[Hoa Thịnh] Hoa Vịnh Và Nỗi Đau Không Thể Lặp Lại
Chap 7
Ngày hôm đó, Hoa Vịnh quả thực đã làm đúng như lời nói, cậu về nhà sớm hơn hôm qua gần hai tiếng. Về đến phòng thay đồ lại phát hiện Thịnh Thiếu Du không có ở đó. Nghĩ đến cuộc điện thoại không nghe được vào chiều hôm qua, lòng cậu hơi kinh hãi, đang chuẩn bị gọi điện, chợt nghĩ nhanh chân bước đến phòng Đậu Phộng Nhỏ. Chỉ thấy Thịnh Thiếu Du đang ngồi xổm trước cũi em bé ngủ thiếp đi. Anh vẫn mặc bộ đồ vest chỉnh tề, cũng không biết đã ngủ bao lâu rồi, thậm chí quần áo cũng chưa thay.
"Thịnh tiên sinh?" Hoa Vịnh cúi người nửa quỳ trước mặt Thịnh Thiếu Du. Cậu đưa tay muốn vuốt phẳng đôi lông mày hơi nhíu lại của đối phương, lặng lẽ phóng thích tin tức tố an ủi. Gần đây thời tiết dần chuyển lạnh, Hoa Vịnh sờ sờ mặt và tay Thịnh Thiếu Du, không khỏi cau mày. Người ngủ dưới đất dễ bị thất thoát nhiệt, hơn nữa cậu biết anh đã ngủ bao lâu, cơ thể vừa mới hồi phục, làm sao chịu nổi sự hành hạ này.
"Thịnh tiên sinh?" Hoa Vịnh vội cởi áo khoác ngoài của mình đắp lên người Thịnh Thiếu Du. Cậu khẽ gọi vài tiếng nhưng anh không tỉnh, liền trực tiếp đưa tay ôm lấy anh và đứng dậy. Quay lưng đi, cậu thậm chí không nhìn đến Đậu Phộng Nhỏ trong cũi một cái.
Hoa Vịnh đặt Thịnh Thiếu Du nhẹ nhàng lên giường, khẽ khàng giúp anh cởi bỏ bộ vest, rồi cẩn thận đắp chăn lại. Lúc này, điện thoại vừa hay vang lên thông báo tin nhắn. Hoa Vịnh liếc nhìn rồi trực tiếp tắt máy. Cậu sờ lên mặt Thịnh Thiếu Du, không còn lạnh nữa, rồi mới đứng dậy đi tắm.
Tuy nhiên, phía sau lưng nơi Hoa Vịnh không nhìn thấy, Thịnh Thiếu Du đã sớm mở mắt. Anh vẫn giữ vẻ mặt ngủ say. Đêm này, định trước là không giống nhau, nhưng đối với Hoa Vịnh mà nói, lại không có gì khác biệt.
Sáng hôm sau, Thịnh Thiếu Du tỉnh dậy sớm hơn thường lệ. Anh nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, ánh mắt trầm lặng. Lúc này còn chưa đến 6 giờ, mà Hoa Vịnh đã không còn thấy bóng dáng. Nghĩ đến những chuyện đã xảy ra đêm qua, Thịnh Thiếu Du chỉ cảm thấy lồng ngực như bị vật gì đè nén, gần như nghẹt thở. Anh nhắm mắt lại, cố gắng ép mình bình tĩnh, sau một lúc lâu mới đứng dậy tìm người.
Thịnh Thiếu Du cuối cùng cũng tìm thấy Hoa Vịnh trong phòng khách. Chỉ thấy cậu đang nói chuyện với ai đó. Cách một khoảng cách, Thịnh Thiếu Du hoàn toàn không nghe rõ cuộc đối thoại của hai người, anh cũng không đến gần, cứ thế nhìn và lắng nghe.
"Tôi biết," Không biết nói đến chuyện gì, Hoa Vịnh có vẻ mất kiên nhẫn, "Thẩm Văn Lang, cậu thật sự rất phiền." Nhận ra giọng mình hơi lớn, cậu quay đầu nhìn về hướng cửa phòng khách, "Có gì đáng để cậu nói đi nói lại mãi thế? Tôi tự có chừng mực. Nói xong chưa? Xong rồi thì tôi cúp đây.".
Khoảnh khắc Hoa Vịnh quay đầu lại, Thịnh Thiếu Du vội nép mình sang một bên, nhờ vậy mà không bị phát hiện. Khi anh nhìn lại, chỉ thấy Hoa Vịnh đã đặt điện thoại xuống, cả người tựa vào ghế sofa, chỉ một bóng lưng cũng toát lên vẻ mệt mỏi.
Trước mặt Thịnh Thiếu Du, Hoa Vịnh luôn tràn đầy năng lượng, cứ như một cỗ máy không biết mệt mỏi, ngay cả khi cậu giả vờ là Omega lúc ban đầu cũng vậy. Nghĩ đến đây, Thịnh Thiếu Du thấy lòng mình chua xót. Anh nhẹ nhàng bước đến, nhưng lại cất tiếng gọi, giọng nói có chút nghèn nghẹn, "A Vịnh".
"Thịnh tiên sinh?" Hoa Vịnh lập tức tỉnh táo. Cậu nhanh chóng đứng dậy khỏi bàn trà.
Cậu nhìn anh, hỏi: "Sao hôm nay dậy sớm thế?" Rồi nhìn kỹ hơn, "Hôm qua anh ngủ không ngon à? Mắt đỏ như vậy."
"Anh vẫn ổn," Thịnh Thiếu Du đương nhiên nhận ra hành động nhỏ của Hoa Vịnh, dò hỏi, "Ngược lại là em, sao sắc mặt lại tệ thế? A Vịnh, em lại lén lút làm gì sau lưng anh nữa? Đừng quên, em đang có tiền án đấy".
"Thịnh tiên sinh còn lật lại chuyện cũ sao?" Hoa Vịnh ôm lấy Thịnh Thiếu Du, bất mãn cắn một cái vào cổ anh, "Em nghe lời anh như thế cơ mà".
"Nghe lời?" Thịnh Thiếu Du chỉ cảm thấy gáy đau nhói, có chút bất lực. Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi kỳ mẫn cảm sắp đến, gần đây Hoa Vịnh rất thích để lại đủ loại dấu vết trên người anh. Anh đưa tay đẩy cậu ra, "Em nghe lời kiểu này sao ?"
"Có mà". Hoa Vịnh buông miệng, nhưng vòng tay lại ôm chặt hơn. "Thịnh tiên sinh sẽ không tìm được người nào nghe lời hơn em đâu".
"Thật sao?" Nghe vậy, Thịnh Thiếu Du khẽ nhướng mày, trong mắt toàn là sự không tin tưởng vào câu nói này. Hoa Vịnh cười nhẹ, không thể hiện gì nhiều, "Thịnh tiên sinh tin em đi mà".
"A Vịnh," Thịnh Thiếu Du luôn không thể kháng cự lại nụ cười của Hoa Vịnh, anh giơ tay che đi đôi mắt của cậu, hành động này lộ ra một chút bi thương, nhưng vẫn cố gắng duy trì giọng điệu bình thường, "Anh luôn tin em".
Vì vậy, Hoa Vịnh, em có thể tin anh không?
Chỉ một chút thôi cũng được.
Trước mắt chợt tối sầm, Hoa Vịnh theo phản xạ nắm lấy tay Thịnh Thiếu Du. Cơ thể hơi cứng đờ trong giây lát, rồi từ từ thả lỏng. Cậu cảm nhận được Thịnh Thiếu Du đang áp sát hơn, rồi nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cậu. Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, Hoa Vịnh vẫn có thể cảm nhận được tình cảm không cần nói ra của Thịnh Thiếu Du. Cảm giác được tin tưởng và đặc biệt trân trọng này, là trải nghiệm chưa từng có trong hơn hai mươi năm cuộc đời của Hoa Vịnh.
Trong chốc lát, Hoa Vịnh chỉ cảm thấy đau nhói, như thể đã ở trong môi trường lạnh giá quá lâu. Sự ấm áp đột ngột khiến cậu hơi khó thích nghi, huống chi tất cả những điều này đều đến từ người mà cậu đã luôn ngưỡng mộ từ khi còn nhỏ.
Nhịp tim mạnh mẽ của Thịnh Thiếu Du, vòng tay ấm áp của Thịnh Thiếu Du, cùng với mùi tin tức tố quen thuộc của anh, tất cả đều chân thật như một giấc mơ dễ tan vỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store