Hòa Chi Ấn ( TobiIzu/HashiMada)
Chương 45-46
Về loại sinh vật gọi là thê tử, Izuna bẩm sinh đã có một cảm giác chán ghét.Có lẽ sự việc Hyuga Nhu Tử bỏ trốn khỏi hôn ước ở kiếp trước vẫn để lại tổn thương trong lòng hắn. Dù ngoài mặt làm ra vẻ không để tâm, nhưng sâu trong nội tâm Izuna vẫn còn tồn tại phẫn nộ và thành kiến.Hyuga Nhu Tử là tiểu công chúa của tông gia Hyuga – một danh môn nhẫn giới. Tạm không bàn đến thực lực, ít nhất nàng sở hữu huyết mạch đủ xứng với Uchiha nhất tộc. Hơn nữa, với xuất thân và môi trường trưởng thành của mình, lẽ ra nàng phải hiểu rõ đạo lý được – mất trong gia tộc lớn, phải có sự giác ngộ của một ninja, cũng như năng lực và bản lĩnh cần có của một thê tử của một nhân vật trọng yếu trong tộc.Không thể phủ nhận, Izuna từng ôm một phần kỳ vọng vào cuộc hôn nhân ấy.Có lẽ giữa hắn và Hyuga Nhu Tử không thể đạt đến sự thấu hiểu và chân thành tuyệt đối, nhưng ít nhất, hắn cho rằng cả hai vẫn có thể "tương kính như tân". Nàng lo liệu việc nhà, chăm sóc hậu duệ; còn hắn, sẽ trao cho nàng địa vị trưởng lão phu nhân xứng đáng cùng quyền lợi tương xứng. Thêm vào đó, họ còn có thể đại diện cho Hyuga và Uchiha để giao lưu, hiệp thương, thúc đẩy lợi ích thực tế giữa hai tộc.Dù chắc chắn sẽ có sự tính toán và trao đổi, nhưng nếu cả hai có thể phối hợp nhịp nhàng, thấu hiểu và hỗ trợ lẫn nhau, thì cuộc sống hôn nhân hẳn cũng có thể trở nên thú vị. Tiếc thay, Hyuga Nhu Tử lại lựa chọn biểu ca của nàng, một ninja thuộc phân gia của tộc Hyuga.Izuna khó tránh khỏi cảm giác bị xúc phạm. Trong mắt nàng, hắn thậm chí không bằng một ninja phân gia.Đó không chỉ là sự sỉ nhục đối với hắn mà còn là nỗi nhục dành cho cả tộc Uchiha.Khi đó, chiến sự giữa Senju và Uchiha ngày càng trở nên thường xuyên và căng thẳng. Trong bối cảnh đó, tộc Uchiha chỉ có thể giao tranh quy mô nhỏ với Hyuga vài trận, sau đó cũng không còn qua lại gì nữa.Ngay sau đó không lâu, đôi mắt của Madara ca bắt đầu mù đi. Izuna buộc đại ca mình phải nghỉ ngơi vài tháng để dưỡng thương. Tuy nhiên, tình hình chiến trường chính lại liên tiếp thất bại. Cuối cùng, trong một trận chiến ác liệt, Izuna thân chịu trọng thương, sau đó đã hiến mắt cho Madara ca.Không lâu sau đó…Hắn đã chết.Aizz, nghĩ lại mà thấy chua xót, kiếp trước mình thật đúng là một kẻ thất bại toàn diện.Cuối cùng thì Madara ca vẫn bắt tay với Senju Hashirama. Thậm chí đến cả Hyuga cũng gia nhập làng.Chậc, càng nghĩ càng thấy bực mình.“Ngài nói gì thế? Đại ca thật lòng thích Mito mà.”Trước lời dò xét của nhị trưởng lão, Izuna dứt khoát lôi Hashirama ra làm tấm khiên. Dù sao trong tương lai, Hashirama quả thực sẽ cưới Mito.“Hắn là đại huynh của ta, ta sẽ luôn ở bên hỗ trợ, giúp phát huy sức mạnh của Senju nhất tộc chúng ta.”Izuna khéo léo bày tỏ ý định không có tham vọng tranh giành vị trí tộc trưởng với Hashirama."Mito mà kết hôn với đại ca thì cũng coi như củng cố thêm quan hệ giữa hai tộc rồi.""Thật là đứa nhỏ dễ dạy, ngươi còn nhạy bén hơn cả đại huynh ngươi đấy." Nhị trưởng lão cười tủm tỉm xoa đầu Izuna, trong lòng lại nghĩ tiểu tử này phản ứng như vậy là vì ông đang khích thích hắn tranh vị trí tộc trưởng với Hashirama à?"Chỉ là, bây giờ nói những chuyện này thì còn hơi sớm. Tộc trưởng phu nhân của Senju là một lợi thế rất quan trọng. Nếu tương lai Uzumaki không còn mang lại lợi thế tương xứng thì, Tobirama à…"Izuna chớp mắt một cái, mỉm cười dịu dàng: "Nếu đại ca từ bỏ nàng, liền gả nàng cho ta sao?"Nhị trưởng lão lập tức im bặt. Nhưng mà, nghe qua có gì đó… sai sai.Ông già ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Thôi, đợi con bé lớn rồi tính tiếp vậy."Có lẽ Uzumaki Mito còn chưa kịp trưởng thành thì đã mất rồi cũng nên? Ai mà nói trước được chứ.Đội ngũ của Senju di chuyển rất nhanh, chỉ trong hai tháng, Izuna đã sớm trở về lại lãnh địa của tộc Senju.Vừa về đến nơi, hắn liền nhận được lễ vật mừng năm mới từ Senju Hashirama. Đó là một con cá vàng đỏ rực như lửa?!Hashirama tỏ ra rất ân cần, tuy hành động có hơi kỳ quặc.“Lúc dự hội chợ Tết, ta thấy người ta chơi trò vớt cá, nên đã vớt cho đệ một con."Khóe miệng Izuna khẽ giật giật khi nhìn con cá vàng nhỏ đang vẫy đuôi trong bể, rồi từ trong lòng lấy ra một cái túi nhỏ: “Cho huynh này, là bùa bình an ta xin được từ đền Thần Xã.”Senju Hashirama vui mừng khôn xiết, liền treo ngay bùa bình an lên cổ mình. Hắn hỏi Izuna: " Thủy quốc có vui không? Ở đó còn có lễ tế Hải Thần đặc sắc nhân dịp năm mới đấy, Tobirama có đi xem không?”Nhắc đến khác hẳn với lễ tế năm mới ở đất liền, Izuna không khỏi mỉm cười nhẹ nhàng. Hắn kể lại một vài điều hiểu biết về Thủy quốc, không quên khen ngợi lễ tế nơi đó rất chu đáo, đồng thời cũng giúp tăng thêm ấn tượng tốt đẹp của Hashirama về Mito.Nếu có một thê tử tốt như vậy mà bị người khác dụ dỗ chạy mất thì thật là thiệt thòi quá! Izuna nghĩ thầm.Còn Hashirama thì không hiểu hết ý, chỉ gật gù đồng tình một cách ngây thơ, mắt cứ chăm chú nhìn con cá vàng đang bơi.Izuna nói tiếp: “Trên đường đi từ Thủy quốc, ta mua được một cặp búp bê ba tháng tuổi, cực kỳ tinh xảo, có thể thay đồ, chiến đấu và biến hình. Coi như là quà năm mới mà huynh tặng cho Mito vậy. Còn Mito thì nhờ ta đưa cho huynh ba bản phù văn mới do tộc Uzumaki vừa nghiên cứu ra để đáp lễ.”Nói đến việc đáp lễ, Hashirama như chợt nhớ ra: “Đúng rồi! Phải có quà đáp lễ chứ!”Hắn quay sang Tobirama: “Tobirama, đệ đừng quên chuẩn bị quà cho Izuna đó!”“………………”Izuna hít một hơi thật sâu, thấp giọng hỏi lại: “Ý huynh là ta phải chuẩn bị quà cho hắn?”Hashirama đột nhiên bịt miệng, dưới ánh nhìn lạnh lẽo của Izuna thì co người lại, lí nhí nói: “…… con cá vàng đó.”Izuna không thể tin nổi, khóe mắt giật giật nhìn chằm chằm con cá vàng đang vẫy đuôi trong chậu nước.…Cái này… là Tobirama tặng ta?
Không phải Hashirama đại ca sao?“………………” Izuna nhìn con cá đang vẫy đuôi trong chậu, không thể tin nổi, vậy ra đó là quà của Senju Tobirama cho hắn?! Không phải của đại ca Hashirama sao?!Hashirama dường như đoán được suy nghĩ của Izuna, bèn nhỏ giọng nói thêm: “Ta sợ đệ không nhận thôi… quà năm mới ta chuẩn bị là một thanh đao, đã để sẵn trong phòng đệ rồi…”Izuna: “………………”Ta thật sự rất nghi ngờ giữa ta và ngươi liệu rằng có phải là huynh đệ ruột thịch không? ----------------------
Còn ai nhớ bảo bảo cá vàng không?Cá vàng: Ta đã giúp Hashirama và Đốm đi chơi cùng nhau, lại còn giúp Izuna và Tobirama hội ngộ sau bao năm xa cách!Cá vàng: Ta đúng là một công thần!
----------------------
Izuna tức giận đến mức nổi trận lôi đình.Hắn lập tức đem con cá vàng màu đỏ kia biến thành cá khô, sau đó liền gửi chuyển phát nhanh thẳng đến cửa hàng lương thực mà trước đó hắn và Tobirama đã hẹn làm nơi trao đổi thư từ.(Nghe mà tội nghiệp con cá vàng, công thần thế kia mà bị xử tử không chút lưu tình...)Tobirama vốn tưởng rằng Izuna sẽ không bao giờ liên lạc lại với hắn nữa, nên khi nhận được... một con cá khô, cả người đều rơi vào trạng thái ngơ ngác.Nói thật thì, hắn cũng chẳng còn nhớ chuyện con cá vàng mà Hashirama từng vớt lên hoặc nói cách khác, hắn đã sớm vứt chuyện đó ra sau đầu.Con cá vàng kia ban đầu bị Hashirama đưa cho Đốm, mà tuy Đốm trong lòng có chút vui mừng, nhưng hắn lúc đó đang cùng tộc nhân đi tìm chỗ nghỉ trọ, nếu cầm cá vàng về thì nhất định sẽ bị hỏi han linh tinh. Vì vậy, sau khi chơi xong với Hashirama, Đốm liền kín đáo trả cá vàng lại cho Hashirama.Hashirama lại mang cá vàng về nhà.Kết quả là, khi về đến nhà, phụ thân hắn — Senju Butsuma thấy sắc mặt con trai có chút kỳ lạ, liền nheo mắt đánh giá...Ông vừa mới cho rằng Hashirama cuối cùng cũng trưởng thành được một chút, đã có thể gánh vác trách nhiệm phần nào, thì ngay lập tức thằng bé lại làm ra một chuyện mà chỉ trẻ con mới làm. Ví dụ như đi vớt cá vàng!Thế là Hashirama đành vội vàng viện lý do: "Đây là con vớt cho đệ đệ! Con nhớ đệ đệ đang xa nhà và ở Thủy quốc mà!" Rồi còn chỉ vào con cá đỏ hồng hồng, lảm nhảm với Butsuma: " Phụ thân xem nè! Màu con cá này rất giống với đôi mắt của Tobirama, bla bla…”Vừa lừa được phụ thân, vừa ngẫm nghĩ bay bổng trong lòng: Ừm… mà thật ra… cũng khá giống mắt Uchiha đó chứ…Cũng chính vì thế, khi Tobirama nhìn thấy con cá khô được gửi đến, cả người lập tức rơi vào trạng thái mê chi tâm động.Đúng vậy, chính là cảm giác mê chi tâm động! Chính là cái loại tâm tình vừa ngạc nhiên, vừa cảm động, lại còn có chút hạnh phúc khó hiểu ấy!Bởi vì Tobirama cực kỳ thích ăn cá! Đặc biệt là cá nướng, vị đậm đà, hương thơm lan tỏa, một miếng tan trong miệng, giòn giòn ngon cực!Tobirama nhìn cá khô, tim mình đập thình thịch, cảm giác thật kỳ diệu.Lý trí của hắn cảm thấy bồn chồn, bởi vì hắn biết chắc bản thân không thể tránh khỏi việc nảy sinh những cảm xúc sâu sắc pha lẫn cay đắng dành cho IzunaTrái tim hắn... thì cứ như đang bay bổng, tưởng tượng ra đủ chuyện tốt đẹp, muốn khoe với cả thiên hạ rằng Izuna có vẻ đã nguôi giận!Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào!Tobirama phải dồn hết nghị lực mới có thể bình tĩnh lại. Hắn cẩn thận cất con cá khô kia đi, đôi mắt vô thức mở Sharingan, rồi phấn khởi chạy tới tiệm bánh ngọt trong thị trấn, đặt một hộp điểm tâm thật to gửi đến cửa hàng lương thực cho Izuna.Trên đường trở về, hắn còn vui vẻ ngâm nga một khúc hát nho nhỏ, tâm trạng nhẹ nhõm như bay.Về đến nhà, lo sợ bị Đốm nhìn ra điều gì đó, Tobirama liền đi tắm nước lạnh, thay đồ chỉnh tề, ngồi nghiêm túc xuống ghế như chưa có chuyện gì xảy ra.Và rồi… hắn kinh ngạc phát hiện con cá khô Izuna gửi đến đã bị con mèo trắng tha mất từ lúc nào!Thật là… đau lòng không nói nên lời.---Izuna nhận được hai món quà liên tiếp từ Tobirama.Vào đầu xuân, đầu tiên là một hộp quà bánh ngọt sang trọng do cửa hàng tạp lương thực chuyển tới.Lúc nhận được món quà ấy, nội tâm Izuna gần như sụp đổ. Cảm giác y như hắn vừa giáng một cú đấm đầy thù hận vào kẻ địch, vậy mà đối phương không những không rút đao phản kích, còn mỉm cười nghiêng đầu lộ nửa khuôn mặt ra mà nói: “Đánh tiếp đi!”Izuna bị tình huống này làm cho khiếp sợ. Hắn cẩn thận kiểm tra hộp bánh, không phát hiện ra độc dược hay bẫy gì. Thử nếm một miếng, ủa...ngon bất ngờ!Thế là Izuna ngậm cọng cỏ ngồi trên hành lang, vừa nhai bánh vừa suy nghĩ: "Tobirama rốt cuộc lại đang bày trò gì đây?"Kết quả ba ngày sau Izuna thu được hộp bánh, Izuna lại nhận được “đại lễ” thứ hai từ Tobirama.Senju nhất tộc ở vùng phía nam, nơi những thung lũng hẹp được tận dụng để gieo trồng các loại dược thảo quý hiếm, đột nhiên bị người ta phóng hỏa thiêu rụi toàn bộ.Đáng nói hơn, vị trí vườn ươm đặc biệt đó chỉ có một số ít người biết - đều là những nhân vật cấp cao trong tộc, hoặc là trưởng lão, hoặc là người phụ trách các bộ phận hay chiến tuyến quan trọng.Chỉ trong chốc lát, toàn bộ Senju rơi vào vòng xoáy của sự nghi kỵ.Trong tộc... có phản đồ.
Không phải Hashirama đại ca sao?“………………” Izuna nhìn con cá đang vẫy đuôi trong chậu, không thể tin nổi, vậy ra đó là quà của Senju Tobirama cho hắn?! Không phải của đại ca Hashirama sao?!Hashirama dường như đoán được suy nghĩ của Izuna, bèn nhỏ giọng nói thêm: “Ta sợ đệ không nhận thôi… quà năm mới ta chuẩn bị là một thanh đao, đã để sẵn trong phòng đệ rồi…”Izuna: “………………”Ta thật sự rất nghi ngờ giữa ta và ngươi liệu rằng có phải là huynh đệ ruột thịch không? ----------------------
Còn ai nhớ bảo bảo cá vàng không?Cá vàng: Ta đã giúp Hashirama và Đốm đi chơi cùng nhau, lại còn giúp Izuna và Tobirama hội ngộ sau bao năm xa cách!Cá vàng: Ta đúng là một công thần!
----------------------
Izuna tức giận đến mức nổi trận lôi đình.Hắn lập tức đem con cá vàng màu đỏ kia biến thành cá khô, sau đó liền gửi chuyển phát nhanh thẳng đến cửa hàng lương thực mà trước đó hắn và Tobirama đã hẹn làm nơi trao đổi thư từ.(Nghe mà tội nghiệp con cá vàng, công thần thế kia mà bị xử tử không chút lưu tình...)Tobirama vốn tưởng rằng Izuna sẽ không bao giờ liên lạc lại với hắn nữa, nên khi nhận được... một con cá khô, cả người đều rơi vào trạng thái ngơ ngác.Nói thật thì, hắn cũng chẳng còn nhớ chuyện con cá vàng mà Hashirama từng vớt lên hoặc nói cách khác, hắn đã sớm vứt chuyện đó ra sau đầu.Con cá vàng kia ban đầu bị Hashirama đưa cho Đốm, mà tuy Đốm trong lòng có chút vui mừng, nhưng hắn lúc đó đang cùng tộc nhân đi tìm chỗ nghỉ trọ, nếu cầm cá vàng về thì nhất định sẽ bị hỏi han linh tinh. Vì vậy, sau khi chơi xong với Hashirama, Đốm liền kín đáo trả cá vàng lại cho Hashirama.Hashirama lại mang cá vàng về nhà.Kết quả là, khi về đến nhà, phụ thân hắn — Senju Butsuma thấy sắc mặt con trai có chút kỳ lạ, liền nheo mắt đánh giá...Ông vừa mới cho rằng Hashirama cuối cùng cũng trưởng thành được một chút, đã có thể gánh vác trách nhiệm phần nào, thì ngay lập tức thằng bé lại làm ra một chuyện mà chỉ trẻ con mới làm. Ví dụ như đi vớt cá vàng!Thế là Hashirama đành vội vàng viện lý do: "Đây là con vớt cho đệ đệ! Con nhớ đệ đệ đang xa nhà và ở Thủy quốc mà!" Rồi còn chỉ vào con cá đỏ hồng hồng, lảm nhảm với Butsuma: " Phụ thân xem nè! Màu con cá này rất giống với đôi mắt của Tobirama, bla bla…”Vừa lừa được phụ thân, vừa ngẫm nghĩ bay bổng trong lòng: Ừm… mà thật ra… cũng khá giống mắt Uchiha đó chứ…Cũng chính vì thế, khi Tobirama nhìn thấy con cá khô được gửi đến, cả người lập tức rơi vào trạng thái mê chi tâm động.Đúng vậy, chính là cảm giác mê chi tâm động! Chính là cái loại tâm tình vừa ngạc nhiên, vừa cảm động, lại còn có chút hạnh phúc khó hiểu ấy!Bởi vì Tobirama cực kỳ thích ăn cá! Đặc biệt là cá nướng, vị đậm đà, hương thơm lan tỏa, một miếng tan trong miệng, giòn giòn ngon cực!Tobirama nhìn cá khô, tim mình đập thình thịch, cảm giác thật kỳ diệu.Lý trí của hắn cảm thấy bồn chồn, bởi vì hắn biết chắc bản thân không thể tránh khỏi việc nảy sinh những cảm xúc sâu sắc pha lẫn cay đắng dành cho IzunaTrái tim hắn... thì cứ như đang bay bổng, tưởng tượng ra đủ chuyện tốt đẹp, muốn khoe với cả thiên hạ rằng Izuna có vẻ đã nguôi giận!Bình tĩnh, bình tĩnh lại nào!Tobirama phải dồn hết nghị lực mới có thể bình tĩnh lại. Hắn cẩn thận cất con cá khô kia đi, đôi mắt vô thức mở Sharingan, rồi phấn khởi chạy tới tiệm bánh ngọt trong thị trấn, đặt một hộp điểm tâm thật to gửi đến cửa hàng lương thực cho Izuna.Trên đường trở về, hắn còn vui vẻ ngâm nga một khúc hát nho nhỏ, tâm trạng nhẹ nhõm như bay.Về đến nhà, lo sợ bị Đốm nhìn ra điều gì đó, Tobirama liền đi tắm nước lạnh, thay đồ chỉnh tề, ngồi nghiêm túc xuống ghế như chưa có chuyện gì xảy ra.Và rồi… hắn kinh ngạc phát hiện con cá khô Izuna gửi đến đã bị con mèo trắng tha mất từ lúc nào!Thật là… đau lòng không nói nên lời.---Izuna nhận được hai món quà liên tiếp từ Tobirama.Vào đầu xuân, đầu tiên là một hộp quà bánh ngọt sang trọng do cửa hàng tạp lương thực chuyển tới.Lúc nhận được món quà ấy, nội tâm Izuna gần như sụp đổ. Cảm giác y như hắn vừa giáng một cú đấm đầy thù hận vào kẻ địch, vậy mà đối phương không những không rút đao phản kích, còn mỉm cười nghiêng đầu lộ nửa khuôn mặt ra mà nói: “Đánh tiếp đi!”Izuna bị tình huống này làm cho khiếp sợ. Hắn cẩn thận kiểm tra hộp bánh, không phát hiện ra độc dược hay bẫy gì. Thử nếm một miếng, ủa...ngon bất ngờ!Thế là Izuna ngậm cọng cỏ ngồi trên hành lang, vừa nhai bánh vừa suy nghĩ: "Tobirama rốt cuộc lại đang bày trò gì đây?"Kết quả ba ngày sau Izuna thu được hộp bánh, Izuna lại nhận được “đại lễ” thứ hai từ Tobirama.Senju nhất tộc ở vùng phía nam, nơi những thung lũng hẹp được tận dụng để gieo trồng các loại dược thảo quý hiếm, đột nhiên bị người ta phóng hỏa thiêu rụi toàn bộ.Đáng nói hơn, vị trí vườn ươm đặc biệt đó chỉ có một số ít người biết - đều là những nhân vật cấp cao trong tộc, hoặc là trưởng lão, hoặc là người phụ trách các bộ phận hay chiến tuyến quan trọng.Chỉ trong chốc lát, toàn bộ Senju rơi vào vòng xoáy của sự nghi kỵ.Trong tộc... có phản đồ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store