ZingTruyen.Store

(HOÀN EDIT-Q1) Bia Đỡ Đạn Phản Công - Quyển 1 (FULL-49TG)

Cô gái cá chép báo thù 10-12

chaynhoit94

Cô gái cá chép báo thù ( mười )

"Xảo nhi làm sao vậy?"

Sau khi Âm Quỷ bị giải quyết, Vân Xảo mới vuốt vuốt cổ và bả vai của mình, trên khuôn mặt nhỏ nanh còn mang theo nước mắt lúc này lộ ra thần sắc kinh hồn chưa định nói: "Mẹ, mẹ con sợ."

"Sáng sớm lúc đến đây còn nhìn thấy mèo chết." Bà vú không nhịn được cũng chen miệng nói một câu, nói đến chuyện này vẻ mặt vẫn còn sợ: "Trước đó vài ngày mèo đen lão gia nuôi, thoáng chốc đã bị chết rất nhiều, đều là bị người khác giết rồi treo lên ngọn cây, vài ngày trước nghe thấy tiếng mèo kêu, nô tỳ cảm thấy trong lòng tê dại, nhưng hai ngày nay không nghe thấy tiếng mèo kêu này rồi, ngược lại nô tỳ cảm thấy còn sợ hơn." Bà vú hẳn là bị dọa sợ, lúc này trong miệng nói không ngừng: "Âm thanh kia nghe quen không sao, đột nhiên an tĩnh lại càng dọa người. Cũng không biết là người nào giết chết những con mèo này, chắc là do ngại mèo kêu ầm ĩ."

Bách Hợp nghe thấy trong phủ rất nhiều mèo chết, tâm liền thẳng tắp chìm xuống, tính toán thì thời gian nửa năm Vân Mộ Nam hẹn cô hẳn là sắp đến rồi, gần đây mùi tanh hôi trong phủ mùi vị càng ngày càng đậm rồi, tuy nói lúc này còn chưa có xảy ra chuyện người chết như trong kịch tình, nhưng lúc này hạ nhân cũng bắt đầu huyên náo đến mức lòng người bàng hoàng, nhất là bị giam ở trong sương mù trên bầu trời Vân phủ quanh năm không tiêu tan, đến giờ này rồi mà hình như vẫn chưa tản đi, quỷ dị hơn chính là sương mù thật giống như có sinh mạng vậy, ở ngoài Vân phủ thì nắng hè rực rỡ, chỉ có trong Vân phủ vẫn bị bao phủ trong sương mù, bên trong xen lẫn mùi tanh hôi xông vào mũi, cho dù có người kiêng kỵ thân phận của Vân Mộ Nam nhưng sau lưng đã bắt đầu có người đồn về truyền thuyết ma quái rồi.

"Từ buổi tối hôm nay, Xảo nhi sẽ ngủ cùng mẹ nhé, được không?" Bách Hợp nghĩ đến quỷ hồn cá chép yêu vẫn còn ẩn núp trong bóng tối, trên mặt mặc dù mang theo nụ cười, nhưng trong mắt đầy vẻ nghiêm túc, để Vân Xảo ngủ một mình thật sự là quá không an toàn rồi, nhất là bà vú đi theo bên người bé không có một chút pháp lực nào, tính mạng trước mắt chỉ sợ bà vú cảm thấy cái gì không đúng, cũng không thể vì cứu bé mà đánh bạc tính mạng của mình, chỉ có để Vân Xảo ở bên cạnh mình, Bách Hợp mới có thể yên tâm hơn một chút.

Ban đêm ngày hôm qua Vân Xảo bị dọa sợ rồi, trẻ con thẳng tanh đơn thuần nhất, nghe được lời này của Bách Hợp. Vân Xảo theo bản năng đưa tay ôm Bách Hợp. Cô bé mới vừa bị lây dính âm khí, lúc này trên người Bách Hợp có hơi thở khi luyện qua đạo gia pháp môn làm cho bé rất thích, vì vậy bé theo bản năng đưa tay ôm sát cổ Bách Hợp hơn, rồi cuống quít gật đầu, mềm nhũn đáp một tiếng.

Lúc xế chiều Bách Hợp cũng không lãng phí thời gian, hiện tại thời gian càng ngày càng khẩn bách rồi, cô lại càng phải tận dụng mỗi một phút mỗi một giây bắt đầu vẽ phù chú. Mỗi khi pháp lực trong cơ thể khô kiệt, Bách Hợp lại bắt đầu luyện thể thuật tinh thần dẫn thiên địa linh khí vào tràn đầy thân thể của mình. Hiện tại dưới sự chăm chỉ khổ luyện của cô, cấp bậc của luyện thể thuật tinh thần đã không thấp, vì vậy mỗi lần luyện thì linh khí khôi phục rất nhanh, hơn nữa bị quỷ hồn cá chép yêu kích thích, lúc Bách Hợp vẽ bùa luôn tập trung tinh thần cao độ, đến trưa ngoại trừ vẽ được bốn lá bùa có uy lực bình thường, thì còn vẽ thêm được một lá bùa ngũ lôi màu vàng.

Cô vui mừng cất lá bùa này vào trong ngực, lúc này sắc trời sớm đã đen lại. Nhìn đồng hồ cát trong góc phòng, lúc này mới xế chiều mà thôi, nhưng trên dưới Vân phủ đã thắp đèn rồi. Bên ngoài thiếu tiếng mèo kêu như trong dĩ vàng, ngược lại vô cùng yên tĩnh và quỷ dị, trong bình tĩnh lộ ra mấy phần sự yên tĩnh trước con bão táp. Một cỗ mùi tanh hôi nồng nặc bốc lên, hình như là bốn phía đều cất giấu trứng gà thối hoặc chuột chết đã lâu xuất hiện mùi thối rữa, trong phòng người hầu mang bữa tối vào, Bách Hợp thấy trên hai đầu lông mày của bọn họ đều mang theo mấy phần âm khí, vẻ mặt đờ đẫn, ba hồn bảy vía mơ hồ có dấu vết sắp xuất thể.

"Phu nhân, quản gia nói chung quanh đây thối gay gắt, trong phủ gần đây mèo chết không ít, sợ rằng nơi đó có mèo đã chết thối rữa không được vứt đi, ngày mai không bằng mang những người này đi vào tìm xem, để loại trừ mùi hôi thối này đi." Nha hoàn vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ Bách Hợp lúc này sắc mặt trắng bệch, cả gan quỳ gối trước mặt Bách Hợp, truyền lại lời quản gia phân phó cô ấy, hiện tại chung quanh trong phủ đều giống như có khí độc gây ô nhiễm vậy, không chỉ trong không khí cũng có mùi thối, ngay cả nước uống cùng với trong sương mù cũng giống như có mùi hôi thối, ngửi đến khiến cho người ta muốn ói, hơn nữa mùi thối này khiến người khiến người ta muốn làm việc ác, hít vào trong phổi lại càng vô cùng khó chịu, giống như có nỗi thống khổ bừng lên từ trong xương lan ra tứ chi bách hải, làm cho người ta hận không thể cạo hết da thịt trên người đi để gãi xương cốt cho thống khoái, để khỏi ngứa mới tốt.

"Chuyện ngày mai thì ngày mai rồi hãy nói, hôm nay sau khi mọi người trở về khóa cửa phòng thật chặt, chỉ cần cố gắng ngủ say là được." Bách Hợp gật đầu, phân phó tiểu nha đầu một câu: "Dù sao cũng không còn chuyện gì cần hầu hạ, phòng bếp cũng không cần lưu lại người."

Nha hoàn cung kính đáp một tiếng, Bách Hợp thấy trên bàn cơm đồ ăn bốc lên hắc khí, liền không có khẩu vị, những thức ăn này đều có âm khí, người Vân phủ vì ăn những đồ này, âm khí tích trữ ở trong người lại không có biện pháp tống xuất ra ngoài, vì vậy thời gian lâu dài, tự nhiên dương hỏa trong cơ thể càng ngày càng yếu, thậm chí giữa mi tâm của rất nhiều người đã xuất hiện tử khí, quỷ hồn cá chép yêu này hạ quyết tâm muốn tiêu diệt cả Vân phủ, căn bản không có ý muốn nương tay.

Hiện tại Bách Hợp có thể nhịn được đói, lúc thấy thức ăn trên bàn liền không có khẩu vị, Vân Xảo ngồi ở bên cạnh biết điều không nói không rằng, cho dù là lúc này đói bụng đến mức phải nuốt nước miếng rồi, nhưng bé nhìn thấy Bách Hợp vẫn không nhúc nhích đũa bé ba tuổi cũng có thể nhịn được không kêu đói. Trong lòng Bách Hợp không khỏi mềm nhũn, duỗi tay bế vân xảo lên: "Hôm nay Xảo nhi nhịn một chút, ngày mai mẹ sai người người đi ra ngoài mua cho con đồ ăn ngon, để lấp đầy bụng có được hay không?"

Vân Xảo gật đầu, đưa tay ôm cổ Bách Hợp rồi cọ cọ lên trên người cô, an tĩnh không mở miệng nói chuyện. Hiện tại nguồn nước trong Vân phủ đã sớm bị ô nhiễm rồi, Bách Hợp cũng không có ý định cho Vân Xảo tắm, chỉ cởi hai búi tóc của bé ra và thay quần áo cho bé, rồi ôm Vân Xảo lên giường dỗ dành, đoán chừng tối ngày hôm qua Vân Xảo bị dọa sợ, một đêm không được ngủ yên ổn, lúc này ở bên cạnh Bách Hợp, đứa trẻ giống như biết Bách Hợp là người có thể tin, rất nhanh đã nhắm mắt ngủ say, không bao lâu có hơi thở đều đều, Bách Hợp đưa tay vỗ vỗ có quy luật ở trên người Vân Xảo, nhưng khuôn mặt quay đầu nhìn về bên cửa sổ.

Bên ngoài lúc này một mảnh đen nhánh, sương mù nồng nặc không chỉ ngăn trở ánh trăng trên trời, mà ngay cả ánh sáng đèn lồng treo dưới hành lang cũng bị che hơn phân nửa, trong bóng tối chỉ lộ ra điểm đỏ như ẩn như hiện, nhưng điểm đỏ này thoạt nhìn không những không khiến người ta an tâm hơn mà ngược lại giống như ánh mắt của quái thú đang ngủ đông, lóe lên càng khiến người ta sợ hãi.

Lúc này bốn phía rất yên tĩnh, trong nhà ngoài trừ tiếng hít thở nhẹ nhàng của Vân Xảo thì không nghe thấy những động tĩnh khác, Bách Hợp lấy ra một lá phù yên giấc buổi chiều cô vẽ riêng cho Vân Xảo ra vỗ vào trên người bé, bên khóe miệng Vân Xảo lộ ra một nụ cười ngọt ngào, phảng phất mơ thấy cái gì thú vị vậy vậy, ngủ càng thêm hương vị ngọt ngào, thấy bộ dạng đấy Bách Hợp không nhịn được cũng mỉm cười, ngoài cửa chợt truyền đến một trận tiếng bước chân mệt mỏi, cửa phòng vốn khép hờ thoáng cái bị đẩy ra, vài hôm không thấy lúc này sắc mặt Vân Mộ Nam đen nhánh, vừa nhìn thì thấy anh mang theo một âm quỷ mặc áo vàng đạo sĩ, thân hình mập mạp vào trong phòng.

Vốn bị cỗ âm vụ này ảnh hưởng thì trời hẳn cực nóng, nhưng lúc này bốn phía Vân phủ vô cùng âm lãnh, hiện tại anh còn mang về đồ tà môn như vậy, cũng không biết tại sao anh lại chọc tới đồ này, Bách Hợp thở dài, đứng dậy đi về phía anh, chỉ vào âm quỷ phía sau anh nói:

"Cho ngươi năm giây lập tức rời đi, oan có đầu nợ có chủ, nếu như ngươi dám đến, đừng trách ta không cho ngươi có cơ hội siêu sinh." Bách Hợp vốn nghĩ rằng lời này của mình là hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu âm quỷ thức thời, nó nên lập tức rời đi mới đúng, dù sao cô đã kẹp một tờ bùa ngũ lôi ở ngón giữa, hơn nữa thật giống như gần đây dương khí của Vân Mộ Nam hao hụt rất nhiều, hẳn là có liên quan đến những âm quỷ này, âm quỷ này cứ tiếp tục như vậy thì ngoại trừ tạo thêm sát nghiệp thì anh không chiếm được chỗ tốt nào.

Thật không nghĩ đến Bách Hợp vừa thốt lời này ra khỏi miệng, âm quỷ kia không chỉ không có rời đi, ngược lại duỗi tay muốn đụng chạm đến chén nhỏ dương hỏa ở trên đỉnh đầu Vân Mộ Nam, lúc này ngọn lửa kia đã như ẩn như hiện, dao động gay gắt, âm quỷ lộ ra khuôn mặt mập xanh đen dữ tợn cười một tiếng, duỗi tay muốn nắm lấy mặt của Bách Hợp, Bách Hợp không nói hai lời ném lá bùa về phía anh, một đạo ánh sáng ngời của bùa ngũ lôi xuất hiện, âm khí tụ ở bốn phía giống như đụng phải cái gì khắc tinh, cuống quit tản mát ra, khuôn mặt âm quỷ kia vốn xanh đen bị làm cho sợ đến sắc mặt trắng bệch, dù sao đạo hạnh không cao, lúc này kêu thảm thiết một tiếng rồi thân thể hóa thành khói xanh, từ từ biến thành một vũng nước hôi thối.

"Xem như đi rồi." Vân Mộ Nam vẫn trầm mặc lúc này mới hoạt động một chút gân cốt, vuốt vuốt vai nói: "Lần này có vẻ nặng hơn lần trước nhiều." Anh nói lời này, theo bản năng đưa tay vuốt vuốt cằm của mình, mặc dù sắc mặt khó coi, nhưng lúc này cũng không có lộ ra bao nhiêu thần sắc e ngại, thật ra khiến Bách Hợp có chút dở khóc dở cười.

Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận tiếng mèo kêu thê lương dị thường, gần đây hắc miêu Vân phủ mua một đôi chết một đôi, lúc này không hiểu tại sao ban đêm lại xuất hiện tiếng mèo kêu thảm thiết, Bách Hợp theo bản năng trao đổi ánh mắt với Vân Mộ Nam, hai người không hẹn mà cùng ngồi xuống bên giường, bảo vệ Vân Xảo đang ngủ say trên giường.

'Meow~' tiếng mèo kêu càng ngày càng gần, xung quanh bên cửa sổ thoáng cái xuất hiện rất nhiều ánh mắt xanh mơn mởn, tình cảnh kia đủ để cho người ta cảm thấy một cỗ lạnh lẽo sinh ra từ lòng bàn chân, tuyệt đối sẽ trở thành bóng ma trong lòng cả đời, không gạt đi được. Nhưng Bách Hợp ngay cả Cửu U Quỷ Vương đều đã chứng kiến, bách quỷ dạ hành cũng đã từng gặp, cô trở thành chưởng môn Mao Sơn tông sư cũng không phải là lần đầu tiên, tình cảnh khủng khiếp gì mà chưa từng gặp qua? Lúc này mặc dù tình huống quỷ dị, nhưng cô cũng không sợ, ngược lại duỗi tay sờ soạng cửa ngầm đặt hộc tủ ở đầu giường.

Cô gái cá chép báo thù ( 11 )

Bách Hợp không sợ còn chưa tính, thật không nghĩ đến ngồi ở bên cạnh cô Vân Mộ Nam cũng không sợ hãi, anh quay đầu sang đây xem, thấy Bách Hợp lấy ra một cái hộp tinh xảo, tò mò hỏi một câu: "Bên trong có cái gì?"

Lúc này bên ngoài vô số đôi mắt bắt đầu càng ngày càng lại gần, giống như chỉ qua vài phút đã dán tại cửa sổ rồi vậy, Bách Hợp lắc lắc cái hộp, sâu độc bên trong phát ra âm thanh ' ong ong ', trên khuôn mặt gầy gò tái nhợt của Vân Mộ Nam thoáng cái có chút biến thành màu đen: "Em dám để sâu ở bên giường."

Anh trời sinh có bệnh sạch sẽ, chuyện để sâu bên giường đối với anh không phải là chuyện nhỏ, nhưng lúc này nguy cơ ngay trước mặt, chính là thời khắc quyết định tính mạng người một nhà, thế nhưng sự chú ý của anh lại đặt ở việc bên giường để sâu hay không, Bách Hợp có chút dở khóc dở cười, vô ý thức liếc anh một cái: "Để sâu thì sao? Bây giờ anh ghét bỏ nó, chút nữa anh cần phải cảm kích em đấy."

Vân Mộ Nam kéo kéo khóe miệng, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, vừa muốn mở miệng nói chuyện, bên ngoài ánh mắt lại là càng tới càng nhiều, dày đặc chen chúc chồng chất ở bên cửa sổ, lúc này cách gần hơn rồi, những ánh mắt kia tản ra ánh sáng xanh, giống như chiếu sáng toàn bộ bên trong khiến căn phòng lộ vẻ sầu thảm, những khuôn mặt đen nhánh vốn ẩn ở trong bóng tối cũng lộ ra ngoài, làm gì có mèo hoang nào, rõ ràng chính là mặt người chết xanh đen!

"Vân Mộ Nam, nạp mạng đi! Vân Mộ Nam, nạp mạng đi!"

Theo những âm thanh gọi hồn nhẹ nhàng từ trong miệng âm quỷ, Vân Mộ Nam đang ngồi bên cạnh Bách Hợp vốn đang đấu miệng với cô, sắc mặt anh chợt hoảng hốt lên, bốn phía tập trung một lượng âm khí khổng lồ, quả thực muốn hút ba hồn bảy vía của Vân Mộ Nam ra khỏi cơ thể, Bách Hợp không biết từ đâu xuất hiện một đoàn âm quỷ tràn đầy âm khí như vậy, hơn nữa còn có liên quan đến Vân Mộ Nam, nhưng lúc này cô không kịp đi truy cứu chuyện này. Cô theo bản năng rút một tờ bùa định hồn ở dưới gối, rồi vỗ lên trên lưng của Vân Mộ Nam.

Hồn phách Vân Mộ Nam vốn sắp bị đám âm quỷ gọi ra khỏi cơ thể, lại từ từ bình an trở về vị trí.

Chẳng qua là lúc này bên ngoài ánh mắt càng ngày càng nhiều, mặt người xa lạ cơ hồ muốn bao phủ trọn cả cửa sổ, những khuôn mặt đờ đẫn nhìn chằm chằm Vân Mộ Nam: "Vân Mộ Nam, nạp mạng đi, Vân Mộ Nam, nạp mạng đi."

Âm thanh quỷ hồn càng ngày càng nhiều. Thậm chí càng ngày càng vang dội, bùa định hồn Bách Hợp mới vừa dán lên thân thể Vân Mộ Nam mơ hồ có dấu hiệu bị những âm thanh này chấn bóc ra.

Phải biết rằng trong nhiệm vụ trở thành chưởng môn Mao Sơn, Bách Hợp gặp phải bầy lão quỷ trăm tuổi đến từ thời dị không do Diệp Toàn Chi mang đến, đã từng dán bùa định hồn cho hai đồ đệ tiện nghi, những bùa chú này là cô dựa vào pháp môn trong Đạo đức kinh để vẽ ra, uy lực không phải chuyện đùa, ban đầu đám lão quỷ trăm năm cùng kêu lên cũng không thể làm dao động được bùa định hồn, lúc đó giúp hồn phách của hai đồ đệ cô không đến nỗi bị tản mất, nhưng lúc này một đám quỷ hình như vừa mới chết không lâu, cũng không biết từ đâu đến nhiều oán khí lớn như vậy, cùng kêu gọi hồn thế nhưng suýt nữa khiến linh hồn của Vân Mộ Nam xuất ra ngoài cơ thể.

"Anh ở chỗ nào dẫn đến nhiều oan hồn tới như vậy?" Trong lòng Bách Hợp không khỏi phát chìm, lại rút một tờ bùa định hồn áp vào trên lá bùa cũ sắp bong ra mơ hồ sắp biến thành màu xám tro, lá bùa mới một lần nữa phát huy tác dụng. Thoáng cái vững chắc, sắc mặt Vân Mộ Nam vốn đang xanh trắng lập tức khôi phục bộ dáng trấn định như lúc trước, thở dốc một hơi, lúc này anh còn chưa kịp phản ứng, vì vậy Bách Hợp hỏi xong anh còn chưa kịp trả lời, trong lúc bất chợt trong nhà lóe lên một đạo ánh sáng xanh, một bóng người mặc quần áo màu đỏ chậm rãi từ trong đêm đen đi ra ngoài.

Cùng trong kịch tình xuất hiện tình cảnh giống nhau như đúc, thiếu nữ mặc quần lụa mỏng màu đỏ, một cỗ mùi vị tanh hôi xông vào mũi, lúc này dưới đất đột nhiên lan tràn ra nước ẩm ướt, thiếu nữ tóc đen rủ xuống trước ngực, một đôi mắt trợn to thấy vậy làm cho lòng người sợ hãi, ở trên mặt cô lộ ra vẻ hết sức quỷ dị. Thân thể dưới lớp quần áo màu đỏ của thiếu nữ lộ ra vẻ trống rỗng, giống như bộ xương nhỏ gầy không chống đỡ nổi bộ quần áo rộng rãi, nhưng nhìn bộ mặt trắng bệch rồi mang theo nụ cười quỷ dị, đủ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, thậm chí phía sau lưng Bách Hợp không tự chủ được mồ hôi túa ra, lông măng thoáng cái dựng lên .

Truyền đến tiếng vang nhẹ 'Lách tách, lách tách ', giống như là có đồ vật gì đó rơi xuống, nghe vào trong lỗ tai cảm giác giống như có vô số châm nhỏ đâm vào đầu, căng thẳng đến đau đớn, Bách Hợp theo bản năng duỗi tay nắm chặt cái hộp chứa sâu độc, một khắc kia trong lòng cô sinh ra mâu thuẫn với ý niệm trong đầu, vừa muốn nhào tới trước cùng người thiếu nữ này đồng quy vu tận, lại có một loại cảm giác nhìn thấy thiếu nữ này thì thấy sợ hãi muốn tránh.

Đây là cảm xúc nguyên chủ gây ảnh hưởng đến cô, Bách Hợp bắt buộc mình tỉnh táo lại, cô gái kia khiến những giọt nước sền sệt không ngừng rơi xuống, giọt nước màu xanh sẫm tanh hôi, giống như thịt thối đã rữa nát, mỗi khi cô ta bước đi chất lỏng trên lọn tóc lại rơi xuống một giọt, âm khí trong phòng cũng theo đó mà nồng đậm thêm mấy phần, mùi hôi thối phảng phất càng dày đặc hơn, làm cho người ta ác tâm muốn nôn ọe, nhưng Bách Hợp vì cả ngày không ăn gì nên lúc này trong dạ dày trống rỗng, vì vậy sau khi nôn khan xong thì cũng không phun ra cái gì cả..

"Vân lang." Lúc nói chuyện bên khóe miệng thiếu nữ còn mang theo nụ cười, thoạt nhìn da thịt của ả ta bóng loáng non mịn, nhưng đôi mắt cá chết trợn ngược khiến cho lòng người phát rét, nụ cười bên khóe miệng phảng phất bị cố định, thoạt nhìn hết sức mê người, nhưng nếu nhìn nhiều thêm mấy lần, khó tránh khỏi làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, Vân Mộ Nam bị cô ta gọi một tiếng như vậy, định hồn phù sau lưng lại sắp bắt đầu bị tróc ra rồi, Bách Hợp thở dài, lặng lẽ dùng lá bùa mình thủ sẵn ở trong lòng bàn tay lặng lẽ dán vào trên lưng anh.

Thiếu nữ cá chép yêu cũng không chú ý tới lá bùa trên người Vân Mộ Nam, nhưng sau khi cô ta kêu một tiếng mà không thấy hồn phách của Vân Mộ Nam rời khỏi thân thể, thì giống như bị chọc giận vậy, một đôi mắt trợn trừng lên cực tròn lộ ra vẻ vô cùng oán hận, mặc dù khóe miệng còn mang theo nụ cười, nhưng sắc mặt nhanh chóng đen đi: "Vân Mộ Nam, em cho anh một cơ hội cuối cùng, nếu như hiện tại anh nguyện ý trở lại bên cạnh em, em sẽ tha thứ cho anh, chỉ cần anh giết rồi ăn người phụ nữ xấu xa dụ dỗ anh đi!"

Trong nhà âm khí thoáng cái có chút tràn dày đặc hơn, giống như thực chất âm khí ép tới khiến người ta không thở nổi, nhìn ra được bị Vân Mộ Nam ăn là đau đớn nhất trong lòng thiếu nữ cá chép yêu, nhưng hết lần này tới lần khác lại không biết chuyện gì xảy ra, dường như cô ta cũng không phải là hoàn toàn hận Vân Mộ Nam, ngược lại mơ hồ có chút giận chó đánh mèo người bên cạnh Vân Mộ Nam. Bách Hợp cười lạnh mạnh mẽ áp chế cảm giác bị nguyên chủ ảnh hưởng, nhìn nụ cười quỷ dị trên mặt quỷ hồn cá chép yêu, giống như lúc cô ta bị ăn cũng mang theo nụ cười như vậy, trong lòng cô xuất hiện cảm giác phiền chán nói không ra lời, bởi vì hình như nguyên chủ lại nghĩ tới cái chết của Vân Xảo, cùng với tình cảnh lúc mình bị cá chép yêu ăn thịt.

"Ăn ả ta!" Không được Vân Mộ Nam đáp lại, thiếu nữ cá chép yêu rốt cục không duy trì được vẻ lạnh lùng như trước, ngược lại kêu to lên, lúc này ả ta há to miệng ra, trong miệng lộ ra một hàm răng trắng hếu mất trật tự, trên khuôn mặt vốn xinh đẹp, xuất hiện hàm răng thoạt nhìn vô cùng bén nhọn giống như miệng cá sấu, mang đến cho người khác một rung động tương phản thật lớn.

"Cô làm cho đầu tôi đau." Mới vừa vẫn ngồi ở bên giường Vân Mộ Nam đột nhiên đứng lên, anh tự tay sờ soạng trong lòng bàn tay Bách Hợp, lấy đi vài lá bùa, không quan tâm đấy là những bùa gì, duỗi tay nhét vào miệng đang mở lớn của thiếu nữ cá chép yêu, thiếu nữ mới vừa thoạt nhìn còn hết sức kinh khủng, lệ khí mười phần vừa đụng phải tay của anh, lúc này giống như đụng phải đồ gì vô cùng kinh khủng thế nhưng kêu thét lên, âm thanh kia nghe vào trong lỗ tai khiến màng nhĩ đều có chút thấy đau đớn, ' ong ong ' tiếng vọng vang lên ở bên tai, làm cho lòng người thấy buồn bực. Thiểu nữ lui về sau vài bước, lúc này đột nhiên trong miệng cô ta vang lên tiếng sấm rền vang, cô ta há miệng ra, một chuỗi áng sáng lóe lên, mấy lá bùa ngũ lôi ở trong miệng cô ta phát nổ, giọng kêu thảm thiết khiến người người hoảng sợ lại vang lên, thiếu nữ cá chép yêu mới vừa rồi còn khuôn mặt đầy đủ lúc này mặt bị nổ tung, âm khí trên người cũng bị tản ra hơn phân nửa, ả ta đã không duy trì được mặt ngoài đầy đủ của thân thể, xiêm y thuần túy do oán khí tạo nên cũng bắt đầu lộ ra vết rách tung tóe, lộ ra bộ khung xương trắng ởn vốn được che dầu dưới bộ quần áo.

Hình tượng của thiếu nữ lúc này hết sức kinh khủng, khuôn mặt của cô ta đã bị phù chú nổ tung lên, một con mắt lăn ra khỏi hốc mắt, hết lần này tới lần khác trên mặt vẫn đang hàm chứ nụ cười, một con mắt còn nguyên vẹn đang trợn to lên nhìn hai người Bách Hợp, chẳng qua là lúc này oán khí cùng hận ý của cô ta dường như muốn tràn ra vậy, một đầu tóc dài đen nhánh hình như vì lúc này trong lòng cô ta vô cùng tức giận mà dài thêm mấy phân, tóc đen chuyển động giống như rắn, rất nhanh che kín bộ xương thân thể bị lộ ra sau khi xiêm y được tạo ra bởi oán khí bị rách, từ xa nhìn lại giống như một cái kén to đang ngọ nguậy, vô cùng ác tâm.

"Ngư nhi, cô không nên trở lại ." Sau khi nhét lá bùa xong, lúc này Vân Mộ Nam lại giống như không có chuyện gì, lùi về sau mấy bước ngồi lại trên giường, lúc anh thấy thiếu nữ không có mảy may một chút chột dạ nào, vẻ mặt hết sức thản nhiên, cho dù Bách Hợp biết anh từng ăn hết người thiếu nữ này, nhưng không hề cảm thấy chột dạ, ngay cả mới vừa rồi anh nhét lá bùa vào trong miệng thiếu nữ, thì anh cũng giống như chỉ tiện tay làm một chuyện nhỏ, không dư thừa tâm tình, chỉ là lúc này Vân Mộ Nam có chút chán ghét lắc lắc tay, dùng cái tay sạch còn lại rút khăn sạch ra rất nghiêm túc lau cái tay vừa chạm vào cái miệng rộng của thiếu nữ, anh lau hết sức cẩn thận, ngay cả trong khe móng tay anh cũng không bỏ qua, thiếu nữ thấy hành động này của anh, trong đôi mắt nhanh chóng bắt đầu sung huyết, con mắt hoàn hảo không tổn hại gì từ từ biến thành màu đỏ rồi từ từ biến thành màu tím, tiếp theo từ tím thành màu xanh sẫm, cuối cùng bắt đầu biến thành màu đen.

Cô gái cá chép báo thù ( mười hai )

Theo lý đã thấy nhiều người tóc đen mắt đen thì mắt của một người biến thành màu đen cũng không phải là chuyện kì quái gì, nhưng ngày tiếp theo nhân mắt cũng toàn bộ biến thành màu đen, ngay cả tròng trắng mắt cũng không nhìn thấy, bộ dáng kia có chút quỷ dị, Bách Hợp nhìn Vân Mộ Nam đã khiến thiếu nữ cá chép yêu giận đến mức như thế này, vô ý thức mím chặt môi, sự thật chứng minh cho dù chính mình nắm chắc phần thắng, nhưng cũng nên nhớ được ngàn vạn lần không thể ở trước mặt đối thủ không chút kiêng kỵ há mồm cười to ra tiếng, nếu không sau khi đắc ý có thể sẽ có vô tận thống khổ.

"Em không nên trở lại? Vân lang, anh không muốn phải nhìn đến em nữa sao? Chẳng lẽ em không đẹp ư?" Đầu tiên thiếu nữ cá chép yêu cười ' khanh khách ' hai tiếng, trong miệng cô ta phát ra âm thanh, khuôn mặt bị nổ nhưng vẻ mặt không thay đổi, cô ta duỗi tay sờ sờ gương mặt của mình, khi sờ đến con người mới bị bùa nổ tung lăn ra khỏi hốc mắt, thoáng cái cũng có chút tức giận, cô ta cuống quit muốn đẩy con ngươi vào trong hốc mắt, tuy nhiên không giống như thành công, ngược lại dường như khiến thịt trên mặt nát vụn hơn, thiếu nữ cá chép yêu vừa sợ vừa tức, đến cuối cùng con ngươi tròn vo rơi xuống lòng bàn tay, cô ta thoáng có chút trầm mặc.

Sau một hồi lâu thiếu nữ cười lạnh một tiếng, đột nhiên nắm chặt tay khiến con ngươi nát bấy, trong miệng lại phát ra tiếng thét chói tai, chỉ là lúc này đây ánh mắt vốn ở ngoài cửa sổ trong nháy mắt xuyên thấu qua, một nhóm lớn bóng ma khoác trường bào hoặc mặc đạo phục màu vàng ép tới đây, trong nháy mắt âm khí trong phòng lại nồng nặc hơn rồi.

"Vân Mộ Nam, nạp mạng đi, Vân Mộ Nam, nạp mạng đi!" Trong miệng bọn quỷ hồn này vừa đờ đần gọi hồn, vừa duỗi tay muốn kéo Vân Mộ Nam qua, thiếu nữ cá chép yêu mới vừa còn vô cùng tức giận lúc này đứng tại chỗ nhìn, trong miệng phát ra tiếng cười ' khanh khách '. Cô giống như nhìn thấy chuyện gì thú vị vậy: "Thật là muốn đa tạ lễ vật anh tặng cho em. Nếu không có bọn họ, em nghĩ muốn để hồn phách anh đi theo em, thật đúng là khó khăn, Vân lang."

Một nhóm lớn oan hồn bày ra sắc mặt dữ tợn càng xông đến gần Vân Mộ Nam, bên ngoài còn có vô số ánh mắt lóe lên, vừa nhìn thoáng qua, Bách Hợp thế nhưng thật khó mà có thể nói ra con số chính xác, trong ánh mắt những oan hồn này nhìn Vân Mộ Nam đều mang theo oán hận. Tuy nói xem ra những oan hồn này hình như là bị quỷ hồn thiếu nữ cá chép yêu khống chế, lúc này mới có thể xông đến chỗ Vân Mộ Nam, nhưng oán khí của bọn họ quá mức mãnh liệt, không giống như đơn giản chỉ vì ngoài ý muốn sau khi chết bị quỷ hồn thiếu nữ cá chép yêu khống chế.

Số lượng âm hồn thật sự quá nhiều, Bách Hợp cũng không muốn lãng phí linh lực trong cơ thể mình để thu thập bọn họ, vì vậy cô mò tay vào chồng bùa đặt dưới gối, sau khi giữ tại trong lòng bàn tay, trong miệng mới lớn tiếng niệm: "Cầu quy cầu, đường quy đường, người đi đường dương quan, quỷ qua Quỷ môn quan, hiện tại cá yêu đã chết không đi âm phủ đầu thai, vẫn còn ở nơi này làm gì!" Bách Hợp không nói lời này thì không sao, những quỷ hồn tràn đầy oán khí vừa nghe thấy lời này lại lộ ra vẻ cuồng bạo hơn, ngay cả đám âm quỷ bên ngoài cũng giống như có chút không khống chế được thân mình vậy, đột nhiên lệ khí tăng lên rất nhiều, bốn phía truyền đến tiếng quỷ khóc, làm cho người ta cảm thấy giống như mình đang ở trong cảnh a tỳ địa ngục vậy.

"Ha ha ha, những người này đều là Vân lang đưa tới cho ta nha, dĩ nhiên bọn họ muốn tìm Vân lang báo thù rồi." Mới vừa còn đứng ở giữa đám âm quỷ, chẳng biết từ lúc nào thiếu nữ cá chép yêu đã đứng ở bên cạnh Bách Hợp, một cỗ mùi tanh hôi xông vào mũi, cho dù lúc này cô ta chưa đụng phải mình, chỉ nhích tới gần, âm khí đã xâm nhập vào cơ thể Bách Hợp, đủ để thấy oán khí của thiếu nữ cá chép yêu lớn như thế nào, lúc này hình như cô ta muốn duỗi tay đi sờ Vân Xảo nằm ở trên giường, trên gương mặt bình tĩnh quỷ dị hiện lên vẻ tươi cười lộ ra mấy phần tham lam hung dữ.

"Cút ngay!"

Cô ta nhích tới gần lúc nào Bách Hợp hoàn toàn không cảm giác được, lúc này thấy cô ta muốn sờ vào Vân Xảo, sao Bách Hợp không biết cô ta muốn làm gì chứ, mặc dù khi nguyên chủ thấy thiếu nữ cá chép yêu tới gần thì sợ đến mức cả người đều có chút cứng ngắc, nhưng là mẹ thì phải kiên cường, ý niệm muốn bảo vệ vx trong đầu dâng lên trong lòng Bách Hợp, khiến Bách Hợp không chút nghĩ ngợi dĩ nhiên cũng duỗi tay muốn đẩy thiếu nữ này ra, hoàn toàn quên mình biết đạo thuật.

"Thiên Địa Vô Cực, Càn Khôn hữu tự. . . . . ." Bách Hợp một tay gắt gao nắm lá bùa, một tay còn lại bắt đầu vẽ phù, cô mới vừa đưa tay đi đẩy thiếu nữ cá chép yêu, chỉ mới sờ vào bàn tay trắng mịn nhưng nồng nặc mùi tanh hôi, mà giống như cái tay đó sờ vào bùn lầy vậy, cảm giác vô cùng buồn nôn, quỷ hồn thiếu nữ cá chép yêu không dừng lại cũng không lùi bước, ngược lại há to miệng muốn cắn Vân Xảo, Bách Hợp cố gắng trấn định tâm thần, đè nén cảm giác bối rối sinh ra trong lòng nguyên chủ, trong miệng mới đọc lên pháp quyết Đạo Đức Kinh của Thiên Địa môn, lúc này thuận lợi đọc pháp quyết ra khỏi miệng, Bách Hợp đọc:

"Cửu thiên thần lôi thuật, PHÁ...!"

' Ầm ' một tiếng sấm vang lên, ngay cả âm quỷ đang ở bên cạnh giường cũng phải giật mình, một đám âm quỷ ở phía sau mới vừa vẫn còn muốn chen chúc đi đến bên giường lúc này theo bản năng lui về phía sau vài bước, ngay cả thiếu nữ cá chép yêu cũng bị bức lui nửa bước, cô ta sửng sốt một chút, tiếp theo trên mặt lại lộ ra vài phần châm chọc: "Biết một chút đạo thuật? Tôi ăn đạo sĩ cũng không ít, thêm cô một người không nhiều, thiếu cô một người không ít." Thiếu nữ nói đến đây thì vươn đầu lưỡi đỏ tươi ra liếm liếm miệng, bên khóe miệng thấm ra vài giọt chất lỏng màu xanh biếc tanh hôi nồng nặc, rồi chính cô ta liếm lại vào trong miệng, mới đầu thiếu nữ còn cười, nhưng ngay sau đó giống như nghĩ tới điều gì, sắc mặt nhanh chóng thay đổi:

"Cô biết đạo thuật? Người Quan gia biết đạo thuật? Là cô dạy anh ta ăn tôi sao?" Khuôn mặt đã bị nổ tung lúc này nhanh chóng trầm xuống, từ từ biến thành màu tím rồi căng ra đầy vẻ tức giận: "Là cô dạy anh ta ăn tôi? Cô vì có được anh ta, mà cô để cho anh ta ăn tôi!"

Lúc này nụ cười quỷ dị bên khóe miệng của thiếu nữ không thay đổi, nhưng giọng nói lại bén nhọn cao vút, trên người cô ta vốn bao phủ một tầng ánh sáng đỏ bắt đầu ngày càng thịnh, xiêm y màu đỏ rách rưới lúc này giống như có sinh mệnh vậy, không có gió mà bay lắc lư, không bao lâu những chỗ rách tự động lành lại, thậm chí gương mặt bị Vân Mộ Nam nhét lá bùa vào nên nổ tung cũng khôi phục lại bộ dáng như lúc thiếu nữ mới xuất hiện, khuôn mặt tinh xảo nhưng mang theo vẻ đờ đẫn hết sức không bình thường.

Âm quỷ đứng ở phía sau thiếu nữ vốn đã lệ khí mười phần lúc này được trận ánh sáng đỏ lây nhiễm, càng phát ra hung hãn hơn, một vài âm quỷ thậm chí dưới sự ảnh hưởng của cỗ oán khí này, thân ảnh vốn mờ nhạt cũng bắt đầu chân thật lên, lúc này đều oán hận nhìn chằm chằm Vân Mộ Nam.

"Tôi muốn cho các người chết, tôi muốn để cho người Quan gia không được chết tử tế, cô không che chở được cho bọn họ, cô không che chở được cho bọn họ."

Thiếu nữ nhếch khóe miệng lên hô xong câu này, một đám Âm Quỷ phía sau tiếp trước đánh về phía Vân Mộ Nam, lúc này Bách Hợp cũng bất chấp nữa tàng tư, nắm lấy một đống phù chú, đếm cũng không cần đếm ném về phía đám âm quỷ này, mấy lá bùa ngũ hành đồng thời đánh tới, uy lực vô cùng cường đại, nhưng không biết đám âm quỷ này từ đâu mà có oán khí cường đại đến vậy, mấy lá bùa ngũ hành này dùng để đối phó đám lão quỷ trăm tuổi đến từ triều đại viễn mà Diệp Toàn Chi dẫn tới hiện đại còn tiêu diệt được mấy con, thế nhưng lúc này chỉ làm mấy âm quỷ bị thương thôi, mà không chân chính tiêu diệt hết bọn chúng, chúng thối lui đứng ở bên cạnh quỷ hồn thiếu nữ cá chép yêu, sau khi được hồng quang trên người cô ta chiếu rọi mặt mũi lại tràn đầy hắc khí đánh về phía bên này.

Bách Hợp lại ném ra vài lá bùa, quỷ hồn cá chép giống như năng lượng bổ sung của bọn chúng, chỉ cần cô ta vẫn còn tồn tại, đám âm quỷ này sẽ vĩnh viễn không bị tiêu diệt hoàn toàn, oán khí trên người thiếu nữ cá chép yêu vô cùng cường đại, căn bản khó mà tiêu diệt, cứ như vậy cho dù Bách Hợp vẽ không ít lá bùa, nhưng sao có thể chống lại xa luân chiến của bọn âm quỷ này, hơn nữa ngoài cửa sổ vẫn còn không ít âm quỷ mở to đôi mắt quỷ xanh mơn mởn nhìn vào bên trong, bị oán khí cường đại ăn mòn, Bách Hợp cảm thấy trên trán mình đang toát ra mồ hôi lạnh dày đặc.

"Từ chỗ nào mà anh đắc tội với nhiều âm quỷ như vậy?"

Tục ngữ đều nói oan có đầu nợ có chủ, cho dù Vân Mộ Nam là một quân phiệt, trong tay giết người như ngóe, nhưng nếu trên chiến trường giết quân địch mặc dù người bị giết không cam lòng, nhưng sống chết có số, người chết vì chiến trường thì ngay từ lúc sinh ra Diêm Vương gia đã có chú định, không thể nào sẽ có oán khí lớn như vậy, nếu không các tướng quân từ xưa đến nay làm sao bây giờ? Nhưng lúc này những âm quỷ này có oán khí nhiều đến kinh người, mà giống như đối với Vân Mộ Nam hận tới thấu xương, thoạt nhìn số lượng những người này số còn không ít, Bách Hợp không khỏi phải mệt mỏi ứng phó, cô dốc hết sức chiến đấu, vừa quay ra hỏi Vân Mộ Nam một câu, vừa cắn ngón giữa của mình nhanh chóng niệm chú ngữ trong đầu rồi lấy máu vẽ một vòng quanh Vân Mộ Nam cùng với chỗ ngủ của Vân Xảo.

"Em nói những thứ này?" Đầu tiên Vân Mộ Nam vốn mạn bất kinh tâm nhìn thoáng qua tình cảnh xung quanh, tiếp theo lại xoay đầu buông xuống suy nghĩ, thấy sắc mặt Bách Hợp có chút tái nhợt, lúc này vẻ mặt cô vô cùng thật tình, nghiêm túc, búi tóc vốn được búi gọn gàng lúc này đã có chút rời rạc rồi, chóp mũi thấm ra những giọt mồ hôi nhỏ, hai gò má ửng hồng, có một lọn tóc rũ xuống trên khuôn mặt bên phải, dĩ vãng quen nhìn khuôn mặt này bây giờ cảm thấy có một loại hàm súc thú vị nói không nên lời, trong nháy mắt cúi đầu thấy cô chau mày, trên gương mặt dịu dàng bỗng hiện ra mấy phần cương nghị không thua đàn ông, thấy thần sắc quen thuộc ấy khiến ánh mắt Vân Mộ Nam thoáng trở nên u ám, liếc mắt nhìn thoáng qua thấy một đám âm quỷ muốn nhào tới chỗ Bách Hợp, Vân Mộ Nam cong khóe miệng lên, đột nhiên duỗi tay sờ vào mặt Bách Hợp, thuận tay vén luồng tóc rủ trên khuôn mặt ra sau tai.

Động tác này để cho thiếu nữ cá chép yêu vốn đang cười quỷ dị thoáng cái cũng có chút cuồng bạo lên, oán khí trên người cô ta hơi trì trệ, ánh sáng đỏ trên người lập tức lóe lên, đám âm quỷ vốn đang nhào tới chỗ Bách Hợp cũng dừng lại theo, thiếu nữ cá chép yêu cười lạnh nói:

"Vân Mộ Nam, lúc đầu em yêu mến anh, hóa thành hình người giặt quần áo nấu cơm cho anh, rốt cuộc em không bằng cô ta ở chỗ nào? Em chỉ muốn ở bên cạnh anh, tại sao cuối cùng anh tình nguyện ăn em cũng không muốn ở chung một chỗ với em?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store