[HOÀN/ST/NP] Đông Cung Tường - Hoả Phong L
Ngoại truyện 2: Em trai của chồng
(4)
Lục Đại Cảnh liếc nhìn cậu một cái đầy khinh thường: "Anh sợ tôi đến thế sao?"
Nói rồi, hắn điềm nhiên cầm lấy cốc nước uống một ngụm.
Giang Phụng Ân mím môi không nói, thấy hắn hơi nghiêng người sang một bên, liền vội vàng lách qua: "Tôi lên lầu trước đây."
Lục Đại Cảnh không hề có ý định nhường đường, cũng không nhìn cậu, tự mình uống hết nước rồi đột nhiên mở miệng hỏi: "Có phải anh rất ghét tôi không?"
Giang Phụng Ân sững sờ. Lục Đại Cảnh hiện tại mất trí nhớ, không biết chuyện xảy ra lúc đó, nói không chừng sẽ hiểu lầm cậu cảm thấy hắn là người thừa. Nhưng chuyện này cũng không còn cách nào khác, việc hắn làm hôm đó khiến trong lòng Giang Phụng Ân lấn cấn, cậu thực sự không thể đối mặt với hắn một cách bình thường.
Không nghe thấy Giang Phụng Ân trả lời, Lục Đại Cảnh cũng không lộ ra biểu cảm không vui nào, chỉ coi cậu như một người chị dâu xa lạ, xoay người lên lầu trước một bước.
Mãi đến khi người đàn ông rời đi, Giang Phụng Ân mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hai người cũng gần như không nói chuyện, ngoại trừ lúc Lục Đại Cảnh ngây ngốc sẽ thỉnh thoảng nói vài câu, còn phần lớn thời gian Giang Phụng Ân đều không muốn tiếp xúc với hắn.
Đến tháng thứ 6 của thai kỳ, Lục Duyên Lễ đột nhiên bận rộn. Công ty của anh vừa lên sàn ở nước ngoài, có một đống việc chờ anh đích thân xử lý, có khi suốt đêm không về cũng là chuyện bình thường.
Giang Phụng Ân thông cảm cho anh, biết anh muốn làm nên sự nghiệp. Khi kết hôn với anh, cậu đã quyết định sẽ ở phía sau ủng hộ anh, cho nên chưa bao giờ oán giận điều gì.
Cho đến một đêm nọ, bụng Giang Phụng Ân đột nhiên đau dữ dội.
Chuyện này không phải lần đầu tiên. Trước đó đã có dấu hiệu, khi đi lại chỗ tử cung sẽ hơi đau âm ỉ. Bác sĩ gia đình nói phần lớn sản phụ đều gặp tình trạng này nên Giang Phụng Ân cũng không để tâm lắm.
Đêm đó cơn đau ập đến quả thực muốn mạng, hai mắt hoa lên đến mức màn hình điện thoại cũng không nhìn rõ, chỉ có thể gọi điện cho số liên lạc khẩn cấp. Nhưng bên phía Lục Duyên Lễ không ai nghe máy. Giang Phụng Ân không thể đứng dậy, thở không ra hơi, điện thoại cầm không chắc rơi xuống đất phát ra tiếng động lớn.
Thế là cậu run tay dùng sức gạt hết đồ đạc trên tủ đầu giường xuống đất, muốn gây ra tiếng động để thu hút sự chú ý của người bên ngoài.
Gần như chỉ vài giây sau đã thấy có người mở cửa xông vào. Giang Phụng Ân tưởng là bảo mẫu, liền cố nén đau đớn nói với bà: "Đi gọi tài xế, đưa tôi đi..."
Lời còn chưa dứt đã bị người bịt miệng.
"Im lặng." Giọng Lục Đại Cảnh vang lên.
Ký ức sau đó trở nên mơ hồ hơn nhiều, chỉ nhớ Lục Đại Cảnh bế thốc cậu lên chạy ra xe, lao thẳng đến bệnh viện. Cũng không biết Lục Đại Cảnh biết lái xe từ bao giờ, thế mà lại một đường thông suốt đến nơi.
Bác sĩ tiêm cho cậu một mũi giảm đau mới đỡ hơn chút.
Khi Lục Duyên Lễ đến nơi, Lục Đại Cảnh đang ngồi bên giường Giang Phụng Ân nói chuyện với cậu. Giang Phụng Ân khác hẳn thường ngày, thế mà lại câu được câu chăng trò chuyện với hắn.
"Sao lại thế này?"
Trên người Lục Duyên Lễ còn vương mùi rượu. Giang Phụng Ân chán ghét nhíu mày. Anh khựng lại, đứng yên tại chỗ không lại gần.
"Xin lỗi... Vừa rồi ồn quá anh không nghe thấy điện thoại của em. Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Lúc gọi lại cho Giang Phụng Ân không ai nghe máy, anh liền biết đã xảy ra chuyện, vội vàng chạy về nhà thì Lục Đại Cảnh gọi điện báo đang ở bệnh viện.
Giang Phụng Ân còn chưa nói gì, Lục Đại Cảnh đã mở miệng trước: "Bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho anh ấy rồi. Nói là do thai nhi lớn lên chèn ép tử cung nên mới gây đau từng cơn."
Giang Phụng Ân gật đầu.
Lục Duyên Lễ nhìn khuôn mặt tái nhợt của cậu đau lòng không thôi, không nhịn được đi đến bên giường, cau mày nói: "Là anh không tốt. Sau này anh sẽ ở nhà với em nhiều hơn."
"Không sao đâu." Giang Phụng Ân vỗ nhẹ lên tay anh an ủi, "Em hơi mệt, muốn ngủ một lát."
Nghe vậy, Lục Đại Cảnh ấn nút điều chỉnh giường bệnh xuống. Lúc này hắn đang tỉnh táo, nhưng thái độ với Giang Phụng Ân lại giống hệt như khi ngây ngốc. Giang Phụng Ân cũng không cảm thấy có gì bất thường, kéo chăn nằm xuống.
Trong lòng Lục Duyên Lễ khựng lại. Nhìn hai người ngồi cùng một chỗ, không biết tại sao, trong lòng anh lại có cảm giác bị thay thế, giống như bọn họ mới là một đôi vợ chồng.
Suy nghĩ này làm anh cảm thấy quái dị, lại bất giác thấy khó chịu. Anh cúi người ngồi xuống bên cạnh Giang Phụng Ân, lòng bàn tay vô thức sờ sờ chiếc nhẫn cưới trên tay cậu.
Lục Đại Cảnh rất tự giác đi ra ngoài.
Tử cung của Giang Phụng Ân nhỏ hơn người bình thường, thai nhi càng lớn, giai đoạn sau thai kỳ sẽ càng vất vả. Lục Duyên Lễ thuê cho cậu một người hướng dẫn sinh nở, mỗi ngày đều hướng dẫn cậu tập luyện, một thời gian sau cơn đau giảm đi không ít.
Phòng tập gym ở tầng hầm biệt thự vốn là nơi hai anh em nhà họ Lục thường lui tới, giờ Giang Phụng Ân thường xuyên tập luyện nên thành chỗ riêng của cậu. Hôm đó người hướng dẫn giúp cậu ngồi bóng tập sinh, bên dưới có cảm giác trì nặng, ngồi một lúc quen rồi lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cậu ngẩng đầu liền thấy trong gương phản chiếu thêm một bóng người.
Lục Đại Cảnh đứng ở cửa nhàn nhạt nhìn cậu, cũng không biết đã đến từ lúc nào.
Từ lần đó thái độ của Giang Phụng Ân đối với hắn đã hòa hoãn hơn nhiều. Dù sao hắn cũng đã giúp cậu, cậu cũng không thể mặt lạnh với hắn mãi. Nhưng hiện tại đột ngột xuất hiện vẫn dọa cậu giật mình, hơn nữa còn nhìn cậu như vậy. Không biết vì sao, Giang Phụng Ân cảm thấy ánh mắt kia như đang dày đặc lăn lộn trên người mình, dính nhớp lại bẩn thỉu, khiến cậu nổi da gà.
"Tôi tới lấy đồ." Lục Đại Cảnh nói. Sau đó đi vào cầm cốc nước cậu đặt trên bàn rồi đi thẳng không quay đầu lại.
Dường như vừa rồi chỉ là Giang Phụng Ân nghĩ nhiều.
Sau đó lại bình yên trôi qua một thời gian. Lục Duyên Lễ hiện tại thường xuyên ở bên cạnh cậu. Giang Phụng Ân còn tưởng là công việc của anh đã xong, cho đến một buổi tối cậu nghe thấy Lục Duyên Lễ gọi điện thoại trong phòng ngủ, giọng anh cao lên mấy tông, đang nổi giận. Nhưng khi ra ngoài lại thay đổi biểu cảm, như không có chuyện gì xảy ra.
Giang Phụng Ân có chút bất đắc dĩ, nói với anh: "Nếu anh bận thì cứ đi đi, em dạo này đã khỏe hơn nhiều rồi."
Lục Duyên Lễ trầm mặc hồi lâu, dường như đang do dự, nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy tay cậu nói: "Ân Ân, bên nước ngoài xảy ra chút vấn đề, anh có thể phải qua đó một thời gian..."
Giang Phụng Ân sững sờ: "Phải đi bao lâu?"
"Tạm thời vẫn chưa rõ, anh sẽ cố gắng về sớm nhất có thể."
Ngày Lục Duyên Lễ đi, Giang Phụng Ân không cẩn thận bị trẹo chân. Tuy không nghiêm trọng nhưng cậu vô tình cảm thấy đây là điềm báo không lành.
Lục Duyên Lễ đi gấp, Giang Phụng Ân không muốn cho anh biết chuyện mình bị thương. Thấy anh từ trên lầu đi xuống liền dựa vào cửa, hai người quấn quýt một lát. Lục Duyên Lễ liếc thấy giáo viên dạy học cho Lục Đại Cảnh đi ra, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên hỏi một câu kỳ lạ: "Em có muốn về căn hộ chung cư trước kia của chúng ta ở không?"
Giang Phụng Ân hoang mang nhìn anh: "Sao tự nhiên lại nói vậy?" Chẳng phải trước đó anh nói lo lắng Lục Đại Cảnh muốn ở cùng cậu sao? Nhưng không đợi Giang Phụng Ân trả lời, Lục Duyên Lễ rất nhanh đã cười trấn an: "Thôi bỏ đi, anh đúng là..." Nghi thần nghi quỷ.
Anh hôn lên môi Giang Phụng Ân: "Chăm sóc bản thân cho tốt, có chuyện gì thì gọi điện cho anh."
"Vâng." Nghĩ đến việc sẽ không gặp Lục Duyên Lễ một thời gian, trong lòng Giang Phụng Ân không khỏi sinh ra cảm giác không nỡ, "Cố gắng về sớm một chút... Em nhớ anh lắm."
Lục Duyên Lễ không kìm được đè người lên cửa hôn một cái: "Thật muốn nhét em vào túi mang đi cùng."
Thời gian sắp không kịp nữa, tài xế bên ngoài đã bấm còi inh ỏi. Giang Phụng Ân đẩy anh ra cửa: "Đi mau đi, lát nữa lỡ chuyến bay đấy."
"Không tiễn anh sao?"
Giang Phụng Ân bĩu môi với anh: "Không muốn tiễn, anh về em sẽ ra sân bay đón."
Lục Duyên Lễ cười vỗ vỗ má cậu: "Vậy anh phải về sớm một chút rồi."
Chờ xe của Lục Duyên Lễ chạy ra khỏi cổng lớn, Giang Phụng Ân mới đóng cửa nhà lại.
Nào ngờ vừa xoay người liền thấy Lục Đại Cảnh đang đứng ở cầu thang nhìn chằm chằm mình. Trong lòng Giang Phụng Ân kinh hãi. Gần đây Lục Đại Cảnh luôn nhìn cậu như vậy. Cậu không thích ánh mắt này, cũng nhất thời không phân biệt được hắn đang tỉnh táo hay ngây dại. Vì thế cậu không định để ý đến hắn, không nói một lời đi về phía phòng ngủ.
"Chân anh làm sao vậy?"
Giang Phụng Ân đi chậm, hắn liền bước đến chắn trước mặt cậu.
Giang Phụng Ân nhíu mày: "Chỉ bị trẹo một chút thôi."
"Để tôi xem."
Giang Phụng Ân liếc hắn một cái, lách người sang bên cạnh tránh đi: "Không cần, xịt chút thuốc là khỏi."
Chưa đi được mấy bước, Lục Đại Cảnh đột nhiên không nói lời nào ôm eo cậu ấn xuống ghế sô pha. Không đợi Giang Phụng Ân phản ứng lại liền cởi giày của cậu ra.
"Cậu làm cái gì vậy?!" Cậu hoảng loạn duỗi chân giãy giụa.
Lục Đại Cảnh mặc kệ cậu, nắm lấy bàn chân cậu tỉ mỉ xem xét chỗ bị trẹo.
Chạm vào lòng bàn tay lạnh lẽo của Lục Đại Cảnh, tim Giang Phụng Ân đột nhiên thót lên một cái. Trong nháy mắt cậu nhận ra Lục Đại Cảnh căn bản vẫn còn nhớ rõ chuyện ngày hôm đó. Cậu gắt gao nhìn chằm chằm Lục Đại Cảnh, không dám động đậy.
Người đàn ông không phát hiện sự bất thường của Giang Phụng Ân. Lòng bàn tay hắn vô thức vuốt ve lòng bàn chân mẫn cảm của cậu. Quai hàm hắn bạnh ra cứng ngắc, ngẩng đầu dùng ánh mắt sâu không thấy đáy nhìn Giang Phụng Ân:
"Để tôi bôi thuốc cho anh."
(5)
"A..."
Tay Lục Đại Cảnh khựng lại, lực đạo hơi nới lỏng. Chân Giang Phụng Ân bị hắn nắm chặt trong tay, một cử động nhỏ cũng không dám, mãi đến khi bôi xong thuốc, người đàn ông mới buông chân cậu ra.
Giang Phụng Ân rụt chân lại, lưng dán chặt vào sô pha, mắt nhìn chằm chằm Lục Đại Cảnh.
"Đừng nhìn tôi như vậy." "Tôi sẽ không làm gì anh đâu."
Giang Phụng Ân như không nghe thấy. Từ lúc nhận ra Lục Đại Cảnh còn nhớ chuyện đêm đó, toàn bộ dây thần kinh của cậu đều căng như dây đàn.
Lục Đại Cảnh đột nhiên ghé sát lại, dọa Giang Phụng Ân giật mình.
Người đàn ông không nhúc nhích, cứ thế nhìn chằm chằm vào mắt cậu.
"Anh nhận ra rồi?"
Trái tim Giang Phụng Ân như bị bóp nghẹt, cổ họng khô khốc.
Người đàn ông chỉ nheo mắt lại, trên mặt là loại biểu cảm âm u quỷ dị.
"Vậy tôi cũng không cần giả vờ nữa."
Vừa dứt lời, hắn đột nhiên cắn môi Giang Phụng Ân.
Giang Phụng Ân trong nháy mắt bị dọa hét lên: "Cậu làm cái gì vậy! Ưm!! Buông tôi ra —" Cậu giãy giụa dữ dội, đấm đá túi bụi vào người Lục Đại Cảnh, miệng cũng hung hăng cắn lại hắn một cái.
Lục Đại Cảnh liếm môi mình một cái, nếm thấy mùi sắt tanh nồng, trên môi còn tê dại đau đớn.
"Mẹ kiếp." Hắn chửi thề một câu, một tay tóm lấy tay đang giãy giụa của Giang Phụng Ân, gắt gao đè cậu lại.
"Được rồi, chị dâu. Hôm nay không làm anh."
Giang Phụng Ân trừng mắt nhìn hắn, sự căm hận trong mắt như muốn cắn chết hắn ngay lập tức.
Lục Đại Cảnh dùng lưỡi đẩy nhẹ vết thương trên môi, thần sắc lộ ra vài phần u ám.
"Được rồi." Hắn cau mày nói với Giang Phụng Ân: "Sau này tôi cũng sẽ không chạm vào anh nữa." "Lần đó là tai nạn, lúc tôi tỉnh táo lại thì đã không dừng được nữa."
Hắn hơi đứng dậy: "Giả vờ mất trí nhớ cũng là vì không muốn gây phiền phức cho chúng ta."
Giang Phụng Ân không giãy giụa nữa, nhưng vẫn trừng mắt nhìn hắn: "Cậu nghĩ tôi sẽ tin lời cậu sao?"
"Tùy anh." Lục Đại Cảnh buông tay Giang Phụng Ân ra định đi.
Cậu đột nhiên vung nắm đấm về phía hắn. Lục Đại Cảnh nắm lấy tay cậu.
Bởi vì dùng sức quá mạnh, bụng cậu đột nhiên đau âm ỉ, cậu nhăn mặt, trán toát mồ hôi lạnh. Lục Đại Cảnh vội đứng dậy: "Đau bụng à?"
Giang Phụng Ân gật đầu lia lịa.
Lục Đại Cảnh vừa gọi điện cho bác sĩ gia đình vừa bắt chước động tác của bác sĩ hôm đó, xoa bóp bụng cho Giang Phụng Ân: "Anh không nên dùng sức mạnh như vậy."
Giang Phụng Ân nghe hắn nói vậy tức đến mức muốn mắng người. Lục Đại Cảnh thấy thần sắc cậu không ổn, nắm lấy tay cậu: "Được rồi, anh đừng cử động." "Tôi đảm bảo sau này sẽ không chạm vào anh nữa." "Nhưng điều kiện tiên quyết là anh không được rời khỏi đây."
Khi Giang Phụng Ân tỉnh lại lần nữa, Lục Đại Cảnh vẫn ở bên cạnh cậu, đang bôi thứ gì đó lên bụng cậu.
Giang Phụng Ân mất kiên nhẫn đẩy hắn ra. Lục Đại Cảnh không giận, chỉ nói: "Đây là thuốc bôi bác sĩ kê." "Gần đây anh làm gì cũng không được dùng sức quá, nghỉ ngơi trên giường nhiều vào."
Giang Phụng Ân lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên nói: "Cậu nếu còn nhớ chuyện khi đó, vậy cậu không cảm thấy xấu hổ sao?"
Lục Đại Cảnh không đáp lời, trầm mặc một lúc lâu. Mãi đến khi bôi thuốc xong, đắp chăn lại cho Giang Phụng Ân, hắn mới mở miệng: "Cho nên tôi hy vọng anh đừng để anh trai tôi phát hiện." "Điều này tốt cho cả hai chúng ta."
Lục Duyên Lễ đi công tác một tháng liền thực sự nhớ Giang Phụng Ân không chịu nổi, tranh thủ lúc rảnh rỗi bay về một chuyến. Lúc này bụng Giang Phụng Ân đã lộ rõ, đi đường đều phải đỡ eo. Nhìn thấy Lục Duyên Lễ, cậu sững sờ hồi lâu, mãi đến khi được người đàn ông ôm vào lòng mới hoàn hồn.
"Anh về sao không nói với em?"
"Muốn cho em một bất ngờ."
"Anh."
Lục Đại Cảnh đứng trên lầu nhìn hai người ôm nhau, trên mặt không có biểu cảm gì.
"Tiểu Cảnh, tình hình em dạo này thế nào?"
"Tốt hơn nhiều rồi, một tuần chỉ phát bệnh một hai lần thôi."
Lục Duyên Lễ về mang theo không ít quà cho Giang Phụng Ân, ngoài ra còn mang về một ít đồ dùng trẻ em. Giang Phụng Ân nhìn anh dọn dẹp trong phòng em bé, không nhịn được cười.
"Anh trông còn nôn nóng hơn cả em."
Lục Duyên Lễ buông đồ trong tay, ôm lấy eo Giang Phụng Ân: "Em nghĩ nó sẽ giống ai hơn?"
"Em thấy giống anh thì tốt hơn một chút." Giang Phụng Ân nhìn chằm chằm Lục Duyên Lễ, đưa tay vuốt ve gò má, đuôi lông mày anh: "Dù sao anh cũng đẹp trai như vậy."
Lục Duyên Lễ hôn lên môi cậu một cái: "Em cũng đâu kém."
Hai người càng hôn càng sâu. Vừa định cởi quần áo, Giang Phụng Ân đột nhiên hỏi: "Anh khóa cửa chưa?"
"Khóa rồi."
Hai người quấn quýt đến tận chiều hôm sau. Giang Phụng Ân ngay cả bữa sáng cũng không xuống ăn, đều là do Lục Duyên Lễ mang lên tận nơi. Ăn xong lại làm một trận nữa.
Nhưng công việc bên nước ngoài thật sự quá bận, đến tối Lục Duyên Lễ lại phải đi.
Giang Phụng Ân tiễn người xong quay về, ở huyền quan liền nghe thấy tiếng động trong bếp. Cậu đoán là Lục Đại Cảnh. Hôm nay cả ngày cũng chưa thấy hắn, có vẻ như giờ mới về.
Hắn đi ra chạm mặt Giang Phụng Ân. Người đàn ông chỉ đánh giá cậu một cái, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn mím môi không nói một lời đi lên lầu.
Cứ như vậy trôi qua một thời gian. Nhưng Giang Phụng Ân rõ ràng phát hiện từ sau lần Lục Duyên Lễ trở về, cơ thể mình có chút khác thường. Đêm nào cậu cũng mơ thấy những giấc mơ kỳ quái, tỉnh dậy bên dưới đã ướt đẫm.
Cậu đã hỏi bác sĩ, thời gian mang thai quả thực ham muốn tình dục sẽ tăng cao. Huống hồ trước đây khi ở bên Lục Duyên Lễ cậu làm chuyện đó rất thường xuyên. Cậu đoán có lẽ lần khai trai đó làm cậu có chút nếm được mùi vị, không kìm chế được.
Khi cậu cùng người hướng dẫn đi xuống tầng hầm tập luyện thì tình cờ gặp Lục Đại Cảnh ở bên trong. Người đàn ông thấy họ tới liền buông thiết bị trong tay xuống. Hắn chỉ mặc áo ba lỗ và quần đùi, cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay vẫn đang ở trạng thái căng cứng. Giang Phụng Ân cau mày dời mắt đi chỗ khác.
Người đàn ông lạnh lùng đi lướt qua hai người. Một luồng hơi thở nam tính mãnh liệt xộc vào mũi Giang Phụng Ân. Giang Phụng Ân cắn chặt răng, sau đó cảm thấy cả phòng tập đều tràn ngập mùi vị đó.
Lúc tắm rửa cậu dùng sức kỳ cọ cơ thể, mùi vị kia như dính chặt lên người cậu, làm thế nào cũng không hết. Trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh người đàn ông đứng trước mặt mình khi nãy.
Giang Phụng Ân đột nhiên đá chân một cái vào không trung.
Điên rồi, Giang Phụng Ân.
(6)
Giang Phụng Ân đột ngột mở mắt, há miệng thở dốc từng ngụm lớn.
Người đầy mồ hôi nhớp nháp, cậu mất gần một phút mới thoát ra khỏi giấc mộng.
Hạ thể dính dấp ướt nóng, cậu xốc chăn lên, quần lót ướt một mảng, tản ra mùi tanh nồng. Cậu không nhớ lần mộng tinh trước là khi nào, từ lúc mang thai đến giờ chưa từng bị. Cố tình lại là đêm qua, cậu mơ thấy mình cùng em trai của chồng làm tình dưới tầng hầm.
Thật sự điên rồi.
Cái lồn kia cũng ướt đẫm. Cậu đưa tay sờ xuống, tự mình giật mình, vội bám vào tường suýt nữa không đứng vững. Như để nhắc nhở cậu đang động dục, dương vật từ từ cương lên, lồn cũng ngứa ngáy dữ dội.
Cậu thở hổn hển nằm trong bồn tắm, một lát sau rên rỉ rầu rĩ một tiếng, hư thoát nhắm mắt lại.
Lục Đại Cảnh thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn lên lầu. Mãi đến khi Giang Phụng Ân từ trong phòng đi ra, mặt cậu đỏ bừng, ngực phập phồng chậm chạp, nhưng biểu cảm lại rất khó coi. Quay đầu chạm mắt với Lục Đại Cảnh, cậu lập tức hoảng loạn dời mắt đi chỗ khác.
Lục Đại Cảnh nhíu mày.
Ăn cơm xong Giang Phụng Ân vội vã trở về phòng ngủ, buổi tập chiều cũng hủy bỏ. Ánh mắt Lục Đại Cảnh trắng trợn táo bạo đặt trên người cậu khiến cậu sởn gai ốc. Có lẽ vì chột dạ, Giang Phụng Ân chỉ đành cắn răng nhịn xuống. Nhưng càng đợi lâu, cậu càng không nhịn được cả người nóng ran. Chờ cậu hoảng loạn trở về phòng ngủ, bên dưới lại ướt đẫm.
Cậu liên tục nhắc nhở bản thân đó là em trai của chồng, là em chú, cậu đã phạm sai lầm một lần, không thể có lần thứ hai. Cậu ổn định tinh thần, nhưng lại không khống chế được cơ thể nóng lên. Cậu một tay đưa xuống giữa háng, một tay cầm điện thoại gọi cho Lục Duyên Lễ.
Chuông reo rất lâu, không ai bắt máy.
Giang Phụng Ân cắn răng đi vào phòng tắm tát nước lạnh lên mặt. Đầu óc tỉnh táo hơn chút, nhưng cơ thể vẫn nóng. Cậu vô thức vuốt ve bụng bầu, lòng rối bời. Vô tình liếc thấy chiếc khăn tắm bên cạnh, cậu không tự chủ được ghé sát vào ngửi.
Trên đó còn vương mùi gỗ bạch đàn nhàn nhạt, là mùi sữa tắm Lục Duyên Lễ thường dùng. Cơ thể càng thêm khô nóng, cậu vừa ngửi mùi hương đó vừa tuốt lộng dương vật của mình. Chiếc khăn tắm dài bị cậu kẹp giữa hai chân, cái lồn ướt đẫm từng chút từng chút cọ xát lên mặt khăn.
Lần này dục vọng ập đến mãnh liệt, cậu cảm thấy mình như bị treo lơ lửng giữa không trung, nửa vời khó chịu. Đúng lúc thần trí hoảng hốt, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân—
"Anh đang làm cái gì vậy."
Giọng nói lạnh băng của người đàn ông dọa cậu cứng đờ cả người. Cậu quay đầu thấy Lục Đại Cảnh đứng ở cửa. Hắn như vừa ngủ trưa dậy, chỉ mặc quần đùi rộng thùng thình và áo ba lỗ. Giang Phụng Ân ngước mắt lên, tầm mắt vừa vặn nhìn thấy giữa háng hắn, một cây rất to...
Giang Phụng Ân thở càng lúc càng thô, nghiến răng hỏi: "Cậu vào bằng cách nào?" Cậu nhớ rõ mình đã khóa cửa. Nhưng không đợi cậu nghĩ lại, người đàn ông đột nhiên cúi xuống cắn môi cậu.
Hắn như dã thú gặm cắn cơ thể cậu: "Không phải anh gọi tôi tới sao."
Sáng nay ánh mắt kia của Giang Phụng Ân, câu dẫn hắn, treo hắn lên, đói khát đến không ra hình người.
Tim Giang Phụng Ân thót lên, vội đưa tay chống lên ngực người đàn ông: "Tôi không... có."
Người đàn ông ngược lại không cưỡng ép, bị cậu đẩy như vậy liền lùi lại một chút, lạnh lùng nhìn cậu.
Cơ bắp dưới tay nóng hầm hập, mang theo sức mạnh giống đực bừng bừng phấn chấn. Nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông từng chút từng chút đập vào lòng bàn tay cậu. Giang Phụng Ân cảm thấy càng nóng hơn.
Thấy Giang Phụng Ân bất động, Lục Đại Cảnh lại tiến về phía trước ghé sát vào cậu. Giang Phụng Ân cảm nhận được người đàn ông đè lên mình, cơ thể nóng bỏng dán chặt vào nhau. Đùi bị một vật cứng ngắc chọc mạnh vào. Giang Phụng Ân cúi đầu liền thấy cây cặc cực nóng thò đầu ra từ ống quần bên phải, quy đầu đỏ đến phát tím.
Bên trong hắn không mặc quần lót.
Nhiệt khí lại bốc lên, lồn trào ra một vũng lớn nước dâm, ngay cả đôi tay đang chống lên ngực người đàn ông cũng mềm nhũn mất sức.
Lục Đại Cảnh tóm lấy eo sau cậu một cái, bóp mặt cậu rồi hôn xuống. Giang Phụng Ân không cự tuyệt nữa. Cậu có thể cảm giác được cặc của người đàn ông cách lớp quần mỏng dính sát vào đùi ngoài của cậu.
Cậu có thể tưởng tượng được thứ đó to lớn và nóng bỏng đến mức nào.
Giang Phụng Ân nuốt nước miếng như đang kìm nén, cuối cùng vẫn không nhịn được đưa tay luồn vào ống quần Lục Đại Cảnh. Cự vật kia nóng hổi chạm vào ngón tay cậu, cậu rụt lại một chút, nhưng giây tiếp theo lại nắm chặt lấy nó trong tay.
Cũng giống như cặc của Lục Duyên Lễ, vô cùng thô to, có thể cảm nhận được những đường gân xanh dữ tợn đang giật giật, nóng đến mức lòng bàn tay cậu tê dại.
Động tác của Lục Đại Cảnh khựng lại. Bàn tay ấm áp khiến cặc hắn cảm thấy cực kỳ thoải mái. Hắn đứng thẳng dậy nhìn hành vi dâm đãng của Giang Phụng Ân khi đưa tay vào trong quần mình, sau tai nóng bừng lên.
"Giang Phụng Ân, anh cũng thật là..."
Không đợi hắn nói hết, tay Giang Phụng Ân hơi siết chặt lại, ngón cái cọ xát lên quy đầu mẫn cảm. Lục Đại Cảnh trong nháy mắt mềm nhũn eo, dựa vào vai Giang Phụng Ân.
"Cậu cũng giúp tôi làm một chút... Đừng cắm vào..."
Lục Đại Cảnh hung hăng cắn một cái lên cổ cậu, đưa tay giúp Giang Phụng Ân tuốt lộng.
Trong phòng tắm rất nhanh chỉ còn lại tiếng thở dốc ướt át. Lục Đại Cảnh liếm láp dày đặc trên cổ Giang Phụng Ân. Vì dựa quá gần, bụng hắn cũng dán chặt vào bụng bầu của Giang Phụng Ân.
Đây là chị dâu của hắn, là vợ của anh trai hắn, ngay từ đầu hắn đã biết.
Nhưng khi hắn ngây ngốc, người đàn ông này đối xử với hắn quá tốt. Ngay cả khi thỉnh thoảng đột nhiên tỉnh táo, hắn cũng hiếm khi giả vờ ngây ngô để tận hưởng sự dịu dàng của người đàn ông này. Lục Đại Cảnh biết sự dịu dàng này xuất phát từ tình yêu của người đàn ông dành cho Lục Duyên Lễ.
Cho đến một lần tỉnh táo nọ, hắn phát hiện cặc mình đang ở trong cơ thể người đàn ông, hắn đã không nhịn được mà cưỡng bức cậu.
Vì thế người đàn ông sợ hãi bỏ chạy.
Bao nhiêu năm như vậy đều đã qua, nhưng người đàn ông mới rời đi mấy tháng hắn liền không chịu nổi.
Cứ coi cậu như chị dâu của mình cũng được, chỉ cần cậu ở bên cạnh hắn.
Lục Đại Cảnh đều đã quyết định như vậy, nhưng Giang Phụng Ân lại hết lần này đến lần khác câu dẫn hắn.
Hắn rũ mắt nhìn người đàn ông đang sướng đến thất thần, ngón tay không hề báo trước mà thọc vào lồn cậu.
"Ưm a..." Bên trong lập tức co rút dữ dội.
Giang Phụng Ân nắm chặt cánh tay hắn nhưng không đẩy ra. Lục Đại Cảnh hôn lên chóp mũi cậu, ngón tay khuấy đảo vài cái bên trong, sau đó cởi quần, chĩa cặc ngay ngắn vào cái lồn múp míp kia.
Khi vật cứng như gậy sắt phá vỡ thịt lồn tiến vào, Giang Phụng Ân sướng đến mức muốn hét lên. Cậu thừa nhận mình thực sự có chút quá cô đơn. Cậu vô cùng nhớ cảm giác con cặc to lớn của Lục Duyên Lễ cắm vào cơ thể mình. Vào giờ phút này, cậu thế mà lại cảm thấy Lục Đại Cảnh cũng có thể.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store