ZingTruyen.Store

Hoan Forthbeam Nam Khoi Khoa Ky Thuat Ten Bac Si Man Ro Transfic

Lời kể của Beam.

Chẳng có sự vòng vèo, bí mật hay ngạc nhiên chút nào về thoả thuận giữa thằng Pha và Forth cả. Forth đã nói hết tất cả với tôi, dù nó vẫn còn có chút lưỡng lự, sau khi tôi hỏi liên tục bởi vì thằng Pha đã bắt nó không được nói.

Tôi phát hiện ra điều đó đã xảy ra từ lúc thằng Pha tới đối đầu với Forth để hỏi cảm giác của Forth đối với em Yo là gì.

Mọi người đều nghĩ rằng Forth thích em Yo vì cái cách nó đối xử với Yo hoàn toàn khác với những người còn lại. Tuy nhiên, khi nhìn thấy tôi trông như thế nào và tôi cũng không biết tôi trông như thế nào đâu, Forth liền nhanh chóng giải thích rằng nó chỉ coi Yo là đứa em trai bé bỏng cần được người khác chăm sóc. Nó không thể cảm thấy bất cứ thứ gì hơn điều đó, không giống với cảm giác khi nó đứng gần tôi: Cảm giác đó giống như gió cuốn, điện giật, hạnh phúc tới mức tim đập nhanh không kiểm soát, và những điều này nó chưa từng cảm nhận được khi ở bên cạnh ai khác cả. Không ai có thể chiếm đóng toàn bộ tâm trí nó và làm trái tim nó bối rối như tôi làm.

Tôi chán nản đảo mắt một vòng và muốn đưa tay lên bịt miệng nó lại rất nhiều lần rồi vì nó quá sến, những điều nó đang nói làm cho tôi rùng mình sợ hãi!!!

Dù sao thì, Forth đã nói với Pha rằng nó thích tôi chứ không phải là Yo.

Vậy là thằng Pha biết hết mà nó không thèm nói câu nào cả -_-"

Một lần nữa, thằng Pha lại cư xử chẳng khác gì một người cha luôn ở bên cạnh bảo vệ những đứa con như tôi và Kit, đã đặt ra một thoả thuận với Forth trước khi nó cho phép Forth theo đuổi, tán tỉnh tôi.

Chết tiệt!! Ai nói tôi cần sự cho phép của nó hả?? Ai cần sự tán thành của ai chứ??? Tao không phải con gái!!!

Thứ nhất, Forth phải ngăn chặn tất cả những sinh viên khoa Kỹ thuật có ý muốn theo đuổi Yo.

Thằng Forth, mày chắc chắn rằng đây là tốt cho tao thay vì tốt cho nó sao?? -__-"

Từ sau ngày cuộc thi kết thúc, không chỉ có Ming thu hoạch được rất nhiều fan hâm mộ, bao gồm cả nam và nữ, tới từ rất nhiều khoa khác nhau mà còn cả Yo nữa, em ấy đã chiếm lấy trái tim của tất cả mọi người bởi sự đáng yêu và dễ thương của em ấy. Dù sao, Pha cũng là một thằng người yêu có tính chiếm hữu cao, nó không muốn bất cứ một người nào bén mảng tới gần em Yo yêu quý của nó trong khi bọn nó còn chưa chính thức công bố mối quan hệ với mọi người. Bọn nó vẫn đang chờ thời gian thích hợp.

Và thứ hai...

Nếu như Forth dám làm cho tôi buồn dù là vì bất cứ chuyện gì, nó sẽ mất đi toàn bộ quyền ở bên cạnh tôi và chắc chắn sẽ không thể nói chuyện hay thậm chí là gặp mặt tôi dù chỉ một lần bởi thằng Pha sẽ làm mọi cách để tách chúng tôi ra...

.

.

.

Tôi không biết nên nghĩ gì về điều kiện cuối mà bọn nó thoả thuận với nhau. Chúng tôi là bạn từ thuở nhỏ. Pha dường như rất thích yêu cầu chúng tôi làm mọi thứ theo ý nó, nhưng nó luôn luôn lo liệu hết tất cả cho chúng tôi. Nó sẵn sàng đánh nhau với bất kì kẻ nào dám làm chúng tôi tổn thương... Tôi đã nghĩ, bây giờ nó đang điên cuồng yêu và bận rộn chăm sóc với em Yo yêu quý của nó, nên sẽ chẳng còn quan tâm tới tôi và Kit nữa...

Tôi đoán... Chắc là tôi đã nhầm rồi...

Tình bạn chúng tôi đã xây dựng nên từ nhiều năm giống như những dây thần kinh không thể thiếu được trong một cơ thể, có thể rất khó nhìn thấy nhưng nó là thứ thiết yếu để chúng tôi có thể sống sót. Dù có chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai, dù chúng tôi có phải bận rộn công việc mà cách xa nhau...

... Chúng tôi vẫn sẽ luôn ở đó vì nhau.

Oi, m* nó!!! Từ khi nào tao trử thành một thằng ủy mị tới mức này nhỉ?? Như là tôi có lựa chọn khác ngoài trở thành bạn của bọn nó và không dính liền bên bọn nó ấy... Haha!!

Chỉ đùa một chút thế thôi, bọn nó chính là một trong những điều tuyệt vời nhất mà tôi có được trong cuộc sống này.

.

.

.

Dù sao thì, tôi cũng không moi được mấy thông tin đó từ ngài đàn anh giáo dục một cách miễn phí đâu. Mặc kệ việc tôi đe doạ rằng sẽ không chú ý tới nó nữa, nhưng tới cuối cùng nó cũng có cách riêng của nó để thoả thuận riêng với tôi trước khi nói ra thoả thuận của nó với thằng Pha.

Chúng tôi dự định sẽ có buổi hẹn hò đầu tiên vào ngày hôm nay. Không chỉ là ra ngoài cùng ăn bữa trưa hay bữa tối, mà là làm những gì mà một cặp đôi bình thường (-_-") sẽ làm trong ngày hẹn hò của họ.

Tuy nhiên, Forth chỉ vừa mới gọi điện nói với tôi rằng vụ hẹn hò đó sẽ bị hủy. Nó không giải thích gì cho tôi hết vì có vẻ như nó đang hoảng loạn với hành động đột ngột ngắt cuộc gọi chỉ với một câu xin lỗi.

Điều đó khiến tôi muốn chửi đổng lên với tất cả mọi người vì tất cả mọi thứ, đặc biệt là thằng Forth chết tiệt đã bỏ mặc tôi khó hiểu ở một bên!!! Tôi thậm chí đã gần như không ngủ cả đêm qua bởi vì suy nghĩ về những gì chúng tôi sẽ làm trong buổi hẹn hò đầu tiên. Tôi đã từng hẹn hò rất nhiều lần trước đây. Nhưng, những buổi hẹn hò đó chỉ là cho vui. Đó là cả chuỗi phim dài về những cuộc đối thoại vô nghĩa với mục đích tán tỉnh, ve vãn đối phương...

Khoan đã!!! Đừng vội nghĩ tôi nói như vậy là vì tôi coi buổi hẹn hò lần này sẽ là nghiêm túc. Tôi chỉ nghĩ rằng hẹn hò với Forth sẽ không giống cách tôi từng hẹn hò. Tôi nghĩ nên làm như một buổi hẹn hò của cặp đôi bình thường vì nó là Forth...

...

Các bạn có hiểu ý tôi nói là gì không??? Nó...

...

Ừ thì...

...

Chết tiệt!!! Kệ m* nó đi!! Đừng có quan tâm tới nó nữa!! Dù sao thì, nó cũng đã bị hủy rồi!!

Vì tôi đã thay quần áo sẵn rồi, tôi quyết định sẽ gõ cửa phòng thằng Kit và nói nó ra ngoài chơi với tôi. Những ngày cuối tuần nên được tổ chức ở ngoài thay vì cứ ở trong bốn bức tường của kí túc xá mặc dù chúng tôi còn cả đống bài tập chết tiệt cần phải giải quyết.

Tôi đoán, chắc chúng phải chờ cho tới lúc tôi thực sự muốn làm thôi.

Tôi đã nghĩ ràng Kit sẽ phàn nàn khi tôi kéo nó ra ngoài cùng. Tôi cũng đã sẵn sàng tinh thần, sẽ kéo nó ra khỏi nhà dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Nhưng, thật ngạc nhiên khi nó không hề mắng chửi tôi luôn. Nó đồng ý ra ngoài với tôi mà không làm ầm lên một chút nào.

Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây sao?? Hay tận thế sắp tới rồi!!!

"Tao cần mua vài thứ, đó là lý do tại sao tao đồng ý đi với mày" Kit giải thích.

Tôi vẫn không thể tin được những gì nó nói nên tôi nhìn nó với ánh mắt hoài nghi. Nó chỉ đảo mắt chán nản rồi đẩy tôi tới vị trí xe tôi đỗ. Tôi thường là người lái xe mỗi khi chúng tôi ra ngoài.

Chúng tôi đều giữ im lặng khi tôi lái xe. Đây lại là một điều bất thường khác. Tôi không thể nhớ được liệu có lúc nào chúng tôi giữ im lặng như lúc này mỗi khi ở cạnh nhau nữa. Kể cả ở những lần chúng tôi ôn tập chuẩn bị bài kiểm tra cùng nhau, không ai có thể dừng không nói tiếng nào dù chỉ trong một phút.

Đây chính là lần đầu tiên.

Và tôi thực sự thắc mắc tại sao lại như thế.

Tôi nhìn về phía Kit. Nó dường như đang chìm đắm vào dòng suy nghĩ của riêng nó đến nỗi chẳng chú ý rằng tôi đang nhìn nó chằm chằm. Nó chỉ cầm gói bánh xốp phủ sô cô la trên tay tạo ra nhưng tiếng sột soạt như nửa muốn bóc nửa không muốn. Khi tôi phải dừng xe lại do tắc đường, tôi lấy lại gói bánh KitKat khỏi tay nó, khiến nó ngay lập tức thoát ra khỏi trạng thái xuất thần, tức giận nhìn về phía tôi.

"Trả lại cho tao!!" Nó hét lên.

Nó cố lấy lại gói bánh từ tôi. Nhưng tôi lại quẳng gói KitKat đó qua một bên.

"Đây là món ăn vặt mày thích nhất khi còn ở Trung học. Nhưng từ khi mày ăn kiêng vì muốn giảm cân, mày đã ngừng không ăn nó nữa. Mày đã bắt đầu ăn lại từ bao giờ vậy?? Tao tưởng mày vẫn còn đang ăn kiêng??" Tôi cố ý tọc mạch.

"Tao không còn ăn kiêng nữa!! Tao cũng chả quan tâm nếu có béo lên thêm lần nữa"

"Thật sao?? Tháng trước mày còn nói mày phải giữ cân, đó là lý do mày đã không đi ăn buffet cùng bọn tao."

"M* nó!! Thằng Beam?! Sao mày nhiều chuyện thế nhở??"

"Bởi vì tao là người hay tò mò về mọi chuyện mà. Vậy, sao đột nhiên mày thay đổi quyết định thế?? Hay có người nào đó nói với mày là sẽ ổn thôi, mày có thể ăn bất cứ thứ gì mày thích vì người đó chẳng quan tâm nếu như mày có béo lên"

Nó đột nhiên cứng đờ người. Tôi cười rộng tới tận mang tai, tôi nghĩ tôi đã đánh trúng điểm yếu rồi.

Kit chỉ ngồi lại vào ghế lái phụ, sau đó khoanh tay lại trước ngực rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi không biết nó đang nhìn những chiếc xe xung quanh từ cái tốc độ đi xe chậm như rùa bò của chúng tôi hiện tại hay nó đang nhìn về một khoảng không vô định giống như tôi vẫn thường làm mấy ngày nay.

"Beam..." Nó gọi to sau vài phút giữ im lặng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm qua ô cửa sổ. "Mày có cảm giác thế nào khi Forth bắt đầu theo đuổi mày??"

"..............."

"Mày có cảm thấy kì quặc hay gì đó tương tự như vậy không??"

"Sao?? Ghen vì Forth theo đuổi tao thay vì mày sao??" Tôi ghẹo gan nó dù tôi biết rằng câu hỏi của nó hoàn toàn không có nghĩa như vậy. Tôi chỉ là... Không thể trả lời được câu hỏi ấy.

"Đ*t m* mày! Tao không phải mấy con khốn thích ở đó giành giật đàn ông của người khác. Tao cũng đ*o phải đàn bà... Tao chỉ... Tao chỉ muốn biết được mày thực sự cảm thấy như thế nào, bởi vì thực lòng mà nói... Bây giờ... Tao đang rất bối rối"

"Bối rối với cái gì??"

Cuối cùng, chúng tôi cũng thoát được khỏi tắc đường.

"Bối rối vì tất cả mọi thứ... Tao biết tao không phải là gay. Tao không có hứng thứ với những người đàn ông khác. Tao thích phụ nữ với ngực bự... Nhưng tại sao tao lại có những cảm giác bối rối như thế này khi ở bên cạnh nó?? Tại sao tao lại xúc động, lại khó chịu mỗi lần có người bày tỏ tình cảm với nó?? Rồi tao sẽ cảm thấy vui vẻ khi nó nói những lời sến sẩm đáng ghét nhưng cũng rất đỗi ngọt ngào đó. Tao thấy... Thật thất bại..."

Tôi đặt tay lên vai Kit vỗ nhẹ an ủi trong khi mắt tôi vẫn còn phải nhìn vào con đường phía trước. Chúng tôi cơ bản là đã ở trên một con thuyền rồi, một con thuyền của sự mất mát và bối rối.

"Mingkwan??" Tôi hỏi

Phải mất vài phút trước khi nó gật đầu.

Thật là châm biếm đúng không??

Không lâu trước đây, chúng tôi chỉ vừa cố gắng hết sức giúp bạn thân theo đuổi được người nó yêu. Chúng tôi thậm chí còn nghĩ em Yo chính là nam châm hút sinh viên khoa Kỹ thuật vì cả hai Trăng khoa Kỹ thuật lúc nào cũng dính sát bên em ấy, chăm sóc em ấy từng chút một, mà lại không hề nghĩ rằng chúng tôi sẽ bị vướng vào cả mớ hỗn độn này với hai vị Nam khôi kia.

Đây là nghiệp chướng chúng tôi phải chịu vì đã cứ thích nhúng mũi vào chuyện của người khác sao?? Bởi vì tôi không biết phải làm thế nào để hiểu ra được tình trạng rối rắm này nữa rồi.

"Mày có nghĩ chúng ta nên hỏi thằng Pha về chuyện này không??" Tôi hỏi khi cẩn thận đưa xe vào bãi đỗ.

"Tao đã hỏi rồi. Và nó chỉ nói rằng đừng có suy nghĩ quá nhiều về chuyện đó... Hãy nghe theo lời trái tim chỉ dẫn"

Tôi nhướng lông mày.

"Nó nghĩ nó đang ở trong một vở melodrama hay cái gì đó tương tự như vậy hả mà nói thế chứ?? Hồi trước nó còn thảm hại hơn cả chúng ta bây giờ!!"

(Melodrama: là một tác phẩm kịch tính trong đó cốt truyện thường mang tính giật gân và được thiết kế để thu hút mạnh mẽ cảm xúc, được ưu tiên hơn so với đặc tính chi tiết. Các nhân vật thường được vẽ đơn giản, và có thể xuất hiện rập khuôn)

"Mày nói đúng"

Chúng tôi cười thoải mái rồi cùng bước xuống xe.

"Mày có nghĩ chúng ta nên gọi thằng Pha đi cùng không" ~~~ Kit.

"Thôi... Giờ này chắc nó đang bận ở nhà ôm ấp bé người yêu dễ thương của nó rồi" Tôi trả lời.

Chúng tôi hiện tại đang ở khu phố mua sắm của Bangkok. Như thường lệ, nơi đây vô cùng ồn ào náo nhiệt như tất cả mọi người đều có cùng suy nghĩ không nên dành ngày cuối tuần ở trong bốn bức tường giống tôi. Nơi nào chúng tôi đi đến cùng có đầy ắp người. Chúng tôi đã gần như bị kéo tới kéo lui trên đường và chẳng thể đi tới được điểm cần đến. Nhưng, như vậy cũng tốt, bởi vì chúng tôi có thể quên được hai người đàn ông làm trở ngại tâm trí chúng tôi, dù chỉ là trong một phút giây nào đó...

Sau khi Kit mua một vài đồ cá nhân, chúng tôi đi ăn trưa tại một nhà hàng Hàn Quốc vì Kit thèm ăn Kim Chi. Tôi trêu bảo nó thèm là do nó đang mang thai, và nó lập tức chửi tôi trong khi cố đá chân tôi dưới ngầm bàn. Tôi cười thoải mái khi nó không thể đá được tôi. Bé Kitty KitKat hoang dại đã trở lại và tôi thấy vui vì điều đó.

Bầu trời đỏ cam đã dần chuyển sang màu tím than cùng với những ánh đèn lấp lánh đẹp mắt trang trí thêm cho nó. Đó cũng chính là lúc mà tôi và Kit quyết định trở về phòng kí túc.

Chúng tôi ghé qua cửa hàng tiện lợi mua chút snack trên đường trước khi ra bãi đỗ xe. Thật sự rất mệt mỏi như chúng tôi vừa trải qua một cuộc thi Marathon vậy (Nó thực sự giống một cuộc thi Marathon với những người đó). Và cũng lại như thường lệ, chúng tôi bị mắc kẹt trong tình trạng tắc đường đáng ghét...

Chết tiệt!!! M* nó!!!

Tuy nhiên, chuyện tắc đường thường xuyên như vậy lại chẳng phải là lý do khiến tôi bắt đầu thấy bực bội.

Thứ khiến tôi bực bội chính là chiếc xe máy Ducati màu đen đang đi trước chúng tôi đây này.

Dù tôi không thể nhìn thấy được khuôn mặt chủ nhân của chiếc xe đó vì người đó đang đội mũ bảo hiểm và cả 'cô gái' ngồi đằng sau người đó cũng đội mũ nữa, cô ta đang ôm 'người lái xe' rất chặt từ phía đằng sau, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra rõ ràng được ai là chủ nhân chiếc xe cũng như người đang lái chiếc xe đó.

Nó đã nói, nó có vấn đề khẩn cấp cần làm.

Vậy ra, đây là vấn đề khẩn cấp chả nó sao???

Tôi mạnh mẽ huých đầu xe vào đuôi chiếc xe Ducati đó và bấm còi inh ỏi cho tới khi chủ nhân của chiếc xe quay về phía sau nhìn tôi. Ngay cả cô gái không biết xấu hổ đang ngồi phía sau cũng phải bỏ vòng tay quấn chặt như con rắn ra để quay đầu lại nhìn.

"Beam!! Mày đang làm cái trò gì đấy?! Mày đang cố làm cho chúng ta gặp rắc rối đấy à!?" Kit nói, giọng có vẻ hoảng loạn. "Nhìn kĩ đi!! Người lái chiếc xe đó đang nhìn về phía chúng ta!! Anh ta rõ ràng to con hơn mày rất nhiều!!"

Đương nhiên, Kit hoàn toàn không nhận ra được 'người lái xe đó'.

"Đó là Forth," Tôi thờ ơ nói.

'Người lái xe đó' bỏ mũ bảo hiểm lộ ra khuôn mặt ngu ngốc với đôi mắt trợn tròn và cái miệng mở lớn của nó. Mặc dù cửa kính xe tôi dán màu rất tối rất khó để nhìn được người bên trong là ai, nhưng tôi biết nó biết được đây là xe tôi cũng như tôi biết chiếc Ducati kia là của nó vậy.

Tôi khó chịu mở cửa kính xe xuống và đưa ngón tay giữa về phía nó, tuy nhiên, vì những chiếc xe xung quanh tôi đã bắt đầu di chuyển, tôi phải bấm còi thêm một lần nữa để yêu cầu nó nhanh chóng dời đi. Chính xác là do chiếc xe phía sau chúng tôi cũng đã bấm còi thúc giục rồi, và cả cô gái đi cùng với nó cũng vỗ vỗ tay nó ra hiệu nữa. Nó chẳng còn cách nào khác ngoài việc lên xe và lái đi cả.

"Forth và... Một cô gái" Kit ngạc nhiên.

"Không," Tôi trả lời. "Đó là con côn trùng trong hình dáng của một người phụ nữ"

Sau đó, tôi nhấn tăng tốc và đi lướt qua chiếc xe máy chết tiệt đó.

**********

Truyện được dịch từ bản gốc tiếng Anh có tên là "Engineering Moon & the Crazy Doctor" sau khi đã nhận được sự cho phép của tác giả ChervaChenesEklat Nếu muốn REUP truyện yêu cầu nói với tui trước và phải Credit ChervaChenesEklat là tác giả.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store