23
Hôm sau, trời chưa nắng hẳn thì Thành Dương cùng Minh Hiếu đã về đến trụ sở. Vừa hay ngay lúc Minh Tuấn và Thế Hưng chuẩn bị đến thay ca cho hai người họ. Thế Hưng cười chào cả hai rồi vào xe trước, còn Minh Tuấn lại bước gần đến Minh Hiếu, anh nghiêng đầu, hỏi nhỏ. Anh biết với tính tình thích hành động bộc phát của hắn, lại còn trực cùng với Thành Dương. Không thể nào tránh khỏi việc hắn sẽ lẻn vào nhà người ta giữa đêm. Minh Tuấn biết ý thế nên đã hỏi trực tiếp hắn mà không cần thông qua cậu. "Sao rồi Minh Hiếu? Có thấy gì khả nghi không?"Minh Hiếu liếc nhìn xung quanh, sau đó mới ghé sát tai Minh Tuấn thì thầm kể lại chuyện tối qua. Từ việc hắn lén vào nhà, cho đến tiếng động lạ cuối hành lang tầng hai và khoảnh khắc suýt bị phát hiện bởi Phan Nam Duy. Minh Tuấn nghe xong cũng không quá bất ngờ, gương mặt gần như không biểu cảm. Nhưng ánh mắt anh lại dường như đã biết gì đó từ trước.Anh chỉ khẽ gật đầu, rồi liếc nhanh qua Thành Dương đang đứng kế bên, vươn vai uể oải. "Được rồi, hai đứa về nghỉ đi."Minh Hiếu không nói gì thêm, chỉ vỗ vai Thành Dương rồi bước đi. Hắn lững thững ra trạm xe buýt gần đó, dáng vẻ lờ đờ vì thiếu ngủ. Từ trụ sở về nhà không xa nhưng cũng chẳng gần, nhất là khi cơ thể hắn đang biểu tình vì đói và kiệt sức. Hắn vừa ngáp vừa ngồi trên ghế, mắt nhắm mắt mở suýt nữa ngủ gật....Về đến nhà, hắn chẳng nghĩ ngợi gì nhiều, mở cửa vào mà không ngờ rằng Vy Thanh vẫn còn ở nhà. Khác với thường ngày, cậu đang bày một bữa ăn sáng khá đầy đủ trên bàn. Như thế biết rằng hắn sẽ về vào lúc này. Có cả canh, trứng chiên, rau xào, tất cả đều còn nóng hổi. Minh Hiếu đứng khựng lại, không tin vào mắt mình. "Ơ… sao hôm nay cậu chưa đi làm?"Vy Thanh vừa bưng nốt món cuối ra bàn, đáp. "Cậu về rồi à? Hôm nay tôi xin phép Trung Phúc đến trễ một chút."Không nói thêm lời nào, Minh Hiếu kéo ghế ngồi phịch xuống, mắt thì mở không nổi nhưng đũa thì đã cầm lên rồi. Cái bụng rỗng của hắn từ đêm qua đã kêu réo dữ dội, thế là chẳng đợi ai mời, hắn cắm cúi ăn ngon lành. "Sao cậu không ăn?" Hắn hỏi trong lúc nhai ngấu nghiến.Vy Thanh đứng im một chút rồi cũng ngồi xuống, gắp bừa một miếng thức ăn bỏ vào miệng. Cậu không cảm thấy món mình nấu có gì đặc biệt, thậm chí còn hơi nhạt. Nhưng nhìn Minh Hiếu ăn nhiệt tình như thế, tự dưng lại thấy vui một cách lạ lùng. "Thôi trễ rồi, đi trước đây. Cậu ăn xong cứ để đó, nào tôi đi làm về sẽ rửa."Minh Hiếu nhíu mày, nói với giọng trách nhẹ. "Tôi tự làm cũng được mà. Cậu thật sự xem mình là người giúp việc của tôi sao?"Vy Thanh đứng trước cửa, chưa kịp trả lời thì hắn bất ngờ cất lời, như thể nghĩ mãi mới nói ra. "Này, có ai từng nói với cậu rằng cậu rất ngốc chưa vậy?"Vy Thanh khựng lại, nhìn thẳng vào hắn, mắt mở to, không giận, không vui, chỉ là một loại ngạc nhiên câm lặng. Minh Hiếu nhìn gương mặt ấy, bỗng chốc buông đũa, đứng dậy tiến đến, rồi nhẹ nhàng xoa đầu cậu như người anh trai chiều chuộng em nhỏ. "Đúng là ngốc thật đó."Vy Thanh vẫn không phản ứng gì, có lẽ cậu không biết phải nói gì. Cậu chỉ đứng đó, lặng yên, ánh mắt có chút ngơ ngác, khiến Minh Hiếu phải bật cười khẽ. Cuối cùng, hắn đẩy nhẹ cậu ra khỏi cửa rồi đóng lại. "Tranh thủ đi làm đi. Không thì cậu thật sự sẽ trễ mất cho coi."Vy Thanh đứng ngoài cửa, bối rối hết sức. Vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Chẳng phải cậu chỉ nấu một bữa sáng thôi sao?Minh Hiếu bảo cậu ngốc đâu có sai gì đâu......Minh Hiếu thật sự đã gục xuống giường ngủ say mê đến tận chiều. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa len lỏi khắp phòng, rọi lên sống mũi hắn, trên hàng lông mi dài và cả những vết nhăn mỏi mệt chưa kịp phai. Dáng ngủ của hắn chẳng khác gì một cậu trai vô lo vô nghĩ, tay vắt ngang trán, miệng khẽ mở, cả người ngả nghiêng như thể vừa ngã xuống bất cứ đâu cũng có thể thiếp đi.Vy Thanh về đến nhà sau ca làm tại tiệm tạp hóa của Trung Phúc, chân bước vào cửa đã thấy Minh Hiếu còn đang say ngủ. Hắn nằm đó, bình thản và tự do. Một thoáng nhẹ nhõm thoáng qua trong lòng cậu, dù ngay sau đó là một tiếng thở dài. Cậu cởi áo khoác, nhẹ nhàng bước tới, như sợ làm động đến giấc ngủ hiếm hoi của người đã quá quen thức trắng. Cậu rướn người, kéo tấm chăn phủ lên người hắn.Bàn tay cậu vô thức dừng lại trên gò má hắn. Cảm giác nóng, thô ráp nhưng lại ấm áp đến kỳ lạ. Vy Thanh ngỡ mình chỉ là chạm thoáng qua, nhưng lại không thể rút tay về. Đầu ngón tay khẽ run. Một điều gì đó trong lòng cậu vừa thức dậy, bất ngờ, bối rối đang nghẹn lại ở cổ họng."Tôi…" Cậu lắp bắp, không dám thốt ra hết câu. Đôi mắt cứ nhìn chăm vào khuôn mặt yên tĩnh kia, không biết bản thân đang run lên vì điều gì. Làm sao đây? Cậu đang muốn thổ lộ điều gì vậy chứ?Đúng lúc ấy, Minh Hiếu cựa quậy. Mí mắt hắn khẽ nhúc nhích rồi hé mở, ánh nhìn lờ đờ của người mới tỉnh lặng lẽ quét tới. Ánh mắt ấy va phải gương mặt đang cứng đờ của Vy Thanh."Cậu đi làm về rồi à?" Hắn hỏi, giọng nhừa nhựa, có phần khản đặc. Một âm thanh bình thản đến độ khiến Vy Thanh giật mình như bị bắt tại trận. Cậu vội vàng rụt tay về, giấu sau lưng như một đứa trẻ vừa trộm kẹo bị phát hiện."Ừm, tôi mới về thôi." Cậu đáp, mắt nhìn sang nơi khác. Tai đỏ ửng, ngực thì đập như thể vừa chạy marathon về.Nhưng lại có thứ khiến Vy Thanh thở phào. Hên thật, hắn tỉnh lúc nào không hay, nhưng ít nhất… cậu chưa nói gì cả. Mọi thứ vẫn an toàn. Chỉ là cái chạm thôi mà, chỉ là một lần thôi…Minh Hiếu chống tay ngồi dậy, dụi mắt, giọng vẫn còn ngái ngủ "Mấy giờ rồi nhỉ?" Vy Thanh ngó đồng hồ, trả lời ngắn gọn. "Hơn ba giờ chiều rồi.""Chết rồi!" Minh Hiếu bật dậy như lò xo, lao đi tìm áo khoác, miệng lẩm bẩm. "Muộn như vậy rồi sao? Tôi còn phải đến cơ quan nữa…"Hắn vội vã xách cặp, quay đầu nói vội. "Tôi đi đây! Cậu nhớ nghỉ ngơi đó!" rồi đóng cửa lại. Âm thanh của cánh cửa vang lên một tiếng "cạch" khẽ khàng.Chỉ là… vai diễn đến đó mới thật sự hạ màn.Minh Hiếu đứng lặng ngoài cửa, lưng tựa vào vách. Tim hắn đập thình thịch không lý do. Hắn vốn đâu có ngủ thật đâu. Từ lúc Vy Thanh kéo chăn lên, hắn đã tỉnh. Lúc bàn tay ấy dừng lại trên má, hắn chỉ thiếu nước bật dậy. Không phải vì hoảng hốt, mà vì ngỡ mình đang mơ. Gò má bên phải vẫn còn như in vết ấm áp ấy. Mắt hắn vẫn dán vào khoảng không trước mặt, nhưng tâm trí đã rối tung.Cái gì vậy? Tại sao cậu ta lại chạm vào mình? Tại sao lại lắp bắp? Có phải cậu ta định nói điều gì không? Hay chỉ là hắn tự tưởng tượng ra cả một viễn cảnh lãng mạn?Minh Hiếu tự bật cười. Một tiếng cười nhẹ nhưng đầy chế giễu chính mình. Điên thật rồi. Mới có một cái chạm mà hắn đã diễn cả kịch bản trong đầu. Hắn còn chưa kịp hỏi lại, cậu ta đã rụt tay về như chạm vào lửa. Mà cậu ta có nói gì đâu. Có thể chỉ là vô tình thôi, phải không?Nhưng vô tình thì sao lại run lên như vậy? Lại còn đỏ mặt? Lại còn lắp bắp?Trái tim Minh Hiếu lúc này như đứa trẻ đang níu tay áo người lớn, không chịu để hắn rời đi. Cứ mỗi lần nhớ lại cái chạm ấy, lòng lại như nổi sóng. Mà chẳng biết là sóng của lòng mình… hay là sóng từ lòng người kia nữa.Phía trong phòng, Vy Thanh đang ôm đầu lẩm bẩm, giọng đầy rối rắm. "Tự nhiên chạm vào má hắn để làm gì chứ, đúng là điên thật mà." Rồi lại im lặng. "Nhưng nếu hắn không tỉnh… thì liệu mình đã nói ra sự thật chưa?"Bây giờ, một người tự ngượng ngùng ngoài cửa. Một người bối rối trong lòng mình. Cánh cửa giữa hai người như khẽ rung lên, vì điều gì đó chưa nói....Trụ sở đội điều tra khi chiều xuống vẫn vương ánh nắng loang loáng bên ô cửa kính. Gió lùa nhè nhẹ, cuốn theo mùi giấy tờ và cà phê nguội lạnh lẩn khuất đâu đó trong không khí. Minh Hiếu bước vào, tay còn lỉnh kỉnh chiếc cặp lệch vai, mái tóc rối bù vì vừa từ giường lao thẳng tới đây. Thấy Thành Dương đã ngồi đó từ lúc nào, lưng hơi khom, tay thoăn thoắt gõ bàn phím với ánh nhìn chăm chú, hắn chợt cảm thấy có lỗi một cách kỳ lạ. Cảm giác như đứa học trò đi học trễ, gặp đúng giáo viên chủ nhiệm.Hắn ríu rít bước tới, miệng nói nhanh như sợ bị mắng. "Em xin lỗi anh, em ngủ quên mất tiêu luôn…" Thành Dương chỉ liếc hắn một cái, rồi mỉm cười xòa, không hề giận dữ. "Xin lỗi gì chứ, hôm qua em còn nhường anh ngủ nhiều hơn rồi còn gì. Vả lại... chắc em mệt lắm."
Giọng cậu không gay gắt, chỉ có sự quan tâm rất tự nhiên.Minh Hiếu ngồi phịch xuống ghế, thở dài một hơi nhẹ bẫng. Hắn biết Thành Dương không phải người hay để bụng, nhưng chính thái độ dịu dàng đó mới khiến hắn cảm thấy tội lỗi nhiều hơn. Cái cảm giác người ta tin tưởng mình, còn mình thì ngủ quên mất cả buổi chiều. Đúng là không dễ nuốt trôi chút nào.Một lát sau, khi không khí trong phòng trở lại bình ổn, Thành Dương là người lên tiếng trước. Giọng cậu đều đều, nhưng mang chút gì đó như là nghi vấn, như là dẫn dắt. "Minh Hiếu này… em nghĩ trong căn nhà đó giấu cái gì?"Hắn hơi ngả người ra sau, đan tay vào nhau, mắt nhìn trần nhà như thể đang đọc bảng tra cứu hồ sơ tâm lý. "Là tài liệu quan trọng… hoặc sổ sách tham ô gì đó" hắn chậm rãi. "Mấy người có chức có quyền, đến một mức nào đó là sẽ dính vào những thứ như vậy. Mượn tay xã hội đen, rồi lại bị chính chúng quay ngược đe dọa, tiền bạc không minh bạch… vụ nào mà chả thế. Một năm ít gì cũng dăm ba lần."Thành Dương nghe vậy thì chán nản chống cằm, thở ra như thể tâm hồn bị rút cạn. "Trời ơi, lại kiểu vụ án chán òm đó nữa à? Cứ như phim chiếu lại hoài. Cùng mô típ, chỉ đổi tên diễn viên…"Nhưng rồi chính cậu cũng gật gù. "Ừ… mà thôi, nghĩ lại thì vụ này chưa có người chết đã là phước ba đời rồi."Minh Hiếu nghiêng đầu, mắt sáng lên với vẻ suy tư. "Nhưng mà… em nghĩ không đơn giản như vậy đâu." Câu nói khiến không khí đang nguội lạnh bỗng nhiên có nhiệt. Thành Dương ngẩng phắt lên. "Sao?""Nhìn dáng vẻ của ông nghị sĩ và cậu con trai hôm qua… không giống những người đang che giấu chuyện tham ô. Không phải kiểu ánh mắt toan tính hay sợ sệt. Nó giống như đang che giấu điều gì khác lạ và đặc biệt hơn."Đôi mắt Thành Dương sáng rực, như đứa trẻ được phát hiện manh mối mới. Cậu biết một khi Minh Hiếu đã "cảm thấy gì đó", thì gần như không sai được. Không chỉ vì kỹ năng phân tích tâm lý sắc sảo, mà còn bởi cái trực giác quái lạ nhưng đáng tin của hắn. "Trực giác của em à?" cậu hỏi, môi khẽ cong lên.Minh Hiếu cười xòa, gãi đầu. "Chỉ là linh cảm thôi. Em chưa chắc đâu." Nhưng Thành Dương không cần hắn chắc. Cậu tin. Tin vào cả những điều chưa rõ ràng, vì Minh Hiếu chưa từng làm cậu thất vọng với những thứ mơ hồ ấy.Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở. Gió lùa theo sau bóng một người bước vào, là Thế Hưng. Nụ cười sáng như mặt trời nhỏ của cậu ta khiến không khí trong phòng dịu lại ngay lập tức. "Chào hai anh!" giọng cậu tươi rói, hai má vẫn còn lấm tấm mồ hôi như vừa chạy gấp về đây.Minh Hiếu nhíu mày, ngạc nhiên thật sự. "Ơ, Hưng? Sao về giờ này rồi? Còn anh Tuấn đâu?""Anh ấy bảo em về rảnh thì lo coi tài liệu giúp." Thế Hưng vừa nói, vừa thu dọn mớ hồ sơ trên bàn mình. Thành Dương hỏi tiếp, giọng pha chút tò mò. "Ở đó có gì lạ không nhóc?"Lần này, Thế Hưng không cười nữa. Cậu chậm rãi kéo ghế ngồi xuống, tay chống lên bàn, giọng trầm lại. "Không phải lạ… mà là rất lạ."Minh Hiếu và Thành Dương liếc nhau, như chạm đúng dây thần kinh nghề nghiệp. Cả hai cùng bật dậy, mắt dán vào cậu em nhỏ như muốn hút ra từng chữ. Thế Hưng nói chậm, rõ từng nhịp. "Người giúp việc trong nhà đó có hành tung rất kỳ quặc. Lúc bọn em hỏi, bà ta lấp lửng quanh co. Như đang cố giấu gì đó. Mắt không dám nhìn thẳng. Đặc biệt là khi tụi em hỏi về khu vực ngõ cụt phía tầng hai"Minh Hiếu thoáng rùng mình. Chính hắn cũng từng cảm thấy có gì không ổn ở khu vực đó. Một góc khuất tưởng chừng chẳng có gì, nhưng lại như nuốt trọn ánh sáng. Suy nghĩ của hắn bắt đầu cuốn theo những giả thuyết trong đầu. Thành Dương thì thì thào như tự nhắc mình. "Không lẽ… là cổng rắn cắn gà nhà? Giấu chuyện bí mật trong chính gia đình họ?"Thế Hưng lắc đầu, không xác nhận gì.
"Chưa biết được. Nhưng anh Tuấn nói tối nay sẽ tìm cơ hội để lẻn vào. Nếu có gì đáng nghi, ảnh sẽ gọi ngay."Minh Hiếu nhíu mày, gõ nhẹ ngón tay lên mép bàn. Đến Minh Tuấn, người luôn cẩn trọng còn thấy cần phải "lẻn vào", thì chuyện bên trong chắc chắn không thể xem nhẹ."Thôi, em đi trước nhé. Hai anh cứ yên tâm. Nhất định tụi em sẽ mang thêm manh mối về". Thế Hưng cười nhẹ rồi đứng dậy, xách cặp đi ra ngoài, dáng đi vẫn nhanh nhẹn nhưng nét mặt rõ ràng không còn vô tư như ban đầu. Cánh cửa khép lại sau lưng cậu. Thành Dương và Minh Hiếu nhìn nhau, không nói gì, nhưng cái nhún vai đồng bộ của cả hai đã đủ rõ.Niềm tin là thứ không cần phải nói nhiều. Cả nhóm như những mắt xích của một chiếc đồng hồ, lặng lẽ vận hành, từng bước gỡ rối cho thứ thời gian đã bị bóp méo bởi dối trá. Chỉ có điều càng khui sâu, thứ được vén lên lại càng tối....21.07.2025
Giọng cậu không gay gắt, chỉ có sự quan tâm rất tự nhiên.Minh Hiếu ngồi phịch xuống ghế, thở dài một hơi nhẹ bẫng. Hắn biết Thành Dương không phải người hay để bụng, nhưng chính thái độ dịu dàng đó mới khiến hắn cảm thấy tội lỗi nhiều hơn. Cái cảm giác người ta tin tưởng mình, còn mình thì ngủ quên mất cả buổi chiều. Đúng là không dễ nuốt trôi chút nào.Một lát sau, khi không khí trong phòng trở lại bình ổn, Thành Dương là người lên tiếng trước. Giọng cậu đều đều, nhưng mang chút gì đó như là nghi vấn, như là dẫn dắt. "Minh Hiếu này… em nghĩ trong căn nhà đó giấu cái gì?"Hắn hơi ngả người ra sau, đan tay vào nhau, mắt nhìn trần nhà như thể đang đọc bảng tra cứu hồ sơ tâm lý. "Là tài liệu quan trọng… hoặc sổ sách tham ô gì đó" hắn chậm rãi. "Mấy người có chức có quyền, đến một mức nào đó là sẽ dính vào những thứ như vậy. Mượn tay xã hội đen, rồi lại bị chính chúng quay ngược đe dọa, tiền bạc không minh bạch… vụ nào mà chả thế. Một năm ít gì cũng dăm ba lần."Thành Dương nghe vậy thì chán nản chống cằm, thở ra như thể tâm hồn bị rút cạn. "Trời ơi, lại kiểu vụ án chán òm đó nữa à? Cứ như phim chiếu lại hoài. Cùng mô típ, chỉ đổi tên diễn viên…"Nhưng rồi chính cậu cũng gật gù. "Ừ… mà thôi, nghĩ lại thì vụ này chưa có người chết đã là phước ba đời rồi."Minh Hiếu nghiêng đầu, mắt sáng lên với vẻ suy tư. "Nhưng mà… em nghĩ không đơn giản như vậy đâu." Câu nói khiến không khí đang nguội lạnh bỗng nhiên có nhiệt. Thành Dương ngẩng phắt lên. "Sao?""Nhìn dáng vẻ của ông nghị sĩ và cậu con trai hôm qua… không giống những người đang che giấu chuyện tham ô. Không phải kiểu ánh mắt toan tính hay sợ sệt. Nó giống như đang che giấu điều gì khác lạ và đặc biệt hơn."Đôi mắt Thành Dương sáng rực, như đứa trẻ được phát hiện manh mối mới. Cậu biết một khi Minh Hiếu đã "cảm thấy gì đó", thì gần như không sai được. Không chỉ vì kỹ năng phân tích tâm lý sắc sảo, mà còn bởi cái trực giác quái lạ nhưng đáng tin của hắn. "Trực giác của em à?" cậu hỏi, môi khẽ cong lên.Minh Hiếu cười xòa, gãi đầu. "Chỉ là linh cảm thôi. Em chưa chắc đâu." Nhưng Thành Dương không cần hắn chắc. Cậu tin. Tin vào cả những điều chưa rõ ràng, vì Minh Hiếu chưa từng làm cậu thất vọng với những thứ mơ hồ ấy.Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở. Gió lùa theo sau bóng một người bước vào, là Thế Hưng. Nụ cười sáng như mặt trời nhỏ của cậu ta khiến không khí trong phòng dịu lại ngay lập tức. "Chào hai anh!" giọng cậu tươi rói, hai má vẫn còn lấm tấm mồ hôi như vừa chạy gấp về đây.Minh Hiếu nhíu mày, ngạc nhiên thật sự. "Ơ, Hưng? Sao về giờ này rồi? Còn anh Tuấn đâu?""Anh ấy bảo em về rảnh thì lo coi tài liệu giúp." Thế Hưng vừa nói, vừa thu dọn mớ hồ sơ trên bàn mình. Thành Dương hỏi tiếp, giọng pha chút tò mò. "Ở đó có gì lạ không nhóc?"Lần này, Thế Hưng không cười nữa. Cậu chậm rãi kéo ghế ngồi xuống, tay chống lên bàn, giọng trầm lại. "Không phải lạ… mà là rất lạ."Minh Hiếu và Thành Dương liếc nhau, như chạm đúng dây thần kinh nghề nghiệp. Cả hai cùng bật dậy, mắt dán vào cậu em nhỏ như muốn hút ra từng chữ. Thế Hưng nói chậm, rõ từng nhịp. "Người giúp việc trong nhà đó có hành tung rất kỳ quặc. Lúc bọn em hỏi, bà ta lấp lửng quanh co. Như đang cố giấu gì đó. Mắt không dám nhìn thẳng. Đặc biệt là khi tụi em hỏi về khu vực ngõ cụt phía tầng hai"Minh Hiếu thoáng rùng mình. Chính hắn cũng từng cảm thấy có gì không ổn ở khu vực đó. Một góc khuất tưởng chừng chẳng có gì, nhưng lại như nuốt trọn ánh sáng. Suy nghĩ của hắn bắt đầu cuốn theo những giả thuyết trong đầu. Thành Dương thì thì thào như tự nhắc mình. "Không lẽ… là cổng rắn cắn gà nhà? Giấu chuyện bí mật trong chính gia đình họ?"Thế Hưng lắc đầu, không xác nhận gì.
"Chưa biết được. Nhưng anh Tuấn nói tối nay sẽ tìm cơ hội để lẻn vào. Nếu có gì đáng nghi, ảnh sẽ gọi ngay."Minh Hiếu nhíu mày, gõ nhẹ ngón tay lên mép bàn. Đến Minh Tuấn, người luôn cẩn trọng còn thấy cần phải "lẻn vào", thì chuyện bên trong chắc chắn không thể xem nhẹ."Thôi, em đi trước nhé. Hai anh cứ yên tâm. Nhất định tụi em sẽ mang thêm manh mối về". Thế Hưng cười nhẹ rồi đứng dậy, xách cặp đi ra ngoài, dáng đi vẫn nhanh nhẹn nhưng nét mặt rõ ràng không còn vô tư như ban đầu. Cánh cửa khép lại sau lưng cậu. Thành Dương và Minh Hiếu nhìn nhau, không nói gì, nhưng cái nhún vai đồng bộ của cả hai đã đủ rõ.Niềm tin là thứ không cần phải nói nhiều. Cả nhóm như những mắt xích của một chiếc đồng hồ, lặng lẽ vận hành, từng bước gỡ rối cho thứ thời gian đã bị bóp méo bởi dối trá. Chỉ có điều càng khui sâu, thứ được vén lên lại càng tối....21.07.2025
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store