ZingTruyen.Store

Hoa Hao Nguyet Vien Amaoto

1.

Cơn mưa mùa hạ đổ xuống quá đột ngột, mùi mưa ẩm ướt lan trong không khí, mang theo chút hương cỏ dại làm cho lòng người cũng khoan khoái theo. Theo lẽ thường, những cơn mưa rào bất chợt này nói đến là đến, nói đi là đi, ước chừng chỉ vài phút nữa thôi phía trên đỉnh đầu đã lại là trời quang mây tạnh. Nhưng có lẽ hôm nay thì khác, mưa nặng hạt quá, muốn tạnh có lẽ cũng phải đợi thêm một lúc lâu.

Bá Viễn cầm trong tay chiếc ô màu trắng đứng trong một con hẻm nhỏ nơi góc phố, cúi xuống nhìn mấy chú mèo hoang đang lả người vì đói. Từ đầu mùa xuân năm nay anh luôn có thói quen tới đây vào mỗi buổi tối để nhìn đám mèo hoang, bởi vì khu nhà của anh không cho phép đem vật nuôi vào, cho nên anh đành cặm cụi làm một chiếc ổ không quá lớn, đủ để cho ba chú mèo rúc đầu vào đó ăn đồ ăn mà anh mang tới. Nói là ổ vậy thôi chứ chúng cũng chẳng ở đây cố định, có hôm chỉ có một con, có hôm hai con, đôi khi dù có gọi mất cả tiếng đồng hồ lại chẳng thấy bóng dáng đứa nào.

Dạo gần đây mưa nhiều quá, có lẽ mình nên làm một cái ổ to hơn, Bá Viễn nghĩ vậy.

Tiếng mưa cứ rào rào mãi chẳng dứt. Bá Viễn đứng nép vào một bên, chợt nghĩ đến dường như cuộc đời anh gắn liền với rất nhiều cơn mưa. Hồi nhỏ khi còn ở quê, có một năm bão rất to, những căn nhà nhỏ trong ngôi làng anh bị gió cuốn bay cả mái, trong nhà cũng bị ngập toàn là bùn đất, lúc ấy anh còn ngây ngô bảo ba mẹ bám chặt vào mình, sợ rằng chỉ lơ là một chút là mưa giông cũng cuốn cả gia đình mình đi. Hoặc tỷ như vào mùa mưa một năm nào đó khác, anh quyết định chuyển đến thành phố này.

Một thành phố nhỏ chẳng có gì đặc sắc, thế nhưng lại đủ yên bình để anh tìm lại cho mình một góc trời góc đất riêng, có chăng điều "náo nhiệt" nhất của nơi đây chính là thời tiết lúc nắng lúc mưa thất thường, đôi khi còn khó hiểu hơn cả tiếng địa phương của những người dân nơi đây, thứ tiếng mà anh phải mất vài tháng mới có thể dần thích nghi được.

Tiếng chuông xe đạp đâu đó vang lên kéo Bá Viễn trở về với hiện thực, anh giật mình nhìn đồng hồ, nhận ra thế mà mình đã đứng ngẩn người ở đây mười mấy phút. Vừa rồi anh định đi tới đầu phố mua mấy cuộn băng dính mới, tiện thể mua thêm mấy gói thức ăn cho mèo, vốn dĩ sẽ không mất quá nhiều thời gian, nhưng nếu cứ lang thang thế này thì cậu nhóc ở tiệm kia sẽ lại cằn nhằn mất.

Đổ nốt gói đồ ăn vào trong bát cho mấy chú mèo nhỏ rồi quay lưng rời đi, Bá Viễn đi dọc con phố, cuối cùng quẹo trái bước vào tiệm hoa ngay ngã tư.

"Trời má, anh đi đâu mà lâu vậy?" Cậu nhóc đang sắp xếp mấy chậu hoa lên kệ ngoái đầu lại nhìn anh. "Em còn tưởng anh đi lạc rồi chứ."

"Anh mà còn đi lạc được cơ à?" Bá Viễn buồn cười đặt hộp băng dính lên bàn. "Trương Gia Nguyên, em nói có thấy vô lý không?"

"Ai mà biết được, ông chủ nhà em đẹp trai thế này, có bị người ta bắt cóc mất cũng là chuyện bình thường." Cậu nhóc nhún vai.

Trương Gia Nguyên là nhân viên trong cửa tiệm hoa của Bá Viễn, cũng là hàng xóm ở tầng dưới trong khu nhà của anh. Gia đình của cậu không quá khá giả, cho nên từ khi đến tuổi trưởng thành cậu đã phải rời nhà để đi tìm việc làm kiếm tiền giúp đỡ cho gia đình, vừa may khoảng nửa năm trước tình cờ rằng Bá Viễn đang cần tuyển thêm nhân viên giúp đỡ trong tiệm hoa, cuối cùng cậu nhóc lại xin vào làm cho anh. Thanh niên mới đôi mươi sức dài vai rộng, mấy việc cần bê vác hay leo trèo cậu đều xung phong nhận hết, sau này Bá Viễn sắm cho cậu một con xe điện đơn giản, cho nên bây giờ cậu còn kiêm cả đi giao hàng cho tiệm.

"Hôm nay chỉ có hai đơn này thôi, trời đang mưa, em đừng phóng nhanh."

Bá Viễn giúp Trương Gia Nguyên đặt hai bó hoa đã được gói ghém đẹp đẽ vào trong chiếc thùng gắn ở đuôi xe, còn cúi đầu cẩn thận kiểm tra lại lốp và phanh, phòng trường hợp thời tiết đang xấu mà cậu nhóc lại gặp phải trục trặc trên đường. Anh nhìn theo bóng lưng của Trương Gia Nguyên từ từ khuất đi sau màn mưa, cuối cùng mới quay lại lấy chổi lau nhà lau bớt đi mấy vũng nước bị gió thổi hắt vào trong tiệm.

Bận rộn hết cả một buổi chiều tính toán sổ sách và sắp xếp lại những đơn hàng trong mấy ngày tới, khi Bá Viễn ngẩng đầu lên, mây mù vẫn chưa tan đi. Nếu trời vẫn cứ tiếp tục mưa thế này, dù sao thời tiết như vậy cũng chẳng có khách, đợi đến khi Trương Gia Nguyên về thì có lẽ hôm nay anh sẽ đóng cửa tiệm sớm, Bá Viễn nghĩ.

Chỉ là khi suy nghĩ đó vừa mới lóe lên, từ phía bên kia cửa sổ kính của tiệm xuất hiện một bóng người cầm theo chiếc ô trong suốt, người đó vừa định tiến vào cửa tiệm thì chợt nhớ ra mà hạ ô xuống rồi đặt gọn gàng vào trong chiếc rổ đựng ô mà Bá Viễn đặt trước cửa.

"Chào mừng quý khách." Bá Viễn đẩy chiếc kính trượt trên sống mũi mình lên, sau đó nở một nụ cười với người vừa bước vào. "Duẫn Hạo Vũ đấy à? Anh còn tưởng hôm nay em sẽ không đến, còn đang định đóng cửa tiệm sớm một chút."

"Không đâu, em đã nói là nhất định sẽ tới mỗi ngày mà." Duẫn Hạo Vũ cũng đáp lại anh với một nụ cười. "Trương Gia Nguyên đi giao hoa rồi hả anh?"

Thấy anh gật đầu, cậu đặt lên quầy một túi giấy, nói là đồ mình mượn của Trương Gia Nguyên hôm trước, nhờ anh lát nữa đưa lại cho cậu nhóc. Sau đó như một thói quen, Duẫn Hạo Vũ dừng chân lại trước những chiếc lọ hoa trong suốt được bày ngay giữa tiệm, mỗi loại hoa được cắm cẩn thận trong từng lọ, tạo thành một ốc đảo đầy màu sắc giữa một không gian nhẹ nhàng của nơi này.

"Hôm nay em muốn chọn loại nào?"

Bá Viễn chắp tay sau lưng đi theo đối phương, kiên nhẫn đợi cậu trầm ngâm lựa chọn, như thể tình huống như thế này đã xảy ra quá nhiều lần rồi. Quả thật, đã là khoảng hơn một tháng kể từ khi vị khách tên Duẫn Hạo Vũ này xuất hiện trong tiệm của anh. Cậu nhóc nhìn rất trẻ, bằng tuổi với Trương Gia Nguyên, hình như là nhân viên thực tập của một công ty luật nào đó gần đây. Kể từ khi anh bắt đầu nhớ được khuôn mặt của vị khách này, đều đặn mỗi ngày cậu đều tới tiệm chưa từng thiếu một lần nào, tới mức cậu còn bắt đầu quen thân với Trương Gia Nguyên, mỗi lần hai đứa gặp nhau là có thể đứng một góc tám chuyện thật lâu. Nhưng điều khiến Bá Viễn cảm thấy kỳ lạ về Duẫn Hạo Vũ nhất, đó chính là việc mỗi ngày cậu đều chỉ chọn đúng một bông hoa, không cố định là loại hoa nào, sau đó sẽ nhờ anh bọc lại đẹp đẽ với giấy gói. Mới ban đầu Bá Viễn còn đủ chuyên nghiệp mà chấp nhận làm theo mọi yêu cầu của khách hàng, nhưng sau đó anh lại chẳng thể nào kiềm được tính tò mò mà mở lời hỏi thăm.

Em đang theo đuổi một người, Duẫn Hạo Vũ nói với anh như vậy.

Khi đó Bá Viễn còn nghĩ, tuổi trẻ bây giờ quả thật là lãng mạn.

"Bông này đi." Cậu chỉ vào một lọ hoa.

Bá Viễn rút một bông cẩm chướng ra, quay về quầy bắt đầu gói ghém. Anh dùng giấy gói màu trắng để tôn lên màu đỏ hồng của hoa, sau đó còn cẩn thận cài thêm một chiếc nơ màu nâu thật xinh xắn, cuối cùng mới đưa lại cho đối phương.

"Em... vẫn chưa theo đuổi được người ta sao?" Bá Viễn nhỏ giọng hỏi thăm.

Bàn tay đang cầm điện thoại quét mã thanh toán của Duẫn Hạo Vũ chợt khựng lại, sau đó người ấy rũ mắt xuống, khẽ lắc đầu. Bá Viễn không đành lòng nhìn dáng vẻ buồn rầu này, bèn lấy một chiếc kẹo của Trương Gia Nguyên để trong ngăn bàn đặt vào tay đối phương, dùng cách thức đơn giản và trẻ con nhất để an ủi người đó.

Thanh toán xong, Duẫn Hạo Vũ cuối cùng cũng quay người chuẩn bị rời đi. Vừa mới bước ra tới cửa, chẳng hiểu vì cớ gì mà cậu lại quay lại, đối diện với anh mà nói.

"Em có một yêu cầu nho nhỏ, không biết anh có thể giúp em không?"

Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên Duẫn Hạo Vũ mở lời yêu cầu với anh, đương nhiên là ngoại trừ việc nhờ gói hoa mỗi ngày. Anh còn ngỡ có lẽ cậu cần thêm gì đó cho những bông hoa của mình, tỷ như nhờ anh mua một loại hoa khác, hay tỷ như cần anh chuẩn bị một bó hoa thật lớn cho một sự kiện nào đó, cho nên Bá Viễn đã gật đầu đồng ý ngay lập tức.

"Tối mai, anh có thể cùng em đi ăn một bữa được không?"

"..."

Phải mất mấy giây, não của anh mới vận hành được đúng cách để lý giải nổi câu hỏi này. Mặc dù Duẫn Hạo Vũ là khách quen của tiệm, điều đó lại không có nghĩa rằng hai người đủ thân quen để có thể cùng nhau ăn một bữa, hoặc ít nhất là anh cảm thấy giữa mình và Duẫn Hạo Vũ có một khoảng cách về thế hệ khá xa để có thể ngồi cùng một bàn cơm. Nhưng rồi khi nhìn thấy dáng vẻ mong chờ và ánh mắt tha thiết kia, cuối cùng Bá Viễn cũng không đành lòng nói lời từ chối.

"Được."

Một bữa ăn thôi mà, dù sao thì cũng coi như an ủi tâm hồn nhạy cảm đang tổn thương của người ta vậy.

Nhận được sự đồng ý của anh, trong nháy mắt nụ cười vui vẻ xuất hiện trên khuôn mặt của Duẫn Hạo Vũ, cậu nhanh nhảu nói với anh, ngày mai nhất định sẽ đến tiệm đón anh vào giờ đóng cửa.

Bá Viễn buồn cười nhìn theo bóng lưng đi khuất của đối phương, khẽ lắc đầu một cái rồi quay vào. Vừa đi tới gần vị trí của những lọ hoa trong suốt ở giữa tiệm, Bá Viễn cau mày nghi hoặc nhìn xuống sàn, sau đó cúi người nhặt thứ ở dưới lên.

Cơn mưa phía bên ngoài đã ngớt, không còn to như trước, đã đủ để người trên đường qua lại dễ dàng hơn. Trương Gia Nguyên tấp xe điện vào dưới hiên, vẩy vẩy mái tóc đã ướt nước của mình, cầm theo mũ bảo hiểm và chìa khóa bước vào tiệm. Cậu nhanh chóng phát hiện ra ông chủ của mình đang chăm chú nhìn thứ gì đó trong lòng bàn tay, khi tò mò tới gần quan sát, thế mà lại là mấy cánh hoa.

"Hoa anh đào?"

Trương Gia Nguyên nhìn ra phía ngoài, đã là giữa hè rồi, sao lại vẫn còn hoa anh đào ở đây?

___________

Muốn thử một chiếc plot mới, chưa biết đi đến đâu nhưng hy vọng có thể làm mọi người hài lòng. 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store