Hoan Doan Van Shortfic Chansoo
Fic này là mình chuyển ver lại, thấy hay nên đăng cho m. ng đọc
Tên gốc: [Shortfic] [KhảiNguyên] Cô đơn
Tác giả: Lạc Nhã Yên (uyenphuongcao)
Link: https://my.w.tt/P1OW38h95M
--------------------------Đã hơn 3 canh giờ nhưng mưa vẫn chưa chịu tạnh, không những vậy nó còn dần lớn hơn. Trên đường dường như không có bóng người. KyungSoo bước từng bước chậm rãi dưới trời mưa lớn. Gương mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn, dường như không cảm thấy cái lạnh thấu xương từng chút từng chút xuyên qua da thịt cậu. Thoạt nhìn như người vô hồn bước trên đường, khiến người ta rùng mình sợ hãi.Phong bao hồ sơ trên tay cậu sớm đã nhàu nát và ướt đẫm, là tên cậu trên đó. Phải! Tâm cậu chết lặng khi đọc tờ giấy chẩn đoán bệnh. Căn bệnh quái ác, tại sao nó lại có vào lúc này, tại sao lại là cậu. Ung thư dây thanh quản, cậu được chẩn đoán là như thế. Không phải đâu đúng không?chỉ là chẩn đoán sai thôi đúng không? Giống như con người cũng có lúc sai , có thể là chẩn đoán lộn người hay lộn bệnh thôi mà đúng không? Cậu không tin, càng không muốn tin. Tai cậu vẫn còn vang lên câu nói của bác sĩ " Là giai đoạn cuối, nếu không phẫu thuật sẽ dẫn đến nguy hiểm tính mạng và có thể sẽ không bao giờ nói được nữa, nhưng nếu phẫu thuật khả năng ca hát của cậu sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều" Phẫu thuật gì chứ? Cậu chính là nhóm máu hiếm, chỉ là ảo tưởng thôi, mà nếu tìm được, nếu phẫu thuật được thì cậu sẽ chẳng thể hát được nữa, chẳng khác nào mất đi lý do để sống . Bất luận là thế nào ông trời cũng muốn dồn cậu vào đường cùng. Vì quá đau mà khụy xuống, cậu bần thần ngồi dưới mưa. Người qua đường cho rằng cậu thất tình, cho rằng cậu bi quan mà bị khùng, bất quá thì cậu muốn tự sát, hay tự dằn vặt bản thân vậy thôi. Nhưng họ không hiểu, tất cả chỉ là suy đoán của họ, sự thật chỉ người trong cuộc mới biết rõ.Bây giờ cậu thật sự rất mệt, rất muốn được ở trong vòng tay ấm áp của anh.Mệt rồi, có thể buông không?Park ChanYeol đã chạy dầm mưa suốt 2 tiếng đồng hồ. Len lách qua từng người, chạy vào từng con hẻm, băng qua bao nhiêu tuyến đường để tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé ấy. Rốt cuộc cậu đã đi đâu, anh đứng chờ trước cổng bệnh viện suốt nửa giờ vẫn chưa cậu ra, sốt ruột gọi cho bác sĩ thì bảo cậu đã đi hơn 30 phút trước.'KyungSoo tại sao em lại trốn anh?'KyungSoo thật sự đã cạn kiệt sức lực , tay chống xuống mặt đường ướt lạnh, giọt nước mắt không kìm được mà rơi xuống hòa với giọt nước mưa . Bỗng cậu cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, mùi hương bạc hà thân thương. Là ChanYeol , chính là ChanYeol. "Cuối cùng anh đã tìm được em"Anh vẫn ôm cậu, mặc cho người qua đường nhìn vào mà khinh bỉ, lăng mạ. Có gì sai chứ, nam yêu nam chính là sai sao? Anh hận không thể đánh gục hết bọn người đó, chỉ lẳng lặng ôm KyungSoo vào lòng mà bế vào xe.--------------------------
-Cậu ấy...... ung thư sao? -Baekhyun khẽ nhíu mày. Mấy ngày trước, KyungSoo bắt đầu ho ra máu, lúc đầu chỉ một hai giọt, sau càng lúc càng nhiều, hơn nữa tình trạng lập lại liên tục. ChanYeol không nói, mắt hiện rõ sự lo lắng voi độ, nhưng khuôn mặt vẫn không có biểu hiện nào. Im lặng, phải chăng là sự khẳng định? Cặp lông mi khẽ động đậy. Vì không thích ứng với ánh sáng mà khẽ nhíu mày. KyungSoo nhẹ nhàng ngồi dậy. Đây là phòng cậu, căn phòng trước đây từng vang vọng tiếng cười giờ lại hoàn toàn tĩnh lặng. Là do mọi thứ quay mặt với cậu, hay tâm trạng không tốt khiến nhận thức về thế giới cũng không tốt theo? Chạm chân xuống sàn nhà, theo phản xạ mà lùi lại vì lạnh buốt. Từ khi nào cậu mẫn cảm với cái lạnh thế? Thường lúc trời lạnh, ChanYeol sẽ mang cho cậu chiếc dép bông ấm áp chứ không để cậu mang chân không bước xuống sàn lạnh giá thế này đâu! Nhưng nhắc đến ChanYeol, anh ấy đâu rồi? Cánh cửa bật mở, cậu hy vọng là anh. Nhưng phai khiến cậu thất vọng rồi, là Baekhyun. Baekhyun mang một khay cháo vào phòng, khéo léo dùng chân đóng cánh cửa lại. Nở một nụ cười hiền hậu, Baekhyun ngồi kế bên giường:-Mau ăn đi, ăn rồi sẽ khỏe ! Cậu cười gượng, nhận lấy tô cháo từ tay Baekhyun, miễn cưỡng ăn vài muỗng rồi bỏ xuống, lắc đầu biểu hiện không muốn ăn nữa. Baekhyun ngán ngẩm nhìn cậu, mang tô cháo ra ngoài -Cậu mau nghỉ đi! KyungSoo nằm xuống, đôi mắt nhìn vào vô định, rồi khẽ nhắm lại. Cánh cửa lạu một lần nữa bật mở, lần này đúng như hy vọng của cậu, là ChanYeol. Anh khẽ đóng cửa lại vù sợ KyungSoo thức giấc. Anh tiến tới kéo chăn đắp cho KyungSoo vì sợ cậu lạnh. Anh kéo rèm cửa sổ vì sợ KyungSoo chói mắt. Từ khi nào mọi hành động của anh đều vì KyungSoo. Từ khi nào.... lý do để tồn tại của anh đều là....... KyungSoo.... ---------------
Anh đặt khay cháo bên giường, lặng im ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần của cậu. Nó thật sự rất đẹp, dù anh đã ngâm bao nhiêu lần vẫn không thấy chán. Anh nhìn thân thể ốm yếu của cậu mà không khỏi xót xa. KyungSoo hoạt bát, đáng yêu của anh đâu rồi? Nụ cười luôn luôn trên môi cậu nay cũng biến đâu mất rồi? Chỉ còn lại một KyungSoo u buồn trầm tĩnh nằm đây, tận đáy lòng anh cũng ẩn hiện một nỗi đau vô hình. "Ung thư thanh quản giai đoạn ba", nếu là với một người bình thường cũng đã là đả kích lớn, huống hồ KyungSoo lại là một ca sĩ. Chả trách em ấy suy sụp như vậy. Nhẹ nhàng ra khỏi phòng, anh lại thở dài. Thả mình xuống chiếc ghế soopha, đầu bỗng đau nhức. Anh cảm thấy choáng váng, mọi thứ trở nên mơ hồ. Tay quờ quạng lung tung tìm thuốc, không may lại hất đổ ly nước trên bàn, khiến nó vỡ toang. -ChanYeol, anh..... - Baekhyun giật mình khi nghe thấy tiếng vỡ, chạy từ nhà bếp ra phòng khách.. ChanYeol ôm đầu nhăn mặt, trên mặt còn đầy máu mũi. Baekhyun vội đi tìm thuốc đưa cho anh. -Anh sao lại không uống thuốc đều đặn, bệnh tình đã......? ChanYeol lắc đầu, đặt tay lên môi tỏ vẻ bảo im lặng rồi bước lên phòng.
'Park ChanYeol, Do KyungSoo, hai người tại sao cứ phải cứng đầu như thế?'_______________________
End phần 1
Tên gốc: [Shortfic] [KhảiNguyên] Cô đơn
Tác giả: Lạc Nhã Yên (uyenphuongcao)
Link: https://my.w.tt/P1OW38h95M
--------------------------Đã hơn 3 canh giờ nhưng mưa vẫn chưa chịu tạnh, không những vậy nó còn dần lớn hơn. Trên đường dường như không có bóng người. KyungSoo bước từng bước chậm rãi dưới trời mưa lớn. Gương mặt trắng bệch, đôi mắt vô hồn, dường như không cảm thấy cái lạnh thấu xương từng chút từng chút xuyên qua da thịt cậu. Thoạt nhìn như người vô hồn bước trên đường, khiến người ta rùng mình sợ hãi.Phong bao hồ sơ trên tay cậu sớm đã nhàu nát và ướt đẫm, là tên cậu trên đó. Phải! Tâm cậu chết lặng khi đọc tờ giấy chẩn đoán bệnh. Căn bệnh quái ác, tại sao nó lại có vào lúc này, tại sao lại là cậu. Ung thư dây thanh quản, cậu được chẩn đoán là như thế. Không phải đâu đúng không?chỉ là chẩn đoán sai thôi đúng không? Giống như con người cũng có lúc sai , có thể là chẩn đoán lộn người hay lộn bệnh thôi mà đúng không? Cậu không tin, càng không muốn tin. Tai cậu vẫn còn vang lên câu nói của bác sĩ " Là giai đoạn cuối, nếu không phẫu thuật sẽ dẫn đến nguy hiểm tính mạng và có thể sẽ không bao giờ nói được nữa, nhưng nếu phẫu thuật khả năng ca hát của cậu sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều" Phẫu thuật gì chứ? Cậu chính là nhóm máu hiếm, chỉ là ảo tưởng thôi, mà nếu tìm được, nếu phẫu thuật được thì cậu sẽ chẳng thể hát được nữa, chẳng khác nào mất đi lý do để sống . Bất luận là thế nào ông trời cũng muốn dồn cậu vào đường cùng. Vì quá đau mà khụy xuống, cậu bần thần ngồi dưới mưa. Người qua đường cho rằng cậu thất tình, cho rằng cậu bi quan mà bị khùng, bất quá thì cậu muốn tự sát, hay tự dằn vặt bản thân vậy thôi. Nhưng họ không hiểu, tất cả chỉ là suy đoán của họ, sự thật chỉ người trong cuộc mới biết rõ.Bây giờ cậu thật sự rất mệt, rất muốn được ở trong vòng tay ấm áp của anh.Mệt rồi, có thể buông không?Park ChanYeol đã chạy dầm mưa suốt 2 tiếng đồng hồ. Len lách qua từng người, chạy vào từng con hẻm, băng qua bao nhiêu tuyến đường để tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé ấy. Rốt cuộc cậu đã đi đâu, anh đứng chờ trước cổng bệnh viện suốt nửa giờ vẫn chưa cậu ra, sốt ruột gọi cho bác sĩ thì bảo cậu đã đi hơn 30 phút trước.'KyungSoo tại sao em lại trốn anh?'KyungSoo thật sự đã cạn kiệt sức lực , tay chống xuống mặt đường ướt lạnh, giọt nước mắt không kìm được mà rơi xuống hòa với giọt nước mưa . Bỗng cậu cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, mùi hương bạc hà thân thương. Là ChanYeol , chính là ChanYeol. "Cuối cùng anh đã tìm được em"Anh vẫn ôm cậu, mặc cho người qua đường nhìn vào mà khinh bỉ, lăng mạ. Có gì sai chứ, nam yêu nam chính là sai sao? Anh hận không thể đánh gục hết bọn người đó, chỉ lẳng lặng ôm KyungSoo vào lòng mà bế vào xe.--------------------------
-Cậu ấy...... ung thư sao? -Baekhyun khẽ nhíu mày. Mấy ngày trước, KyungSoo bắt đầu ho ra máu, lúc đầu chỉ một hai giọt, sau càng lúc càng nhiều, hơn nữa tình trạng lập lại liên tục. ChanYeol không nói, mắt hiện rõ sự lo lắng voi độ, nhưng khuôn mặt vẫn không có biểu hiện nào. Im lặng, phải chăng là sự khẳng định? Cặp lông mi khẽ động đậy. Vì không thích ứng với ánh sáng mà khẽ nhíu mày. KyungSoo nhẹ nhàng ngồi dậy. Đây là phòng cậu, căn phòng trước đây từng vang vọng tiếng cười giờ lại hoàn toàn tĩnh lặng. Là do mọi thứ quay mặt với cậu, hay tâm trạng không tốt khiến nhận thức về thế giới cũng không tốt theo? Chạm chân xuống sàn nhà, theo phản xạ mà lùi lại vì lạnh buốt. Từ khi nào cậu mẫn cảm với cái lạnh thế? Thường lúc trời lạnh, ChanYeol sẽ mang cho cậu chiếc dép bông ấm áp chứ không để cậu mang chân không bước xuống sàn lạnh giá thế này đâu! Nhưng nhắc đến ChanYeol, anh ấy đâu rồi? Cánh cửa bật mở, cậu hy vọng là anh. Nhưng phai khiến cậu thất vọng rồi, là Baekhyun. Baekhyun mang một khay cháo vào phòng, khéo léo dùng chân đóng cánh cửa lại. Nở một nụ cười hiền hậu, Baekhyun ngồi kế bên giường:-Mau ăn đi, ăn rồi sẽ khỏe ! Cậu cười gượng, nhận lấy tô cháo từ tay Baekhyun, miễn cưỡng ăn vài muỗng rồi bỏ xuống, lắc đầu biểu hiện không muốn ăn nữa. Baekhyun ngán ngẩm nhìn cậu, mang tô cháo ra ngoài -Cậu mau nghỉ đi! KyungSoo nằm xuống, đôi mắt nhìn vào vô định, rồi khẽ nhắm lại. Cánh cửa lạu một lần nữa bật mở, lần này đúng như hy vọng của cậu, là ChanYeol. Anh khẽ đóng cửa lại vù sợ KyungSoo thức giấc. Anh tiến tới kéo chăn đắp cho KyungSoo vì sợ cậu lạnh. Anh kéo rèm cửa sổ vì sợ KyungSoo chói mắt. Từ khi nào mọi hành động của anh đều vì KyungSoo. Từ khi nào.... lý do để tồn tại của anh đều là....... KyungSoo.... ---------------
Anh đặt khay cháo bên giường, lặng im ngắm nhìn khuôn mặt thiên thần của cậu. Nó thật sự rất đẹp, dù anh đã ngâm bao nhiêu lần vẫn không thấy chán. Anh nhìn thân thể ốm yếu của cậu mà không khỏi xót xa. KyungSoo hoạt bát, đáng yêu của anh đâu rồi? Nụ cười luôn luôn trên môi cậu nay cũng biến đâu mất rồi? Chỉ còn lại một KyungSoo u buồn trầm tĩnh nằm đây, tận đáy lòng anh cũng ẩn hiện một nỗi đau vô hình. "Ung thư thanh quản giai đoạn ba", nếu là với một người bình thường cũng đã là đả kích lớn, huống hồ KyungSoo lại là một ca sĩ. Chả trách em ấy suy sụp như vậy. Nhẹ nhàng ra khỏi phòng, anh lại thở dài. Thả mình xuống chiếc ghế soopha, đầu bỗng đau nhức. Anh cảm thấy choáng váng, mọi thứ trở nên mơ hồ. Tay quờ quạng lung tung tìm thuốc, không may lại hất đổ ly nước trên bàn, khiến nó vỡ toang. -ChanYeol, anh..... - Baekhyun giật mình khi nghe thấy tiếng vỡ, chạy từ nhà bếp ra phòng khách.. ChanYeol ôm đầu nhăn mặt, trên mặt còn đầy máu mũi. Baekhyun vội đi tìm thuốc đưa cho anh. -Anh sao lại không uống thuốc đều đặn, bệnh tình đã......? ChanYeol lắc đầu, đặt tay lên môi tỏ vẻ bảo im lặng rồi bước lên phòng.
'Park ChanYeol, Do KyungSoo, hai người tại sao cứ phải cứng đầu như thế?'_______________________
End phần 1
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store