Hoan 1 Miku Mikuo Neu Nhu Duoc Gap Lai
Bệnh viện
Mikuo đứng ngồi không yên trước cửa phòng cấp cứu, anh ngồi cố gắng suy nghĩ lại về chuyện mà Mayu nói và vấn đề một năm trước... Chẳng lẽ con bé...
_ Giết người sao? - Mikuo bất giác nói khẽ, Sakata là cô gái tỏ tình với anh dai dẳng suốt một tháng trời và cũng là người bị tên sát nhân ấy... Ra tay tàn độc nhất...
Anh bất giác nhớ đến chiếc rìu đính nơ mà Mayu bảo là đồ chơi ấy... Lúc con bé mới đến đây anh hoàn toàn thấy chiếc rìu ấy có màu bạc sáng bóng, nhưng hai tháng sau anh lại thấy chiếc rìu bắt đầu dính vài vết màu đỏ mà nhỏ bảo là dính sơn ấy.... Và cả con thỏ bông nhỏ luôn mang theo nữa... Nó cũng dính rất nhiều vết đỏ và Mayu lấy lí do rằng là dính màu vẽ.
Bây giờ đây, Mikuo bắt đầu nên cảnh giác về cô em họ của mình...
Bỗng cánh cửa mở mạnh ra, cô y tá với bộ đồ xanh chạy vội ra ngoài la lớn với những người gần đó.
_ Mau, mau đi lấy thêm nhóm máu O!!!
Mikuo lo lắng hơi ngó vào trong, cách bác sĩ vẫn đang cố gắng làm hết những gì có thể.
Còn về phần 'Miku', cô đang đứng kế bên bàn mổ mà cố gắng điều khiển nhịp tim của chính mình. Cô cố gắng hết sức để tự mình cứu sống bản thân, có như vậy thì thời gian của cô mới có thể kéo dài.
******
Sau hơn 24 tiếng bên trong phòng cấp cứu, Các y tá phụ giúp bên trong bắt đầu hoảng hốt nói.
_ Nhịp tim đang yếu đi!!
Vị bác sĩ bắt đầu lo lắng nhìn vào khuôn mặt đang tái xanh của Miku. Mũi kim thứ 40 ở trên người cô bắt đầu đâm xuống da thịt, phải cố gắng.
_ Mau truyền thêm máu!
_ Vâng!!
'Miku' đứng phía kế bên đang dần đuối sức, không được... Cô phải... Cố gắng...
"Mình sẽ làm được... Chỉ cần... Cố gắng..."
Nhưng... Cô mệt lắm... Khi mũi thứ 48 cũng là mũi kim cuối cùng được cắt chỉ, 'Miku' hoàn toàn gục xuống.
*tít__tít__tít___tít____tít______________________....*
Tiếng tít ấy kéo dài, nhịp tim bệnh nhân đã ngừng đập.
Các cô y tá bắt đầu ngỡ ngàng, vị bác sĩ ngồi bệch xuống dưới sàn. Lí do vì sao chứ? Rõ ràng ca cấp cứu đã thành công rồi mà? Tại sao vẫn vậy chứ?
Làn da của cô gái nằm trên bàn mổ lạnh dần đi, tiếng tít ấy vẫn kéo dài. 'Miku' cố hết sức bấu vào bàn mổ đứng lên, cô phải cố gắng!
Cơ hội cuối cùng....
'Miku' bắt đầu hoà nhập với cơ thể, để kịp thời gian. Cố gắng điều khiển lại nhịp tim lần nữa, đây là lần cuối cùng.
Cô không muốn 'chết' lần nữa đâu!
………
……..
…….
……
…..
….
…
..
.
*tít_tít_tít_tít_…*
Những tiếng tít bắt đầu vang lên lần nữa, vị bác sĩ ngạc nhiên đứng bật dậy. Không không, nó quá kì diệu!!!
_ Cô gái này có sức sống thật phi thường!!
******
Một lát sau, vị bác sĩ mệt mỏi bước ra, thở phào nhìn người con trai trẻ hai mắt hơi thâm quần đang ngồi trên ghế chờ. Mikuo giật mình khi nghe thấy tiếng động, anh ngẩn đầu lên chờ mong kết quả, bác sĩ trẻ với mái tóc tím ấy chỉ cười hiền.
_ Cô ấy đã hoàn toàn qua cơn nguy kịch.
Mikuo cảm thấy cơn buồn ngủ như qua đi, mọi sự mệt mỏi đều tan biến đi đâu mất. Anh mừng rỡ nói
_ Vậy khi nào tôi có thể thăm cô ấy?
_ Ngày mai, giờ thì cậu quay về nhà ngủ đi!
_ Tôi... Ngủ ở đây có được không? Ngay tại phòng của con nhóc...?
_ Được thôi nếu cậu muốn, phòng 520.
Mikuo cảm ơn người bác sĩ lia lịa rồi đi tìm số phòng ấy.
________________
Anh bước nhẹ nhàng vào căn phòng, nhìn con nhóc đang nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi nhợt nhạt và nước da hơi trắng bệch. Tiếng máy đo nhịp tim vẫn vang lên đều đều, từng giọt nước biển vẫn liên tục chảy vào cơ thể.
Anh ngồi ở ghế sofa gần đấy, khẽ nhắm mắt yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Tích tắc
Tích tắc
Tích tắc
.
.
.
.
.
Ở phía góc tối của căn phòng, có một ánh sáng mờ mờ, ánh sáng ấy khẽ mỉm cười, trên đầu còn có một chiếc vòng màu vàng nhạt cùng đôi cánh phía sau lưng.
_ Xem ra con đã rất nỗ lực để được 'sống' tiếp lần nữa nhỉ?
Rồi bóng sáng ấy vụt tắt.
___________________________
Ta đang cố full sml đây! :)) có ai thấy hư cấu không? :))) ta thì có đấy, nó có những thành phần rất hư cấu trong chương này và cũng là chương có độ hư cấu nhiều nhất! :)))
Cơ mà có ai hóng hơm? :'>
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store