ZingTruyen.Store

Hoa Thuy Tu Choi Nhat Ban Trai Trong Thung Rac

"Chính là như gì em thấy đó."

Giọng Cố Ngôn hết sức bình thản, như thể đang nói về một chuyện bình thường không đáng bận tâm.

Lâm Thư Kỳ trừng mắt nhìn hắn đầy kinh ngạc, sau đó giơ tay chỉ vào cô gái đang hoảng hốt đứng bên cạnh Cố Ngôn.

"Anh dám làm mấy chuyện không biết xấu hổ với cô ta ngay trước mặt em mà bảo là bình thường?"

Cố Ngôn bật cười khinh miệt:

"Không biết xấu hổ? Trước khi quen anh, em chẳng phải đã biết anh là người thế nào rồi sao? Bây giờ làm ầm lên như vậy, em không thấy mình nực cười à? Hơn nữa, anh đã làm gì đâu?"

Những người bên cạnh Cố Ngôn cũng khẽ gật đầu, rồi quay sang nhìn Lâm Thư Kỳ bằng ánh mắt trách móc.

Họ biết rõ Cố Ngôn vốn rất thu hút con gái, nhờ vậy họ cũng hưởng không ít lợi lộc. Như hôm nay, mấy cô em khóa dưới dáng chuẩn chân dài chẳng phải cũng vì nể mặt Cố Ngôn nên mới đồng ý ra quán bar uống với bọn họ đó sao?

Hơn nữa, Cố Ngôn cũng đâu làm gì quá đáng, chỉ là không bảo cô em kia nhường chỗ cho Lâm Thư Kỳ thôi mà, có gì to tát đâu? Có đáng để Lâm Thư Kỳ làm ầm ĩ lên thế này không?

Mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào Lâm Thư Kỳ, đầy trách móc, như thể cô mới là người vô lý, đanh đá.

Lòng Lâm Thư Kỳ chợt dâng lên một nỗi tủi thân. Cô cố gắng kìm nén giọt nước mắt sắp trào ra, nhìn chằm chằm Cố Ngôn, chất vấn:

"Vậy gọi là không làm gì? Thế nào mới được gọi là làm gì?"

Cố Ngôn ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, sau đó quay sang cô gái xinh đẹp đang đứng bên cạnh mình.

"Anh có thể hôn em một cái không?"

Giọng hắn ngọt như mật ong.

Cô gái kia vốn đã có tình cảm với Cố Ngôn, bị hắn nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng nhưng lại áp sát như vậy thì như mất hồn, vô thức gật đầu.

Ngay sau đó, môi cô ta bất chợt cảm nhận được một cảm giác mát lạnh, hương khói thuốc thoang thoảng từ đôi môi người kia truyền sang.

Tim cô gái đập thình thịch. Bị hôn ngay trước mặt bạn gái của người mình thích, khiến cô ta vừa xấu hổ vừa hạnh phúc.

Hạnh phúc vì người hôn mình là người mình thầm yêu, xấu hổ là bởi trong lòng cô vẫn còn chút lý trí, biết rõ chuyện này là sai trái.

Không khí xung quanh đột nhiên im lặng hẳn. Ngay cả những vị khách ở các bàn khác trong quán bar cũng không nhịn được mà quay sang nhìn, tò mò quan sát màn yêu hận tình thù của đám học sinh cấp ba này.

Hôn xong, Cố Ngôn quay lại nhìn Lâm Thư Kỳ, khóe môi khẽ nhếch, cười nửa miệng:

"Ít nhất cũng phải như vậy mới gọi là làm gì chứ."

Đến cả mấy người thân cận như Đỗ Tiểu Thiên cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Cố Ngôn hôm nay hình như cố tình chọc giận Lâm Thư Kỳ.

Lâm Thư Kỳ lúc này đờ đẫn nhìn Cố Ngôn bằng ánh mắt tổn thương đến mức Đỗ Tiểu Thiên cũng không đành lòng.

Cậu ta vội lên tiếng giảng hòa:

"Lâm Thư Kỳ, cậu đừng nghĩ nhiều, cậu cũng biết tính cách anh Ngôn rồi mà. Vừa nãy bị cậu làm mất mặt nên mới giận, cậu xin lỗi một tiếng là xong ngay ấy mà."

Cậu nói rất tự nhiên, vì hai tháng nay kể từ khi Lâm Thư Kỳ và Cố Ngôn yêu nhau, mỗi lần hai người cãi nhau thì người chủ động nhận sai luôn là Lâm Thư Kỳ.

Nên lần này, cậu ta cũng nghĩ sẽ giống như trước. Dù sao thì cũng là Lâm Thư Kỳ đá lật bàn trước, Cố Ngôn mới phản ứng như vậy.

Nghe vậy, Lâm Thư Kỳ liếc nhìn Đỗ Tiểu Thiên, ánh mắt đầy ngạc nhiên:

"Tôi xin lỗi?"

Phản ứng của cô hoàn toàn ngoài dự đoán của Đỗ Tiểu Thiên. Thường thì lúc này, cô đã chủ động bước đến xin lỗi Cố Ngôn rồi.

Đỗ Tiểu Thiên hơi do dự, nhưng cuối cùng ký ức về sự nuông chiều của Lâm Thư Kỳ dành cho Cố Ngôn lại thắng thế, cậu ta tiếp tục:

"Chỉ là hôn một cái thôi mà, mọi người ra ngoài chơi vui là chính, cậu cũng biết tính anh Ngôn rồi. Cần gì phải làm lớn chuyện thế?"

"Chuyện nhỏ? Anh ấy là bạn trai tôi, không phải của người khác, anh ấy dựa vào cái gì mà đi hôn con khốn kia?"

Giọng Lâm Thư Kỳ bắt đầu lớn hơn, khiến những người xung quanh chú ý. Ánh mắt mà đám khách trong quán bar nhìn sang lúc này đã đầy vẻ hóng hớt.

Bị nhìn chằm chằm, Đỗ Tiểu Thiên bắt đầu cảm thấy mất mặt, sắc mặt cũng tối sầm lại:

"Vậy cậu còn định làm ầm lên đến mức nào nữa? Muốn anh Ngôn chia tay với cậu à?"

Cậu ta biết Lâm Thư Kỳ sẽ không nỡ. Dù sao cô cũng mất hai tháng theo đuổi mới có được Cố Ngôn.

Mà đúng thật, giờ phút này Lâm Thư Kỳ cũng không thể nói ra được hai chữ "chia tay".

Cô cũng không hiểu tại sao mình lại như vậy. Với tính cách trước kia, gặp phải người khiến mình mất mặt như Cố Ngôn, cô chắc chắn sẽ tìm người đánh cho hắn một trận để hả giận.

Nhưng đối với Cố Ngôn, cô lại không thể làm thế được.

Lâm Thư Kỳ thấy tủi thân. Cô không hiểu vì sao Cố Ngôn lại đối xử với cô như vậy. Rõ ràng mấy ngày trước họ còn rất hoà hợp với nhau mà.

Cô biết Cố Ngôn là người lăng nhăng, cô cũng không quan tâm hắn từng quen bao nhiêu người. Nhưng giờ hắn là bạn trai cô rồi, tại sao vẫn còn muốn làm những chuyện như vậy để chọc giận cô?

Lâm Thư Kỳ quay người chạy ra khỏi quán bar, nhưng khi vừa đến cửa thì bị bảo vệ chặn lại, yêu cầu cô bồi thường thiệt hại do hành động đá đổ bàn lúc nãy gây ra.

Cô đứng ở cửa quán, cắn môi, rút ra từ ví một xấp tiền đỏ rồi ném vào người bảo vệ. Sau khi đối phương tránh đường, cô lập tức chạy ra ngoài, đôi mắt đỏ hoe.

Trong quán bar, Đỗ Tiểu Thiên đứng giữa đống bừa bộn, nhìn theo cảnh đó mà không biết phải làm sao. Lần này, cơn giận của Lâm Thư Kỳ vượt xa những gì cậu ta tưởng tượng.

Cậu ta quay sang đề nghị với Cố Ngôn:

"Anh Ngôn, hay là anh đuổi theo dỗ cô ấy đi?"

Ngoài việc hơi kiêu ngạo và hay xem thường người khác, bình thường Lâm Thư Kỳ đối với đám bạn của Cố Ngôn cũng rất tốt.

Mời ăn, mời hút thuốc, mời uống rượu,... gần như đã thành chuyện thường ngày. Vậy nên thật lòng mà nói, Đỗ Tiểu Thiên cũng không muốn Cố Ngôn và Lâm Thư Kỳ chia tay.

Cố Ngôn nhếch môi, không nói gì, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm vì cô đã rời đi.

Hắn thờ ơ nghĩ: Nếu cô chủ động đòi chia tay thì càng tốt. Dù sao, nếu không phải vì cô đi kiếm chuyện với cô bé khoá dưới, thì em ấy đâu đến mức đối xử với hắn như vậy?

Những người khác thấy thái độ của Cố Ngôn như vậy thì cũng hiểu hắn không định bận tâm thêm nữa, liền không ai nhắc lại chuyện này, gọi nhân viên quầy bar đến đổi sang một bàn khác.

Cô gái vừa bị Cố Ngôn hôn mặt vẫn còn đỏ bừng, vẫn muốn ngồi cạnh hắn như ban nãy. Nhưng chàng trai vừa hôn cô ta xong giờ lại lạnh nhạt liếc cô ta một cái, rồi chỉ tay đuổi cô ta sang chiếc ghế sofa đối diện.

Vị trí bên cạnh Cố Ngôn được Đỗ Tiểu Thiên thay vào.

Cô gái có hơi tủi thân, nhưng tình cảm dành cho Cố Ngôn lấn át hết nên chẳng dám nói gì, ngoan ngoãn ngồi vào chỗ hắn chỉ.

Cùng lúc đó, Lâm Thư Kỳ vừa chạy khỏi quán bar mà không biết nên đi đâu lại vô tình đ.â.m sầm vào một người khác.

Cả hai cùng kinh hãi kêu lên một tiếng, rồi ngã nhào xuống đất.

"Mắt mũi mày để đâu rồi hả?" Lâm Thư Kỳ ngồi phịch dưới đất, cơn đau nhói từ m.ô.n.g truyền đến khiến cô không nhịn được mà trút giận lên người vừa đụng vào mình.

Dù rằng thật ra, chính cô mới là nguyên nhân chính gây ra vụ va chạm này.

"Nhưng chị... rõ ràng là chị không nhìn đường rồi đ.â.m vào em mà." Một giọng nói đầy ấm ức vang lên từ đối diện.

Lâm Thư Kỳ giận dữ ngẩng đầu nhìn lên, rồi sững sờ.

Trước mắt Lâm Thư Kỳ là con bé lớp 10 mà mấy hôm trước cô vừa bắt nạt. Con bé đó đang đứng đối diện, dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn cô.

Thấy Trầm Ngư, vốn đang bị tình huống bất ngờ làm phân tâm, Lâm Thư Kỳ lập tức lại nhớ đến Cố Ngôn.

Cô khẽ bĩu môi, trong lòng vô cùng ấm ức. Nghĩ đến việc từ khi con bé này xuất hiện, Cố Ngôn mới bắt đầu đối xử với mình như vậy, Lâm Thư Kỳ càng thêm chán ghét Trầm Ngư.

Dù sau đó có nghe người khác nói con bé này vốn chẳng ưa gì Cố Ngôn, cũng không thích hắn quấy rầy mình, nhưng trong mắt Lâm Thư Kỳ, đó chỉ là cái cớ. Trên đời này làm gì có ai không thích A Ngôn chứ?

Chẳng qua con bé này thông minh hơn người khác, biết sợ cô mà thôi.

"Tránh ra." Lâm Thư Kỳ vung tay đẩy Trầm Ngư một cái làm cô ngã ngửa ra sau.

Mắt cô lập tức rơm rớm vài giọt nước long lanh, vẻ mặt vô cùng tủi thân nhìn Lâm Thư Kỳ.

"Chị, sao chị lại đẩy em? Đau lắm đó..."

Giọng cô gái mềm mại, mang theo chút nghẹn ngào, vừa vang lên đã khiến người ta cảm thấy sắp tan chảy.

Lâm Thư Kỳ cũng bị âm thanh đó làm nhất thời quên cả tức giận.

Lâm Thư Kỳ lúng túng nhìn cô gái trước mặt, giọng nói cũng yếu đi vài phần: "Tôi có dùng sức đâu mà..."

"Nhưng tay em bị trầy rồi, mắt cá chân cũng trẹo mất... Hức... Chị dữ với em vậy làm gì, em có làm gì sai đâu."

Một bàn tay trắng mịn đưa ra trước mặt Lâm Thư Kỳ. Dưới ánh đèn đường lờ mờ, cô thấy rõ mấy vết trầy đỏ ửng nổi bật trên da.

Ngẩng đầu nhìn lên, cô thấy gương mặt xinh đẹp như búp bê của Trầm Ngư cũng đang đầy nước mắt vì đau đớn.

Đôi mắt đào hoa long lanh kia đang chăm chú nhìn vào cô, như thể đang đợi một lời giải thích.

Lâm Thư Kỳ bỗng nghẹn lời, ánh mắt cô giờ đây dính chặt vào gương mặt xinh đẹp kia.

[Không được! Ký chủ không được dùng mị thuật với nữ phụ độc ác! Ngươi đang định làm gì vậy? Không thể, tuyệt đối không thể!]

Hệ thống truyện ngọt hét ầm lên trong đầu Trầm Ngư, cố gắng ngăn cản hành động của cô.

Nhưng giờ đây linh lực của Trầm Ngư đã khôi phục, thứ hệ thống có thể làm cũng chỉ là gào thét bất lực mà thôi.

[Đây làm gì xứng gọi là mị thuật. Chỉ là phô bày ra vẻ đẹp của cơ thể này mà thôi.] Trầm Ngư thản nhiên đáp.

Đây vốn là sở trường lớn nhất của cô: khai thác triệt để vẻ đẹp của bản thân.

Rồi cô tiếp tục nhìn thẳng vào cô nàng kiêu ngạo đang đứng ngây người trước mặt.

"Chị, chị có thể đưa em đến bệnh viện được không?" Giọng cô mềm mại như nhung.

Nghe vậy, Lâm Thư Kỳ mới sực tỉnh, vội vàng đứng bật dậy khỏi mặt đất, mắt vẫn không rời khỏi cô gái trước mặt.

"Được... cũng được. Dù sao là tôi đẩy em, tôi sẽ có trách nhiệm đến cùng."

Lần đầu tiên trong đời, Lâm Thư Kỳ cảm thấy tinh thần trách nhiệm trong mình mạnh mẽ như vậy.

Cô chủ động bước tới đỡ Trầm Ngư dậy. Cánh tay mát lạnh của Trầm Ngư chạm vào tay cô, khiến cô cảm giác như hồn bay phách lạc.

Lâm Thư Kỳ thấy rất kỳ lạ. Sao lần trước gặp nhau cô không nhận ra Trầm Ngư đẹp đến vậy?

Nhưng cô cũng không nghĩ thêm gì nữa mà nhanh chóng vẫy một chiếc taxi, rồi đưa Trầm Ngư đến bệnh viện xử lý vết thương.

Những vết thương nhỏ thế này với Trầm Ngư thật sự chẳng đáng gì. Chỉ cần vận dụng một chút linh lực là có thể hồi phục ngay lập tức.

Nhưng để diễn cho tròn vai, lúc bác sĩ nắn lại khớp cổ chân cho cô, Trầm Ngư vẫn đau đến rơi nước mắt.

Sau đó, cô lập tức kìm nén nước mắt, cố tỏ ra kiên cường dù đau thấu trời xanh.

Trầm Ngư ở Thương Lan Giới có thể bắt cá bốn tay suốt bao nhiêu năm mà vẫn qua mặt được mấy đại nhân vật. Bí quyết chính là gương mặt có thể gọi là "hoạ thuỷ", cùng với diễn xuất đỉnh cao của mình.

Hôm nay, sau khi biết giữa cô ấy và Cố Ngôn xảy ra mâu thuẫn, cô cố ý đứng chờ Lâm Thư Kỳ trên con đường cô ấy nhất định phải đi qua, chính là vì muốn tiếp cận Lâm Thư Kỳ.

Cô gái này không phải là người tốt. Nhưng nếu nguyên chủ là "người gánh hậu quả" cho Cố Ngôn trong nguyên tác, thì Lâm Thư Kỳ chính là "vật hi sinh hoàn hảo" cho anh ta.

Những chuyện xấu xa mà Cố Ngôn làm, phần lớn cuối cùng đều đổ hết lên đầu Lâm Thư Kỳ.

Mấy ngày qua, Trầm Ngư cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Giết Cố Ngôn vẫn không thể rời khỏi thế giới này, vậy thì cô phải tính tới cách khác. Mà Lâm Thư Kỳ chính là một mục tiêu lý tưởng.

[Ngươi định làm gì vậy?] Hệ thống truyện ngọt cảnh giác hỏi.

Trầm Ngư không thèm để ý đến nó, vẫn yếu ớt dựa vào người Lâm Thư Kỳ, chờ bác sĩ xử lý xong vết thương trên người mình.

Còn Lâm Thư Kỳ thì vì tình huống đột ngột khiến đầu óc rối bời, nhất thời cũng chẳng kịp suy nghĩ vì sao Trầm Ngư lại xuất hiện ở đây vào lúc này.

Hôm nay là thứ Bảy nên đám người Cố Ngôn mới có thời gian tụ tập ở quán bar. Lâm Thư Kỳ thì nghe mấy chị em thân thiết nói nhìn thấy Cố Ngôn dẫn theo mấy cô gái vào bar, nên mới đến đây vào cuối tuần.

Cô đỡ Trầm Ngư tập tễnh đi ra khỏi bệnh viện, sau đó lại vẫy xe muốn đưa Trầm Ngư về nhà.

"Nhà em ở đâu? Tôi đưa em về." Lên xe xong, Lâm Thư Kỳ quay đầu hỏi cô gái đang ngồi cạnh mình.

Trầm Ngư liền đọc ra địa chỉ nơi nguyên chủ từng sống. Chiếc taxi cũng nhanh chóng đưa cả hai đến nơi.

Lâm Thư Kỳ dìu Trầm Ngư xuống xe. Muốn đến được khu chung cư nguyên chủ ở phải đi qua một quảng trường rất rộng.

"Tôi đưa em vào trong nhé."

Vì taxi không thể chạy vào bên trong, nên sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Thư Kỳ cảm thấy vẫn nên tự mình đưa Trầm Ngư về tận nơi thì tốt hơn.

Dù sao cũng là tại cô mà Trầm Ngư bị thương, nên cô muốn chịu trách nhiệm cho đến cùng.

Lâm Thư Kỳ âm thầm tự tìm lý do cho những hành động có phần khác thường của mình hôm nay.

Trầm Ngư nghe vậy, liền cong mắt mỉm cười: "Không cần đâu chị. Chị đưa em đến cái ghế dài bên kia ngồi nghỉ một lát là được rồi, sẽ có người xuống đón em mà... Ngược lại, em lại thấy lo cho chị hơn đó. Trời cũng khuya rồi, chị lại một mình khóc lóc chạy ra ngoài như vậy, có chuyện gì không vui à? Hay chị kể cho em nghe thử xem, biết đâu em giúp được chị thì sao?"

Nghe vậy, Lâm Thư Kỳ có chút do dự, nhưng ánh mắt tin tưởng mà Trầm Ngư nhìn cô lại khiến cô cuối cùng quyết định dìu Trầm Ngư ngồi xuống chiếc ghế dài ở rìa quảng trường.

"Chị kể đi ạ?" Trầm Ngư ngồi trên ghế, ngẩng đầu nhìn Lâm Thư Kỳ, ánh mắt đầy chân thành.

Lâm Thư Kỳ hơi bối rối, nhưng cũng bắt đầu kể lại những chuyện vừa xảy ra cho Trầm Ngư nghe.

Trầm Ngư nghiêm túc lắng nghe Lâm Thư Kỳ kể lại mọi chuyện trước đó, sau đó nghiêng đầu nhìn cô ấy, tò mò hỏi:

"Vậy chị Thư Kỳ thích anh Cố Ngôn ở điểm nào thế?"

"Tôi..." Lâm Thư Kỳ theo phản xạ định nói ra những lý do mình thích Cố Ngôn, nhưng khi lời sắp thốt ra thì cô bỗng nhận ra... mình chẳng biết phải nói gì cả.

"Chị Thư Kỳ?" Trầm Ngư tiếp tục gặng hỏi.

Lâm Thư Kỳ đành chống chế: "Thích thì cần gì lý do. Tôi thích anh ấy, không được sao?"

Nghe vậy, Trầm Ngư khẽ lắc đầu: "Sao có thể chứ? Thích ai đó thì nhất định phải có lý do. Có thể là vì người đó dịu dàng, có thể vì người đó tốt với chị, cũng có thể là vì hai người lớn lên cùng nhau, tình cảm dần nảy sinh. Trên đời này làm gì có chuyện thích một người mà không có lý do cơ chứ?"

Giống như khi cô còn ở Thương Lan giới, không ít tu sĩ chỉ mới gặp cô một lần đã si mê đến c.h.ế.t đi sống lại. Xét cho cùng, họ cũng chỉ là thích khuôn mặt của cô mà thôi.

Lời Trầm Ngư khiến Lâm Thư Kỳ ngẩn người. Cô ngẫm lại, thấy rằng Cố Ngôn chẳng dịu dàng, cũng chẳng thật lòng với cô, hai người cũng không phải thanh mai trúc mã. Họ chỉ tình cờ gặp nhau sau khi cô lên cấp ba, rồi cô lập tức bắt đầu theo đuổi hắn một cách mãnh liệt.

Mà tại sao lại theo đuổi Cố Ngôn? Thật ra ban đầu cũng chỉ vì cô thích khuôn mặt của hắn mà thôi.

Trước đó, Lâm Thư Kỳ chưa từng gặp chàng trai nào đẹp như Cố Ngôn.

Trầm Ngư lại nói: "Nếu chị không nghĩ ra được lý do vì sao mình thích anh Cố Ngôn, vậy em đoán... Có phải chị thích khuôn mặt của anh ta không?"

Là nam chính của thế giới này, khuôn mặt của Cố Ngôn dĩ nhiên là đẹp trai đến mức không chê vào đâu được.

Dù trong mắt Trầm Ngư, hắn còn lâu mới sánh được với những đạo lữ trước kia của cô, nhưng so với người ở thế giới này thì ngoại hình như vậy đã rất nổi bật rồi.

Lâm Thư Kỳ theo bản năng phản bác: "Không phải! Tôi thích là con người anh ấy cơ!"

Trầm Ngư nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi lại: "Thật sao? Nhưng mà anh ta đối xử với chị có tốt chút nào đâu. Ngay trước mặt chị mà còn hôn cô gái khác nữa... Vậy sao chị vẫn cứ thích anh ta?"

Giọng cô gái đầy nghi hoặc, đôi mắt đẹp long lanh nhìn Lâm Thư Kỳ, trong đó tràn ngập nỗi xót xa chân thành dành cho cô.

"Chị nên yêu thương bản thân nhiều hơn." Trầm Ngư dịu dàng an ủi, giọng nói như ngâm mật.

Khác hẳn với cách đám bạn của Cố Ngôn đối xử với cô, sự quan tâm của Trầm Ngư khiến Lâm Thư Kỳ cảm thấy vô cùng tủi thân.

Trầm Ngư nói không sai. Rõ ràng là Cố Ngôn có lỗi với cô, vậy mà sao đám bạn của hắn lại bắt cô phải đi xin lỗi?

Nhưng Lâm Thư Kỳ thật sự không biết phải xử lý chuyện hôm nay thế nào. Với tính cách kiêu ngạo của cô trước giờ, gặp phải kẻ dám bắt nạt mình thì đáng lý phải ném ly rượu vào mặt hắn, rồi dứt khoát buông một câu: "Đồ tồi! Chia tay đi!". Như vậy mới đúng với tính cách của cô.

Nhưng người đó là Cố Ngôn... Cô không biết phải làm sao cả.

"Chị Thư Kỳ không nỡ chia tay với anh Cố Ngôn đúng không?" Trầm Ngư như thể có thể nhìn thấu tâm tư cô.

Hệ thống truyện ngọt trong đầu Trầm Ngư chợt lên tiếng:

[Ký chủ, ngươi đừng mơ nữa. Nữ phụ tuyệt đối sẽ không chia tay nam chính đâu. Cô ta thích nam chính đến thế, sao có thể để ngươi ly gián được chứ.]

Trầm Ngư không thèm đáp lại hệ thống.

Cô chỉ nhẹ nhàng đứng dậy khỏi chiếc ghế đá, rồi từ từ khụy xuống trước mặt Lâm Thư Kỳ, hai tay đặt lên đầu gối cô ấy, ngước khuôn mặt ngây thơ lên.

"Nếu chị thích khuôn mặt của anh ta... vậy sao không thử nhìn em nhiều hơn một chút?"

Cô gái nháy mắt với Lâm Thư Kỳ, gương mặt hoàn mỹ đến mức không chút tì vết, dưới ánh đèn đêm càng trở nên rạng rỡ.

Câu nói ấy khiến Lâm Thư Kỳ giật b.ắ.n người, lập tức ngồi thẳng lưng, mặt đỏ bừng: "Em... em là con gái mà!"

Hệ thống truyện ngọt như muốn phát điên vì phản ứng của Lâm Thư Kỳ. Nó ước gì có thể chui ra ngoài để thay cô ấy trả lời Trầm Ngư.

Là nữ phụ độc ác tranh giành nam chính với nữ chính, lẽ ra lúc này cô ấy phải hất mạnh Trầm Ngư ra, mắng cô mơ mộng hão huyền, rồi lên án cô phá hoại tình cảm của mình với Cố Ngôn mới đúng!

Cái vẻ ngượng ngùng đó là sao?

Nhưng mặc cho hệ thống có tức giận cỡ nào, với sự hiện diện của Trầm Ngư, nó chỉ có thể cay đắng ngồi nhìn mọi chuyện diễn ra trước mắt.

Trầm Ngư nghe lời Lâm Thư Kỳ thì khẽ bật cười: "Chị nghĩ đi đâu vậy? Em chỉ nghĩ mình vừa đẹp hơn anh Cố Ngôn, vừa không làm ra chuyện khiến chị phải buồn. Nếu chị thích người đẹp, sao không thử nhìn em xem?"

Cô dừng một chút, ánh mắt như cười như không nhìn Lâm Thư Kỳ:

"Chẳng lẽ chị tưởng em muốn tán tỉnh chị sao? Vậy thì hơi khó rồi đấy... Dù gì em vẫn thích con trai mà."

Nghe vậy, mặt Lâm Thư Kỳ lại càng đỏ hơn, biết vừa rồi đã tự mình đa tình một phen.

Thấy Lâm Thư Kỳ ngượng đến mức không thể giữ nổi vẻ kiêu ngạo thường ngày, Trầm Ngư lúc này mới đứng dậy, không trêu chọc đối phương nữa.

"Được rồi, cảm ơn chị đã đưa em về. Em đi trước đây, hẹn gặp lại chị vào thứ Hai tuần sau."

Cô gái mỉm cười ngọt ngào, vẫy tay chào Lâm Thư Kỳ rồi xoay người, tập tễnh bước vào khu chung cư gần đó.

Chỉ còn lại một mình Lâm Thư Kỳ đứng bên chiếc ghế đá, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Trầm Ngư rời đi.

Lần đầu tiên, cô gái vốn luôn kiêu ngạo này bắt đầu nghi ngờ chính bản thân mình. Dù hiện tại cô vẫn chưa muốn chia tay Cố Ngôn, nhưng những lời Trầm Ngư nói đã gieo vào lòng cô một hạt mầm.

Hạt mầm đó chính là... rốt cuộc cô thích Cố Ngôn ở điểm nào?

Lòng đầy tâm sự, Lâm Thư Kỳ xoay người gọi taxi về nhà.

Còn ở khu chung cư phía sau lưng cô, trong một căn phòng màu hồng đầy nữ tính, cô gái với gương mặt ngọt ngào đang đứng sau khung cửa kính, lặng lẽ nhìn theo bóng lưng rời đi của Lâm Thư Kỳ.

Là một "hồng nhan họa thủy" chính hiệu, Trầm Ngư đương nhiên hiểu rõ làm thế nào để chiếm được tình cảm của người khác.

Khiến họ say mê cô đến mức không thể dứt ra, sẵn sàng vì cô mà từ bỏ tất cả. Nhưng tất cả những điều đó đều có một tiền đề:Họ muốn nhận được điều gì đó từ cô.

Có người mê đắm gương mặt của cô, có người say sưa sự dịu dàng thoáng qua mà cô vô tình để lộ, cũng có người vì một khía cạnh nào khác của cô mà động lòng.

Tình cảm, suy cho cùng, không bao giờ là vô duyên vô cớ. Cái gọi là "yêu từ cái nhìn đầu tiên" được người đời ca tụng, chẳng qua cũng chỉ là thấy sắc nảy lòng tham mà thôi.

Nhưng dù là kiểu tình cảm nào đi nữa, thì cũng không giống như Lâm Thư Kỳ - một tình yêu mù quáng, chẳng còn chút tôn nghiêm nào.

Giống hệt nguyên chủ trong cốt truyện gốc, rung động vì một gã đàn ông tệ bạc với bạn gái mình.

Gã đàn ông đó từng bỏ rơi rất nhiều cô gái, lại được gắn cái mác "đa tình".

Nguyên chủ rốt cuộc thích điều gì ở hắn ta? Thích sự trơ trẽn? Hay thích cái kiểu "sát gái" của hắn?

Trầm Ngư thật sự nghi ngờ, lý do hệ thống truyện ngọt đưa cô đến thế giới này để thay thế nguyên chủ...

Chính là vì nguyên chủ thật sự không muốn làm những chuyện ngu xuẩn như trong kịch bản đã định sẵn.

Trong hai tuần tiếp theo, cả Lâm Thư Kỳ lẫn Cố Ngôn đều im hơi lặng tiếng, không còn đến quấy rầy Trầm Ngư nữa.

Điều này cũng tạo cơ hội cho Trầm Ngư có thời gian tập trung hấp thụ linh lực, chẳng mấy chốc đã giúp cơ thể hiện tại của cô bước vào giai đoạn Trúc Cơ.

Ở thế giới không có người tu luyện như thế này, tu vi của Trầm Ngư hiện tại đã được xem là cường giả rồi.

Sau khi có được tu vi, việc đầu tiên Trầm Ngư làm là tìm một nơi vắng người, thử xem có thể rời khỏi thế giới này hay không.

Nhưng khi cô vừa mới phóng thích linh lực trong cơ thể, chuẩn bị xé mở không gian, thì ngay trước mặt cô, bầu trời đột nhiên xuất hiện một tia chớp. Tia chớp đó đánh trúng luồng linh lực, khiến cả hai lập tức tiêu tán.

Hệ thống truyện ngọt nhìn thấy cảnh này thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cười nhạo trong đầu Trầm Ngư:

[Tỉnh lại đi, thế giới này không cho phép tồn tại sức mạnh siêu nhiên đâu.]

Thương Lan giới và thế giới hiện tại này vốn ở tầng cấp khác nhau. Dù nơi đây vẫn còn linh khí và Trầm Ngư có thể tu luyện, nhưng một khi muốn sử dụng linh lực ra bên ngoài thì lại bị quy tắc thế giới này cấm đoán.

Vì vậy, hệ thống truyện ngọt lại khôi phục trạng thái như trước, bắt đầu lải nhải trong đầu Trầm Ngư, khuyên cô nên sớm hoàn thành nhiệm vụ.

Trầm Ngư hừ một tiếng, chẳng buồn để ý, trực tiếp chặn luôn "tiếng ồn" trong đầu, thong thả khoác ba lô đến trường.

Dù sao lần này cô cũng chỉ thử xem linh lực có dùng được không mà thôi, nếu không dùng được thì cũng chẳng sao cả. Sớm muộn gì cô cũng sẽ nghĩ ra cách thôi.

Trường trung học số Một ở Thanh Thành bắt đầu học từ tối Chủ nhật.

Chỉ là tất cả các tiết đều là tự học buổi tối, không có thầy cô đến giám sát.

Khi Thẩm Ngư đến trường, nhóm học sinh lớp A1 được phân công trực nhật tuần này vừa lau xong sàn, đang cầm cây lau ra ngoài để giặt.

Nhưng khi thấy Trầm Ngư, trên mặt mấy cậu con trai đi cùng nhau thoáng lộ vẻ khác thường.

Trầm Ngư nhanh chóng nhận ra ánh mắt họ, nghiêng đầu nhìn sang, mỉm cười nói:

"Có chuyện gì à? Sao lại nhìn tôi như thế?"

"Không... không có gì đâu." Bị phát hiện đang lén nhìn người ta, mấy cậu con trai lập tức tỏ ra lúng túng, cười gượng rồi vội vàng ôm cây lau nhà chạy xuống cầu thang.

Trầm Ngư cũng không ngăn họ lại, chỉ nhướng mày một cái, sau đó bước vào lớp với vẻ mặt dịu dàng thường thấy.

Cô vừa vào lớp, những tiếng thì thầm to nhỏ trong phòng lập tức im bặt.

Ai nấy đều quay đầu về phía bàn mình, tỏ vẻ chăm chú học hành.

Trầm Ngư điềm nhiên ngồi xuống chỗ của mình, bắt đầu sắp xếp lại bàn học.

Chỗ ngồi bên cạnh cô vẫn còn trống, Tống Hiền vẫn chưa đến.

Một bóng người ngồi xuống chỗ của Tống Hiền, Trầm Ngư quay đầu nhìn thì thấy Thẩm Thiến đang nhìn cô bằng vẻ mặt đầy do dự.

"Có chuyện gì vậy?" Trầm Ngư khẽ hỏi.

Thẩm Thiến lại nhìn cô thêm hai lần, rồi dường như đã hạ quyết tâm.

"Trầm Ngư, cậu nghe tin chưa? Cố Ngôn và Lâm Thư Kỳ chia tay rồi."

"Hả?" Trầm Ngư giả vờ kinh ngạc. Thật ra cô chưa biết chuyện này.

Dù lần trước cô đã tặng cho Lâm Thư Kỳ không ít "thuốc nhỏ mắt", nên sớm muộn gì chuyện này cũng xảy ra, nhưng cô không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Tính ra cũng chỉ mới hai tuần thôi.

Thẩm Thiến gật đầu, vẻ mặt có chút lo lắng, nhìn Trầm Ngư và nói:

"Trầm Ngư, cậu phải cẩn thận đó. Mình nghe người ta nói anh Cố Ngôn là vì cậu nên mới đồng ý lời chia tay chị Lâm Thư Kỳ nói lúc giận dỗi."

Trong lòng Thẩm Thiến đầy phiền muộn, không khỏi nhớ lại những gì Trầm Ngư đã từng nói với cô.

Cô đã để ý suốt hai tuần nay, Trầm Ngư không hề tiếp xúc với Cố Ngôn.

Nhưng tin đồn này lại xuất phát từ đám bạn thân của Cố Ngôn.

Với phong cách thường ngày của Cố Ngôn, Thẩm Thiến không tin hắn không biết bạn bè mình đang nói gì, và những lời đó có thể dẫn đến hậu quả thế nào.

Thẩm Thiến lo lắng nói:

"Nếu Lâm Thư Kỳ tin vào mấy lời đồn này, đến tìm cậu gây rắc rối thì sao? Lần trước cậu vất vả lắm mới ứng phó được với chị ấy, lần này e là không đơn giản như vậy nữa đâu."

Nghe vậy, Trầm Ngư chỉ mỉm cười:

"Cảm ơn cậu đã nói cho mình biết."

Thẩm Thiến cắn môi, đề nghị:

"Nếu thật sự không ổn, hay là cậu báo với giáo viên đi. Có thầy cô giám sát, chắc chị Lâm cũng không dám làm gì quá đáng."

Trầm Ngư gật đầu:

"Mình hiểu rồi. Nếu cần thiết thì sẽ nói với thầy cô. Cậu đừng lo lắng quá."

Thẩm Thiến thấy vẻ mặt cô vẫn không mấy bận tâm, định khuyên thêm vài câu, nhưng đúng lúc đó Tống Hiền bước vào lớp.

Cô đành im lặng, vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho cậu.

Tống Hiền đặt hai cuốn sách lên bàn, ngồi xuống rồi nói với Trầm Ngư:

"Mấy ngày này tốt nhất là cậu nên đi cùng mình."

Rõ ràng là cậu ấy cũng đã nghe những lời đồn đại trong trường, sợ rằng Lâm Thư Kỳ sẽ vì Cố Ngôn mà đến gây chuyện với Trầm Ngư.

Trầm Ngư chống cằm quay đầu nhìn cậu, khẽ nghiêng người lại gần:

"Biết rồi... Cậu yên tâm đi, mình không sao đâu."

Khoảng cách lúc nói chuyện có hơi gần, khiến Tống Hiền có chút không thoải mái, vội vàng nghiêng người tránh ra xa một chút.

Trầm Ngư thấy vậy, ánh mắt hơi d.a.o động.

[Hệ thống nhắc nhở: Ký chủ hãy giữ khoảng cách với nam phụ, đừng để nam chính thấy rồi đau lòng.]

Hệ thống truyện ngọt lại lên tiếng.

Trầm Ngư mỉa mai:

[Đúng là con ch.ó trung thành của Cố Ngôn. Chỉ biết hắn ta sẽ đau lòng, thế sao không nghĩ đến việc Lâm Thư Kỳ sẽ buồn khi thấy hắn thân mật với cô gái khác?]

[Thiết lập nhân vật của nam chính là như vậy, mong ký chủ đừng quá khắt khe với hắn.]

[Ta khắt khe với hắn? Ta đã từng có đến bốn đạo lữ, thiết lập nhân vật của ta cũng giống như vậy mà. Nếu thật sự quan tâm đến thiết lập, sao không chọn một thân xác phù hợp với tính cách của ta hơn?]

Hệ thống lại đổi giọng:

[Nhưng mà nam chính thực sự rất yêu ký chủ mà...]

Trầm Ngư bật cười:

[Người yêu ta thì nhiều lắm. Ai nấy đều tốt và chân thành hơn hắn.]

Hơn nữa, những người đó từ đầu đến cuối chỉ yêu một mình Trầm Ngư, chưa từng động tâm với ai khác. Chứ đâu như Cố Ngôn, vừa làm kỹ nam vừa đòi lập đền thờ trinh tiết, cuối cùng lại đổ hết lỗi lên đầu những cô gái thích hắn.

Hệ thống lại rơi vào im lặng.

Đúng lúc đó, tiếng chuông báo bắt đầu tiết tự học buổi tối vang lên, Trầm Ngư cũng mặc kệ cái hệ thống thiên vị kia, bắt đầu nghiêm túc học hành.

Chuyện phải đến rồi cũng sẽ đến. Sau tiết tự học đầu tiên, Lâm Thư Kỳ đứng ngoài cửa lớp, nhờ người gọi Trầm Ngư ra ngoài gặp mặt.

Nghe thấy thế, Trầm Ngư liền đứng dậy định ra ngoài, nhưng một lực kéo từ cổ tay lại ngăn bước chân cô.

Cô cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy Tống Hiền đang nhíu mày nắm lấy cổ tay mình:

"Đừng đi, để mình thay cậu báo cho thầy cô."

Cậu ấy dù sao cũng là một học sinh ngoan, gặp phải chuyện như bắt nạt, phản ứng đầu tiên vẫn là báo với giáo viên. Nhưng trong thế giới đặc biệt này, cách làm đó có ích gì chứ?

Nếu thực sự hữu dụng, thì Cố Ngôn - người từng khiến một nam sinh bị bắt nạt đến mức phải thôi học sao lại vẫn có thể yên ổn mà ở lại trường?

Trầm Ngư chỉ cười, liếc nhìn Tống Hiền:

"Cậu yên tâm đi, mình không sao đâu, chỉ là ra ngoài nói vài câu thôi mà."

Dù cho Lâm Thư Kỳ thật sự không bị những lời trước kia của cô đánh thức, vẫn tiếp tục gây rối như trong cốt truyện, thì Trầm Ngư cũng không cảm thấy một người phàm mắt thịt có thể gây ra tổn thương gì cho một tu sĩ đã đạt đến Trúc Cơ kỳ như cô.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store