ZingTruyen.Store

Hoan Thai Y Nhat Pham

Đăng trong nhà "bacom2" ở Wattpad
Convert bởi ꍌꀎꉻꋬ꒐ꄟꀎ ở Wiki dịch

Hồng Nhai đi thẳng đến Tây Bắc, trên đường gặp rất nhiều đám trộm cướp bèn đoạt ngựa và tài vật của chúng làm lộ phí, ngày đêm không ngừng đấu đá lung tung, mò mẫm tới được vùng đóng quân thì đã vào thu.

Vùng Tây Bắc sớm đã giới nghiêm, hắn vừa bước vào biên cảnh đã bị người ngăn lại: "Muốn làm gì?"

Hồng Nhai lưu loát xuống ngựa: "Tới gia nhập quân ngũ, tôi là đại phu!"

Mấy binh lính mặc áo giáp nhìn bộ dạng phong trần mệt mỏi của hắn, trên người vài chỗ dính vết máu khô, không tin lắm: "Ngươi là đại phu? Sao không thấy hòm thuốc?"

Hồng Nhai lắc đầu: "Trên đường đánh đấm với người ta nên bị vỡ nát rồi, tất cả kim châm và dược liệu cần dùng đều để trong bao quần áo."

Binh lính đưa mắt nhìn nhau:

Còn đánh đấm?

Ý là thằng nhóc này một đường đơn thương độc mã tả xung hữu đột để đến được đây?

Con mẹ nó, xạo vừa thôi!

Bình thường đại phu nào họ gặp mà không phải loại người lịch sự văn nhã yếu ớt?

Mấy người trao đổi ánh mắt một hồi, thầm nghĩ "thà giết lầm không thể bỏ sót". Nếu thật là một đại phu hăng hái tham gia quân ngũ thì đương nhiên quá tốt; nếu không phải thì chắc chắn là thám tử do bọn Bắc Man phái tới. Chẳng biết hắn đã dọ thám được gì chưa, nhất định không thể thả hắn đi dễ dàng.

"Được rồi, ngươi đi theo ta!" Một binh sĩ gật đầu.

Hồng Nhai đi theo người binh sĩ ngay: "Các vị không lôi tôi ra giết chứ?"

Mấy binh lính cười: "Biết đâu đấy! Nếu ngươi đã có gan tới đây thì phải chấp nhận, sợ không?"

Hồng Nhai thản nhiên đáp: "Có câu 'chén nước hất ra không thể hốt lại', nếu tôi tới đây có nghĩa tôi đã nhận định Tiêu Sơn Vương là chính thống. Nếu người dưới quyền võ đoán tùy tiện như vậy, chỉ có thể trách mắt tôi bị mù."

Mọi người ngạc nhiên, nhìn kỹ hắn hơn, phát hiện gương mặt thiếu niên vẫn rất bình tĩnh, không hề dao động xíu xiu nào.

Chà chà, thằng nhóc này khá đấy chứ!

Trên đường tới đây, Hồng Nhai từng gặp không ít dân tị nạn, thậm chí còn từng đi qua chiến trường vừa đánh xong, tự nhận có chút kiến thức. Thế nhưng tình huống nơi này vẫn khiến hắn cực kỳ sửng sốt:

Nhìn đâu cũng thấy tường thành đổ nát, dấu vết ngọn lửa chiến tranh càn quét khắp nơi, mặt đất không còn một cọng cỏ, chỉ toàn những gót sắt in chồng chất trên đất bùn đã sớm cứng như đá.

Mặt đất nơi này ước chừng thấp hơn bên ngoài sáu bảy tấc!

Tất cả vì bị lún xuống bởi chân người, vó ngựa, vết bánh xe!

Càng vào trong càng thấy nhiều thương binh, Hồng Nhai liên tục đối mặt với những binh lính mất đi chân tay, đã sửng sốt khi nhìn thương thế thảm thiết của họ, càng sửng sốt hơn khi thấy vẻ mặt họ vẫn mang niềm hy vọng và ý chí chiến đấu mãnh liệt.

Hắn biết mình tới đúng nơi rồi.

Đây là một đội quân thép, các chiến sĩ thà chết trận cũng không bao giờ lùi bước.

Khi Hồng Nhai mở miệng lần nữa, không khỏi bớt đi vài phần cuồng ngạo và thêm vài phần kính trọng: "Nghe nói triều đình sẽ phái quân y đi theo mà, tại sao các vị phải tìm từ bên ngoài?"

Binh sĩ kia cảm nhận giọng điệu của hắn có biến hóa, quay lại nhìn hắn chăm chú hơn, lời ít ý nhiều buông ra hai chữ: "Chết rồi."

Hồng Nhai không hỏi thêm.

Cuộc chiến thảm thiết đến cỡ nào mới có thể khiến một quân y vốn không cần xông pha nơi tiền tuyến bị chết trận?

"Song Nguyên soái đã gởi tấu chương về triều đình, có lẽ không lâu sẽ điều thái y tới chi viện. Cậu nhóc nhà người tới rất đúng lúc, vì không có đại phu nên chắc ngươi phải rất bận rộn một thời gian." Binh sĩ kia nói thêm.

Hồng Nhai gật đầu: "Được mà. Tôi bắt mạch cho ai trước?"

Binh sĩ kia còn chưa kịp đáp thì một giọng nói vang rền như sấm sét đột nhiên nổ tung: "Thằng nhóc ngốc kia từ nơi nào đến?"

Hồng Nhai theo bản năng quay sang, vừa thấy người tới tức khắc hít hà một hơi.

Hắn vốn tưởng rằng bộ dạng của mình đã rất cường tráng, không ngờ so với người đang đi tới thì quả thật là gặp sư phụ rồi.

Người nọ ước chừng bốn mươi, áo giáp cọ sát kêu loảng xoảng, thân hình cao lớn tráng kiện, bước đi mạnh mẽ oai phong, quả thật là một mãnh tướng tựa như sát thần chuyển thế, bị ông ta nhìn một cái là cả người có cảm giác cứng đờ.

Đây thật đúng là một ngọn núi!

Binh sĩ vừa rồi nói chuyện với Hồng Nhai định hành lễ, đã bị người tới xua tay miễn.

Ông ta đi vài bước đến trước mặt Hồng Nhai, quan sát hắn kỹ càng từ trên xuống dưới vài lần, dường như rất hài lòng gật gật đầu: "Ừ, tướng tá được lắm. Thằng nhóc, tới tham gia quân ngũ à?"

Hồng Nhai gật đầu rồi lại lắc đầu: "Tôi là đại phu, tới bắt mạch."

Vị Tướng quân bèn chửi mẹ kiếp khờ quá, nháy mắt mất hết hứng thú, xua tay lia lịa như đuổi gà: "Cút đi cút đi!"

Nói xong, chính mình bỏ đi trước.

Hồng Nhai ngoái đầu nhìn theo, sau đó hỏi binh sĩ đưa mình vào: "Đây là vị Tướng quân nào thế? Dáng vẻ quá uy mãnh!"

Binh sĩ hãnh diện đáp: "Tướng quân gì chứ, đấy là Tạ Nguyên soái của chúng ta!"

Hồng Nhai chậm rãi lục lọi trong đầu mình, sau đó đôi mắt từ từ trợn tròn xoe: "Chính là vị đi theo tiên đế khởi nghĩa, Hạ Sơn Hổ?"

Binh sĩ kia gật đầu: "Đúng rồi, coi như ngươi cũng có chút kiến thức, còn biết vụ này."

Hồng Nhai lẩm bẩm, sao có thể không biết?

Thế nhân truyền miệng, năm xưa tiên đế đứng lên khởi nghĩa xuất thân là một văn nhân, làm việc lớn như vậy là vì không thể chịu đựng được sự thối nát của triều đình. Cơ mà là thư sinh tay trói gà không chặt thực sự khó sống sót trong thời loạn thế, một mình lên đường liên tiếp gặp bọn cướp, phàm là ai khác e rằng đã sớm phơi thây trên đường, nhưng tiên đế có thể thuyết phục bọn họ cùng đi theo mình. . .

Trong số đó có một đám sơn phỉ rất nổi tiếng, thủ lĩnh họ Tạ, người giang hồ gọi là Hạ Sơn Hổ, dẫn theo mấy trăm huynh đệ đầu nhập tiên đế.

Vị thư sinh kia chưa kịp xưng đế thì bệnh chết, Hạ Sơn Hổ vẫn theo phụ tá người con lên ngôi, lúc này mới truy phong tiên đế. . .

Hồng Nhai ngẫm nghĩ một lúc bỗng hỏi: "Vì sao Tạ Nguyên soái mắng tôi khờ?"

Binh sĩ kia mỉm cười: "Tới loại địa phương này để bắt mạch cho người ta, ngươi không khờ thì còn ai?"

Thấy Hồng Nhai vẫn chưa hiểu, binh sĩ kia giải thích: "Trên chiến trường mạng người không đáng giá, từ trên xuống dưới mười mấy vạn người, sau này còn có thể nhiều hơn, ai rảnh chờ đại phu chậm rì rì bắt mạch? Dĩ nhiên băng bó cứu mạng là quan trọng nhất!"

Hồng Nhai bừng tỉnh ngộ ra.

Binh sĩ kia đưa Hồng Nhai đến một bãi đất rộng đặt chi chít mấy chục cái nồi khổng lồ đang đun trên những đống lửa lớn, trong không khí thoang thoảng mùi thức ăn trông như một căn bếp lộ thiên.

Binh sĩ kêu một người trung niên cụt chân: "Lão Trương, cho cậu nhóc này một chén!"

Lão Trương ừ một tiếng, đưa mắt quan sát Hồng Nhai: "Này, tới gia nhập quân ngũ à?"

Binh sĩ kia cười đáp thay: "Đừng mong, người ta là đại phu!"

Lão Trương vớt một chén cháo rau xanh cũng không biết là rau gì, nghe xong tặc lưỡi, lắc đầu nói: "Tiếc thật, bộ dạng quá tốt!"

Người trẻ tuổi phần lớn kiêu ngạo, Hồng Nhai đâu dễ dàng chịu người ta coi thường, lập tức gân cổ nói: "Tôi cũng có thể giết địch!"

Dừng một chút rồi thòng thêm: "Còn có thể nấu cơm!"

Binh sĩ kia và lão Trương đều bật cười: "Nếu là đại phu phải ngoan ngoãn ở yên phía sau, đừng xông ra tiền tuyến!"

Một đại phu giỏi có thể cứu sống vô số người, nào cần đại phu phải xông ra giết địch? Dùng tính mạng toàn quân để bảo hộ một đại phu giỏi cũng đáng giá.

Đừng ngu ngốc!

Hồng Nhai hừ một tiếng thật mạnh, lười tranh cãi với bọn họ, lập tức tiếp nhận chén cháo lớn vùi đầu ăn ngấu nghiến.

Binh sĩ kia chưa đi ngay, đứng ở bên cạnh nói chuyện với lão Trương. Hồng Nhai loáng thoáng nghe họ nói lương thực không còn nhiều lắm.

Hồng Nhai ăn xong chùi miệng đứng lên: "Tôi không ăn cơm chùa nhà ai, mau đưa tôi đi gặp thương binh!"

Binh sĩ kia cười nói với lão Trương: "Nhìn kìa, tính tình nóng nảy quá, quả thực hợp khẩu vị ta hơn so với đại phu bình thường!"

Anh ta dẫn Hồng Nhai đi đến trại thương binh, mới lại gần đã có mùi máu tanh nồng ập vào mũi, bên trong có rất nhiều binh lính cụt tay cụt chân đang la hét muốn trở về chiến trường.

"Chẳng phải ông đây còn một tay trái à? Ít nhất cũng có thể kiếm một cánh tay của kẻ địch!"

"Ai nói ông đây không thể đánh? Nhìn xem, nhìn xem!"

Lời còn chưa dứt, người nọ hai mắt trắng dã té xỉu, các thương binh xung quanh đều cười ha ha, không có nửa điểm ủ rũ đáng thương nào.

Hồng Nhai trợn mắt há hốc mồm, sau khi lấy lại bình tĩnh lập tức xông đến, một tay nhanh chóng bắt mạch cho người nọ, tay kia kiểm tra thương thế: "Mất máu quá nhiều! Một đao đâm thủng ruột. Ai băng bó thế này? Tại sao bên trong vẫn còn vụn đá và cỏ dại?"

Nghe sau lưng có người chậc lưỡi: "Làm gì có thời giờ chú trọng đến vậy? Bụng hắn thủng một lỗ lớn, dĩ nhiên có gì đều đắp đại vào, nếu không nhờ mấy thứ này thì không chặn được đâu!"

Hồng Nhai nghe vậy trong lòng nổi hỏa, quay phắt lại nhìn người vừa nói, tầm mắt xẹt qua phần thân trống rỗng từ thắt lưng trở xuống, tất cả hỏa khí đều biến mất không còn bóng dáng, chỉ dư lại miệng đầy chua xót.

Binh sĩ dẫn hắn tới nhẹ giọng nói: "Ngựa của Bắc Man tốt lắm, chúng lao nhanh và nặng nề, nếu không né tránh kịp, rất dễ bị giẫm nát thành thịt vụn. . ."

Vô số tướng sĩ hoàn toàn không chống cự nổi.

Hốc mắt Hồng Nhai cay xè, trong cổ họng như có tảng đá đè lên, vừa sưng vừa đau khó chịu vô cùng.

Hắn cúi đầu rửa sạch miệng vết thương cho người binh lính ngất xỉu: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

Trung Nguyên không nuôi được ngựa tốt, kỵ binh của Tiêu Sơn Vương vốn dĩ kém cỏi hơn người khác.

Lập tức nghe những binh lính hồn nhiên không thèm để ý đáp: "Cái gì mà làm sao bây giờ, làm thịt con mẹ nó!"

"Đúng đấy! Chúng ta không có hảo mã, nhưng có hảo hán!"

"Lũ chó đẻ đó cứ chờ đến mùa lạnh thì lấn sang phía nam, chạy đến nhà chúng ta cướp cỏ lúa ngũ cốc, chém giết bá tánh chúng ta. Dẫu dùng răng cũng muốn cắn đứt mấy miếng thịt trên người bọn chúng. . ."

Người binh sĩ dẫn Hồng Nhai vào hình như chức vị khá lớn, anh ta mắng vài câu thì mọi người không lên tiếng nữa.

Anh ta quay sang nói với Hồng Nhai: "Đừng nghe đám ngốc kia nói hươu nói vượn. Nếu thật chiếu theo lời bọn họ, bao nhiêu mạng người cũng không đủ điền vào."

Các thương binh bắt đầu rầm rì không phục, anh ta lại mắng vài câu.

Hồng Nhai rất muốn biết phải làm thế nào mới có thể chống lại kỵ binh Bắc Man? Cơ mà mình mới đến, thân phận chưa xác minh, dẫu có hỏi thì đối phương e là không trả lời, bèn dứt khoát vùi đầu trị thương.

Mấy ngày kế tiếp, Hồng Nhai bận tối mày tối mặt băng bó trị liệu cho những binh lính trọng thương, đầu óc trống rỗng, không còn sức lực nghĩ đến điều gì khác.

Mọi người nhìn động tác băng bó của hắn gọn gàng lưu loát đều rất kinh ngạc, hóa ra thằng nhóc này thật có bản lĩnh!

Đại quân đã phát ra thông cáo chiêu mộ quân y được vài tháng, ấy thế chẳng biết vùng này đại phu chạy hết hay sao mà chỉ có một mình Hồng Nhai tới đầu quân.

Một mình hắn chăm sóc mấy ngàn vết thương nặng nhẹ, chỉ ước không cần phải ăn, thời gian trong một ngày có thể tăng lên gấp tám mới đủ.

"Mấy ngày rồi cậu nhóc kia không ngủ?" Người binh sĩ dẫn hắn tiến vào thay một thân áo giáp loang lổ vết máu, thật xa đã thấy Hồng Nhai gầy sọp mặt mày tiều tụy, dưới mắt là hai quầng thâm đen thật lớn.

Vài người thương binh nằm gần cửa dựng thẳng lên ba ngón tay, thở dài: "Thằng nhỏ này ghê gớm thật!"

Chưa thấy đại phu nào liều mạng cứu người như vậy.

Có vài binh lính trọng thương vốn tưởng mình chết chắc rồi, thế mà hắn quyết tâm cứu lại mạng bọn họ!

Người tới nhíu mày, chờ Hồng Nhai chữa xong một người, khi hắn vừa cao giọng kêu "Người tiếp theo" thì nhanh chóng sải bước tiến lên xách cổ hắn kéo ra ngoài.

Thời gian dài không ngủ không nghỉ khiến đầu óc Hồng Nhai rỉ sét, hắn bị kéo đi một đoạn mới phản ứng lại, theo bản năng xoay người muốn tung quyền, kết quả bị người ta chộp cánh tay vặn ra sau: "Ngủ cho ta."

Hồng Nhai nghe giọng này hơi quen tai, cố ngoái cổ nhìn xem: "Ủa, huynh phải đi đánh giặc?!"

Người nọ cười: "Lời này hỏi hay nhỉ, chẳng lẽ tới đây để chơi?"

Hồng Nhai thấy anh ta mặc áo giáp chỉnh tề, hình như chức vị khá lớn: "Huynh cũng là tướng quân?"

Người nọ ném hắn vào lều: "Cứ coi là vậy."

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng trống dồn dập, người nọ không kịp nhiều lời, vội bước nhanh ra ngoài: "Ngủ đi!"

Hồng Nhai giãy giụa bò dậy, lao ra bên ngoài nhìn xem, thấy người nọ xoay người lên ngựa, thực mau chạy tới sau lưng Tạ Nguyên soái cũng mặc giáp trụ chỉnh tề giống vậy, ào ào ào dẫn quân ra khỏi doanh địa.

Hồng Nhai sửng sốt, thật lâu sau mới lẩm bẩm: "Huynh ấy là phó tướng của Tạ Nguyên soái?!"

"Chứ còn gì nữa!" Lão Trương hỏa đầu quân không biết ghé sát người hắn từ khi nào, "Đấy là chất nhi của Tạ Nguyên soái, quả nhiên một nhà đều có dòng máu mãnh tướng! Năm nay mới hai mươi lăm!"

Hồng Nhai nhẩm tính, phát hiện chỉ lớn hơn mình năm tuổi. . .

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store