Chapter 594. Có được thì ắt có mất. (3)
Chapter 594. Có được thì ắt có mất. (3)
Võ giả quả thật là những con người kỳ lạ.
Trong trận chiến giữa các cao thủ, bất chấp việc kẻ thù trước mặt đang hung háng nhắm vào cổ thế nhưng họ vẫn không mất đi ý chí, tinh thần.
Ý chí của họ nghiêng về việc thắng thua chứ không phải kẻ thù trước mắt.
Môn đồ Hoa Sơn và lũ Huyết Y Nhân cũng vậy.
Thế nhưng lũ Huyết Y Nhân là bên nhận ra sự thay đổi trước tiên.
'Gì vậy chứ?'
'Lũ người này?'
Keng!
Cạch!
Tế Kiếm bị hất váng ra. Chuyện này cũng thường thấy trong suốt trận chiến, nhưng có gì đó đã thay đổi.
Những kẻ trực tiếp vung kiếm mới nhận ra, cảm giác kiếm của đối phương chắc chắn đã thay đổi so với trước.
'Rốt cuộc là cái gì đã thay đổi chứ...?'
Các môn đồ Hoa Sơn chỉ mới đây thôi giống hệt như con mãnh thú đang nổi xung. Không, chính xác là họ giống con linh miêu đang liều mạng mới đúng.
Thế nhưng thứ kiếm pháp vụng về, thô ráp đó bắt đầu chậm dần. Nó không phải chậm đi mà là càng vững chắc hơn.
'Trong trận chiến mà chúng có thể làm được chuyện này ư?'
Kiếm pháp là thứ lúc nào cũng thay đổi. Võ công cũng không giậm chân tại chỗ, nó sẽ luôn biến hóa.
Thế nhưng từ giây phút bước vào trận chiến cho đến giờ, chỉ trong thời gian ngắn như thế mà tính chất của kiếm pháp đã thay đổi ư?
Chuyện này quả là không thể tin được.
Keng!
Huyết Y Nhân nghiến răng đâm kiếm nhanh hơn. Thế nhưng nếu như lúc trước, các môn đồ Hoa Sơn chỉ chú trọng vào tốc độ và vung kiếm bừa bãi thì hiện tại họ bắt đầu với đòn đánh gãy gọn hơn
Đúng vậy. Điều này giống với kiếm của Thanh Minh đang đối phó Cao Hồng phía trước.
'Bọn khốn này!'
Đương nhiên không thể so sánh ngang bằng được. Kiếm chiêu của hắn ở một cảnh giới hoàn toàn khác biệt.
Thế nhưng dù là nông sâu thế nào, thì kiếm pháp của họ rõ ràng đang trở nên giống kiếm pháp của Thanh Minh.
'Chúng đang giúp nhau rèn luyện nhau trước mặt bọn ta sao?'
Gương mặt lũ Huyết Y Nhân dần méo mó.
Có phải vậy không?
Dù ở trong tình huống này, họ vẫn đang học theo thanh kiếm đó. Nhìn thấy thứ đúng đắn hơn liền thay đổi bản chất của chính mình cứ như họ không hề có chút gì gọi là coi trọng bản thân cả.
'Bọn ngươi rốt cuộc là thứ gì vậy!'
Lũ Huyết Y Nhân bất giác nổi gai ốc.
Võ công là thứ phải tích lũy cả đời.
Mặc dù là lũ nhãi ranh nhưng xương của bọn họ sẽ bị gãy trong vài năm thông qua quá trình tích lũy võ công và khổ luyện.
Võ giả sống là dựa vào nền tảng tích lũy điều đó. Đi chệch hướng và thay đổi nền tảng đó là việc đáng sợ đối với tông sư gây dựng võ công.
Nhưng chuyện đó lại dễ vậy ư?
'Không hề dễ như thế.'
Đây là sự tin tưởng gần như mù quáng. Nó xuất phát từ niềm tin rằng phương hướng này không bao giờ sai, và sự thay đổi này sẽ có lợi cho bản thân họ.
Kẻ phía trước tin rằng người đang chiến đấu phía sau đang tiếp thu kiếm chiêu của bản thân, còn người học theo cũng không chút ngần ngại mà tiếp nhận và phát triển sự chỉ dạy đó trong lúc chiến đấu.
Trên thiên hạ này còn môn phái nào có thể làm chuyện điên rồ đến vậy chứ?
Keng!
Dù có vung kiếm thế nào cũng vô dụng.
Mới đây thôi, chúng có thể xuyên qua lớp phòng thủ mà tấn công vào cơ thể các môn đồ Hoa Sơn, nhưng hiện giờ chúng không thể làm gì cả.
Giống như lúc Thanh Minh chặn đao của Cao Hồng, các môn đồ Hoa Sơn cũng đang chặn kiếm của bọn Huyết Y Nhân vô cùng vững chắc và hoàn hảo.
Và rồi.
Xoẹt!
Trong khoảnh khắc, thanh kiếm vươn ra chém ngang hông tên Huyết Y Nhân vẫn còn đang bàng hoàng.
"Khực!"
Cảm giác kiếm đã nhanh hơn nhiều.
Thế nhựng bọn Huyết Y Nhân đã nhận ra một điều. Đây không phải là do kiếm của họ nhanh hơn.
Mà chính là phòng thủ hoàn hảo tạo nên lối tấn công hoàn hảo.
Phòng thủ tốt thì những người khác có thể chờ đợi cơ hội tấn công tốt hơn.
Trong lúc chiến đấu, chúng nhận ra võ công của đối thủ đã tăng lên gấp hai lần!
"Lũ điên này!"
Chúng đột nhiên hét tọáng lên và đâm thẳng thanh kiếm. Nhưng phản ứng lại không giống như trước.
Các môn đồ Hoa Sơn nhẹ nhàng hất kiếm ra và nhìn thẳng vào chúng với ánh mắt không chút dao động.
Ánh mắt đó từ từ đè nặng lên lũ Huyết Y Nhân.
Đôi mắt không hề có chút nghi ngờ. Đó là ánh mắt mà chỉ những người đã xác định được hướng đi và không bị lung lay mới có được.
Kiếm của lũ Huyết Y Nhân dần mất đi sức mạnh và nặng nề hơn.
'Thấp hơn nữa.'
'Phải giữ trọng tâm.'
'Không được bị mất tỉnh táo bởi tốc độ và sự hào nhoáng.'
Sao lại quên đi chứ?
Kiếm đạo phải có trọng tâm mới có giá trị. Khi vung ra cho dù có hào nhoáng thì khi cố thủ cũng phải có sức nặng.
Được tung hô vì chiến thắng, mải mê phát triển mà tạm thời đã quên mất ý nghĩa ban đầu của kiếm pháp Hoa Sơn.
So với ngàn lời nói, một thanh kiếm đã truyền thụ cho họ nhiều thứ hơn. Các môn đồ Hoa Sơn liếc mắt nhìn sang thanh kiếm của Thanh Minh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Uỳnh!
Chấn cước của Bạch Thiên làm rung chuyển cả mặt đất.
Thanh Mai Hoa Kiếm đỡ lấy Tế Kiếm đang lao tới, thoáng chốc, khí thế thay đổi và lũ Huyết Y Nhân bị bao phủ bởi vô số hoa mai tỏa ra.
"Aaa!"
Phòng ngự kiên cố, tấn công sắc bén.
'Thứ này!'
Thứ gì đó tuy vô hình nhưng lại hữu hình, đang lưu lại trên đầu ngón tay chúng.
Mỗi khi muốn tiến về phía trước thì phải ngẫm lại những điều cơ bản. Một chuyện đơn giản mà ai cũng biết. Thế nhưng không phải ai cũng có thể làm được điều đơn giản này, đó cũng chính là một đặc điểm của võ công.
'Định dạy dỗ ai vậy chứ!'
Cảm giác hổ thẹn ùa đến.
Bản thân hắn cũng đang trong quá trình tu luyện, rèn dũa, nhưng hắn đã khinh thường các môn đồ khác với lý do hắn đi trước họ một chút. Hắn nghĩ là bản thân có thể truyền thụ nhiều thứ mà hắn đã nhận được.
Thế nhưng lúc này, Bạch Thiên một lần nữa nhận ra. Việc ưu tiên hơn hết là phải nỗ lực hết sức mình. Không thể lạc lối dù với bất cứ lý do nào.
Phập!
Thanh kiếm của hắn đâm xuyên tim một tên Huyết Y Nhân.
Dẫn dắt mọi người không phải bằng miệng mà là trình độ. Dạy dỗ đôi khi không phải bằng lời nói mà là kiếm.
Thanh Minh hiện giờ đang cho họ thấy điều đó.
Không biết các Ngũ Kiếm khác có cảm nhận giống như Bạch Thiên hay không, nhưng đường kiếm mà họ vung ra đã cẩn trọng hơn.
'Bây giờ...!'
Bạch Thiên lao về hướng lũ Huyết Y Nhân đang không giấu nổi sự bàng hoàng.
"Các ngươi không phải đối thủ của bọn ta!"
Những môn đồ Hoa Sơn mang sự cương quyết và thận trọng đã dùng kiếm đáp lại giọng nói đó.
Ầm!
Giữa cơn cuồng phong dữ dội do đạo khí tạo ra, hình ảnh Thanh Minh không thể trầm tĩnh hơn.
Nói cho cùng thì kiếm vẫn là kiếm. Đều là thứ dùng để vung, chém và lấy mạng kẻ khác.
Rầm!
Thanh kiếm lao thẳng ra nhẹ nhàng đỡ lấy thanh đao đang giáng xuống như sấm sét.
Keng!
Liền sau đó, âm thanh sắc bén cùng thanh đao bật ra với tốc độ khủng khiếp.
Ngay lập tức, nó lại lao thẳng về phía hông của Thanh Minh rồi lại bị chém lệch xuống. Và dù hắn nhanh chóng đâm xuyên qua lần nữa, nhưng vẫn chạm vào thanh kiếm đang di chuyển như thiểm điện rồi bị hất văng ra.
Thanh Minh đã chặn tất cả đòn tất công hướng tới mà không hề có một động tác thừa nào.
"Khư..."
Mồ hôi đổ như mưa trên người Cao Hồng. Cơn đau ở hạ vị giống như đại châm đâm vào, tim hắn như muốn vỡ ra.
Cứ tấn công liên tục trong trạng thái đẩy nội công lên mức cực hạn đã làm tiêu hao sức lực của hắn.
Dù vậy hắn cũng không thể dừng lại.
Khoảnh khắc hắn ngưng đao cũng chính là lúc hắn thất bại. Hắn đã tiêu hao toàn bộ thể lực và nội lực, vậy nên hắn không thể giáng đòn liên kích lần hai.
Vì thế bất luận thế nào hắn cũng phải giành chiến thắng bằng đòn liên kích này.
Hắn dần kiệt sức, mạch máu không thể chịu được áp lực tim đập nhanh gấp hai lần bình thường mà vỡ ra.
Máu mũi chảy ròng ròng, nhưng trước khi chảy xuống đất, phong áp và nhiệt độ của đao khí đã làm nó bốc hơi mất.
'Chết tiệt. Hãy chết đi!'
Thế nhưng dù hắn có cố đến mấy thì người đối diện hắn vẫn đứng yên tại chỗ.
Toàn thân Cao Hồng nổi gai ốc.
Đó là nỗi kinh sợ, khiếp đảm vô cùng.
'Tại sao!'
Cơ bắp hắn bắn đầu rách toạc ra.
'Sao hắn vẫn chưa gục ngã!'
Đầu gối hắn mất sức, hơi khuỵu xuống và sức mạnh trên thanh đao cũng không còn.
"Tại sao!!!"
Cao Hồng dồn hết sức lực cuối cùng vào thanh đao, tấn công một đòn toàn lực cuối cùng.
Nhất kích đó hoàn hảo đến mức hắn tự hỏi có phải đây là nhất kích hoàn hảo nhất trong đời hắn không.
Tinh thần, nhục thể và nội lực của hắn hòa làm một. Sau giây phút tĩnh lặng, Đao Cang giống như vũ bão tụ lại trên đao của hắn.
"Haaaa!"
Đòn đánh cuối cùng giáng xuống với khí thế khủng khiếp như muốn bổ Thanh Minh làm đôi.
Và rồi khoảnh khắc đó.
Khí tức của Thanh Minh đã thay đổi khi nhận đòn tấn công đó từ Cao Hồng.
Ha!
Sát khí bạo phát. Thanh Minh nở một nụ cười quái dị bước về phía Cao Hồng.
Ầm!
Ám Hương Mai Hoa Kiếm phát ra tiếng Kiếm Minh rền vang như đáp lại ý chí của hắn, hàng chục, hàng trăm đó hoa mai đỏ thẫm bắt đầu nở rộ.
'Cái gì?'
Thanh đao với khí thế vô cùng khủng khiếp đang rơi vào cánh rừng hoa mai.
Cánh hoa chạm vào đao rồi vỡ nát, thoạt đầu, có vẻ như Mai Hoa Kiếm Khí lã lướt và đẹp đẽ đó không thể nào ngăn chặn Đao Cang của Cao Hồng.
Thế nhưng.
Những đóa hoa mai mới tiếp tục xuất hiện thay chỗ những cánh hoa đã tan biến.
Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp Mai
Hoa Tiềm Tiềm
Cho dù Đao Cang của Cao Hồng có mạnh đến đâu cũng không thể nghiền nát được hàng trăm, hàng ngàn đó hoa mai đang nở rộ kia.
Đao Cang cứng hơn thép từ từ bị bào mòn đi, nhanh chóng mất đi khí thế, và rồi hoa mai nở rộ bao phủ lấy hắn.
Vù!
Cuối cùng một dòng hoa mai tuôn trào cuộn vào Yển Nguyệt Đao của Cao Hồng.
Ầm!
Một mẩu thanh đao bay lên không trung.
Vụt!
Hoa mai rơi lả tả, Thanh Minh hiện ra giữa rừng hoa mai. Với đôi mắt sắc lạnh, hắn hướng về phía trái tim Cao Hồng.
Phập!
m thanh kinh hoàng vang lên.
Cao Hồng nhìn xuống ngực bản thân. Nơi trái tim đang đập, thanh kiếm trắng toát đâm vào tận sâu bên trong.
"Khụ!"
Thịch.
Cơ thể hắn chao đảo.
Mỗi bước hắn di chuyển, lưỡi kiếm lại rút ra một chút và máu đỏ không ngừng tuôn ra.
"Sao...sao có thể..."
Máu từ miệng hắn bắt đầu chảy ra. Khi Cao Hồng mở miệng định nói điều gì đó, dòng máu đỏ thẫm nhỏ xuống từng giọt.
"Lý, lý nào lại... Ngươi... rõ ràng.... ở Hoa Sơn đó... không ai thắng nổi....
Cao Hông không thể tiếp tục nói được nữa.
Miệng hắn cứ há ra, nhưng không nói được thêm gì nữa.
Thanh Minh đứng ỵên không không nói lời nào rồi tiến lại gần hắn. Giọng Cao Hồng yếu ớt như sắp tắt thở đến nơi.
Phập.
Roẹt.
Liền sau đó, đầu Cao Hồng bị chém phăng bay lên không trung. Cơ thể mất đầu lảo đảo ngã phịch xuống mặt đất giống như cổ thụ mục nát đổ ngã.
Rầm!
Thanh Minh nhìn Cao Hồng với đôi măt vô tình và khẽ cất tiếng.
"Với những kẻ không biết nỗ lực tu luyện, tài năng cũng là đồ bỏ đi thôi."
Đã nhận được sự giáo huấn đó bằng cả mạng sống, có lẽ với ngươi cũng không tính là lỗ đâu nhỉ.
Võ giả quả thật là những con người kỳ lạ.
Trong trận chiến giữa các cao thủ, bất chấp việc kẻ thù trước mặt đang hung háng nhắm vào cổ thế nhưng họ vẫn không mất đi ý chí, tinh thần.
Ý chí của họ nghiêng về việc thắng thua chứ không phải kẻ thù trước mắt.
Môn đồ Hoa Sơn và lũ Huyết Y Nhân cũng vậy.
Thế nhưng lũ Huyết Y Nhân là bên nhận ra sự thay đổi trước tiên.
'Gì vậy chứ?'
'Lũ người này?'
Keng!
Cạch!
Tế Kiếm bị hất váng ra. Chuyện này cũng thường thấy trong suốt trận chiến, nhưng có gì đó đã thay đổi.
Những kẻ trực tiếp vung kiếm mới nhận ra, cảm giác kiếm của đối phương chắc chắn đã thay đổi so với trước.
'Rốt cuộc là cái gì đã thay đổi chứ...?'
Các môn đồ Hoa Sơn chỉ mới đây thôi giống hệt như con mãnh thú đang nổi xung. Không, chính xác là họ giống con linh miêu đang liều mạng mới đúng.
Thế nhưng thứ kiếm pháp vụng về, thô ráp đó bắt đầu chậm dần. Nó không phải chậm đi mà là càng vững chắc hơn.
'Trong trận chiến mà chúng có thể làm được chuyện này ư?'
Kiếm pháp là thứ lúc nào cũng thay đổi. Võ công cũng không giậm chân tại chỗ, nó sẽ luôn biến hóa.
Thế nhưng từ giây phút bước vào trận chiến cho đến giờ, chỉ trong thời gian ngắn như thế mà tính chất của kiếm pháp đã thay đổi ư?
Chuyện này quả là không thể tin được.
Keng!
Huyết Y Nhân nghiến răng đâm kiếm nhanh hơn. Thế nhưng nếu như lúc trước, các môn đồ Hoa Sơn chỉ chú trọng vào tốc độ và vung kiếm bừa bãi thì hiện tại họ bắt đầu với đòn đánh gãy gọn hơn
Đúng vậy. Điều này giống với kiếm của Thanh Minh đang đối phó Cao Hồng phía trước.
'Bọn khốn này!'
Đương nhiên không thể so sánh ngang bằng được. Kiếm chiêu của hắn ở một cảnh giới hoàn toàn khác biệt.
Thế nhưng dù là nông sâu thế nào, thì kiếm pháp của họ rõ ràng đang trở nên giống kiếm pháp của Thanh Minh.
'Chúng đang giúp nhau rèn luyện nhau trước mặt bọn ta sao?'
Gương mặt lũ Huyết Y Nhân dần méo mó.
Có phải vậy không?
Dù ở trong tình huống này, họ vẫn đang học theo thanh kiếm đó. Nhìn thấy thứ đúng đắn hơn liền thay đổi bản chất của chính mình cứ như họ không hề có chút gì gọi là coi trọng bản thân cả.
'Bọn ngươi rốt cuộc là thứ gì vậy!'
Lũ Huyết Y Nhân bất giác nổi gai ốc.
Võ công là thứ phải tích lũy cả đời.
Mặc dù là lũ nhãi ranh nhưng xương của bọn họ sẽ bị gãy trong vài năm thông qua quá trình tích lũy võ công và khổ luyện.
Võ giả sống là dựa vào nền tảng tích lũy điều đó. Đi chệch hướng và thay đổi nền tảng đó là việc đáng sợ đối với tông sư gây dựng võ công.
Nhưng chuyện đó lại dễ vậy ư?
'Không hề dễ như thế.'
Đây là sự tin tưởng gần như mù quáng. Nó xuất phát từ niềm tin rằng phương hướng này không bao giờ sai, và sự thay đổi này sẽ có lợi cho bản thân họ.
Kẻ phía trước tin rằng người đang chiến đấu phía sau đang tiếp thu kiếm chiêu của bản thân, còn người học theo cũng không chút ngần ngại mà tiếp nhận và phát triển sự chỉ dạy đó trong lúc chiến đấu.
Trên thiên hạ này còn môn phái nào có thể làm chuyện điên rồ đến vậy chứ?
Keng!
Dù có vung kiếm thế nào cũng vô dụng.
Mới đây thôi, chúng có thể xuyên qua lớp phòng thủ mà tấn công vào cơ thể các môn đồ Hoa Sơn, nhưng hiện giờ chúng không thể làm gì cả.
Giống như lúc Thanh Minh chặn đao của Cao Hồng, các môn đồ Hoa Sơn cũng đang chặn kiếm của bọn Huyết Y Nhân vô cùng vững chắc và hoàn hảo.
Và rồi.
Xoẹt!
Trong khoảnh khắc, thanh kiếm vươn ra chém ngang hông tên Huyết Y Nhân vẫn còn đang bàng hoàng.
"Khực!"
Cảm giác kiếm đã nhanh hơn nhiều.
Thế nhựng bọn Huyết Y Nhân đã nhận ra một điều. Đây không phải là do kiếm của họ nhanh hơn.
Mà chính là phòng thủ hoàn hảo tạo nên lối tấn công hoàn hảo.
Phòng thủ tốt thì những người khác có thể chờ đợi cơ hội tấn công tốt hơn.
Trong lúc chiến đấu, chúng nhận ra võ công của đối thủ đã tăng lên gấp hai lần!
"Lũ điên này!"
Chúng đột nhiên hét tọáng lên và đâm thẳng thanh kiếm. Nhưng phản ứng lại không giống như trước.
Các môn đồ Hoa Sơn nhẹ nhàng hất kiếm ra và nhìn thẳng vào chúng với ánh mắt không chút dao động.
Ánh mắt đó từ từ đè nặng lên lũ Huyết Y Nhân.
Đôi mắt không hề có chút nghi ngờ. Đó là ánh mắt mà chỉ những người đã xác định được hướng đi và không bị lung lay mới có được.
Kiếm của lũ Huyết Y Nhân dần mất đi sức mạnh và nặng nề hơn.
'Thấp hơn nữa.'
'Phải giữ trọng tâm.'
'Không được bị mất tỉnh táo bởi tốc độ và sự hào nhoáng.'
Sao lại quên đi chứ?
Kiếm đạo phải có trọng tâm mới có giá trị. Khi vung ra cho dù có hào nhoáng thì khi cố thủ cũng phải có sức nặng.
Được tung hô vì chiến thắng, mải mê phát triển mà tạm thời đã quên mất ý nghĩa ban đầu của kiếm pháp Hoa Sơn.
So với ngàn lời nói, một thanh kiếm đã truyền thụ cho họ nhiều thứ hơn. Các môn đồ Hoa Sơn liếc mắt nhìn sang thanh kiếm của Thanh Minh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Uỳnh!
Chấn cước của Bạch Thiên làm rung chuyển cả mặt đất.
Thanh Mai Hoa Kiếm đỡ lấy Tế Kiếm đang lao tới, thoáng chốc, khí thế thay đổi và lũ Huyết Y Nhân bị bao phủ bởi vô số hoa mai tỏa ra.
"Aaa!"
Phòng ngự kiên cố, tấn công sắc bén.
'Thứ này!'
Thứ gì đó tuy vô hình nhưng lại hữu hình, đang lưu lại trên đầu ngón tay chúng.
Mỗi khi muốn tiến về phía trước thì phải ngẫm lại những điều cơ bản. Một chuyện đơn giản mà ai cũng biết. Thế nhưng không phải ai cũng có thể làm được điều đơn giản này, đó cũng chính là một đặc điểm của võ công.
'Định dạy dỗ ai vậy chứ!'
Cảm giác hổ thẹn ùa đến.
Bản thân hắn cũng đang trong quá trình tu luyện, rèn dũa, nhưng hắn đã khinh thường các môn đồ khác với lý do hắn đi trước họ một chút. Hắn nghĩ là bản thân có thể truyền thụ nhiều thứ mà hắn đã nhận được.
Thế nhưng lúc này, Bạch Thiên một lần nữa nhận ra. Việc ưu tiên hơn hết là phải nỗ lực hết sức mình. Không thể lạc lối dù với bất cứ lý do nào.
Phập!
Thanh kiếm của hắn đâm xuyên tim một tên Huyết Y Nhân.
Dẫn dắt mọi người không phải bằng miệng mà là trình độ. Dạy dỗ đôi khi không phải bằng lời nói mà là kiếm.
Thanh Minh hiện giờ đang cho họ thấy điều đó.
Không biết các Ngũ Kiếm khác có cảm nhận giống như Bạch Thiên hay không, nhưng đường kiếm mà họ vung ra đã cẩn trọng hơn.
'Bây giờ...!'
Bạch Thiên lao về hướng lũ Huyết Y Nhân đang không giấu nổi sự bàng hoàng.
"Các ngươi không phải đối thủ của bọn ta!"
Những môn đồ Hoa Sơn mang sự cương quyết và thận trọng đã dùng kiếm đáp lại giọng nói đó.
Ầm!
Giữa cơn cuồng phong dữ dội do đạo khí tạo ra, hình ảnh Thanh Minh không thể trầm tĩnh hơn.
Nói cho cùng thì kiếm vẫn là kiếm. Đều là thứ dùng để vung, chém và lấy mạng kẻ khác.
Rầm!
Thanh kiếm lao thẳng ra nhẹ nhàng đỡ lấy thanh đao đang giáng xuống như sấm sét.
Keng!
Liền sau đó, âm thanh sắc bén cùng thanh đao bật ra với tốc độ khủng khiếp.
Ngay lập tức, nó lại lao thẳng về phía hông của Thanh Minh rồi lại bị chém lệch xuống. Và dù hắn nhanh chóng đâm xuyên qua lần nữa, nhưng vẫn chạm vào thanh kiếm đang di chuyển như thiểm điện rồi bị hất văng ra.
Thanh Minh đã chặn tất cả đòn tất công hướng tới mà không hề có một động tác thừa nào.
"Khư..."
Mồ hôi đổ như mưa trên người Cao Hồng. Cơn đau ở hạ vị giống như đại châm đâm vào, tim hắn như muốn vỡ ra.
Cứ tấn công liên tục trong trạng thái đẩy nội công lên mức cực hạn đã làm tiêu hao sức lực của hắn.
Dù vậy hắn cũng không thể dừng lại.
Khoảnh khắc hắn ngưng đao cũng chính là lúc hắn thất bại. Hắn đã tiêu hao toàn bộ thể lực và nội lực, vậy nên hắn không thể giáng đòn liên kích lần hai.
Vì thế bất luận thế nào hắn cũng phải giành chiến thắng bằng đòn liên kích này.
Hắn dần kiệt sức, mạch máu không thể chịu được áp lực tim đập nhanh gấp hai lần bình thường mà vỡ ra.
Máu mũi chảy ròng ròng, nhưng trước khi chảy xuống đất, phong áp và nhiệt độ của đao khí đã làm nó bốc hơi mất.
'Chết tiệt. Hãy chết đi!'
Thế nhưng dù hắn có cố đến mấy thì người đối diện hắn vẫn đứng yên tại chỗ.
Toàn thân Cao Hồng nổi gai ốc.
Đó là nỗi kinh sợ, khiếp đảm vô cùng.
'Tại sao!'
Cơ bắp hắn bắn đầu rách toạc ra.
'Sao hắn vẫn chưa gục ngã!'
Đầu gối hắn mất sức, hơi khuỵu xuống và sức mạnh trên thanh đao cũng không còn.
"Tại sao!!!"
Cao Hồng dồn hết sức lực cuối cùng vào thanh đao, tấn công một đòn toàn lực cuối cùng.
Nhất kích đó hoàn hảo đến mức hắn tự hỏi có phải đây là nhất kích hoàn hảo nhất trong đời hắn không.
Tinh thần, nhục thể và nội lực của hắn hòa làm một. Sau giây phút tĩnh lặng, Đao Cang giống như vũ bão tụ lại trên đao của hắn.
"Haaaa!"
Đòn đánh cuối cùng giáng xuống với khí thế khủng khiếp như muốn bổ Thanh Minh làm đôi.
Và rồi khoảnh khắc đó.
Khí tức của Thanh Minh đã thay đổi khi nhận đòn tấn công đó từ Cao Hồng.
Ha!
Sát khí bạo phát. Thanh Minh nở một nụ cười quái dị bước về phía Cao Hồng.
Ầm!
Ám Hương Mai Hoa Kiếm phát ra tiếng Kiếm Minh rền vang như đáp lại ý chí của hắn, hàng chục, hàng trăm đó hoa mai đỏ thẫm bắt đầu nở rộ.
'Cái gì?'
Thanh đao với khí thế vô cùng khủng khiếp đang rơi vào cánh rừng hoa mai.
Cánh hoa chạm vào đao rồi vỡ nát, thoạt đầu, có vẻ như Mai Hoa Kiếm Khí lã lướt và đẹp đẽ đó không thể nào ngăn chặn Đao Cang của Cao Hồng.
Thế nhưng.
Những đóa hoa mai mới tiếp tục xuất hiện thay chỗ những cánh hoa đã tan biến.
Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp Mai
Hoa Tiềm Tiềm
Cho dù Đao Cang của Cao Hồng có mạnh đến đâu cũng không thể nghiền nát được hàng trăm, hàng ngàn đó hoa mai đang nở rộ kia.
Đao Cang cứng hơn thép từ từ bị bào mòn đi, nhanh chóng mất đi khí thế, và rồi hoa mai nở rộ bao phủ lấy hắn.
Vù!
Cuối cùng một dòng hoa mai tuôn trào cuộn vào Yển Nguyệt Đao của Cao Hồng.
Ầm!
Một mẩu thanh đao bay lên không trung.
Vụt!
Hoa mai rơi lả tả, Thanh Minh hiện ra giữa rừng hoa mai. Với đôi mắt sắc lạnh, hắn hướng về phía trái tim Cao Hồng.
Phập!
m thanh kinh hoàng vang lên.
Cao Hồng nhìn xuống ngực bản thân. Nơi trái tim đang đập, thanh kiếm trắng toát đâm vào tận sâu bên trong.
"Khụ!"
Thịch.
Cơ thể hắn chao đảo.
Mỗi bước hắn di chuyển, lưỡi kiếm lại rút ra một chút và máu đỏ không ngừng tuôn ra.
"Sao...sao có thể..."
Máu từ miệng hắn bắt đầu chảy ra. Khi Cao Hồng mở miệng định nói điều gì đó, dòng máu đỏ thẫm nhỏ xuống từng giọt.
"Lý, lý nào lại... Ngươi... rõ ràng.... ở Hoa Sơn đó... không ai thắng nổi....
Cao Hông không thể tiếp tục nói được nữa.
Miệng hắn cứ há ra, nhưng không nói được thêm gì nữa.
Thanh Minh đứng ỵên không không nói lời nào rồi tiến lại gần hắn. Giọng Cao Hồng yếu ớt như sắp tắt thở đến nơi.
Phập.
Roẹt.
Liền sau đó, đầu Cao Hồng bị chém phăng bay lên không trung. Cơ thể mất đầu lảo đảo ngã phịch xuống mặt đất giống như cổ thụ mục nát đổ ngã.
Rầm!
Thanh Minh nhìn Cao Hồng với đôi măt vô tình và khẽ cất tiếng.
"Với những kẻ không biết nỗ lực tu luyện, tài năng cũng là đồ bỏ đi thôi."
Đã nhận được sự giáo huấn đó bằng cả mạng sống, có lẽ với ngươi cũng không tính là lỗ đâu nhỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store