Hoa Huong Duong Ngay Gio
Một buổi chiều muộn, ánh hoàng hôn trải dài trên con đường Đăng và Vân thường đi dạo. Những chiếc lá khô rơi rải rác trên lối đi, khung cảnh nhuốm một màu trầm buồn. Đăng và Vân im lặng đi cạnh nhau. Hôm nay, Vân trông khác lạ. Cô không cười, ánh mắt nhìn xa xăm, như đang cố giấu một nỗi niềm nào đó.Đăng nhìn cô, khẽ hỏi:
Đăng: "Vân, em có chuyện gì à? Nhìn em không ổn chút nào."
Vân lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ:
Vân: "Không có gì đâu anh. Chỉ là em thấy hơi mệt thôi."Nhưng Đăng không tin. Anh biết Vân hay giấu nỗi buồn trong lòng, luôn tỏ ra mình ổn trước mặt người khác. Họ tiếp tục đi, rồi dừng lại bên băng ghế đá cũ kỹ trong công viên. Gió thổi nhẹ, mang theo cái lạnh của buổi chiều tà.Đăng (ngồi xuống, giọng dịu dàng):
"Nếu có chuyện gì làm em buồn, em có thể kể cho anh nghe. Đừng giữ trong lòng mãi như vậy."Vân im lặng rất lâu. Đăng không hối thúc, chỉ kiên nhẫn đợi cô mở lời. Cuối cùng, cô thở dài và nói, giọng run run như sợ điều mình sắp kể sẽ khiến vết thương lòng bật máu trở lại.Vân:
"Anh có biết vì sao em lại mắc bệnh trầm cảm không? Chuyện này... em ít khi kể cho ai cả."Đăng khẽ gật đầu, ánh mắt anh nhìn cô đầy cảm thông. Vân cắn nhẹ môi, đôi mắt cô dán chặt vào khoảng không trước mặt, như đang lục lại những ký ức đau buồn.Vân bắt đầu kể:Ngày ấy, Vân từng có một mối tình đầu với một người tên D. Anh ta là người Vân rất yêu thương, và D cũng từng hứa sẽ luôn ở bên cô. Những tháng ngày đầu tiên, họ hạnh phúc như bao đôi tình nhân khác. Nhưng rồi dần dần, mọi thứ thay đổi.Vân (giọng nghẹn lại):
"Lúc em cần anh ấy nhất, anh ấy lại bỏ mặc em. Có một lần em bị sốt cao, nhắn tin cho D cầu cứu. Anh ấy chỉ trả lời: 'Anh đang bận chơi game, em tự lo đi.'"Vân dừng lại, bàn tay cô siết chặt vạt áo. Nước mắt bắt đầu rơi, cô vội đưa tay lau đi nhưng không kịp. Đăng vẫn ngồi yên, không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy trong túi một chiếc khăn giấy và đưa cho cô.Đăng (nhẹ nhàng): "Cứ nói tiếp đi. Anh nghe đây."Vân hít một hơi sâu, rồi tiếp tục:
"Lúc ấy em đã tuyệt vọng lắm. Em nghĩ mình không còn giá trị gì nữa. Anh ấy không hiểu được em, không lắng nghe em. Dần dần, anh ấy bắt đầu nhắn tin với người con gái khác. Khi em phát hiện ra, anh ấy chỉ nói một câu: 'Em nhạy cảm quá rồi đấy.'"Nói đến đây, Vân bật khóc nức nở. Đôi vai cô run lên, như thể tất cả nỗi đau giấu kín bấy lâu nay đã dồn nén đến mức không thể chịu đựng thêm. Đăng ngồi cạnh cô, không vội vàng an ủi, chỉ để cô khóc cho vơi đi nỗi lòng.Đăng (giọng trầm ấm): "Người ta có thể rời đi, nhưng điều đó không có nghĩa là em không xứng đáng được yêu thương. Em đã làm tất cả những gì có thể rồi, Vân à."Vân ngước mắt nhìn Đăng, đôi mắt cô đỏ hoe:
Vân: "Anh không hiểu đâu. Lúc ấy em cảm thấy mình vô dụng đến mức... em đã có ý định tự tử."Tim Đăng như thắt lại. Anh không nói nên lời. Hình ảnh cô gái nhỏ bé ngồi bên anh, từng nghĩ đến chuyện rời bỏ cuộc đời này, khiến lòng anh đau nhói.Đăng (khẽ nói, giọng run run):
"Anh xin lỗi... Anh ước gì anh biết em sớm hơn để không phải để em trải qua những chuyện như vậy."Vân cúi đầu, nước mắt cô tiếp tục rơi. Đăng khẽ đưa tay đặt lên vai cô, như muốn truyền cho cô một chút hơi ấm.Đăng:
"Em à, đừng để sai lầm của người khác làm khổ mình. Người đó đã sai khi không trân trọng em, nhưng em đừng bao giờ nghĩ rằng bản thân mình không xứng đáng được yêu thương. Em xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất trên đời này."Vân ngước mắt lên nhìn anh. Trong ánh mắt Đăng, cô thấy được sự chân thành và thấu hiểu. Đây là lần đầu tiên, sau ngần ấy năm, cô kể lại nỗi đau lớn nhất trong đời mình. Và đây cũng là lần đầu tiên, cô cảm thấy được lắng nghe và được trân trọng đến vậy.Từ hôm ấy, mối quan hệ giữa Đăng và Vân trở nên sâu sắc hơn. Đăng luôn tìm cách ở bên cạnh Vân mỗi khi cô cần. Những ngày mưa buồn, anh lặng lẽ mang cho cô một tách trà hoa cúc nóng. Những đêm Vân mất ngủ, anh nhắn tin kể cho cô nghe những câu chuyện nhỏ về tuổi thơ mình, về cánh đồng quê ở An Giang và những ngày tháng vô lo vô nghĩ.Vân (một lần hỏi Đăng):
"Sao anh tốt với em vậy? Em không muốn anh phải lo lắng cho em nhiều như thế."Đăng (mỉm cười):
"Anh không cần lý do để quan tâm đến em. Chỉ cần thấy em ổn hơn một chút, anh cũng vui rồi."Vân khẽ cười, nhưng trong lòng cô có một điều gì đó rất khác. Sự xuất hiện của Đăng như ánh sáng len lỏi vào góc tối sâu kín trong tâm hồn cô, khiến cô tin rằng trên đời này, vẫn còn có người sẵn sàng trân trọng và ở bên cô.Nhưng cũng chính lúc này, Đăng bắt đầu nhận ra trái tim mình đang có những rung động đặc biệt dành cho Vân. Anh hiểu cô vẫn còn nhiều vết thương chưa lành, và anh tự hứa sẽ dùng cả tấm lòng của mình để giúp cô bước ra khỏi những nỗi buồn quá khứ.
Đăng: "Vân, em có chuyện gì à? Nhìn em không ổn chút nào."
Vân lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ:
Vân: "Không có gì đâu anh. Chỉ là em thấy hơi mệt thôi."Nhưng Đăng không tin. Anh biết Vân hay giấu nỗi buồn trong lòng, luôn tỏ ra mình ổn trước mặt người khác. Họ tiếp tục đi, rồi dừng lại bên băng ghế đá cũ kỹ trong công viên. Gió thổi nhẹ, mang theo cái lạnh của buổi chiều tà.Đăng (ngồi xuống, giọng dịu dàng):
"Nếu có chuyện gì làm em buồn, em có thể kể cho anh nghe. Đừng giữ trong lòng mãi như vậy."Vân im lặng rất lâu. Đăng không hối thúc, chỉ kiên nhẫn đợi cô mở lời. Cuối cùng, cô thở dài và nói, giọng run run như sợ điều mình sắp kể sẽ khiến vết thương lòng bật máu trở lại.Vân:
"Anh có biết vì sao em lại mắc bệnh trầm cảm không? Chuyện này... em ít khi kể cho ai cả."Đăng khẽ gật đầu, ánh mắt anh nhìn cô đầy cảm thông. Vân cắn nhẹ môi, đôi mắt cô dán chặt vào khoảng không trước mặt, như đang lục lại những ký ức đau buồn.Vân bắt đầu kể:Ngày ấy, Vân từng có một mối tình đầu với một người tên D. Anh ta là người Vân rất yêu thương, và D cũng từng hứa sẽ luôn ở bên cô. Những tháng ngày đầu tiên, họ hạnh phúc như bao đôi tình nhân khác. Nhưng rồi dần dần, mọi thứ thay đổi.Vân (giọng nghẹn lại):
"Lúc em cần anh ấy nhất, anh ấy lại bỏ mặc em. Có một lần em bị sốt cao, nhắn tin cho D cầu cứu. Anh ấy chỉ trả lời: 'Anh đang bận chơi game, em tự lo đi.'"Vân dừng lại, bàn tay cô siết chặt vạt áo. Nước mắt bắt đầu rơi, cô vội đưa tay lau đi nhưng không kịp. Đăng vẫn ngồi yên, không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy trong túi một chiếc khăn giấy và đưa cho cô.Đăng (nhẹ nhàng): "Cứ nói tiếp đi. Anh nghe đây."Vân hít một hơi sâu, rồi tiếp tục:
"Lúc ấy em đã tuyệt vọng lắm. Em nghĩ mình không còn giá trị gì nữa. Anh ấy không hiểu được em, không lắng nghe em. Dần dần, anh ấy bắt đầu nhắn tin với người con gái khác. Khi em phát hiện ra, anh ấy chỉ nói một câu: 'Em nhạy cảm quá rồi đấy.'"Nói đến đây, Vân bật khóc nức nở. Đôi vai cô run lên, như thể tất cả nỗi đau giấu kín bấy lâu nay đã dồn nén đến mức không thể chịu đựng thêm. Đăng ngồi cạnh cô, không vội vàng an ủi, chỉ để cô khóc cho vơi đi nỗi lòng.Đăng (giọng trầm ấm): "Người ta có thể rời đi, nhưng điều đó không có nghĩa là em không xứng đáng được yêu thương. Em đã làm tất cả những gì có thể rồi, Vân à."Vân ngước mắt nhìn Đăng, đôi mắt cô đỏ hoe:
Vân: "Anh không hiểu đâu. Lúc ấy em cảm thấy mình vô dụng đến mức... em đã có ý định tự tử."Tim Đăng như thắt lại. Anh không nói nên lời. Hình ảnh cô gái nhỏ bé ngồi bên anh, từng nghĩ đến chuyện rời bỏ cuộc đời này, khiến lòng anh đau nhói.Đăng (khẽ nói, giọng run run):
"Anh xin lỗi... Anh ước gì anh biết em sớm hơn để không phải để em trải qua những chuyện như vậy."Vân cúi đầu, nước mắt cô tiếp tục rơi. Đăng khẽ đưa tay đặt lên vai cô, như muốn truyền cho cô một chút hơi ấm.Đăng:
"Em à, đừng để sai lầm của người khác làm khổ mình. Người đó đã sai khi không trân trọng em, nhưng em đừng bao giờ nghĩ rằng bản thân mình không xứng đáng được yêu thương. Em xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất trên đời này."Vân ngước mắt lên nhìn anh. Trong ánh mắt Đăng, cô thấy được sự chân thành và thấu hiểu. Đây là lần đầu tiên, sau ngần ấy năm, cô kể lại nỗi đau lớn nhất trong đời mình. Và đây cũng là lần đầu tiên, cô cảm thấy được lắng nghe và được trân trọng đến vậy.Từ hôm ấy, mối quan hệ giữa Đăng và Vân trở nên sâu sắc hơn. Đăng luôn tìm cách ở bên cạnh Vân mỗi khi cô cần. Những ngày mưa buồn, anh lặng lẽ mang cho cô một tách trà hoa cúc nóng. Những đêm Vân mất ngủ, anh nhắn tin kể cho cô nghe những câu chuyện nhỏ về tuổi thơ mình, về cánh đồng quê ở An Giang và những ngày tháng vô lo vô nghĩ.Vân (một lần hỏi Đăng):
"Sao anh tốt với em vậy? Em không muốn anh phải lo lắng cho em nhiều như thế."Đăng (mỉm cười):
"Anh không cần lý do để quan tâm đến em. Chỉ cần thấy em ổn hơn một chút, anh cũng vui rồi."Vân khẽ cười, nhưng trong lòng cô có một điều gì đó rất khác. Sự xuất hiện của Đăng như ánh sáng len lỏi vào góc tối sâu kín trong tâm hồn cô, khiến cô tin rằng trên đời này, vẫn còn có người sẵn sàng trân trọng và ở bên cô.Nhưng cũng chính lúc này, Đăng bắt đầu nhận ra trái tim mình đang có những rung động đặc biệt dành cho Vân. Anh hiểu cô vẫn còn nhiều vết thương chưa lành, và anh tự hứa sẽ dùng cả tấm lòng của mình để giúp cô bước ra khỏi những nỗi buồn quá khứ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store