ZingTruyen.Store

[HOÀN/ST/NP] Đông Cung Tường - Hoả Phong L

Ngoại truyện 4: Dâm loạn mẫu đơn

muraseki

(1)

"Các ngươi đều là người chết hết sao? Tiếp tục tìm cho trẫm."

Giọng nói âm trầm nén giận truyền đến đánh thức Giang Phụng Ân. Cậu chớp mắt nhìn sang, thấy Lục Đại Cảnh đã thay triều phục, thần sắc trộn lẫn sự tàn bạo không chút che giấu, mấy tên thái giám cũng vô cùng bất an.

Sau khi hạ nhân hoảng loạn lui ra, Lục Đại Cảnh vẫn toát ra vẻ bất an dị thường. Giang Phụng Ân hiếm khi thấy Lục Đại Cảnh như vậy, cơ thể căng cứng như đang bị ai đó uy hiếp.

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Không biết tại sao, Giang Phụng Ân cảm thấy giọng nói của mình nhỏ hơn ngày thường vài phần.

Cậu thấy Lục Đại Cảnh khựng lại, quay đầu nhìn cậu một cái. Đuôi mắt người đàn ông ửng hồng, đáy mắt toàn là sự u ám thô bạo.

Giang Phụng Ân sững sờ. Nhưng rất nhanh, Lục Đại Cảnh lại mặt vô cảm quay đầu đi, như thể không nghe thấy gì. Giang Phụng Ân còn muốn nói gì đó, liền thấy Lục Duyên Lễ bước nhanh từ bên ngoài vào. Hẳn là chạy một mạch tới đây, hơi thở còn chưa ổn định đã mở miệng: "Vẫn chưa tìm thấy sao?"

Tìm thấy cái gì?

Lục Đại Cảnh không đáp. Lục Duyên Lễ liền nhíu mày thật sâu, giọng nói âm lãnh đáng sợ: "Không mang theo thứ gì, em ấy có thể chạy đi đâu chứ?" Nói rồi, lòng bàn tay y vô thức vuốt ve miếng ngọc bội đeo bên hông. Giang Phụng Ân biết đây là biểu hiện khi Lục Duyên Lễ cực độ phẫn nộ.

Giang Phụng Ân càng thêm hoang mang, không hiểu rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến họ biến thành bộ dạng này. Cậu muốn ngồi dậy, lại kinh hoàng phát hiện cơ thể mình không thể cử động, thậm chí ngay cả quay đầu trái phải cũng không làm được.

"A!"

Tiếng hét chói tai từ nơi nào đó truyền đến khiến hai người kia trố mắt quay đầu lại.

Nhưng bọn họ không nhìn thấy Giang Phụng Ân.

Lục Đại Cảnh nhìn Lục Duyên Lễ bên cạnh: "Ngươi cũng nghe thấy à?"

Trầm mặc một lát, hai người xoay người về phía phát ra âm thanh. Lục Duyên Lễ nhìn chiếc giường trống không, không chắc chắn gọi một tiếng: "Giang Phụng Ân?"

Không ngờ giọng nói của Giang Phụng Ân lại truyền đến ngay bên tai: "Em ở đây!"

Nhìn cành hoa mẫu đơn đang phát ra âm thanh kia, cả hai người đều nhíu chặt mày.

Cành mẫu đơn kia vẫn lải nhải nói chuyện, giọng điệu sợ hãi luống cuống: "Sao lại thế này? Em không cử động được?"

Lục Duyên Lễ đi đến trước mặt cây mẫu đơn: "Giang Phụng Ân... Đây là em sao?"

"Đúng vậy! Mau đi gọi thái y, em hiện tại ngay cả đầu ngón tay cũng không cảm giác được!"

Nhưng hai người trước mặt cứ thế nhìn cậu với thần sắc quái dị, thờ ơ. Hồi lâu sau mới nghe Lục Đại Cảnh mở miệng: "Có lẽ nên gọi vu tướng đến xem."

Lục Duyên Lễ thế mà cũng tán đồng gật đầu.

Giang Phụng Ân càng thêm bất an: "Sao, sao vậy? Em đây là... bị quỷ ám sao?"

Lục Đại Cảnh đột nhiên nâng tay chạm nhẹ vào đóa mẫu đơn. Chỉ một cái chạm nhẹ như vậy, Giang Phụng Ân cũng không biết là chạm vào bộ phận nào trên cơ thể mình, thế mà trong nháy mắt tê ngứa đến mức suýt kêu ra tiếng.

Chưa đợi cậu mở miệng, Lục Đại Cảnh liền nghiêm túc nói với cậu: "Em biết hiện tại em là cái gì không." "Là cây mẫu đơn em thích nhất."

Giang Phụng Ân trợn to mắt.

Cậu trước nay thích mẫu đơn. Mấy hôm trước trong vườn mọc một cây Triệu Phấn mẫu đơn cực kỳ xinh đẹp, cho dù trước đây ở Mẫu Đơn Lâu cậu cũng chưa từng thấy cây nào đẹp như vậy. Cậu yêu thích không buông tay, sợ để bên ngoài bị mưa gió làm hỏng, liền vội vàng trồng vào chậu mang vào trong cung chăm sóc.

Đêm qua cậu vào cung một chuyến, dây dưa với Lục Đại Cảnh suốt đêm. Nào ngờ tỉnh lại thế mà lại biến thành cây hoa mẫu đơn ở đầu giường này?

Vu tướng rất nhanh đã tới. Hắn nhìn chằm chằm Giang Phụng Ân hồi lâu, mới chậm rãi mở miệng: "Quân hậu đây là bị hoa mẫu đơn nuốt chửng tinh hồn." "Hoa này đặt ở đầu giường ngày đêm bầu bạn, một phút sơ sẩy liền bị câu dẫn đi."

"Vậy làm thế nào mới có thể khôi phục?"

"Mẫu đơn mang điềm lành, sẽ không hại người. Nếu muốn khôi phục, chỉ cần đợi đóa mẫu đơn này khô héo là được."

Mấy ngày sau đó, Lục Đại Cảnh và Lục Duyên Lễ luôn túc trực bên cạnh thay phiên chăm sóc, sợ mẫu đơn Giang Phụng Ân xảy ra chuyện gì, nhưng lại vô cùng mong chờ cậu có thể sớm khô héo để khôi phục hình người.

Nhưng quỷ dị là, rõ ràng thời kỳ nở hoa không lâu, nhưng mẫu đơn lại nở càng thêm rực rỡ. Nó không cần ánh mặt trời, không cần nước, chỉ ở trong tẩm cung cũng càng thêm tươi tốt. Giang Phụng Ân cũng không buồn ngủ không đói bụng, nhưng cậu có thể nhắm mắt, có thể nói chuyện, cho dù cậu thậm chí không biết mắt và miệng mình ở đâu.

Cho đến một ngày, cậu buồn chán ngủ một lát, mơ hồ cảm giác cơ thể tê dại phát ngứa, giống như thường ngày có người trêu chọc điểm mẫn cảm của cậu. Cậu rên rỉ một tiếng, mở mắt ra liền thấy Lục Duyên Lễ trước mặt đang chống cằm nhìn cậu thật sâu. Ý thức được Giang Phụng Ân tỉnh lại, y rất nhanh nở nụ cười.

"Tỉnh rồi?"

Nhưng lòng bàn tay y vẫn vuốt ve trên cánh hoa, phảng phất như đang vuốt ve cơ thể Giang Phụng Ân.

Xúc cảm như vậy làm Giang Phụng Ân nảy sinh cảm giác sung sướng mạc danh, như là tay người đàn ông đang vuốt ve trên lồn cậu. Cậu khó chịu muốn tránh né, giãy giụa hồi lâu lại chỉ là ư ử hai tiếng, đáng thương khép mở cánh hoa.

Thấy cậu như vậy, Lục Duyên Lễ khựng lại, mở miệng hỏi: "Em đang kêu sao?" "Cảm thấy không thoải mái?"

"Hơi, ngứa..."

Lục Duyên Lễ trầm mặc trong chốc lát, sau đó đột nhiên mở rộng bàn tay tóm lấy đóa hoa mẫu đơn. Giang Phụng Ân hét lên một tiếng, không biết là do sợ hay thế nào. Lục Duyên Lễ không buông tay. Tiếng hét chói tai như vậy của Giang Phụng Ân giống hệt tiếng kêu sướng mỗi khi y đột ngột đâm vào huyệt cậu.

Khóe miệng y nhếch lên quỷ dị: "Ân Ân, hiện tại là cảm giác gì?"

Giọng Giang Phụng Ân đã run rẩy: "Nóng quá, lòng bàn tay chàng nóng quá..." Kỳ thực nhiều hơn là Giang Phụng Ân cảm giác được khoái ý không thể khống chế. Mỗi một cánh hoa đều mẫn cảm cực kỳ, ngày thường cậu đã nhận ra, ngay cả khi bị gió thổi qua cậu đều không nhịn được nhỏ giọng hừ hừ. Càng đừng nói hiện tại bị Lục Duyên Lễ nắm chặt trong lòng bàn tay. Mỗi một cánh hoa đều có thể cảm nhận được nhiệt độ bàn tay người đàn ông. Ngày thường bị bàn tay Lục Duyên Lễ bịt chặt lồn chính là cảm giác này, vừa nóng vừa tê, Giang Phụng Ân cảm thấy mình dường như đang run rẩy.

Nhưng cậu thấy Lục Duyên Lễ nhìn chằm chằm mình không chớp mắt. Ánh mắt này làm Giang Phụng Ân sởn gai ốc.

Sau đó, cậu nghe thấy Lục Duyên Lễ mở miệng: "Ân Ân, nhụy hoa của em chảy nước rồi."

"Cái, gì?"

Lục Duyên Lễ nhìn chỗ chảy ra chất lỏng kia, ngón cái tách từng lớp cánh hoa ấn vào nhụy hoa.

"A a a..."

Giang Phụng Ân phát ra tiếng hét chói tai như khi lên đỉnh: "Đừng! Đừng chạm vào chỗ đó! Kỳ quá... Ô a..."

Lục Duyên Lễ lại ác liệt cạy móc nơi màu vàng nhạt đó. Giang Phụng Ân rên rỉ không ngừng. Chỗ đó quả thực mẫn cảm đến cực điểm, còn kích thích hơn cả tra tấn hột le của cậu. Nước không ngừng tràn ra chảy xuống từ kẽ cánh hoa. Giang Phụng Ân không thể giãy giụa, cậu phảng phất như đang dang rộng hai chân mặc cho người đàn ông xâm phạm, ngay cả trốn tránh cũng không thể.

Tiếng rên rỉ của Giang Phụng Ân càng lúc càng lớn. Lục Duyên Lễ cảm thấy cả người khô nóng. Y nhìn chất lỏng dính đầy tay, tưởng tượng đến cơ thể Giang Phụng Ân, mạc danh cười với Giang Phụng Ân một cái, nói: "Ân Ân, bông hoa này rõ ràng là người em, sao lại mẫn cảm giống như cái lồn của em vậy." Duy nhất khác biệt, e là bông hoa này không có lỗ thủng, mà Giang Phụng Ân cũng không thể lên đỉnh.

Không thể lên đỉnh đồng nghĩa với việc Giang Phụng Ân sẽ luôn phải chịu đựng sự kích thích mãnh liệt, ngay cả sự thả lỏng ngắn ngủi cũng không có được.

Theo khoái cảm không ngừng, tiếng hét của Giang Phụng Ân dần trở nên sợ hãi hỗn loạn. Cậu bất an cầu xin: "Duyên Lễ, Duyên Lễ đừng làm nữa, em chịu không nổi, ưm a, em không được..."

Ngón tay thon dài xinh đẹp của Lục Duyên Lễ sớm đã ướt nhẹp chất lỏng tràn ra từ nhụy hoa, nhìn qua thế mà lại có vẻ dâm loạn vài phần. Y phát hiện đóa mẫu đơn lúc này thế mà ảm đạm hơn lúc trước một chút.

Y rũ mắt, thần sắc trong nháy mắt mờ mịt lạnh lẽo, nhưng rất nhanh lại che giấu đi.

"Ân Ân, ta đã rất lâu không gặp em."

Vừa dứt lời, ngón cái Lục Duyên Lễ đang đặt ở nhụy hoa đột nhiên dùng sức ấn mạnh xuống—

"A a a a a a a—"

Giang Phụng Ân không kìm được hét lên. Khoảnh khắc này cậu như bị con cặc thô cứng chọc thủng tử cung, không biết rốt cuộc là khoái cảm hay đau đớn, thần trí đã không còn rõ ràng. Nhưng tay Lục Duyên Lễ vẫn đang ấn vào nhụy hoa. Giang Phụng Ân sợ hãi kêu to: "Đừng ấn! Chảy máu chảy máu...!"

Lục Duyên Lễ nhìn lượng lớn chất lỏng phun ra từ nhụy hoa, làm ướt đẫm lòng bàn tay và mu bàn tay y, mà nhụy hoa lại héo rũ hơn trước một chút. Lúc này y mới thu tay về, hơi nheo mắt nở nụ cười, tiến lên hôn lên nhụy hoa: "Đừng sợ, này chỉ là nước dâm của em thôi."

Giang Phụng Ân một chốc một lát chưa hoàn hồn, hoảng hốt để mặc Lục Duyên Lễ vuốt ve. Không biết qua bao lâu, cậu nhìn thấy Lục Đại Cảnh một thân hoàng bào từ bên ngoài đi vào.

Giang Phụng Ân hơi tỉnh táo lại một chút, nhớ lại Lục Duyên Lễ vừa làm gì với mình, vội ân cần gọi Lục Đại Cảnh: "Cẩn Cẩn..."

Lọt vào tai hai người kia, tiếng gọi này lại giống như đang làm nũng.

Lục Duyên Lễ nhíu mày thật chặt.

Lục Đại Cảnh lại ghé sát vào, đưa tay vỗ nhẹ lên đóa hoa, nhìn về phía Lục Duyên Lễ: "Ngươi đã làm gì em ấy?"

Lục Duyên Lễ thần sắc không đổi: "Chẳng qua là tìm được cách giúp em ấy sớm khôi phục thôi."

Lục Đại Cảnh quay đầu: "Cái gì?"

Lục Duyên Lễ mấp máy môi với hắn, nhưng không phát ra âm thanh. Giang Phụng Ân cũng không nhìn thấy y nói gì, chỉ là trên người tự nhiên có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

(2)

Không biết đã qua bao nhiêu ngày, Giang Phụng Ân mỗi ngày trừ nhắm mắt mở mắt ra thì chẳng làm được gì khác. Nếu không phải có hai người kia ở bên cạnh nói chuyện, cậu cảm thấy mình sắp thực sự biến thành một đóa mẫu đơn rồi.

Ngoài ra, Lục Duyên Lễ còn thường xuyên nắm lấy thân hoa tùy ý trêu chọc cậu.

Giang Phụng Ân không nhìn thấy bộ dạng đóa hoa, chỉ nghe Lục Duyên Lễ nói mỗi lần ép nước từ người cậu ra, hoa mẫu đơn sẽ khô héo đi vài phần. Ban đầu vì muốn khôi phục nhân dạng nên Giang Phụng Ân còn nguyện ý phối hợp, nhưng số lần nhiều lên cậu liền không chịu nổi. Chỉ cần nghĩ đến khoái cảm vô tận đó, cậu đã sợ đến run rẩy. Khoái cảm một khi vượt quá sức chịu đựng của cơ thể liền biến thành tra tấn.

Nhưng khoái cảm trên người hoa mẫu đơn lại như cái động không đáy, chạm một cái là bùng nổ, đến vừa hung ác vừa mãnh liệt. Giang Phụng Ân ước gì ngất xỉu để trốn tránh sự tra tấn này, nhưng cậu không thể ngất, cho nên mỗi lần đều bị bắt phải chịu đựng cho đến khi Lục Duyên Lễ mỏi tay mới kết thúc.

Có đôi khi nhìn thấy tay Lục Duyên Lễ, cánh hoa nhỏ của Giang Phụng Ân liền run rẩy co rúm lại, quả thực là sợ hãi tột độ.

Hôm nay hiếm khi Lục Duyên Lễ có việc ra ngoài. Giờ ngọ, Lục Đại Cảnh trở về phòng, Giang Phụng Ân mạc danh ngửi thấy một mùi an thần hương quen thuộc.

Giang Phụng Ân sững sờ. Mấy năm nay giấc ngủ của Lục Đại Cảnh đã tốt hơn nhiều, cũng đã rất lâu không dùng đến hương liệu. Cậu biết mấy ngày nay Lục Đại Cảnh ngủ không ngon. Có đôi khi cậu tỉnh lại giữa đêm, sẽ thấy người đàn ông gắt gao nhìn chằm chằm mình, sau đó hắn sẽ bắt Giang Phụng Ân nói vài câu để xác nhận cậu vẫn tồn tại.

Nhưng Giang Phụng Ân tưởng Lục Đại Cảnh chỉ thỉnh thoảng giật mình tỉnh giấc, không ngờ đã nghiêm trọng đến mức phải dùng lại hương liệu.

Đang nghĩ ngợi, cánh hoa đột nhiên bị người chạm nhẹ. Lục Đại Cảnh nhìn cậu: "Lung Châu."

Giang Phụng Ân rất nhanh đáp lời: "Sao vậy?"

Nhưng người đàn ông không nói nữa. Hắn ngồi xuống ghế, nhìn mẫu đơn hồi lâu mới mở miệng: "Làm cả đêm, vì sao nhìn qua lại chẳng thay đổi bao nhiêu so với trước."

Giang Phụng Ân nhất thời không nói gì. Đêm qua Lục Duyên Lễ quả thực nắm lấy đóa hoa của cậu giày vò cả đêm. Khi đó Lục Đại Cảnh ngồi ngay bên cạnh, nghe thấy tiếng rên rỉ của Giang Phụng Ân cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lo làm việc của mình. Giang Phụng Ân thường xuyên cảm thấy âm thanh như vậy hẳn là sẽ làm phiền hắn, nhưng Lục Đại Cảnh lại không có chút ý định về phòng, mặc kệ Giang Phụng Ân rên rỉ lớn thế nào cũng vẫn ở lại đây.

Trong phòng nhất thời không ai nói chuyện. Chờ Giang Phụng Ân hoàn hồn liền thấy Lục Đại Cảnh lại dùng ánh mắt đó nhìn cậu. U tối, pha lẫn sự thô bạo không thể giải tỏa, quầng mắt thâm đen, trong mắt cũng hằn lên những tia máu đáng sợ.

Giang Phụng Ân không nhịn được mở miệng: "Ngài... ngài có muốn đi ngủ một lát không?"

Lục Đại Cảnh lại không đáp lời.

Một lúc lâu sau, hắn vươn tay nắm lấy cuống hoa mẫu đơn, ép đóa hoa xuống.

Giang Phụng Ân nhìn thấy Lục Đại Cảnh ngày càng gần, sau đó là xúc cảm làn da lạnh lẽo của người đàn ông. Giang Phụng Ân bắt đầu run rẩy. Chóp mũi người đàn ông tách cánh hoa ra, ấn vào nhụy hoa của Giang Phụng Ân, khuôn mặt xinh đẹp chen vào giữa những cánh hoa.

Hơi thở nóng rực, cái mũi đỉnh vào nơi nhụy hoa mẫn cảm, khoái cảm lại cuồn cuộn không ngừng xâm chiếm. Giang Phụng Ân nhỏ giọng hừ hừ: "Đừng, đừng gần như vậy..."

Lời còn chưa dứt, người đàn ông đột nhiên hít sâu một hơi. Hắn rũ mắt, lẩm bẩm: "Hoa này có mùi của em."

Không chỉ có mùi thơm thanh khiết của hoa mẫu đơn, còn có mùi hương đặc trưng trên người Giang Phụng Ân, là một mùi hương khó có thể diễn tả.

Mùi hương này làm Lục Đại Cảnh thả lỏng cả người. Hắn dán chặt gò má vào đóa hoa, như muốn chôn vùi hoàn toàn trong đó.

"Lung Châu..." Hắn lại gọi một tiếng.

Mấy ngày liền không thấy Giang Phụng Ân khiến hắn sắp phát điên. Hắn đã từng mất đi Giang Phụng Ân hai lần. Không có Giang Phụng Ân bằng xương bằng thịt bên cạnh luôn khiến hắn cảm thấy mình sinh ra ảo giác, Giang Phụng Ân có lẽ đã rời đi, đóa mẫu đơn này chẳng qua chỉ là niệm tưởng của hắn. Vì thế hắn càng hít sâu hơn, giam mình trong mùi hương của Giang Phụng Ân, lắng nghe tiếng rên rỉ của Giang Phụng Ân, lúc này mới khiến hắn có cảm giác chân thực.

Giang Phụng Ân vẫn ở bên cạnh hắn.

"Cẩn Cẩn, đừng chạm vào nhụy hoa, ngứa quá..." Giang Phụng Ân vừa ngứa vừa tê. Môi và mặt người đàn ông đều chạm vào cơ thể cậu, gắt gao không rời. Giang Phụng Ân muốn tránh cũng không được. Hơi thở nóng hổi của Lục Đại Cảnh dường như thấm vào cơ thể cậu, xuyên qua dòng chảy trong người, mỗi nơi đi qua đều mang lại khoái cảm kỳ dị.

Lục Đại Cảnh cũng không để ý đến sự cự tuyệt của cậu, chậm rãi nhắm mắt lại, như đang hưởng thụ hơi thở của hoa mẫu đơn.

Chỉ chốc lát, nhụy hoa đã trào ra chất lỏng, làm ướt cả chóp mũi và môi Lục Đại Cảnh. Lục Đại Cảnh khựng lại, đầu lưỡi chạm vào môi, liền sững sờ.

Mùi vị này thế mà lại giống hệt lúc lồn Giang Phụng Ân ra nước.

Lục Đại Cảnh lúc này ngồi dậy, cau mày đánh giá đóa mẫu đơn này, đưa tay ấn vào đóa hoa xoa nắn. Nghe tiếng hừ hừ của Giang Phụng Ân, không biết tại sao, trong đầu hắn lại nghĩ tới cơ thể Giang Phụng Ân.

Thế là ngực mạc danh nóng lên. Dần dần, cơ thể cũng bắt đầu nóng rực.

Hắn nhìn chỗ đũng quần nhô lên, cau mày đặt tay lên đó.

Hắn cũng không ham thích chuyện này, trước kia cũng chưa bao giờ thủ dâm. Trước nay đều là Giang Phụng Ân giúp hắn. Bởi vậy khi tự mình tuốt lộng, hắn cảm thấy vô cùng quái dị. Nếu không phải Giang Phụng Ân vẫn luôn rên rỉ gọi "Cẩn Cẩn" xin tha, hắn có lẽ còn cảm thấy có vài phần vô vị.

Hắn cau mày vuốt ve bên dưới, tay kia trêu đùa nhụy hoa Giang Phụng Ân. Thấy cánh hoa run rẩy khép lại, trong đầu lại hiện lên bộ dạng Giang Phụng Ân không chịu nổi liều mạng kẹp chặt chân, vì thế cơ thể càng thêm khô nóng.

Lục Đại Cảnh đột nhiên đứng dậy, để lộ cặc hung hãn dữ tợn của mình, đối diện trực tiếp với đóa mẫu đơn.

Nhìn cự vật hùng vĩ vô cùng trước mặt, Giang Phụng Ân cảm thấy khoái cảm trong cơ thể dường như càng không thể kìm nén. Tiếng rên của cậu như sắp biến thành tiếng hét chói tai. Mùi tanh nồng đậm đặc trưng của giống đực gần như bao trùm lấy đóa mẫu đơn. Giang Phụng Ân cảm thấy đầu óc choáng váng, thế mà lại mạc danh sinh ra cảm giác đói khát.

"Lung Châu, nói gì khác đi."

Giọng Lục Đại Cảnh trầm thấp đè nén, nhưng giờ phút này nhụy hoa của Giang Phụng Ân sắp bị xoa nát, làm sao có thể tỉnh táo hiểu được người đàn ông đang nói gì.

Lục Đại Cảnh nghiến răng, tay tuốt lộng cặc càng nhanh hơn. Hắn tách cánh hoa mẫu đơn ra để lộ nhụy hoa, cặc chĩa thẳng vào nơi đó, nhưng chỉ còn một bước lại bắn không ra. Hơi thở hắn rất nặng, thấp giọng gọi một câu "Giang Phụng Ân", ngón cái thế mà không kiểm soát được chọc thẳng vào nhụy hoa của Giang Phụng Ân. Giang Phụng Ân hét lên một tiếng: "Cẩn Cẩn, đừng —"

Trong nhụy hoa phun ra từng đợt chất lỏng ngắt quãng. Ngón cái Lục Đại Cảnh đầy vết chai sạn, Giang Phụng Ân cảm thấy chỗ đó đã bị hắn xoa hỏng rồi. Cậu nghe thấy Lục Đại Cảnh nói với mình: "Gọi ta, mau..."

Có lẽ cảm giác trong khoảnh khắc này quá mãnh liệt, hai chữ "Cẩn Cẩn" đến bên miệng cuối cùng buột ra lại thành: "Phu quân..."

Vừa dứt lời, cậu liền cảm thấy một mùi tanh nồng ập vào mặt. Tinh dịch nóng bỏng đầu tiên là bắn thẳng vào nhụy hoa mẫn cảm của cậu, còn chưa kịp hét lên, cánh hoa, rễ cây, lá cây đều bị chất lỏng đặc sệt bao phủ. Điều này cho Giang Phụng Ân cảm giác như chính mình bị tinh dịch của Lục Đại Cảnh tưới ướt sũng. Cậu nhìn Lục Đại Cảnh, thấy người đàn ông thở hồng hộc nhìn mình.

"Vừa rồi em gọi ta là gì."

Giang Phụng Ân không đáp. Lục Đại Cảnh thế mà trực tiếp đưa tay bôi trét tinh dịch trên cánh hoa cậu ra. Nhìn đóa mẫu đơn héo rũ hơn lúc trước một vòng, hắn liền áp cặc vào nhụy hoa.

Hắn có thể cảm nhận được chất lỏng ấm áp từ đóa hoa. Cặc rất nhanh lại cương cứng trở lại.

Sau đó Lục Đại Cảnh lại bắn thêm hai lần cho cậu. Cánh hoa Giang Phụng Ân không ngừng rụng xuống, nhụy hoa đã bị người đàn ông triệt để xoa nát, hiện tại dù không bị chạm vào cũng liên tục chảy nước.

Lục Đại Cảnh nhìn đóa hoa trắng phấn lại có vài phần tàn khuyết, thế mà lần đầu tiên cảm thấy hoa mẫu đơn thật đẹp. Hắn rũ mắt lại bắn một đợt tinh dịch đậm đặc lên nhụy hoa. Lần này bắn xong, cặc Lục Đại Cảnh lại không mềm xuống, vẫn chĩa thẳng vào tâm mẫu đơn.

Hắn nhìn Giang Phụng Ân mở miệng: "Nếu em còn không khôi phục, ta sẽ cho em thứ khác."

Giang Phụng Ân sững sờ trong chốc lát. Nhìn ánh mắt âm trầm lại lộ ra vẻ ác liệt của Lục Đại Cảnh, trực giác mách bảo không ổn.

"Không, không cần —"

Cơ thể Giang Phụng Ân đột ngột nảy lên. Cậu mở mắt ra.

Bốn phía tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.

"Sao vậy?"

Giọng nói trầm thấp dày nặng truyền đến. Giang Phụng Ân lúc này mới phát hiện mình đang nằm trong lòng Lục Đại Cảnh.

Giang Phụng Ân không nói gì. Người đàn ông liền không nói một lời vuốt ve cơ thể cậu: "Có muốn thắp đèn không?"

Giang Phụng Ân lắc đầu trong lòng hắn.

Cậu nhất thời còn chưa phân biệt được vừa rồi là mơ hay thực. Vì thế cậu thoát khỏi vòng tay người đàn ông: "Ta đi uống miếng nước."

Cậu bước xuống giường, khoảnh khắc hai chân chạm đất suýt chút nữa quỳ rạp xuống, cả người thế mà không còn chút sức lực nào. Cũng may người đàn ông kịp thời ôm lấy cậu: "Ngồi ở đây đợi ta."

Cậu nhìn Lục Đại Cảnh. Người đàn ông chỉ mặc một chiếc quần lót, còn bản thân cậu lại trần như nhộng, giữa hai chân còn có dòng dịch nóng cuồn cuộn chảy ra. Không khó đoán hai người vừa làm gì.

Giang Phụng Ân miễn cưỡng bám vào tấm rèm bên cạnh đứng dậy, thắp nến lên. Nhìn quanh một lượt, cũng không thấy đóa mẫu đơn kia đâu, ngược lại thoáng nhìn thấy dấu vết trên người mình trong gương ở phía xa.

Giang Phụng Ân sững sờ, xoay lưng quay đầu cẩn thận nhìn kỹ. Ngoại trừ chi chít dấu hôn, trên lưng cậu thế mà lại bị người ta vẽ lên hai đóa mẫu đơn rực rỡ diễm lệ, xinh đẹp như mọc ra từ da thịt, kéo dài mãi đến tận xương cùng mới dừng lại.

Ký ức trong nháy mắt ùa về.

Đây là do Lục Duyên Lễ vẽ cho cậu trước khi đi.

Lúc trước Lục Đại Cảnh bận rộn chính vụ, gần như không có thời gian ở riêng với Giang Phụng Ân, ngược lại để Lục Duyên Lễ hưởng lợi, cả ngày ở bên Giang Phụng Ân. Sau một lần bắt gặp cảnh ân ái của hai người trong Xuân viên, Lục Đại Cảnh trực tiếp hạ lệnh Lục Duyên Lễ tùy tùng quan viên đến Tây Nam điều tra, đi về sợ mất hai tháng. Lục Duyên Lễ tự nhiên là không tình nguyện, nhưng lại không thể kháng chỉ, đành phải tuân theo.

Trước khi đi, Giang Phụng Ân luôn ở bên cạnh y. Lục Duyên Lễ một đêm không ngủ, lại không biết tìm đâu ra bút mực, vẽ lên lưng cậu bức tranh mẫu đơn này.

Nghe nói phải ba ngày mới có thể rửa sạch hoàn toàn. Lục Đại Cảnh mỗi khi nhìn thấy, lông mày đều nhíu chặt vào nhau.

Lục Đại Cảnh cầm cốc sứ đi tới. Giang Phụng Ân nương tay hắn uống nước, cả người mới hồi phục lại chút ít.

Lục Đại Cảnh đặt cốc rỗng sang một bên, miệng hỏi: "Mơ thấy cái gì?"

Giang Phụng Ân nhớ lại, không khỏi có chút nóng mặt: "Mơ thấy ta biến thành hoa mẫu đơn, làm thế nào cũng không khôi phục được..."

Lục Đại Cảnh liếc nhìn cậu: "Ngày mai là có thể rửa sạch rồi."

Nói rồi, hắn vươn tay ôm Giang Phụng Ân.

Giang Phụng Ân nhìn khuôn mặt lạnh lùng của hắn, không biết tại sao, đột nhiên nhớ tới bộ dạng sau khi cao trào của Lục Đại Cảnh trong giấc mơ. Hai má ửng đỏ, ngay cả vết sẹo trên mặt cũng ẩn nấp trong đó không nhìn rõ lắm.

Thấy Giang Phụng Ân ngơ ngác nhìn mình, Lục Đại Cảnh mở miệng: "Sao vậy?"

Trong lòng Giang Phụng Ân có chút bực bội, vội nhắm mắt lại: "Mệt rồi, ngủ đi."

Lục Đại Cảnh nhìn cậu hồi lâu. Vừa rồi hắn cũng nằm mơ, không nhớ rõ mơ thấy gì, chỉ nhớ Giang Phụng Ân gọi hắn là "phu quân". Trái tim hắn không hiểu sao đập mạnh, vươn tay ôm người chặt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store