mơ hồ này với Úc Đồ Từ, mơ mơ hồ hồ.Chỉ là mối quan hệ mông lung này, khiến Úc Đồ Từ nhạy bén nhận ra, đồng thời cũng khiến Lâm Trán Lam cảm nhận được.Cái gọi là đạt đến một đỉnh cao rồi sẽ từ từ rơi xuống.Lâm Trán Lam vẫn đưa cơm như thường lệ, đứng bên đường rợp bóng cây. Mấy ngày trước có mưa, mặt đất có hơi ẩm.Lâm Trán Lam cầm hộp cơm bằng sắt nhìn vào trong, có mấy người công nhân khác đi ra cùng anh, người ta trêu ghẹo hai người họ:"Tôi cảm thấy Lâm Trán Lam càng giống vợ cậu hơn ấy."Nghe thấy lời này, gò má Lâm Trán Lam đỏ bừng, rồi Úc Đồ Từ dẫn cậu ra chỗ khác – một chỗ mới mà mấy người đồng nghiệp không phát hiện."Hôm nay em đem thịt heo hấp bột gạo¹ cho anh." Lâm Trán Lam nói rồi muốn ngồi lên thềm đá. Trên mặt đất dù không có nước đọng, nhưng vẫn còn ẩm, cậu nói tiếp: "Không biết có bị nguội chưa."1 - 粉蒸肉 (qt: phấn chưng nhục), còn gọi là 米粉肉 (qt: mễ phấn nhục), là một món ăn có lịch sử lâu đời, phổ biến ở miền Nam Trung Quốc. Nguyên liệu chính của món thịt hấp bột gạo này là bột gạo và thịt, chế biến bằng cách hấp. Thuộc hệ ẩm thực Giang Tây, dẻo và thơm, giòn và ngon miệng, có mỡ có nạc, đỏ trắng xen kẽ, mềm mà không nhão, bột gạo bóng bẩy, hương vị đậm đà. Tùy theo cách chế biến, có thể thiên cay, có thể thiên ngọt, nguyên liệu có thể kèm theo nấm hương, khoai tây, củ sen già, bí ngô, khoai lang và các loại rau củ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store