Hoan Cut Kieu Van Tieu Tieu Tieu Tieu Bay Nam Van Ngoanh Ve Phuong Bac
Cố Khải Mân vẫn tìm tới được bệnh viện nơi Tiêu Tiếu Tiếu đang nằm rất nhanh.Thực ra đây cũng không phải chuyện gì khó khăn, mặc dù Kiều Vân Tiêu có cách khiến anh ta không tìm được tới nơi nhưng Tiêu Tiếu Tiếu hy vọng tự mình giải quyết chuyện này nên anh vẫn phải tôn trọng quyết định của cô.Tiêu Tiếu Tiếu ở một phòng bệnh gia đình, có phòng ngủ, phòng khách, rất thoải mái dễ chịu.Cố Khải Mân vẫn phong độ ngời ngời như mọi khi. Anh ta ôm một bó hoa hồng to, để ở đầu giường, mỉm cười mãi. Tiêu Tiếu Tiếu không nhìn anh ta, càng không để ý tới những bông hồng nhung đang mùa nở rộ.Kiều Vân Tiêu không yên tâm, vẫn ở ngoài phòng khách chờ đợi, bên ngoài còn có các vệ sỹ đã được huấn luyện bài bản.Anh châm một điếu thuốc, nhẹ nhàng nhả khói, nhìn mải miết về phía phòng ngủ.Cánh cửa vẫn mở, có lẽ Cố Khải Mân có lời muốn nói nên bước tới định đóng cửa lại. Kiều Vân Tiêu thấy thế lập tức đứng dậy, sải bước tới chống tay lên khung cửa, nhìn Cố Khải Mân bằng nét mặt lạnh như băng, “Để cửa khép hờ, muốn nói gì thì nói mau lên”.Sắc mặt Cố Khải Mân hơi tái đi nhưng nụ cười cũng trở lại gần như ngay lập tức, “Anh Kiều, đây là chuyện giữa hai vợ chồng chúng tôi, anh can dự quá nhiều không thích hợp lắm thì phải”.Vừa nghe xong, Kiều Vân Tiêu đã bốc hỏa, “Vợ chồng? Anh coi cô ấy là vợ mình sao?”.Cố Khải Mân không giận mà bật cười, nhìn chằm chằm Kiều Vân Tiêu, nhưng ánh mắt có phần khiêu khích, “Cứ cho là vậy, liên quan gì tới anh Kiều?”.“Anh tưởng tôi không thể xen vào?” Kiều Vân Tiêu nheo mắt lại.“Tôi nghĩ, chuyện này đồn ra ngoài không hay lắm thì phải.” Cố Khải Mân cười ha ha.Nghe xong, Kiều Vân Tiêu không giận dữ mà lạnh lùng hừ một tiếng, “Cũng còn hơn sau này mọi người dùng từ “mặt người dạ thú” để hình dung bác sỹ Cố chứ nhỉ?”.Khóe miệng Cố Khải Mân khẽ giật.“Chúng ta nên nói chuyện rồi.” Tiêu Tiếu Tiếu bất thình lình lên tiếng.Cố Khải Mân tươi cười, nhìn Kiều Vân Tiêu chăm chăm, “Nghe thấy chưa? Chúng tôi cần nói những chuyện của vợ chồng với nhau”.Kiều Vân Tiêu đánh mắt nhìn Tiếu Tiếu.Cô cúi đầu, không nhìn anh, biểu cảm như đang suy tư. Không còn cách nào khác, anh đành thỏa hiệp. Cố Khải Mân đang định đóng cửa thì nghe thấy Tiếu Tiếu dặn với một câu, “Cứ để cửa mở”.Cố Khải Mân tỏ ra không vui, nhưng cuối cùng cũng không nói thêm gì.Kiều Vân Tiêu cũng để lại không gian riêng tư cho Tiếu Tiếu. Anh quay người trở lại phòng khách. Dù sao cửa cũng mở, chắc Cố Khải Mân cũng không dám làm gì.Ngoài kia là cả trời hoàng hôn tuyệt đẹp.Là chút ánh sáng cuối cùng sắp bị bóng đêm nuốt trọn, đường chân trời đỏ rực như lửa. Rèm cửa chưa được kéo lại, có tia nắng xế hắt lên gò má Tiêu Tiếu Tiếu. Cố Khải Mân nhìn mãi, nhìn mãi lại nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy cô e thẹn, hoàng hôn ngày ấy cũng rực rỡ như bây giờ. Anh ta bước lên, ngồi xuống bên cạnh cô, hạ thấp giọng xin lỗi, “Anh biết lần này anh rất quá đáng. Tiếu Tiếu, tha thứ cho anh thêm một lần đi”.Tiêu Tiếu Tiếu quay đầu nhìn anh ta rất lâu.Cố Khải Mân bị nhìn đến nỗi cả người thiếu tự nhiên, nhưng vẫn bấm bụng nói lời mềm mỏng, “Tiếu Tiếu, Thiên Thiên hay gào ầm ĩ đòi tìm em đấy”, rồi lại kéo tay cô qua, “Nếu em chưa hết giận thì đánh anh, mắng anh cũng được”.“Thế nào cũng được sao?” Tiêu Tiếu Tiếu khẽ hỏi.“Đúng thế.” Cố Khải Mân đáp chắc nịch, “Chỉ cần em có thể tha thứ cho anh”.“Được.” Tiêu Tiếu Tiếu quay đi, nhấn mạnh từng câu từng chữ, “Ly hôn”.Khóe miệng Cố Khải Mân lại giật, vài giây sau mới kiên nhẫn nói: “Đừng đùa nữa Tiếu Tiếu, em biết là anh không thể rời xa em mà”.“Hôn nhân của chúng ta là một sai lầm.” Tiêu Tiếu Tiếu lạnh nhạt nói: “Nhân lúc cả anh và tôi đều còn trẻ, sửa sai vẫn còn kịp”.“Anh sẽ không đồng ý đâu.”“Không.” Tiêu Tiếu Tiếu lại nhìn về phía anh ta, lần này cô cười khẽ: “Anh sẽ đồng ý, nếu anh không muốn thân bại danh liệt”.Cố Khải Mân đờ ra, đứng phắt dậy, “Cô nói gì?”.“Trong nhà có một ít đồ.” Tiêu Tiếu Tiếu thản nhiên nói: “Sau khi xem xong anh hãy quyết định có cần kiên trì vậy không?”.Cố Khải Mân cau mày.“Tôi không cần một đồng nào cả, cũng không cần tài sản gì của anh hết, chỉ cần một chữ ký của anh.” Tiêu Tiếu Tiếu đưa ra điều kiện, “Tôi không muốn hủy hoại tiền đồ của anh, những chuyện đã qua tôi cũng không truy cứu nữa. Tôi nghĩ anh cũng không muốn nhìn thấy vì tôi mà cuộc hôn nhân dây dưa đến độ ai ai cũng biết chứ?”.Cố Khải Mân là một người thông minh, vừa nghe xong đã lập tức hiểu ngay. Hai lần trước anh ta cũng động tay động chân với Tiêu Tiếu Tiếu, nhưng cô cũng không phải dạng vừa, chưa bao giờ ngoan ngoãn giơ tay chịu trói. Thế mà hôm đó cô không hề có ý đáp trả, bây giờ nghĩ lại, anh ta đã hiểu ý đồ của cô.Cơn giận trong lồng ngực đột ngột bùng lên. Anh ta cuộn chặt hai tay lại, hạ thấp giọng, gằn mạnh, “Tiêu Tiếu Tiếu, cô chán sống rồi hả? Dám uy hiếp tôi?”.“Có lúc con người ta khi muốn bảo vệ chính mình, không quan tâm tới quá nhiều thứ nữa.” Tiêu Tiếu Tiếu tỏ ra hờ hững.“Đừng tưởng cô sẽ được như ý nguyện!” Cố Khải Mân nghiến răng.“Không đáng để tiền đồ bị hủy hoại vì loại phụ nữ như tôi đâu. Tôi nghĩ, ở trong lòng anh cũng nghĩ vậy phải không, nếu không sao lại vung thẳng nắm đấm?”Gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay Cố Khải Mân.“Thả lỏng bàn tay anh ra đi, dẫu sao ở đây anh cũng chẳng làm được gì.” Tiêu Tiếu Tiếu thở dài, “Cố Khải Mân, tôi hoàn toàn không muốn uy hiếp anh. Chỉ cần anh ký vào đơn ly hôn, tôi sẽ giữ hình tượng cho anh. Dù sao cũng đã làm vợ chồng, anh mất mặt, người khác cũng sẽ cười tôi”.Cố Khải Mân cười khẩy, “Đừng tưởng tôi không biết cô đang tính toán chuyện gì. Chẳng qua cô muốn cao chạy xa bay với gã họ Kiều ngoài kia chứ gì?”.“Cố Khải Mân, anh…”“Mày là thằng khốn!” Kiều Vân Tiêu lao tới, túm lấy cổ anh ta, đấm một cú vào mặt.Tiêu Tiếu Tiếu thảng thốt hét lên. Cố Khải Mân đứng không vững, ngã xuống đất. Kiều Vân Tiêu vẫn còn nhân cơ hội đánh thêm nhưng bị Tiêu Tiếu Tiếu quát dừng: “Kiều Vân Tiêu!”.Cú đấm của anh lơ lửng giữa không trung, rất lâu anh mới nghiến răng hạ xuống. Cố Khải Mân đứng dậy, quẹt lớp da bị xước, nhìn Kiều Vân Tiêu, cười lạnh, “Sao? Chọc đúng chỗ đau của mày à?”.“Cố Khải Mân, đừng bảo tao chưa cảnh cáo mày! Mày dám có những hành vi ấy với Tiếu Tiếu là đã cấu thành tội phạm. Mày đừng ép tao hủy hoại mày.” Gương mặt Kiều Vân Tiêu lạnh tanh, “Còn về việc mày nghĩ sao là tùy! Mày muốn đi vào đường cùng cứ tự đi, đừng kéo Tiếu Tiếu xuống chôn chung!”.Cố Khải Mân bị anh chặn họng dữ dội, sắc mặt tái xanh: “Họ Kiều kia, đừng tưởng tao không biết tâm địa gian xảo của mày! Chẳng qua mày thấy vợ tao đẹp nên muốn ngủ cùng chứ gì? Vờ vịt nỗi gì! Hai đứa mày có phải chưa từng lên giường bao giờ đâu? Sao, bây giờ lại làm bộ làm tịch trước mặt tao? Mày thương cô ta sao ban đầu không cưới luôn đi? Mày là cái thá gì!”.Kiều Vân Tiêu cau mày.Sắc mặt Tiêu Tiếu Tiếu hết trắng bệch lại chuyển sang tím ngắt, quát lạnh lùng: “Cố Khải Mân, đủ rồi đấy!”.Cố Khải Mân nhìn Tiêu Tiếu Tiếu, cười khẩy, “Cô tưởng nó thật lòng với cô sao? Đừng có nằm mơ nữa, nó chỉ chơi bời qua đường thôi!”.“Anh cút đi.” Tiêu Tiếu Tiếu cất giọng lạnh như băng.“Cô…”“Vào đây.” Giọng nói u ám của Kiều Vân Tiêu ngắt ngang tâm trạng điên rồ của Cố Khải Mân, anh vừa gọi một cuộc điện thoại.Rất nhanh, hai người vệ sỹ đã xuất hiện.“Mời anh Cố đây ra ngoài.”Một trong hai người gật đầu, đi tới bên cạnh Cố Khải Mân, “Mời anh”.Cố Khải Mân dĩ nhiên sẽ không ngu ngốc tới mức đọ tay đôi với vệ sỹ. Hai người họ phải cao tới mét chín, lại vô cùng lực lưỡng. Anh ta cứng đầu chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, bèn nghiến răng, phẫn nộ bỏ đi.Sau khi cửa phòng đóng lại, Tiêu Tiếu Tiếu như vừa đánh xong một trận chiến, không còn chút sức lực nào.Kiều Vân Tiếu ngồi xuống bên cạnh cô, sắc mặt vẫn còn hơi lạnh. Tiêu Tiếu Tiếu lẩm bẩm: “Xin lỗi”.Anh không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú.Ban đầu cô không nhìn anh, sau đó cảm thấy khác lạ bèn ngước lên, lúc ấy mới phát hiện ra nãy giờ anh vẫn đang nhìn mình, trái tim chợt lỡ nhịp, rồi buột miệng hỏi: “Sao vậy?”.“Câu nói đó của Cố Khải Mân có nghĩa là gì?”“Câu nào cơ?” Tiêu Tiếu Tiếu hoang mang.Kiều Vân Tiêu nói rõ ràng, mạch lạc: “Tại sao hắn lại cho rằng chúng ta từng quan hệ?”.Tiêu Tiếu Tiếu á khẩu một lúc lâu, trong đầu toàn là cảnh tượng ở bên anh tối hôm đó, càng lúc càng thấy bất an, nhất thời không biết phải nói dối như thế nào. Kiều Vân Tiêu vẫn nhìn cô chằm chằm, dường như muốn có được ngay câu trả lời từ phản ứng của cô.Sợ anh hỏi tới cùng, cô nói: “Mấy lời trong lúc tức giận đâu cần phải coi là thật, đúng không?”.“Không cần ư?” Kiều Vân Tiêu hỏi một câu rất kỳ lạ, lúc hỏi vẫn không rời mắt đi.Tiêu Tiếu Tiếu càng lúc càng cảm thấy căng thẳng. Cô hắng giọng, “Cố Khải Mân khi điên lên toàn ăn nói kiểu như vậy, câu nào có thể trút giận là anh ta nói”.Kiều Vân Tiêu không lên tiếng nữa, chỉ ngồi nhìn cô như thế.“Hôm nay, thật ra anh không nên can dự vào.” Tiêu Tiếu Tiếu thở dài nặng nề.“Từ sau khi em kết hôn, anh chưa từng có ý định phá hoại hôn nhân của em.” Kiều Vân Tiêu lên tiếng, “Nhưng bây giờ… anh không muốn nhượng bộ nữa”.Tiêu Tiếu Tiếu sửng sốt nhìn anh: “Anh…”.“Tiêu Tiếu Tiếu, từ nay về sau, chuyện của em… anh quản chắc rồi!”
...
Cố Khải Mân vừa kết thúc một ca mổ đã mấy người đàn ông lực lưỡng bắt đi, khiến các bác sỹ cùng ra ngoài toát cả mồ hôi hột. Cố Khải Mân dĩ nhiên cũng vừa sửng sốt vừa sợ hãi. Hắn bị lôi thẳng lên một chiếc xe van, ngước mắt lên nhìn người đàn ông trong xe, hắn lập tức giận tím mặt.“Kiều Vân Tiêu, mày định làm gì? Tao cảnh cáo mày, mày làm vậy là bắt cóc trắng trợn, tao sẽ kiện mày!”Kiều Vân Tiêu đang mặc quần áo công sở, dựa vào ghế xe, tay còn cầm ly rượu vang, khí thế rất thong dong. Nghe xong anh cười, lắc lắc chiếc ly, “Cơ mà tôi cứ thích trắng trợn uy hiếp anh, làm sao bây giờ? Hay là anh cứ liệt kê hết tội danh của tôi đi, tới lúc gặp quan tòa cũng dễ trình bày, sao hả?”.“Mày…”Một giây sau, ly rượu vang bị hắt thẳng lên mặt hắn, cả chiếc blouse bị vấy bẩn.“Kiều Vân Tiêu, mày khốn kiếp!” Cố Khải Mân ở trong bệnh viện được người người tôn trọng, đã bao giờ bị đối xử như vậy? Hơn nữa bên cạnh còn có mấy đôi mắt đang theo dõi hắn, nhất thời hắn mất hết thể diện, giận dữ định đánh Kiều Vân Tiêu.Còn chưa chạm được vào áo anh, hắn đã bị mấy vệ sỹ bên cạnh khống chế, bẻ quặt tay ra sau lưng, làm hắn đau đến vã mồ hôi, chỉ còn biết hằn học giương mắt nhìn Kiều Vân Tiêu, chỉ hận ánh mắt này không thể đâm anh.“Đúng, tôi khốn kiếp, thế nên đối phó với kẻ khốn kiếp tôi chỉ nghĩ ra được những cách thức khốn kiếp hơn nữa mà thôi.” Kiều Vân Tiêu sát lại gần hắn, cười khẩy, “Hôm nay anh hãy ngồi trên xe này, ký vào đơn ly hôn cho tôi. Nếu không ký, đừng trách tôi còn khốn kiếp hơn nữa”.Cố Khải Mân hừ một tiếng, “Muốn bắt tao ký tên? Mày tuổi gì hả? Có tư cách ra lệnh cho tao sao?”.Kiều Vân Tiêu ngồi thẳng dậy, không nói nhiều lời, ra hiệu cho mấy người bên cạnh anh. Ngay lập tức, Cố Khải Mân bị ăn mấy cú đấm, mặt sưng lên nhanh chóng. Hắn đau đớn rít gào, khóe miệng cũng chảy máu.“Sao hả? Mùi vị bị ăn đòn như thế nào?” Kiều Vân Tiêu lại đổ người về trước, thấy mặt mũi hắn sưng bầm bèn giả vờ không đành lòng, chép miệng nói với mấy vệ sỹ, “Sao ra tay nặng quá vậy? Thảm không tả được”.Một trong số đó cung kính trả lời, “Thưa anh Kiều, lần sau bọn em sẽ đánh nhẹ một chút”.“Đánh người không đánh vào mặt, đây là quy tắc các cụ để lại, hiểu chưa?” Kiều Vân Tiêu dặn dò.“Dạ, thưa anh Kiều.”Kiều Vân Tiêu lại rót rượu, từ tốn hỏi hắn, “Bác sỹ Cố, đã suy nghĩ xong chưa?”.“Tao sẽ không ký tên đâu!” Cố Khải Mân nhìn anh không rời mắt, “Mày tưởng thứ con đĩ đó ghi lại là có thể kiện tao sao? Được thôi, mày cứ thoải mái mang lên tòa. Tới lúc đó tao mất hết danh dự, nhưng Tiêu Tiếu Tiếu cũng không có mặt mũi nào đâu! Muốn ly hôn hả, được! Tao sẽ đấu với nó!”.Kiều Vân Tiêu đặt ly rượu sang một bên, giơ tay nắm chặt mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng, “Đĩ? Cố Khải Mân, anh cũng coi như là một người tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, dùng từ này để hình dung vợ mình, anh đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy”.Cố Khải Mân hằn học lườm anh, “Kiều Vân Tiêu, mày đừng giả vờ thanh cao trước mặt tao! Phải, tao có lỗi với Tiêu Tiếu Tiếu, nhưng mày tốt hơn tao được bao nhiêu? Dẫn nó lên giường, nếu mày không khốn kiếp thì chịu trách nhiệm tới cùng đi! Đôi giày rách bản thân mày không trân trọng mà còn đòi người khác nâng niu sao? Tao phỉ nhổ!”.Kiều Vân Tiêu cất giọng u ám, “Tôi lên giường với cô ấy khi nào?”.“Mẹ mày, đừng có vờ vịt! Hai đứa mày làm chuyện gì còn không biết hả?”Đây là chuyện sau đêm tân hôn, đọc được báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tiêu Tiếu Tiếu hắn mới biết. Chuyện cô bị người ta ngược đãi hắn biết cả, nhưng sau đó đọc những gì báo cáo viết, suy đoán từ những dụng cụ phát hiện được tại nơi giam cầm, hắn biết đó không phải lần đầu tiên của cô. Thật ra hắn không quá để tâm chuyện này, dẫu sao thì trong xã hội hiện tại chuyện này quá cổ hủ. Nhưng Tiêu Tiếu Tiếu lại phủ nhận việc từng quan hệ với người khác, điều này khiến Cố Khải Mân nảy sinh nghi ngờ. Rốt cuộc ai đã khiến Tiêu Tiếu Tiếu hết lòng bảo vệ. Về sau hắn tra đông tra tây những chuyện thời đại học của Tiêu Tiếu Tiếu mới biết cô yêu thầm Kiều Vân Tiêu, trở thành chuyện nổi tiếng trong khóa học đó…Kiều Vân Tiêu ngập ngừng giây lát. Mặc dù Cố Khải Mân khốn nạn nhưng cũng không cần cứ nhai đi nhai lại một câu chuyện không có căn cứ, lẽ nào… Rất lâu sau, anh nhíu mày, nhìn hắn, “Không ký chứ gì? Không sao, tôi có cách khiến anh phải ký”.Anh dựa người ra sau, khẽ ra lệnh, “Lái xe!”.
...
Cùng là một ngày nắng đẹp, Cố Khải Mân chưa chắc đã cảm thấy dễ chịu.Hắn bị Kiều Vân Tiêu đưa tới một nơi, nhốt suốt cả một đêm, muốn trốn ra nhưng ngoài cửa lại có mấy tay vệ sỹ, người nào người nấy cũng cao hơn hắn hẳn một cái đầu, hệt như bị một ngọn núi sừng sững chắn lối, không có đường thoát. Kiều Vân Tiêu cũng không bảo các vệ sỹ làm gì hắn ngoài mấy cú đấm ở trên xe. Cố Khải Mân điên cuồng gào thét cả một đêm, tới ngày hôm sau đã rũ rượi.Khi Kiều Vân Tiêu xuất hiện trở lại, Cố Khải Mân lao về phía anh, gầm gào như một con thú bị nhốt trong cũi, “Tao sẽ kiện mày, bắt giam người trái phép!”.Kiều Vân Tiêu ngồi xuống sofa, châm thuốc lên, mỉm cười, “Bác sỹ Cố, bây giờ cửa đang mở, anh có thể đi bất kỳ lúc nào, tôi hoan nghênh anh cứ thoải mái kiện cáo”.Cố Khải Mân nhìn anh đầy cảnh giác.Một tập phong bì được đập “bộp” xuống trước mặt hắn. “Đã suy nghĩ kỹ chưa, ký tên đi.”“Không bao giờ!” Cố Khải Mân hằn học bổ sung thêm, “Đừng có mơ!”.Kiều Vân Tiêu nhàn nhã nhả khói thuốc, “Anh muốn trở mặt với Tiếu Tiếu cũng nên cân nhắc xem mình là ai. Bác sỹ Cố, nắm đấm của anh không chỉ vung lên người một mình Tiếu Tiếu chứ hả?”.Cố Khải Mân sững người, hỏi lại theo phản xạ rất nhanh, “Mày có ý gì?”.“Để có thể ra tòa làm chứng chưa chắc đã cần tới Tiếu Tiếu. Bác sỹ Cố, tôi ít nhiều vẫn có khả năng bảo vệ một người. Tới ngày đó, mẹ của Thiên Thiên, cũng tức là mẹ ruột của con trai anh sẽ chấp nhận ra tòa vạch trần cái ‘sở thích’ của anh.” Kiều Vân Tiêu nói rất thản nhiên, “Tới lúc đó Tiêu Tiếu Tiếu chỉ cần đề nghị đơn phương ly hôn là có thể được thụ lý”.“Cái gì? Mày…” Cố Khải Mân gào to. Hắn không ngờ Kiều Vân Tiêu lại thuyết phục được mẹ của Thiên Thiên.“Một người khi đang rất cần tiền sẽ không quá cố chấp.” Kiều Vân Tiêu cười nhạt, “Hơn nữa, cô ấy cũng rất thông minh, chuyện gì đáng làm cô ấy đều biết rõ”.Cố Khải Mân cuộn chặt tay lại, mặt tái xanh.“Tôi xưa nay không sợ làm ầm ĩ. Ví dụ như anh nói dối Thiên Thiên là con nuôi của anh, rồi lại ví dụ như anh ở ngoài ra cái vẻ bác sỹ tốt, ngụy quân tử, về nhà thì lại mang khuynh hướng bạo lực, trước khi kết hôn làm người ta ễnh bụng lên lại không chịu trách nhiệm… Tất cả những việc làm này sẽ trở thành tin đồn lề đường về bác sỹ Cố Khải Mân, muốn nhiều bao nhiêu có bấy nhiêu.”Trán Cố Khải Mân gồ lên những gân xanh, nghiến răng ken két, “Kiều Vân Tiêu, coi như mày giỏi!”.“Thế nào? Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?” Kiều Vân Tiêu chầm chậm nói, “Đừng có quên, anh bị bắt cóc ra khỏi bệnh viện, không xuất hiện trong một thời gian quá dài, các đồng nghiệp của anh sẽ sinh nghi. Lỡ như có vị đồng nghiệp nào quan tâm anh quá mức lại báo cảnh sát thì chuyện này anh có muốn giấu cũng khó đấy”.Cố Khải Mân giận dữ lườm anh, hệt như một con sói hoang đã bị ép tới bờ vực thẳm, đôi mắt phát ra tia sáng xanh phẫn nộ. Hai người cứ giằng co một lúc lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp, “Bút”.Kiều Vân Tiêu bật tay một cái, người vệ sỹ đứng ngoài cửa bước lên. Anh ra lệnh, “Phục vụ anh Cố đây ký tên”.Người vệ sỹ tiến lên đưa bút.Cố Khải Mân mở phong bì ra, rút đơn ly hôn ở bên trong ra. Lúc ký tên, hắn do dự vài giây rồi cuối cùng cũng đặt bút. Kiều Vân Tiêu cầm tờ đơn xem qua, thầm thở phào một hơi rồi gấp tờ đơn lại, cười nói: “Bác sỹ Cố là người thông minh, hợp tác với những người thông minh luôn rất vui vẻ”.“Kiều Vân Tiêu, đừng tưởng mày đã thắng!”Kiều Vân Tiêu cố tình tỏ ra ngỡ ngàng, “Đúng vậy, rất có thể sau này anh sẽ trả thù Tiếu Tiếu. Thế này đi, tôi sẽ giữ giúp anh video bằng chứng mà mẹ Thiên Thiên ghi lại. Chỉ cần sau này anh đừng có ý định quấy rối vợ cũ, tôi bảo đảm nó sẽ không bị tuồn ra ngoài”.“Mày…” Cố Khải Mân chỉ muốn giết anh ngay lập tức. Đạo cao một thước, ma cao một trượng, coi như hắn đã bại trận trong tay Kiều Vân Tiêu rồi…
...
Cố Khải Mân vừa kết thúc một ca mổ đã mấy người đàn ông lực lưỡng bắt đi, khiến các bác sỹ cùng ra ngoài toát cả mồ hôi hột. Cố Khải Mân dĩ nhiên cũng vừa sửng sốt vừa sợ hãi. Hắn bị lôi thẳng lên một chiếc xe van, ngước mắt lên nhìn người đàn ông trong xe, hắn lập tức giận tím mặt.“Kiều Vân Tiêu, mày định làm gì? Tao cảnh cáo mày, mày làm vậy là bắt cóc trắng trợn, tao sẽ kiện mày!”Kiều Vân Tiêu đang mặc quần áo công sở, dựa vào ghế xe, tay còn cầm ly rượu vang, khí thế rất thong dong. Nghe xong anh cười, lắc lắc chiếc ly, “Cơ mà tôi cứ thích trắng trợn uy hiếp anh, làm sao bây giờ? Hay là anh cứ liệt kê hết tội danh của tôi đi, tới lúc gặp quan tòa cũng dễ trình bày, sao hả?”.“Mày…”Một giây sau, ly rượu vang bị hắt thẳng lên mặt hắn, cả chiếc blouse bị vấy bẩn.“Kiều Vân Tiêu, mày khốn kiếp!” Cố Khải Mân ở trong bệnh viện được người người tôn trọng, đã bao giờ bị đối xử như vậy? Hơn nữa bên cạnh còn có mấy đôi mắt đang theo dõi hắn, nhất thời hắn mất hết thể diện, giận dữ định đánh Kiều Vân Tiêu.Còn chưa chạm được vào áo anh, hắn đã bị mấy vệ sỹ bên cạnh khống chế, bẻ quặt tay ra sau lưng, làm hắn đau đến vã mồ hôi, chỉ còn biết hằn học giương mắt nhìn Kiều Vân Tiêu, chỉ hận ánh mắt này không thể đâm anh.“Đúng, tôi khốn kiếp, thế nên đối phó với kẻ khốn kiếp tôi chỉ nghĩ ra được những cách thức khốn kiếp hơn nữa mà thôi.” Kiều Vân Tiêu sát lại gần hắn, cười khẩy, “Hôm nay anh hãy ngồi trên xe này, ký vào đơn ly hôn cho tôi. Nếu không ký, đừng trách tôi còn khốn kiếp hơn nữa”.Cố Khải Mân hừ một tiếng, “Muốn bắt tao ký tên? Mày tuổi gì hả? Có tư cách ra lệnh cho tao sao?”.Kiều Vân Tiêu ngồi thẳng dậy, không nói nhiều lời, ra hiệu cho mấy người bên cạnh anh. Ngay lập tức, Cố Khải Mân bị ăn mấy cú đấm, mặt sưng lên nhanh chóng. Hắn đau đớn rít gào, khóe miệng cũng chảy máu.“Sao hả? Mùi vị bị ăn đòn như thế nào?” Kiều Vân Tiêu lại đổ người về trước, thấy mặt mũi hắn sưng bầm bèn giả vờ không đành lòng, chép miệng nói với mấy vệ sỹ, “Sao ra tay nặng quá vậy? Thảm không tả được”.Một trong số đó cung kính trả lời, “Thưa anh Kiều, lần sau bọn em sẽ đánh nhẹ một chút”.“Đánh người không đánh vào mặt, đây là quy tắc các cụ để lại, hiểu chưa?” Kiều Vân Tiêu dặn dò.“Dạ, thưa anh Kiều.”Kiều Vân Tiêu lại rót rượu, từ tốn hỏi hắn, “Bác sỹ Cố, đã suy nghĩ xong chưa?”.“Tao sẽ không ký tên đâu!” Cố Khải Mân nhìn anh không rời mắt, “Mày tưởng thứ con đĩ đó ghi lại là có thể kiện tao sao? Được thôi, mày cứ thoải mái mang lên tòa. Tới lúc đó tao mất hết danh dự, nhưng Tiêu Tiếu Tiếu cũng không có mặt mũi nào đâu! Muốn ly hôn hả, được! Tao sẽ đấu với nó!”.Kiều Vân Tiêu đặt ly rượu sang một bên, giơ tay nắm chặt mặt hắn, ánh mắt lạnh lùng, “Đĩ? Cố Khải Mân, anh cũng coi như là một người tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, dùng từ này để hình dung vợ mình, anh đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt đấy”.Cố Khải Mân hằn học lườm anh, “Kiều Vân Tiêu, mày đừng giả vờ thanh cao trước mặt tao! Phải, tao có lỗi với Tiêu Tiếu Tiếu, nhưng mày tốt hơn tao được bao nhiêu? Dẫn nó lên giường, nếu mày không khốn kiếp thì chịu trách nhiệm tới cùng đi! Đôi giày rách bản thân mày không trân trọng mà còn đòi người khác nâng niu sao? Tao phỉ nhổ!”.Kiều Vân Tiêu cất giọng u ám, “Tôi lên giường với cô ấy khi nào?”.“Mẹ mày, đừng có vờ vịt! Hai đứa mày làm chuyện gì còn không biết hả?”Đây là chuyện sau đêm tân hôn, đọc được báo cáo kiểm tra sức khỏe của Tiêu Tiếu Tiếu hắn mới biết. Chuyện cô bị người ta ngược đãi hắn biết cả, nhưng sau đó đọc những gì báo cáo viết, suy đoán từ những dụng cụ phát hiện được tại nơi giam cầm, hắn biết đó không phải lần đầu tiên của cô. Thật ra hắn không quá để tâm chuyện này, dẫu sao thì trong xã hội hiện tại chuyện này quá cổ hủ. Nhưng Tiêu Tiếu Tiếu lại phủ nhận việc từng quan hệ với người khác, điều này khiến Cố Khải Mân nảy sinh nghi ngờ. Rốt cuộc ai đã khiến Tiêu Tiếu Tiếu hết lòng bảo vệ. Về sau hắn tra đông tra tây những chuyện thời đại học của Tiêu Tiếu Tiếu mới biết cô yêu thầm Kiều Vân Tiêu, trở thành chuyện nổi tiếng trong khóa học đó…Kiều Vân Tiêu ngập ngừng giây lát. Mặc dù Cố Khải Mân khốn nạn nhưng cũng không cần cứ nhai đi nhai lại một câu chuyện không có căn cứ, lẽ nào… Rất lâu sau, anh nhíu mày, nhìn hắn, “Không ký chứ gì? Không sao, tôi có cách khiến anh phải ký”.Anh dựa người ra sau, khẽ ra lệnh, “Lái xe!”.
...
Cùng là một ngày nắng đẹp, Cố Khải Mân chưa chắc đã cảm thấy dễ chịu.Hắn bị Kiều Vân Tiêu đưa tới một nơi, nhốt suốt cả một đêm, muốn trốn ra nhưng ngoài cửa lại có mấy tay vệ sỹ, người nào người nấy cũng cao hơn hắn hẳn một cái đầu, hệt như bị một ngọn núi sừng sững chắn lối, không có đường thoát. Kiều Vân Tiêu cũng không bảo các vệ sỹ làm gì hắn ngoài mấy cú đấm ở trên xe. Cố Khải Mân điên cuồng gào thét cả một đêm, tới ngày hôm sau đã rũ rượi.Khi Kiều Vân Tiêu xuất hiện trở lại, Cố Khải Mân lao về phía anh, gầm gào như một con thú bị nhốt trong cũi, “Tao sẽ kiện mày, bắt giam người trái phép!”.Kiều Vân Tiêu ngồi xuống sofa, châm thuốc lên, mỉm cười, “Bác sỹ Cố, bây giờ cửa đang mở, anh có thể đi bất kỳ lúc nào, tôi hoan nghênh anh cứ thoải mái kiện cáo”.Cố Khải Mân nhìn anh đầy cảnh giác.Một tập phong bì được đập “bộp” xuống trước mặt hắn. “Đã suy nghĩ kỹ chưa, ký tên đi.”“Không bao giờ!” Cố Khải Mân hằn học bổ sung thêm, “Đừng có mơ!”.Kiều Vân Tiêu nhàn nhã nhả khói thuốc, “Anh muốn trở mặt với Tiếu Tiếu cũng nên cân nhắc xem mình là ai. Bác sỹ Cố, nắm đấm của anh không chỉ vung lên người một mình Tiếu Tiếu chứ hả?”.Cố Khải Mân sững người, hỏi lại theo phản xạ rất nhanh, “Mày có ý gì?”.“Để có thể ra tòa làm chứng chưa chắc đã cần tới Tiếu Tiếu. Bác sỹ Cố, tôi ít nhiều vẫn có khả năng bảo vệ một người. Tới ngày đó, mẹ của Thiên Thiên, cũng tức là mẹ ruột của con trai anh sẽ chấp nhận ra tòa vạch trần cái ‘sở thích’ của anh.” Kiều Vân Tiêu nói rất thản nhiên, “Tới lúc đó Tiêu Tiếu Tiếu chỉ cần đề nghị đơn phương ly hôn là có thể được thụ lý”.“Cái gì? Mày…” Cố Khải Mân gào to. Hắn không ngờ Kiều Vân Tiêu lại thuyết phục được mẹ của Thiên Thiên.“Một người khi đang rất cần tiền sẽ không quá cố chấp.” Kiều Vân Tiêu cười nhạt, “Hơn nữa, cô ấy cũng rất thông minh, chuyện gì đáng làm cô ấy đều biết rõ”.Cố Khải Mân cuộn chặt tay lại, mặt tái xanh.“Tôi xưa nay không sợ làm ầm ĩ. Ví dụ như anh nói dối Thiên Thiên là con nuôi của anh, rồi lại ví dụ như anh ở ngoài ra cái vẻ bác sỹ tốt, ngụy quân tử, về nhà thì lại mang khuynh hướng bạo lực, trước khi kết hôn làm người ta ễnh bụng lên lại không chịu trách nhiệm… Tất cả những việc làm này sẽ trở thành tin đồn lề đường về bác sỹ Cố Khải Mân, muốn nhiều bao nhiêu có bấy nhiêu.”Trán Cố Khải Mân gồ lên những gân xanh, nghiến răng ken két, “Kiều Vân Tiêu, coi như mày giỏi!”.“Thế nào? Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?” Kiều Vân Tiêu chầm chậm nói, “Đừng có quên, anh bị bắt cóc ra khỏi bệnh viện, không xuất hiện trong một thời gian quá dài, các đồng nghiệp của anh sẽ sinh nghi. Lỡ như có vị đồng nghiệp nào quan tâm anh quá mức lại báo cảnh sát thì chuyện này anh có muốn giấu cũng khó đấy”.Cố Khải Mân giận dữ lườm anh, hệt như một con sói hoang đã bị ép tới bờ vực thẳm, đôi mắt phát ra tia sáng xanh phẫn nộ. Hai người cứ giằng co một lúc lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp, “Bút”.Kiều Vân Tiêu bật tay một cái, người vệ sỹ đứng ngoài cửa bước lên. Anh ra lệnh, “Phục vụ anh Cố đây ký tên”.Người vệ sỹ tiến lên đưa bút.Cố Khải Mân mở phong bì ra, rút đơn ly hôn ở bên trong ra. Lúc ký tên, hắn do dự vài giây rồi cuối cùng cũng đặt bút. Kiều Vân Tiêu cầm tờ đơn xem qua, thầm thở phào một hơi rồi gấp tờ đơn lại, cười nói: “Bác sỹ Cố là người thông minh, hợp tác với những người thông minh luôn rất vui vẻ”.“Kiều Vân Tiêu, đừng tưởng mày đã thắng!”Kiều Vân Tiêu cố tình tỏ ra ngỡ ngàng, “Đúng vậy, rất có thể sau này anh sẽ trả thù Tiếu Tiếu. Thế này đi, tôi sẽ giữ giúp anh video bằng chứng mà mẹ Thiên Thiên ghi lại. Chỉ cần sau này anh đừng có ý định quấy rối vợ cũ, tôi bảo đảm nó sẽ không bị tuồn ra ngoài”.“Mày…” Cố Khải Mân chỉ muốn giết anh ngay lập tức. Đạo cao một thước, ma cao một trượng, coi như hắn đã bại trận trong tay Kiều Vân Tiêu rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store