ZingTruyen.Store

[Hoàn] Cung Phi Thượng Vị Ký [Edit]- Như Ngư Hoa Lạc

Chương 02

truyencungdau

Beta: Dao Dao, Du Quý phi

Giật mình một cái, Hạ Uyển Chi mở mắt ra, đập vào mắt là rèm che giường bằng lụa mỏng màu xanh da trời, trên giường điêu khắc mẫu đơn phú quý, bách điểu đồ rất quen thuộc. Đầu giường giắt túi thơm, cũng làm cho nàng cảm thấy quen thuộc.

Nàng gỡ chiếc túi thơm xuống nhìn, ngửi một cái, hương cam thảo dịu dàng khẽ trêu đùa khướu giác của nàng. Đây, thật không ngờ lại là mùi nàng yêu thích.

Nàng làm sao có thể xuất hiện ở Vinh Quốc phủ? Mà còn là tại khuê phòng của chính mình? Dù cách xa nhiều năm, nàng vẫn nhớ rõ, những thứ này đều là những thứ trong khuê phòng của nàng. Bình phong Thúy Trúc đón gió kia là nàng tự mình thêu lên, đậu cành mai được bày biện trên kệ Hỉ Thước cũng là đồ yêu thích của nàng, những món đồ trang trí này đều là một tay nàng tự mình chọn lựa.

Nàng đang hoang mang thì cửa phòng bị đẩy ra, nàng nghiêng đầu nhìn lại, Hạ Bích mặc một bộ y phục thanh lam chậm rãi tiến đến. Nàng ấy phủi phủi mấy bông tuyết vương trên người, thu dù giấy lại, gấp để xuống một bên, trong tay xách theo hộp cơm. Khi thấy nàng đứng ở phía sau rèm châu, nàng bị hù dọa sợ đến rụt cổ, lập tức cười nói: "Tiểu thư tỉnh rồi?"

Nàng sững sờ nhìn, không rõ đây là mơ hay là thực. Hạ Bích để hộp cơm xuống tiến đến, nhìn thấy nàng không giống như thường ngày, ân cần nói: "Tiểu thư, người có chỗ nào không thoải mái sao?"

Không đợi nàng mở miệng, Hạ Bích nhìn nàng chỉ mặc y phục bên trong, lại nhìn thấy nàng đi chân không đứng trên mặt đất lạnh lẽo, bàn chân không biết từ khi nào đã đỏ bừng, lập tức kinh ngạc hô lên một tiếng, nhanh chóng đưa nàng trở lại giường, đắp chăn cho nàng thật chu đáo, hai tay lại cầm lấy bàn chân của nàng mà chà xát, giúp nàng tìm lại hơi ấm.

Hạ Uyển Chi cảm thấy lạnh, âm thầm bấm một cái ở trên eo, rất đau, nàng lại cầm lấy cánh tay của Hạ Bích, khẽ bấm một cái, hỏi "Có đau hay không?"

"Tiểu thư thứ tội, đều là nô tỳ đáng chết, nô tỳ chăm sóc tiểu thư không tốt, cầu xin tiểu thư trách phạt." Hạ Bích thấy thế liền quỳ xuống, thỉnh tội.

Nhưng mà, nàng không có ý đó, chỉ hỏi: "Có đau hay không?" Nàng muốn biết, đây rốt cuộc có phải là mơ hay không.

Hạ Bích hơi sửng sốt, lắc đầu nói: "Nô tỳ không đau!"

"Nói dối!" Nàng lại bấm một cái trên cánh tay của Hạ Bích, nói: "Có đau hay không?"

Lần này Hạ Bích nói thật, kêu lên một tiếng: "Đau!"

Hạ Uyển Chi ngã xuống giường nhìn tay mình, lại sờ sờ nơi bị chiếc trâm đâm trúng, không có một vết thương gì, cây trâm kia cũng không còn đâm vào ngực nàng, mà nàng lại đang sống rất tốt. Vài năm sau đó, cảnh tượng trong lãnh cung, tất cả chỉ là mơ mà thôi, chỉ là ác mộng.

Nàng ngã xuống giường cười ha ha, cười đến nước mắt đều chảy ra, nói: "Hài tử đáng thương của ta!"

"Cái gì cơ?" Hạ Bích không nghe rõ, hỏi lại nàng.

Hạ Uyển Chi lại lắc đầu, dịu dàng nói: "Ngươi đi ra ngoài rồi chuẩn bị nước nóng cho ta."

"Vâng." Hạ Bích có chút nghi ngờ, nhưng vẫn là không nói thêm lời nào nữa, nàng ấy đóng cửa đi ra ngoài, sai tỳ nữ canh cửa coi chừng tiểu thư cho tốt.

Hạ Uyển Chi xỏ giày vào, đi tới nhìn mình trong lăng hoa kính. Mày đẹp môi mỏng, đôi mắt sáng như lưu tinh, làn da trắng như dương chi bạch ngọc, mái tóc đen dài rũ xuống ở trước ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn non nớt, còn chưa chính thức phát dục.

Chậm rãi nhìn xuống cánh tay phải, trên cánh tay lưu lại một bông hoa tuyết trắng tinh cùng một chấm thủ cung sa đỏ bừng đặc biệt chói mắt. Nàng vuốt ve, thì ra nàng vẫn chưa vào cung, vẫn chưa gặp Đế Vương vô tình kia. Chẳng lẽ, là ông trời thương cho nàng, muốn nàng sống lại một kiếp?

Hạ Bích mang nước nóng tiến đến, thấy nàng vén y phục lên, nhìn lăng hoa kính đến thất thần, không khỏi nhíu mày, để xuống chậu nước rồi vội vàng tiến lên đóng cửa sổ, lại sửa sang tà áo cho nàng, sau đó nói: "Đại tiểu thư, người đang làm gì vậy? Nếu người bị cảm lạnh, phu nhân sẽ rất lo lắng!"

Nàng không lên tiếng, vẻ mặt giống như kinh ngạc, lại giống như vui mừng, chỉ là muốn xem xem bản thân có phải đang sống rất khỏe mạnh hay không mà thôi.

Hạ Bích vắt khăn lau mặt cho nàng, nhìn nàng hai mắt sưng đỏ, cho rằng nàng vẫn còn vì chuyện hôm qua mà đau lòng, nói: "Tiểu thư đừng lo lắng, phu nhân nói, bát tự của tiểu thư đã đưa vào hậu cung, hiện tại muốn đổi ý cũng không kịp nữa." Nàng ấy còn nói: "Nhiều thiếu nữ muốn làm sủng phi của Hoàng Thượng, tiểu thư cần gì phải cùng lão gia, phu nhân gây chuyện? Chọc giận lão gia phu nhân, thua thiệt vẫn là đại tiểu thư!"

"Nô tỳ nghe nói nhị tiểu thư rất muốn vào cung nhận ân sủng, nhưng nàng chỉ là một thứ nữ, có đại tiểu thư ở đây, còn chưa tới phiên nàng ta tiến cung."

"Tiến cung?" Nàng vô ý nỉ non một câu, hỏi: "Bây giờ là Thiên Võ năm bao nhiêu?"

"Là mồng sáu tháng giêng năm Thiên Võ thứ ba." Hạ Bích bưng nước nóng rửa chân cho nàng, hai chân mảnh khảnh ngâm trong nước, chân ngọc như điêu khắc, thật đẹp!

"Thiên Võ năm thứ ba?" Nàng cười lạnh, không phải là khoảng thời gian trước khi nàng tiến cung hay sao?

Từ xưa đến nay, Hoàng gia cách mỗi năm đều tuyển tú. Tân đế đăng cơ không đến ba năm, hậu cung phi tần không nhiều, lần này tuyển tú là vì muốn lấp đầy hậu cung, sinh con nối dõi, cũng là lúc nàng bắt đầu tiến vào nơi thị phi kia.

Nghĩ tới nam tử vô tình kia, nàng tiến cung có điều là bị vu oan hãm hại, không nơi nương tựa lại mất đi chân tâm, cuối cùng còn bị mất cả tính mạng. Hoàng cung như vậy, nàng còn muốn tiến cung sao?

Hạ Uyển Chi lắc đầu, nàng không muốn, không muốn lại chịu đựng một lần cực khổ nữa.

Bọt nước sóng sánh, Hạ Uyển Chi đột nhiên đứng dậy, bất chấp Hạ Bích đang rửa chân cho nàng, xỏ giầy định đi ra lại bị Hạ Bích giữ chặt: "Đại tiểu thư, người vẫn còn đang bị cấm túc, không có sự chấp thuận của phu nhân, đại tiểu thư không thể bước ra một bước."

"Cấm túc?" Nàng nhíu mày suy nghĩ một chút, lập tức nhớ ra. Đúng rồi, biết được nàng nằm trong danh sách tuyển phi tần, nàng rất tức giận, không muốn vào cung làm phi nên đắc tội với phụ mẫu nàng, cuối cùng bị trách phạt cấm túc, không đến ngày tuyển tú không cho phép tùy tiện ra cửa.

Bất kể là trước kia hay là hiện tại, nàng đều chán ghét Hoàng cung này, nhưng sau khi tiến cung, thấy người đó thì lại si mê. Vì muốn hắn chú ý đến, nàng đã từng làm bao nhiêu việc ngu ngốc?

Nàng bị Hạ Bích kéo tới ngồi ở trên ghế, Hạ Bích mở hộp cơm, lấy ra thức ăn vẫn còn nóng, nàng ấy đưa một đôi đũa cho nàng, nói: "Đại tiểu thư ăn một chút đi. Buổi trưa đã không ăn, lúc này ngủ trưa dậy, nhất định là đói bụng, dẫu gì cũng nên ăn vài miếng."

Nghe mùi thức ăn, lại đều là món nàng thích, Nàng âm thầm nuốt nước miếng một cái. Tại lãnh cung nửa năm, bữa cơm của nàng cũng không có gì là phong phú, quả trứng gà cuối cùng kia chỉ là tiễn nàng đi một đoạn mà thôi. Huệ Phi, ngươi đúng là rất giỏi!

Hạ Uyển Chi bưng chén cơm, cầm lấy đôi đũa ăn một miếng, Hạ Bích thấy thế rất vui, gắp cho nàng thật nhiều món ăn, đặt vào trong chén của nàng. Hạ Uyển Chi cũng không cự tuyệt, ăn chậm nhai kỹ, thong thả ung dung, ăn đến nỗi nàng cảm thấy rất thỏa mãn.

Giờ khắc này, nàng muốn sống thật tốt!

Để bát đũa xuống, nàng lấy khăn tay lau miệng, Hạ Bích gọi người tiến tới dọn dẹp, sau đó rót một chén trà cho Hạ Uyển Chi. Nàng uống một ngụm, liền nhận ra đây là loại trà Tuyết sơn vân vụ, là loại mà nàng rất lâu rồi vẫn chưa được uống. Tinh tế thưởng trà, chậm rãi nuốt xuống, mùi hương trà vẫn còn đọng lại trên đầu lưỡi, rất thoải mái.

Uống xong một ly trà, nàng nói: "Hạ Bích, lấy cuốn sách mà ta thích tới đây." Không bao lâu trong tay nàng đã có một bản 《 Nữ tắc 》, nàng nhíu mày, nói: "Ngươi chắc chắn đây là sách ta thích xem?"

Hạ Bích khó xử nhìn nàng, nói: "Phu nhân đã thu bộ sách của đại tiểu thư, chỉ còn lại 《 Nữ tắc 》 cùng 《 Nữ giới 》,《 Nguyệt nữ tử 》. Phu nhân nói đại tiểu thư vì xem nhiều sách lung tung như vậy mới làm hư đầu óc, mới có thể không nghe lời lão gia và phu nhân."

"Nương thật là càng ngày càng khôi hài!" Nhẹ nhàng lật sách xem mấy trang, nhưng sau đó liền bị nàng ném xuống bàn trà, "phịch" một tiếng, hù dọa Hạ Bích rụt cổ một cái.

Nàng nói với Hạ Bích: "Chuẩn bị áo lông, ta muốn đi thỉnh an mẫu thân!"

"Nhưng phu nhân dặn dò đại tiểu thư không thể tùy tiện ra ngoài!" Hạ Bích lo sợ nhắc nhở, chuyện này mà để phu nhân biết được, chắc chắn sẽ bị trách phạt!.

"Hạ Bích, ngươi càng ngày càng nhát gan." Hạ Bích nghe vậy vội vàng đi lấy áo lông cho nàng.

Xem nàng ấy bộ dáng biết vâng lời, nàng lại nghĩ tới nhiều năm trôi qua rồi mà nàng ấy vẫn trung thành và tận tâm, không như những người khác thấy nàng vừa thất thế liền bỏ nàng chạy tới bên Hoàng hậu nịnh nọt, còn nàng ấy thì một bước cũng không rời xa nàng, cho dù tại lãnh cung, nàng ấy cũng không bao giờ vì bản thân mà rời bỏ nàng theo kẻ khác.

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng lại dâng lên một cỗ thương xót, vươn tay xoa xoa đầu của Hạ Bích, nàng nói: "Ta biết ngươi là vì tốt cho ta."

"Đa tạ đại tiểu thư thông cảm, phu nhân vẫn còn giận đại tiểu thư, Người không nên lại chống đối." Hạ Bích rất cảm động, ân cần nhắc nhở nàng.

Hạ Uyển Chi gật đầu, khăn quàng cổ vừa đưa lên quấn quanh, nàng liền cảm thấy ấm áp hơn nhiều. Cầm lấy lò sưởi mà Hạ Bích chuẩn bị cho nàng, lúc này nàng mới rời khỏi phòng. Bên ngoài một mảnh tuyết trắng bao phủ, mặc dù là đầu mùa xuân nhưng từ trước đến nay mùa xuân của thành Kim Lăng vẫn luôn tới trễ, cho dù lập xuân thì trời vẫn đầy tuyết, mấy năm qua đều không thay đổi.

Nàng ở Viên uyển, ngay bên cạnh chính là Nguyệt uyển của Hạ Vũ. Ra khỏi viện, nàng nhìn sang Nguyệt uyển, trên môi nở một nụ cười nhạt. Hạ Bích cầm dù giấy che cho nàng khỏi gió tuyết, hai người một trước một sau, để lại trong tuyết những dấu chân nông nông sâu sâu.

Đến chủ viện, Hạ Bích thu dù giấy, tỳ nữ canh giữ ở cửa thấy nàng liền hành lễ: "Đại tiểu thư xin đợi một chút, nô tỳ vào thông báo." Nàng gật đầu đứng chờ ở cửa, phóng tầm mắt ra xung quanh. Vinh Quốc phủ này vẫn còn tốt lắm, từng cành cây ngọn cỏ, một viên gạch, một tảng đá cũng vẫn còn như trong trí nhớ.

Năm đó nàng tiến cung nên không thể trở về, tính từ đó đến nay, cũng đã được bảy năm rồi.

Thật tốt! Bảy năm sau trở lại, nàng cũng chưa đầy mười lăm, còn chưa đến tuổi gả chồng. Vinh Quốc phủ vẫn tiếng tăm lừng lẫy, không suy tàn, cũng không thể mạo phạm.

Khẽ nhìn lên bầu trời, nơi khoảng không mênh mông kia, ánh mặt trời ấm áp vươn những tia nắng vàng phủ lên mọi vật. Nàng thầm nghĩ, lần này ta đã trở về, các ngươi còn có thể như ý nguyện sao?

Nàng sẽ bảo vệ Vinh Quốc phủ theo Bắc Tề trọn đời vinh hoa.

Tỳ nữ vào viện thông báo với Vinh Quốc phu nhân, nói là đại tiểu thư đến thỉnh an. Vinh Quốc phu nhân rất ngạc nhiên, nó không phải đang bị cấm túc sao? Với tính tình của nó nếu không phải đã nghĩ thông suốt, cho dù cấm túc cả đời cũng sẽ không chủ động xuất hiện.

Vinh Quốc phu nhân nghi hoặc, nghĩ tới bên ngoài lạnh lẽo, nếu để cho nó ngã bệnh thì người đau lòng còn không phải bà hay sao? Nghĩ vậy, bà sai người mời Hạ Uyển Chi vào.

Tỳ nữ nhanh chóng chạy ra ngoài, nói: "Đại tiểu thư, phu nhân mời người đi vào!"

Nàng thu hồi ánh mắt, vẻ mặt không đổi đi vào. Hạ Bích đi trước vén rèm cửa, lại cởi áo lông và khăn quàng cổ cho nàng, dè dặt đi theo. Hạ Uyển Chi vào trong liền cảm thấy rất ấm áp. Trong phòng đốt lửa than, cửa sổ đều đang đóng, không thông gió, trong phòng đương nhiên ấm áp hơn bên ngoài.

Nàng nhìn người đang ngồi ở trên giường nệm, trên đầu gối đắp thảm mỏng. Mẫu thân nàng sống an nhàn sung sướng, lại được bảo dưỡng tốt, vì vậy nên làn da trắng nõn, thoạt nhìn còn rất trẻ tuổi, không hề nhìn ra là một phu nhân đã hạ sinh được ba đứa trẻ.

Nàng tiến lên thỉnh an, cẩn thận dò xét, nghe Lâm Huệ nói đến Vinh Quốc phủ suy tàn, nam thì làm nô, nữ thì làm tỳ, khi đó, phụ mẫu đã xảy ra chuyện gì?

Nàng không dám nghĩ, chỉ cảm thấy lòng như thắt lại, đau đớn vô cùng. Dù cho như thế nào, nàng đều là người của Vinh Quốc phủ, người nhà chịu khổ, nàng làm sao lại có thể không lo lắng đây?

"Nữ nhi thỉnh an nương. Nương vạn phúc, thân thể an khang!" Nàng khẽ cúi người, hai tay khép lại để bên người, lễ nghi chu đáo, quy củ lưu loát.

Vinh Quốc phu nhân nhìn nàng gật đầu, trầm giọng nói: "Con đã nghĩ thông suốt rồi sao?"

"Vâng!" Nàng gật đầu, nhẹ nhàng nói: "Nữ nhi đã nghĩ thông suốt, không vào cung!"

Vinh Quốc phu nhân vừa nghe lập tức tối mặt, đang định giáo huấn nàng một trận thì lại nghe thấy nàng nói: "Không vào cung thì có thể đi đâu đây? Nếu đây đã là sứ mệnh của nữ nhi, nữ nhi nguyện ý nghe theo sắp đặt của phụ thân và nương!"

Một câu nói, Vinh Quốc phu nhân không biết nên vui hay là nên kinh ngạc. Một khắc sau, bà cầm lấy tay của Hạ Uyển Chi kéo đến ngồi xuống bên cạnh mình, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của nàng: "Uyển nhi ngoan, nương không phải không yêu thương con, Vinh Quốc phủ nếu muốn bảo vệ gia tộc này, danh vọng này, trong hậu cung không thể không có sự trợ giúp của con. Nương biết trong cung đấu đá với nhau, con lại là người lương thiện, nhưng nương vẫn hi vọng con có thể tranh giành ân sủng, dựa vào dung mạo của con, muốn giữa hậu cung trổ hết tài năng đó là chuyện quá đơn giản."

Vinh Quốc phu nhân nói: "Con có thể nghĩ thông suốt thì nương đã vui rồi. Yên tâm, sau khi con tiến cung, phụ thân và nương sẽ giúp con. Chỉ cần ngươi có thể sinh hạ Hoàng tử, địa vị ở hậu cung sẽ vững chắc!"

"Thật ư?" Nàng hỏi.

Sinh hạ Hoàng tử thì như thế nào? Hoàng Thượng vô tình, hậu cung tranh thủ tình cảm cho tới bây giờ âm thầm đấu đá lẫn nhau, coi như là giết người không dao, ra tay không thấy máu! Nếu như địa vị của nàng vững chắc, thì tại sao lại mất đi Phi vị? Tại sao lại mất đi Tam Hoàng tử? Nghĩ tới đây, nàng đưa tay lên ngực, cuối cùng còn bị tiện nhân Lâm Huệ kia hại chết?

"Đó là đương nhiên, Hoàng đế mới vừa đăng cơ không lâu, lần đầu tiên chọn phi tần, dựa vào dung mạo cùng gia thế của con, còn lo không được sủng ái? Chỉ cần có thể sinh hạ Hoàng tử... Uyển nhi, con sao vậy?" Thấy nàng che ngực, vẻ mặt lại rất đau đớn, Vinh Quốc phu nhân lo lắng hỏi.

Nàng lắc đầu, ngồi thẳng dậy, vẻ mặt tự nhiên: "Không có việc gì, nương cứ tiếp tục!"

Thấy nàng như vậy Vinh Quốc phu nhân vẫn chưa hết lo lắng, nói: "Hay là chút nữa nương sai người mời đại phu về đây xem cho con, con bây giờ là hi vọng của nương, không thể có chuyện gì, nếu không kẻ ở Nguyệt viện kia sẽ có lí do vui mừng."

"Nếu không phải con là đích nữ thì nữ nhân ở Nguyệt viện kia sẽ có thể tiến cung. Ả hồ li kia vẫn luôn muốn đem nữ nhi đưa vào cung, con nghĩ nương sẽ để yên cho ả như ý nguyện?"

Đại gia đình, tam thê tứ thiếp, nữ nhân nhiều khó tránh khỏi tranh giành tình cảm. Thế gia đại tộc đều là như thế, hậu cung cũng không khác. Nàng bây giờ lại muốn ném cơ hội này cho Hạ Vũ, nàng ta thích thì để cho nàng ta đến hậu cung trải nghiệm một phen, xem xem sẽ có kết cục như thế nào. Nơi người người ăn tươi nuốt sống nhau kia, nàng sẽ không bao giờ muốn vào lại lần nữa.

Thay đổi cũng chỉ là là lừa gạt nương của nàng mà thôi, nếu không thì nàng sẽ liên tục bị cấm túc, như thế nàng làm sao có thể nghĩ được kế sách vừa bảo vệ được chính mình, lại bảo vệ được Vinh Quốc phủ đây?

Lâm Huệ nói Vinh Quốc phủ không biết lượng sức mình, bộc lộ tài năng, cầm giữ triều chính dẫn tới Hoàng Thượng bất mãn, muốn trừ khử. Từ lập quốc tới nay, các vị Hoàng Thượng không phải luôn muốn diệt trừ thế gia đại tộc hay sao? Có Hoàng đế nào lại không động tay vào những chuyện như thế này? Nhưng trừ đi cái này, trừ đi cái kia, lại có thể cướp được cơ hội, nhận được đại điển sắc phong?

Vinh Quốc phủ này cũng đã bảy, tám chục năm lịch sử, mà bảy tám chục năm này cũng đã trải qua không ít mưa gió, nhưng lại chưa từng nghĩ ngày diệt tộc lại ở trong tay Thiên Võ Đế.

Nàng trước kia không quan tâm triều chính cho nên không biết những chuyện này, nhưng hôm nay, nàng không thể tiếp tục thờ ơ. Từ trước đến nay, cây có mọc thành rừng thì gió vẫn thổi bật rễ.

Vinh Quốc phủ chính là đại tộc nổi bật trong thế gia, cũng khó trách Thiên Võ Đế sẽ ra tay. Hắn từ trước đến nay là người vô tình, làm sao có thể nghĩ tới sự si tình của nàng? Sống cả đời, Hạ Uyển Chi nghĩ, nếu như nàng còn gửi hy vọng vào người khác, còn hi vọng vào nam nhân vô tình kia, đời này cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store