ZingTruyen.Store

Hoan Cd Thien Kim Sung Ta Y Hoang Hau

Mộ Dung Cẩm kinh ngạc nhìn cô gái đang chậm rãi bước đến. Từ trong mắt nàng có thể thấy được sự cô đơn và bi thương, còn có một chút tức giận, không ngờ hỏi: "Sao nàng lại tới đây?"

"Mộ Dung tiểu thư cảm thấy ta không xứng tới đây sao?" Tô Diệp Ngâm lần đầu tiên nói chuyện không cà lăm, tuy nhiên sặc vị giận dữ.

Mộ Dung Cẩm nghe thấy những lời này, mơ hồ ngửi thấy mùi thuốc súng, có chút nghi ngờ: "Nàng đang tức giận?"

"Không dám!" Tô Diệp Ngâm quật cường nói, mang theo ý tức giận: "Mộ Dung tiểu thư là tiểu thư đứng đầu Vân Đô, hôm nay lại được phong làm quận chúa, ta làm sao dám tức giận với người?"

Mộ Dung Cẩm lần này hoàn toàn xác định, cô gái này đang tức giận với mình. Trong nháy mắt có chút mơ hồ không hiểu, nhưng suy nghĩ một chút liền thông suốt: "Chẳng lẽ nàng giận ta không nói cho nàng biết tên?"

Tô Diệp Ngâm không nói, thế nhưng vẻ mặt cho thấy Mộ Dung Cẩm đoán đúng.

Mộ Dung Cẩm im lặng. Mặc dù nàng không nghĩ giải thích, nhưng cô nương này nàng cũng không ghét. Huống chi nàng ta hình như rất ngưỡng mộ phụ thân mình. Không để cho nàng mất kiên nhẫn, nói: "Ta không phải cố ý không nói cho nàng biết, chỉ là ta không muốn cho người khác biết thân phận của ta. Huống chi giữa bằng hữu, tên và thân phận quan trọng như vậy sao?"

Tô Diệp Ngâm nghe vậy chợt quay đầu, không thể tin được nhìn Mộ Dung Cẩm: "Bằng hữu? Nàng nói... Nàng nói chúng ta là bằng hữu?"

Nàng có nói sao? Mộ Dung Cẩm có chút kỳ quái tại sao mình lại nói ra lời này. Nhưng thấy ánh mắt trông đợi của nàng ta, vẫn gật đầu, nghĩ thầm: Dù sao người này đơn thuần không có tâm tư gì khác, làm bằng hữu cũng không tồi.

Nàng vừa mới gật đầu, sau một khắc liền bị cầm tay, người vừa giận dỗi kia tươi cười, hưng phấn không thôi: "Nàng thật sự coi ta là bằng hữu sao? Ta còn tưởng nàng ghét bỏ ta!"

Sắc mặt nàng hơi bi thương: "Tô gia không có người nào nguyện ý làm bằng hữu với ta, bọn họ nói ta đần. Ngay cả bát công chúa cũng ghét bỏ ta, nàng chính là người bạn đầu tiên của ta!" Nói xong, nàng ta lại vui mừng, giống như một đứa bé.

Mộ Dung Cẩm im lặng, nhưng không bài xích người đơn thuần này, cho nên cứ mặc cho nàng quấn mình. Cuối cùng, Mộ Dung Cẩm mới phát hiện người này xấu hổ là sai lầm rồi. Rõ ràng hôm qua còn xấu hổ một câu nói cũng không hoàn chỉnh, không ngờ kể từ khi nàng nói một câu "bằng hữu" nàng liền thay đổi thành nói nhảm. Hơn nữa giống như một cái đuôi phiền phức.

Thật vất vả đuổi nàng đi, lại nghe nàng nói sẽ trở lại. Mộ Dung Cẩm thiếu chút nữa từ trên ghế trượt xuống: tha nàng đi!

"Cẩm nhi!" Văn Tử Khiêm đi vào nhìn thấy Mộ Dung Cẩm không còn hơi sức nằm ở trên bàn, nhất thời cảm thấy buồn cười: "Là bị Tô tiểu thư quấn?"

Mộ Dung Cẩm ngẩng đầu, cằm đặt trên mặt bàn, bất đắc dĩ nói: "Nàng là người đơn thuần, không ghét nổi!"

"Cẩm nhi không muốn thương tổn người ta." Văn Tử Khiêm giống như nhìn rõ tất cả, con ngươi lóe sáng, thần bí lại gần, nhỏ giọng nói: "Cẩm nhi, mới vừa rồi ta nhìn thấy ánh mắt của Tô tiểu thư với cha con..."

Văn Tử Khiêm còn chưa nói hết, Mộ Dung Cẩm đã "vụt" dậy, cả kinh nói: "Nghĩa phụ, người đừng tùy tiện ghép đôi, bọn họ làm sao thích hợp?"

Văn Tử Khiêm nghe vậy ngược lại nghiêm túc ba phần: "Cẩm nhi, ta hiểu rõ ý của con. Tô tiểu thư và cha con tuổi chênh lệch khá xa, nếu như gả tới sẽ thua thiệt. Nhưng con không nghĩ qua, cha con độc thân nhiều năm như vậy, nên có người ở bên chăm sóc hắn. Quá khứ ta không thấy ai, hôm nay lại thấy ánh mắt Tô tiểu thư rõ ràng là có ý với phụ thân con. Hơn nữa tính tình nàng lại đơn thuần, chắc hẳn sẽ dễ tiếp nhận. Nếu như nàng có thể gả, ta cảm thấy đây là một chuyện tốt."

Mộ Dung Cẩm trầm mặc, mặc dù nàng không thể giải thích tình yêu nam nữ, nhưng bị Văn Tử Khiêm nhắc nhở, nàng nghĩ mình nên tìm mẹ kế, nhưng... Nghĩ thế nào cũng rất kỳ cục, phất tay một cái: "Nghĩa phụ, người để con suy nghĩ chút đã!"

"Ha ha! Vậy con hãy suy nghĩ cho kỹ một chút đi!" Văn Tử Khiêm cũng không ép nàng, nhưng hắn có thể khẳng định Mộ Dung Cẩm cuối cùng sẽ đáp ứng. Dù sao a... Dưới đáy lòng hắn thở dài một hơi, dù sao Mộ Dung Cẩm vẫn còn rất quan tâm tới phụ thân nàng. Nếu như suy nghĩ cho Mộ Dung Chinh, nàng nhất định sẽ đồng ý.

Cả buổi chiều, Mộ Dung Cẩm có chút trì độn, hoàn toàn rối rắm không biết mình có nên tìm một mẹ kế, ngay cả cơm tối cũng vội vã ăn vài miếng liền bỏ đũa.

Kêu Mộc Hương chuẩn bị nước tắm, Mộ Dung Cẩm ngâm người trong thùng, từng chút từng chút xối nước vào người, suy nghĩ lại không biết ở phương nào.

Đường Trúc mang y phục sạch vào nhìn thấy Mộ Dung Cẩm ngẩn người ở trong thùng, không khỏi lên tiếng nhắc nhở: "Tiểu thư, ngâm nước lâu đối với thân thể không tốt, dậy sớm một chút đi."

Mộ Dung Cẩm hồi hồn, nhận lấy khăn long Đường Trúc đưa tới nhẹ nhàng lau chùi thân thể, sau đó cầm quần áo mặc từng cái vào.

Mới vừa tắm xong, dĩ nhiên tinh thần rất sảng khoái. Không để cho Đường Trúc và Mộc Hương đi theo, Mộ Dung Cẩm một mình tản bộ. Khi nàng nhận thức được mới phát hiện mình đứng trước thư phòng của Mộ Dung Chinh. Nhìn qua cửa sổ nhỏ, nàng có thể nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Mộ Dung Chinh. Ông hình như đang đọc sách, thỉnh thoảng mày hơi nhíu lên, so với dáng vẻ bình thường, ông buông lỏng hơn rất nhiều.

Nhìn gò má của phụ thân, Mộ Dung Cẩm giống như thấy được đêm mưa ấy, người đàn ông này ôm chặt lấy mình vui mừng khóc ra tiếng, khóc đến mức không có hình tượng chút nào. Giống như nàng chính là thế giới, chỗ dựa duy nhất của mình. Mà nàng cũng là lần đầu tiên hiểu thế nào là tình thân. Nàng cùng dòng máu với ông, mối liên hệ giữa hai người ai cũng không thể cắt đứt.

Nàng không phải là một người tốt bụng. Nàng đã từng không chút do dự cắt đứt một sinh mạng của một người, dù đối tượng chỉ là một đứa trẻ vô tội. Nhưng bây giờ, hình như nàng không làm được.

Mộ Dung Cẩm nhìn tay mình, nàng đã từng chỉ biết dùng tay mình để lấy đi sinh mạng người. Nhưng sau khi sống lại, nàng học được nấu cơm, học được tay không chỉ cầm chủy thủ hay súng lục đen ngòm, mà đôi tay này còn có thể cứu người. Ngẩng đầu nhìn về phía của sổ, Mộ Dung Cẩm nhàn nhạt cười. Tất cả đều là người đàn ông này cho mình, khiến cho nàng tôn kính cùng yêu thương - phụ thân.

Người khiến cho nàng chân chính yêu thương ở thế giới này cũng chỉ có ông ấy mà thôi. Mà những người khác, cũng vì quan tâm, cho nên nàng mới để ý, nàng có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Trong đầu hồi tưởng lại lời nói của Văn Tử Khiêm, Mộ Dung Cẩm không còn mê hoặc. Mặc kệ Tô Diệp Ngâm như thế nào, nàng sẽ không để cho nàng ta trở thành mẹ kế của mình, ít nhất là hiện tại tuyệt đối sẽ không!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store