ZingTruyen.Store

Hoa Sơn Tái Khởi(521-720)

Chapter 719. Hóa ra đệ ở đây. (3)

Kayei_Hakyo

Chapter 719. Hóa ra đệ ở đây. (3)
Ánh mặt trời chói chang đến nỗi không thể mở to mắt.
Khi Thanh Minh nhắm mắt lại một lần nữa rồi từ từ mở ra, điều đầu tiên hắn nhìn thấy là dáng vẻ của Ngũ Kiếm đang chờ đợi mình.
"..."
Thanh Minh không nói gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Có lẽ ai nấy đều đang mang rất nhiều nghi vấn nhưng tuyệt nhiên không một ai lên tiếng hỏi Thanh Minh bất cứ điều gì.
Một số chào đón hắn bằng khuôn mặt cứng ngắc, số còn lại lại nở cười thoải mái với hắn ta.
"Trước tiên..."
"Chúng ta hãy quay trở về Hoa Sơn đã"
Bạch Thiên ngắt lời Thanh Minh.
"Con định tính thế nào với tên tiểu tử ở trong làng? Ta nghĩ rằng nếu như cùng đưa hắn về cũng chỉ thêm gánh nặng mà thôi"
Chiêu Kiệt nhẹ nhàng trả lời thay cho Thanh Minh.
"Chúng ta cũng đã cảnh cáo hắn ra trò rồi nên có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn đâu. Nếu như hắn dám gây chuyện nữa thì sẽ dễ dàng bị bắt lại và giã cho nhừ tử thôi"
"Trải qua những chuyện như thế này mà hắn vẫn dám gây chuyện nữa thì đúng không phải dạng vừa đâu. Đến lúc đó ta sẽ phải thừa nhận hắn"
"Phải không?"
Chiêu Kiệt gật đầu tán thành với Nhuận Tông.
Thực ra đối với bọn họ mà nói thì những chuyện như vậy cũng chẳng có gì to tát cả. Đánh nhau với Kim Kiếm Phủ, sinh tử chiến với Thiết Mâu Bang, cuộc gặp bất ngờ với Vạn Nhân Phòng rồi đồ sát bọn chúng...
Phải.
Nhìn lại thì những chuyện này thật chẳng bình thường chút nào?
'Dù sao thì'
Đối với bọn họ có lẽ chẳng phải chuyện gì lớn lao. Nhưng thực tế mà nói, đó là những sự việc khủng khiếp mà rất ít võ giả thông thường phải trải qua trong đời. Sau khi trải qua liên tiếp các sự việc như vậy, nếu như hắn vẫn có thể tìm ra cách lừa đảo thì phải công nhận hắn là một kẻ tài ba thật sự.
"Trước tiên chúng ta hãy trở về đã. Đó không phải việc mà chúng ta phải bận tâm lúc này"
Được Tiểu Tiểu tán thành, Bạch Thiên gật đầu.
"Đừng lãng phí thời gian nữa. Hãy mau xuất phát thôi"
Trong suốt quá trình các đệ tử Hoa Sơn trò chuyện, Thanh Minh vẫn im lặng không nói một lời nào.
Bọn họ chắc chắn có vô số điều muốn hỏi.
Nhưng trước khi Thanh Minh chịu mở lời trước bọn họ cũng sẽ nói gì để giảm bớt gánh nặng cho hắn ta.
Thanh Minh dồn sức mạnh nắm chặt lấy chiếc áo chứa hài cốt của Thanh Tân.
'Ta thật thảm hại'
Hắn đã nghĩ rằng chỉ cần bản thân mạnh mẽ là được.
Hắn đã nghĩ rằng ngay cả khi hắn không làm tốt vai trò của một người sư huynh hay sư đệ thì chỉ cần hắn có thể thắng những kẻ mà bọn họ không thể thắng là đủ rồi.
Bây giờ thì hắn đã nhận ra được rằng suy nghĩ đó của bản thân ngu ngốc đến nhường nào.
"Chúng ta về thôi Thanh Minh. Phải báo cáo chuyện này cho Chưởng Môn Nhân mới được"
Thanh Minh gật đầu sau câu nói của Bạch Thiên.
Bây giờ không phải lúc để đắm chìm trong những xúc cảm.
Tên tiểu tử này đã ở quá lâu tại nơi vắng vẻ này. Phải nhanh chóng đưa hắn về Hoa Sơn để nghỉ ngơi.
"Được rồi sư thúc, xuất phát..."
Ngay lúc đó Thanh Minh đột ngột im lặng.
Ánh mắt sắc bén của hắn hướng về phía bụi cây trải dài phía sau Bạch Thiên. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng đầy sát khí của Thanh Minh, Bạch Thiên rùng mình lập tức quay đầu lại phía sau.
'Từ khi nào...?'
Lưu Lê Tuyết nắm chặt tay cầm kiếm. Các đệ tử khác đến tận lúc đó mới phát hiện ra sự tồn tại của những kẻ đang bao vây bọn họ rồi nhanh chóng nâng cao cảnh giác.
"Ai?"
Bạch Thiên hét lớn.
"Mau ra đây!"
Cây cối xung quanh khẽ rung lắc một cách nhẹ nhàng sau tiếng hét của Bạch Thiên.
Soạt. Soạt.
m thanh dẫm lên cỏ vang lên đầy uy hiếp. Ngay sau đó một đám người mặc huyết y và hôi y xuất hiện bao vây hai bên các đệ tử Hoa Sơn.
"..."
Khóe miệng Bạch Thiên đông cứng lại.
'Không hề tầm thường'
Hắn không hề cảm nhận được khí tức uy hiếp nào.
Nhưng cho dù là vậy thì lông toàn thân hắn đã dựng đứng cả lên. Ngay cả khi đầu óc hắn chưa kịp suy nghĩ thì cơ thể hắn đã cảm nhận được sức mạnh của bọn chúng và đưa ra lời cảnh báo.
"Sư huynh"
"Ta biết"
Ngay cả một Lưu Lê Tuyết không bao giờ mở miệng trước cũng đã lên tiếng gọi Bạch Thiên. Rõ ràng nàng ta cũng đã cảm nhận được rằng bọn chúng không phải những kẻ dễ dàng đối phó.
"Thu hẹp khoảng cách"
Sau mệnh lệnh của Bạch Thiên, Chiêu Kiệt và Nhuận Tông lập tức tập trung lại với khuôn mặt căng thẳng.
Đường Tiểu Tiểu quả nhiên cũng đã nhanh chóng yên vị phía sau lưng Bạch Thiên. Không phải nàng tìm nơi an toàn mà là vì đó là vị trí mà nàng có thể phát huy được thực lực của bản thân ở mức cao nhất. Sau khi trải qua rất nhiều cuộc chiến khốc liệt, nàng bây giờ đã có thể nhanh chóng nắm bắt được cuộc chiến trước mắt cam go đến nhường nào.
Bạch Thiên thì thầm.
"Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện. Thậm chí chúng còn không dám làm rõ thân phận"
"Thân phận ư...việc đó cũng không khó lắm"
Bạch Thiên di chuyển ánh mắt khi nghe thấy giọng nói vang đến từ đâu đó.
Một người nam nhân từ từ bước ra từ bụi rậm ở giữa đám huyết y nhân và hôi y nhân.
Sau khi xác minh được dáng vẻ của hắn ta, đôi mắt Bạch Thiên khẽ run lên.
'Người đó...'
Đó là một gương mặt quen thuộc mà hắn dù muốn quên cũng chẳng thể nào quên được. Bởi vì hắn chính là kẻ thân cận của nhân vật thuộc hàng mạnh nhất mà Bạch Thiên từng gặp.
"Vạn Nhân Phòng?"
"Lâu rồi không gặp. Các vị bằng hữu Hoa Sơn, mọi người vẫn khỏe chứ?"
Người nam nhân mặc văn phục, tóc tai được vén lên gọn gàng.
Hỗ Gia Danh Quân Sư Vạn Nhân Phòng nhìn các đệ tử Hoa Sơn rồi cung kính dùng hai tay tạo thế bao quyền.
"Tại hạ Vạn Nhân Phòng Hỗ Gia Danh"
"Hoa Sơn Bạch Thiên"
Bạch Thiên trả lời nhưng vẫn không ngừng cảnh giác. Hỗ Gia Danh thả lỏng hai tay sang hai bên. Hành động của hắn ta vô cùng nhẹ nhàng và thoải mái.
"Phải nói là rất vui được gặp lại mọi người trong tình cảnh này"
"Có chuyện gì mà ngươi lại đến đây?"
"Chuyện gì ư?"
Hỗ Gia Danh mỉm cười nhẹ nhàng rồi lôi cái tẩu thuốc ở thắt lưng ra. Hắn thong thả lấy gói thuốc lá ra, lấp đầy tẩu thuốc, xoa xoa đầu ngón tay và châm lửa.
Hừm
Sau khi phì phèo vài lần, khói từ miệng hắn bay ra nghi ngút.
"Các hạ thực sự không biết nên mới hỏi đấy à?"
"..."
"..."
"Nghe nói các đệ tử Hoa Sơn đã đến tận Nam Xương xa xôi để chém đầu bang đồ của Vạn Nhân Phòng ta..."
Bạch Thiên cắn nhẹ môi. Khi hắn đã nói ra những lời đó thì việc này chắc chắn sẽ không có cái kết tốt đẹp.
Hỗ Gia Danh mỉm cười rạng rỡ.
"Cũng có thể là như vậy lắm chứ. Con người ấy mà, khi làm đại sự có thể đánh nhau hay thậm chí là giết nhau. Hỗ Gia Danh ta không phải loại tiểu nhân không hiểu được những điều đó. Có điều..."
Hắn thổi ra một làn khói ra rồi đặt chiếc tẩu dài lên vai.
"Những người ăn cùng chén cơm với ta đã chết một cách thê thảm. Còn những người gây ra chuyện đó lại tiến thẳng vào sân trước nhà ta thì ít nhất ta cũng phải tìm đến và xem mặt mũi kẻ đó như thế nào chứ nhỉ?"
"Ngươi muốn nói gì?"
"Này này, tên nhãi đạo sĩ."
Ánh mắt của Hỗ Gia Danh chậm rãi lướt qua các đệ tử Hoa Sơn. Những người phải đối mặt với ánh mắt đó đã vô thức nghiến chặt răng.
"Bọn ta là Tà Phái luôn bị các người chỉ trích. Bọn ta không biết đến nghĩa hiệp và nghĩa lý. Những kẻ như vậy cùng sống dưới một cái tên cần một điều. Các hạ có biết đó là gì không?"
"Ta không biết"
"Nguyên tắc"
Hai từ nguyên tắc vang lên như đâm thẳng vào tai của Ngũ Kiếm.
"Nguyên tắc là thứ tối thiểu cần thiết để kết hợp những kẻ phóng túng và không nghe lời lại với nhau. Ngươi hiểu ta đang nói gì chứ?"
"Nguyên tắc đó là gì?"
"Rất đơn giản"
Khóe miệng Hỗ Gia Danh cuộn lên.
"Nợ máu phải trả bằng máu"
Ngay khi lời nói đó vừa dứt, lũ huyết y nhân và hôi y nhân ngay lập tức rút binh khí ra bao vây tứ phía quanh các đệ tử Hoa Sơn. Các đệ tử Hoa Sơn nắm chặt thanh kiếm trong tay khi nhìn thấy những tế kiếm sắc bén và cả những Cứ Xỉ Đao (鋸齒) tựa những chiếc cưa.
"Phùuuuuu"
Hỗ Gia Danh phun ra làn khói dài rồi lắc đầu.
"Thật đáng tiếc chuyện này lại xảy ra không lâu sau khi Bang Chủ đến chúc mừng buổi lễ thành lập Thiên Hữu Minh. Nhưng...các vị đạo sĩ này"
Nụ cười đột nhiên biến mất khỏi khuôn mặt của Hỗ Gia Danh.
"Các ngươi không cảm thấy trơ trẽn khi đã giết chết hai bang đồ của Vạn Nhân Phòng rồi lại đi vào lãnh địa của bọn ta sao?"
"..."
"Nếu như để các ngươi đi, thiên hạ này sẽ cười vào mặt Vạn Nhân Phòng mất. Xin lỗi nhưng bọn ta dù có chết cũng không bao giờ chịu đựng được việc trở thành trò cười cho thiên hạ"
Bạch Thiên bức bối thở dài.
Không phải là hắn chưa từng suy nghĩ đến Vạn Nhân Phòng.
Nhưng hắn đã không thể nghĩ đến chuyện bọn chúng lại có thể dẫn quân đến vùng ngoại ô đồi núi hẻo lánh này.
'Đây là thất sách của ta'
Vẫn biết vị thế của Hoa Sơn đã thay đổi rất nhiều so với quá khứ, vậy mà hắn vẫn phớt lờ tất cả mà dẫn các đệ tử khác di chuyển giống như thời kỳ trước đây nên mới gây ra hậu quả như thế này.
"Bọn ta có nỗi khổ riêng"
"Ai mà chẳng có nỗi khổ"
"Không thể giải quyết bằng cách nói chuyện sao?"
"Đó có vẻ là một câu hỏi không cần thiết phải trả lời"'
Đúng lúc Bạch Thiên định nói gì thêm với Hỗ Gia Danh thì.
Bịch.
Thanh Minh - người đã im lặng theo dõi tình hình cho đến thời điểm này đã lặng lẽ tiến lên phía trước.
"Ồ, vị này là Hoa Sơn Thần..."
Hỗ Gia Danh đang định chào đón Thanh Minh một cách nồng nhiệt đã đột nhiên im bặt. Khoảnh khắc đối mặt với ánh mắt của Thanh Minh, cái lạnh rùng rợn như thể bị rơi xuống hồ Vạn Niên Hàn Băng bao quanh toàn thân hắn.
'Chuyện quái gì thế này?'
Hắn là người đã trải qua quá trình địa ngục để leo lên vị trí quân sư Vạn Nhân Phòng. Vậy mà một kẻ như hắn lại cảm thấy rùng mình sợ hãi như thể linh hồn đã bị đóng băng khi đối mặt với một tên tiểu tử ư?
Xoẹt.
Thanh Minh tiến lên phía trước, hắn rút thanh kiếm ra mà không nói một lời nào.
"Bây giờ ta..."
"..."
"Không có tâm trạng để đùa giỡn đâu"
Hỗ Gia Danh nhất thời không thể phản ứng lại được trước khí thế và uy áp bức người đó.
'Thật sự là cùng một người sao?'
Tất nhiên vào lần trước khi hắn đến Hoa Sơn, Thanh Minh cũng không phải là một kẻ dễ chịu. Thậm chí khí thế của hắn khi đối mặt với Bá Quân đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Hỗ Gia Danh.
Nhưng Thanh Minh bây giờ dường như là một người hoàn toàn khác so với Thanh Minh khi ấy.
Hắn chỉ mới rút kiếm ra thôi, nhưng sát ý đó dường như đã thiêu rụi toàn thân đối thủ. Cuối cùng, Hỗ Gia Danh không thể chịu đựng được nữa mà vô thức lùi lại phía sau một bước.
'Rốt cuộc cái tên tiểu tử này ở đâu ra vậy...'
"Ta muốn đồ sát hết tất cả các ngươi ngay lập tức...Nhưng hiện tại ta không có thời gian để chơi đùa đâu. Vì vậy mà hãy yên lặng rồi cút đi"
Thanh Minh đưa ra lời cảnh báo bằng giọng nói nhẹ nhàng. Đôi mắt u tối của hắn lướt qua một lượt các bang đồ Vạn Nhân Phòng.
"Nếu không thì các ngươi sẽ phải chết"
Trước lời uy hiếp đó, khuôn mặt Hỗ Gia Danh không giấu nổi sát ý.
Sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của Thanh Minh, trong đầu hắn ta chỉ hiện lên một suy nghĩ duy nhất.
Phải giết chết hắn.
Bang chủ cần dùng đến hắn nhưng suy nghĩ của Hỗ Gia Danh thì khác. Bất kỳ kẻ nào nuôi hổ con đều cho rằng bản thân có thể kiểm soát được nó.
Phải đến khi con hổ con đó trở thành một con đại hổ thực sự rồi cắm răng nanh vào gáy của bản thân thì kẻ đó mới nhận ra thực tế rằng trên thế gian này chỉ có tham vọng thôi thì chưa đủ.
Đúng. Bá Quân không phải là người thường. Nhưng tên tiểu tử kia cũng vậy. Hỗ Gia Danh vì đại cục đã quyết tâm không thể ngồi yên trước mối đe dọa này.
Ban đầu, hắn đã định tha mạng cho Thanh Minh nhưng giờ kế hoạch của hắn đã thay đổi rồi. Những kẻ khác thế nào cũng được, nhưng tên tiểu tử đó thì nhất định! Nhất định! Dù phải hy sinh như thế nào cũng nhất định phải giết hắn ngay tại đây!
Xẹt
Tàn lửa đang bùng cháy trong tẩu thuốc rơi xuống mặt đất. Cùng lúc đó, Hỗ Gia Danh hét lớn.
"Giết hắn!!! Chỉ cần giết chết được tên tiểu tử đó thôi!!!!"
Lời nói của hắn vừa dứt, những kẻ bao vây xung quanh các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt lao đến.
"Phòng thủ!"
Sau tiếng hét ngắn ngủi của Thanh Minh, các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt quây lại xung quanh vị trí của Đường Tiểu Tiểu.
Lũ huyết y nhân lao đến như thiểm điện nhanh chóng tỏa ra cang khí huyết sắc phía lưỡi tế kiếm.
'Cang khí?'
Khuôn mặt Thanh Minh nhanh chóng đông cứng lại.
Vậy nhưng ngay lúc đó.
Rầmmmm!
Một vụ nổ xuất hiện ngay trước mắt hắn ta. Lũ người huyết y nhân đang lao đến như hổ phách ngay lập tức trở thành đống bánh bao máu và văng ra phía sau.
"..."
Thanh Minh đanh định vung kiếm lên thì khựng lại di chuyển ánh mắt. Các đệ tử Hoa Sơn cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi cũng nhìn chằm chằm về phía nơi Thanh Minh hướng đến.
"Chậc chậc...Bổn Quân đã tự hỏi ngươi đang làm cái gì"
Một giọng nói quen thuộc vang lên. Một người nam nhân với phục trang quen thuộc nhưng không bao giờ có thể quen mắt thong dong bước ra từ bụi cây.
"Gia Danh à, Gia Danh. Bổn Quân đã bảo là đừng làm như vậy rồi mà. Chậc chậc chậc"
Bá Quân Trường Nhất Tiếu.
Ngay lập tức, sát khí lục quang ngập tràn trong đôi mắt của Thanh Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store