Hoa Son Tai Khoi 921 1120
Chapter 1045. Giết, hoặc bị giết. (5)
Thanh kiếm giống như bị một sợi cao su cực chắc quấn chặt lấy. Cảm giác từng khúc xương thô ráp trong cánh tay tựa cao su đó đang bị xuyên thủng vô cùng rõ ràng. Dòng máu nóng hừng hực bắn ra như thiêu như đốt. Cơn đau thấu trời hòa lẫn với tiếng hét kinh thiên động địa khi đầu bị cắt đi.
Tất cả mọi thứ như đang khơi lại miền ký ức sâu thẳm bên trong tâm khảm.
'Vẫn chưa đâu.'
Két!
Thanh kiếm của Thanh Minh thoáng chốc đã chém bay đầu tên giáo đồ Ma Giáo.
'Vẫn chưa!'
Thanh Minh vung kiếm nhanh hơn, từng nhát từng nhát một lấy đầu kẻ địch. Keng!
'Chưa xong đâu!'
Hắn cắn chặt răng xoay người lại. Mũi kiếm vẽ thành một vòng tròn. Xo-ẹtttt! Đầu ngón tay vô cùng uyển chuyển. Đường kiếm vung lên chém vào đầu và cánh tay của lũ giáo đồ hết sức hoàn hảo. Hắn dường như không hề lộ ra chút biểu cảm nào, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác thỏa mãn từ trước đến nay chưa từng có.
Thanh Minh theo phản xạ dồn sức vào tay cầm kiếm.
Thanh Minh như đang tận hưởng từng đợt xúc cảm cô đọng trên đầu ngón tay, nhưng đồng thời hắn tựa hồ vô cùng khinh miệt loại cảm xúc đó.
Thanh Minh cắn chặt môi, đôi mắt hắn giăng đầy tơ máu đỏ ngầu.
Rầm!
Âm thanh giẫm chấn cước mỗi lúc càng mạnh hơn. Nội lực tuôn trào như thác đổ.
Nguyên khí thuần khiết mà hắn đã dày công tu luyện bộc phát khỏi cơ thể truyền vào trong thanh kiếm.
Nội lực hiện giờ quả là không thể so với nội lực mà hắn đã tu luyện khi còn là Mai Hoa Kiếm Tôn khi xưa. Lượng tuy có thiếu nhưng chất thì hoàn toàn vượt trội hơn.
Uỳnhhh!
Nội lực dồn vào kiếm tuôn ra mãnh liệt. Thanh kiếm như thiểm điện va chạm với cánh tay chứa đầy ma khí.
Két!
Nguyên khí của Thanh Minh thiêu đốt thứ ma khí khủng khiếp kia. Cánh tay không vận được ma khí ra hiện giờ như một khúc gỗ mục. Thanh Minh lướt kiếm, cánh tay tên giáo đồ Ma Giáo đứt ra, máu bắn tung tóe.
Vù!
Thế nhưng, Thanh Minh không để cho hắn ta có thời gian trợn mắt kinh ngạc. Hắn lập tức vung kiếm lần nữa nhắm vào cổ tên giáo đồ. Roẹt!
Máu nóng bắn ra văng lên mặt Thanh Minh. Đầu tên giáo đồ tung bay giữa dòng máu đỏ tươi, thế nhưng đôi mắt Thanh Minh vẫn độc biểu cảm lạnh lùng.
Chính lúc này, tình thế đã xảy ra chút thay đổi.
"Giết hết bọn chúng đi!"
"Hãy tiêu diệt tất cả bọn chúng! Lũ cuồng tín chó chết đó!"
Những Đội quân tinh nhuệ cứng cỏi và không biết sợ hãi của Hắc Quỷ Bảo hét lên rồi theo sau Thanh Minh.
Chúng là Tà Phái. Nhưng chúng còn là những kẻ sùng bái sức mạnh hơn cả Chính Phái và tình nguyện theo sau những ai chúng cho là cường giả.
Hiện giờ trước mặt chúng là một kẻ vô cùng mạnh mà chúng có thể tin tưởng theo sau.
Chính hay Tà không quan trọng. Bởi vì phân biệt Chính Tà trước mặt lũ Ma Giáo kia là một chuyện hết sức vô nghĩa.
Điều quan trọng với chúng hiện giờ chính là đã xuất hiện một tuyệt thế cao thủ có thể lật ngược tình thế tựa như địa ngục trần gian này.
Đây không phải lúc tính toán thiệt hơn hay suy nghĩ theo lý tính nữa. Bản năng nắm bắt chiến thắng đã trỗi dậy. Chúng đã phát hiện ra ánh sáng của sự thắng lợi tỏa ra trên người Thanh Minh.
"Bám sát vào!" "Lênnnnnnn!"
Đội quân tinh nhuệ của Hắc Quỷ Bảo lạnh lùng hét lên, cổ họng như muốn rách toạc ra. Liền sau đó, chúng như cơn sóng dữ lao vào tấn công lũ giáo đồ Ma Giáo. "Lũ cuồng tín đáng nguyền rủa....!"
Lũ giáo đồ Ma Giáo nhìn thấy cảnh tượng đó liền trợn mắt.
Đám vô thần bẩn thỉu kia vậy mà dám xông vào vùng lãnh địa của Ma Giáo. Chuyện này thật sự khiến chúng không thể nào dung thứ được.
Chống đối với Ma Giáo không khác gì chống lại Đấng vĩ đại kia.
Chúng sẽ thiêu rụi linh hồn của kẻ nào dám đối đầu với Đấng Thiên Ma của chúng.
Đây chẳng phải chính là giáo lý hàng đầu của chúng hay sao?
"Mau tiêu diệt hết lũ vô thần kinh tởm kia đi!"
Lũ giáo đồ Ma Giáo gầm lên như mãnh thú rồi vung tay về phía đội quân tinh nhuệ của Hắc Quỷ Bảo.
Keng!
Binh khí nứt gãy bay lên không trung, tay chân của quân tinh nhuệ Hắc Quỷ Bảo rải rác khắp nơi. Cảnh tượng này đúng là vô cùng thảm khốc, nhưng tình hình rõ ràng đã khác với khi nãy. Hắc Quỷ Bảo vốn bị dồn vào thế yếu bây giờ dù có bị đẩy lùi đi nữa vẫn cố trụ mà xông lên.
"Đầu! Nhắm vào đầu! Lấy đầu bọn chúng!"
"Chỉ cần đánh vỡ đầu bọn chúng là được! Chính là đầu!"
Đội quân tinh nhuệ của Hắc Quỷ Bảo cố sức nhắm vào đầu lũ giáo đồ mà tấn công.
Lũ giáo đồ Ma Giáo vừa nãy còn chiếm thế thượng phong hơn Hắc Quỷ Bảo nhưng hiện giờ đã bắt đầu tập trung chặn kiếm kích nhắm vào đầu mình.
Bầu không khí trên chiến trường lúc này đã thật sự thay đổi. "Lũ Ma Giáo khốn kiếp các ngươi. Đây là địa bàn của bọn ta!" Hắc Quỷ Bảo liều mạng tấn công lũ giáo đồ.
"Khư hahaha!"
Hai mắt lũ giáo đồ Ma Giáo tỏa ra sát khí đằng đằng, răng va vào nhau phát ra âm thanh keng két. Thanh kiếm bay đến đâm thẳng vào cánh tay, nhưng tên giáo đồ không hề chớp mắt lấy một cái, hắn ta vung móng tay dài chứa đầy ma khí nhắm vào mặt võ giả Hắc Quỷ Bảo mà lao tới.
Lúc võ giả Hắc Quỷ Bảo bất giác nhắm chặt mắt thì.... Roẹt!
Âm thanh chấn động cùng với thanh kiếm trắng toát lao tới như xé gió lập tức đâm thẳng vào cổ tên giáo đồ.
Đầu tên giáo đồ xoay mấy vòng trên không trung rồi rơi bộp xuống đất, trên mặt hắn vẫn còn đọng lại vẻ điên cuồng khó tả.
"Ơ...."
Tên võ giả Hắc Quỷ Bảo vừa được cứu mạng nhìn về trước với vẻ mặt có chút bối rối. Thanh Minh vượt qua người tên giáo đồ vừa ngã gục xuống đất.
Hắn xoay kiếm rồi nói như rít lên. "Đừng lơ đễnh như vậy chứ, tên đầu đất." "... Vâng? A.... Vâng!"
Dứt lời, Thanh Minh lại xoay người tiến về trước. Võ giả Hắc Quỷ Bảo trợn mắt điên cuồng đuổi theo bóng lưng Thanh Minh.
"Hưm...."
Trường Nhất Tiếu nhìn thấy cảnh đó liền đưa tay sờ cằm tỏ vẻ hứng thú.
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên hai loại cảm xúc. Vừa vui sướng lại vừa khó chịu. Ánh mắt hắn ánh lên tia kỳ quái khó tả.
"Đúng là thú vị thật đấy."
Tà Phái đúng là sẽ đi theo những kẻ chúng cho là cường giả, nhưng cũng không đồng nghĩa chúng sẽ tùy tiện phục tùng một ai đó.
Đặc biệt, Hắc Quỷ Bảo còn là một nơi luôn đặt lòng trung thành với Bảo Chủ lên vị trí hàng đầu. Dù có xuất hiện kẻ mạnh hơn cũng không dễ gì khiến chúng thay đổi tâm ý.
Thế nhưng, hiện giờ đội quân tinh nhuệ của Hắc Quỷ Bảo rõ ràng đã tình nguyện đi theo Hoa Sơn Kiếm Hiệp.
'Ngươi đúng là một kẻ thuần phục tài ba mà.'
Việc làm Trường Nhất Tiếu thấy khó tin hơn là, ở đây còn có Vạn Kim Đại Phu. Dù có bị chém mất tay thì Vạn Kim Đại Phu vẫn là Vạn Kim Đại Phu. Bảo Chủ của chúng vẫn còn ở đây, vậy mà chúng lại dám chạy theo một tên Chính Phái ư?
'Quả là không chịu nổi mà.'
Trường Nhất Tiếu đột nhiên cười khúc khích. Phải nói sao nhỉ? Có lẽ tên Hoa Sơn Kiếm Hiệp kia đã tìm đến nhầm nơi. Nếu hắn không theo Chính Phái mà xây dựng thế lực ở Tà Phái, chắc bây giờ đã trở thành một đại nhân vật lẫy lừng rồi. Ngộ nhỡ chuyện đó thật sự xảy ra, hắn ta sẽ trở thành mối đe dọa lớn cho Trường Nhất Tiếu gấp mấy lần bây giờ.
"Nhưng mà, ưm.... vậy thì thể diện của bổn quân phải để ở đâu chứ?"
Trường Nhất Tiếu cố ý kéo dài câu rồi bước vội về trước. Một tên giáo đồ phát hiện ra hắn ta liền xông đến, hai mắt tên giáo đồ hằn đầy sát khí.
Đôi môi đỏ chót của Trường Nhất Tiếu vẽ ra một đường cong hoàn hảo. Roẹt!
Ma Thủ (魔手) xé toạc không khí lao thẳng tới. Trường Nhất Tiếu nhẹ nhàng phất tay đẩy Ma Thủ đang nhắm vào mặt mình sang một bên.
Ầm!
"Khư..á!"
Trường Nhất Tiếu dễ dàng đánh bật Ma Thủ liên tục lao tới như tia chớp, bất ngờ tay hắn xoáy vào cổ tên giáo đồ Ma Giáo.
Khực!
Đầu ngón tay thon dài của Trường Nhất Tiếu đâm thằng vào yết hầu của tên giáo đồ.
"Khục!"
Tên giáo đồ trợn tròn mắt. Thế nhưng, tên giáo đồ vẫn chưa hết ý chí chiến đấu, hắn ta hung hăng vung mạnh tay.
"Hưm...." Trường Nhất Tiếu chớp mắt tựa hồ đang nhìn một đứa trẻ chơi đùa.
"Dù cổ họng đã bị xé rách đến mức này.. ta vẫn.... hưm...."
Roẹt! Roẹt!
Bàn tay Trường Nhất Tiếu mắc trong cổ tên giáo đồ liền xẻ thịt lao về trước.
"Khư.... khư á...."
Ngay cả một tên giáo đồ Ma Giáo vốn không biết thống khổ là gì cũng phải rên lên một tiếng bởi cơn đau khủng khiếp truyền đến. Nói đúng ra, khí đạo (氣道) của hắn đã bị xuyên thủng và chặn đi nên không thể thỏa sức mà la hét được.
"Đúng rồi này." Rắc!
Bàn tay Trường Nhất Tiếu chạm vào xương cổ hắn rồi đánh vỡ nó ra. Tên giáo đồ giãy lên bần bật, liền sau đó hắn cắn phập vào lưỡi gục đầu bỏ mạng.
"Hưm."
Trường Nhất Tiếu nhìn chằm chằm tên giáo đồ, hắn cau mày tựa như đang cầm một thứ gì đó vô cùng kinh tởm. Hắn ném thi thể xuống rồi vẩy sạch vết máu trên tay.
"Đầu, hoặc là xương cổ. Phức tạp quá đi. Với cả...."
Một chút khó chịu lướt qua trên gương mặt trắng bệch của Trường Nhất Tiếu.
Vốn dĩ hắn chỉ cần chạm đầu ngón tay, cổ tên kia đã phải gãy rồi.
Nhưng thực tế lại không như vậy. Để đánh gãy xương, hắn phải nhọc công khoét sâu vào tận cổ chúng. 'Hay là nội lực của bổn quân không thông à?'
Hắn đã hiểu được ý của Vạn Kim Đại Phu. Ngay cả lũ tạm nham này còn chống lại được nội lực của hắn, thì tên khốn Giáo Chủ kia xem ra khó mà có thể đối phó được.
"Chuyện này...."
Trường Nhất Tiếu di ánh mắt nhìn vào bóng lưng Thanh Minh. Vừa hay, Thanh Minh đang chém bay đầu tên giáo đồ Ma Giáo, Trường Nhất Tiếu cười nghiêng ngả.
"Đúng là bất công quá mà."
Nói sao thì hắn đi cùng bọn họ đến đây quả là một lựa chọn không tồi.
"Chậc."
Thế nhưng, hắn nhìn Thanh Minh rồi tặc lưỡi tỏ vẻ không mấy hài lòng. Cùng họ xông trận xem ra cũng là chuyện tốt, nhưng làm vậy sẽ khiến hắn đỡ tốn sức hơn sao?
Rốt cuộc tên Hoa Sơn Kiếm Hiệp kia có phải đang quên mất bản thân hắn nên đối đầu với ai rồi không?
Nếu không thì.... lẽ nào con người hắn luôn như vậy ư?
'Chắc là vế sau rồi nhỉ.'
Trường Nhất Tiếu khẽ cất tiếng.
"Bổn quân tôn trọng ý thích của ngươi, nhưng cứ để ngươi tùy ý tung hoành như vậy xem ra là làm khó bổn quân rồi."
Trường Nhất Tiếu nhàn nhạt cười rồi nhìn ra phía sau.
"Tất cả nghe thấy rồi chứ?" Thay vì hồi đáp, phía sau chỉ truyền đến tiếng thở khe khẽ. Dù chúng là Hồng Thiên, nhưng cũng không phải loại chó điên thích sủa bậy. Đúng hơn nên gọi chúng là lũ chó săn chuyên tấn công và cắn đứt cổ họng bất cứ ai là kẻ thù của Trường Nhất Tiếu.
"Nhắm vào xương cổ, hoặc là đầu. Chỉ cần hủy chỗ đó thì chúng không khác gì người bình thường cả."
Trường Nhất Tiếu nhìn chằm chằm vào Thanh Minh, ánh mắt hắn đã u ám đi vài phần.
"Quan sát thôi đúng là thú vị đấy, nhưng để cho những vị khách kia giao chiến như vậy cũng không phải đạo. Dẫu sao thì chúng ta cũng rất giống quân tử mà. Vậy nên...."
Trường Nhất Tiếu hất cằm về trước.
"Đến cắn chúng đi."
Lệnh vừa dứt câu, đám Hồng Thiên phía sau Trường Nhất Tiếu lao tới trước như thiểm điện.
Trường Nhất Tiếu phất vạt trường bào rồi nhìn đám Hồng Thiên lao dồn dập tới trước, sau đó hắn cũng chậm rãi cất bước.
"Bổn quân thật tò mò quá."
Luồng ánh sáng quái dị dâng lên trong mắt hắn.
"Lũ thuộc hạ đã tầm cỡ thế này, rốt cuộc.... tên Giáo Chủ đó còn điên cuồng ra sao đây?" Ánh mắt hắn vượt qua chiến trường hướng về phía Hàng Châu đã bị hủy một nửa. Dường như có một cỗ quái khí u ám đang không ngừng tuôn ra từ nơi đó.
"Quả là khiến người khác phải rùng mình mà."
Ken két
Những chiếc nhẫn trên tay Trường Nhất Tiếu điên cuồng ma sát vào nhau.
Trường Nhất Tiếu lướt đầu ngón tay trên đôi môi đỏ chót rồi vội vàng tiến về trước, đôi mắt hắn lúc này đã tràn đầy sát khí.
Thanh kiếm giống như bị một sợi cao su cực chắc quấn chặt lấy. Cảm giác từng khúc xương thô ráp trong cánh tay tựa cao su đó đang bị xuyên thủng vô cùng rõ ràng. Dòng máu nóng hừng hực bắn ra như thiêu như đốt. Cơn đau thấu trời hòa lẫn với tiếng hét kinh thiên động địa khi đầu bị cắt đi.
Tất cả mọi thứ như đang khơi lại miền ký ức sâu thẳm bên trong tâm khảm.
'Vẫn chưa đâu.'
Két!
Thanh kiếm của Thanh Minh thoáng chốc đã chém bay đầu tên giáo đồ Ma Giáo.
'Vẫn chưa!'
Thanh Minh vung kiếm nhanh hơn, từng nhát từng nhát một lấy đầu kẻ địch. Keng!
'Chưa xong đâu!'
Hắn cắn chặt răng xoay người lại. Mũi kiếm vẽ thành một vòng tròn. Xo-ẹtttt! Đầu ngón tay vô cùng uyển chuyển. Đường kiếm vung lên chém vào đầu và cánh tay của lũ giáo đồ hết sức hoàn hảo. Hắn dường như không hề lộ ra chút biểu cảm nào, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác thỏa mãn từ trước đến nay chưa từng có.
Thanh Minh theo phản xạ dồn sức vào tay cầm kiếm.
Thanh Minh như đang tận hưởng từng đợt xúc cảm cô đọng trên đầu ngón tay, nhưng đồng thời hắn tựa hồ vô cùng khinh miệt loại cảm xúc đó.
Thanh Minh cắn chặt môi, đôi mắt hắn giăng đầy tơ máu đỏ ngầu.
Rầm!
Âm thanh giẫm chấn cước mỗi lúc càng mạnh hơn. Nội lực tuôn trào như thác đổ.
Nguyên khí thuần khiết mà hắn đã dày công tu luyện bộc phát khỏi cơ thể truyền vào trong thanh kiếm.
Nội lực hiện giờ quả là không thể so với nội lực mà hắn đã tu luyện khi còn là Mai Hoa Kiếm Tôn khi xưa. Lượng tuy có thiếu nhưng chất thì hoàn toàn vượt trội hơn.
Uỳnhhh!
Nội lực dồn vào kiếm tuôn ra mãnh liệt. Thanh kiếm như thiểm điện va chạm với cánh tay chứa đầy ma khí.
Két!
Nguyên khí của Thanh Minh thiêu đốt thứ ma khí khủng khiếp kia. Cánh tay không vận được ma khí ra hiện giờ như một khúc gỗ mục. Thanh Minh lướt kiếm, cánh tay tên giáo đồ Ma Giáo đứt ra, máu bắn tung tóe.
Vù!
Thế nhưng, Thanh Minh không để cho hắn ta có thời gian trợn mắt kinh ngạc. Hắn lập tức vung kiếm lần nữa nhắm vào cổ tên giáo đồ. Roẹt!
Máu nóng bắn ra văng lên mặt Thanh Minh. Đầu tên giáo đồ tung bay giữa dòng máu đỏ tươi, thế nhưng đôi mắt Thanh Minh vẫn độc biểu cảm lạnh lùng.
Chính lúc này, tình thế đã xảy ra chút thay đổi.
"Giết hết bọn chúng đi!"
"Hãy tiêu diệt tất cả bọn chúng! Lũ cuồng tín chó chết đó!"
Những Đội quân tinh nhuệ cứng cỏi và không biết sợ hãi của Hắc Quỷ Bảo hét lên rồi theo sau Thanh Minh.
Chúng là Tà Phái. Nhưng chúng còn là những kẻ sùng bái sức mạnh hơn cả Chính Phái và tình nguyện theo sau những ai chúng cho là cường giả.
Hiện giờ trước mặt chúng là một kẻ vô cùng mạnh mà chúng có thể tin tưởng theo sau.
Chính hay Tà không quan trọng. Bởi vì phân biệt Chính Tà trước mặt lũ Ma Giáo kia là một chuyện hết sức vô nghĩa.
Điều quan trọng với chúng hiện giờ chính là đã xuất hiện một tuyệt thế cao thủ có thể lật ngược tình thế tựa như địa ngục trần gian này.
Đây không phải lúc tính toán thiệt hơn hay suy nghĩ theo lý tính nữa. Bản năng nắm bắt chiến thắng đã trỗi dậy. Chúng đã phát hiện ra ánh sáng của sự thắng lợi tỏa ra trên người Thanh Minh.
"Bám sát vào!" "Lênnnnnnn!"
Đội quân tinh nhuệ của Hắc Quỷ Bảo lạnh lùng hét lên, cổ họng như muốn rách toạc ra. Liền sau đó, chúng như cơn sóng dữ lao vào tấn công lũ giáo đồ Ma Giáo. "Lũ cuồng tín đáng nguyền rủa....!"
Lũ giáo đồ Ma Giáo nhìn thấy cảnh tượng đó liền trợn mắt.
Đám vô thần bẩn thỉu kia vậy mà dám xông vào vùng lãnh địa của Ma Giáo. Chuyện này thật sự khiến chúng không thể nào dung thứ được.
Chống đối với Ma Giáo không khác gì chống lại Đấng vĩ đại kia.
Chúng sẽ thiêu rụi linh hồn của kẻ nào dám đối đầu với Đấng Thiên Ma của chúng.
Đây chẳng phải chính là giáo lý hàng đầu của chúng hay sao?
"Mau tiêu diệt hết lũ vô thần kinh tởm kia đi!"
Lũ giáo đồ Ma Giáo gầm lên như mãnh thú rồi vung tay về phía đội quân tinh nhuệ của Hắc Quỷ Bảo.
Keng!
Binh khí nứt gãy bay lên không trung, tay chân của quân tinh nhuệ Hắc Quỷ Bảo rải rác khắp nơi. Cảnh tượng này đúng là vô cùng thảm khốc, nhưng tình hình rõ ràng đã khác với khi nãy. Hắc Quỷ Bảo vốn bị dồn vào thế yếu bây giờ dù có bị đẩy lùi đi nữa vẫn cố trụ mà xông lên.
"Đầu! Nhắm vào đầu! Lấy đầu bọn chúng!"
"Chỉ cần đánh vỡ đầu bọn chúng là được! Chính là đầu!"
Đội quân tinh nhuệ của Hắc Quỷ Bảo cố sức nhắm vào đầu lũ giáo đồ mà tấn công.
Lũ giáo đồ Ma Giáo vừa nãy còn chiếm thế thượng phong hơn Hắc Quỷ Bảo nhưng hiện giờ đã bắt đầu tập trung chặn kiếm kích nhắm vào đầu mình.
Bầu không khí trên chiến trường lúc này đã thật sự thay đổi. "Lũ Ma Giáo khốn kiếp các ngươi. Đây là địa bàn của bọn ta!" Hắc Quỷ Bảo liều mạng tấn công lũ giáo đồ.
"Khư hahaha!"
Hai mắt lũ giáo đồ Ma Giáo tỏa ra sát khí đằng đằng, răng va vào nhau phát ra âm thanh keng két. Thanh kiếm bay đến đâm thẳng vào cánh tay, nhưng tên giáo đồ không hề chớp mắt lấy một cái, hắn ta vung móng tay dài chứa đầy ma khí nhắm vào mặt võ giả Hắc Quỷ Bảo mà lao tới.
Lúc võ giả Hắc Quỷ Bảo bất giác nhắm chặt mắt thì.... Roẹt!
Âm thanh chấn động cùng với thanh kiếm trắng toát lao tới như xé gió lập tức đâm thẳng vào cổ tên giáo đồ.
Đầu tên giáo đồ xoay mấy vòng trên không trung rồi rơi bộp xuống đất, trên mặt hắn vẫn còn đọng lại vẻ điên cuồng khó tả.
"Ơ...."
Tên võ giả Hắc Quỷ Bảo vừa được cứu mạng nhìn về trước với vẻ mặt có chút bối rối. Thanh Minh vượt qua người tên giáo đồ vừa ngã gục xuống đất.
Hắn xoay kiếm rồi nói như rít lên. "Đừng lơ đễnh như vậy chứ, tên đầu đất." "... Vâng? A.... Vâng!"
Dứt lời, Thanh Minh lại xoay người tiến về trước. Võ giả Hắc Quỷ Bảo trợn mắt điên cuồng đuổi theo bóng lưng Thanh Minh.
"Hưm...."
Trường Nhất Tiếu nhìn thấy cảnh đó liền đưa tay sờ cằm tỏ vẻ hứng thú.
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên hai loại cảm xúc. Vừa vui sướng lại vừa khó chịu. Ánh mắt hắn ánh lên tia kỳ quái khó tả.
"Đúng là thú vị thật đấy."
Tà Phái đúng là sẽ đi theo những kẻ chúng cho là cường giả, nhưng cũng không đồng nghĩa chúng sẽ tùy tiện phục tùng một ai đó.
Đặc biệt, Hắc Quỷ Bảo còn là một nơi luôn đặt lòng trung thành với Bảo Chủ lên vị trí hàng đầu. Dù có xuất hiện kẻ mạnh hơn cũng không dễ gì khiến chúng thay đổi tâm ý.
Thế nhưng, hiện giờ đội quân tinh nhuệ của Hắc Quỷ Bảo rõ ràng đã tình nguyện đi theo Hoa Sơn Kiếm Hiệp.
'Ngươi đúng là một kẻ thuần phục tài ba mà.'
Việc làm Trường Nhất Tiếu thấy khó tin hơn là, ở đây còn có Vạn Kim Đại Phu. Dù có bị chém mất tay thì Vạn Kim Đại Phu vẫn là Vạn Kim Đại Phu. Bảo Chủ của chúng vẫn còn ở đây, vậy mà chúng lại dám chạy theo một tên Chính Phái ư?
'Quả là không chịu nổi mà.'
Trường Nhất Tiếu đột nhiên cười khúc khích. Phải nói sao nhỉ? Có lẽ tên Hoa Sơn Kiếm Hiệp kia đã tìm đến nhầm nơi. Nếu hắn không theo Chính Phái mà xây dựng thế lực ở Tà Phái, chắc bây giờ đã trở thành một đại nhân vật lẫy lừng rồi. Ngộ nhỡ chuyện đó thật sự xảy ra, hắn ta sẽ trở thành mối đe dọa lớn cho Trường Nhất Tiếu gấp mấy lần bây giờ.
"Nhưng mà, ưm.... vậy thì thể diện của bổn quân phải để ở đâu chứ?"
Trường Nhất Tiếu cố ý kéo dài câu rồi bước vội về trước. Một tên giáo đồ phát hiện ra hắn ta liền xông đến, hai mắt tên giáo đồ hằn đầy sát khí.
Đôi môi đỏ chót của Trường Nhất Tiếu vẽ ra một đường cong hoàn hảo. Roẹt!
Ma Thủ (魔手) xé toạc không khí lao thẳng tới. Trường Nhất Tiếu nhẹ nhàng phất tay đẩy Ma Thủ đang nhắm vào mặt mình sang một bên.
Ầm!
"Khư..á!"
Trường Nhất Tiếu dễ dàng đánh bật Ma Thủ liên tục lao tới như tia chớp, bất ngờ tay hắn xoáy vào cổ tên giáo đồ Ma Giáo.
Khực!
Đầu ngón tay thon dài của Trường Nhất Tiếu đâm thằng vào yết hầu của tên giáo đồ.
"Khục!"
Tên giáo đồ trợn tròn mắt. Thế nhưng, tên giáo đồ vẫn chưa hết ý chí chiến đấu, hắn ta hung hăng vung mạnh tay.
"Hưm...." Trường Nhất Tiếu chớp mắt tựa hồ đang nhìn một đứa trẻ chơi đùa.
"Dù cổ họng đã bị xé rách đến mức này.. ta vẫn.... hưm...."
Roẹt! Roẹt!
Bàn tay Trường Nhất Tiếu mắc trong cổ tên giáo đồ liền xẻ thịt lao về trước.
"Khư.... khư á...."
Ngay cả một tên giáo đồ Ma Giáo vốn không biết thống khổ là gì cũng phải rên lên một tiếng bởi cơn đau khủng khiếp truyền đến. Nói đúng ra, khí đạo (氣道) của hắn đã bị xuyên thủng và chặn đi nên không thể thỏa sức mà la hét được.
"Đúng rồi này." Rắc!
Bàn tay Trường Nhất Tiếu chạm vào xương cổ hắn rồi đánh vỡ nó ra. Tên giáo đồ giãy lên bần bật, liền sau đó hắn cắn phập vào lưỡi gục đầu bỏ mạng.
"Hưm."
Trường Nhất Tiếu nhìn chằm chằm tên giáo đồ, hắn cau mày tựa như đang cầm một thứ gì đó vô cùng kinh tởm. Hắn ném thi thể xuống rồi vẩy sạch vết máu trên tay.
"Đầu, hoặc là xương cổ. Phức tạp quá đi. Với cả...."
Một chút khó chịu lướt qua trên gương mặt trắng bệch của Trường Nhất Tiếu.
Vốn dĩ hắn chỉ cần chạm đầu ngón tay, cổ tên kia đã phải gãy rồi.
Nhưng thực tế lại không như vậy. Để đánh gãy xương, hắn phải nhọc công khoét sâu vào tận cổ chúng. 'Hay là nội lực của bổn quân không thông à?'
Hắn đã hiểu được ý của Vạn Kim Đại Phu. Ngay cả lũ tạm nham này còn chống lại được nội lực của hắn, thì tên khốn Giáo Chủ kia xem ra khó mà có thể đối phó được.
"Chuyện này...."
Trường Nhất Tiếu di ánh mắt nhìn vào bóng lưng Thanh Minh. Vừa hay, Thanh Minh đang chém bay đầu tên giáo đồ Ma Giáo, Trường Nhất Tiếu cười nghiêng ngả.
"Đúng là bất công quá mà."
Nói sao thì hắn đi cùng bọn họ đến đây quả là một lựa chọn không tồi.
"Chậc."
Thế nhưng, hắn nhìn Thanh Minh rồi tặc lưỡi tỏ vẻ không mấy hài lòng. Cùng họ xông trận xem ra cũng là chuyện tốt, nhưng làm vậy sẽ khiến hắn đỡ tốn sức hơn sao?
Rốt cuộc tên Hoa Sơn Kiếm Hiệp kia có phải đang quên mất bản thân hắn nên đối đầu với ai rồi không?
Nếu không thì.... lẽ nào con người hắn luôn như vậy ư?
'Chắc là vế sau rồi nhỉ.'
Trường Nhất Tiếu khẽ cất tiếng.
"Bổn quân tôn trọng ý thích của ngươi, nhưng cứ để ngươi tùy ý tung hoành như vậy xem ra là làm khó bổn quân rồi."
Trường Nhất Tiếu nhàn nhạt cười rồi nhìn ra phía sau.
"Tất cả nghe thấy rồi chứ?" Thay vì hồi đáp, phía sau chỉ truyền đến tiếng thở khe khẽ. Dù chúng là Hồng Thiên, nhưng cũng không phải loại chó điên thích sủa bậy. Đúng hơn nên gọi chúng là lũ chó săn chuyên tấn công và cắn đứt cổ họng bất cứ ai là kẻ thù của Trường Nhất Tiếu.
"Nhắm vào xương cổ, hoặc là đầu. Chỉ cần hủy chỗ đó thì chúng không khác gì người bình thường cả."
Trường Nhất Tiếu nhìn chằm chằm vào Thanh Minh, ánh mắt hắn đã u ám đi vài phần.
"Quan sát thôi đúng là thú vị đấy, nhưng để cho những vị khách kia giao chiến như vậy cũng không phải đạo. Dẫu sao thì chúng ta cũng rất giống quân tử mà. Vậy nên...."
Trường Nhất Tiếu hất cằm về trước.
"Đến cắn chúng đi."
Lệnh vừa dứt câu, đám Hồng Thiên phía sau Trường Nhất Tiếu lao tới trước như thiểm điện.
Trường Nhất Tiếu phất vạt trường bào rồi nhìn đám Hồng Thiên lao dồn dập tới trước, sau đó hắn cũng chậm rãi cất bước.
"Bổn quân thật tò mò quá."
Luồng ánh sáng quái dị dâng lên trong mắt hắn.
"Lũ thuộc hạ đã tầm cỡ thế này, rốt cuộc.... tên Giáo Chủ đó còn điên cuồng ra sao đây?" Ánh mắt hắn vượt qua chiến trường hướng về phía Hàng Châu đã bị hủy một nửa. Dường như có một cỗ quái khí u ám đang không ngừng tuôn ra từ nơi đó.
"Quả là khiến người khác phải rùng mình mà."
Ken két
Những chiếc nhẫn trên tay Trường Nhất Tiếu điên cuồng ma sát vào nhau.
Trường Nhất Tiếu lướt đầu ngón tay trên đôi môi đỏ chót rồi vội vàng tiến về trước, đôi mắt hắn lúc này đã tràn đầy sát khí.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store