Chapter 600. Vậy lũ Cửu Phái Nhất Bang chẳng phải sẽ bị chửi nhiều hơn sao? (3)
Chapter 600. Vậy lũ Cửu Phái Nhất Bang chẳng phải sẽ bị chửi nhiều hơn sao? (3)
"Lũ khốn các ngươi!"
"Chạy đâu cho thoát!"
Đôi mắt của các môn đồ Hoa Sơn lóe sáng và đuổi theo bọn sơn tặc.
"Aaaaa! Các thiếu hiệp tha mạng!"
"Chúng ta sẽ sống thành thật hơn mà!"
Những tên sơn tặc vừa la hét vừa nối đuôi nhau bỏ chạy, nhưng tiếc rằng những kẻ truy đuổi chúng không quan tâm chuyện chúng có hoảng sợ hay không.
"Ai nói sẽ giết các ngươi hả? Còn không mau đứng lại?""Đứng lại! Thật thà thì được khoan hồng. Các ngươi mà chạy nữa thì chúng ta sẽ "tiễn" các ngươi đi thật đấy nhá?"
Trước lời đe dọa đó, bọn chúng càng chạy đến mức sùi bọt mép.
'Lũ điên đó!'
Những tên tự xưng là đạo sĩ đột nhiên xông đến Đới Tinh Sơn rồi đòi bắt hết dư đảng đáng thương đang tụ tập ở đây.
'Chúng không có lòng từ bi hả?'
Đám sơn tặc bị ăn đánh chỉ có thể nước mắt lưng tròng bỏ chạy.
Nếu con người có cái gọi là lòng nhân từ, thì cho dù có là đuổi bắt sơn tặc đi nữa chí ít cũng phải cho người khác thời gian thu thập hành trang chứ?
Vậy mà một đám người chưa phải chảy một giọt máu nào lại xông vào rồi chiếm cứ lấy sơn trại ở Đới Tinh Sơn này.
"Thật là! Bọn chúng còn dơ bẩn hơn đám ăn mày!"
"ơ kìa, cái tên kia?"
"Nói hơi quá rồi đấy nhá?"
Nghe thấy lời đó thì các môn đồ Hoa Sơn bùng lên lửa tức giận, lại tăng tốc độ và đuổi theo lũ sơn tặc.
Dù thế nào thì sơn tặc cũng vẫn chỉ là sơn tặc. Cho dù có quyết tâm như thế nào thì cũng không thoát khỏi sự truy đuổi của các môn đồ Hoa Sơn.
Bộp!
"Á á á á á á á!"
Cuối cùng, tên sơn tặc bị vỏ kiếm đánh mạnh vào đầu, gục xuống tại chỗ. Sau đó môn đồ Hoa Sơn dẫm lên lưng hắn ta rồi bắt đầu đánh đầu hắn.
"Nhà ngươi thử mở miệng chửi nữa xem, đồ khốn!"
"A! Áu, đạo trưởng! Ta sai rồi! Á á á á!"
Quách Hoài đang đánh vào đầu tên sơn tặc một cách hăng say, tặc lưỡi rồi trói tay hắn bằng sợi dây đã chuẩn bị sẵn.
"Có giỏi thì cứ cắt dây đi. Dây đứt thì nhà ngươi cũng toi mạng theo sợi dây luôn đấy."
Những tên sơn tặc chạy trốn lần lượt bị các môn đồ Hoa Sơn trói lại.
"Dù sao cũng bị bắt thì cần gì phải chạy hả. Chỉ tổ tốn sức thôi."
'Là các ngươi thì các ngươi có chạy không, lũ khốn nạn.'
Đám sơn tặc dù rất phẫn nộ nhưng lại không có thực lực để phản kháng. Lũ người này quá khác so với các Danh Môn Chính Phái mà bọn chúng từng đối phó.
Chậc, nói sai rồi. Bọn chúng thì Chính Phái chỗ nào chứ.
Mặt đám người bị bắt đều bị đánh sưng húp cả mặt mũi lên. Ngay cả lũ hắc đạo cũng không đánh người ra thành thế này.
'Này mà đạo sĩ gì cơ chứ.'
"Tên này từ nãy đến giờ sao cứ liếc mắt vậy nhỉ?"
"Làm, làm gì có ạ! Tuyệt đối không có!"
"Vậy chẳng lẽ là ta nhìn nhầm?"
"Cái, cái đó..."
Quách Hoài trợn trắng mắt. Thấy thế các môn đồ khác đứng phía sau liền ngăn hắn ta lại.
"Sư huynh à. Chúng ta không có thời gian cho mấy chuyện này đâu. Phải nhanh chóng khởi hành thôi. Chậm trễ nữa là tên khốn Thanh Minh sẽ nổi điên lên thật đấy."
Quách Hoài nhìn mặt trời đang mọc để tính toán thời gian, gật đầu và nói.
"Được rồi. Nhanh quay về thôi."
"Rõ."
Các môn đồ của Hoa Sơn, những người đã thành công trong việc khuất phục tất cả đám dư đảng sơn tặc, đang áp giải bọn chúng tiến về Đới Tinh Trại.
"Nhiều hơn chúng ta nghĩ nhỉ."
"Thì đấy?"
Trung tâm của Đới Tinh Trại, nhìn qua quy mô nơi này có vẻ lớn gấp đôi Lục Trại, những tên bị bắt đang ngồi bó gối tại đấy. Các môn đồ Hoa Sơn sau khi vứt hết vũ khí của bọn chúng thì vẫn luôn mở to mắt và không ngừng theo dõi.
Quách Hoài dẫn theo đám người đi đến trước mặt Bạch Thiên.
"Sư thúc! Bọn con bắt được tất cả bọn chúng rồi."
"Ừm."
Nhìn thấy những khuôn mặt sưng tấy của lũ sơn tặc, Bạch Thiên bèn nói với vẻ mặt đầy phức tạp.
"Ra tay hơi nặng rồi."
"Bọn chúng cứ lảm nhảm nhiều lời nên..."
'Quách Hoài à. Con là người tu đạo đấy. Người ta nhiều lời nên đánh người ta thành đầu heo?'
Đó cũng là điều mà đạo sĩ nên làm hả?
Nhìn thấy vẻ mặt đó là lẽ đương nhiên của Quách Hoài, Bạch Thiên chỉ đành thở dài ngao ngán.
"Thôi được rồi. Các con vất vả nhiều rồi. Đưa bọn chúng vào bên trong đi."
"Vâng!"
Quách Hoài kéo những tên sơn tặc vừa bị bắt lại và ném bọn chúng vào chung chỗ với đám sơn tặc còn lại.
"Không có vấn đề gì chứ?"
"Con tưởng chí ít bọn chúng cũng sẽ phản kháng lại hay gì đấy nhưng bọn chúng lại thành thật hơn con nghĩ."
"Hừm."
Với những lời đó, Bạch Thiên chậm rãi nhìn đám sơn tặc xung quanh.
"Sơn tặc cũng chỉ là đám ô hợp không hơn không kém. Rắn mất đầu rồi thì có thể thế nào nữa."
Mặt của đám sơn tặc Đới Tinh Trại đỏ bừng lên.
'Đồ vô lương tâm.'
'Tên này so với tên kia còn khốn nạn hơn!'
Làm sao mà không muốn phản kháng chứ? Nhưng chúng đã nhìn rõ ràng tình hình rồi. Chính là Hoa Sơn đã chiến đấu như thế nào ở Lục Trại
Bọn họ không chỉ đồ sát lũ Huyết Y Nhân, mà còn chém bay đầu cả Cao Hồng, sự tồn tại tối cao trong Đới Tinh Trại.
Phản kháng lại những người như vậy sẽ có tác dụng hay sao.
Nếu phản kháng thì lúc đó có thể cũng chính là ngày giỗ của bọn chúng, thế thì phản kháng kiểu gì đây?
Nhưng Bạch Thiên hay những môn đồ Hoa Sơn khác không thể nào biết được những suy nghĩ ấy.
"Nhưng tại sao lại có ít người thế này? Hay là các con quay về sớm? Nhưng nhìn vào số lượng sơn tặc bị bắt thì có vẻ như không phải vậy.."
"Dĩ nhiên là tất cả đều quay về hết rồi."
"Nếu vậy thì..."
"Tên tiểu tử Thanh Minh đó nói chỉ cần để sót một tên sơn tặc trên Đới Tinh Sơn này thôi thì hắn sẽ để cho chúng nó chạy bộ về Hoa Sơn mà không được nghỉ ngơi dù chỉ một chút. Vậy nên đám tiểu tử đó đã ra ngoài kiểm tra xem thử lũ dư đảng có bỏ chạy qua các vùng phụ cận hay không rồi."Mặt Quách Hoài thoắt cái trắng bệch.
Tên tiểu tử Thanh Minh đó chửi cũng nhiều mà đánh cũng nhiều như sao trên trời vậy, nhưng có một điểm đáng sợ đó là hắn đã nói được thì sẽ làm được.
Ưm?
Hắn lại là lên cơn điên ấy hả?
'Vậy mà không điên thì cái gì mới là điên đây.'
Bình thường đe dọa thì chỉ treo trên miệng vậy thôi, nhưng nếu là tên đó thì sẽ làm thật chứ không đùa.
"Hay là bọn con cũng đi tìm phụ?"
"Không cần. Các con cứ đợi ở đó. Các con phải lục soát sơn trại này trước đã."
"Hở? Người nói là lục soát sơn trại ấy ạ?"
Quách Hoài quay đầu nhìn sơn trại to lớn trước mặt.
Đám sơn tặc này làm quái gì mà xây dựng sơn trại to như vậy hả, đống chòi gỗ to như cung điện này phải làm sao đây.
"Tất cả chỗ này ấy ạ?"
"Không sai."
"A, nhưng mà, tại sao?"
"Nếu cứ để sơn trại y như cũ thì kiểu gì cũng sẽ xuất hiện lớp sơn tặc tiếp theo, thế nên ngay từ ban đầu phải làm cho bọn chúng ngay cả nơi để quay về cũng không có mới được.""Thanh Minh đã nói vậy sao ạ?"
"Còn ai trồng khoai đất này nữa."
Còn nói gì được nữa đây.
'Thì ra hắn muốn không để cho những hạt giống sơn tặc ở Đới Tinh Trại này nảy mầm.'
Nghĩ lại thì đây là một chuyện đúng đắn. Đã làm thì phải làm cho triệt để. Cũng chỉ là một Đới Tinh Trại mà thôi, nếu là tất cả những sơn trại khác đều như vậy thì quả thật sẽ thành một mớ hỗn độn rồi.
"Nhưng Thanh Minh đi đâu rồi ạ?"
"Không phải nó đang ở đằng kia à?"
"Đâu ạ?"
"Kia kìa."
Ánh mắt Quách Hoài hướng về nơi mà Bạch Thiên đang chỉ.
Và rồi hắn nhìn thấy đám sơn tặc đang mang một thứ gì đó qua các tòa nhà.
"Hự hự hự."
"Hây hô hây hô!"
Thanh Minh đang đứng chỉ đạo giữa những tên sơn tặc sủi bọt mép như sắp chết tới nơi.
"Cái đó để kia."
"Vâng!"
"Cái này thì để ở đó."
"Rõ, thưa đạo trưởng!"
Quách Hoài nhìn cảnh tượng đó với vẻ mặt ngơ ngác. Bây giờ thì đến lượt Huyền Linh chỉ huy sai vặt đám sơn tặc, còn Thanh Minh thì ngồi xổm một bên ăn điểm tâm.
Có nhìn bao lâu hay bao nhiêu lần đi nữa thì Quách Hoài vẫn không tài nào hiểu nổi.
"Bọn họ đang làm gì vậy ạ?"
"Đang cướp đấy."
"A?"
Trước giọng nói điềm tĩnh và ôn hòa của Bạch Thiên, Quách Hoài mở to mắt.
"..Sư thúc, hình như con vừa nghe nhầm thì phải"
Bạch Thiên biểu cảm có hơi cứng lại rồi sau đó lại thở dài.
"Bọn họ đang chuyển những thứ có giá trị trong nhà kho của Đới Tinh Trại ra. Cái tên Cao Hồng gì gì đó đúng là tàng trữ không ít bảo vật đâu."
"À.."
"Bảo sao người lại nói con phải thu thập Đới Tinh trại.."
Bạch Thiên nghiến răng kèn kẹt.
Lấy danh chấn chỉnh Cửu Phái Nhất Bang để chiếm lợi...Mà không, dĩ nhiên cái đó không phải là chuyện mà môn đồ của một danh môn chính phái nên làm, nhưng dù sao thì xem như là có lý do chính đáng.
'Đây mới là ý định thực sự thì có.'
Đới Tinh Trại là một trong những sơn trại đứng đầu của Lục Lâm Thất Thập Nhị Trại. Và đương nhiên là của cải mà bọn chúng thu giữ bấy lâu sẽ không phải là con số nhỏ.
Ngay cả khi đang trong cuộc thảo phạt mà tên tiểu tử Thanh Minh đó cũng không quên chuyện vơ vét tài sản. Đến mức này thì thật khiến người ta nổi da gà.
"Tên ác quỷ đó đúng là không có tiền thì không sống nổi sao?"
"Không phải đâu, sư thúc. Đừng có gán ghép ma quỷ với Thanh Minh chứ. Có ma quỷ nào như nó không ạ?"
"Nói cũng đúng."
Dù sao cũng là người tu đạo... Dính dáng đến ma quỷ gì đó thì đâu có được.
Mà không, cho dù không phải là đạo sĩ thì tên đó ngay cả ma quỷ cũng không bằng.
"Quả không hổ là Thanh Minh. Bọn con vậy mà không nghĩ đến chuyện đó. Nếu đã thảo phạt sơn trại thì dĩ nhiên phải tịch thu tài vật của chúng rồi."
Bạch Thiên nhìn chằm chằm vào Quách Hoài mà không nói một lời.
"Có vấn đề gì sao ạ?"
"Không có gì."
Giờ đây nhìn việc đám môn đồ vơ vét của cải của một nơi như sơn trại mà vẫn xem như là lẽ đương nhiên thì Bạch Thiên cũng chỉ thắc mắc liệu chuyện này có ổn hay không mà thôi.
Trước đống tài vật chất như núi, Huyền Linh nghiêm mặt nói."Mở ra đi."
"Vâng."
Sau khi mở ra, bên trong là vô số những bảo thạch và trang sức quý giá lấp lánh.
Và ánh mắt của Huyền Linh cũng sáng lấp lánh như đống bảo thạch vậy.
"Phư phư phư. Đồ quý như thế này mà lại xem như đồ bỏ, đúng là không biết nhìn hàng mà. Nếu là từng này thì..."
Cạch cạch cạch!
Bàn tay của Huyền Linh bắt đầu lướt nhanh trên bàn tính. Nhìn vào tốc độ gảy bàn tính nhanh đến kinh người này, cũng dễ hiểu tại sao người này lại từ bỏ võ công.
"Quả nhiên! Quả nhiên là Đới Tinh Trại! Kiến tha lâu cũng đầy tổ mà! Hahahahahaha!"
"__"
Gương mặt của những tên sơn tặc đang khiêng bao tải thoắt cái trắng bệch.
'Người này có đúng là đạo sĩ không vậy?'
'Hắn ta như thế này còn đáng sợ hơn cả trại chủ ấy.'
Tuy nhiên, cũng có những người khá hoan nghênh phản ứng đầy quyết liệt này.
"Hình như được nhiều hơn so với mong đợi đấy nhỉ?"
"Còn phải nói! Bọn chúng đúng là biết cách gom tài vật quá rồi. Đới Tinh Trại đúng là đáng nể! Chừng này khéo còn nhiều hơn số bảo vật mà một môn phái dồn được trong mấy chục năm ấy!"
Huyền Linh bật cười vì không thể kìm hãm sự phấn khích của mình.
"Ai biết sơn tặc lại có tiền như thế này. Sớm biết như vậy thì thay vì Hoa Sơn phái, ta đã đổi thành Hoa Sơn trại..."
"Ầy hây! Tai vách mạch rừng! Tai vách mạch rừng đấy!"
"Khụ. Đúng vậy. Không sai."
Huyền Linh che miệng giả vờ ho. Liền sau đó ông ta đưa tay nắm lấy đầu Thanh Minh rồi lắc điên cuồng.
"Tiểu bảo bối này! Tiểu tử như quỷ thần này! Vậy mà lại có thể tìm ra chỗ tài vật này trong cái góc xó xỉnh đó! Con như thế này bảo ta ghét con làm sao được."
"Đ, đau lắm đấy!"
"Tiểu tử này! ôi là trời!"
Huyền Linh vừa ôm chặt Thanh Minh vừa cười khoái chí.
Dù sao thì đây cũng là một con ma sặc mùi tiền.
"Hầy, giờ phải làm sao đây. Trực tiếp khiêng cả đống này về Hoa Sơn sao?"
"Hừm."
Thanh Minh mắt sáng lên khi thấy đống đồ chất chồng như núi.
"Cũng không hẳn là không được... Nhưng lộ liễu quá thì cũng không tốt lắm? Quanh đây còn có tai mắt thì phải làm sao?""Chí lý."
"Cho nên mới nói."
"Hả?"
Hai mắt của hắn sáng lên một cách rất quỷ dị.
"Cũng không phải bây giờ đang thiếu tiền, nhưng nếu biết cách xử lý hơn so với trước đây thì không phải sẽ càng tốt hơn sao."
"Hử?"
Huyền Linh nhìn Thanh Minh như muốn nói "Rốt cuộc con đang nói cái gì vậy ''
"Khì khì. Trước hết cứ xử lý chỗ này trước đã."
Huyền Linh mỉm cười đầy mãn nguyện khi nhìn thấy một Thanh Minh như vậy.
Ôi tiểu tử thần tài đáng yêu của ta.
Tiểu tử tinh ranh này.
Lần đầu tiên Huyền Linh cảm thấy đồng cảm sâu sắc đối với tương lai của Cửu Phái Nhất Bang khi phải đối đầu với tên tiểu tử này.
"Lũ khốn các ngươi!"
"Chạy đâu cho thoát!"
Đôi mắt của các môn đồ Hoa Sơn lóe sáng và đuổi theo bọn sơn tặc.
"Aaaaa! Các thiếu hiệp tha mạng!"
"Chúng ta sẽ sống thành thật hơn mà!"
Những tên sơn tặc vừa la hét vừa nối đuôi nhau bỏ chạy, nhưng tiếc rằng những kẻ truy đuổi chúng không quan tâm chuyện chúng có hoảng sợ hay không.
"Ai nói sẽ giết các ngươi hả? Còn không mau đứng lại?""Đứng lại! Thật thà thì được khoan hồng. Các ngươi mà chạy nữa thì chúng ta sẽ "tiễn" các ngươi đi thật đấy nhá?"
Trước lời đe dọa đó, bọn chúng càng chạy đến mức sùi bọt mép.
'Lũ điên đó!'
Những tên tự xưng là đạo sĩ đột nhiên xông đến Đới Tinh Sơn rồi đòi bắt hết dư đảng đáng thương đang tụ tập ở đây.
'Chúng không có lòng từ bi hả?'
Đám sơn tặc bị ăn đánh chỉ có thể nước mắt lưng tròng bỏ chạy.
Nếu con người có cái gọi là lòng nhân từ, thì cho dù có là đuổi bắt sơn tặc đi nữa chí ít cũng phải cho người khác thời gian thu thập hành trang chứ?
Vậy mà một đám người chưa phải chảy một giọt máu nào lại xông vào rồi chiếm cứ lấy sơn trại ở Đới Tinh Sơn này.
"Thật là! Bọn chúng còn dơ bẩn hơn đám ăn mày!"
"ơ kìa, cái tên kia?"
"Nói hơi quá rồi đấy nhá?"
Nghe thấy lời đó thì các môn đồ Hoa Sơn bùng lên lửa tức giận, lại tăng tốc độ và đuổi theo lũ sơn tặc.
Dù thế nào thì sơn tặc cũng vẫn chỉ là sơn tặc. Cho dù có quyết tâm như thế nào thì cũng không thoát khỏi sự truy đuổi của các môn đồ Hoa Sơn.
Bộp!
"Á á á á á á á!"
Cuối cùng, tên sơn tặc bị vỏ kiếm đánh mạnh vào đầu, gục xuống tại chỗ. Sau đó môn đồ Hoa Sơn dẫm lên lưng hắn ta rồi bắt đầu đánh đầu hắn.
"Nhà ngươi thử mở miệng chửi nữa xem, đồ khốn!"
"A! Áu, đạo trưởng! Ta sai rồi! Á á á á!"
Quách Hoài đang đánh vào đầu tên sơn tặc một cách hăng say, tặc lưỡi rồi trói tay hắn bằng sợi dây đã chuẩn bị sẵn.
"Có giỏi thì cứ cắt dây đi. Dây đứt thì nhà ngươi cũng toi mạng theo sợi dây luôn đấy."
Những tên sơn tặc chạy trốn lần lượt bị các môn đồ Hoa Sơn trói lại.
"Dù sao cũng bị bắt thì cần gì phải chạy hả. Chỉ tổ tốn sức thôi."
'Là các ngươi thì các ngươi có chạy không, lũ khốn nạn.'
Đám sơn tặc dù rất phẫn nộ nhưng lại không có thực lực để phản kháng. Lũ người này quá khác so với các Danh Môn Chính Phái mà bọn chúng từng đối phó.
Chậc, nói sai rồi. Bọn chúng thì Chính Phái chỗ nào chứ.
Mặt đám người bị bắt đều bị đánh sưng húp cả mặt mũi lên. Ngay cả lũ hắc đạo cũng không đánh người ra thành thế này.
'Này mà đạo sĩ gì cơ chứ.'
"Tên này từ nãy đến giờ sao cứ liếc mắt vậy nhỉ?"
"Làm, làm gì có ạ! Tuyệt đối không có!"
"Vậy chẳng lẽ là ta nhìn nhầm?"
"Cái, cái đó..."
Quách Hoài trợn trắng mắt. Thấy thế các môn đồ khác đứng phía sau liền ngăn hắn ta lại.
"Sư huynh à. Chúng ta không có thời gian cho mấy chuyện này đâu. Phải nhanh chóng khởi hành thôi. Chậm trễ nữa là tên khốn Thanh Minh sẽ nổi điên lên thật đấy."
Quách Hoài nhìn mặt trời đang mọc để tính toán thời gian, gật đầu và nói.
"Được rồi. Nhanh quay về thôi."
"Rõ."
Các môn đồ của Hoa Sơn, những người đã thành công trong việc khuất phục tất cả đám dư đảng sơn tặc, đang áp giải bọn chúng tiến về Đới Tinh Trại.
"Nhiều hơn chúng ta nghĩ nhỉ."
"Thì đấy?"
Trung tâm của Đới Tinh Trại, nhìn qua quy mô nơi này có vẻ lớn gấp đôi Lục Trại, những tên bị bắt đang ngồi bó gối tại đấy. Các môn đồ Hoa Sơn sau khi vứt hết vũ khí của bọn chúng thì vẫn luôn mở to mắt và không ngừng theo dõi.
Quách Hoài dẫn theo đám người đi đến trước mặt Bạch Thiên.
"Sư thúc! Bọn con bắt được tất cả bọn chúng rồi."
"Ừm."
Nhìn thấy những khuôn mặt sưng tấy của lũ sơn tặc, Bạch Thiên bèn nói với vẻ mặt đầy phức tạp.
"Ra tay hơi nặng rồi."
"Bọn chúng cứ lảm nhảm nhiều lời nên..."
'Quách Hoài à. Con là người tu đạo đấy. Người ta nhiều lời nên đánh người ta thành đầu heo?'
Đó cũng là điều mà đạo sĩ nên làm hả?
Nhìn thấy vẻ mặt đó là lẽ đương nhiên của Quách Hoài, Bạch Thiên chỉ đành thở dài ngao ngán.
"Thôi được rồi. Các con vất vả nhiều rồi. Đưa bọn chúng vào bên trong đi."
"Vâng!"
Quách Hoài kéo những tên sơn tặc vừa bị bắt lại và ném bọn chúng vào chung chỗ với đám sơn tặc còn lại.
"Không có vấn đề gì chứ?"
"Con tưởng chí ít bọn chúng cũng sẽ phản kháng lại hay gì đấy nhưng bọn chúng lại thành thật hơn con nghĩ."
"Hừm."
Với những lời đó, Bạch Thiên chậm rãi nhìn đám sơn tặc xung quanh.
"Sơn tặc cũng chỉ là đám ô hợp không hơn không kém. Rắn mất đầu rồi thì có thể thế nào nữa."
Mặt của đám sơn tặc Đới Tinh Trại đỏ bừng lên.
'Đồ vô lương tâm.'
'Tên này so với tên kia còn khốn nạn hơn!'
Làm sao mà không muốn phản kháng chứ? Nhưng chúng đã nhìn rõ ràng tình hình rồi. Chính là Hoa Sơn đã chiến đấu như thế nào ở Lục Trại
Bọn họ không chỉ đồ sát lũ Huyết Y Nhân, mà còn chém bay đầu cả Cao Hồng, sự tồn tại tối cao trong Đới Tinh Trại.
Phản kháng lại những người như vậy sẽ có tác dụng hay sao.
Nếu phản kháng thì lúc đó có thể cũng chính là ngày giỗ của bọn chúng, thế thì phản kháng kiểu gì đây?
Nhưng Bạch Thiên hay những môn đồ Hoa Sơn khác không thể nào biết được những suy nghĩ ấy.
"Nhưng tại sao lại có ít người thế này? Hay là các con quay về sớm? Nhưng nhìn vào số lượng sơn tặc bị bắt thì có vẻ như không phải vậy.."
"Dĩ nhiên là tất cả đều quay về hết rồi."
"Nếu vậy thì..."
"Tên tiểu tử Thanh Minh đó nói chỉ cần để sót một tên sơn tặc trên Đới Tinh Sơn này thôi thì hắn sẽ để cho chúng nó chạy bộ về Hoa Sơn mà không được nghỉ ngơi dù chỉ một chút. Vậy nên đám tiểu tử đó đã ra ngoài kiểm tra xem thử lũ dư đảng có bỏ chạy qua các vùng phụ cận hay không rồi."Mặt Quách Hoài thoắt cái trắng bệch.
Tên tiểu tử Thanh Minh đó chửi cũng nhiều mà đánh cũng nhiều như sao trên trời vậy, nhưng có một điểm đáng sợ đó là hắn đã nói được thì sẽ làm được.
Ưm?
Hắn lại là lên cơn điên ấy hả?
'Vậy mà không điên thì cái gì mới là điên đây.'
Bình thường đe dọa thì chỉ treo trên miệng vậy thôi, nhưng nếu là tên đó thì sẽ làm thật chứ không đùa.
"Hay là bọn con cũng đi tìm phụ?"
"Không cần. Các con cứ đợi ở đó. Các con phải lục soát sơn trại này trước đã."
"Hở? Người nói là lục soát sơn trại ấy ạ?"
Quách Hoài quay đầu nhìn sơn trại to lớn trước mặt.
Đám sơn tặc này làm quái gì mà xây dựng sơn trại to như vậy hả, đống chòi gỗ to như cung điện này phải làm sao đây.
"Tất cả chỗ này ấy ạ?"
"Không sai."
"A, nhưng mà, tại sao?"
"Nếu cứ để sơn trại y như cũ thì kiểu gì cũng sẽ xuất hiện lớp sơn tặc tiếp theo, thế nên ngay từ ban đầu phải làm cho bọn chúng ngay cả nơi để quay về cũng không có mới được.""Thanh Minh đã nói vậy sao ạ?"
"Còn ai trồng khoai đất này nữa."
Còn nói gì được nữa đây.
'Thì ra hắn muốn không để cho những hạt giống sơn tặc ở Đới Tinh Trại này nảy mầm.'
Nghĩ lại thì đây là một chuyện đúng đắn. Đã làm thì phải làm cho triệt để. Cũng chỉ là một Đới Tinh Trại mà thôi, nếu là tất cả những sơn trại khác đều như vậy thì quả thật sẽ thành một mớ hỗn độn rồi.
"Nhưng Thanh Minh đi đâu rồi ạ?"
"Không phải nó đang ở đằng kia à?"
"Đâu ạ?"
"Kia kìa."
Ánh mắt Quách Hoài hướng về nơi mà Bạch Thiên đang chỉ.
Và rồi hắn nhìn thấy đám sơn tặc đang mang một thứ gì đó qua các tòa nhà.
"Hự hự hự."
"Hây hô hây hô!"
Thanh Minh đang đứng chỉ đạo giữa những tên sơn tặc sủi bọt mép như sắp chết tới nơi.
"Cái đó để kia."
"Vâng!"
"Cái này thì để ở đó."
"Rõ, thưa đạo trưởng!"
Quách Hoài nhìn cảnh tượng đó với vẻ mặt ngơ ngác. Bây giờ thì đến lượt Huyền Linh chỉ huy sai vặt đám sơn tặc, còn Thanh Minh thì ngồi xổm một bên ăn điểm tâm.
Có nhìn bao lâu hay bao nhiêu lần đi nữa thì Quách Hoài vẫn không tài nào hiểu nổi.
"Bọn họ đang làm gì vậy ạ?"
"Đang cướp đấy."
"A?"
Trước giọng nói điềm tĩnh và ôn hòa của Bạch Thiên, Quách Hoài mở to mắt.
"..Sư thúc, hình như con vừa nghe nhầm thì phải"
Bạch Thiên biểu cảm có hơi cứng lại rồi sau đó lại thở dài.
"Bọn họ đang chuyển những thứ có giá trị trong nhà kho của Đới Tinh Trại ra. Cái tên Cao Hồng gì gì đó đúng là tàng trữ không ít bảo vật đâu."
"À.."
"Bảo sao người lại nói con phải thu thập Đới Tinh trại.."
Bạch Thiên nghiến răng kèn kẹt.
Lấy danh chấn chỉnh Cửu Phái Nhất Bang để chiếm lợi...Mà không, dĩ nhiên cái đó không phải là chuyện mà môn đồ của một danh môn chính phái nên làm, nhưng dù sao thì xem như là có lý do chính đáng.
'Đây mới là ý định thực sự thì có.'
Đới Tinh Trại là một trong những sơn trại đứng đầu của Lục Lâm Thất Thập Nhị Trại. Và đương nhiên là của cải mà bọn chúng thu giữ bấy lâu sẽ không phải là con số nhỏ.
Ngay cả khi đang trong cuộc thảo phạt mà tên tiểu tử Thanh Minh đó cũng không quên chuyện vơ vét tài sản. Đến mức này thì thật khiến người ta nổi da gà.
"Tên ác quỷ đó đúng là không có tiền thì không sống nổi sao?"
"Không phải đâu, sư thúc. Đừng có gán ghép ma quỷ với Thanh Minh chứ. Có ma quỷ nào như nó không ạ?"
"Nói cũng đúng."
Dù sao cũng là người tu đạo... Dính dáng đến ma quỷ gì đó thì đâu có được.
Mà không, cho dù không phải là đạo sĩ thì tên đó ngay cả ma quỷ cũng không bằng.
"Quả không hổ là Thanh Minh. Bọn con vậy mà không nghĩ đến chuyện đó. Nếu đã thảo phạt sơn trại thì dĩ nhiên phải tịch thu tài vật của chúng rồi."
Bạch Thiên nhìn chằm chằm vào Quách Hoài mà không nói một lời.
"Có vấn đề gì sao ạ?"
"Không có gì."
Giờ đây nhìn việc đám môn đồ vơ vét của cải của một nơi như sơn trại mà vẫn xem như là lẽ đương nhiên thì Bạch Thiên cũng chỉ thắc mắc liệu chuyện này có ổn hay không mà thôi.
Trước đống tài vật chất như núi, Huyền Linh nghiêm mặt nói."Mở ra đi."
"Vâng."
Sau khi mở ra, bên trong là vô số những bảo thạch và trang sức quý giá lấp lánh.
Và ánh mắt của Huyền Linh cũng sáng lấp lánh như đống bảo thạch vậy.
"Phư phư phư. Đồ quý như thế này mà lại xem như đồ bỏ, đúng là không biết nhìn hàng mà. Nếu là từng này thì..."
Cạch cạch cạch!
Bàn tay của Huyền Linh bắt đầu lướt nhanh trên bàn tính. Nhìn vào tốc độ gảy bàn tính nhanh đến kinh người này, cũng dễ hiểu tại sao người này lại từ bỏ võ công.
"Quả nhiên! Quả nhiên là Đới Tinh Trại! Kiến tha lâu cũng đầy tổ mà! Hahahahahaha!"
"__"
Gương mặt của những tên sơn tặc đang khiêng bao tải thoắt cái trắng bệch.
'Người này có đúng là đạo sĩ không vậy?'
'Hắn ta như thế này còn đáng sợ hơn cả trại chủ ấy.'
Tuy nhiên, cũng có những người khá hoan nghênh phản ứng đầy quyết liệt này.
"Hình như được nhiều hơn so với mong đợi đấy nhỉ?"
"Còn phải nói! Bọn chúng đúng là biết cách gom tài vật quá rồi. Đới Tinh Trại đúng là đáng nể! Chừng này khéo còn nhiều hơn số bảo vật mà một môn phái dồn được trong mấy chục năm ấy!"
Huyền Linh bật cười vì không thể kìm hãm sự phấn khích của mình.
"Ai biết sơn tặc lại có tiền như thế này. Sớm biết như vậy thì thay vì Hoa Sơn phái, ta đã đổi thành Hoa Sơn trại..."
"Ầy hây! Tai vách mạch rừng! Tai vách mạch rừng đấy!"
"Khụ. Đúng vậy. Không sai."
Huyền Linh che miệng giả vờ ho. Liền sau đó ông ta đưa tay nắm lấy đầu Thanh Minh rồi lắc điên cuồng.
"Tiểu bảo bối này! Tiểu tử như quỷ thần này! Vậy mà lại có thể tìm ra chỗ tài vật này trong cái góc xó xỉnh đó! Con như thế này bảo ta ghét con làm sao được."
"Đ, đau lắm đấy!"
"Tiểu tử này! ôi là trời!"
Huyền Linh vừa ôm chặt Thanh Minh vừa cười khoái chí.
Dù sao thì đây cũng là một con ma sặc mùi tiền.
"Hầy, giờ phải làm sao đây. Trực tiếp khiêng cả đống này về Hoa Sơn sao?"
"Hừm."
Thanh Minh mắt sáng lên khi thấy đống đồ chất chồng như núi.
"Cũng không hẳn là không được... Nhưng lộ liễu quá thì cũng không tốt lắm? Quanh đây còn có tai mắt thì phải làm sao?""Chí lý."
"Cho nên mới nói."
"Hả?"
Hai mắt của hắn sáng lên một cách rất quỷ dị.
"Cũng không phải bây giờ đang thiếu tiền, nhưng nếu biết cách xử lý hơn so với trước đây thì không phải sẽ càng tốt hơn sao."
"Hử?"
Huyền Linh nhìn Thanh Minh như muốn nói "Rốt cuộc con đang nói cái gì vậy ''
"Khì khì. Trước hết cứ xử lý chỗ này trước đã."
Huyền Linh mỉm cười đầy mãn nguyện khi nhìn thấy một Thanh Minh như vậy.
Ôi tiểu tử thần tài đáng yêu của ta.
Tiểu tử tinh ranh này.
Lần đầu tiên Huyền Linh cảm thấy đồng cảm sâu sắc đối với tương lai của Cửu Phái Nhất Bang khi phải đối đầu với tên tiểu tử này.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store