(Hoàn) [ĐM] Sau Khi Cá Mặn Thế Gả - Lão Đại Bạch Miêu
Chương 85: Dứt bỏ
Editor: Yang1002 Trước khi rời cung, Cơ Tùng tới Thọ Khang Cung. Trong Thọ Khang Cung tràn ngập vị thuốc Đông y, các Thái y kết thành nhóm xách theo hòm thuốc đi ra đi vào cửa điện, khuôn mặt bọn họ sầu khổ than thở. Tiếng cầu xin lên xuống của Thái hậu vang vọng khắp điện, cả Thọ Khang Cung bị mây đen bao phủ, mỗi người đều rụt cổ sợ bị liên lụy. Cơ Tùng ngồi trên xe lăn lẳng lặng nhìn lên bức hoành phi của Thọ Khang Cung, trong lòng dâng lên cảm giác sảng khoái. Y chưa từng có ấn tượng gì tốt về Thọ Khang Cung, Thái hậu đối với các huynh đệ khác là vẻ mặt ôn hoà, duy nhất khi nhìn đến chính mình liền lạnh nhạt châm chọc. Trước đây mỗi lần đến Thọ Khang Cung, Thái hậu luôn có thể lấy chút khuyết điểm của y ra phạt y đứng ở bên ngoài, nói đến cũng khéo, chỗ gạch mà y hay đứng nhất lúc còn nhỏ hiện tại liền ngay dưới xe lăn mình. Khi còn bé y không ít lần cảm thấy khó chịu vì bị Thái hậu bạc đãi, hiện giờ y đã không thèm để ý. Phong thuỷ luân chuyển, Thái hậu trong Thọ Khang Cung dần dần già đi ốm đau quấn thân, nàng không còn năng lực khó dễ chính mình nữa. Đang lúc Cơ Tùng xuất thần, Dịch ma ma kéo theo cơ thể ốm yếu từ trong cửa đi ra. Thân thể nàng phù thũng sắc mặt vàng như nến, nhìn thấy Cơ Tùng nàng hữu tâm vô lực hành lễ: "Vương gia, Thái hậu đã biết tâm ý của ngài, lão nhân gia nói, thời tiết khắc nghiệt nên sẽ không gặp ngài. Ngài đi Lương Châu thuận buồm xuôi gió." Cơ Tùng hơi hơi gật đầu: "Làm phiền ma ma." Dừng một chút y nhẹ giọng nói: "Ma ma phải bảo trọng thân thể." Xem tình huống thân thể Dịch ma ma, phỏng chừng nàng cũng không chống đỡ được bao lâu. Dịch ma ma cảm kích nói: "Tạ ơn Vương gia quan tâm, lão nô sẽ dâng hương cầu nguyện trước Bồ Tát, mong ước Vương gia thân thể khỏe mạnh mọi việc như ý." Tuy là lời khách sáo, Cơ Tùng lại cảm thấy dễ nghe ngoài ý muốn, không hổ là lão ma ma hầu hạ bên cạnh Thái hậu, Dịch ma ma biết rõ hiện tại thứ y muốn nhất chính là gì. Nói vài câu khách sáo với Dịch ma ma xong, Cơ Tùng liền chuẩn bị xoay người rời đi. Khi y xoay người đi, trong Thọ Khang Cung truyền ra tiếng cung nữ kinh hô: "Thái y! Thái hậu ngất đi rồi!" Khoé môi Cơ Tùng cong lên, đáy mắt tràn đầy trào phúng. Dược mà Diệp Lâm Phong điều chế chỉ từng dùng thử qua trên người Mạc Lặc, một đại nam nhân như Mạc Lặc, bị dược tra tấn đến một lòng muốn chết, càng đừng nói đến loại nữ nhân hậu cung đã quen được nuông chiều như Thái hậu. Nàng muốn thoát khỏi đau đớn chỉ có hai biện pháp, hoặc là Diệp Lâm Phong đưa giải dược cho nàng, hoặc là chính nàng không chịu nổi giày vò nữa mà tự sát. Nhưng mà dựa vào hiểu biết của Cơ Tùng về Thái hậu, nữ nhân quen sống an nhàn sung sướng này nhất định sẽ không tìm đến cái chết. Như vậy rất tốt, nỗi đau mẫu phi phải chịu đựng khi còn sống, y muốn đòi về cho nàng gấp trăm gấp ngàn lần. Y phải để nàng sống thật tốt, chờ y tìm được đầy đủ chứng cứ chính xác, y phải hung hăng dẫm nát thể diện của nàng trên mặt đất. Chỉ có như vậy, mới có thể giải được mối hận trong lòng y. Xe lăn rời khỏi Thọ Khang Cung, cảm giác thống khoái cũng dần dần đi xa. Cơ Tùng có chút chần chờ, y nên nói chuyện đất phong với A Ninh như thế nào đây? Nếu là trước đây y nhất định sẽ không lo lắng vấn đề này, khi đó y không biết tâm ý thật sự của A Ninh, cảm thấy A Ninh yêu thảm y. Nếu yêu thảm, nhất định sẽ lấy ý nguyện y là chính. Nhưng mà hiện tại y không tự tin như vậy —— nếu A Ninh không muốn đi Lương Châu, vậy phải làm sao bây giờ? Cơ Tùng không khỏi chậm lại, y thở dài một tiếng. Tình cảm thật sự là thứ giày vò con người, có thể làm cho một người sát phạt quyết đoán trở nên lo lắng trăm bề. Nhan Tích Ninh ở trong Vương phủ đợi cả một buổi chiều, không biết vì sao, hắn có loại cảm giác vô cùng lo sợ. Có thể là bởi vì gần đây trong kinh không yên ổn, hắn sợ Cơ Tùng bị cuốn vào trong thị phi. Thời gian chờ đợi luôn là lúc giày vò nhất, cho dù là đồ ngọt cũng không thể áp chế sự nôn nóng trong lòng hắn. Lúc Cơ Tùng trở lại Vương phủ, sắc trời đã muốn tối đen. Nhìn thấy Cơ Tùng đầy đủ chân tay trở về, Nhan Tích Ninh thở phào nhẹ nhõm: "Cám ơn trời đất, ngươi rốt cuộc đã trở lại. Ngươi không sao chứ? Phụ hoàng gọi ngươi qua nói chuyện gì nha? Sao muộn như vậy mới trở về?" Cơ Tùng mím môi, qua một lúc lâu y áy náy nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "A Ninh, ta có một chuyện quan trọng muốn nói với ngươi." Nhan Tích Ninh gật gật đầu: "Hả?" Cơ Tùng nói chuyện chính mình tiến cung chọn đất phong cho Nhan Tích Ninh: "Sí Linh quân đóng quân ở Lương Châu, ta lựa chọn Lương Châu đồng thời là vì thỏa mãn tư tâm của chính mình, ngoài ra, cũng là vì an toàn." Lúc này Nhan Tích Ninh mới thở nhẹ một hơi: "Nguyên lai là chuyện lựa chọn đất phong, ta còn tưởng chuyện gì to lớn đâu. Ngươi chọn vậy là đúng, nếu là ta, ta cũng sẽ lựa chọn Lương Châu." Lương Châu là đại bản doanh của Cơ Tùng, có Sí Linh quân tọa trấn, ai dám động vào Cơ Tùng? Hơn nữa hai chân Cơ Tùng đang ở thời kỳ dưỡng bệnh, chờ sau khi y có thể đứng dậy, Sí Linh quân chính là hậu thuẫn lớn nhất của y. Đến lúc đó trấn thủ biên cương cũng tốt, giết về kinh thành lấy lại công đạo cũng được, đều rất thuận tiện. Nếu đi phủ khác, tuy rằng cuộc sống không tồi, nhưng ở trên địa bàn của người khác, cho dù là Hoàng tử cũng phải rụt cổ mà sống. Nhưng mà Cơ Tùng lại không nhẹ nhõm như Nhan Tích Ninh, y lo lắng nói: "Vậy ngươi làm sao bây giờ ?" Nhan Tích Ninh nhất thời không kịp phản ứng lại: "Cái gì?" Cái gì làm sao bây giờ? Cơ Tùng hít một hơi, y giải thích: "Lương Châu hoang vắng, không bằng đô thành phồn hoa. Nếu ngươi đi theo ta tới Lương Châu, nhất định sẽ chịu ủy khuất, ít nhất điều kiện cuộc sống không bằng hiện tại." "Theo ta tới Lương Châu, sẽ không thể mang theo Văn Chương Uyển mà ngươi vất vả tạo ra, đất trồng rau cùng cây ăn quả của ngươi cũng không thể mang theo, nhân mạch và bạn bè của ngươi ở kinh thành cũng không thể mang theo. Tới Lương Châu, tất cả mọi thứ của ngươi đều không thể mang theo." Mà những thứ đó đều là những thứ cực kỳ quan trong với Nhan Tích Ninh, Cơ Tùng càng nói càng cảm thấy thực có lỗi với A Ninh, y hẳn nên thương lượng với A Ninh trước. Nhưng mà Lương Châu là đất phong mà y đã sớm lựa chọn tốt, đi Lương Châu y mới có thể làm được việc lớn hơn nữa. Cơ Tùng áy náy: "Ta không biết ta sẽ ở lại Lương Châu bao lâu, có thể là mấy tháng, cũng có thể là cả đời. Ta có thể thích ứng Lương Châu kham khổ, A Ninh còn ngươi phải làm sao bây giờ?" Y ở trong quân doanh ngây người mười mấy năm, đã cực kỳ thích ứng với khí hậu và hoàn cảnh Lương Châu. Mà A Ninh lại không như vậy, tới Lương Châu có ý nghĩa là hắn phải bắt đầu lại từ đầu, còn phải thích ứng hoàn cảnh ác liệt. Đối với A Ninh lớn lên trong hoàn cảnh hòa bình mà nói là một khảo nghiệm nghiêm khắc, Cơ Tùng không muốn để hắn tủi thân. Nghe Cơ Tùng nói xong lời này, Nhan Tích Ninh có chút đăm chiêu suy nghĩ, nhất thời không khí trở nên ngưng trọng. Khoé môi Cơ Tùng căng thẳng trong mắt loé ra đau đớn: "Đương nhiên nếu ngươi không muốn đi Lương Châu, còn một biện pháp." Nhan Tích Ninh theo bản năng hỏi: "Hả? Biện pháp gì?" Ánh mắt Cơ Tùng ảm đạm: "Ta sẽ cho ngươi một phần thư hoà ly, chỉ cần chúng ta không phải phu phu, ngươi sẽ không phải tới Lương Châu. Ta sẽ đem sản nghiệp của Vương phủ ở kinh thành cho ngươi, dựa vào những sản nghiệp này, ngươi có thể làm phú ông nhà giàu." Lúc nói những lời này mặt Cơ Tùng mang theo ý cười, chỉ là này phần ý cười này vô cùng chua xót. Y thật vất vả mới khiến cho A Ninh mở rộng cửa lòng, còn chưa kịp nắm tay hắn, thế cục đột biến liền buộc y chọn một trong hai. Y luyến tiếc A Ninh, rõ ràng biết để A Ninh ở lại kinh thành là tốt nhất. Bởi vì thích A Ninh, y không đành lòng để A Ninh chịu thiệt thòi. Bởi vì thích hắn, cho dù không nỡ đến mấy, cũng nguyện ý buông tay. Đang nói, trong phòng lại im lặng đến nghe được cả tiếng kim rơi trên mặt đất. Cơ Tùng hạ mi mắt nắm chặt tay vịn, thời gian trôi qua từng chút, tâm y liền đau đớn như bị đặt lên bếp than mà nướng. Y hối hận, quả nhiên y không muốn để A Ninh rời đi. Nhan Tích Ninh cúi đầu tự hỏi một lát. Lời Cơ Tùng nói hắn đều nghe hiểu được: đi theo Cơ Tùng, hắn phải bỏ Văn Chương Uyển tới Lương Châu hoang vắng. Ở lại kinh thành, hắn có thể giữ lại tất cả những thứ hiện tại, nhưng sẽ phải rời Cơ Tùng. Nếu là hắn lúc mới vừa xuyên đến Sở Liêu, hắn sẽ không chút do dự lựa chọn hoà ly, nhưng hiện tại cán cân trong lòng hắn đã nghiêng về phía Cơ Tùng . Tuy hắn và Cơ Tùng chưa phát sinh quan hệ da thịt, nhưng trong khoảng thời gian này, hai người vẫn luôn nỗ lực hướng về mục tiêu phu phu bình thường. Quả thật hắn luyến tiếc Văn Chương Uyển mà hắn vất vả cải tạo, cũng luyến tiếc ngày tháng yên ổn khó khăn lắm mới có được. Nhưng ba mẹ đã nói hắn biết trên đời này thứ quan trọng nhất không phải vật chất, mà là tinh thần. Người có tình còn hiếm hơn cả bảo vật vô giá, Cơ Tùng là một người rất không tệ, y có năng lực có quyết đoán có trách nhiệm biết gánh vác, ở cùng người như vậy tương lai mới có kỳ vọng. Nếu như bắt hắn phải chọn một trong hai, hắn không chút do dự lựa chọn Cơ Tùng. Nhan Tích Ninh trộm giương mắt nhìn về phía Cơ Tùng, chỉ thấy Cơ Tùng đang cúi đầu nhìn vô cùng mất mác. Nhìn thấy Cơ Tùng như vậy, hắn không nhịn nổi tâm tư đùa giỡn: "Lương Châu có phải rất khô ráo hay không? Làm sao bây giờ, ta chưa từng tới Lương Châu, có thể không thích ứng được hay không?" Thanh âm Cơ Tùng trầm thấp: "Đúng vậy, sẽ không thích ứng." Khí hậu Lương Châu khô ráo, khi y mới tới Sí Linh quân, cánh môi thường xuyên bị rạn nứt. A Ninh xinh đẹp như nước tới Lương Châu, hẳn là sẽ rất khó chịu đi. Nhan Tích Ninh lại thở dài một hơi: "Chỗ Lương Châu đó lấy mì phở là món chính đi? Làm sao bây giờ, ta thích ăn cơm hơn nha." Cơ Tùng giãy giụa: "Lương Châu cũng có nơi trồng lúa nước, nếu ngươi theo ta tới Lương Châu, nhất định sẽ có cơm." Bất quá diện tích gieo trồng lúa nước ở Lương Châu không lớn, dân chúng vẫn luôn lấy tiểu mạch cao lương làm lương thực chủ đạo. Nhan Tích Ninh nghĩ nghĩ lại hỏi: "Lương Châu hoang vắng tới nỗi nào? Ta có thể đi ra ngoài dạo phố hay không đây?" Ánh mắt Cơ Tùng càng thêm ảm đạm, Lương Châu không thể đánh đồng với kinh thành, mấy con phố liếc mắt một cái là có thể nhìn hết. Cho dù đi dạo phố, cũng không có gì có thể mua được. Sau khi Cơ Tùng nói rõ tình huống thực sự, Nhan Tích Ninh khẽ thở dài một hơi: "Như vậy à. . . . . ." Ngực Cơ Tùng đau âm ỉ, y hiểu được ý của A Ninh : "Ta đã biết, một lát ta liền viết thư hoà ly." Nhan Tích Ninh sửng sốt, sao Cơ Tùng lại không biết đùa như vậy? Hắn lầm bầm hai tiếng: "Ta có nói muốn rời xa ngươi sao?" Trước đây Cơ Tùng và mình cãi nhau căng thẳng như vậy, y cũng chưa từng nghĩ buông tay, như thế nào mới nói hai câu y liền muốn viết thư hoà ly cho mình? Buông tay cũng quá nhanh rồi đi? Đáy mắt Cơ Tùng hiện lên tinh quang, nhưng y vẫn mơ màng hỏi: "A Ninh ngươi có ý gì?" Quả nhiên chiêu lấy lùi làm tiến này hữu dụng với A Ninh, A Ninh ăn mềm không ăn cứng, y đã hiểu rõ tính cách A Ninh. Nhan Tích Ninh buông tâm tư đùa giỡn Cơ Tùng, hắn cười nói: "Ta có thể mang Bạch Đào và Tiểu Tùng đi cùng không?" Hai mắt Cơ Tùng sáng đến kinh người, khóe môi không tự chủ được mà cong lên: "A Ninh ý của ngươi là. . . . . . ngươi nguyện ý tới Lương Châu cùng ta? Nhưng Lương Châu kham khổ, ngươi chưa chắc có thể thích ứng được." Nhan Tích Ninh cười nói: "Ngươi có thể thích ứng ta đương nhiên cũng có thể." Lúc vừa đến Văn Chương Uyển, cái gì hắn cũng không có, trải qua cũng không kém phần kham khổ. Ít nhất sau khi tới Lương Châu, người giúp hắn làm việc sẽ nhiều hơn chứ không ít đi? Chỉ cần Cơ Tùng cho hắn chỗ ở cho hắn đất, cùng lắm thì bắt đầu lại thôi. Gà vịt có thể nuôi lại lần nữa, cây ăn quả có thể trồng lại, khí hậu có lẽ ngay từ đầu sẽ không thích ứng, nhưng mà thời gian dài rồi cũng thành thói quen. . . . . . Chỉ cần người còn, luôn còn vô hạn khả năng. Thấy Cơ Tùng không trả lời vấn đề của mình, Nhan Tích Ninh tiếp tục hỏi: "Ta phải mang theo Bạch Đào cùng Tiểu Tùng, đúng rồi, Thương Phong cũng phải mang theo. Nếu có thể ta còn muốn mang theo Chân ngắn nhỏ." Những thứ muốn mang quá nhiều, Nhan Tích Ninh cảm thấy chính mình phải liệt kê từng cái từng cái ra. Cơ Tùng thấy Vương phi nhà mình đang nghiêm túc đếm đầu ngón tay tính toán xem mình muốn mang theo cái gì, y khó nhịn được sự kích động trong lòng: "Mang, muốn mang cái gì cũng có thể mang." Tuy Bình Viễn Đế nói để bọn Cơ Tùng nhanh chóng rời đi, nhưng một Vương gia phải về đất phong của mình, ít nhất cũng phải thu thập mười ngày nửa tháng. Mà khi đó thời gian nóng nhất cũng qua đi, A Ninh cũng sẽ không ủ rũ nữa. Cơ Tùng đã nghĩ xong, sau lập thu sớm muộn gì cũng mát mẻ, bọn họ rời đi lúc trời mát mẻ, lúc nóng lại tìm chỗ râm mát nghỉ ngơi. Cơ Tùng cầm tay Nhan Tích Ninh nhẹ giọng nói: "A Ninh, ủy khuất ngươi." Những lời này là tiếng lòng của y, không phải hoa ngôn xảo ngữ. Kỳ thật trước đó y thực sự không yên, sợ A Ninh kiên trì ở lại kinh thành. Nhưng y chỉ dùng một chiêu đơn giản nhất, A Ninh liền vì y mà từ bỏ cuộc sống yên vui lao tới Lương Châu. Cơ Tùng hổ thẹn: "Ta thề, sau khi tới Lương Châu ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt. Không để ngươi chịu thiệt thòi." Kỳ thật những thứ A Ninh muốn rất đơn giản, chỉ cần cho hắn một gian phòng một khối đất, hắn có thể vui vẻ trồng rau. Nhan Tích Ninh lại nghĩ đến vấn đề khác: "Đúng rồi, lặn lội đường xa có ảnh hưởng đến hai chân ngươi không? Không phải thần y nói gần đây ngươi cần phải nghỉ ngơi thật tốt sao?" Trong lòng Cơ Tùng ấm áp, y ôn nhu nói: "Ta đã từ chức ở Công bộ Thị lang, từ giờ đến lúc chúng ta tới Lương Châu, ta không cần xử lý công vụ. Tuy rằng chúng ta phải tới đất phong, nhưng chúng ta không cần tranh thủ đuổi kịp thời gian, có thể một đường du ngoạn qua đó. Diệp thần y nói mấy ngày nữa ta có thể thử đứng lên đi hai bước, quá trình du ngoạn coi như là thả lỏng, ta cảm thấy hẳn sẽ không có vấn đề gì." Nhan Tích Ninh suy nghĩ một lát nghiêm mặt nói: "Ngươi nói không tính, Diệp thần y nói mới tính, đến lúc đó hỏi ý kiến ông một chút. Đúng rồi, Diệp thần y muốn đi Lương Châu không? Ta cảm thấy phải mang ông theo." Thấy Nhan Tích Ninh đăm chiêu suy nghĩ đều là đứng trên lập trường của mình mà tự hỏi, Cơ Tùng nhẹ nhàng nâng tay Nhan Tích Ninh lên, dán mặt mình lên mu bàn tay A Ninh: "A Ninh, có ngươi ở đây thật tốt." Nhan Tích Ninh vừa muốn nói gì, liền cảm giác trong lòng bàn tay bị nhét vào một thứ ấm áp gì đó. Hắn mở tay ra nhìn, chỉ thấy trong lòng bàn tay đặt một chiếc khoá bình an lớn bằng nửa bàn tay. Khóa được làm từ vàng, mặt trước có khắc tám chữ "Trường mệnh bách tuế tùng hạc duyên niên" rất to, mặt sau điêu khắc một cành hoa mai trông rất sống động. Vừa thấy chính là khoá để tặng cho trẻ con, sao đột nhiên Cơ Tùng lại tặng mình một cái khóa? Đang lúc hắn muốn mở miệng hỏi, Cơ Tùng vuốt ve khoá trường mệnh nói: "Đây là thứ duy nhất mà mẫu phi lưu lại cho ta, trận lửa ở Phẩm Mai Viên thiêu rụi hết thảy, chỉ để lại mình nó. Mấy năm nay nó cùng ta hối hả ngược xuôi, ta có thể sống sót qua các chiến dịch lớn nhỏ, có lẽ là bởi vì mẫu phi phù hộ." Cơ Tùng thâm tình nhìn về phía Nhan Tích Ninh: "Hiện tại ta giao nó cho ngươi, mẫu phi dưới suối vàng có biết, biết được khoá trường mệnh nàng làm cho ta giao lại cho con dâu của nàng, nhất định nàng sẽ rất vui vẻ." Cơ Tùng cong thắt lưng dán sát trán vào lòng bàn tay Nhan Tích Ninh cùng khoá trường mệnh, y nói nhỏ: "Mẫu phi, thỉnh phù hộ A Ninh trường mệnh trăm tuổi, phù hộ hắn phúc thọ duyên niên." Nhan Tích Ninh vốn định cự tuyệt, nhưng khi nhìn thấy Cơ Tùng như vậy, không thể nói lời cự tuyệt ra khỏi miệng. Một chiếc khoá trường mệnh nho nhỏ là niệm tưởng cuối cùng mà Mai Quý phi lưu lại cho Cơ Tùng, có thể thấy chiếc khoá nhỏ này quan trọng biết bao nhiêu đối với Cơ Tùng. Cơ Tùng giao chiếc khóa này cho mình, phần thâm tình này, hắn nên hồi đáp như thế nào. Vuốt khoá trường mệnh trước ngực, Nhan Tích Ninh nghĩ tới hai vấn đề quan trọng: "Tùng Tùng, sao trước đây ta chưa từng thấy ngươi đeo chiếc khoá trường mệnh này?" Hắn chung sống với Cơ Tùng lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nó. Phải biết rằng hai bọn họ còn cùng nhau ngâm suối nước nóng, khi đó Nhan Tích Ninh cũng chưa chú ý tới sự tồn tại của nó. Cơ Tùng nói hẳn hoi: "Khi ta mười hai tuổi liền tháo nó xuống, mấy năm nay vẫn luôn mang theo bên người." Thời gian đeo khoá trường mệnh mà trưởng bối tặng cũng có hạn, sau khi đứa trẻ vượt qua mười hai tuổi phải gỡ xuống. Nhan Tích Ninh hiểu ra gật gật đầu: "Vậy. . . . . . nếu hôm nay ta muốn ở lại kinh thành, ngươi còn có thể tặng khoá trường mệnh cho ta không?" Dây đỏ trên khoá còn khá mới, thoạt nhìn là vừa mới xỏ qua. Ánh mắt Cơ Tùng có chút lóe lên, y ôn thanh nói: "Nếu ngươi ở lại, ta vẫn sẽ tặng. Nhưng ta sẽ hy vọng ngươi chờ ta, chờ ta từ Lương Châu trở về, ta sẽ tiếp tục theo đuổi ngươi." Nếu A Ninh muốn ở lại, Cơ Tùng còn có thể dùng biện pháp khác khuyên hắn tới Lương Châu. . . . . . Bất quá chuyện tàn khốc vẫn nên đừng cho A Ninh biết, nếu cho hắn biết ý nghĩ chân thật của mình, hắn sẽ ngủ không yên. Nhan Tích Ninh vuốt ve khoá trường mệnh, hắn trịnh trọng nói: "Ta sẽ bảo quản nó thật tốt." Tin tức Cơ Tùng phải rời khỏi kinh thành rất nhanh liền lan truyền ra, nghe tin tức này, các thế lực tranh giành vương vị trong kinh cũng không phản ứng gì nhiều. Ở trong mắt bọn họ, từ lúc Cơ Tùng không thể đứng dậy đó, y liền vĩnh viễn từ biệt vương vị. Hiện tại y chẳng qua là trở lại chỗ y nên ở, không có Dung Vương, gợn sóng ở kinh thành cũng không ít đi. Cũng có người từng có lễ với Cơ Tùng đang vươn thân dài cổ chờ chế giễu, nhớ năm đó Cơ Tùng quần là áo lụa tiêu sái cưỡi ngựa, hiện giờ y chỉ có thể xám xịt mang theo nam thê và gia đinh tới Lương Châu. Tưởng tượng đến đoàn xe Dung Vương phủ mặt xám mày tro rời đi kinh thành, bọn họ liền nhịn không được muốn cười. Thời gian nhanh chóng trôi qua, nháy mắt đã tới ngày xuất phát. Trời còn chưa sáng Dung Vương trước phủ liền sắp xếp hơn hai mươi chiếc xe ngựa, bọn thị vệ đặt những thứ phải mang đi trong phủ lên trên xe. Các thịt vệ được huấn luyện kỹ càng làm việc chu đáo cẩn thận vạn vô nhất thất, không bao lâu đại bộ phận xe ngựa liền chất đầy đồ. Nghiêm Kha giơ đuốc tỉ mỉ kiểm tra khoá trên thùng xe: "Các huynh đệ đều nhìn kỹ chút, đây đều là đồ vật quan trọng, không được qua loa." Vương Xuân Phát có chút thổn thức: "Vậy mà chủ tử và Vương phi chỉ có mấy thứ này." Hắn nhớ trước đây từng thấy nhà giàu trong thôn chuyển nhà, đồ trong nhà cũng đã chứa đầy năm sáu mươi chiếc xe ngựa. Đường đường là Vương gia tới đất phong, ngoài mặt lại không bằng nhà giàu có. Trong lòng Nghiêm Kha cũng không dễ chịu, hắn nghe nói lúc các Hoàng tử khác tới đất phong, sẽ có môn khách và thế lực phía sau đưa tiễn. Chủ tử bọn họ lại khen ngược, đừng nói có người tạo thế, liền ngay cả một người tiễn biệt cũng không có. Tuy rằng chuyện này có quan hệ với việc chủ tử xuất phát trong đêm tối, nhưng so sánh ra, rất khó coi. Nghiêm Kha chỉ có thể an ủi chính mình: "Không có việc gì, không có việc gì, đợi khi tới Lương Châu, chúng ta có mười vạn huynh đệ xếp hai bên đường hoan nghênh." Đột nhiên Hàn Tiến bước nhanh tới: "Lão Đại mau nhìn, trên đường xuất hiện thật nhiều đèn lồng màu đỏ!" Nghiêm Kha tập trung nhìn lại, chỉ thấy cuối phố một mảnh đèn lồng màu đỏ đang từ từ bay tới, nhìn đặc biệt doạ nghời. Nhưng khi đèn lồng đỏ càng ngày càng gần, Nghiêm Kha càng thấy rõ hơn: sau mỗi một cái đèn lồng đều có thêm một người cầm theo đèn lồng đỏ. Những người này có nam có nữ có già có trẻ, bọn họ không nói một lời, chỉ cầm theo đèn lồng nhanh chóng đi về hướng Dung Vương phủ. Lại nhìn lên đèn lồng, trên đại bộ phận đèn lồng đều viết một chữ "Dung" xiêu xiêu vẹo vẹo. Đồng tử Nghiêm Kha co rụt lại, hắn cảm thấy hình ảnh này giống như đã từng xảy ra. Nhớ rồi, mấy tháng trước trong kinh gặp lũ lụt, nạn dân không chỗ cư trú. Chủ tử cùng Vương phi mở cửa thôn trang và cửa hàng của Dung Vương phủ, tận lực cố gắng thu lưu càng nhiều nạn dân. Trước cửa hàng và thôn trang của Dung Vương phủ, đều treo một cái đèn lồng màu đỏ như vậy. Hô hấp Nghiêm Kha dồn dập lên: "Bọn họ đến đây. . . . . ." Không bao lâu sau, hai bên phố dài liền đứng đầy dân chúng cầm đèn lồng màu đỏ. Bọn họ không nói lời nào cũng không nói chuyện với nhau, chỉ im lặng đứng bên đường, ánh nến đỏ chiếu sáng cả con phố, liên miên không dứt mà hướng ra phía ngoài thành. Nhan Tích Ninh đang làm mấy bước kiểm tra cuối cùng, hốc mắt hắn hồng hồng đóng cửa lớn Văn Chương Uyển lại. Tạm biệt Văn Chương Uyển, không biết đời này còn có thể trở về hay không. Trong bóng đêm hắn không nhìn thấy sân của mình cũng không có biện pháp nói lời từ biệt với đám gà vịt ngỗng mà chính mình nuôi dưỡng, hắn tưởng rằng mình có thể tiêu sái rời đi, nhưng tới giờ khắc ly biệt này, hắn vẫn rất khó chịu : "Gà con còn chưa lớn lên đâu. . . . . ." Chưa kịp lớn lên đâu phải chỉ có gà con, đất trồng rau và cây ăn quả của hắn cũng chưa kịp lớn lên. Hắn còn chưa thể nhặt được quả trứng đầu tiên mà gà nhà hắn đẻ, chưa thể nhìn thấy bông tuyết đầu tiên của mùa đông. . . . . . Hắn còn có rất nhiều chuyện chưa làm, đã phải rời đi. Từ nay về sau, lúc đất trồng rau thiếu nước ai tới tưới nước đây? Gà vịt không có thức ăn, ai sẽ phụ trách cho ăn đâu? Bạch Đào một tay nắm Tiểu Tùng, một tay dẫn theo Thương Phong, kỳ thật trong lòng cậu phi thường khó chịu, nhưng nhìn đến bộ dạng của thiếu gia, cậu chỉ có thể an ủi nói: "Thiếu gia ngài yên tâm đi, Lãnh quản gia cùng công tượng trong phủ sẽ chiếu cố tốt đám gà con." Bị bắt ở lại trông giữ Vương phủ hốc mắt Lãnh quản gia đỏ bừng, hắn khàn giọng thề: "Vương phi ngài yên tâm, chờ ngày nào đó ngài trở về, Phẩm Mai Viên và Văn Chương Uyển đều sẽ thật tốt." Nhan Tích Ninh chắp tay với Lãnh quản gia: "Làm phiền Lãnh quản gia." Bước chân của Nhan Tích Ninh đặc biệt nặng nề, hắn không ngừng ngắm nhìn phong cảnh chung quanh, muốn ghi tạc dáng vẻ của Vương phủ vào trong đầu. Cơ Tùng nắm tay Nhan Tích Ninh, đau lòng nói: "A Ninh, chúng ta sẽ trở về." Giờ khắc này y ý thức được rõ ràng, rốt cuộc A Ninh bỏ đi hết thảy theo y tới Lương Châu có bao nhiêu bi tráng. Đợi lúc Nhan Tích Ninh cùng Cơ Tùng bước ra từ Vương phủ, trời còn chưa sáng. Nhưng vừa ra cửa lớn, hai người đã bị ánh đỏ ngập trời trấn trụ. Nhìn kỹ lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, sao sẽ có nhiều người như vậy? Cơ Tùng có chút nghi hoặc, y gọi Nghiêm Kha: "Đây là chuyện gì?" Y sợ gặp phải sự cố, cố ý chọn xuất phát lúc sáng sớm. Nghiêm Kha khó nhịn được kích động trong lòng: "Chủ tử, bọn họ là dân chúng đã từng nhận được ân huệ của Dung Vương phủ, biết được hôm nay ngài và Vương phi phải rời kinh tới Lương Châu, bọn họ tự mình tụ tập ở nơi này đưa tiễn các ngươi." Lúc này không biết ai hô một tiếng: "Vương gia và Vương phi đi ra rồi!" Một trận từ biệt và chúc cát tường hỗn loạn vang lên: "Vương gia Vương phi thuận buồm xuôi gió!" "Lên đường bình an!" "Bốn mùa phát tài!" "Cả đời bình an!" Tuy rằng khí thế không lớn, nghe cũng có vài phần buồn cười. Nhưng tâm Cơ Tùng cùng Nhan Tích Ninh lại như bị cái gì hung hăng đụng phải một chút mà trở nên vừa mềm vừa xót, nhất thời hốc mắt hai người đều đỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store