ZingTruyen.Store

[Hoàn] Tác dụng phụ của thuốc ức chế - Tê Hạc

Chương 62: Úc Thư hờn dỗi

_tumosam

Trong kỳ phát tình, thời gian lên cơn của Úc Thư không cố định, có lúc là buổi sáng, có lúc là nửa đêm, mỗi lần kéo dài đến mấy tiếng đồng hồ. Bảy ngày trôi qua, phần lớn thời gian của cậu đều là ở trên giường.

Sau khi trải qua bảy ngày mây mưa kịch liệt, kỳ phát tình của Úc Thư cuối cùng cũng qua đi. Trong bảy ngày này, Phó Hàn Dương đã nghiêm khắc kiểm soát Mục Phong và Mục Tu, đề phòng họ lại lần nữa mất đi lý trí, làm cậu bị thương.

Tuy Phó Hàn Dương cũng chưa chắc có thể kiểm soát tốt bản thân, nhưng hắn sẽ cố gắng hết sức để tránh những chuyện làm tổn thương Úc Thư xảy ra.

Bởi vì, pheromone của Omega trong kỳ phát tình có thể khiến Alpha mất đi lý trí, hóa thành một con dã thú chỉ còn lại thú tính nguyên thủy, cho nên, việc làm bị thương Omega trong lúc hoan ái cũng là chuyện thường tình.

Sau khi đã đánh dấu, Alpha không nhất thiết phải thành kết trong cơ thể Omega, chỉ cần bắn tinh vào trong khoang sinh sản là có thể khiến Omega mang thai.

Tuy nhiên, việc có thành kết trong khoang sinh sản hay không, Alpha cũng có thể tự do khống chế. Nếu thành kết, có thể làm tăng khoái cảm của Omega, đồng thời Alpha cũng có được cảm giác chinh phục nhiều hơn. Cho nên, đa số Alpha đều thích thành kết trong khoang sinh sản của Omega hơn, để tận hưởng thứ khoái cảm kỳ diệu này.

...

Sau kỳ phát tình, Úc Thư phải nằm trên giường thêm hai ngày nữa mới hồi phục lại được. Thời gian trôi đi, hôn lễ của họ còn hơn mười ngày nữa là sẽ cử hành. Úc Thư dần cảm thấy có chút căng thẳng và mong đợi, tuy rằng trạng thái sinh hoạt hiện tại của họ và sau khi kết hôn cũng không có gì khác biệt.

Mà các vị phụ huynh của Phó Hàn Dương, Tần Hoài Vũ, Lục Xuyên, Mục Tu và Mục Phong, sau khi biết họ cuối cùng cũng đã hoàn toàn đánh dấu Úc Thư, ai nấy trong lòng đều vui mừng khôn xiết. Bởi vì Omega trong kỳ phát tình, tỷ lệ mang thai gần như là một trăm phần trăm, cho nên họ càng gấp rút lo liệu hôn lễ hơn, phải hoàn thành trước khi bụng Úc Thư lộ ra.

Dĩ nhiên, Tống Từ cũng đã biết chuyện này, trong lòng rất vui cho con trai. Bé Thư của y đã trải qua bao nhiêu gian truân, cuối cùng cũng có một nơi chốn tốt đẹp. Bây giờ y đã có thể tưởng tượng ra cảnh mình bế cháu rồi.

Nghĩ đến đây, tâm trạng đang vui vẻ của Tống Từ đột nhiên chùng xuống. Y sờ sờ bụng mình. Y rất muốn sinh con cho Thẩm Quân Trạch, nhưng, cơ thể của y có lẽ là không thể nào. Tuy Thẩm Quân Trạch đã nói với y rằng không quan tâm có con hay không, chỉ cần có thể ở bên y mãi mãi đã là rất hạnh phúc rồi.

Nhưng, trong lòng Tống Từ vẫn sẽ vì việc mình không thể mang thai và bị đánh dấu, mà cảm thấy áy náy và bất an.

Vì vậy, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của y, Thẩm Quân Trạch đã đưa y đi khám bác sĩ. Nhưng sau khi khám xong, bác sĩ lại nói cơ thể y không có vấn đề gì, nguyên nhân chủ yếu khiến kỳ phát tình biến mất là do vấn đề tâm lý, hy vọng y đừng tự tạo áp lực quá lớn cho mình, bệnh tình có lẽ sẽ có chuyển biến tốt.

Tống Từ nghe lời bác sĩ xong thì sững người, rồi đột nhiên nhớ lại chuyện xưa. Sau khi cha của Úc Thư qua đời, y đã không còn muốn sống nữa, nhưng khi nhìn thấy Úc Thư vẫn còn trong tã lót, y mới có được dũng khí để sống tiếp.

Sau đó y cầm theo số tiền tiết kiệm ít ỏi, mang theo Úc Thư rời khỏi thành phố cũ, trở về thành phố B. Y muốn sống một cuộc sống thật tốt. Khi đó y vừa chăm con, vừa tìm việc, nhưng đều bị từ chối với lý do y là Omega.

Trong những ngày tháng vô cùng vất vả đó, y còn bước vào kỳ phát tình. Không có Alpha an ủi, y chỉ có thể gắng gượng chịu đựng, ngay cả khi dùng thuốc ức chế rẻ tiền cũng không có tác dụng gì nhiều.

Khi đó Úc Thư vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh, như thể cảm nhận được ba mình rất khó chịu, không khóc cũng không quấy, cứ thế yên lặng nắm lấy tay y, y ông vượt qua kỳ phát tình.

Tống Từ nhìn gương mặt nhỏ bé của con, còn có bàn tay nhỏ đang nắm lấy ngón tay mình, cơ thể nóng rực dần dần bình tĩnh lại. Y vốn tưởng là do thuốc ức chế đã phát huy tác dụng, nhưng kể từ đó, y không còn có kỳ phát tình nữa, ngay cả dấu ấn cũng trở nên mờ nhạt, nói giống beta lại không giống beta.

Nhưng đối với y mà nói, đây là một chuyện không thể tốt hơn được nữa. Y cuối cùng cũng đã tìm được việc làm, tuy đều là việc bán thời gian, cuộc sống vẫn vất vả như cũ, nhưng cũng có thể miễn cưỡng sống qua ngày...

Hồi lâu sau, Tống Từ thu lại dòng suy nghĩ, cảm ơn bác sĩ rồi mở cửa đi ra.

Thẩm Quân Trạch vội vàng đứng dậy từ ghế chờ, đi về phía y. Vì Tống Từ không cho anh vào, nên anh vẫn luôn đứng ngoài cửa đợi.

Tống Từ không nói cho anh biết kết quả, anh cũng không định hỏi. Có con hay không đối với anh không quan trọng, chỉ cần có thể ở bên Tống Từ cả đời là đủ rồi.

Huống chi, Úc Thư là con của Tống Từ, cũng chính là con của anh, như vậy là đủ rồi.

...

Buổi sáng một tuần trước hôn lễ, Úc Thư ăn sáng xong liền hờn dỗi, trở về phòng, không theo họ đến công ty như thường lệ nữa.

Trở về phòng ngủ, Úc Thư ngồi trên sofa ôm gối, phồng má lẩm bẩm: "Đồ keo kiệt! Đồ keo kiệt!" Thỉnh thoảng cậu còn xem cái gối như đối tượng để trút giận, không ngừng vò nát nó.

Sở dĩ cậu tức giận như vậy, là vì sáng nay, Tần Hoài An có gọi điện cho cậu, hỏi cậu có muốn cùng anh đến nhà Phó Dịch Thương không, anh ấy phải đi khám thai cho Hạ Nghi Chu. Úc Thư nghĩ mình đã lâu không gặp Hạ Nghi Chu, trong lòng cũng rất muốn gặp, liền vui vẻ đồng ý.

Nhưng khi cậu nói chuyện này với Phó Hàn Dương, hắn lại không đồng ý.

Thấy hắn không cần nghĩ ngợi đã từ chối, trong lòng cậu rất không vui. Cậu vội vàng ăn xong bữa sáng, liền hờn dỗi trở về phòng.

"Cái này cũng không cho, cái kia cũng không cho! Phó Hàn Dương, anh đúng là đồ keo kiệt!"

Ngay lúc Úc Thư còn đang trút giận lên cái gối, cửa phòng bị mở ra, Phó Hàn Dương bước vào.

Hắn nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cậu đang quỳ trên sofa, vung nắm đấm vào cái gối, không nhịn được mà bật cười.

Hắn biết cậu đang xem cái gối là mình.

Hắn thở dài một tiếng, đi tới, ngồi xuống sofa, sau đó bế cậu vào lòng.

Ban nãy Úc Thư vẫn còn đang chìm đắm trong thế giới vò nát gối, hoàn toàn không phát hiện có người vào. Đến khi bị ôm lấy, cậu mới nhận ra là Phó Hàn Dương.

Cậu kiêu kỳ ngồi lên đùi hắn, hai tay khoanh trước ngực, cố gắng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, còn quay đầu đi chỗ khác không nhìn hắn, sau đó rầu rĩ nói: "Anh có chuyện gì không?"

Phó Hàn Dương hai tay vòng qua eo cậu, ôm trọn cậu vào lòng, nói: "Giận rồi à?"

"Không có!" Lúc nói hai chữ này, giọng cậu đặc biệt nhấn mạnh, đúng kiểu lạy ông tôi ở bụi này, như thể đang nói với hắn: Đúng! Em rất tức giận! Là cái kiểu dỗ thế nào cũng không hết đó!

Phó Hàn Dương vươn tay nâng gương mặt đang phồng lên của cậu, để cậu đối diện với mình, trong mắt tràn đầy dịu dàng, nói: "Bởi vì tôi sợ em lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên theo phản xạ đã từ chối yêu cầu của em. Cảm giác đó một lần là đủ rồi, tôi không muốn có lần thứ hai."

Úc Thư biết hắn đang nói đến chuyện cậu bị bắt cóc. Cậu nhìn thấy một tia đau khổ được che giấu từ trong đôi mắt dịu dàng của hắn, chuyện đó đã để lại cho hắn một bóng ma tâm lý không nhỏ.

Một Phó Hàn Dương như thế này, cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy, trong lòng cậu khẽ nhói đau. Cậu có chút hối hận, thở dài một hơi, sau đó vươn tay ôm lấy hắn, áp mặt vào lồng ngực rắn chắc, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của hắn, nói: "Em xin lỗi, em không nên giận anh. Nhưng, anh không thể cứ mãi hạn chế tự do của em, em cũng có những việc mình muốn làm, cũng có các anh, bạn bè và gia đình. Anh xem, bây giờ em vẫn ổn mà, không hề bị thương, em tin rằng chuyện như vậy, anh sẽ không để nó xảy ra lần thứ hai đâu."

Phó Hàn Dương quyến luyến hôn lên tóc cậu, nói: "Ừ, sẽ không có lần thứ hai đâu, tôi thề."

Hai người ôm nhau một lúc, hắn mở miệng nói: "Lát nữa tôi đưa em đến chỗ anh họ."

Lời của hắn khiến Úc Thư kích động ngẩng đầu lên, vẻ mặt không giấu được sự vui mừng. "Thật ạ?"

"Thật."

"Tốt quá, anh Hoài An chắc cũng sắp đến rồi, chúng ta mau chuẩn bị một chút, ra ngoài thôi!" Úc Thư nói xong, hôn lên môi hắn một cái, sau đó làm nũng: "Anh bế em đi thay quần áo đi~"

Phó Hàn Dương nhìn nụ cười ngọt ngào của cậu, cưng chiều xoa đầu cậu, nói: "Được."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store