(HOÀN EDIT-Q1) Bia Đỡ Đạn Phản Công - Quyển 1 (FULL-49TG)
Cô gái làm dự bị (P2)
Cô gái làm dự bị (5)Số tiền này tuy nói là vợ chồng nhà họ Lục cho, cô hiến tặng tủy xương, hơn nữa còn là hai lần, không có ai biết việc hai lần hiến tặng tủy xương đối với thân thể con người đang trổ mã ảnh hưởng lớn như thế nào, nếu như không phải Bách Hợp luyện Cửu Dương Chân Kinh thì sợ rằng đến giờ xương cốt đã bị ảnh hưởng, mặc dù vậy, bây giờ thỉnh thoảng cô vẫn còn thấy được cảm giác đau từ trong xương, loại đau khổ này có thể đoán trước được là sẽ theo suốt cuộc đời cô vì vậy cô cầm tiền của vợ chồng nhà họ Lục nhưng vẫn yên tâm, thoải mái.Chỉ cần thay Lục Chấn Đào mua được một quả thận nữa thôi là từ đây cuộc sống của cô với người của nhà họ Lục không còn dính dáng gì đến nhau nữa."Dù sao chị cũng có chuyện phải đi, em thay chị nói với cha mẹ một tiếng". Lục Thiên Hợp nhìn dáng vẻ Bách Hợp ngẩn người ra, cũng không biết cô có đem lời mình nói để vào trong tai hay không, vì vậy hất đầu một cái, cầm túi sách lên rồi chạy đi. Cô bây giờ đã mười bảy tuổi, trên mặt trang điểm nhàn nhạt nhìn tình xảo lại rạng rỡ, ít đi mấy phần ngây thơ vốn có của cái tuổi này của cô lại nhiều thêm một chút thành thục, quyến rũ. Bách Hợp bây giờ luyện tập võ công, sớm biết cô ta gần đây đã có bạn trai, đây là không thể chờ đợi để đi gặp người trong lòng đi, còn nói cái gì mà trường học có chuyện. Nếu như Lục Thiên Hợp cảm thấy việc chiếm tiện nghi của cô còn dễ dàng hơn so với ức hiếp nguyên chủ thì cô ta đã tính toán sai lầm rồi.Bách Hợp mím môi một cái. Bên kia vợ chồng nhà họ Lục đã lái xe vào tiểu khu, Lục Chấn Đào yếu đuối lại thêm sắc mặt nhợt nhạt được họ đỡ xuống xe.Từ ngoài cửa sổ nhìn một chút, hai vợ chồng đối với Lục Chấn Đào quan tâm chu toàn, chẳng qua chỉ là thời tiết âm u một chút mà bà Lục giống như là rất sợ con trai bị lạnh cóng vậy, từ trong túi xách đeo bên người lấy ra một cái áo khoác giơ lên tay con trai, muốn thay hắn mặc vào. Mà Lục Chấn Đào đang ho nhẹ liền giống như là cảm thấy tầm mắt từ trên lầu vậy, đột nhiên ngửa đầu hướng nhìn lên trời, nhe răng cười.Nhà trong tiểu khu này đều là người có tiền có thế mới có thể ở. Mỗi hộ một cầu thang, nhà nhà họ Lục ở tầng mười sáu, mười bảy, tổng cộng mua hai tầng, lấy ý là thất thượng bát hạ (ý nói chủ ý bất định) chính là hy vọng có thể khiến cho thân thể con trai tốt hơn một chút. Cách khoảng cách xa như vậy mà Lục Chấn Đào lại cảm giác được mình, Bách Hợp khẽ mỉm cười nhưng ánh mắt híp lại.Một nhà ba người đi thang máy lên, không đợi bà Lục nhấn chuông cửa Bách Hợp đã mở cửa ra. Bà Lục một tay cầm túi xách, một tay đỡ con trai có chút bất tiện, theo bản năng liền ném túi trên người mình tới phía con gái:"Chị con đâu?"Bách Hợp mím môi, đỡ lấy túi xách, tiện tay để lên trên tủ giày: "Chị ấy mới có bạn trai, đã đi ra ngoài hẹn hò rồi."Sắc mặt ông Lục liền lập tức trầm xuống nhưng trước mặt con trai nên không nổi giận. Lục Chấn Đào thì tò mò mỉm cười: "Thiên Hợp đã có bạn trai rồi sao?"Giọng nói của hắn hết sức yếu ớt, sắc mặt tái nhợt gần như chuyển sang màu xanh, mái tóc mềm mại dường như cũng không bóng, hết sức ảm đạm dán vào gò má của hắn, nhìn qua lại càng khiến hắn thêm phần bệnh tật. Dáng vẻ hắn rất cao, dáng dấp có chút giống ông Lục, đôi môi kia có vẻ rất giống với bà Lục, lúc này đôi môi trắng bệch gần như trong suốt, nhìn qua dáng vẻ dường như là khí sắc rất kém."Anh cả nhìn tốt hơn nhiều rồi". Bách Hợp vốn không muốn nói ra lời này nhưng không biết tại sao trong lòng lại quan tâm Lục Chấn Đào, bản năng khiến cho cô thốt ra những lời này. Câu này vừa nói ra, ánh mắt Lục Chấn Đào liền sáng lên:"Bách Hợp thật sự thấy anh đã tốt hơn nhiều sao?" Phía cuối câu chuyện Lục Chấn Đào luôn mồm nói hắn đã không muốn sống nữa vì vậy mới không đành lòng để em gái tiếp tục vì hắn mà hiến tặng, cuối cùng đầu độc chết Lục Bách Hợp. Nhưng con kiến hôi cũng ham sống sợ chết, sao hắn không muốn sống nữa chứ? Nếu như hắn thật sự không muốn sống thì những năm này hắn cũng không đến nỗi để mặc cho vợ chồng nhà họ Lục chịu dày vò như vậy.Ông Lục hiếm khi lộ ra mấy phần nụ cười. Nhìn thấy con trai vui mừng, trong lòng thầm thấy lần này về nhà là đúng rồi. Bác sĩ chăm sóc cho con trai từng nói qua, thân thể Lục Chấn Đào càng ngày càng yếu ớt, sợ rằng lần tới cậu phải tiến hành phẫu thuật cũng không còn xa nữa. Lần này để cho anh em hai người bồi dưỡng chút tình cảm khiến cho lúc đó Bách Hợp cam tâm tình nguyện hiến tặng là tốt nhất. Vì vậy ông cũng không có ở bên cạnh nhìn chằm chằm mà ngược lại sắc mặt âm trầm đi gọi điện thoại cho Lục Thiên Hợp.Bách Hợp bị nguyên chủ ảnh hưởng nên lúc này thật sự không dám mở miệng nói chuyện, mím chặt môi. Thế nhưng Lục Chấn Đào lại nói chuyện hưng phấn bừng bừng, cho dù Bách Hợp không để ý đáp lại hắn thì chính hắn cũng có thể nói chuyện không ngừng. Trên mặt bà Lục đầy nụ cười, mặt nhân từ nhìn chằm chằm con trai mình, thỉnh thoảng cầm khăn thay hắn thấm một chút mồ hôi hột trên trán cùng với máu mũi thỉnh thoảng sẽ không tự chủ được chảy ra, trong mắt lộ ra vẻ đau lòng."Được rồi Bách Hợp, anh của con mệt mỏi rồi, không nên để cho anh lại mệt nhọc quá độ." Cảm thấy con trai nói xong hết rồi, nếu không phải thấy tâm tình của cậu tốt thì bà Lục cũng không đành lòng để cho cậu quá mức mệt mỏi. Lúc này nhìn thấy cậu nói một hồi, vì lo lắng cho thân thể của cậu nhưng bà Lục không thể trách móc con trai nên chỉ có thể trách con gái không hiểu chuyện.Bà vừa nói ra lời này thì Bách Hợp khẽ mỉm cười, đứng dậy nhìn Lục Chấn Đào một cái rồi đi vào trong nhà.Lục Chấn Đào ngẩn người, trên mặt lộ ra thần sắc giống như một con thú nhỏ bị thương, tựa đầu rũ thấp xuống. Bà Lục đang an ủi cậu, chỉ nghe cậu nhỏ giọng nói giống như khám phá thế gian vậy: "Mẹ, không có chuyện gì. Con chính là như vậy, có thể sống bao lâu cũng không biết được, mẹ cần gì phải như vậy chứ." Hắn càng nói ra suy nghĩ của mình như vậy, tiếng khóc thút thít của bà Lục lại càng rõ ràng hơn.Không có gì trở ngại, Lục Thiên Hợp bị ông Lục kêu trở lại, tuy không có bị đánh đòn nhưng ông Lục trực tiếp gọi điện cho trường học của cô để cho cô nghỉ một học kỳ, nhốt cô ở nhà. Sự hành hạ này đối với cô gái xinh đẹp ở tuổi của Lục Thiên Hợp mà nói là vô cùng tàn nhẫn. Cô ầm ĩ một trận nhưng sự cứng rắn lại không vượt qua được ông Lục nên bị nhốt giam lỏng ở nhà.Mà Lục Chấn Đào vừa sinh nhật xong thì thận của hắn quả nhiên xảy ra vấn đề, thời điểm đi tiểu ra máu thì bà Lục biết trước tiên. Hai vợ chồng lại vội vàng dọn dẹp đồ cùng con trai đi bệnh viện.Chưa đến hai ngày Bách Hợp đã chờ được bà Lục."Anh trai con cần thay thận, con chuẩn bị một chút, tối nay theo mẹ vào bệnh viện đi". Bà Lục vừa trở lại, không cần thương lượng với Bách Hợp đã tự mình đưa ra quyết định. Lúc này Bách Hợp đang ngồi làm bài tập trong phòng, nghe nói như vậy liền dừng tay một chút: "Mẹ, con đã thay anh trai tìm thận, đã có manh mối rồi." Nhóm máu của Lục Chấn Đào cũng không phải nhóm máu hiếm, muốn tìm ra thận phù hợp với hắn ta vẫn là hết sức dễ dàng. Hiện nay có nhiều người cần tiền nên muốn bán đi một vài bộ phận trên cơ thể mình, bởi vì giá trị quan kỳ dị đã sinh ra một nghề như thế, tự nhiên cũng có người trên chợ đen bắt đầu cùng bận bịu theo.Chỉ cần có tiền, không thứ gì là không có được. Bởi vì Bách Hợp luyện võ công nên cũng không sợ kẻ xấu ám toán vì vậy rất nhanh tìm được một cái chợ đen như vậy, cũng biết được cách thực liên lạc với một người đứng đầu. Bách Hợp còn chưa kịp nói chuyện điện thoại với người đó thì bà Lục liền trực tiếp nói ra một yêu cầu như vậy hơn nữa còn có dáng vẻ như đó là một đạo lý hiển nhiên vậy, tựa như đó chính là đồ vốn thuộc về Lục Chấn Đào chẳng qua chỉ là cất giữ ở nơi Bách Hợp, giờ muốn lấy trở về vậy.Bách Hợp vừa mở miệng, mặc dù không cự tuyệt rõ ràng nhưng ý tứ trong lời nói đã để cho bà Lục hiểu, chẳng qua là trong lúc nhất thời bà còn chưa phản ứng kịp. Bởi vì bà cảm thấy con gái ra đời chính là vì con trai, quá mức thiên kinh địa nghĩa (đạo lý hiển nhiên, chính đáng) cho nên bà không nghĩ đến có một ngày con gái sẽ không cam lòng. Trước kia Lục Bách Hợp tuy đã từng bày tỏ quan điểm rõ ràng rằng mình phải có cuộc sống riêng, có thể cô cũng chỉ muốn không bị hai vợ chồng khống chế mà thôi, còn chưa từng nói ra việc không muốn hiến tặng tủy xương cho Lục Chấn Đào. Chẳng qua cô đã chịu đủ cuộc sống suốt ngày uống thuốc, không thể trải qua cuộc sống thông thường như các bạn bè cùng trang lứa, ngược lại vẫn chưa trải qua thời điểm muốn phản kháng.Không nghĩ tới Bách Hợp đã ngoan ngoãn năm sáu năm, lúc bà Lục buông lỏng cảnh giác thì cô lại bắt đầu đổi ý.Trong lòng bà Lục vừa giận vừa sợ, lâp tức đứng lên, sắc mặt âm trầm xuống: "Con muốn đổi ý?""Con cũng chưa từng đáp ứng, sao có thể nói là đổi ý được?" Nếu như bà Lục còn hơi có chút tình yêu của người mẹ thì mọi người không cần đem da mặt xé rách, dĩ nhiên là tất cả đều vui mừng. Cô thay Lục Chấn Đào tìm một người hiến thận thích hợp, cô lại có võ công, coi như là không đủ tiền thì cũng có thể nghĩ cách kiếm tiền, chỉ cần từ nay về sau muốn đi là có thể đi. Có thể ý của bà Lục hiện nay không phải cô hiến thận không được, đương nhiên Bách Hợp cũng không có khả năng ngoan ngoãn cúi đầu đáp ứng, ánh mắt liền trở nên nghiêm túc:"Con nguyện ý thay anh cả tìm một quả thận hoàn hảo, tương thích với anh ấy. Con sẽ trả tiền, nếu như không đủ tiền...""Câm mồm!" bà Lục nghiêm nghị quát, biểu tình hết sức khó coi, nhìn chằm chằm con gái một hồi lâu: "Mày đừng tưởng rằng mày trưởng thành rồi, đủ vây cánh rồi. Mạng của mày là tao và cha mày cho, nếu như mày không muốn sống nữa thì chúng tao bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi lại. Mày cho rằng nếu như không có anh cả của mày thì mày có tư cách sống trên thế giới này chắc?"Nghe được lời này của bà Lục, trong lòng Bách Hợp hết sức không hiểu: "Quả thật là nếu như không có cha mẹ sinh ra con thì con đã không có tư cách sống trên thế giới này. Nhưng cha mẹ dựa vào đâu mà cảm thấy con nguyện ý bị hai người sinh ra?" Cô thay nguyên chủ hỏi câu hỏi này, lời này vừa thốt ra thì trong lòng Bách Hợp theo bản năng trào ra một nỗi bi ai thương cảm. Cô miễn cưỡng nhịn xuống. Sắc mặt bà Lục xanh mét:"Mày đừng có ngụy biện." Bà bị con gái hỏi đến có chút chột dạ, lại thấy gương mặt Lục Bách Hợp bây giờ đã trưởng thành rất nhiều, thật giống như trong lúc bà lơ đãng con bé đã có sự biến hóa. Trong lúc mình không chú ý tới thì con bé đã trở nên xa lạ rất nhiều. Nhất thời trong lòng bà Lục sinh ra vài phần áy náy nhưng nghĩ tới con trai hiện nay đang phải nằm trong bệnh viện, tí ti mềm mại vừa mới sinh ra đã bị bà hung hãn bóp gãy để cho lòng bà lập tức trở nên nghiêm túc: "Mày không cần cùng tao nói nhảm nhiều như vậy. Mày cứu được anh cả mày thì cứu, không cứu được cũng phải cứu. Đừng có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt."Bà Lục nói đến đoạn này thì giọng chậm lại: "Bây giờ là mẹ nói với mày thì còn hòa nhã, nếu như là cha mày thì chỉ sợ cũng không lo được nhiều như vậy."Uy hiếp con gái xong, vậy mà bà Lục lại thấy Bách Hợp có vẻ không nhúc nhích chút nào, lửa giận trong lòng không khỏi lại càng bốc lên: "Tao hỏi mày một lần cuối cùng, mày có nguyện ý cứu anh cả mày hay không?" Bà Lục nói đến chỗ này thì giọng nói hết sức không tốt: "Tao chỉ đếm ba tiếng..."Cô gái làm dự bị (6)"Mẹ không cần phải đếm. Con nguyện ý bỏ tiền thay anh cả mua một quả thận tương thích về mọi mặt với anh ấy nhưng nếu muốn bắt con hiến thận thì con không muốn." Thấy thai độ của bà Lục như vậy, Bách Hợp cũng lười nói nhiều với bà ta, trực tiếp cúi đầu làm bài tập tiếp. Bà Lục nhìn thái độ cường ngạnh của con gái, trong lòng dâng lên một cảm giác giống như là bị phản bội vậy. Bà vốn vì con trai mới sinh ra cô con gái này, nếu như nó ngay cả một chuyện nhỏ như vậy cũng không làm xong thì lưu lại trên đời này cũng vô ích.Nghĩ tới đấy, bà Lục liền đưa tay ra túm lấy áo của Bách Hợp, muốn lôi cô ra khỏi phòng. Nhưng Bách Hợp vẫn ngồi vững vàng không động, cô vận chân khí trong cơ thể, đứng nói một bà Lục không thể kéo được cô mà cho dù có mười bà Lục cũng không thể nào làm cho cô di chuyển dù chỉ một chút.Mấy lần lôi kéo cũng không được, trong lòng bà Lục vừa giận vừa sợ, đồng thời một cảm giác nghi ngờ cũng dâng lên trong lòng. Con gái tỏ ra quá trấn định, mình cố hết sức cũng không thể làm nó xê dịch, thật sự có chút không bình thường. Lửa giận trong lòng bà Lục bốc lên, cười lạnh hai tiếng liền lấy điện thoại ra bấm số di động của ông Lục, đem tình hình nói qua với ông một lần. Vẫn chưa tới nửa giờ, Bách Hợp nhạy bén nghe được tiếng xe hơi dưới lầu vang lên. Hiện nay thính lực của cô rất tốt, khi vận nội lực thì âm thanh gì trong vòng chu vi mười dặm cô cũng có thể nghe rõ. Rất nhanh cửa đã bị người mở ra từ bên ngoài sau đó một loạt tiếng bước chân nhốn nháo, ông Lục thở hổn hển phi lên lầu, không nói hai lời, vừa vào nhà liền giơ tay đánh về phía Bách Hợp.Lục Thiên Hợp ở cách vách nghe được động tĩnh ở bên này vội vàng đi ra xem. Gần đây cô bị cấm túc tại nhà đang lúc nhàm chán, ngay cả mạng ông Lục cũng cắt. Cô suốt ngày ngồi ngây ngô ở nhà giống như ngồi tù vậy. Vào lúc này nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, vừa thấy ông Lục trở về, đầu tiên cô có chút sợ hãi nhưng thấy Bách Hợp gặp phải xui xẻo lại có chút cảm giác vui sướng khi người gặp họa."Đồ đáng chết". Ông Lục đau đến mức hừ ra thanh tiếng, tay ông giơ lên bị Bách Hợp nhẹ nhàng bắt được, rõ ràng là nhìn qua giống như căn bản không dùng chút lực nào nhưng ông Lục giãy giụa đến khuôn mặt đỏ bừng lên mà vẫn không ra, ông vung tay mấy lần mà căn bản không thể nào thoát ra được, trong lòng không khỏi vừa giận vừa sợ: "Mày lập tức hiến thận cho anh cả mày ngay!""Con không hiến. Con đã nói rồi, con sẽ thay anh cả tìm một người có thể hiến tặng thận cho anh ấy." Bách Hợp nhịn xuống cảm giác muốn cho ông Lục nếm mùi đau khổ lúc này đang dâng lên trong lòng, hung hãn hất tay ông ta ra. Cổ tay ông Lục lúc này đau nhức vô cùng, ông run rẩy đưa tay đi xoa, một mặt âm u nhìn chằm chằm Bách Hợp: "Thận hiến tặng bên ngoài tao không tin.""Có thể kiểm tra bệnh về máu để chờ trường hợp thích hợp mà..." Bách Hợp vừa dứt lời, ông Lục liền không chút do dự nói: "Thận bên ngoài có phù hợp nữa thì cũng không giống như của người thân, sau khi phẫu thuật có thể sẽ xuất hiện hiện tượng bài xích. Mày và anh trai mày là anh em ruột thịt, tại sao lại không muốn giúp nó một chút?"Bách Hợp lúc này mới hiểu tại sao khi cô tiến vào nhiệm vụ này đã tra cứu nhiều loại tài liệu, biết loại bệnh như của Lục Chấn Đào cũng không phải bắt buộc phải dùng thận của cô, vợ chồng nhà họ Lục có tiền nhưng hết lần này tới lần khác lại không chịu bỏ tiền đi mua thận mà nhẫn tâm tổn thương con gái. Đến lúc này cô mới được tính là đã nghĩ thông suốt, thì ra là có vẻ vợ chồng nhà họ Lục thấy thận bên ngoài có thể thích hợp với Lục Chấn Đào nhưng cũng bởi vì có thể xảy ra hiện tượng bài xích cho nên bọn họ tình nguyện làm tổn thương tới chính con gái của mình, tình nguyện vì một khả năng chưa tới 50% mà trơ mắt nhìn Bách Hợp bị cắt mất một quả thận.Sau khi nghĩ thông suốt xong, Bách Hợp lại càng không có thiện cảm với vợ chồng nhà họ Lục. Cô không nói hai lời liền bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Lúc này cổ tay của ông Lục rất nhanh đã sưng lên, thấy cô cử động thì trong lòng giận dữ, nghiêm nghị quát lên:"Mày muốn làm gì?"Lục Thiên Hợp ở bên ngoài thấy tình cảnh như vậy, trong lòng đã thông minh đoán ra được chuyện xảy ra. Cô còn hận việc mình bị cấm túc là bởi vì Bách Hợp không chịu giúp mình vì vậy cố ý nói: "Bách Hợp, sao em lại cãi lời cha như vậy? Cha mẹ nuôi lớn chúng ta cũng không dễ dàng..." Bách Hợp không để ý tới cô, thu dọn mấy thứ quần áo bình thường cô vẫn hay mặc. Bên kia bà Lục đã không chút khách khí nói với Lục Thiên Hợp:"Hãy khóa cửa từ bên ngoài lại, không cho phép nó đi ra ngoài."Từ sau khi Bách Hợp rời khỏi thân thể này, thân thể Lục Chấn Đào càng lúc càng kém. Bà Lục mặc dù tin tưởng đứa con gái bảy tuổi có thể đã nghĩ thông suốt nhưng để phòng ngừa nó tạo phản đã sửa lại cửa thành khóa từ bên ngoài, nói cách khác Bách Hợp không có tư cách khóa cửa, phòng của cô người khác muốn vào là có thể vào nhưng nếu như cô muốn tùy tiện đi ra ngoài thì không thể. Trên cửa phòng cô bị tăng thêm một cái khóa vừa dày vừa nặng chính là bởi vợ chồng nhà họ Lục phòng ngừa cô có thể sẽ chạy trốn.Trước kia Bách Hợp đã biết nội dung vở kịch phát triển như thế nào, biết rằng trước năm mình mười ba tuổi sẽ không thể bị tổn thương một lần nữa vì vậy đối với chiếc khóa này rất thờ ơ. Nếu như lcô bị khóa ở trong phòng mới khiến vợ chồng Nnhà họ Lục yên tâm thì cũng tùy bọn họ đi. Hai năm nay sức lực của cô đã lớn hơn nhiều, nói thật là cánh cửa này không ngăn được cô. Mà đừng nói chỉ cánh cửa đó không ngăn được cô, cho dù là tòa cao ốc mười bảy tầng này cô cũng có thể nhảy xuống. Vì vậy đối với chiếc khóa chỉ có thể nhốt được người bình thường, không nhốt được cô này cô căn bản không hề để ý.Lục Thiên Hợp không chút do dự khóa cửa khóa lại từ bên ngoài. Tuy nói cô cũng muốn xem náo nhiệt trong phòng nhưng cô càng hận Bách Hợp hơn. Chờ cho đến lúc trong lòng cô âm thầm đắc ý khóa cửa ngoài lại xong, trong phòng ánh mắt bà Lục nhìn chằm chằm con gái hồi lâu, lại thấy Bách Hợp còn không thèm nháy mắt thì trong lòng không khỏi âm thầm sinh nghi:"Mày biết điều một chút thì tao và cha mày sẽ thật tốt đối đãi với mày. Nếu như mày không biết điều thì chớ trách chúng ta." Chính là từ lúc này Bách Hợp đã bắt đầu cuộc sống bị giam lỏng kéo dài đến mấy năm sau đó, không có công việc, không có bạn bè, cũng không có cuộc sống của mình, chỉ có duy nhất bốn bức tường kia cũng đủ để khiến con người ta nổi điên, chịu đau khổ và hành hạ.Vợ chồng nhà họ Lục không thèm để ý con gái có điên hay không. Bọn họ chỉ cần một đứa con gái có thể nghe lời, thân thể khỏe mạnh mà thôi. Sức khỏe tâm lý không có nằm trong phạm vi quan tâm của họ, thậm chí bọn họ còn hy vọng Bách Hợp phát điên bởi nếu như vậy thì tạ nhiên Bách Hợp sẽ để mặc cho bọn họ sắp đặt."Con biết điều thì cha mẹ sẽ đối xử tốt với con như vậy? Cũng giống như nuôi lợn, chờ béo lên thì liền giết? Hay là chăm sóc tốt cho thân thể, vĩnh viễn sẽ giúp đỡ anh cả không có giới hạn?" Đầu Bách Hợp rũ thấp xuống. Vợ chồng nhà họ Lục không nhìn thấy được sắc mặt của cô, nghe được lời này của cô cũng không trả lời được. Không có ai hiểu rõ thân thể của con trai bằng họ, lúc tốt lúc xấu, có lẽ cả đời cũng không thể khỏe mạnh hoạt bát nhưng mà nếu muốn để cho bọn họ từ bỏ thì ngàn vạn lần cũng không thể.Bách Hợp nói cái gì vĩnh viễn không có giới hạn bọn họ cũng biết. Dù sao chỉ cần bọn họ còn sống một ngày, Bách Hợp còn sống một ngày thì việc cô vì Lục Chấn Đào bỏ ra tất cả cũng là đạo lý hiển nhiên. Dù sao thì nếu không có anh trai cô thì cũng không có khả năng sẽ có cô. Cô chỉ cần còn sống, chỉ cần có thể rút ra tủy xương thì cô nên giúp đỡ. Không có một quả thận cô vẫn có thể sống được nhưng có thể nếu Lục Chấn Đào thiếu đi một quả thận thì cậu sẽ chết.Thấy thái độ cam chịu của vợ chồng nhà họ Lục, Bách Hợp liền mỉm cười. Cô cầm lên một chiếc ba lô, bắt đầu giả vờ lục lọi bên trong tìm quần áo đi tắm. Ông Lục cười lạnh, không có ngăn cản cô. Dù sao thì ông Lục cho rằng cô tắm giặt thay quần áo cũng tốt, sau đó ngoan ngoãn cùng vợ chồng mình vào bệnh viện, thuận lợi giúp con trai làm xong phẫu thuật ghép thận.Vì vậy trong lòng ông Lục cho rằng chẳng qua là Bách Hợp nhận mệnh mà thôi, ai ngờ cô thu xếp quần áo đi đến trước cửa sổ sát đất. Lông mày ông Lục cau lại: "Mày đừng nghĩ tới làm việc điên rồ."Bách Hợp cười một tiếng, vận nội công một cách tự nhiên trong thân thể, chỉ đưa tay nhẹ nhàng áp vào miếng kính, một âm thanh trong trẻo của thủy tinh vang lên, cửa sổ sát đất nhất thời chỉ còn lại khung mà thôi. Gió giữa không trung vốn lớn, lúc này ông Lục bị gió thổi tới không tự chủ được lui về sau một bước, ánh mắt liền lập tức trợn to. Bách Hợp thản nhiên bước về phía trước. Bà Lục vừa lo cho con trai, vừa sợ là con gái thật sự sẽ chết, không khỏi muốn tiến lên kéo cô lại: "Mày có điên hay không vậy?"Cô có điên hay không thì rất nhanh hai vợ chồng sẽ biết thôi. Bách Hợp giữ ba lô, tung người liền nhảy xuống. May mà tiểu khu này là một tiểu khu hạng sang, mỗi nhà cách nhau rất xa. Cô vận nội lực lên, đến khi ở phía xa có người phục hồi lại tinh thần, nếu muốn nhìn về phía bên này thì Bách Hợp đã nhẹ bỗng rơi trên mặt đất. Cô cũng chạy rất nhanh đến bên cửa sổ, phất phất tay với hai vợ chồng nhà họ Lục rồi mới cười lạnh một tiếng, xoay người chạy.Vợ chồng nhà họ Lục thật lâu sau vẫn chưa tỉnh hồn lại. Bọn họ thấy đây là một cảnh tượng không thể tưởng tượng được. Chờ đến khi hai người phục hồi lại tinh thần thì Bách Hợp đã biến mất không còn thấy tăm hơi bóng dáng.Đã dừng lại ở cái thế giới này mấy năm, Bách Hợp cũng biết bản lãnh của vợ chồng nhà họ Lục. Vì đề phòng thẻ của mình sẽ bị đóng băng, đầu tiên cô đến ngân hàng rút toàn bộ tiền bên trong ra. Mấy trăm ngàn nhét vào túi cũng phồng lên, lúc có vài tên người xấu muốn tấn công thì Bách Hợp cũng không khách khí, trực tiếp đem phiền toái đuổi đi, ở bên ngoài thuê một căn hộ để ở.Mà giờ đây Bách Hợp chạy mất khiến cho vợ chồng Nhà họ Lục oán hận vô cùng đồng thời lại không thể làm gì. Thận của Lục Chấn Đào đã không thể duy trì được lâu nữa nên bọn họ đã làm giống như Bách Hợp chuẩn bị vậy, mua một quả thận để ghép cho con trai. Thế nhưng hiệu quả cũng không tốt. Không biết có phải lo lắng của vợ chồng nhà họ Lục thành sự thật hay không mà sau khi phẫu thuật Lục Chấn Đào xuất hiện phản ứng bài xích. Thân thể cậu ta vốn yếu, một khi xuất hiện vấn đề này thì thời gian sống được nhiều nhất cũng không tới nửa tháng mà thôiNhận được tin tức này, vợ chồng Nhà họ Lục suýt nữa phát điên. Hai vợ chồng không hẹn mà cùng đem oán hận khi mất đi đứa con yêu quý trút lên người Bách Hợp, giống như chỉ có như vậy mới có thể làm hai vợ chồng bình tĩnh vậy. Bọn họ sử dụng người của hắc bạch lưỡng đạo, rất nhanh đã tra được chỗ ở của Bách Hợp. Bách Hợp ở trong tối cảm giác được khu vực của mình bị người bao vây, cô chẳng qua là cười lạnh hai tiếng.Cái nên phải đối mặt thì sớm muộn cũng phải đối mặt. Cái mà người nhà họ Lục thiếu nguyên chủ thì cũng đến lúc phải trả rồi. Trong nội dung câu chuyện thì sau khi Lục Chấn Đào tự tay hạ độc chết nguyên chủ, vì để giúp con trai tránh khỏi việc chịu hình phạt, vợ chồng nhà họ Lục đã hỗ trợ che giấu chân tướng, khiến cho nguyên chủ chết mà không ai hay biết. Hôm nay bởi vì cô cự tuyệt hiến thận mà khiến cho Lục Chấn Đào có thể chết sớm, cô nhất định phải đi xem tình hình.Khi vợ chồng nhà họ Lục chạy tới chỗ Bách Hợp thuê nhà thì cô đã xuất hiện trong bệnh viện.Cô gái làm dự bị 7Trên giường bệnh, Lục Chấn Đào đã mang ống thở ôxi, sắc mặt đỏ ửng, hô hấp dồn dập lại mang theo mấy phần cảm giác khó chịu, mày chau lại, cả người gầy đến mức giống như da bọc xương vậy."Còn tỉnh không, anh cả?" Bách Hợp mỉm cười gọi một câu, thiếu niên gầy gò đang nhắm chặt hai mắt kia lúc này mới mở mắt ra. Con ngươi của cậu ta giống như là phủ một tấm màng trắng vậy, chỉ theo bản năng trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Bách Hợp."Anh, em đến thăm anh đây." Bách Hợp lại gọi một câu. Lúc này trong mắt Lục Chấn Đào mới dần dần có ánh sáng. Cậu ta sắp chết rồi. Bất kể là vết thương đau đớn hay là sinh mệnh dần trôi đi đều khiến cho cả người cậu đau khổ vô cùng. Cậu thấy được người đang đứng cạnh giường bệnh là em gái mình. Thật ra Lục Chấn Đào biết gần đây Bách Hợp đã bỏ đi, cậu cũng biết cha mẹ đều đang tìm cô. Có lúc Lục Chấn Đào cũng không biết trong lòng mình nghĩ như thế nào. Cậu biết cha mẹ lấy thân thể em gái ra để cứu vãn tính mạng của mình. Có lúc cậu thấy đồng tình với Bách Hợp nhưng từ đầu đến cuối con người là ích kỷ, không ai không muốn sống cả. Vì vậy mặc dù cậu cũng cảm thấy cha mẹ làm như vậy là không đúng nhưng vẫn không thể mở miệng cự tuyệt được. Dẫu sao ông bà Lục làm tất cả những điều này cũng là vì cậu."Bách Hợp tới rồi à?" Lúc Lục Chấn Đào thấy em gái, trong mắt thoáng qua một tia hy vọng. Bác sĩ đã nói nếu như bây giờ một lần nữa làm phẫu thuật đem thận của cậu cắt bỏ, ghép thận khác thì mặc dù thân thể của cậu sẽ bị tổn thương nhưng lại có thể đảm bảo tính mạng của cậu được ít nhất nửa năm nữa. Lục Chấn Đào thực sự không từ bỏ được thế giới này, nơi có cha mẹ yêu thương cậu, có người quan tâm cậu, muốn cho cậu tiếp tục sống tiếp. Cho dù là chỉ có thể nhìn người khác nhiều hơn vài lần thì cũng là tốt rồi.Thấy được thần sắc trong mắt Lục Chấn Đào, nụ cười bên khóe miệng Bách Hợp không nhịn được càng ngày càng lớn. Không nghĩ tới Lục Chấn Đào trong câu chuyện luôn mồm kêu không muốn sống nữa thật ra cũng chỉ là một kẻ ham sống sợ chết, nhát gan mà thôi. Anh ta nói không muốn sống nhưng có thể mỗi chuyện hắn làm đơn giản cũng là muốn sống tiếp. Vào lúc này, trong lòng Bách Hợp dâng lên một ý nghĩ cổ quái, chẳng lẽ Lục Chấn Đào nói muốn chết kia có thể là khi biết tình trạng thân thể mình không thể sống được nữa nên mới đầu độc chết Bách Hợp?Dù sao hành động của vợ chồng Lục gia cũng khiến cho anh ta biết rằng có lẽ Bách Hợp sinh ra chính là vì mình cho nên anh ta cho rằng Bách Hợp sống vì mình, một khi anh ta không sống được thì Bách Hợp cũng không còn ý nghĩa để tồn tại nữa, sau khi gã chết còn phải chôn theo cùng?Bách Hợp càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này hoàn toàn có khả năng. Trong nội dung câu chuyện, sau khi Lục Chấn Đào làm phẫu thuật ghép thận, bác sĩ nói bệnh tình của gã chỉ chữa phần ngọn mà không phải là chữa tận gốc. Lục Bách Hợp đã giúp gã hiến một quả thận lại vừa rút tủy xương hai lần. Nhưng bệnh tình của anh ta lại càng ngày càng nghiêm trọng,nếu như đến lúc không thể hiến được nữa thì không phải sẽ đối mặt với nguy cơ tử vong sao?Nếu như gã đã chết, mặc dù Lục Bách Hợp thiếu một quả thận nhưng ít nhất vẫn có thể sống sót. Nhưng hết lần này tới lần khác gã không để cho người em gái này có một cơ hội sống sót, ngược lại luôn miệng nói vì giải trừ đau khổ của Bách Hợp mà giết cô. Nếu gã thật sự vĩ đại giống như lời gã nói sao không tự mình đi chết đi hoặc giúp đỡ Bách Hợp mỗi khi cô thống khổ? Nếu như gã nguyện ý thì gã có thể làm được. Dù sao bi kịch của cuộc đời Bách Hợp có thể nói do Lục Chấn Đào mang lại. Nhưng gã sớm không nói, muộn không nói, hết lần này đến lần khác trước khi đến thời điểm gã được chẩn đoán nguy cơ tử vong thì bắt đầu hành động, hết sức ích kỷ.Chính gã biết rõ có thể chỉ sống được không quá nửa năm nhưng gã vẫn hết lần này tới lần khác không nỡ tìm đến cái chết. Lục Bách Hợp là một cô bé khỏe mạnh thì sao có thể từ bỏ được?Bởi vì một vài nguyên nhân này mà bất kể ngoài miệng Lục Chấn Đào nói chuyện dễ nghe như thế nào thì thật ra cũng chỉ là một tiểu nhân dối trá vô sỉ mà thôi."Em đã tới rồi. Nghe nói bệnh tình bây giờ của anh đã hết sức nghiêm trọng, là em gái của anh nên muốn tới đưa anh đến cuối đoạn đường này." Lục Chấn Đào có thể không hiểu ý của cô nhưng nghe được lời của Bách Hợp thì đôi lông mày màu sắc rất nhạt của anh ta hơi nhíu lại, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hợp, thật ra thì anh không nhất thiết phải chết, chỉ cần em nguyện ý."Lúc nói chuyện, mặc dù Lục Chấn Đào cố hết sức nhưng một đôi mắt ôn nhuận nhìn chăm chú vào Bách Hợp, ánh mắt chứa đầy ôn nhu cùng bất đắc dĩ, còn mơ hồ xen lẫn mấy phần khát vọng đối với sinh mạng cùng khẩn cầu, giống như ánh mắt của những con vật bé nhỏ, vừa khiến người ta yêu mến lại dễ dàng khơi dậy tình thương của mẹ trong suy nghĩ của nữ giới. Nhưng ánh mắt như vậy cũng không khiến cho Bách Hợp đau lòng, ngược lại nụ cười bên khóe miệng cô lại càng sâu hơn.Lục Chấn Đào có chút thất vọng khi thấy cô không có biểu đạt thái độ với mình bằng giọng nói trìu mền mà ngược lại lại trầm mặc không nói câu nào. Trong lòng Lục Chấn Đào có chút băn khoăn chắng qua là thân thể đau đớn khiến cho một một câu một chữ anh nói ra đều hết sức phí sức,mới vừa nói hai câu mà lúc này đã thở dốc lên."Anh cả, anh đã hiểu nhầm rồi. Em thật sự không đành lòng thấy anh gặp đau khổ." Bách Hợp nhìn Lục Chấn Đào không nói liền mở miệng nói một câu. Lời này vừa ra khỏi miệng thì mắt Lục Chấn Đào sáng rực lên. Tiếp theo Bách Hợp mới mỉm cười nói: "Cho nên em quyết định muốn đích thân tiễn anh một đoạn đường. Anh cả, em thật sự không đành lòng nhìn anh cứ sống đau khổ như vậy." Cô cũng muốn để cho Lục Chấn Đào nếm thử mùi vị khổ sở của nguyên chủ, đưa ra lá cờ vì tốt cho đối phương lại căn bản không để cho nguyên chủ có cơ hội lựa chọn, cuối cùng chính là trước khi chết tâm tình cũng không được an bình."Em, em có ý gì?" Lục Chấn Đào vốn cho là cô sang đây thăm mình nhưng nghe được lời này của Bách Hợp lại nhìn thấy ánh mắt tươi cười của cô, không biết tại sao trong lòng Lục Chấn Đào sinh ra vài phần cảm giác cổ quái, âm trầm. Môi gã run run hai cái, bàn tay dưới chăn mềm nhưng theo bản năng nắm chặt chiếc điện thoại di động kim loại đã ấm áp.Đây là vợ chồng Lục gia cho gã, làm như vậy là để cho gã tùy lúc có thể gọi về cho hai vợ chồng tới đây. Chiếc điện thoại kia đã được cài đặt một phím là gọi cho bác sĩ, còn bấm một phím khác là số của vợ chồng Lục gia, chỉ cần tay hắn hơi động một chút là gã có thể gọi cha mẹ tới. Lục Chấn Đào cả người đau nhức nhưng vẫn cắn răng chịu đựng lấy loại thống khổ này, cố mở điện thoại di động, ngón tay nhẹ nhàng động đến, gã cảm giác được thân điện thoại khẽ rung lên một chút, đây là dấu hiệu đã bấm thành công. Trong lòng Lục Chấn Đào thở phào nhẹ nhõm.Hiện nay thân thể của gã đã rất yếu, chỉ cần nhúc nhích nhẹ nhàng, đơn giản là bấm điện thoại mà thôi nhưng gã giống như là chạy một trăm mét vậy, càng thở dốc hơn nữa, bên trong ống chụp thở ô xi rất nhanh đã có một lớp sương mù.Thân thủ hiện nay của Bách Hợp tại giang hồ thời hiện đại cũng đã có thể xếp vào cao thủ hạng nhất, đẳng cấp của Cửu Dương Chân Kinh quả thật không hổ là có thể liệt vào kỹ năng tồn tại. Luyện tập năm năm thì so với người thường đã tốt hơn rất nhiều, nếu như luyện mười năm thì hiệu quả còn tốt hơn. Động tác nhỏ mà Lục Chấn Đào cho là bí mật kia thật ra cô đã thấy, thậm chí một chút rung động nhỏ xíu của điện thoại di động kia cô cũng cảm thấy, chẳng qua là giả vờ không biết mà thôi. Cô muốn để cho vợ chồng Lục gia chính mắt nhìn thấy Lục Chấn Đào chết ngay trước mắt họ. Không phải bệnh chết, không phải bởi nguyên nhân thân thể bài xích mà chết. Liền giống như nội dung câu chuyện khi vợ chồng Lục gia chính mắt thấy Lục Chấn Đào hại chết Bách Hợp nhưng cuối cùng lại lựa chọn che giấu giúp vậy, cô cũng phải để cho vợ chồng họ chính mắt nhìn thấy một chút, đứa con gái mà họ xem thường, chỉ coi như là một số liệu kia ngược lại lại tự tay giết chết đứa con trai mà bọn họ yêu mến là loại tình huống nào.Nghĩ tới đây, thần sắc trong mắt Bách Hợp lại càng lãnh đạm hơn: "Anh cả, anh thật sự không hiểu ý em là gì sao? Nếu như em tặng cho anh một quả thận thì liệu anh còn có thể sống được hay không?" Cô nghiêng đầu hỏi một câu, trong mắt Lục Chấn Đào lóe lên một vẻ kinh dị. Bách Hợp mở miệng nói: "Chắc anh sẽ không để cho em chết trước mặt anh chứ? Anh cảm thấy em sinh ra đời chỉ vì giúp cho người anh trai này còn sống, nếu như anh không thể sống được nữa, có thể ở trong lòng anh thì em cũng không cần thiết phải sống tiếp, thuận tiện chôn theo anh, để cho sau khi anh chết không đến nỗi quá mức lạnh tanh chứ?"Cả người Lục Chấn Đào run lên, mặt nạ dưỡng khí cũng theo dao động đó mà rời khỏi gò má một chút. Bách Hợp dứt khoát đưa tay ra thay gã rút bỏ mặt nạ dưỡng khí. Mặc dù Lục Chấn Đào vừa nói sinh tử nhẹ như mây khói nhưng vào lúc này thấy cử động của Bách Hợp thì trong mắt gã thoáng qua vẻ cuống cuồng, cả người cũng run lên theo."Tiểu Hợp, nhưng anh là anh ruột của em mà!" Anh ta chỉ khẽ động đậy mà vết thương mới phẫu thuật liền truyền tới hàng loạt cảm giác đau nhức. Lục Chấn Đào thở dốc, hít mấy hơi thật sâu, cặp mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Bách Hợp: "Anh là anh cả của em."Không biết có phải do mặt nạ dưỡng khí mới rời đi hay không mà gã cảm thấy hô hấp dần dần khó khăn, mỗi từ nói ra trong thân thể liền truyền tới một cảm giác khô khốc, đường hô hấp giống như bị ma sát vậy, đau rát."Dĩ nhiên em biết anh là anh cả của em cho nên em mới chuẩn bị tiễn anh một đoạn đường." Bách Hợp nghiêm túc trả lời một câu. Lục Chấn Đào vừa sợ lại hoảng: "Nhưng mà, nhưng mà giết người là phạm pháp."Giết người đúng là phạm pháp vậy tại sao trong nội dung câu chuyện Lục Chấn Đào có thể dám giết người? Ban đầu hắn giết chết Bách Hợp, tận mắt nhìn thấy cô uống ly nước có độc kia thì trong lòng có cảm giác như thế nào? Lúc này hắn càng sợ thì có thể tưởng tượng được lúc đó Lục Bách Hợp tuyệt vọng biết bao nhiêu.Chỉ số thông minh của Bách Hợp không phải cao, số liệu về mọi mặt cũng không phải đặc biệt tốt, nhưng cô đủ kiên nhẫn, mấu chốt là sau nhiều năm làm nhiệm vụ, mặc dù cô cũng có lòng đồng tình nhưng cũng biết đạo lý lúc cần tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn. Cô đối với tình hống của Lục Chấn Đào thật ra thì cũng đồng tình, sinh ra trên cuộc đời này với một thể chất bệnh tật giống như khi thượng đế tạo ra con người đã đặc biệt lấy mất của anh ta một cái gì đó vậy nên anh ta có thể nhận được sự quan tâm, yêu thương cũng là nhiều nhất. Trong lòng Bách Hợp cũng không phải không đồng tình với tình huống của anh ta nhưng mà chính cô nên làm cái gì thì trong lòng cô biết rất rõ, có đồng tình với Lục Chấn Đào hơn nữa thì anh ta vẫn phải chết!"Mày muốn làm gì?" Vợ chồng nhà họ Lục mới vừa rồi còn chuẩn bị đi đến chỗ ở của Bách Hợp để bắt đứa con gái này lại nhưng mới được nửa đường liền nhận được điện thoại của con trai, bên trong không truyền tới âm thanh nào. Hai vợ chồng rất sợ là con trai muốn cách xa nhân thế, bị sợ đứng tim cũng suýt nữa xảy ra tai nạn, một đường chạy như bay về đây, đúng lúc liền thấy Bách Hợp đem mặt nạ dưỡng khí của Lục Chấn Đào bỏ ra. Ba hồn bảy vía của hai vợ chồng lúc này đã tiêu tan mất hơn nửa, sững sờ nhìn cử động của Bách Hợp. Lúc tiếng hít thở khó khăn của Lục Chấn Đào truyền tới thì ông Lục mới phản ứng lại, nghiêm nghị hét lớn lên một câu.Cô gái làm dự bị (8)Bách Hợp cười một tiếng, kéo mặt nạ dưỡng khí ra. Cô cũng đẩy lùi máy thở ra một chút. Vốn là sau khi cô luyện nội công thì sức lực trở nên rất lớn nên vào lúc này không phí nhiều sức lực đã lấy đi máy thở ô xy của Lục Chấn Đào, lại thấy trên tay anh ta đang cắm ống truyền thuốc duy trì huyết áp cũng rút ra nốt.Lúc ống truyền rút ra thì máu cũng tuôn ra ngoài theo nhưng cô không để ý. Lục Chấn Đào không có những thứ dụng cụ này trợ giúp càng khiến cho hô hấp khó khăn. Anh ta giống như một con cá rời khỏi mặt nước vậy, trong cổ họng phát ra tiếng vang kỳ quái."Mày rốt cuộc muốn làm gì?" Bà Lục thấy tình huống như vậy thì trái tim đau giống như đang sống bị người ta xé ra làm hai vậy, trước mắt tối sầm lại, mềm nhũn liền ngã ngồi ở dưới đất."Anh cả quá đau khổ, con chỉ muốn giải trừ thống khổ thay anh ấy mà thôi." Lúc Bách Hợp thốt ra lời này, ông Lục và Lục Chấn Đào quả nhiên không hổ là cha con, theo bản năng liền nói: "Nó có thể không cần đau khổ như vậy, chỉ cần mày nguyện ý cắt thận cho nó."Nghe nói như vậy, Bách Hợp không nhịn được liền bật cười: "Cha, cha có từng nghĩ tới không, con cũng là con gái của cha mà? Tại sao con lại phải cắt thận? Tại sao con phải vì anh ấy mà hiến xương, hiến tủy rồi giờ lại hiến thận? Sau này lúc không còn gì để hiến nữa có phải là toàn bộ tâm can tỳ phế của con đều cho anh ấy? Nếu như thế giới thật sự có phương pháp di dời đi đau khổ gì đó thì sợ rằng cha mẹ đều chuyển hết đau khổ trên người của anh cả sang cho con rồi." Bách Hợp một mặt vừa nói, một mặt rút từ trong ba lô ra lá bùa màu vàng đã sớm chuẩn bị, đưa ngón giữa sau khi cắn chảy máu ra bắt đầu vẽ trên lá bùa đó.Những năm này đạo thuật của cô thành tựu cũng không đặc biệt cao. Dù sao thời gian cũng ngắn quá. Nhưng ít ra nếu là dùng máu vẫn có thể vẽ ra một bùa chú có uy lực to lớn. Cô vẽ xong một lá cầm ở trên tay lại lần nữa lấy ra một lá khác."Mày là con gái tao. Nếu như đã biết mày là do tao sinh thì nên nghe lời tao. Lục Bách Hợp, nhân lúc bây giờ tao còn chưa tức giận thì mày tốt nhất nên nghe lời một chút. Nếu không tao sẽ khiến mày muốn sống không được, muốn chết không xong."Ông Lục nghĩ đến lúc trước con gái kỳ quái có thể nhảy xuống từ tầng mười bảy mà vẫn có thể bình an vô sự thì thật ra trong lòng cũng có chút sợ hãi. Nhưng lại thấy con trai ở bên cạnh phải chịu khổ thì vẫn không nhịn được uy hiếp một câu."Thiên địa..." Trong miệng Bách Hợp đọc lên khẩu quyết của Thiên địa môn Đạo đức kinh, xuất ra pháp quyết sau đó chỉ Lục Chấn Đào, đột nhiên trong cổ họng hắn phat ra một tiếng kêu kỳ lạ, một luồng khí tức màu xanh nhạt bay vào trong lá bùa. Bách Hợp lại hướng về phía thân thể mình một chút, tiếp tục làm như vừa rồi, cầm hai lá bùa đi về hướng vợ chồng nhà họ Lục.Dường như không còn nghe được tiếng thở của con trai nữa, ông Lục theo bản năng phải đi xem sao. Động tác của Bách Hợp thật nhanh, đi nhanh về hướng ông ta. Ông ta muốn tránh nhưng lại không tránh thoát, trên lưng giống như có vật gì đó dán vào rồi lập tức biến mất trong thân thể ông ta, bà Lục cũng vậy. Bà đưa tay sờ lên lưng nhưng thật giống như không có gì cả, không khỏi kinh ngạc: "Mày đã làm gì thế?""Con biết cha mẹ yêu thương nhất là Lục Chấn Đào cho nên con giúp hai ngườiđó."Lại còn tốt bụng giải thích: "Con phong ấn nỗi đau đớn khi rút ra tủy xương cũng với phẫu thuật hiến thận vào trong lá bùa rồi làm cho nó đi vào trong thân thể của mẹ rồi, mẹ yêu quý. Sau này hãy hưởng thụ thật tốt đi." Loại đau khổ này sẽ từng ngày từng giờ quấn trên người của bà Lục khiến cho bà ta thật sự muốn sống không được, muốn chết không xong.Mà bên kia cũng vậy, nếu như ông Lục đã yêu thương con trai như thế thì dĩ nhiên muốn đau nỗi đau của anh ta, cảm nhận cảm giác của anh ta. Bách Hợp phong ấn cảm giác trước khi chết của Lục Chấn Đào xuống, cũng đánh nó vào trong cơ thể của ông Lục. Ông ta sẽ lúc nào cũng được thưởng thức cảm giác đó, để cho bọn họ suốt đời không được an bình.Hai vợ chồng này danh tiếng quá tốt, sau này nói bọn họ yêu thương con trai đến mức phát điên. Mấy năm nay Bách Hợp vẫn muốn tìm kiếm phương pháp nào đó trừng phạt bọn họ nhưng cũng không tìm được một phương pháp vừa ý. Cô nghĩ tới việc muốn giết đôi vợ chồng này nhưng mà giết hai người cũng không giải quyết vấn đề gì, huống hồ bọn họ đối xử quả thực quá tàn nhẫn với một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, nếu như để cho bọn họ chết đi một cách đơn giản như vậy thì đã quá mức tiện nghi cho bọn họ rồi. Phá hủy danh tiếng của bọn họ cũng không đủ.Vì vậy Bách Hợp muốn bọn họ nếm thử một chút đau khổ của nguyên chủ. Hai người họ không phải yêu thương con trai sao? Yêu con trai yêu đến mức thậm chí con gái cũng không thèm để ý. Vậy thì cô thành toàn cho bọn họ, khiến cho một người bao nhiêu năm sống trên đời này cũng vĩnh viễn cảm nhận được nỗi đau của con trai, một người trên chính cơ thể mình tái diễn lại đau đớn khi rút ra tủy xương cùng với phẫu thuật cắt thận, để cho bọn họ sống thật khỏe mạnh, áo cơm không lo nhưng lại phải chịu hành hạ, đau đớn. Đối với bọn họ đó mới là hình phạt tốt nhất."A..." Trong miệng ông Lục phát ra tiếng kêu vang. Ông cảm thấy mình đã sắp không thở được nữa, sờ lên thân thể rõ ràng vẫn bình thường nhưng không biết tại sao chỗ sau lưng lại bứt rứt đau.Trên giường bệnh, Lục Chấn Đào đã ngủ an tĩnh. Đôi mắt nhìn nguyên chủ có vẻ dịu dàng kia đã nhắm lại, hơi thở dần dần yếu ớt, nằm co quắp. Bách Hợp thấy tay chân hắn đều co quắp, cuối cùng có thể bình tĩnh lại."Mày, mày là cái đồ nghiệt chướng!" Bà Lục cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỗ sau lưng đau đến mức khiến bà toát mồ hôi lạnh rồi sau đó nơi hông đau thật giống như bị người ta cắt vậy, thật giống như có người cắt bỏ một phần cơ thể của bà vậy. Bà theo bản năng đưa tay ra sờ nhưng cuối cùng cái gì cũng không sờ được.Bách Hợp nhìn tình cảnh hai vợ chồng đau đến ngồi chồm hỗm dưới đất không dậy nổi không khỏi cười lạnh hai tiếng:"Quả thật con là một nghiệt chướng, nhưng mà cũng là do mọi người tạo nghiệt trước, sinh ra con." Nếu như vợ chồng Lục gia không muốn có cái loại mục đích không thể để người khác biết, nếu như ý nghĩ của bọn họ đơn thuần một chút, không muốn đem thân thể có sẵn của con gái trở thành một cái kho bảo tồn các bộ phận của con người thì một người nhu nhược như nguyên chủ Lục Bách Hợp cũng sẽ không đến nỗi hận thành như vậy. Một con người từ chỗ không hiểu việc báo thù người khác như vậy mà cuối cùng lại bị buộc đến lúc muốn báo thù, trong lòng cô cũng không biết là đau khổ đến mức nào.Vợ chồng nhà họ Lục không nên đối xử với cô như vậy, hơi đối xử với cô khá một chút sợ rằng đã đủ để thỏa mãn cô ấy rồi, cũng không đến nỗi cuối cùng phải rơi vào kết cục chết không được tử tế.Đáng tiếc vợ chồng nhà họ Lục gia không hiểu được ý tứ trong lời nói của Bách Hợp. Lúc này cả người bà Lục đều khó chịu thật giống như là xương cũng đau. Bà đã trực tiếp cảm nhận được nỗi đau khổ của nguyên chủ Lục Bách Hợp mà không phải là thân thể sau khi Bách Hợp luyện Cửu Dương Chân Kinh. Thân thể Lục Bách Hợp không tốt, có dùng nhiều thuốc bổ hơn nữa cũng không thể bù lại việc cô đã phải hai lần hiến tủy xương. Cả người bà Lục toát mồ hôi lạnh, nhìn con trai nằm trên giường đã không còn động đậy nữa thì bà biết, Lục Chấn Đào nhất định là bị Bách Hợp hại chết."Đau đớn sao? Ban đầu Lục Bách Hợp cũng là đau đớn như vậy."Hai vợ chồng phát ra tiếng gào thét giống như dã thú. Bách Hợp mỉm cười, nhìn hai người một cái, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.Nửa tháng sau, đài truyền hình thành phố phát ra một tin tức, một đôi vợ chồng kỳ quái rõ ràng thân thể không có gì khác thường nhưng từng khoảnh khắc họ đều có thể cảm nhận được sự đau đớn không cách nào nhịn được.Trong ti vi hiện ra hai vợ chồng thần sắc nhợt nhạt. Vợ chồng nhà họ Lục mồ hôi hột đầy đầu, dường như cả người co rút lại, sắc mặt tái xanh xám ngắt, cho dù ai cũng chỉ cần nhìn một cái liền có thể biết lúc này bọn họ đang chịu đựng nỗi đau mãnh liệt. Trong ti vi, các chuyên gia đang giới thiệu tới dân chung bệnh tình cổ quái này: "Hiện giờ có một căn bệnh thần bí chưa được phát hiện nào đó khiến cho mọi mặt đều khó chịu, sau này chúng tôi sẽ vì ông Lục, bà Lục tiến hành một cuộc kiểm tra cặn kẽ."Sau khi nói xong lời này, người chủ trì cũng tranh thủ thời gian kết luận: "Chúng ta liền mong đợi các giáo sư có thể tìm ra bệnh tình không biết này, nếu như là từng thấy qua loại bệnh này, xin mời mọi người hãy gọi theo số điện thoại này, cùng giáo sư của chúng tôi tiến hành một cuộc thảo luận chi tiết." Nói xong, phía dưới màn ảnh xuất hiện một chuỗi dài số điện thoại. Giọng nói tràn đầy từ tính của người chủ trì:"Nếu như là muốn cùng tham khảo bệnh tình này, xin mọi người hãy gửi các câu hỏi liên quan đến căn bệnh kỳ quái này vào số điện thoại ở giữa, chũng tôi sẽ lựa chọn tên của một số khán giả may mắn..." Bách Hợp xem đến đây thì không chút do dự tắt ti vi.Cô cười lạnh hai tiếng, biết cả đời vợ chồng nhà họ Lục sẽ chịu hành hạ vô tận mới có thể bỏ đi nỗi ác khí trong lòng.Bởi vì Bách Hợp có năm mươi vạn cho nên mới thuê một căn nhà nhỏ bình thường, một mặt luyện võ công, một mặt đi học, rất nhanh thời gian đã trôi qua năm sáu năm. Bây giờ Bách Hợp đã mười chín tuổi. Giá trị thuộc tính mị lực của bản thân cô mặc dù hơi thấp nhưng bởi vì vóc người của Lục Bách Hợp vốn thanh thuần mỹ mạo, nếu so với Phan Kim Liên lúc ban đầu tuy dung mạo có đẹp nhưng thật ra thì đạt được thắng lợi nhờ khí chất mị hoặc mà nói, tướng mạo của Lục Bách Hợp tinh xảo hơn rất nhiều. Hơn nữa Bách Hợp luyện tập Cửu Dương Chân Kinh nên trên người tự nhiên có một khí chất lạnh nhạt vì vậy sau khi lên đại học, mặc dù thành tích không được tốt lắm nhưng vẫn là người đẹp nổi danh giống như lúc ở trường trung học.Bây giờ Lục Thiên Hợp đã vừa tròn hai mươi ba tuổi, cô dự thi nghiên cứu sinh. Bách Hợp học cùng một trường với cô. Trong nội dung câu chuyện, Lục Thiên Hợp đã đoạt đi đoạn tình yêu duy nhất trong tâm khảm Bách Hợp. Vợ chồng nhà họ Lục đã giải quyết, đương nhiên Bách Hợp không thể nào bỏ qua cho Lục Thiên Hợp. Vì vậy cô học cùng trường với Lục Thiên Hợp. Lục Thiên Hợp ở trường trung học cũng là một học sinh rất nổi tiếng, thành tích tốt đẹp, cũng rất khí chất. Nhưng sau khi Bách Hợp cũng lên trung học, những người ngày trước thảo luận về Lục Thiên Hợp dần dần chuyển qua thảo luận về Lục Bách Hợp. Lại bởi vì tên của hai người chỉ kém một chữ ngược lại lại khiến cho Lục Thiên Hợp nổi giận.Tiếp theo chính là ác mộng của Lục Thiên Hợp. Mỗi người bạn trai mà cô qua lại thì Bách Hợp sẽ nhân cơ hội xuất hiện để gặp mặt. Nếu là ngầm ngầm có thầm mến cô ta thì Bách Hợp sẽ ở trong tối đánh những người này phải vào bệnh viện. Chỉ cần ai bày tỏ với Lục Thiên Hợp thì kết quả ngày thứ hai nhất định là ở trong bệnh viện, cũng không dám ra ngoài nữa.Trong lúc nhất thời, Lục Thiên Hợp tựa như một ôn thần vậy, không ai dám bảy tỏ với cô ta, không ai dám lui tới với cô ta. Mà trong trường đại học xuất hiện một tin tức là Lục Thiên Hợp có người theo đuổi thần bí hoặc kẻ thù, cứ như vậy liền đi đôi với cuộc sống luôn luôn phong phú, nhiều vẻ của Lục Thiên Hợp cho đến khi tốt nghiệp.Cô ta cũng coi là một người ưu tú như vậy nhưng đến cuối cùng cũng không có người hỏi han. Lục Thiên Hợp là một cô gái tính tính không chịu được tĩnh lặng. Cô ta trời sinh vốn là người mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Không có được sự yêu thương của cha mẹ, cô vội vã để nhận được trong tình yêu nam nữ. Không biếtcó gặp phải cô ta có số phận cô đơn hay không mà trong đời ngoại trừ hai người bạn trai ở trường học bị Bách Hợp cướp mất thì cô cũng không kết giao với người khác. Cho dù sau này có người vì nhà họ Lục mà tiến hành cưới xin thì chẳng biết tại sao trên người chồng cô ta thường xuyên có thương tích, trong ánh mắt nhìn cô mang theo oán hận và bất mãn, đến cuối cùng bắt đầu động chân động tay với cô, cô ta ẩn nhận chịu đựng cũng cả đời không hạnh phúc.Lúc vợ chồng nhà họ Lục năm mươi tuổi đã trông giống như người bảy tám chục tuổi. Đau đớn hành hạ khiến cho bọn họ sớm không thể chịu đựng được, nhịn được mấy năm cuối cùng tự sát mà chết.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store