ZingTruyen.Store

Hoan Kuroko No Basket Knb X Reader

"Aniki! Sei-kun!" Đội Trinh Sát đã quay trở về sau cuộc thăm dò ngoài tường thành. Đã được vài tháng kể từ khi bảy người kia gia nhập đội của Levi. Tuy nhiên, [Tên] không biết vì sao cô luôn cảm thấy bất an. Cảm giác này nó bồn chồn không giống như lần đầu tiên cô ra khỏi tường, nhưng lại rất lo lắng.

Cô cứ linh cảm rằng một người nào đó sẽ rời xa mình...và đúng là thế thật...
.
.
"Sao?" Akashi quay lại, nhìn [Tên] với đôi mắt hai màu sắc lẹm.

Trong ánh mắt đó, cô biết Akashi mà cô quen đã biến mất rồi...

[Tên] vùng dậy khỏi giấc mơ. Đã vài tháng nay, cô ăn ngủ không yên bởi giấc mơ đó; không, cơn ác mộng đó. Thật kì cục là trong thời đại này, ác mộng của hàng ngàn người là titan thì ác mộng của cô đơn giản là ánh mắt của người đó...

Lắc đầu lia lịa, [Tên] cố gắng xóa bỏ hình ảnh kia đi và bắt đầu một ngày mới. Hôm nay không có bất cứ hoạt động gì vì họ mới trở về từ cuộc trinh thám và rất nhiều người bị thương. Cô bước vào phòng bệnh và mùi tanh nồng xộc thẳng lên mũi, mùi của máu.

Như những lần khác, vết thương của mọi người rất nhiều kiểu khác nhau; nhẹ thì bị trầy da hoặc trật xương, nặng thì mất cả một số bộ phận cơ thể trông rất thảm thương và đau đớn. May mắn cho lần này là số người thương vong là rất ít. [Tên] xắn tay áo lên và bắt tay vào việc trị thương cùng mọi người.

***

"A chết, tôi xin lỗi!" Tối hôm đó về phòng, cô đâm phải một người nào đó. Người đấy khá thấp, chỉ cao bằng bằng cô "A...ni...ki..." [Tên] nói với một giọng buồn rầu.

Levi và Akashi là hai người con trai duy nhất thấp đến như vậy ở trong quân đoàn. Cô cảm thấy khá là mấy mắn khi người cô đâm vào là Levi. Tuy nhiên, cũng khá là tiếc. Nếu như lúc đấy, người cô đâm là Akashi thì có lẽ cô đã có lí do để nói chuyện rồi...

"[Tên]..." Levi chợt nắm lấy cổ tay cô "Lát nữa nay gặp anh ở trên sân thượng."

Sân thượng không phải là nơi lí tưởng để gặp nhau xét theo giọng nói của Levi. Có sự thúc ép và nghiêm trọng mà anh ấy rất ít khi sử dụng với cô. Tuy nhiên, chắc chắn Levi sẽ phải có một lí do để chọn nơi đấy làm điểm hẹn nên cô cũng im lặng và gật đầu...

"Anh chờ lâu chưa vậy?" Lúc [Tên] lên sân thượng cũng là lúc Levi đang ngẩng lên nhìn trời. Đã mấy tháng rồi cô không nhìn thấy vẻ mặt này của anh ấy, vẻ mặt rất yên bình và thanh thản.

Rồi Levi quay sang cô "Em ngồi đi." Kèm theo một nụ cười nhẹ mà rất dịu dàng.

[Tên] hơi sốc với biểu cảm của Levi, không, rất sốc thì đúng hơn. Cô tưởng Levi gọi cô gặp riêng hôm nay để quở trách, ai ngờ anh ấy lại cười cơ chứ. [Tên] ráo rác nhìn quanh, hết chỗ này đến chỗ khác. "Em làm gì vậy?" Levi hỏi với một vẻ mặt khó hiểu.

"Tìm một thứ."

"Thứ gì?"

"Biểu hiện xem ngày mai có phải là tận thế không. Levi, anh vừa cười đấy!" Cô cười, trêu trọc Levi. Ngay sau khi nghe thấy câu nói của [Tên], vẻ cau có lại hiện hữu trên khuôn mặt của Levi.

"Tch. Im mồm và ngồi đi!" [Tên] ngồi xuống bên cạnh Levi "Gần đây em trông có vẻ mệt mỏi. Em ngủ có đủ giấc không vậy?" Levi hỏi, giọng vẫn rất nhẹ nhàng và êm đềm, tựa như cơn gió khẽ thoảng qua vậy.

[Tên] lắc đầu "Không đâu, em ngủ nhiều mà."

"Nói dối. Mắt em thâm quầng hết cả lên rồi kìa!" Levi lườm cô với ánh mắt sắc sảo, giọng nói thay đổi nhiều đến đáng kinh ngạc "Anh nhớ mình giao rất ít việc cho em, càng không đến mức phải khiến em thức đêm. Vậy thì tại sao mắt em lại thâm đến thế?" Levi tra hỏi, [Tên] như bị cứng họng.

"Em..." Cô không muốn nói Akashi là người khiến cô mất ngủ, nếu không chuyện gì xảy ra (giữa hai thánh S) thì có mà trời mới lường được. Chắc chắn Levi sẽ suy nghĩ rằng Akashi đã làm điều gì đó tồi tệ đến [Tên] đến mức cô phải mất ngủ.

"Thôi, không có gì đâu mà, anh đừng lo!" Cô tạo nên một nụ cười tươi nhất có thể. Nhưng những gì Levi phản ứng là hoàn toàn ngược lại.

"Nhóc con đừng có mà gượng cười!" Levi đặt một tay, che mắt của [Tên] và kéo cô.

Bị kéo bất ngờ, [Tên] hét lên và ngã xuống, đầu gối lên đùi của Levi.

"Nằm xuống và nghỉ ngơi đi!" Levi ra lệnh.

"Nhưng..." Cô cố gắng ngồi lên nhưng lại bị cậu ấy kéo xuống.

"Không nhưng nhị gì hết! NẰM.XUỐNG.VÀ.NGHỈ.NGƠI.ĐI!" Levi gắt lên và [Tên] chỉ dám im ỉm mà nhắm tịt mắt.

Nếu Levi muốn cô nằm xuống và nghỉ ngơi thì tại sao lại là sân thượng cơ chứ? Đáng lẽ anh ấy sẽ bắt cô không được rời khỏi phòng ngủ và sẽ túc trực cho đến khi nào cô ngủ mới thôi. Hoặc có thể anh ấy muốn ngắm sao, nhưng tại sao lại bắt cô ở đây? [Tên] nhắm mắt và cố gắng ngủ như lời của Levi nhưng đầu óc không thể nào nghỉ ngơi được, cô vẫn đang thắc mắc.

"Nè, aniki..."

"Im lặng và ngủ đi!"

"Ani..."

"Anh đã bảo là im lặng và ngủ đi cơ mà?!" Levi gắt gỏng.

"Anh để em hỏi một câu thì em sẽ ngủ, được chưa?" [Tên] tức giận hét lên. Levi hơi ngỡ ngàng, rồi lại nhìn cô.

"Tch. Cái con bé rắc rối. Hỏi đi!"

"Tại sao lại bắt em ngủ trên sân thượng?"

"Tại anh muốn ngắm sao."

"Anh muốn ngắm sao thì liên quan gì đến việc em ở đây?"

"Tại vì anh muốn em ở đây."

"Em ở đây để làm gì?"

"Cái con nhóc chết tiệt này, như thế là bao nhiêu câu rồi?" Levi che mắt cô đi "Giờ thì ngậm mồm và đi ngủ ngay lập tức!"

"Em xin lỗi." [Tên] thì thào, khuôn mặt rất hối lỗi. Levi đang rất tức giận vì một lí do nào đó mà cô không biết. Và cô có linh cảm nhiều phần lỗi là do cô. Nhưng cô đã làm gì đâu?

Một lúc lâu sau, khi cảm thấy [Tên] đã ngủ ngon, Levi cảm thấy trong mình phần nào đã thư giãn hơn trước. Chính cậu cũng không hiểu vì sao mình lại hẹn cô ấy lên trên sân thượng. Đáng lẽ cô ấy phải nằm ngủ rất yên ở trên chiếc giường mềm mại, nằm trong chiếc chăn ấm áp.

Vậy mà giờ đây, [Tên] đang nằm trên sàn gạch cứng đơ và lạnh toát của sân thượng chỉ vì sự ích kỉ của cậu!

Chờ đã...lí do mà Levi gọi [Tên] lên đây, không phải là vì cậu muốn ngắm sao hay cái nhảm nhí gì đó cả. Tất cả chỉ là vì sự ích kỉ của cậu. Levi muốn là người nhìn thấy [Tên] ngủ, người duy nhất nhìn thấy [Tên] ngủ. Cậu không muốn cô ấy ngủ chung phòng với mọi người trong đội. Dù tất cả đều có giường riêng và [Tên] ngủ ở một nơi rất cao, ít người leo lên đấy. Tuy nhiên, khả năng họ nhìn thấy cô ấy ngủ là hoàn toàn có thể.

Đáng ghét! Sao bây giờ Levi mới nhận ra rằng cậu thật ích kỉ cơ chứ? Nhìn xuống [Tên] đang nằm ngủ ngon lành trên đùi mình, Levi khẽ thở phào. May mà cô ấy ngủ ngon.

Một lúc sau, Levi quyết định đưa [Tên] về văn phòng của mình. Cậu đặt cô lên chiếc ghế đệm, đắp chăn cho [Tên] và lặng yên ngồi ngắm nhìn khuôn mặt đang ngủ.

"Vì sao em lại ở đây ư? Vì anh muốn được ở một mình cùng em." Levi nói, tay khẽ vén tóc mái của [Tên] qua tai "Anh là một thằng anh ích kỉ mà." Rồi cậu nâng niu những sợi tóc khác và hôn nhẹ lên đó. [Tên] cựa quậy.

Bỗng nhiên, khuôn mặt [Tên] thay đổi. Sắc mặt của cô tối sầm lại và nhăn nhó; mồ hồi bắt đầu túa ra. Cô quay qua quay lại, miệng lẩm bà lẩm bẩm vài điều gì đó mà Levi không thể nghe nổi.

"Nào, ngủ yên đi. Có anh ở đây rồi." Levi cố gắng nói một cách nhẹ nhàng để giúp [Tên] xua tan đi ác mộng của cô ấy. Nhưng nó không có ích một chút nào cả. Rồi một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Levi. Cả hàng chục năm sau, nếu cậu còn sống thì cậu vẫn sẽ không ngừng thắc mắc vì sao lại có ý tưởng đó trong mình.

"MẸ KIẾP! [Tên], anh xin thề, nếu em mà thức dậy vào lúc này thì anh sẽ hối hận cả đời mất!" Levi thầm rủa.  Đến tận kiếp sau, nếu Levi có trí nhớ về kiếp trước thì cậu sẽ vẫn tự hỏi tại sao mình lại làm một việc như thế.

Và cậu đặt một nụ hôn lên môi của [Tên]. Một nụ hôn không quá dài, nhưng lại để lộ tất cả những cảm xúc mà Levi muốn giấu kĩ trong lòng nhất trong nhiều năm qua.

"Ngủ ngon nào, anh yêu em."

"A..." Cô ấy thầm thì, mỉm cười và ngủ rất ngon. Nhưng Levi không khỏi căng thẳng và lo lắng bởi vì...

A...

...có thể là Aniki...cũng có thể là Akashi...

***

And now, the plot twist officially begins =)))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store