ZingTruyen.Store

Hoa Sơn Tái Khởi(921-1120)

Chapter 1084. Đó chính là đạo lý của kẻ làm đạo sĩ. (4)

Kayei_Hakyo

Chapter 1084. Đó chính là đạo lý của kẻ làm đạo sĩ. (4)
Cổ họng khô khốc. Tựa hồ có thứ đó đang cào mạnh bên trong. Cơ thể nóng bừng, hệt như có quả cầu lửa đang liên tục đào sâu vào tận tâm can.
Lúc đang chìm sâu vào bóng tối vô tận, đột nhiên một cảm giác lạ lẫm ùa tới. Một thứ gì đó vừa ấm áp mát mẻ, lại vừa ôn hòa dễ chịu.
'A....'
Nữ nhân nọ chầm chậm mở mắt ra. Nàng ta vừa khó khăn nâng mí mắt được một chút liền nhìn thấy một thứ đập ngay vào mắt. Trần nhà tối om, bên cạnh có ai đó đang nắm lấy tay nàng.
'Là ai....'
Nàng ta nhìn thấy một nam nhân trẻ tuổi sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.

Dù đương lúc ý thức mơ hồ, nàng ta vẫn không ngừng cảnh giác. Ngay khi nhìn thấy bộ đạo phục màu đen của nam nhân kia, nàng mới thả lỏng một chút.
'Đạo sĩ ư....'
Dòng ký ức mơ hồ. Lúc ý thức hãy còn mơ màng, nàng ta nghe thấy tiếng niệm đạo hiệu vang lên.
"A...."
Nàng ta mở miệng muốn nói điều gì đó, liền có một giọng nói trong trẻo vang lên bên tai. Đó là một nữ đạo sĩ trẻ búi tóc hai bên.
"Tỷ tỉnh rồi à?"
Chuyện này thật kỳ lạ. Đây là lần đầu nàng ta nhìn thấy nữ đạo sĩ đó, nhưng chỉ cần nhìn bộ đạo phục thôi đã cảm thấy vô cùng yên tâm. Cũng đúng thôi, bởi vì không ai vận đạo phục mà lại đi hại người cả.

"Tỷ sao rồi ạ?"
Nghe nữ đạo sĩ hỏi, nam nhân đang bắt mạch liền lên tiếng.
"Đã ổn định hơn nhiều rồi."
"Vậy chúng ta lui xuống cho tỷ ấy nghỉ ngơi đi. Cơ thể sư huynh cũng chưa lành hẳn đâu."
"Ta không sao."
".... Dù sao thì huynh cũng đừng cứng miệng như vậy. Sư huynh không cần gắng gượng thế đâu."
"Ta vẫn ổn, vẫn còn chịu đựng được mà."
"Vâng vâng. Sư huynh cứ làm theo ý mình đi. Bù lại muội sẽ báo lại với Chưởng Môn Nhân và các Trưởng lão."
Nữ nhân nghe hai người đang cãi nhau liền nghĩ tới thứ gì đó rồi giật mình run rẩy.
"Ha, Hạc.... Hạc nhi cả ta....!" "Ôi trời, tỷ bình tĩnh lại đi ạ!"

Nữ nhân búi tóc hai bên chạy sang bên vvqcpqxcạnh. Sau đó, nàng ôm một thứ gì đó được bọc trong tấm chăn chạy đến.
"Con tỷ vẫn khỏe lắm."
Nữ nhân run run dùng hai tay đón lấy đứa bé. Sau khi kiểm tra gương mặt bình an của đứa bé trong chăn, nàng ta mới tỏ ra an tâm.
"A a...."
Nàng ta đưa tay vuốt ve má đứa bé.
"Chắc đứa bé mệt quá nên ngủ say rồi. Sức khỏe của đứa bé vẫn ổn định nên tỷ không cần lo lắng đâu. Lúc nãy có giật mình tỉnh giấc, khóc một trận rất to nữa."
"Đa tạ.... Vô cùng đa tạ các vị...." "Không có gì đâu ạ."
Nữ nhân bày ra vẻ mặt vô cùng cảm kích lẫn an tâm, nàng ta định nói điều gì đó, đột nhiên cánh cửa mở ầm ra.
"Tỉnh rồi sao?"

Sau đó, một nam nhân khác xông thẳng vào trong. Nữ nhân giật mình nhìn đám người chạy ùa đến.
Vẫn là những đạo sĩ vận đạo phục màu đen. Mặc dù họ đều mang kiếm trên hông nhưng nữ nhân không hề cảm thấy sợ hãi, bởi vì trên gương mặt họ đang tràn đầy sự lo lắng.
"Yên lặng chút đi, đám người này! Ở đây còn có bệnh nhân mà!"
".... Ừm."
"Xin lỗi...."
"Bọn ta chỉ là...."
Khi nữ nhân búi tóc hai bên hét to lên, đám nam nhân vừa hớt ha hớt hải chạy đến kia mới rũ vai rồi cúi đầu xuống. Nhìn dáng vẻ đó của họ còn làm cho nữ nhân đang ôm nhi tử của mình cũng cảm thấy an tâm hơn.
"Nhưng mà đây là...."
"A, đây là bên trong thuyền." "Thuyền á....?"

Nữ nhân búi tóc hai bên chính là Đường Tiểu Tiểu, nàng cười vô cùng rạng rỡ nói.
"Vâng. Hàng Châu không còn là nơi có thể ở được nữa nên bọn ta đưa tỷ đi trước. Bây giờ chúng ta đang đến Giang Bắc."
Nữ nhân nhìn lên trần nhà, gương mặt thoáng cứng đờ.
Vừa nghe thấy hai từ 'Hàng Châu', những cảnh tượng tựa địa ngục liền tức khắc hiện lên vô cùng sống động. Nỗi sợ bất giác ập đến, nữ nhân đột nhiên run lên bần bật. Lúc đó, đạo sĩ ngồi bên cạnh liền nắm lấy tay nàng ta, truyền tới cảm giác hết sức ấm áp.
Khí lực chạy dọc cơ thể đánh tan nỗi sợ hãi trong lòng nàng ta.
"A.... Thì ra.... là vậy...."
Nữ nhân không hỏi gì thêm. Hàng Châu hiện giờ ra sau hay những người khác thế nào. Chuyện đó chắc hẳn nàng ta đã biết rõ rồi.
"Các vị là...."
"Bọn ta là đệ tử của phái Hoa Sơn."

Bạch Thiên đứng sau Đường Tiểu Tiểu chậm rãi đáp. Dường như hắn đã cố gắng hết sức để giọng nói không mang vẻ uy áp.
"Hoa Sơn...."
"Vâng. Là môn phái ở Thiểm Tây."
Bạch Thiên nhìn lại các sư điệt đứng bên cạnh mình rồi bình tĩnh nói.
"Ngoại hình chúng trông hơi khó coi, nhưng tất cả đều là đạo sĩ ạ. Chúng không phải người xấu nên tỷ đừng lo."
".... Sao sư thúc lại nói người khác như vậy chứ?"
"Tiểu Kiệt."
"Sao ạ? Sư huynh không thấy khó chịu...." "Sư thúc nói sao thì là vậy."
Chiêu Kiệt phút chốc không thốt nên lời liền nhìn gương mặt Bạch Thiên. Sau đó, hắn ta lẩm bẩm gì đó với vẻ mặt tối sầm. Giờ hắn đã hiểu thế gian này đáng ghét đến mức nào.

"Bây giờ tỷ không phải lo lắng nữa. Tất cả lũ giáo đồ Ma Giáo ở Hàng Châu đều rút lui cả rồi."
".... Các vị đã cứu ta...." "Là do số tỷ tốt thôi ạ."
Nghe giọng nói bình tĩnh vang lên, nữ nhân im lặng trong giây lát. Liền sau đó, nước mắt dâng trào nơi khóe mắt nàng ta.
"...... Đa tạ."
Nghe giọng nàng run rẩy, mọi người đều nín thở. "Xin đa.... tạ các vị. Thật sự....đa tạ các vị...."
Các đệ tử Hoa Sơn hoàn toàn không biết nên nói gì, họ chỉ nhìn nữ nhân kia. Vân Kiếm quan sát tình hình ở phía sau liền mỉm cười lên tiếng.
"Với tư cách là một đạo sĩ, đây là chuyện bọn ta đương nhiên phải làm thôi. Xin thứ lỗi vì đã đến quá trễ."
"Không đâu ạ.... ta nên cảm kích các vị đây mới đúng."
Chiêu Kiệt phổng mũi nhìn đứa bé trong tay nữ nhân rồi đánh trống lảng.

"Đứa bé này trông thông minh thật đấy. Thật giống ta lúc nhỏ."
Xung quanh ập đến những lời khinh bỉ. "Đừng có nói nhảm nữa!"
"Câu đó mà đạo sĩ như đệ cũng nói được sao? Cái tên khiến thiên địa cũng phải phẫn nộ này!"
"Câm miệng lại!"
Chiêu Kiệt - con trai của gia đình danh môn thế gia hiển hách đang bày ra vẻ mặt vô cùng oan ức, nhưng đáng tiếc là người ở Hoa Sơn không phải là kẻ biết để tâm đến nỗi oan ức của ai đó.
"Không, làm ơn nghe ta nói đi! Đôi gò má đó...."
Lúc ấy, Chiêu Kiệt dùng tay chọc vào má đứa bé. Đứa bé cảm nhận được ai đó chạm vào liền mở mắt bật khóc.
"Ơ, hả? Ta, ta không cố ý...."
"Tên khốn này thật là!"

Nhuận Tông không thương tiếc giáng một đấm vào cằm Chiêu Kiệt. Lúc đó, Chiêu Kiệt sợ đứa bé giật mình nên không dám hét lên mà bỏ chạy ra ngoài.
"Hình như nó đói rồi." "A....."
Mẹ đứa bé nhìn nó đang khóc to rồi lại nhìn các đệ tử Hoa Sơn.
"Bọn ta có thể giúp được gì không ạ?"
"Bọn ta nên làm gì đây?"
"Cứ yêu cầu bọn ta làm gì cũng được!"
Tất cả mọi người đều hoảng hốt mà lên tiếng. Trán Đường Tiểu Tiểu đã nổi gân xanh.
"Các sư huynh."
"Hả?"
".... Tỷ ấy phải cho con bú. Mọi người ra ngoài ngay đi."

"Vâng."
Đám nam nhân của Hoa Sơn chạy nhanh ra ngoài không dám ngoái đầu lại. Thanh Minh cũng đứng dậy cùng họ ra ngoài.
"Vậy nhé...."
Đường Tiểu Tiểu tặc lưỡi rồi đóng sầm cửa lại. Cùng lúc đó, nữ nhân chậm rãi cho đứa bé bú sữa rồi vuốt ve đôi gò má nó. Đường Tiểu Tiểu dịu dàng nói.
"Ta sẽ chuẩn bị cháo loãng cho tỷ, tỷ chờ một chút nhé."

"Ta đã làm phiền các vị quá...."
"Phiền gì chứ. Đây là chuyện đương nhiên mà. Xin tỷ đừng lo. Các sư huynh của ta có hơi ngốc một chút nhưng thực lực của họ rất mạnh đó."
Đường Tiểu Tiểu khẽ cười rồi bồi thêm.
"Bọn họ đều là người tốt. Đều rất hiền lành...."
Nữ nhân nhìn thẳng vào Đường Tiểu Tiểu mà không nói câu nào. Ánh mắt Đường Tiểu Tiểu khi nhìn về phía cánh cửa đang đóng kín vô cùng ấm áp. Nàng ta cảm nhận được sự trân trọng lẫn tình cảm sâu sắc trong đôi mắt Đường Tiểu Tiểu.

'Quả là một nơi tốt.'
Chỉ với chút biểu hiện này, nữ nhân đã cảm nhận được họ là những người vô cùng ấm áp.
Sau đó, nữ nhân ngập ngừng lên tiếng, sắc mặt có phần u ám.
"Chúng ta, hiện giờ đang đi đâu...."
"Vâng? A!"
Đường Tiểu Tiểu nhìn nữ nhân rồi từ tốn giải thích.
"Dù sao thì Hàng Châu không còn là nơi có thể sống được nữa, bọn ta sẽ đưa tỷ đến chỗ khác an toàn hơn. Không biết tỷ có nơi nào có thể nương tựa hay không?"
Nữ nhân buồn bã lắc đầu.
Thông thường cả gia đình sẽ cùng nhau sinh sống trong một khu vực. Nếu không thể ở lại Hàng Châu, điều đó đồng nghĩa nữ nhân và con nàng sẽ không còn chốn nào dung thân trong Trung Nguyên rộng lớn này.
"Ừm. Vậy thì.... cũng có thể sống ở thị trấn bên bờ Trường Giang, có điều...."

Đường Tiểu Tiểu gãi gãi má. Nói thế nào thì việc nữ nhân một thân một mình nuôi con ở mảnh đất khác cũng là chuyện vô cùng khó khăn. Và cũng hết sức nguy hiểm.
"Nếu quả thật không còn nơi nào để đi, tỷ có thể đến Tứ Xuyên hoặc ThiểmTây. Ở Tứ Xuyên có một thị trấn mới được xây dựng, Thiểm Tây thì sống ở Hoa Âm cũng được. Cũng an toàn hơn."
Nét mặt nữ nhân thoáng cứng đờ. Tứ Xuyên và Thiểm Tây. Nàng chỉ mới nghe tên chứ không rõ nơi đó ở đâu. Nàng đột nhiên lo lắng rằng bản thân sắp phải đến xứ lạ quê người một mình chăm sóc đứa bé, chẳng biết phải làm thế nào.
Thế nhưng lúc ấy, ai đó liền siết chặt tay nữ nhân.
Nàng ta quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào đã có một nữ nhân nắm chặt tay mình với vẻ mặt vô cảm. Đột nhiên, giọng nói điềm tĩnh của nàng ta vang lên.
"Không sao đâu mà."
".........."
"Tất cả đều là nơi đáng sống cả."

Gương mặt không thể hiện chút biểu cảm nào. Trông có hơi đáng sợ và kỳ quái nhưng lại khiến người khác cảm thấy hết sức an tâm, bởi lẽ bàn tay nàng ấy ấm áp vô cùng.
Lưu Lê Tuyết vốn không quen với việc giao tiếp với người khác, thế nên nàng đang cố gắng hết sức trấn an nữ nhân kia.
Đường Tiểu Tiểu nhìn Lưu Lê Tuyết như vậy liền mỉm cười. Đường Tiểu Tiểu nhiệt tình nói đỡ.
"Vâng, đúng vậy ạ. Tỷ không cần phải lo lắng gì đâu ạ. Dù thế nào thì Chưởng Môn Nhân cũng sẽ sắp xếp cho hai người thôi. Đừng lo lắng gì cả, tỷ cứ bình tĩnh đi."
".... Vâng."
Sức lực dồn vào đôi tay đang ôm đứa bé.
Bàn tay đó dường như muốn nói. Dù trong hoàn cảnh nào thì họ cũng sẽ bảo vệ đứa bé này. Lưu Lê Tuyết buông tay nữ nhân rồi đứng dậy.
Đường Tiểu Tiểu nói tiếp.
"Vậy tỷ nghỉ ngơi đi nhé. Ta sẽ mang cháo đến cho tỷ." "...... Xin đa tạ."

Nàng ta kéo Lưu Lê Tuyết lặng lẽ rời khỏi buồng khách. Ngay khi cánh cửa khép lại, Lưu Lê Tuyết liền hỏi Đường Tiểu Tiểu.
"Thật sự không sao chứ?"
"Vâng. Nhờ Thanh Minh sư huynh cả đấy ạ." ".........."
"Nói sao đi nữa thì có ai cản được con người đó đâu. Cơ thể của mình còn không lành lặn vậy mà vẫn làm thế. Nhưng muốn cằn nhằn huynh ấy cũng không được."
"Vì con người hắn là thế mà, luôn như vậy."
"Vâng, sư huynh chính là người như vậy. Con biết là thế nhưng...."

Đường Tiểu Tiểu thở dài. Nàng cảm thấy lo lắng, nhưng nàng cũng muốn để kẻ kia biết mọi người đang quan tâm hắn thế nào. Tất nhiên là không dễ gì.
"Đứa bé...."
"Đứa bé vẫn khỏe ạ. Sư thúc, người đừng lo."
Lưu Lê Tuyết khẽ gật đầu rồi nhìn chằm chằm dòng Trường Giang đang không ngừng gợn sóng. Mãi một lúc sau nàng mới cất tiếng.
"Mẫu thân ta...."
".........."
"Mẫu thân ta cũng từng nhìn ta bằng ánh mắt ấy sao?" Đường Tiểu Tiểu lặng lẽ nắm lấy tay Lưu Lê Tuyết. "Đương nhiên là vậy rồi ạ."
".........."
"Chắc chắn là như thế."
Lưu Lê Tuyết chậm rãi gật đầu. Một lúc sau nàng hỏi.

"Cháo đã ninh chưa?"
".... Con sẽ đi ninh ngay ạ." "Làm sao để ninh cháo?" "Để con làm là được rồi ạ."
Nghe câu trả lời nhẹ nhàng dứt khoát đó, Lưu Lê Tuyết thoáng bĩu môi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store