Chapter 13 - Khó sống (2)
Rạng sáng
Không gian yên tĩnh được trả lại như vốn có, đám người vừa nãy sau cuộc chơi thâu đêm cuối cùng cũng chịu ra về, Jiwon cũng đã vào phòng từ lâu. Lúc này Myungsoo một mình ngồi trên ghế trầm ngâm dưới nhà, mắt đăm đăm nhìn lên tầng trên. Nghĩ lại tai nạn vừa nãy, đến người ngoài cuộc như hắn còn hốt hoảng vậy mà nạn nhân như nó lại coi chẳng có gì. Rốt cục thì ai doạ ai cơ chứ.Con người ai mà chẳng sợ đau, nhất là lũ con gái có tính tiểu thư như cô nàng Park Soyeon hắn biết.
" Chẳng nhẽ mình đoán sai"
Nhìn con dao sắc lẹm vẫn còn lăn lóc trên bàn, xung quanh vẫn còn vươn vãi vài giọt máu, Myungsoo chợt rùng mình.
" Không biết cô ta ra sao rồi"
Dù không muốn tỏ ra là mình quan tâm nhưng thật sự hắn đang rất tò mò về nó. Hắn không biết nó đang thế nào, đang khóc, đang nguyền rủa hay ngất đi vì sợ rồi.
-này....
Đang mải mê suy nghĩ, Myungsoo không biết em gái đã đến từ lâu đang đứng trước mặt, tay còn cầm một cái túi trắng đưa về phía hắn
-Gì đây?
-Băng gạc, anh lên đưa cho chị ta đi, chắc vẫn chảy máu đó. Người xấu cũng biết đau mà.
Myungsoo đưa con mắt dò xét lên nhìn em gái mình một lúc rồi cũng cầm lấy cái túi bước lên tầng trên
Két
Cánh cửa phòng khẽ mở ra, trong phòng tối om, chỉ lờ mờ ánh sáng từ bóng trăng ngoài cửa cô tịch chiếu vào. Ngó quanh một hồi, Myungsoo chầm chậm tiến tới. Trên chiếc giường thênh thang, Ryan vẫn đang yên giấc ngon lành. Trông mặt nó không có vẻ gì là của 1 người vừa trải qua 1 tai nạn đáng sợ như lúc nãy. Nhưng chính vẻ mặt thản nhiên ấy lại thu hút được sự chú ý của người đối diện. Hắn nhìn nó chằm chằm không dứt, trên mu bàn tay, vết thương đã ngưng chảy máu nhưng vẫn còn chưa ngậm miệng, trông cũng khá sâu. Vậy mà chủ nhân lại không biết đau, cứ để như thế mà đi ngủ chẳng thèm băng bó hay sức thuốc.
" Là do giỏi che dấu hay là quá máu lạnh"
Myungsoo không biết, nhưng hắn cảm nhận được rằng ở đây đã có sự thay đổi. Soyeon ngày trước với Soyeon hiện tại là không giống nhau.
Trên giường
Ryan mặc dù nhắm mắt nhưng nó vẫn cảm nhận được có 1 cặp mắt đang dõi theo mình. Nó đã biết từ khi hắn mở cửa đi vào, tuy vậy nó cứ nằm im tiếp tục diễn cảnh công chúa ngủ trên giường. Cho đến khi hắn ta nằm xuống bên cạnh nó mới khẽ nhếch mép cười. Ryan biết, Myungsoo muốn trả thù cho cô bạn gái đã qua đời nhưng bản thân lại chưa đủ tàn nhẫn để quên đi cảm giác tội lỗi và lo lắng khi làm đau người khác. Cũng nực cười, hắn nghĩ khi con dao cắm phập xuống thì là lúc nó khóc thét lên sao, đó chỉ là phản ứng của 1 Soyeon thật sự thôi. Còn nó, không phải, nó là Ryan, kẻ giết người chỉ trong nháy mắt. Làm cái nghề này thì khả năng chịu đau là 1 sự cần thiết bắt buộc phải có. Bị thương, bị bắn, bị đâm có cái gì mà nó chưa từng trải qua chứ. Vết thương nhỏ này thì ăn nhằm gì, bản thân nó cũng từng trải qua đau đớn của 2 vết đạn khi mới có 5 tuổi để giành giật lại sự sống thì trên đời này còn có thứ gì đáng sợ hơn nữa mà chưa từng trải qua. Nếu hắn biết, chắc sẽ chẳng ngạc nhiên với việc tối nay.
Yên tĩnh..............
Đêm tối lặng lẽ trôi qua, mặt trăng cũng lặng tắt ngấm để đó những ánh bình minh phía chân trời. Ryan khẽ cựa người rồi tỉnh giấc. Bên cạnh, Myungsoo vẫn còn lăn dài sau cuộc chơi ngày hôm qua. Nhìn hắn, nó ngán ngẩm lắc đầu. Ryan không hiểu những con người như hắn, như Jiwon, như Soyeon tại sao có 1 cuộc sống hoàn hảo không 1 vết nhơ như thế lại phải sống hằn học, thù độc lẫn nhau. Họ không biết rằng mỗi khoảnh khắc trên đời này đều đáng quý thế nào sao? Sao không biết trân trọng cơ chứ? Ngày trước nó cũng từng rất muốn quay trở về trả thù gia đình nó nhưng mà sau này khi gặp bác John, ông ấy đã giúp làm nguôi đi ngọn lửa thù hằn ấy. Nó vẫn còn nhớ câu chuyện mà ông kể cho nó nghe Hercules là một nhân vật anh hùng trong thần thoại Hy Lạp. Một ngày nọ, khi đang tiến bước trên con đường gập ghềnh trên núi, Hercules gặp phải một vật trông như cái túi. Anh ta coi đó là một vật cản và đã dẫm mạnh vào vật đó. Tuy nhiên, vượt ngoài dự đoán của Hercules, vật này không những không bị bẹp xuống mà còn phình to hơn. Sau đó, Hercules vơ lấy một cây gậy gỗ và đập mạnh vào vật này bằng cây gậy, nhưng nó vẫn không ngừng phình to ra. Cuối cùng, nó chặn mất hoàn toàn con đường của anh ta. Khi ấy một vị thánh nhân xuất hiện và nói với Hercules: "Anh bạn, hãy để nó yên. Hãy quên nó đi và tránh xa khỏi nó, bởi vì nó là cái túi của sự hận thù. Nếu anh không động vào cái túi của sự hận thù này, thì nó vẫn còn nhỏ. Ngay khi anh động vào nó, thì nó sẽ phình to ra. Cuối cùng nó sẽ chặn cứng con đường của anh và trở thành kẻ thù của anh mãi mãi!"
Và ngay bản thân nó, sau những trận chiến sinh tử cũng nhận ra, thù hận là căn nguyên của mọi bất hạnh và tội ác. Mà nó thì đã có quá đủ hai thứ đó, cần chi nhiều thêm. Nó không nhận họ, họ cũng không cần nhận nó, 2 bên sống những quãng đời riêng, như vậy là đủ rồi.
Haizz. Thở dài 1 hơi. Nó thôi suy tưởng và bước vào nhà tắm. Hôm nay nó có hẹn với JJ ở văn phòng. Chắc là chuyện bản báo cáo.Hay dấu vân tay. Cũng không biết nữa, tốt nhất là nhanh nhanh đến đó khỏi phải ngồi đây đoán già đoán non
7h30
Myungsoo tỉnh dậy, trong phòng chẳng có 1 ai ngoài bản thân hắn. bên cạnh lạnh ngắt lạnh ngơ, nó đã không còn ở đấy nữa. Dưới nhà,Trong bếp cũng chỉ thấy có Jiwon đang ngồi gặm bánh mì
-Soyeon, cô ta đâu rồi
Uống một ngụm sữa cho xuôi đi những vật chất trong cổ họng, Jiwon mới lên tiếng
-Đi rồi
-Đi rồi, mà đi đâu.- Myungsoo nhăn mặt thắc mắc
Trong khi đó cô em gái vẫn cứ từ từ đến nóng ruột
-Không biết, sáng nay thấy lên xe với gã nào đó rồi phóng đi rồi
-Gã nào.??
Sau câu trả lời, hắn bất giác nắm chặt tay thành quyền, mặt mũi nhăn nhó khó coi, vớ vội cái điện thoại gọi cho ai đó, trong lòng lẩm bẩm
" Soyeon là cô ép tôi tiếp tục cuộc chơi đó"
Bên đường lớn, quán băng đĩa lác đác vài người trong tiệm. Dù sao cũng là sáng sớm, có khách đã may lắm rồi. Hơn nữa " chủ tiệm" cũng chẳng đòi hỏi gì nói cho cùng cũng là lợi dụng khách hàng làm vỏ bọc cho hoạt động bên trong
Trên tầng
Bức tranh lớn lại 1 lần được mở ra.
JJ và Ryan đồng lúc bước vào, vứt phịch cái mũ bảo hiểm xuống, nó tự rót cho mình 1 tách café
-Có biến sao?
JJ sau khi khởi động xong dàn máy tính,thiết bị cũng ngồi xuống cạnh nó
-Đương nhiên, anh mất công đến tận nhà đón em thì chắc chắn có chuyện mới làm phiền như thế
-Được rồi, nói đi.- nó lắc đầu cười nhẹ
Màn hình lại 1 lần nữa hiện lên dày đặc hình ảnh, JJ bắt đầu giải thích
-Còn nhớ lần trước em nhờ anh tra thông tin về 1 người
-Victor Bovchav. - nó nhanh nhẩu
-Chuẩn, hắn đã xuất hiện tại sân bay thành phố này tuần trước. Có lẽ nghi vấn của em không sai. Chính vì thế anh đã báo cáo lên cấp trên. Họ đã cho người theo dõi tên này. Nhưng mà, 1 tuần nay rồi, không có kết quả.
Không hề hài lòng với sự việc trên, Nó đăm chiêu suy nghĩ
-1 tên trùm xã hội đen sang đây chắc không phải để đi du lịch. - 2 tay khẽ đan vào nhau trầm ngâm.- anh chắc là mật thám của chúng ta không bị phát hiện chứ
-Chắc chắn không, bọn họ rất cẩn trọng mà.- JJ phản đối
-Có video theo dõi không, cho em xem
Khẽ gật đầu JJ lại chúi mũi vào máy tính lôi ra 1 đoạn video nó yêu cầu
-anh đã xem đi xem lại rồi, ngoài chơi bài ra, hắn ta và tên thuộc hạ không có hành động hay lời nói gì đáng nghi, lịch trình cũng không có gì bất thường.
Vẫn chăm chú vào màn hình cho đến khi đoạn băng kết thúc
-Em khẳng định chúng ta đã bị phát hiện.- nó búng tay cái tách
-Tại sao.- JJ vẫn chưa hiểu
-Anh nhìn đi.- nó chỉ vào màn hình.- anh đừng quên Victor Bovchav từng là gián điệp của Liên Xô cũ
-Thì sao
Thở dài 1 hơi, nó tiếp
-Những gián điệp của Liên Xô cũ được huấn luyện cách dùng quân bài poke để thông tin cho nhau khi bị nghe trộm. Trong clip, xem nào.......Chuyển số các quân bài thành kí tự ta được " враг" tiếng Nga có nghĩa là kẻ địch.
-Em chắc chứ.- JJ có vẻ vẫn hoài nghi
-Chắc chắn, em cũng từng được dạy sử dụng loại mật mã này.- nó quả quyết
Không khí lại chìm vào trong im lặng, ai nấy đều chìm vào toan tính bước tiếp theo. Bất chợt JJ nhìn thấy bàn tay nó đang quấn băng, tóm chặt lấy, anh vội vàng hỏi
-Sao thế, bị thương à.
Rụt tay lại rất nhanh, Ryan cười khẩy
-Không, tai nạn nghề nghiệp thôi.
-Không sao chứ
-Không sao, mà thôi em về đây. Đi lâu quá không tiện
Thế rồi nó đứng dậy đi về mà không biết rằng ở nhà, hắn đã bài binh bố trận trước chờ đón con mồi lọt lướt
Không gian yên tĩnh được trả lại như vốn có, đám người vừa nãy sau cuộc chơi thâu đêm cuối cùng cũng chịu ra về, Jiwon cũng đã vào phòng từ lâu. Lúc này Myungsoo một mình ngồi trên ghế trầm ngâm dưới nhà, mắt đăm đăm nhìn lên tầng trên. Nghĩ lại tai nạn vừa nãy, đến người ngoài cuộc như hắn còn hốt hoảng vậy mà nạn nhân như nó lại coi chẳng có gì. Rốt cục thì ai doạ ai cơ chứ.Con người ai mà chẳng sợ đau, nhất là lũ con gái có tính tiểu thư như cô nàng Park Soyeon hắn biết.
" Chẳng nhẽ mình đoán sai"
Nhìn con dao sắc lẹm vẫn còn lăn lóc trên bàn, xung quanh vẫn còn vươn vãi vài giọt máu, Myungsoo chợt rùng mình.
" Không biết cô ta ra sao rồi"
Dù không muốn tỏ ra là mình quan tâm nhưng thật sự hắn đang rất tò mò về nó. Hắn không biết nó đang thế nào, đang khóc, đang nguyền rủa hay ngất đi vì sợ rồi.
-này....
Đang mải mê suy nghĩ, Myungsoo không biết em gái đã đến từ lâu đang đứng trước mặt, tay còn cầm một cái túi trắng đưa về phía hắn
-Gì đây?
-Băng gạc, anh lên đưa cho chị ta đi, chắc vẫn chảy máu đó. Người xấu cũng biết đau mà.
Myungsoo đưa con mắt dò xét lên nhìn em gái mình một lúc rồi cũng cầm lấy cái túi bước lên tầng trên
Két
Cánh cửa phòng khẽ mở ra, trong phòng tối om, chỉ lờ mờ ánh sáng từ bóng trăng ngoài cửa cô tịch chiếu vào. Ngó quanh một hồi, Myungsoo chầm chậm tiến tới. Trên chiếc giường thênh thang, Ryan vẫn đang yên giấc ngon lành. Trông mặt nó không có vẻ gì là của 1 người vừa trải qua 1 tai nạn đáng sợ như lúc nãy. Nhưng chính vẻ mặt thản nhiên ấy lại thu hút được sự chú ý của người đối diện. Hắn nhìn nó chằm chằm không dứt, trên mu bàn tay, vết thương đã ngưng chảy máu nhưng vẫn còn chưa ngậm miệng, trông cũng khá sâu. Vậy mà chủ nhân lại không biết đau, cứ để như thế mà đi ngủ chẳng thèm băng bó hay sức thuốc.
" Là do giỏi che dấu hay là quá máu lạnh"
Myungsoo không biết, nhưng hắn cảm nhận được rằng ở đây đã có sự thay đổi. Soyeon ngày trước với Soyeon hiện tại là không giống nhau.
Trên giường
Ryan mặc dù nhắm mắt nhưng nó vẫn cảm nhận được có 1 cặp mắt đang dõi theo mình. Nó đã biết từ khi hắn mở cửa đi vào, tuy vậy nó cứ nằm im tiếp tục diễn cảnh công chúa ngủ trên giường. Cho đến khi hắn ta nằm xuống bên cạnh nó mới khẽ nhếch mép cười. Ryan biết, Myungsoo muốn trả thù cho cô bạn gái đã qua đời nhưng bản thân lại chưa đủ tàn nhẫn để quên đi cảm giác tội lỗi và lo lắng khi làm đau người khác. Cũng nực cười, hắn nghĩ khi con dao cắm phập xuống thì là lúc nó khóc thét lên sao, đó chỉ là phản ứng của 1 Soyeon thật sự thôi. Còn nó, không phải, nó là Ryan, kẻ giết người chỉ trong nháy mắt. Làm cái nghề này thì khả năng chịu đau là 1 sự cần thiết bắt buộc phải có. Bị thương, bị bắn, bị đâm có cái gì mà nó chưa từng trải qua chứ. Vết thương nhỏ này thì ăn nhằm gì, bản thân nó cũng từng trải qua đau đớn của 2 vết đạn khi mới có 5 tuổi để giành giật lại sự sống thì trên đời này còn có thứ gì đáng sợ hơn nữa mà chưa từng trải qua. Nếu hắn biết, chắc sẽ chẳng ngạc nhiên với việc tối nay.
Yên tĩnh..............
Đêm tối lặng lẽ trôi qua, mặt trăng cũng lặng tắt ngấm để đó những ánh bình minh phía chân trời. Ryan khẽ cựa người rồi tỉnh giấc. Bên cạnh, Myungsoo vẫn còn lăn dài sau cuộc chơi ngày hôm qua. Nhìn hắn, nó ngán ngẩm lắc đầu. Ryan không hiểu những con người như hắn, như Jiwon, như Soyeon tại sao có 1 cuộc sống hoàn hảo không 1 vết nhơ như thế lại phải sống hằn học, thù độc lẫn nhau. Họ không biết rằng mỗi khoảnh khắc trên đời này đều đáng quý thế nào sao? Sao không biết trân trọng cơ chứ? Ngày trước nó cũng từng rất muốn quay trở về trả thù gia đình nó nhưng mà sau này khi gặp bác John, ông ấy đã giúp làm nguôi đi ngọn lửa thù hằn ấy. Nó vẫn còn nhớ câu chuyện mà ông kể cho nó nghe Hercules là một nhân vật anh hùng trong thần thoại Hy Lạp. Một ngày nọ, khi đang tiến bước trên con đường gập ghềnh trên núi, Hercules gặp phải một vật trông như cái túi. Anh ta coi đó là một vật cản và đã dẫm mạnh vào vật đó. Tuy nhiên, vượt ngoài dự đoán của Hercules, vật này không những không bị bẹp xuống mà còn phình to hơn. Sau đó, Hercules vơ lấy một cây gậy gỗ và đập mạnh vào vật này bằng cây gậy, nhưng nó vẫn không ngừng phình to ra. Cuối cùng, nó chặn mất hoàn toàn con đường của anh ta. Khi ấy một vị thánh nhân xuất hiện và nói với Hercules: "Anh bạn, hãy để nó yên. Hãy quên nó đi và tránh xa khỏi nó, bởi vì nó là cái túi của sự hận thù. Nếu anh không động vào cái túi của sự hận thù này, thì nó vẫn còn nhỏ. Ngay khi anh động vào nó, thì nó sẽ phình to ra. Cuối cùng nó sẽ chặn cứng con đường của anh và trở thành kẻ thù của anh mãi mãi!"
Và ngay bản thân nó, sau những trận chiến sinh tử cũng nhận ra, thù hận là căn nguyên của mọi bất hạnh và tội ác. Mà nó thì đã có quá đủ hai thứ đó, cần chi nhiều thêm. Nó không nhận họ, họ cũng không cần nhận nó, 2 bên sống những quãng đời riêng, như vậy là đủ rồi.
Haizz. Thở dài 1 hơi. Nó thôi suy tưởng và bước vào nhà tắm. Hôm nay nó có hẹn với JJ ở văn phòng. Chắc là chuyện bản báo cáo.Hay dấu vân tay. Cũng không biết nữa, tốt nhất là nhanh nhanh đến đó khỏi phải ngồi đây đoán già đoán non
7h30
Myungsoo tỉnh dậy, trong phòng chẳng có 1 ai ngoài bản thân hắn. bên cạnh lạnh ngắt lạnh ngơ, nó đã không còn ở đấy nữa. Dưới nhà,Trong bếp cũng chỉ thấy có Jiwon đang ngồi gặm bánh mì
-Soyeon, cô ta đâu rồi
Uống một ngụm sữa cho xuôi đi những vật chất trong cổ họng, Jiwon mới lên tiếng
-Đi rồi
-Đi rồi, mà đi đâu.- Myungsoo nhăn mặt thắc mắc
Trong khi đó cô em gái vẫn cứ từ từ đến nóng ruột
-Không biết, sáng nay thấy lên xe với gã nào đó rồi phóng đi rồi
-Gã nào.??
Sau câu trả lời, hắn bất giác nắm chặt tay thành quyền, mặt mũi nhăn nhó khó coi, vớ vội cái điện thoại gọi cho ai đó, trong lòng lẩm bẩm
" Soyeon là cô ép tôi tiếp tục cuộc chơi đó"
Bên đường lớn, quán băng đĩa lác đác vài người trong tiệm. Dù sao cũng là sáng sớm, có khách đã may lắm rồi. Hơn nữa " chủ tiệm" cũng chẳng đòi hỏi gì nói cho cùng cũng là lợi dụng khách hàng làm vỏ bọc cho hoạt động bên trong
Trên tầng
Bức tranh lớn lại 1 lần được mở ra.
JJ và Ryan đồng lúc bước vào, vứt phịch cái mũ bảo hiểm xuống, nó tự rót cho mình 1 tách café
-Có biến sao?
JJ sau khi khởi động xong dàn máy tính,thiết bị cũng ngồi xuống cạnh nó
-Đương nhiên, anh mất công đến tận nhà đón em thì chắc chắn có chuyện mới làm phiền như thế
-Được rồi, nói đi.- nó lắc đầu cười nhẹ
Màn hình lại 1 lần nữa hiện lên dày đặc hình ảnh, JJ bắt đầu giải thích
-Còn nhớ lần trước em nhờ anh tra thông tin về 1 người
-Victor Bovchav. - nó nhanh nhẩu
-Chuẩn, hắn đã xuất hiện tại sân bay thành phố này tuần trước. Có lẽ nghi vấn của em không sai. Chính vì thế anh đã báo cáo lên cấp trên. Họ đã cho người theo dõi tên này. Nhưng mà, 1 tuần nay rồi, không có kết quả.
Không hề hài lòng với sự việc trên, Nó đăm chiêu suy nghĩ
-1 tên trùm xã hội đen sang đây chắc không phải để đi du lịch. - 2 tay khẽ đan vào nhau trầm ngâm.- anh chắc là mật thám của chúng ta không bị phát hiện chứ
-Chắc chắn không, bọn họ rất cẩn trọng mà.- JJ phản đối
-Có video theo dõi không, cho em xem
Khẽ gật đầu JJ lại chúi mũi vào máy tính lôi ra 1 đoạn video nó yêu cầu
-anh đã xem đi xem lại rồi, ngoài chơi bài ra, hắn ta và tên thuộc hạ không có hành động hay lời nói gì đáng nghi, lịch trình cũng không có gì bất thường.
Vẫn chăm chú vào màn hình cho đến khi đoạn băng kết thúc
-Em khẳng định chúng ta đã bị phát hiện.- nó búng tay cái tách
-Tại sao.- JJ vẫn chưa hiểu
-Anh nhìn đi.- nó chỉ vào màn hình.- anh đừng quên Victor Bovchav từng là gián điệp của Liên Xô cũ
-Thì sao
Thở dài 1 hơi, nó tiếp
-Những gián điệp của Liên Xô cũ được huấn luyện cách dùng quân bài poke để thông tin cho nhau khi bị nghe trộm. Trong clip, xem nào.......Chuyển số các quân bài thành kí tự ta được " враг" tiếng Nga có nghĩa là kẻ địch.
-Em chắc chứ.- JJ có vẻ vẫn hoài nghi
-Chắc chắn, em cũng từng được dạy sử dụng loại mật mã này.- nó quả quyết
Không khí lại chìm vào trong im lặng, ai nấy đều chìm vào toan tính bước tiếp theo. Bất chợt JJ nhìn thấy bàn tay nó đang quấn băng, tóm chặt lấy, anh vội vàng hỏi
-Sao thế, bị thương à.
Rụt tay lại rất nhanh, Ryan cười khẩy
-Không, tai nạn nghề nghiệp thôi.
-Không sao chứ
-Không sao, mà thôi em về đây. Đi lâu quá không tiện
Thế rồi nó đứng dậy đi về mà không biết rằng ở nhà, hắn đã bài binh bố trận trước chờ đón con mồi lọt lướt
End chapter 13
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store