Hoan Edit Kaiyuan Con Me No Ta Bi Ham Hai
Ta lấy di động vứt sang một bên, trong nội tâm thầm nghĩ, thì ra đây chính là cảm giác khi có bạn gái nha, ta cũng chưa từng thử qua cảm giác này lần nào, nói không chừng ta cùng cô ấy thật sự có thể phát triển mối quan hệ này.
Dựa lưng vào trên ghế sa lon ta thật sung sướng mà xem phim Bến Thượng Hải, cửa ra vào đột nhiên truyền đến âm thanh mở cửa. Ta cả kinh, mẹ đi S thành không có khả năng trở về sớm như vậy, không phải miệng ta quạ đen đến mức nói có trộm thì có trộm liền chứ.
Rất nhanh vọt đến cạnh cửa, đứng ở một bên cầm lấy cây chổi giơ lên thật cao, chỉ cần chờ người kia bước qua khỏi cánh cửa này sẽ ăn ngay một đòn trí mạng.
Cửa mở, một người tiến vào bên trong, ta nắm lấy cán chổi cứ như vậy đập thật mạnh một phát. Ai biết người tới có phản ứng rất nhanh, lanh lẹ mà tránh thoát một kích của ta, nhanh chóng vòng ra phía sau lưng, lại dùng tốc độ sét đánh không kịp bịt tai nhanh chóng chế trụ lấy hai tay của ta.
"Lạch cạch..." cái chổi rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh khó chịu.
Ta lúc này đây mới phát hiện người vừa bước vào là Tuấn Khải, không để ý đến tay ta đang bị người chế trụ, ta mắng: "Con mẹ nó, cậu làm cái gì vậy, có biết cậu có thể dọa chết người hay không?"
Tuấn Khải nhìn ta bộ dáng như lâm vào đại địch, đôi môi mỏng khẽ câu lên, cứ như vậy giống cười mà không phải cười nhìn chằm chằm vào ta.
Đợi đã... muốn làm gì?
Ta có chút hoảng hốt, thân thể cũng trở nên cứng ngắc, tuy miệng hắn là đang cười, nhưng trong ánh mắt kia, một điểm vui vẻ đều không có.
Hắn như vậy làm cho ta thực sự sợ hãi, ta cảnh giác mà thối lui về phía sau. Có cảm giác rằng hắn hôm nay không giống như thường ngày, ở phía sau nụ cười của hắn dường như đang chứa đựng một loại thâm trầm gì đó, một loại mà ta nghĩ cũng không bao giờ dám nghĩ đến.
"Cậu rốt cuộc tới đây làm cái gì, nếu không có chuyện gì thì mời cậu ra ngoài ngay đi, ở đây không có chào đón cậu." Xem nhẹ nội tâm đang sợ hãi, ta cường ngạnh nói.
"Cạch" cửa bị Tuấn Khải xoay tay đóng lại, như trước vẫn không thèm để ý đến lời nói của ta, cũng không để ý đến thái độ sợ hãi của ta. Lưng ta là một mạt lạnh lẽo, loại cảm giác này...cảm giác khiến cho người ta phải sợ hãi mà run lên, tất cả làm cho ta nhớ tới lần trước. Cũng không có để ý nhiều như vậy, ta ngay lập tức xoay người hướng bên trong mà chạy đi.
Trái tim không tự chủ mà đập đến điên cuồng, không có tần suất nhất định, toàn thân đều tràn ngập cảm giác bối rối đến khó tả. Lúc này trong lòng ta chỉ còn lại một chữ "Trốn". Ba bước cũng thành hai bước, ta nhanh chóng chạy lên cầu thang, mắt thấy cửa phòng của ta hiện ra ngay trước mặt, nhưng không ngờ được chân lại bị trượt, cả thân thể nghiêng ngả, lảo đảo muốn té xuống.
Xong rồi, ta nhắm mắt lại chờ đợi đau đớn.
Nhưng không có đau đớn như trong dự đoán của ta, mà ta ngã vào trong một vòm ngực rộng lớn, ôn hòa, ấm áp. Mặt ta tái đi, bị bắt rồi, bị bắt rồi...
"Cậu có biết vừa rồi rất nguy hiểm hay không?". Thanh âm có chút kinh hoảng vang lên bên tai của ta, từ phía sau lưng truyền đến tiếng tim đập kịch liệt của người kia, biểu hiện tình huống vừa rồi là cỡ nào nguy cấp.
Ta ngẩn người, không biết nên phản bác như thế nào, lại nhìn vào khuôn mặt của hắn, đã cởi bỏ khuôn mặt tươi cười mà thay vào đó là vẻ mặt với biểu tình ngưng trọng.
Hắn...đây là đang lo lắng cho ta sao?
Ta đột nhiên bị chao đảo, thân thể của ta bị người ôm lơ lửng trên không. Tuấn Khải ôm ta đi lên lầu.
"Cậu làm cái gì? Mau thả tôi xuống." Ta muốn giãy dụa, chính là hiện tại bị người ta vác trên vai, lơ lững giữa không trung nên thân thể cũng không dám động đậy.
Đi thẳng đến phòng ngủ của ta, Tuấn Khải mới đặt ta ở trên giường. Sau đó hắn cũng ngồi xuống bên cạnh làm cho giường cũng bị lõm xuống thật sâu.
Ý thức được khoảng cách giữa mình và hắn gần như thế nào, ta cuống quít thối lui đến bên kia góc giường tạo khoảng cách giữa ta và hắn.
"Cậu đang sợ cái gì hả?" Tuấn Khải cười, lại lộ ra cái biểu tình đầy tiếu ý làm cho người ta cảm thấy thật bất an. Ánh mắt của hắn cứ nhìn ta chằm chằm mà không hề rời đi.
Ánh mắt ấy làm cho ta có cảm tường giống như ta là một con ếch đang bị một con xà nhìn chằm chằm vậy, không thể nào mà động đậy.
"Là sợ tôi lại đối với cậu làm ra cái chuyện như lần trước hả? hay là...". Lời nói đột nhiên thay đổi: "Hay là, sợ tôi biết rõ chuyện cậu cùng bạn gái kết giao?"
Ta kinh ngạc, giương mắt hỏi: "Cậu như thế nào lại biết chuyện này?" Chuyện này mới xảy ra vào buổi chiều hôm nay, ngay cả mình còn cảm thấy chuyện này thật bất ngờ, hắn làm sao mà biết được.
"Cảm thấy thật kì quái sao?" Tuấn Khải không trả lời câu hỏi của ta mà hỏi ngược lại, sau đó nói: "Bởi vì lúc đó tôi cũng có mặt... tận mắt nhìn thấy tất cả chuyện này." Giọng nói mang chút trào phúng, như là đang nói đến một chuyện rất buồn cười.
Ta đông cứng tại chỗ. Trong đầu ta lúc này chỉ còn nghĩ đến một việc đó là Tuấn Khải đã biết chuyện này.
Hắn đã biết, còn tận mắt nhìn thấy tất cả.
Mà nhìn thấy tình cảnh đó...hắn sẽ cảm thấy như thế nào?
"Muốn biết tôi có cảm giác gì phải không?". Tuấn Khải chợt cảm thấy buồn cười lại hỏi, ngữ khí giống như là biết được tất cả những gì mà ta suy nghĩ.
Ta nghi hoặc chống lại ánh mắt của đối phương, mà con ngươi đen như mực kia giống như là muốn đem ta cuốn vào, cứ như đang tận lực bố trí bẫy rập im lặng mà chờ ta nhảy vào.
Hắn muốn nói cái gì?
Khóe miệng Tuấn Khải khẽ cong, giọng điệu giống như bình thường phảng phất mà hướng ta nói: "Chỉ là cảm thấy cô gái kia đứng bên cạnh cậu ôn nhu mĩm cười, quả thật lớn lên cũng rất xinh đẹp."
Hả...chỉ có như vậy?
"Cậu...". Muốn mở miệng nói chút gì đó, nhưng cổ họng giống như nghẹn lại, nói không nên lời.
Biểu tình trêu tức mà nhìn ta vẫn còn đang ngây ngốc, Tuấn Khải tiếp tục nói: "Nếu như tôi nhớ không lầm thì cô ấy gọi là Trầm Tiểu Doanh."
"Nhìn cô ấy cười với vẻ mặt hạnh phúc như vậy, làm cho người ta nhìn vào cũng thật khó chịu." Tuấn Khải nói đến đây, trên mặt bỗng nhiên lóe lên một chút âm tàn rồi ngay lập tức biến mất: "Thật là làm cho người ta có loại cảm giác...hận không thể giết chết cô ta ngay tức khắc."
Ta mở to hai mắt mà nhìn hắn, tựa như đang nhìn một người xa lạ nào đó.
Giết...giết Trầm Tiểu Doanh? Hắn...hắn đang nói đùa cái gì vậy.
"Cậu đang nói đùa cái gì vậy?". Ta điên cuồng mà hét lên.
Nếu như đây chỉ là lời nói vui đùa, thì thực sự chỉ khiến cho người ta tức giận mà thôi, chính mình tuyệt đối không cảm thấy buồn cười một chút nào cả.
"Như thế nào? Sắc mặt sao lại biến thành khó coi như vậy." Tuấn Khải nhắm lại hai mắt, hai hàng lông mày lộ vẻ tà mị có chút vui vẻ, môi mỏng câu lên thành một nụ cười, lại nói: "Cũng không phải chỉ là cô gái kia, mà ngay cả những người khác ở bên cạnh ngươi, tôi không nghĩ sẽ buông tha cho bất kì ai." Gần như là một lời nói tàn nhẫn, nhưng trong mắt của ta như thế nào lại giống như một loại đàm luận bình thường về thời tiết.
Tại sao lại như vậy? thật khó có thể tin, cái này có thể xuất phát từ trong miệng của Tuấn Khải, một người luôn giả nhân giả nghĩa thốt ra?
Nghĩ lại, ta cố gắng tìm kiếm trong mắt của hắn một chút dấu vết của sự vui đùa, nhưng lại khiến cho ta thật kinh hãi khi phát hiện bên trong ánh mắt kia không hề có vui đùa mà là sự chăm chú.
Hắn là...thật sự...
"Như thế nào, sợ hãi? Không tin tôi sẽ nói ra loại lời này...cũng không tin tôi thật sự sẽ làm ra loại việc này." Nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của ta, Tuấn Khải giống như tiếc hận mà lắc đầu: "Nhưng mà cũng thực đau lòng! cậu cũng không hề biết đến tâm tình của tôi dù chỉ một chút, nhìn cậu như vậy nhất định là không biết được bao nhiêu năm qua tôi dùng ánh mắt như thế nào mà nhìn cậu?"
Cái gì?
Ta có chút không đuổi kịp suy nghĩ của đối phương.
Ánh mắt của Tuấn Khải nhìn chằm chằm vào ta, sau đó có chút trào phúng mà cười, tiếp theo không kiêng nể gì cả mà đẩy ngã ta xuống giường.
"Tôi..."
"Không cần nói!"
Vội vàng cắt đứt lời nói của hắn, trực giác của ta cảm thấy lời nói của hắn lúc này ta thực sự không thể nghe.
Nghĩ đến ba ngày trước hắn đối với chính mình làm ra loại chuyện như vậy...
Không cần nói.
Đối với việc hắn dùng ánh mắt gì mà nhìn ta, ta căn bản một chút cũng không muốn biết.
Chính là đối phương hoàn toàn không thèm để ý đến lời nói của ta, một chữ một chữ rõ ràng nói ra.
"Mỗi ngày chỉ nghĩ đến cậu để tự an ủi, chỉ cần tưởng tượng đến cậu là có thể đạt đến cao trào. Muốn hôn cậu, muốn chạm vào cậu, nghĩ hung hăng mà xâm chiếm cậu, xé nát cậu, muốn xiết chặt cậu vào trong cơ thể của tôi, cho cậu với tôi hòa thành một người. không cho người khác trông thấy cậu, muốn đem cậu nhốt đến một căn phòng mà hung hăng ân ái, cho thân thể của cậu chỉ có thể nhớ đến tôi, rốt cuộc không bao giờ rời đi mà chỉ có thể ở bên cạnh tôi..."
Tuấn Khải nói một câu, mặt của ta trắng nhợt đi một phần, khi hắn nói xong, trên mặt của ta sớm đã không còn một tia huyết sắc.
Nói ra, hắn vì cái gì mà nói ra.
Vì cái gì chứ...
Tại sao phải nói ra, còn dùng thái độ chân thành như vậy, làm cho mình một điểm hoài nghi đều không có. Không phải là trêu chọc chính mình, cũng không phải muốn mình xấu mặt, hắn là thực tâm.
Mỗi chữ mỗi câu như là đánh thẳng vào trong tâm can của mình.
Thật lâu. Chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương như có một ngọn lửa đang cháy mãnh liệt.
"Tôi chính là một tên đàn ông, cậu không biết những lời này nên nói với con gái thì thích hợp hơn sao?"
Ta cố gắng gượng cười, biểu tình trên khuôn mặt vặn vẹo, hết sức kì quái.
"Có ý gì?" Tuấn Khải giống như thường ngày mà mĩm cười, nhìn biểu tình dường như rất bình tĩnh, nhưng trong con ngươi màu đen kia giờ phút này lại đang dậy sóng.
Ta hoảng hốt cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.
"Chúng ta vẫn như trước kia... chúng ta lại trở lại làm bạn bè, đến lúc đó...cho dù cậu muốn chỉnh tôi như thế nào, tôi cũng sẽ không phản kháng."
Đúng vậy, trở lại làm bạn bè của nhau, chính mình sẽ đem toàn bộ những chuyện trước kia đều quên hết thảy, cứ xem như nó chưa từng phát sinh qua, cũng buông bỏ luôn những thành kiến trong quá khứ, thật sự mở lòng mà đối đãi với hắn.
"Ha ha...".Tuấn Khải đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười càng ngày càng lớn, cuối cùng biểu tình ngưng trọng lại, lạnh lùng mà nói: "Vương Tuấn Khải, cậu như thế nào lại thành người nhát gan như vậy, trong lòng cậu rõ ràng biết được chuyện này sẽ không bao giờ có khả năng xảy ra, tôi và cậu vĩnh viễn không thể làm bằng hữu. Trước kia không, hiện tại sẽ không, tương lai cũng nhất định là không có khả năng."
Không để ý đến biểu tình khiếp sợ của ta, hắn một chữ một chữ nói ra làm cho máu trong người ta đều đông cứng lại.
"Bởi vì-tôi-muốn-cậu."
Biến kìa biến kìa bà con ơiiiiiiiii!!!!!!
Vote or Cmt cho mụ già này đi huhuhuhuhu
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store