ZingTruyen.Store

Hoan Chinh Phi Khong Bang Thiep Thu Ca Xuyen Khong

"Có tin tức gì? Đã điều tra rõ sự thật, rửa sạch oan khuất của Liễu cô nương chưa?" Hồng Lăng nghe vậy, vội vàng kích động hỏi. Nếu như Liễu cô nương có thể rửa sạch oan khuất, tuy rằng hiện thời người đã không còn ở nhân thế, nhưng tối thiểu có thể làm cho kẻ hại nàng ấy bị trừng phạt!

Mộ Dung Thư cảm thấy chuyện này hơi ngoài ý muốn, nhanh như vậy đã có tin tức? Vũ Văn Mặc chỉ viết một bức thư nhưng lại có tác dụng lớn như vậy?!

Thu Cúc tiến lên đỡ lấy tay trái Mộ Dung Thư, thanh âm đè thấp nói: "Theo tin tức từ Thanh Châu bên kia truyền đến, nói là Vương tuần phủ đại nhân khi trở lại thì phát hiện Liễu cô nương không còn ở đây, liền giận dữ nổi trận lôi đình, lập tức cho người điều tra rõ chuyện Liễu cô nương mắc tội danh thông dâm. Kết quả tra ra Vương Quân Sơn sủng ái tiểu thiếp họ Ngô. Tiểu thiếp họ Ngô kia xuất thân thanh lâu chỉ ức hiếp được người ngoài, đứng trước Vương tuần phủ chính là có miệng mà câm."

"Lập tức, Vương tuần phủ đại nhân liền đem Ngô tiểu thiếp đánh thừa sống thiếu chết rồi bán cho bọn môi giới. Tên môi giới nghe nói Ngô tiểu thiếp hãm hại Liễu cô nương, liền bán ả cho kỹ viện hạ đẳng. Về phần Vương Quân Sơn tuy là con vợ cả, nhưng lại sủng thiếp diệt thê khiến Vương tuần phủ đại nhân tức giận không chịu nổi, trực tiếp trục xuất khỏi gia phả. Cho dù lão thái thái quỳ xuống cầu xin Vương tuần phủ cũng chẳng có ích gì, Vương tuần phủ giận dữ không thể đè nén, nói là làm. Vương Quân Sơn quỳ trước cửa phủ ba ngày ba đêm nhưng Vương tuần phủ đại nhân như cũ không có đổi ý. Cuối cùng Vương Quân Sơn thấy không có hi vọng gì mới rờikhỏi Thanh Châu, hiện thời không biết lưu lạc ở chỗ nào. Hai ngày này Vương tuần phủ đại nhân đã đi tới kinh thành, tự mình đến Liễu phủ tạ tội, còn nói sẽ trả lại của hồi môn của Liễu cô nương, hy vọng có thể bồi tội với Liễu cô nương. Đáng tiếc, Liễu cô nương đã đi. Vương tuần phủ đại nhân nghe vậy, khó tin đến mức bật khóc. Cuối cùng Liễu cô nương đã được rửa oan, chắc hẳn Liễu cô nương trên trời có linh, nhìn thấy cảnh này cũng sẽ vui mừng.".

Trên đường trở về phòng, Thu Cúc mới nói rõ ràng kết quả việc này.

Thu Cúc thở dài thật sâu, cũng không biết kết cục này là tốt hay xấu. Tuy rằng Vương Quân Sơn bị báo ứng, nhưng Liễu cô nương cũng không trở về được nữa.

Hốc mắt Hồng Lăng phiếm hồng, Liễu cô nương hẳn là đã được yên nghỉ.

Con ngươi Mộ Dung Thư đen láy, khi nhờ Vũ Văn Mặc cho người đưa thư đến Vương tuần phủ, nàng đãđoán trước kết cục của Vương Quân Sơn. Thế nhưng, so sánh với những gian khổ Liễu Ngọc Nhi gặp phải mà nói, Vương Quân Sơn rơi vào tình cảnh này, thật sự vẫn quá tiện nghi cho hắn!

Nhưng, bỗng nhiên nghĩ tới Hiên nhi. Vô luận ra sao, dòng máu chảy trong người Hiên nhi là của nhà họ Vương! Điểm này là không thể nghi ngờ . Cho nên... "Chỉ sợ vài ngày tới Vương tuần phủ bên kia sẽ đến nhận người. Các ngươi hãy chú ý điều này, nếu như Vương tuần phủ đến, cẩn thận tiếp đón."

"Ý Vương phi là, Vương tuần phủ đại nhân sẽ đến Vương phủ đem tiểu thiếu gia đi sao? Nhưng lúc Liễu cô nương ra đi, đã giao tiểu thiếu gia cho Vương phi chăm nom. Hiện thời tiểu thiếu gia đã nhận Vương phi là nghĩa mẫu, tự nhiên không có đạo lý rời đi. Hơn nữa tên tiểu thiếu gia đã bị gạch trên gia phả, cũng không còn là người của Vương phủ nữa." Hồng Lăng nhíu mày, tiểu thiếu gia là đứa nhỏ hiểu chuyện như vậy, nếu trở về Vương gia, còn không biết gặp qua chuyện gì nữa.

Mộ Dung Thư biết Hồng Lăng lo lắng, nhưng Hiên nhi ở Nam Dương Vương phủ là chuyện thực không cách nào thay đổi, Vương tuần phủ cũng nhất định sẽ đến. Chính là nàng đã đồng ý với Liễu Ngọc Nhi, Hiên nhi phải do nàng nuôi nấng, cũng chỉ có như thế mới có thể khiến Liễu Ngọc Nhi yên nghỉ. Thế nhưng, chuyện này quả thực có chút khó giải quyết.

"Không cần lo lắng. Đừng để Hiên nhi biết việc này."

Hiên nhi mới được ba tuổi, không cần hiểu rõ chuyện phức tạp giữa người lớn với nhau. Những việc dơ bẩn, bất chính không thể cho trẻ thơ tiếp xúc. Thế nhưng, nàng sẽ làm cho bé hiểu được, mẫu thân của bé là nữ tử tốt nhất trên thế gian khó mà có được, một đời thuần khiết không tỳ vết, đáng tiếc bị người bên cạnh làm hại.

"Vâng." Hồng Lăng và Thu Cúc đồng thời đáp. Các nàng cũng không hy vọng Hiên nhi bị tổn thương.

Thẩm trắc phi sau trở về phòng thì luôn trầm mặc. Lặng lẽ phân phó người mang bạc truyền tin cho bên môi giới, hạ độc Thẩm bà tử, để sau này ra ngoài không thể nói lung tung.

Tuy rằng thực chất Thẩm bà tử không có chứng cớ, nhưng một khi nói lung tung ra ngoài, mang tiếng xấu cho nàng, nghe nhiều thì sẽ dần tin. Nàng tuyệt đối không cho phép có người chửi bới thanh danh của nàng. Tuy rằng Thẩm bà tử từ nay về sau không thể nói nữa, nhưng vô luận thế nào cũng chỉ là hạ nhân, cho nên không quan trọng.

Ban đêm, Thẩm trắc phi lệnh cho bà tử phòng bếp làm mười món dựa theo công thức học được ở Mai viên, sau đó cho hạ nhân đi thư phòng thỉnh Vũ Văn Mặc đến Trúc viên ăn cơm.

Vũ Văn Mặc vốn định tối nay đến Mai viên ăn cơm như mọi lần, nhưng Thẩm trắc phi đã nhiều lần đến mời, liền đi đến Trúc viên.

Sau khi cho hạ nhân mang đồ ăn lên, Vũ Văn Mặc phát hiện mười món ăn này gần như đều là món hắn đã ăn qua ở Mai viên, không nghĩ tới bà tử ở Trúc viên cũng làm được.

Có vẻ nhận ra nghi vấn của hắn, Thẩm trắc phi mỉm cười giải thích nói: "Những món này đều là Nhu nhi lệnh cho bà tử đi Mai viên học. Nghe nói gia thật rất thích mấy món này."

Vũ Văn Mặc gật đầu: "Mùi vị mấy món này đúng là không tệ."

Tài nghệ nấu nướng của Mộ Dung Thư không giống bình thường, gần như đồ ăn từ tay nàng làm ra đều cực kì ngon miệng, ngoại trừ vài món ăn cay tới mức như muốn đốt cháy yết hầu.

Thẩm trắc phi ôn nhu cười, nếu như hắn thích, nàng bỏ tâm tư đúng là đáng giá.

Tri Thu dựa theo đồ ăn Vũ Văn Mặc yêu thích khi ở Mai viên, có cả cả tím hầm tương đặt trong mâm.

Vũ Văn Mặc ăn cơm vô cùng tao nhã, đưa cà tím vào trong miệng, liền nhíu nhíu mày, cà tím Mộ Dung Thư làm không phải là hương vị này. Tuy rằng đồ ăn trên mâm không khó ăn, cũng có thể gọi là tốt nhất, chẳng qua là không thể sánh bằng mà thôi. Ăn một miếng liền bỏ xuống, những món khác cũng chỉ ăn một miếng thử xem hương vị.

"Gia, cà tím hầm tương này ăn với cơm là hợp nhất. Gia dùng thêm chút đi." Thẩm trắc phi đứng lên, tự mình xới thêm một chén cơm đưa cho Vũ Văn Mặc.

Tri Thu thấy thật kỳ quái, không phải Vương gia thích ăn mấy món này sao? Khi ở Mai viên, Vương gia và tiểu thiếu gia đều ăn sạch sẽ những món do Vương phi làm, thế nào lúc này dường như lại có vẻ không thích?

"Ừ." Vũ Văn Mặc đồng ý. Chỉ là nhìn trên bàn bày đầy đồ ăn quen thuộc, nhưng không có khẩu vị gì.

Thẩm trắc phi cũng không biết tâm tư Vũ Văn Mặc lúc này, nhìn hắn nhiều hơn so với bình thường liền cảm thấy cao hứng, kỳ thực hôm nay Vương gia có thể đến đã khiến nàng cảm thấy rất vui vẻ. Kể từ lần trước vào cung đến bây giờ, được xem như, bữa cơm này thật khó có được.

...

Hôm sau, Mộ Dung Thư liền nhận được bái thiếp của Liễu phu nhân.

Bởi lần trước nghe thấy Liễu Ngọc Nhi gặp chuyện, Liễu phu nhân cực kỳ thương tâm, lần này có lẽ là vì Liễu Ngọc Nhi đã được rửa sạch oan khuất, sắc mặt Liễu phu nhân có một chút bi thương.

"Vương tuần phủ đã trả lại đồ cưới của Ngọc nhi, lão gia nhà ta để ta mang đồ đến đây nhờ Vương phi bảo quản, đợi đến khi Hiên nhi lớn thì chuyển giao cho Hiên nhi." Liễu phu nhân giao một cái hòm gỗ cho Mộ Dung Thư, trên mặt cũng chẳng thấy nửa phần không muốn.

Mộ Dung Thư mỉm cười tiếp nhận, dù sao đây là thuộc về Hiên nhi.

"Bổn Vương phi chắc chắn quản lý thỏa đáng, đến khi Hiên nhi lớn sẽ giao cho nó."

Liễu phu nhân gật đầu: "Như thế thì tốt quá. Ngọc nhi mệnh khổ, bị người ta bôi nhọ thanh danh, thật vất vả mới được giải oan nhưng con bé không thể tận mắt thấy. Nghĩ đến lại tự thấy đau xót, Vương Quân Sơn đã phụ sự phó thác của ta." Nói xong liền không nhịn được thương tâm rơi lệ.

"Liễu phu nhân xin bớt thương tâm, hiện thời Ngọc nhi như vậy coi như đã được giải thoát. Dù sao Vương Quân Sơn đã bị báo ứng, ngày sau Vương Quân Sơn không có gia tộc che chở, chỉ có thể tự sinh tự diệt. Mà sủng thiếp kia giờ đang trong kỹ viện mỗi ngày chờ tiếp khách, cũng coi như trừng phạt đúng tội." Mộ Dung Thư vỗ vỗ mu bàn tay của Liễu phu nhân, nhỏ nhẹ an ủi.

Suy cho cùng kết cục sủng thiếp họ Ngô kia là do đâu? Đây chính là báo ứng, thực chất ả sợ Ngọc nhi trở về Vương gia, liền mua kẻ ác hại người, ném Ngọc nhi vào trong đám khất cái, khiến Ngọc nhi phải chịu khổ vũ nhục đến chết. Nay ả ở kỹ viện tiếp khách, thậm chí ngay cả lúc ngủ cũng phải tiếp khách. Có thể nghĩ, cuộc sống của ả hiện giờ có bao nhiêu thê thảm.

Nhưng... so ra chẳng thể bù đắp được với sự ra đi của tài nữ như Liễu Ngọc Nhi.

"Nếu không phải lão gia ngăn cản, ta thật muốn băm tên Vương Quân Sơn kia thiên đao vạn quả. Năm đó Ngọc nhi gả cho hắn, hắn ngàn vạn cam đoan, lại không thể tưởng được tên đó lại coi hứa hẹn như gió thoảng bên tai mà không tuân theo." Liễu phu nhân phẫn hận không thôi, biết vậy chẳng gả Ngọc Nhi. Có lẽ là gặp Mộ Dung Thư nhu hòa, từ trước tới nay quan hệt tốt với Ngọc nhi, nên không phòng bị mà nói hết toàn bộ suy nghĩ trong lòng. Mộ Dung Thư ngẩng đầu nhìn lướt qua Thu Cúc đứng bên cạnh.

Thu Cúc thấy ánh mắt Mộ Dung Thư, liền lập tức đi ra ngoài canh chừng trước cửa.

"Chuyện của Ngọc nhi đã qua, Liễu phu nhân hãy bảo trọng thân thể. Chớ làm Ngọc nhi dưới suối vàng phải lo lắng cho ngươi." Mộ Dung Thư nhẹ giọng trấn an.

Liễu phu nhân lau nước mắt không ngừng gật đầu, bà lại bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội nói với Mộ Dung Thư : "Chỉ sợ hai ngày nữa Vương đại nhân sẽ đến Vương phủ cầu kiến Vương phi."

"Tính toán muốn đến mang Hiên nhi đi phải không?" Mộ Dung Thư nhẹ giọng hỏi lại.

"Vương tuần phủ nói, dù sao Hiên nhi là cốt nhục Vương gia, là cháu ruột của ông ấy. Hiện thời đã tìm được hung thủ hại Ngọc nhi hơn nữa đã trừng phạt thích đáng, như vậy theo lý Hiên nhi nên trở lại Vương gia." Liễu phu nhân cúi đầu thấp giọng trả lời, trên mặt hiện vẻ khó xử.

Mộ Dung Thư nâng khóe môi, cười nhẹ hỏi lại: "Thế ý của phu nhân và Liễu đại nhân thì sao?"

Liễu phu nhân lắc đầu, "Hiên nhi là Ngọc nhi phó thác cho Vương phi, mà Vương phi cũng đã nhận Hiên nhi làm nghĩa tử, như vậy việc để Hiên nhi trở về Vương gia với Vương tuần phủ do Vương phi quyết định. Ta và lão gia đều theo quyết định của Vương phi." Hai người đều cho rằng Mộ Dung Thư là thật tâm đối đãi với Hiên nhi, nhất định sẽ cho Hiên nhi những điều tốt đẹp nhất.

"Được, xin Liễu đại nhân cùng phu nhân yên tâm." Mộ Dung Thư mỉm cười đáp.

Có được những lời này của Liễu đại nhân là tốt nhất, bằng không một khi Liễu đại nhân và phu nhân thuận miệng đáp ứng, muốn cho Hiên nhi trở về cùng Vương tuần phủ, như vậy sự việc liền cực kì khó giải quyết. Hiện tại tuy rằng có thể bớt đi một tí trở ngại, nhưng nàng cần phải suy nghĩ cẩn thận, làm sao mới có thể đạt tới kết quả tốt nhất.

Buổi chiều, Vũ Văn Mặc lại tới nữa. Thế nhưng bây giờ, hắn chân trước vừa đến, sau lưng liền có Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tứ phu nhân cũng tới.

Đồ ăn mới vừa dọn lên bàn, Mộ Dung Thư định tối hôm nay mau chóng dùng bữa, sau đó đọc xong nốt quyển tiểu thuyết kia, ai ngờ mấy người này đã tới rồi.

Từ trước tới nay Vũ Văn Mặc trầm mặc, dùng cơm tao nhã, nhưng tốc độ rất nhanh. Thế nhưng, hiện thời có thêm mấy người này, nhìn qua đã làm cho lòng người ở bên không thoải mái. Không phải bởi ghen, mà là...

"Gia, có nô tỳ một bên hầu hạ ngài." Nhị phu nhân vốn quyến rũ động lòng người, dáng người lồi lõm đủ cả, lúc nói chuyện cái miệng anh đào nhỏ nhắn, nam nhân nào cũng đều thích. Hiện tại ân cần không ngừng chia thức ăn choVũ Văn Mặc, bộ dáng đứng một bên vô cùng săn sóc.

Bị Nhị phu nhân đoạt trước, Tứ phu nhân âm thầm cắn răng không cam lòng, tư sắc nàng ta tuy rằng kém Nhị phu nhân, nhưng dáng người nổi bật chả kém, cũng lắc lư eo nhỏ trước mắt Vũ Văn Mặc, cầm chiếc đũa gắp một món ăn đưa vào trong đĩa nhỏ của Vũ Văn Mặc, lời nói: "Gia, nhìn thịt gà này cũng biết tươi ngon, ngài ăn nhiều chút."

Vũ Văn Mặc bị hai mỹ nhân vây vào giữa, mới bắt đầu mặt không chút thay đổi, dần dần lạnh lùng mất hết nhẫn nại, đồ ăn hai người gắp hắn chưa ăn một miếng. Cuối cùng không kiên nhẫn cau mày, âm thanh lạnh lùng nói : "Đứng sang một bên, không cần các ngươi hầu hạ, có Tri Thu ở bên là được rồi."

Nụ cười trên mặt Nhị phu nhân cùng Tam phu nhân cứng đờ, liền xấu hổ lui snag một bên. Hai người nhìn vài món ăn trên bàn, đồng thời cũng bị câu mở miệng của Vương gia thấy rõ, thì ra lời đồn đại trong phủ đều là thật, phòng bếp Mai viên quả thật đã bỏ ra nhiều thời gian sức lực, khó trách buổi tối Vương gia sẽ thường xuyên tới đây dùng bữa tối.

Không để ý hai người vây quanh Vũ Văn Mặc, đại phu nhân tất nhiên là thông minh hơn, từ lúc vào phòng liền quy củ đứng bên cạnh Mộ Dung Thư, ân cần chia thức ăn cho nàng.

Đại phu nhân nhãn lực vô cùng tốt, chỉ cần ánh mắt Mộ Dung Thư liếc đến món ăn nào, nàng đều sẽ gắp lên mời Mộ Dung Thư, cũng không chủ động đi câu dẫn Vũ Văn Mặc, chỉ hy vọng Vũ Văn Mặc có thể vì thế mà thấy nàng. Quả nhiên, để đại phu nhân cùng nhị phu nhân lui về sau, Vũ Văn Mặc liền ngẩng đầu liếc nàng một cái, vì thế nàng ta mừng rỡ như điên.

Trong lòng Mộ Dung Thư cười thầm, ba nữ nhân này sợ là thật lâu chưa cùng Vũ Văn Mặc làm cái kia, bởi ngày thường không thấy được Vũ Văn Mặc, nên nghĩ biện pháp đến nơi này của nàng chờ Vũ Văn Mặc. Nhìn mâm đồ ăn lớn như vậy, chỉ cần nàng nhìn lướt qua một cái, Đại phu nhân sẽ gắp ngay món đó. Ân cần như vậy, quả là nhãn lực tốt, tất nhiên là nhị phu nhân và tứ phu nhân không thể sánh bằng.

"Phụ thân, mẫu thân, Hiên nhi ăn no. Hiên nhi trở về phòng đây." Hiên nhi yên lặng ăn cơm cũng nhận ra hôm nay không khí không đúng. Trong phòng mấy nữ nhân vây quanh phụ thân cùng mẫu thân, làm mắt người ta choáng váng. Vẫn là trở về phòng ăn kẹo hồ lô mẫu thân làm cho là tốt nhất.

"Được, trở về đi." Mộ Dung Thư ôn nhu cười nói. Để Hiên nhi tại đây cũng chỉ học được tấm gương xấu, còn không bằng để bé rời đi, ánh mắt nàng liếc qua Vũ Văn Mặc, dường như có ý 'diễm phúc quả là lớn'.

Vũ Văn Mặc cũng ngẩng đầu, nhàn nhạt cười thành tiếng.

Sau bữa cơm chiều, ba vị phu nhân như cũ dè dặt đứng ở một bên, đặc biệt là Nhị phu nhân, trong mắt ba phần ẩn tình, ba phần ngập nước, bốn phần chờ đợi, chỉ còn chờ Vũ Văn Mặc dắt tay nàng sẽ chạy lấy người. Đại phu nhân và Tứ phu nhân đều mang dáng vẻ đầy chờ mong, chỉ còn chờ Vũ Văn Mặc mở miệng. Tuy rằng mục đích hôm nay của ba người các nàng có chút rõ ràng, nhưng biện pháp này có là gì? Ai bảo Vương gia đã ba tháng không đi Bắc viên.

"Thời giờ không còn sớm, ba người các ngươi đều trở về Bắc viên đi." Vũ Văn Mặc lạnh giọng phân phó, làm như không thấy sự chờ đợi trong mắt ba người.

Ba vị phu nhân lập tức cắn răng giương mắt nhìn, không cam lòng, thậm chí có chút chưa thỏa mãn dục vọng nhìn Vũ Văn Mặc.

Mộ Dung Thư vội cúi đầu không nhìn tới, một người có ánh mắt này nàng còn tiếp nhận được, nhưng ba người đều thế, thật đúng là khiến lòng nàng sợ hãi, cực kì ngán ngẩm.

Trong giây phút Mộ Dung Thư cúi đầu nháy mắt, ánh mắt Vũ Văn Mặc liếc qua nhìn nàng một cái.

Nhị phu nhân đánh bạo tiến lên, nói: "Vương gia, ngài đã hai ba tháng không đến Bắc viên. Đêm nay hãy để cho nô tì hầu hạ ngài đi." Trước đây trừ Thẩm trắc phi nàng ta chính là người được sủng ái nhất.

Lời này vừa nói ra, Đại phu nhân và Tứ phu nhân đều trợn mắt.

Mộ Dung Thư khóe miệng co rút, trợn mắt há hốc mồm. Là ai nói nữ tử cổ đại bảo thủ? Ai nói nữ tử hiện đại phần lớn là buông thả? Nàng không muốn tham gia vào chuyện này, cũng ngồi không yên, nên đứng dậy nói với Vũ Văn Mặc: "Thần thiếp có chút mệt mỏi, xin về phòng nghỉ ngơi trước."

Lúc này Vũ Văn Mặc cũng đứng dậy, hắn vỗ vỗ vạt áo sạch sẽ, thanh âm bình tĩnh: "Bổn Vương cũng có chút mệt mỏi, các ngươi lui ra đi."

Dứt lời, liền đi theo Mộ Dung Thư hướng vào gian trong.

Ba người còn lại nhìn nhau, cùng nhìn bóng lưng Mộ Dung Thư, đáy mắt giống như là lửa. Đại phu nhân quay đầu mắt lạnh nhìn về phía Nhị phu nhân, có chút châm chọc khiêu khích nói: "Mất hết cả mặt mũi."

Tứ phu nhân cũng thêm mắm thêm muối: "Về sau Nhị phu nhân chớ có lớn mật như thế, Vương gia sẽ không thích nữ tử không biết hổ thẹn như vậy đâu."

Nhị phu nhân bị quở trách thở hổn hển, siết chặt khăn tay, cắn môi hồng nhỏ nhắn, không phản bác được.

Nếu Vương gia đã ra lệnh, ba người các nàng cũng không thể lưu lại.

"Nô tì cung tiễn Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tứ phu nhân." Hồng Lăng canh giữ ở gian trong, nghe đối thoại giữa các nàng, trong lòng lắc đầu cười lạnh, đến lúc này đừng có bảo không có nghe rõ lời Vương gia?

Ba người đồng thời quay đầu trừng mắt Hồng Lăng một cái, không phải chỉ là Vương phi được sủng ái lần nữa sao? Một đứa nha hoàn cũng dám cười nhạo nàng! Hừ lạnh một tiếng, sau đó ba người tức giận rời đi.

Gian trong

Mộ Dung Thư chân trước vừa bước vào phòng, liền phát hiện sau gót chân là Vũ Văn Mặc.

Sao hắn cũng vào rồi? Mộ Dung Thư nhìn lướt qua chung quanh, nơi này là phòng trong của nàng, phòng không đến mười thước có một giường lớn, mà Vũ Văn Mặc quyết liệt cự tuyệt sự mời mọc của ba vị tiểu mĩ nhân, đi theo nàng đến dây!

Mộ Dung Thư thở dài thật sâu, chung quy không tránh được sao?

Quay đầu, nhìn Vũ Văn Mặc cười: "Đêm nay gia định nghỉ ngơi ở chỗ này của thần thiếp phải không?"

Vũ Văn Mặc nhíu nhíu mày, đột nhiên cảm giác được nụ cười của nàng có chút chói mắt, liền lạnh giọng nói: "Ngươi là nữ nhân của bổn Vương."

Đáp án rõ ràng như thế.

Tươi cười bên môi Mộ Dung Thư cứng đờ, trả lời: "Thần thiếp..."

"Ngươi không cần khẩn trương, bổn Vương đã đáp ứng hai năm sau ngươi có thể rời đi, như vậy mấy ngày này, bổn Vương sẽ không chạm vào ngươi. Có điều, đêm nay bổn Vương phải qua đêm ở đây. Hai ngày nữa Nhị đệ sẽ cùng Tần di nương trở lại Vương phủ." Vũ Văn Mặc có chút vội vàng cản lại Mộ Dung Thư sắp mở miệng.

Mộ Dung Thư kinh ngạc, không thể tin nhìn về phía Vũ Văn Mặc: "Gia?"

Nhìn bộ dáng Mộ Dung Thư kinh ngạc, hai mày rậm của Vũ Văn Mặc nhăn càng sâu, lại có chút không kiên nhẫn, thậm chí không muốn tiếp tục nói về vấn đề này: "Không cần nói nữa, ý ngươi thế nào bổn Vương hẳn là hiểu được. Nhưng mà vẫn là câu nói kia, nếu hai năm sau ta và ngươi còn có thể sống được, bổn Vương sẽ làm như ngươi muốn. Chính là, Nhị đệ và Tần di nương đều không phải kẻ dễ ứng phó."

"Vâng, thần thiếp hiểu được. Bây giờ phân phó hạ nhân trải giường chiếu."

Những lời này càng làm Mộ Dung Thư vui mừng, trong xã hội này không đáng giá nhất là lời hứa hẹn của nam nhân với nữ nhân, không thể tưởng được Vũ Văn Mặc vẫn nhớ được. Thế nhưng, vì sao nàng lại mơ hồ cảm giác được lúc đó hắn có chút tức giận?

Còn có, hắn lựa chọn đêm nay ở lại Mai viên là vì Vũ Văn Khải cùng Tần di nương? Không muốn nàng mất thể diện ở trước mặt Vũ Văn Khải cùng Tần di nương?

Dù sao đối với nữ nhân ở thời đại này, không được nam nhân yêu thích, chính là sẽ bị người ta xem thường.

Vũ Văn Mặc không nhìn thần sắc Mộ Dung Thư, dường như không cần đoán cũng biết biểu tình trên mặt nàng giờ phút này.

Trên mặt Hồng Lăng không che dấu được tươi cười, nàng tiến vào gian trong, tiện tay chân lưu loát chỉnh lại giường chiếu, còn điểm chút hương nhang trong phòng, sau lại phân phó mấy người Vân Mai đun chút nước ấm, chuẩn bị cánh hoa hồng cho Mộ Dung Thư tắm rửa.

Ngày xưa khi Vũ Văn Mặc không đến, Mộ Dung Thư cũng mỗi đêm trước khi ngủ phải tắm hoa hồng. Hôm nay nghe nói Vũ Văn Mặc muốn ở lại, đám tiểu nha đầu này giống như uống thuốc kích thích. Mộ Dung Thư không nói gì, lại không thể giải thích, liền tùy mấy nha đầu hát ca, hưng phấn tắm rửa kỳ cọ cho nàng, đến lúc tắm không bôi kem dưỡng ẩm cho da theo ý Mộ Dung Thư.

"Mấy thứ này, mai tắm rửa qua rồi hãy dùng. Đêm nay vẫn là chớ dùng, bằng không chậm trễ việc Vương gia, mất nhiều hơn được. Vương phi vẫn nên kiên trì một đêm đi." Thu Cúc dè dặt đậy nắp kem dưỡng da, không cho Mộ Dung Thư đụng tới.

Thanh Bình che miệng cười trộm: "Qua đêm nay, e là về sau mỗi đêm Vương phi đều không có cơ hội để dùng đâu."

Mặt Mộ Dung Thư đầy hắc tuyến, lại một lần nữa vỗ trán, là ai nói nữ tử cổ đại bảo thủ?

Trở lại phòng, Vũ Văn Mặc đã thay áo mỏng nằm ở phía ngoài giường. Mộ Dung Thư nhướng nhướng mày.

Trong phòng bỗng nhiên xuất hiện nam nhân, có chút không yên, tâm tình cũng có chút bất đồng, cẩn thận bước đến.

Vũ Văn Mặc ngẩng đầu liếc nàng một cái, con ngươi đen thâm thúy như biển lớn mênh mông, gió biển thổi vừa qua nổi lên sóng to gió lớn, nhưng lúc này lại chỉ thấy sâu thẳm, không thấy gió biển.

Lúc này Mộ Dung Thư mặc áo lụa mỏng màu tím, bên trong tuy vẫn mặc một áo lót màu trắng, nhưng vẫn làm người ta suy nghĩ lung tung. Vòm ngực đầy đặn, eo như mảnh liễu, cái mông vểnh cao, dung mạo thanh lệ thoát tục, khuôn mặt trái xoan, da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, là tiểu mĩ nhân hoàn mĩ.

Mộ Dung Thư nhận thấy tầm mắt của hắn, trong lòng bắt đầu xoắn xuýt. Mấy nha đầu kia không để ý phản kháng của nàng, cứ thế bắt nàng mặc cái áo này, nói rằng nàng mặc màu tím cao quý mê người, da thịt càng thêm trắng nõn, nếu không phải nàng kiên trì muốn mặc áo mỏng bên trong, sợ là hiện tại nàng sẽ gần như lộ ra trọn vẹn trước mặt Vũ Văn Mặc.

Vũ Văn Mặc thu hồi ánh mắt, thần sắc lạnh nhạt bình tĩnh, có điều giọng nói trầm thấp giống như có chút kiềm nén:"Nghỉ ngơi đi. Ngày mai Vương tuần phủ có thể sẽ đến."

Mộ Dung Thư gật đầu: "Vâng."

Ngày mai đã tới rồi sao? Xem ra Vương tuần phủ coi trọng Hiên nhi vượt qua tưởng tượng của nàng.

Chờ nàng đến gần giường, phát hiện Vũ Văn Mặc không có ý nằm phía trong, liền nhíu mày nói: "Gia, ngài có thể ngủ bên trong chứ?"

Dù sao việc ngủ ở bên trong so với sơn dương đợi làm thịt có chút giống nhau.

Vũ Văn Mặc ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn về phía nàng, một lát sau mới trả lời: "Bổn Vương ngày mai muốn dậy giờ dần tới thư phòng."

Mộ Dung Thư híp hai mắt lại, giờ dần không phải là ba giờ sáng sao? Hơn nửa đêm hắn tỉnh dậy tới thư phòng? Nghĩ đến việc này, Nam Dương Vương chẳng phải có ý tốt sao, hắn sợ giờ dần tỉnh sẽ ầm ĩ đến nàng? Hoặc có lẽ là mỗi người có thói quen ngủ riêng, Mộ Dung Thư thu tâm tư về, tiến vào bên trong giường.

Tỉ mỉ phủ chăn lên, người dán chặt vào vách tường, nhắm hai mắt lại.

Vũ Văn Mặc liếc nàng một cái, thấy nàng đã nhắm mắt lại, con ngươi đen chớp động, nghiêng đầu nhìn về phía hai bên giường ánh nến còn lay động, vốn là nàng phải đi tắt. Bất quá nhìn nàng có chút chau mày, liền đứng dậy thổi tắt hai ngọn nến màu đỏ sinh động.

Ngày hôm sau, Mộ Dung Thư mở mắt đã là hừng đông, bên giường quả nhiên không có bóng dáng Vũ Văn Mặc. Tuy rằng hôm qua nhắm mắt lại nỗ lực khiến mình đi vào giấc ngủ, nhưng đến hơn một canh giờ sau mới vào giấc được. Hiện tại cảm giác cả người không thoải mái, nghĩ đến là do ngủ không tốt.

Bốn người Hồng Lăng đi vào, thấy gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, lập tức liền nghĩ sai. Mộ Dung Thư mặt chưa hồng, các nàng đã cúi đầu đỏ mặt, trên mặt che dấu không được ý cười.

Vân Mai khôi hài nhất, đến thay quần áo Mộ Dung Thư, nói: "Vương phi khổ cực."

Mộ Dung Thư khóe miệng co giật, nửa ngày mới mở lời: "Mặc xiêm áo cho ta rồi đi làm điểm tâm đi. Mang Hiên nhi lại đây ăn điểm tâm."

"Vâng ạ."

Trúc viên bên kia nghe nói hôm qua Vương gia nghỉ ngơi cả đêm trong phòng Mộ Dung Thư nghỉ ngơi, tới giờ dần mới rời đi, lập tức sắc mặt Thẩm trắc phi thay đổi.

Tú Ngọc nói: "Nghe Đại phu nhân nói, tối qua Vương gia xua đuổi ba người các nàng, Vương phi muốn nghênh còn cự, làm cho Vương gia lưu tại Mai viên." Tính cả đêm động phòng hai năm trước, đây lần thứ hai Vương gia nghỉ ngơi qua đêm ở Mai viên!

Thẩm trắc phi cúi thấp đầu, bỗng nhiên mặt trắng bệch, thất thần nửa ngày mới lên tiếng: "Đây là Vương gia đang sủng Vương phi sao? Hôm nay Vương tuần phủ tới, ngày mai nhị gia cùng Tần di nương cũng trở lại."

Nàng không muốn Mộ Dung Thư làm chính phi đứng thẳng lưng trước mặt Vương tuần phủ, Nhị gia và Tần di nương, cũng làm cho bọn họ không để Mộ Dung Thư vào mắt.

Nghĩ đến đây, Thẩm trắc phi tự giễu cười, vốn tưởng rằng trong lòng Vương gia, nàng và Mộ Dung Thư cùng nữ nhân khác không giống nhau, bởi hai năm nay hắn cho nàng sủng ái không giống với mọi nữ nhân kia, kết quả hiện tại, hắn muốn thu hồi sao?

"Vương tuần phủ tới muốn mang tiểu thiếu gia đi sao?" Tú Ngọc hỏi.

Nàng gặp qua tiểu thiếu gia một hai lần, phấn điêu ngọc trác, đáng yêu cực kỳ, vô cùng lễ phép với người lớn, khắp phủ gần như ai cũng thích hắn.

Thẩm trắc phi lắc đầu: "Vương tuần phủ muốn mang đi, nhưng Mộ Dung Thư sao có thể để hắn mang đi dễ dàng."

"Nhưng dù sao tiểu thiếu gia cũng là huyết mạch của Vương gia." Tú Ngọc nghi hoặc. Cứ cho là Vương phi không muốn cho tiểu thiếu gia trở về, nhưng Vương tuần phủ như thế nào lại dễ dàng buông tay?

Nghe vậy, Thẩm trắc phi trầm mặc, nàng không có tâm tư gì với việc này, liềnd dừng lại, nói với Tú Ngọc: "Đi phân phó ba vị phu nhân ở Bắc viên dụng tâm trên người Vương gia nhiều chút."

"Vâng." Tú Ngọc đáp ứng, vừa muốn đi ra phân phó người báo cho Bắc viên.

Thẩm trắc phi bỗng nhiên lại nghĩ tới điều gì, gọi Tú Ngọc lại: "Ngươi có biết chuyện Nhị cô nương Mộ Dung Lâm phủ Tướng quân không?"

"Nô tì không biết, mấy ngày trước nàng ta tới bái kiến Vương phi, nhưng không đến một ngày đã bị Vương phi đuổi đi, nghe nói là va chạm tiểu thiếu gia, chọc giận Vương gia. Chủ tử muốn biết chuyện của nàng sao?" Tú Ngọc dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thẩm trắc phi trả lời.

Thẩm trắc phi gật đầu, trong mắt hiện lên chút ám quang: "Đi điều tra một chút đi."

Điểm tâm qua đi, Mộ Dung Thư liền cho Hiên nhi ở lại trong phòng nàng. Nàng có mấy lời muốn nói với Hiên nhi.

"Hôm nay tổ phụ Hiên nhi sẽ đến, Hiên nhi muốn gặp không?"

Hiên nhi nghe vậy, mắt phượng mở to, có vài tia kinh hỉ, ngọt ngào ngây thơ hỏi: "Tổ phụ muốn tới?"

Mộ Dung Thư gật đầu. Nàng biết ở Vương gia, tuy rằng lão thái thái và Vương Quân Sơn không thích Hiên nhi, nhưng Vương tuần phủ lại cực kì yêu thích đứa cháu này, tuy Hiên nhi mới ba tuổi nhưng bé vẫn nhớ được Vương tuần phủ.

"Hiên nhi nhớ tổ phụ. Nhưng mà..." Hiên nhi cúi đầu, cắn răng nửa ngày nói: "Nếu như Hiên nhi thấy tổ phụ, có phải Hiên nhi sẽ không thể ở bên cạnh mẫu thân nữa không? Hiên nhi không muốn rời khỏi mẫu thân, mẫu thân nấu ăn thật ngon, mẫu thân rất tốt Hiên nhi. Vì sao chứ?... Ở nơi đó, tổ mẫu không thích Hiên nhi, nhóm di nương thấy Hiên nhi liền không vui, bọn hạ nhân cũng vậy, chỉ có tổ phụ thích Hiên nhi."

Hiên nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chực khóc lên, khịt mũi nói: "Mẫu thân, Hiên nhi không muốn rời khỏi người. Hiên nhi không muốn cùng tổ phụ trở lại Vương gia."

Nghe khẩn cầu cùng tiếng khóc của Hiên nhi, trong mắt Mộ Dung Thư ngấn lệ, nhẹ nhàng vuốt ve đầu bé, ôn nhu nói: "Hiên nhi không muốn rời khỏi mẫu thân, mẫu thân tuyệt đối sẽ không để cho Hiên nhi rời đi."

Hiên nhi nhanh cóng ôm chặt eo Mộ Dung Thư, tay nhỏ bé vỗ phía sau lưng Mộ Dung Thư: "Hiên nhi sẽ biết điều, Hiên nhi sẽ đấm lưng cho mẫu thân, Hiên nhi thật sự sẽ rất ngoan, Hiên nhi sau này nhất định hiếu thuận với mẫu thân."

"Ngoan." Đứa bé hiểu chuyện, nghe lời như vậy, có thể nào làm người ta không thích cho được? Mộ Dung Thư chua xót trong lòng, cũng ôm chặt lấy Hiên nhi.

Có lẽ ở thời đại này, người nàng không cần phòng bị, hiện tại chỉ có đứa bé trước mặt này.

Sau khi qua bữa trưa, Hiên nhi có chút mệt mỏi, Mộ Dung Thư liền cho Hồng Lăng ôm Hiên nhi trở về phòng ngủ trưa.

"Không phải Vương tuần phủ đưa bái thiếp tới nói là ngày hôm nay tới sao? Thế nào mà quá cơm trưa còn chưa thấy đâu?" Vân Mai nghi ngờ nói.

Mộ Dung Thư lạnh nhạt liếc nhìn tiểu thuyết, nghe được Vân Mai thắc mắc, cười nói: "Bây giờ là giờ nào?"

Vân Mai ngại ngùng hì hì nở nụ cười, nàng có chút nóng nảy, không muốn tiểu thiếu gia bị Vương tuần phủ mang đi, biết Vương phi sẽ nghĩ hết biện pháp lưu lại tiểu thiếu gia, nhưng vẫn khó tránh khỏi có chút lo lắng.

"Vân Mai, tình huống trong nhà ngươi bây giờ thế nào?" Mộ Dung Thư nhẹ giọng hỏi.

Vân Mai thở dài, trả lời: "Mẫu thân nô tỳ bệnh tuy là khá hơn nhiều, nhưng mỗi ngày vẫn phải uống thuốc, có thể làm chút việc nhà nông. Phụ thân nô tỳ thân thể cũng không tệ. Về phần muội muội, sau khi bị Đỗ đại nãi nãi đuổi khỏi Đỗ phủ, vẫn ở lại trong nhà, nhưng tính tình muội muội nô tì đã mạnh dạn hơn, sau khi về nhà vẫn làm việc thêu thùa, lau chùi đồ đạc đâu vào đấy. Hiện thời người một nhà có thể cùng một chỗ, đương nhiên là vui vẻ. May mà có Vương phi, nếu không có Vương phi, toàn gia nô tì hiện thời còn không biết thành như thế nào nữa."

Nghe vậy, Mộ Dung Thư mỉm cười nói: "Trên trấn nhỏ gần như ai ai cũng biết, từ trước tới nay muội muội ngươi ở trên trấn cũng không dễ chịu, có nghĩ tới việc thay đổi nơi sinh hoạt?"

"Phụ thân và mẫu thân nô tì là muốn đi, nhưng ở trấn trên còn có vài mẫu ruộng tốt, tất nhiên là luyến tiếc, nếu như đi những nơi khác, căn bản không có biện pháp sống được. Muội muội nô tì cũng rất ít ra khỏi phòng, chỉ ở trong phòng làm việc thêu thùa, sẽ không nghe phải những lời khó nghe nữa." Vân Mai trả lời.

Đây là bi ai của mỗi người, rõ ràng không phải là sai lầm của mình nhưng vẫn không được sự đồng tình của người khác, có được cũng chỉ là cười nhạo cùng lời bông đùa với nhau. Muốn đổi cuộc sống, nhưng ngại hiện thực, chỉ có thể chấp nhận sự thật này.

Nghe Vân Mai tự thuật, đôi mắt Mộ Dung Thư chớp động, qua một lúc lâu nói: "Nếu bổn Vương phi có thể làm cho người nhà của ngươi, cả ngươi nữa, sau khi rời khỏi trấn không lo tới chuyện áo cơm. Các ngươi sẽ rời đi chứ?"

Vân Mai kinh ngạc: "Ý của Vương phi là để nô tì cùng phụ thân mẫu thân muội muội cùng rời đi?"

Mộ Dung Thư gật đầu, ánh sáng trong mắt lóe ra: "Bổn Vương phi cố ý mua sơn trang ở Bình thành, nhưng mà không có người trông giữ, nếu như cha mẹ ngươi có thể đi Bình thành giúp bổn Vương phi trông giữ là tốt nhất. Hàng tháng đều sẽ cho ngươi, còn có cha mẹ và muội muội của ngươi không dưới mười lượng bạc." Mấy ngày nay nàng đã xem qua một số địa phương ở Đại Hoa quốc, Bình thành cách kinh thành xa nhất, đất đai bát ngát, mọi người tương đối nhiệt tình, mua thôn trang chắc chắn không tệ.

"Nô tì tạ ơn Vương phi." Hốc mắt Vân Mai dâng lệ, lập tức quỳ xuống đất tạ ơn. Đây chính là ý tốt của ông trời, dù tính khi ở trấn, một năm có thể có ba mươi lượng là quá tốt! Chính là nằm mơ cũng không nghĩ đến chuyện tốt này. Cha và nương không lẽ nào mà không đáp ứng.

"Thế nhưng, cần người nhà của ngươi ký khế ước bán thân cho bổn Vương phi. Không phải bổn Vương phi không tín nhiệm ngươi, mà đây là việc phải làm, ngươi có thể cùng người trong nhà thương lượng một chút, nếu như không được, bổn Vương phi cũng không tính toán." Kiếp trước nàng là thương nhân, chưa bao giờ hành động mà không có chuẩn bị, nàng tín nhiệm Vân Mai, nhưng với người nhà Vân Mai, nàng chưa bao giờ gặp mặt qua, không có khả năng không phòng bị. Mộ Dung Thư cúi đầu chậm rãi nói.

Mộ Dung Thư cho rằng để người ta ký khế ước bán thân có chút không phúc hậu, nhưng đối với Vân Mai mà nói, đi Bình thành làm việc cho Vương phi, mà Vương phi giao cả một sơn trang cho một nhà bọn họ quản lý, ký khế ước bán thân là chuyện phải làm. Nàng vui vẻ không thôi, nghĩ đến phụ thân, mẫu thân, còn có muội muội nghe được tin tức này sẽ vui vẻ như thế nào, liền cười nói: "Tạ Vương phi! Nô tì khấu tạ Vương phi. Ân tình lớn như thế, gia nô nhất định ghi nhớ, vài ngày nữa đến ngày về nhà, nô tì nhất định báo tin này cho cha mẹ biết, nhanh chóng chuẩn bị."

Nghe Vân Mai thưa lại, Mộ Dung Thư liền yên tâm.

Lại cùng Vân Mai nói một chút chuyện, chợt nghe bên ngoài nha hoàn đến bẩm: "Vương tuần phủ đại nhân cầu kiến Vương phi."

"Mời tuần phủ đại nhân đến phòng chờ." Mộ Dung Thư phân phó nha hoàn ngoài cửa .

"Vâng ạ."

Mộ Dung Thư hướng Vân Mai nói: "Đi đến phòng tiểu thiếu gia, bảo Hồng Lăng đưa tiểu thiếu gia đến phòng chờ."

"Vâng ạ."

Qua một khắc, Mộ Dung Thư mới đến nhà kề.

Mặc dù Vương tuần phủ đã qua tuổi năm mươi, nhưng thân thể vững chãi, xương cốt vô cùng tốt. Chỗ cằm có hồ tu (1), nhìn qua có chút giống lão phu tử (2), nhưng mà một thân chính khí. Nhìn thấy Mộ Dung Thư, lập tức cúi đầu cung kính hành lễ nói: "Lão phu tham kiến Vương phi."

(1) hồ tu: Yếm cổ, dưới cổ có mảng thịt sa xuống gọi là hồ. Râu mọc ở đấy gọi là hồ tu.

(2) phu tử : bậc hiền triết

"Tuần phủ đại nhân không cần đa lễ. Xin hãy đứng lên." Mộ Dung Thư cười nói.

Vương tuần phủ liền ngồi xuống, hắn thấy nha hoàn đã dâng trà cho Mộ Dung Thư, mà Mộ Dung Thư cũng nhấp một ngụm, nên trực tiếp nói ngay vào điểm chính: "Lão phu đến đây, một là muốn cảm tạ Vương phi cứu con dâu lão phu, lại an táng con dâu. Thứ hai là lão phu muốn muốn nhận lại cháu yêu, trở lại Vương gia lần nữa nhận tổ quy tông."

Nghe vậy, lông mi Mộ Dung Thư chớp nhẹ, Vương tuần phủ không hổ đã lặn lộn quan trường nhiều năm, mới mở miệng đã nói rõ ý đồ, nói Liễu Ngọc Nhi thành con dâu, nói Hiên nhi thành tôn tử, khiến người ta cảm thấy đây là chuyện phải làm, không thể phản bác, nhưng hắn lại đã quên, Liễu Ngọc Nhi và Hiên nhi đã bị trục xuất khỏiVương gia.

Thế nhưng, dù sao Vương Quân Sơn làm việc sai trái không quan hệ với hắn, Mộ Dung Thư không đổi nét mặt nói: "Tuần phủ đại nhân chớ sốt ruột, dù sao Ngọc nhi đã bị Vương công tử hưu thê, mà Hiên nhi cũng đã bị Vương công tử coi là nghiệt chủng. Ngay cả Đại phu nhân của Tuần phủ cũng thừa nhận đúng như vậy. Chuyện này không chỉ ở Thanh châu, còn lan truyền khắp kinh thành, cho nên con dâu và cháu trai của tuần phủ đại nhân giờ này ngày này đã không còn là người của Vương gia nữa rồi."

Vương tuần phủ nhíu mày, mắt phượng giống Hiên nhi nhíu nhíu, rất có nhẫn nại nói: "Việc này thật là khuyển tử sai, còn có lỗi của họ tiểu thiếp Ngô, mà lão phu đã trục xuất khuyển tử khỏi gia phả, tiểu thiếp họ Ngô cũng bị đuổi khỏi Vương gia, bị môi giới bán cho kỹ viện. Hiện thời coi như đã cho con dâu công bằng."

Đây là ông đang tự trách mình, Quân Sơn bạc đãi con dâu, làm ra loại chuyện thiên lý bất dung, khi Vương phi nói đến việc này, nét mặt già nua của ông càng thêm xấu hổ.

"Đáng tiếc Ngọc nhi đã bị hại chết." Mộ Dung Thư cúi đầu trong giọng nói có chứa vẻ đau thương. Nàng muốn tuần phủ đại nhân hiểu được, Ngọc nhi đã chết, cho dù về sau có chiếu cố nhiều hơn nữa cũng chẳng có ích gì.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store