ZingTruyen.Store

Hoa Hao Nguyet Vien Our Daily Life

3.

Mỗi lần nhìn vào tủ quần áo của Duẫn Hạo Vũ, Bá Viễn lại không khỏi tự hào khi mình đã làm được một cuộc cách mạng thay đổi phong cách cho bạn trai nhỏ nhà mình.

Có một khoảng thời gian Duẫn Hạo Vũ chỉ mặc đúng hai tông màu trắng đen, dù là đến công ty, đi ghi hình, ra sân bay, ngoài đồ tài trợ ra thì cậu luôn theo đuổi duy nhất phong cách ấy. Người đại diện cũng đến đau đầu, không ít lần khuyên can cậu nên thay đổi phong cách ăn mặc một chút, biết đâu mấy nhãn hiệu có danh tiếng thấy cậu hợp với sản phẩm của người ta rồi câu người về thì sao. Duẫn Hạo Vũ cũng nghe lời, cậu thử ăn mặc màu mè thêm một chút, được vài ngày bèn nói lại với người đại diện, không được, em không thấy mình đủ ngầu.

Với cái lý do đó người đại diện cũng phải đầu hàng, cho nên anh ta đã nghĩ ra một kế, đó là cầu cứu Bá Viễn.

“Vậy là em muốn mình ngầu, hay là muốn theo hình tượng ngầu?” Bá Viễn nhìn tủ quần áo của cậu.

“Cả hai ó.” Duẫn Hạo Vũ chẹp miệng. “Mặc đồ đen thì vừa đỡ béo lại vừa ngầu, em muốn mình trông giống tổng tài bá đạo.”

Bá Viễn bật cười, quay sang bóp mặt cậu.

“Lại đọc bình luận xấu trên mạng đúng không, ai bảo em là em béo?”

Bá Viễn nhớ đến mấy tháng liền Duẫn Hạo Vũ phải bóp miệng ăn kiêng, đêm hôm bụng kêu ùng ục mà chỉ biết nằm nhắm mắt đi ngủ cho quên đói, cũng chẳng dám ăn mấy món ăn đêm anh làm không có nhiều calo cho lắm, sợ sáng mai dậy mặt lại sưng lên rồi lại lên hotsearch với nghi vấn phẫu thuật thẩm mỹ, nghĩ đến thôi lại thấy thương.

“Nói chung là em vẫn muốn ngầu, anh đừng hòng tẩy não em.”

“Ai thèm tẩy não em?” Bá Viễn đóng cửa tủ lại. “Không thích thì thôi vậy, nhưng mà anh nói em nghe này, thay đổi phong cách là để giúp cho sự nghiệp của em sau này. Còn hình tượng trong cái giới này thay đổi nhanh lắm, hôm nay người ta thích tổng tài bá đạo, mai lại thích thiếu niên dương quang, chạy theo những tiêu chuẩn chỉ càng làm em mệt mỏi thêm thôi. Không cần cứ hào nhoáng làm gì, cứ là chính mình, người thích sự chân thật của em sẽ càng biết trân trọng em hơn.”

Người đại diện nghe tin đến người nhà của tổ tông nhà mình cũng không khuyên được cậu, không còn cách nào khác đành phải bỏ cuộc.

Một thời gian sau, có một sự kiện khiến Duẫn Hạo Vũ bay thẳng lên no.1 hotsearch, chễm chệ ngồi trên đó cả ngày, kéo theo không ít chú ý của người qua đường.

Tối hôm đó, đoàn làm phim của bộ phim cậu vừa quay xong tổ chức tiệc đóng máy, ai nấy đều vui vẻ ăn ăn uống uống, đến cả đạo diễn cũng quá chén mà đi vỗ vai từng diễn viên để nói dông dài thêm vài câu. Tới khi tan tiệc cũng đã muộn, bãi đỗ xe lại không ở gần, thế là Duẫn Hạo Vũ đành đứng ở trước cửa nhà hàng vừa hít thở không khí vừa đợi trợ lý đi lấy xe.

Chỉ là đột nhiên gần đó xuất hiện tiếng kêu cứu của phụ nữ, Duẫn Hạo Vũ nhìn về hướng đó, ấy vậy mà lại là hiện trường của một vụ cướp? Chẳng thèm quản ngại gì, cậu chạy thẳng về hướng đó, vừa chạy vừa lấy điện thoại ra gọi cho người trong đoàn làm phim. Người bị cướp là một bác gái lớn tuổi, nhất định không chịu thả chiếc túi trong tay mình ra, còn tên cướp thì dùng sức giằng lấy nó, sức lực mạnh khiến cho bác gái ngã quăng ra đất nhưng vẫn cố níu lấy chiếc túi của mình. Duẫn Hạo Vũ chẳng nói chẳng rằng xông đến đạp thật mạnh vào người tên cướp làm hắn loạng choạng, ngay khi hắn định nghênh chiến với cậu thì đã phải ăn thêm một cú đấm nữa khiến hắn ngã sấp xuống nền đường. Duẫn Hạo Vũ nhanh chóng túm lấy hai tay hắn rồi đè nặng cả trọng lượng cơ thể mình lên người gã cướp, nhất định không cho hắn ta đứng dậy để đợi người đến hỗ trợ.

Đương nhiên một màn này đã được đám săn ảnh ghi lại rõ nét. Đoàn phim của cậu không quá lớn nhưng cũng không gọi là nhỏ, những buổi mừng công thế này thường có vài ba tay săn ảnh chầu chực sẵn, chỉ một vài hành động khác lạ của đám minh tinh thôi cũng nhất định phải quay chụp lại bằng được. Miếng mồi hôm nay khẳng định cực kỳ béo bở đây.

Video màn bắt cướp của Duẫn Hạo Vũ nhanh chóng được lan truyền với tốc độ chóng mặt. Là một ngôi sao đang lên, giờ đây cậu càng nhận được nhiều thiện cảm của người qua đường, không ít người khen ngợi cậu, nhưng cũng có chẳng ít bình luận xấu muốn hạ bệ người xuống.

[Con trai má ngầu quáááá, má iu connnn]

[Không hổ là Paipai nhà chị, hôm nay chị sẽ chuyển thành fan bạn gái!!!]

[Trông nguy hiểm thế, lần sau đừng vội lao ra vậy nhé, nhỡ đâu tên kia có vũ khí thì sao?]

[Bác gái có sao không?]

[Có biết cậu này, vốn tưởng là bạn nhỏ dễ thương mà không ngờ lại nghĩa khí đến thế.]

[Cậu bạn này là ai đấy, xin vài chiếc info với!]

[Bạn này ngầu thế!! Xứng đáng được một chiếc follow từ chế!]

[Dàn dựng chứ gì, làm gì có chuyện quay được rõ nét như vậy]

[Mua hotsearch ít thôi]

[...]

Duẫn Hạo Vũ vui vẻ đọc bình luận, tiện tay dùng acc clone báo cáo luôn những bình luận xấu. Cũng chẳng phải cậu quan tâm đến chúng, cậu chỉ muốn giúp một tay cho fan của mình bớt việc thôi.

“Vui đến thế à?”

Bá Viễn bước từ trong phòng ra, nhìn thấy cậu bạn nhỏ nhà mình đang cầm điện thoại tủm tỉm cười là anh lại biết có người đang tự mãn rồi.

“Ây da, người qua đường khen em ngầu nè anh.” Duẫn Hạo Vũ lắc lắc điện thoại trong tay.

Điều khiến cậu vui nhất là hôm đó cậu vẫn mặc nguyên bộ quần yếm được tài trợ từ buổi chụp hình trước khi tới tiệc mừng công, bên trong còn mặc một chiếc thun vàng, nhìn qua không khác gì cậu nhóc 16, 17 tuổi vẫn còn mài mông ở ghế nhà trường. Ấy vậy mà cậu vẫn được tung hô lên tận trời về hành động cực kỳ "man" của mình, trong khi bao lâu nay cố ăn mặc để đắp nên hình tượng lạnh lùng bá đạo vẫn thường xuyên bị các chị các mẹ gọi là trẻ con tập làm người lớn.

Hic, Paipai tổn thương nhưng Paipai không nói.

“Thấy không? Thay vì cố đắp nặn thì mọi người sẽ thích những điều chân thật hơn.” Bá Viễn chọc chọc vào ngực cậu. “Cho dù ngoại hình và phong cách của em có ra sao, thì tính cách và hành động mới phản ánh chính xác nhất điều tuyệt vời về em.”

Duẫn Hạo Vũ nghiêng nghiêng đầu như đang nghĩ ngợi gì đó. Bá Viễn không làm phiền cậu, anh muốn để cậu tự ngẫm ra, dù sao thì tuổi đời và tuổi nghề của anh cũng hơn cậu rất nhiều, cho nên anh vẫn muốn dạy và để cho cậu bạn nhỏ nhà mình được học hỏi thêm nhiều điều hơn.

“Thế còn anh thì sao?” Nửa ngày sau, Duẫn Hạo Vũ mới cất tiếng.

“Hửm?”

“Anh thích em ở điểm nào vậy?” Người bên cạnh nhìn anh với ánh mắt long lanh.

“Hừm…” Bá Viễn giả bộ nghiêm túc suy ngẫm. “Vì em đẹp trai?”

Thấy cậu lộ ra vẻ mặt dỗi cực mạnh, Bá Viễn cười cười, giơ tay ra đếm đếm.

“Anh đã nói hết đâu nào. Ngoài đẹp trai, đáng yêu, ngoan ngoãn ra thì còn hát nhảy sáng tác đều giỏi nữa này, rất nhiệt huyết, rất tận tâm, vừa biết rửa bát lại còn biết xoa bóp cho anh.” Bá Viễn nhìn cái mỏ vẫn đang dỗi chu ra của cậu, chốt một câu cuối. “Lại còn cực kỳ yêu anh nữa.”

Bá Viễn không ngờ mình lại phải đón một “chú cún bự” lao vào người mình như vậy. “Chú cún bự” dụi dụi đầu vào cổ anh, sau đó rì rầm đáp lại vài tiếng.

“Đúng vậy, em cực kỳ cực kỳ cực kỳ yêu anh.”

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store