Hieu Ung Gia Duoc
--
Xe về đến nhà cũng đã một giờ khuya, Seongwu lạnh run đi tắm, pha trà nóng, suy nghĩ một hồi rồi sau đó gọi một cuộc điện thoại. Người ở bên kia ú ớ nhấc máy, dường như cũng không chào đón gì nhiều."Anh?""Ờm, anh đây. Ngày mai có lịch quay chưa?"Park Woojin ngáp dài:"Anh bị điên à? Hôm nay là mười lăm tháng mười hai, mười lăm tháng một mới bắt đầu khai máy trở lại.""Vậy mai em làm gì?""Đi thực địa, biển phía nam. Ba ngày."Seongwu nói:"Anh đi cùng được không?"Park Woojin lại gào lên:"Anh bị điên à? Anh là minh tinh màn ảnh, là ngôi sao quốc dân, anh chạy đi tiền trạm với chúng tôi làm cái ch* gì?""Anh đem Ahn Hyungseob đi cùng."Park Woojin im lặng."Anh tài trợ tiền cho."Park Woojin nói:"Bảy giờ sáng mai, nhà em, xe bảy chỗ mới có ba người, anh không cần mang xe đến."Bảy giờ sáng hôm sau, Ahn Hyungseob mắt nhắm mắt mở ôm theo một chiếc gối ngủ đứng trong sân nhà Park Woojin. Đạo diễn Park Woojin cả năm ở phim trường nên vẫn không ra sống riêng, sân nhà Woojin có đầy đủ cây hoa xô đựng nước lẫn một bầy gà béo. Hyungseob nhẹ đá một con gà lân la bước tới mổ vào đôi giày converse đỏ rực chưa kịp buộc dây, Park Woojin rú lên:"Thú cưng của mẹ tôi, cấm đụng vào!"Ahn Hyungseob nở ra một nụ cười rất thiếu đòn, đưa tay vỗ bộp lên đầu Woojin:"Tôi tưởng đây mới là thú cưng của mẹ."Woojin chết nghẹn nhưng không thể phản ứng gì hơn, cậu lầm bầm chửi bới rồi lùa tất cả mọi người lên con Land Rover hầm hố. Trừ bỏ Woojin, hai người đi cùng cậu có vẻ khép nép hơn nhiều khi thấy ngôi sao Ong Seongwu đột nhiên xuất hiện. Seongwu không nói gì nhiều, anh cũng ném túi đồ nhỏ lên thùng xe, nhảy vào ghế sau ngồi nhắm mắt. Tất cả lễ phục ngày hôm qua biến mất như là Lọ Lem đi dự hội, Seongwu lúc này chỉ mặc áo len cao cổ kèm theo áo khoác jeans ở ngoài, không khác là bao so với tạo hình trong bộ phim anh đang đóng. Ahn Hyungseob vật lộn tìm cho được một chỗ ngồi bên cạnh trợ lý của Park Woojin, nhưng xe vừa chạy mười lăm phút thì cậu đã ngoẹo đầu tựa vào vai trợ lý ngủ kĩ. Park Woojin ngồi ở ghế lái phụ thở phì ra một tiếng:"Cậu kia còn chưa hết hạn làm trợ lý cho anh đấy à?"Seongwu vẫn nhắm mắt nhưng lại cất giọng đều đều:"Ngày hôm nay nữa là hết hạn, nhưng anh bưng nó đi luôn để bảo đảm an toàn cho nó."Woojin nói:"Ahn Hyungseob gây chuyện gì?"Seongwu lắc đầu:"Anh gây chuyện. Đi trốn.""Chuyện gì?"Park Woojin ném bộp một mảnh chăn vào trong lòng Hyungseob. Trợ lý của Woojin cẩn thận đắp chăn cho cậu, chỉnh tư thế để Hyungseob tựa vào thoải mái hơn, sau đó mới trở lại với cuốn sách đang đọc trên tay. Woojin tiếp tục ném một gói sandwich vào người Seongwu, anh mở mắt ra nói móc một câu:"Chân ngắn không chơi bóng rổ được nên chơi trò ném sandwich cho vui?"Woojin lừ mắt, Seongwu nhắm thấy còn lâu mới ra khỏi thành phố thì đành xuống nước."Hôm qua Kang Daniel đưa anh đi tiệc của Kinetoscope. Gặp một đống người, có cả thần tượng Kim Ki Duk của cậu."Woojin đáp:"Kang Daniel mà đưa em vào Kinetoscope, em sẽ ôm chân anh ta suốt đời."Seongwu nhếch môi cười:"Đọc The Great Gatsby bao giờ chưa?""Rồi.""Anh còn tưởng mình là Daisy."Park Woojin phá ra cười ngặt nghẽo, Seongwu vẫn không mảy may tức giận."Cậu phải nhìn khung cảnh đó, cái cách mà gia tộc cậu ta khoa trương làm ra một cây cầu độc đạo bắc ngang bờ vịnh rồi chỉ cho chủ nhà đi trên đó...""Rồi sao nữa? Ong Daisy thấy gia sản khổng lồ của Kang Gatsby nên xiêu lòng hẹn hò với hắn?"Seongwu chép môi:"Anh cũng tưởng thế. Ai ngờ Daisy lại đá Gatsby lộn cổ xuống bến tàu rồi nhảy hàng rào về nhà."Park Woojin trợn mắt:"Anh? Đá giám đốc Kang?""Ờ."Ahn Hyungseob giật mình mở choàng mắt, cậu chộp lấy gói sandwich trên tay Seongwu rồi mới lắp bắp:"Anh anh anh... anh anh... đá giám đốc?"Seongwu nặng nề xác nhận lần nữa:"Ờ.""Giám đốc có sao không?"Seongwu thở dài:"Anh khẳng định là nghẹn chết rồi. Nên hôm nay em mới phải đi với anh."Ahn Hyungseob lao đầu ra cửa xe cào cấu mếu máo:"Em muốn về nhà! Giám đốc cạo đầu em mất!"Cậu trợ lý của Woojin bình tĩnh đặt quyển sách xuống để ôm ngang eo Hyungseob kéo cậu lại. Woojin bĩu môi lắc đầu, Ahn Hyungseob hỏi:"Nhưng mà vì sao?"Lái xe lẫn trợ lý của Woojin đều là người kín miệng, Seongwu cũng không kiêng nể gì mà nói:"Anh vừa định hôn thì Park Yoohwan gọi. Sau đó Kang Daniel nghe máy, sau đó nói như thế này, "ừ, ừ, em cưng muốn gì, được rồi, tôi cho em.""Seongwu nhái lại chính xác tông giọng trầm trầm của Kang Daniel, Hyungseob ôm đầu ngã ngửa."Anh ghen nên đánh người ta?"Seongwu lắc đầu:"Đây không phải là chuyện ghen hay không ghen, mà là chuyện vô duyên hay không vô duyên. Sắp hôn đến nơi rồi, tắt điện thoại đi không được hay sao mà phải bắt máy?"Park Woojin lắc đầu:"Thế nhưng mà anh nói là anh định hôn, làm sao biết được giám đốc Kang có định hôn anh hay không?"Ahn Hyungseob gật đầu như băm chả:"Anh, em rất thương anh, nhưng nếu như xét theo tình hình hiện tại thì anh đã là người thứ ba rồi còn ra tay độc ác, như vậy là rất không đoan chính."Tâm trạng Seongwu tức thì xìu xuống, anh nhấc tấm chăn trên người Hyungseob ra đắp lên vai mình rồi nghiêng đầu nhắm mắt lần nữa. Hyungseob không nói gì hơn, chỉ lẳng lặng gặm sandwich của Woojin. Cậu trợ lý của Woojin lại đọc sách, Hyungseob thoải mái ngoẹo đầu về phía cậu ta dù mắt mở to không nhìn ra dấu hiệu buồn ngủ.Park Woojin nhẹ giọng:"Kiểm tra lại lịch trình của Seongwu xem, còn kịp thả hai người xuống trước khi lên đường cao tốc."Hyungseob lắc đầu:"Yên tâm, anh Seongwu là người chuyên nghiệp, bốn ngày nữa mới phải đi dự MKMF, vừa kịp lúc về."Woojin gật đầu, dù sao thì cậu cõng thêm hai thành phần này cũng sẽ khiến chuyến đi thêm náo nhiệt. Mắt liếc nhìn về phía Hyungseob uể oải nhai một lá rau diếp, Woojin cau mày ra hiệu dừng xe rồi lấy đại một cái cớ để đổi vị trí ngồi."Đã là người thứ ba còn ra tay độc ác", một câu lên án của Hyungseob làm Seongwu từ chỗ hối hận vừa vừa chuyển sang tự thấy nhục nhã cho bản thân mình. Hyungseob chỉ nghe một lát cắt câu chuyện nên nói qua loa, nhưng thực ra Seongwu có gì là đúng? Nếu như Park Yoohwan thật sự hẹn hò với Kang Daniel, nếu như Kang Daniel nói đúng, anh chỉ là bình hoa thay thế, vậy thì Seongwu chẳng có tư cách gì để mà giận dỗi.Sau đêm hôm qua, Kang Daniel cũng không hề liên lạc với Seongwu. Seongwu tự nhủ rằng điện thoại hắn bị anh đá văng rồi còn đâu, thế nhưng anh vẫn chờ một cuộc gọi - dù là cuộc gọi đến công ty để thanh lý hợp đồng cũng được, còn hơn là im lặng để anh không biết phải làm gì cho hết buồn bực.Xe lao ra đường cao tốc rồi tiến về vùng biển phía nam. Lái xe nửa ngày thì tới nơi, năm người xuống đến bãi biển không hề có một bóng người dù là du khách hay dân địa phương làm việc. Vào mùa biển động, sóng bạc đầu ở gần bờ còn sóng lừng ở xa chỉ chực chờ nuốt thuyền bè đi lại, cũng chỉ có chim biển mới kiếm chác được gì đó ở trên bờ cát xám ngắt lạnh tanh.Park Woojin soạn ra một chiếc máy quay dã chiến, dựng chân máy lên quay một đoạn. Ahn Hyungseob tò mò ngoe nguẩy bên cạnh, hết bấm nút này rồi chọc nút khác, đến lúc không chịu được nữa, Park Woojn phải gào lên:"Ahn Hyungseob, ra đứng trước máy quay!"Hyungseob thế mà nghe theo, ra trước máy quay đứng ngó nghiêng. Woojin dãn lông mày nhìn bộ dáng ngoẹo cổ nhìn vào ống kính của Hyungseob, thế mà lại giống camera ẩn trong mấy chương trình thế giới động vật của National Geographic. Woojin mở miệng nói đùa:"Ahn Hyungseob, cần kiểm tra độ sâu nước biển một chút, cậu ra tắm biển đi."Ong Seongwu từ đầu đến cuối chỉ đứng nhìn mặt biển xôn xao, anh nghe Ahn Hyungseob và Park Woojin chí chóe cãi nhau chuyện ai ra biển ai ở trên bờ đến nỗi ong hết cả tai, sau cùng lại nhích qua quăng cho Hyungseob một cước. Hyungseob nằm phục xuống bờ cát giả vờ đau thương, Seongwu đứng thay vào vị trí của cậu. Nhìn vào chấm đỏ quen thuộc vẫn thấy mỗi khi quay phim, Seongwu chợt nhớ lại chấm xanh anh thấy trên cây cầu ngày hôm qua. Lúc đá Kang Daniel xuống, tim Seongwu thót lên một chút, sau đó anh bước đi trong sương mờ và chấm sáng xanh đó như mất hồn. Seongwu trước giờ chưa bao giờ tỏ tình với ai. Anh không thích nói "thích" vì cảm thấy chừng đó là quá nhẹ nhàng so với tình cảm của anh, không thích nói "yêu" vì thành ra nghiêm túc, càng không thích nói "thương" vì cảm giác nhiều trách nhiệm. Seongwu không biết dùng từ ngữ gì để nói thì thôi, kinh nghiệm xem phim đóng phim nhiều năm của anh cũng không giúp được gì khi mà cơn tức giận đã tràn qua não.Kang Daniel sẽ không có việc gì, Seongwu biết. Năm trước, khi Seongwu có thời gian mời người về hướng dẫn anh làm bài kiểm tra thể lực, Kang Daniel cũng rảnh một buổi đến tham gia. Hắn đưa một em bình hoa tới, sắm cho cậu ta một chiếc ghế ngồi trên bờ rồi khoa trương cởi áo bơi cùng anh hơn ba cây số. Sau ba cây số đó, Seongwu tiếp tục làm bài đạp xe và chạy bộ, còn Kang Daniel đã quay về ôm người đẹp trong lòng. Hết ba ngàn mét còn có sức ôm người đẹp, chắc chắn một cú đạp xuống sát mép nước chẳng đủ làm cho hắn chết ngạt. Không loại trừ khả năng lúc này Kang Daniel đã ôm Park Yoohwan trong lòng đi ngủ, vậy nên mới không có thời gian gọi anh tới công ty chỉnh đốn hành vi.Seongwu đưa ánh mắt chán chường lướt qua ống kính, sau đó quay lưng đi. Nơi bờ cát không còn khô lạo xạo dưới chân mà là những chấm ướt sẫm màu, Seongwu lần lượt cởi áo khoác rồi áo len cao cổ. Park Woojin lẫn Ahn Hyungseob hoảng hồn nhưng không kịp chạy đuổi theo, đến khi tới nơi thì chỉ có thể vơ vội áo khoác của Seongwu khỏi đường đi của con sóng. Ong Seongwu cứ thế để nửa thân trần lao vào trong sóng dữ, bơi một mạch ra xa. "Ong Seongwu!"Hyungseob dùng hết sức bình sinh để gào lên cũng không thể át được tiếng sóng, Woojin nhìn theo dáng bơi của Seongwu thì lắc đầu lôi cậu trở về. Chỉnh lại máy quay để tiếp tục bắt lấy hình dáng Seongwu, Woojin lẩm bẩm:"Ngôi sao nhà cậu bơi được xa không?"Hyungseob cắn răng nhìn Seongwu chìm mất giữa những con sóng lớn rồi lại ngoi lên, ngón tay cậu bấm tin nhắn vẫn không giảm đi độ lưu loát."Tôi nghe anh Seungcheol kể rằng nếu thời tiết đẹp thì có thể hoàn thành bài phối hợp bơi bốn ngàn mét, đạp xe một trăm tám mươi cây và chạy bốn mươi cây liên tục."Woojin nói:"Vậy cậu còn lo lắng gì chứ?"Hyungseob lắc đầu: "Lo giám đốc giết tôi."Seongwu nương theo dòng biển mà bơi, sóng càng ngày càng cuốn anh ra xa bờ. Biển không có gì đáng sợ, Seongwu để mặc kệ cho sóng kéo mình đi, đến khi quay lại nhìn thì Hyungseob và Woojin chỉ còn là hai chấm nhỏ. Anh bơi ngang theo một luồng nước ấm, luồng nước chạy dọc bờ biển hơn hai trăm mét mới bắt đầu tách ra xa. Đến lúc này Seongwu chỉ đạp nước đứng yên, chờ con sóng bạc đầu nào lao tới là anh lại dựa vào đó mà nhích về bờ từng chút.Chờ càng lâu càng vắng, Hyungseob đỏ mắt muốn gọi cứu hộ nhưng lại nấn ná không biết phải làm sao. Đội cứu hộ tại vùng biển như thế này đa số đều là dân địa phương, mỗi lần cứu nạn đều kéo ra đến hàng chục người, nếu thực sự cứu được Seongwu thì tin tức của anh cũng sẽ ngập tràn trên mặt báo. Hyungseob đi vòng quanh, vừa đi vừa dùng điện thoại đập đầu, đến vòng thứ tư thì điện thoại ré lên một hồi chuông lớn.Hyungseob vừa bấm nhận cuộc gọi vừa lắp bắp:"Giám... giám đốc."Park Woojin ngay lập tức liếc nhìn."Em vừa báo lịch trình mới cho anh Seungcheol, diễn viên Ong hôm nay đi tiền trạm với đạo diễn Park Woojin... ở... biển phía nam.""Em... mặc ấm rồi. Diễn viên Ong... cũng... mặc..."Một cánh tay từ phía sau thò ra giật lấy điện thoại của Hyungseob, Park Woojin kề tai lên máy nói ngắn gọn:"Là Park Woojin đây. Em đang đi tiền trạm."Kang Daniel cất giọng lạnh lùng:"Kéo theo Seongwu đi làm gì?""Anh ấy tự đi theo. Bây giờ bơi đi đâu đó mất dạng rồi."Người bên kia cao giọng:"Bơi? Bơi ở đâu?""Dưới biển. Ba mươi phút rồi chưa nhìn thấy xác. Ahn Hyungseob đang chạy tìm đội cứu hộ."Kang Daniel ném đi thứ gì đó trong phòng, hắn nói như thét:"Ai cho phép?""Người lớn có chân tự đi. Anh ấy tự cởi áo tự nhảy xuống, em và Hyungseob chạy theo không kịp."Kang Daniel hỏi chính xác địa chỉ, còn mắng thêm một câu "cho anh ta chết đi" rồi ngắt máy. Hyungseob nhận lại chiếc điện thoại từ Woojin, nếu là bình thường chắc chắn đã mắng Woojin tự tiện, nhưng lúc này cậu cũng chỉ ôm máy lặng im nhìn ra bờ biển. Đúng một tiếng kể từ khi Ong Seongwu nhảy ào xuống biển, Park Woojin thở hắt ra, đưa tay chỉ về phía bãi cát cạnh chân một cây cầu tàu. Seongwu từ xa đi tới, nước còn lấm tấm trên da, cơ ngực lẫn cơ bụng hiện ra không sót một múi. Anh cúi đầu, thỉnh thoảng lại rũ nước trên tóc, tay còn cầm theo một chiếc vỏ ốc chẳng biết để làm gì. Tới nơi, gặp Hyungseob, Seongwu sờ đầu cậu một cái, đưa vỏ ốc ra như là hối lộ em nhỏ để khỏi bị mẹ mắng vì đi chơi. Ahn Hyungseob mím môi không nói gì, Park Woojin ném cho cậu chìa khóa xe. Hyungseob lên xe mò mẫm lấy ra khăn tắm cùng tấm chăn, Seongwu sơ sài choàng lấy.Park Woojin hất cằm:"Thế nào?"Seongwu đáp:"Dễ chịu."Kết thúc buổi trưa dễ chịu của Seongwu và dễ sợ của Hyungseob là một bữa lẩu trong homestay nhỏ bên bờ biển vào ba mươi phút sau đó. Homestay mùa đông cũng chẳng có khách khứa gì, chủ nhà vui vẻ dọn món ngay tại phòng sinh hoạt chung cạnh ba phòng mà Woojin đã thuê để ở. Nồi lẩu đỏ au sôi sùng sục đầy hải sản, Hyungseob gần như quên hết màn giả chết đáng sợ của Seongwu. Seongwu tắm rửa, thay một chiếc áo thun dài tay, anh vừa ăn vừa phục vụ Hyungseob.Park Woojin ngắt mấy cọng cần tây nhúng vào nồi lẩu, cậu hỏi vu vơ:"Anh thi iron man khi nào?"Seongwu nói:"Không dám thi công khai vì kiểu gì cũng lên báo, anh thuê người về giám sát. Chỉ để cho vui thôi, bơi lai rai thì mười lăm cây số vẫn bình thường."Woojin lè lưỡi:"Diễn viên ai cũng như anh thì đã không có bình hoa để ngắm."Seongwu thở dài:"Chính là muốn làm bình hoa mà không được."Hyungseob hăng say ăn mấy cọng cần tây mà Woojin vừa nấu, Seongwu cười cười đem tay xoa đầu cậu."Cảm ơn nhé, vừa rồi không gọi cho ai. Dọa chết bảo bối rồi.""Bảo bối" hứng chí vớt ra từ nồi lẩu một chén đầy ngao, cậu meo meo ăn hết số ngao trong vài giây ngắn ngủi. Park Woojin chăm chú gỡ thịt cua, tay đặt mai cua lẫn càng cua rỗng đã gỡ hết thịt vào bát của Hyungseob, miệng nói chậm rãi:"Ăn đi bảo bối. Không gọi ai hết, chỉ gọi cho Kang Daniel."Seongwu nhướn mày:"Cậu ta nói gì?"Park Woojin:"Anh ấy nói cứ để cho anh chết."Seongwu múc cho mình một bát nước lẩu đầy ắp. Lòng nguội đi thì phải nhanh chóng ủ nóng lên, anh uống một cốc rượu gạo rồi hớp từng hớp nước lẩu cay xè. Biết vậy anh đã bơi xa hơn một chút. Bơi hẳn về phía bờ biển bên kia, để xem anh chết rồi thì Kang Daniel có yên ổn hay không.Bát nước lẩu thứ hai vừa được Seongwu kề lên môi, sau lưng anh run lên vì một cú đấm thẳng xương sống. Cú đấm bất ngờ làm cho nước lẩu văng tung tóe, Seongwu dằn mạnh bát nước xuống, quay người nhìn xem thủ phạm là ai. Hyungseob chạy xa vào góc nhưng vẫn không quên ôm một bát đầy ụ thịt cua, chứng minh mình là người duy nhất thức thời bởi Park Woojin và hai người còn lại suýt nữa đã phải lãnh cả một Ong Seongwu đang bị Kang Daniel túm cổ áo đẩy anh lùi về phía bàn ăn.Seongwu trừng mắt nhìn Kang Daniel, trong mắt Daniel dường như nổi lên không ít tơ đỏ. Hắn vẫn còn mặc nguyên bộ suit bóng bẩy trên người, bút kí tên cài trên túi áo, giày da bước vào nhà cũng không cởi, giống như căn homestay này nằm ngay cạnh văn phòng của hắn trong tòa nhà DK. Mà cũng không khác gì, Daniel nghe điện thoại của Woojin xong thì liền lên trực thăng đi luôn, mở cửa trực thăng ra đã là bờ biển.Kang Daniel gằn giọng:"Còn chưa chết à? Sống làm gì cho chật đất?"Cổ áo Seongwu mỏng dính, anh thoải mái ngửa đầu về phía sau khanh khách cười."Sống làm cái gì? Để đi tìm bình hoa giải trí, hẹn hò với Lee Yunho, làm ngôi sao quốc tế chứ sống làm cái gì?"Park Woojin nhẹ nhàng bưng nồi nước lẩu ra xa, trợ lý của cậu cầm bếp từ theo sát gót. Seongwu mò trên bàn ăn, tay nắm được một cây đũa liền cầm lấy đâm vào ngang hông Kang Daniel. Cây đũa không xuyên qua áo khoác mà chỉ làm nên một cơn đau xóc hông, Daniel vừa cau mày thì Seongwu đã tiếp tục co đầu gối thúc vào người hắn."Người không liên quan xuống lầu chơi!"Kang Daniel vừa phát lệnh, Park Woojin đã ôm nồi lẩu đi thẳng. Hyungseob đi theo Woojin, tay lại giật áo trợ lý của Woojin. Trợ lý hiểu ý, bất chấp bước tới bàn ăn để bưng theo mâm hải sản vừa hết một nửa. Đến khi tầng hai của homestay không còn người, Daniel vặn lấy chiếc cổ tay vẫn còn cố sức đâm cây đũa vào hông mình."Hôm qua đã muốn giết người, hôm nay còn muốn giết người lần nữa?"Lực tay của Daniel như muốn bóp nát cổ tay Seongwu, Seongwu nhăn mặt xoay người, tay thúc cùi chỏ vào ngực hắn. Kang Daniel bực tức nên nóng nảy, Seongwu cũng không khá gì hơn. Một cú thúc cùi chỏ của anh làm Daniel phải rên lên, hắn lùi ra xa hai bước, tay ôm ngực thở hắt."Ai lại dám giết người, phải để người lại để cho người đi yêu... đương... hôn... hít... Park... thiên... tài... chứ!"Mỗi một từ ngắt quãng là một lần Seongwu ném một chiếc bát trên bàn. Người đang ăn dưới nhà bỗng nhiên nghe rầm rầm loảng xoảng, Hyungseob ngẩng đầu nhìn lên rồi chạy tới báo với chủ homestay tạm đóng cửa không tiếp người ngoài.Chủ homestay lo lắng nói:"Có chết người không? Tôi gọi cảnh sát đây."Hyungseob lắc đầu:"Em không biết nhưng chị yên tâm, ai chết thì người còn lại cũng thừa sức bồi thường được phí hư hao tài sản, thậm chí còn xây được cho chị homestay mới. Quan trọng là chị còn rau và sò lụa không? Giỏ rau và đĩa sò ở trên lầu, không bưng xuống được."Park Woojin nghe thấy Hyungseob nói hươu nói vượn, bản thân cũng ngẩng đầu:"Em xin thêm chút nước tương."Tay Hyungseob vừa chạm vào bát nước tương thì nhà trên bỗng nhiên vang lên một tiếng "choang" thật lớn. Park Woojin đón lấy bát nước tương, dùng kéo cắt thêm ớt vào, thản nhiên nói:"Bình hoa vỡ rồi."--Chiếc bình hoa lớn ở trong góc nhà vỡ tan, mảnh sành văng ra tứ phía. Gậy ông đập lưng ông, một mảnh sượt qua mu bàn tay của Kang Daniel, cắt một đường dài. Chất lỏng đỏ thắm trào ra, hắn kề tay lên môi liếm sạch. "Hôm qua chưa nói hết chuyện sao lại bỏ về?"Seongwu chỉ yên lặng được đúng hai giây sau khi bình hoa vỡ, anh tung về phía Daniel một nắm đấm. Daniel né người lách đi, trực tiếp trả lại anh một cú đấm ngay dưới mạn sườn."Tôi nói hết chuyện rồi."Đấm trúng Seongwu, Daniel cũng không có vẻ thương xót gì. Tay hắn nắm lấy đầu vai Seongwu, bóp như muốn bẻ xương anh. Áo thun của Seongwu lệch sang bên, xương quai xanh hiện ra lấm tấm mồ hôi tạo nên một đường cong xinh đẹp. Kang Daniel vừa mất tập trung khi nhìn vào đó, Seongwu đã đưa co chân đạp vào bụng hắn. Áo sơ mi xộc xệch, áo vest bung cúc, Kang Daniel cởi áo vest ném về phía Seongwu.Seongwu bắt lấy, cong môi nói xóc óc:"Giỏi thì tới đây, đừng có biểu hiện nhi đồng!"Từ khi bắt đầu thu mua Fantasea, hình như đây là lần đầu tiên Kang Daniel hối hận vì đã đẩy Seongwu đi đóng phim hành động. Dòng biển mùa đông không lường trước được, con người trước mặt hắn đã bơi cả tiếng đồng hồ mà vẫn còn có sức để đánh hắn tả tơi. Xung quanh Seongwu đầy những mảnh chai mà anh chỉ đi tất, Daniel sải bước tới rồi bất thình lình vác Seongwu lên vai. Ném anh xuống sofa cách xa bãi chiến trường kia, Kang Daniel đưa tay nắm lấy bàn chân đang đưa lên định đá thêm lần nữa."Anh nổi điên cái gì? Tưởng đánh người là hay?"Seongwu giật mạnh bàn chân, Daniel ngay lập tức ngã xuống sofa. Con người hắn bình thường đương nhiên không ngã, Kang Daniel mà Seongwu biết ngoài bơi ba ngàn mét ra còn biết lái xe tốc độ cao, biết cả taekwondo lẫn hapkido. Chóp mũi gần đến mức sắp chạm vào nhau, từng hơi thở gấp cũng có thể nghe ra bằng hết, Kang Daniel nhếch môi cười:"Tới rồi đây, muốn làm gì?"Điệu bộ cợt nhả đó của Kang Daniel làm Seongwu giận đến đỏ bừng mắt, anh vươn tay tát lên má hắn một cái tát đến rát tay, bàn tay từ má sau đó nhanh chóng luồn vào tóc hắn, kéo hắn về phía mình.Park Yoohwan gì đó, người thứ ba gì đó, vẫn cứ là hôn trước rồi tính sau.--Nồi lẩu hải sản đã gần cạn đáy, Ahn Hyungseob nghe nhà trên yên tĩnh hẳn, không còn mấy câu gào thét lẫn tiếng vỡ đồ nên vươn vai bảo rằng lên xem xét tình hình. Từ bậc cầu thang bằng gỗ, cậu trợn mắt nhìn thấy đồ đạc trong phòng sinh hoạt chung của homestay không có gì còn nguyên vẹn. Bát đũa vỡ tan tành, nét vẽ chim chóc trên bình hoa bị nứt thành cánh chim và đầu chim lộn xộn, cây đàn guitar trên tường cũng bị giật xuống, chỏng chơ sáu sợi dây quăn tít trên cần đàn. Áo vest của giám đốc nằm vắt vẻo một nửa dưới đất một nửa trên ghế, vải bọc ghế bị xé rách, bàn ăn cũng xộc xệch, cả căn phòng không còn chỗ bước. Không có bóng người trong tầm nhìn, Hyungseob bước thêm hai bậc cầu thang nữa, sau đó há miệng hớp lấy một hớp không khí. Giám đốc của Hyungseob, sau một trận bạo lực đã cởi phăng cả áo sơ mi. Kang Daniel chống hai tay lên thành sofa, một bàn tay vẫn còn rỉ rả chảy máu nhưng dường như hắn không buồn để ý. Trên cổ và đầu hắn là hai bàn tay gầy nổi gân, chắc chắn đang cố sức níu hắn xuống, cũng cố sức vuốt ve mân mê dù có hơi mạnh bạo.Cổ áo Ahn Hyungseob được một bàn tay nắm lấy, Park Woojin cứ thế xách cổ cậu xuống nhà."Ăn lẩu nữa không?"Ahn Hyungseob lắc đầu:"Muốn ăn tôm nướng.""Ờ."Park Woojin ờ một tiếng, sau đó tự động ra nhà bếp tìm về mấy con tôm càng xanh to bằng cổ tay người lớn. Đến khi Woojin quay lại, Hyungseob đã ngồi ôm đầu như đang suy nghĩ gì rất căng."Sao thế?" - Park Woojin hỏi."Tôi nghĩ lại rồi, thà là giám đốc hẹn hò với diễn viên Park còn hơn. Hai người này mà yêu nhau, chắc chắn có ngày đem nhau ra làm bia để chơi trò ném phi tiêu giải trí." Rồi ai phải giải quyết? Lại là Ahn Hyungseob chứ ai? Dọn dẹp bia miệng qua báo chí đã đủ mệt, nghĩ đến cảnh dọn dẹp tàn dư vật lý bao gồm mảnh chai và giấy vụn, Hyungseob không khỏi rùng mình. Park Woojin quét một lớp sa tế lên mình tôm, đặt lên bếp nướng đã dọn sẵn trên bàn, cậu đưa cây cọ quét sa tế lên đầu Hyungseob rồi lại hạ xuống."Ăn ớt không?""Có. Nhiều ớt.""Ờ."Park Woojin tủm tỉm nín cười, cuối cùng chiếc răng khểnh cũng không nhịn được mà lộ ra thành một nụ cười rạng rỡ.
--Hết phần 8.
Xe về đến nhà cũng đã một giờ khuya, Seongwu lạnh run đi tắm, pha trà nóng, suy nghĩ một hồi rồi sau đó gọi một cuộc điện thoại. Người ở bên kia ú ớ nhấc máy, dường như cũng không chào đón gì nhiều."Anh?""Ờm, anh đây. Ngày mai có lịch quay chưa?"Park Woojin ngáp dài:"Anh bị điên à? Hôm nay là mười lăm tháng mười hai, mười lăm tháng một mới bắt đầu khai máy trở lại.""Vậy mai em làm gì?""Đi thực địa, biển phía nam. Ba ngày."Seongwu nói:"Anh đi cùng được không?"Park Woojin lại gào lên:"Anh bị điên à? Anh là minh tinh màn ảnh, là ngôi sao quốc dân, anh chạy đi tiền trạm với chúng tôi làm cái ch* gì?""Anh đem Ahn Hyungseob đi cùng."Park Woojin im lặng."Anh tài trợ tiền cho."Park Woojin nói:"Bảy giờ sáng mai, nhà em, xe bảy chỗ mới có ba người, anh không cần mang xe đến."Bảy giờ sáng hôm sau, Ahn Hyungseob mắt nhắm mắt mở ôm theo một chiếc gối ngủ đứng trong sân nhà Park Woojin. Đạo diễn Park Woojin cả năm ở phim trường nên vẫn không ra sống riêng, sân nhà Woojin có đầy đủ cây hoa xô đựng nước lẫn một bầy gà béo. Hyungseob nhẹ đá một con gà lân la bước tới mổ vào đôi giày converse đỏ rực chưa kịp buộc dây, Park Woojin rú lên:"Thú cưng của mẹ tôi, cấm đụng vào!"Ahn Hyungseob nở ra một nụ cười rất thiếu đòn, đưa tay vỗ bộp lên đầu Woojin:"Tôi tưởng đây mới là thú cưng của mẹ."Woojin chết nghẹn nhưng không thể phản ứng gì hơn, cậu lầm bầm chửi bới rồi lùa tất cả mọi người lên con Land Rover hầm hố. Trừ bỏ Woojin, hai người đi cùng cậu có vẻ khép nép hơn nhiều khi thấy ngôi sao Ong Seongwu đột nhiên xuất hiện. Seongwu không nói gì nhiều, anh cũng ném túi đồ nhỏ lên thùng xe, nhảy vào ghế sau ngồi nhắm mắt. Tất cả lễ phục ngày hôm qua biến mất như là Lọ Lem đi dự hội, Seongwu lúc này chỉ mặc áo len cao cổ kèm theo áo khoác jeans ở ngoài, không khác là bao so với tạo hình trong bộ phim anh đang đóng. Ahn Hyungseob vật lộn tìm cho được một chỗ ngồi bên cạnh trợ lý của Park Woojin, nhưng xe vừa chạy mười lăm phút thì cậu đã ngoẹo đầu tựa vào vai trợ lý ngủ kĩ. Park Woojin ngồi ở ghế lái phụ thở phì ra một tiếng:"Cậu kia còn chưa hết hạn làm trợ lý cho anh đấy à?"Seongwu vẫn nhắm mắt nhưng lại cất giọng đều đều:"Ngày hôm nay nữa là hết hạn, nhưng anh bưng nó đi luôn để bảo đảm an toàn cho nó."Woojin nói:"Ahn Hyungseob gây chuyện gì?"Seongwu lắc đầu:"Anh gây chuyện. Đi trốn.""Chuyện gì?"Park Woojin ném bộp một mảnh chăn vào trong lòng Hyungseob. Trợ lý của Woojin cẩn thận đắp chăn cho cậu, chỉnh tư thế để Hyungseob tựa vào thoải mái hơn, sau đó mới trở lại với cuốn sách đang đọc trên tay. Woojin tiếp tục ném một gói sandwich vào người Seongwu, anh mở mắt ra nói móc một câu:"Chân ngắn không chơi bóng rổ được nên chơi trò ném sandwich cho vui?"Woojin lừ mắt, Seongwu nhắm thấy còn lâu mới ra khỏi thành phố thì đành xuống nước."Hôm qua Kang Daniel đưa anh đi tiệc của Kinetoscope. Gặp một đống người, có cả thần tượng Kim Ki Duk của cậu."Woojin đáp:"Kang Daniel mà đưa em vào Kinetoscope, em sẽ ôm chân anh ta suốt đời."Seongwu nhếch môi cười:"Đọc The Great Gatsby bao giờ chưa?""Rồi.""Anh còn tưởng mình là Daisy."Park Woojin phá ra cười ngặt nghẽo, Seongwu vẫn không mảy may tức giận."Cậu phải nhìn khung cảnh đó, cái cách mà gia tộc cậu ta khoa trương làm ra một cây cầu độc đạo bắc ngang bờ vịnh rồi chỉ cho chủ nhà đi trên đó...""Rồi sao nữa? Ong Daisy thấy gia sản khổng lồ của Kang Gatsby nên xiêu lòng hẹn hò với hắn?"Seongwu chép môi:"Anh cũng tưởng thế. Ai ngờ Daisy lại đá Gatsby lộn cổ xuống bến tàu rồi nhảy hàng rào về nhà."Park Woojin trợn mắt:"Anh? Đá giám đốc Kang?""Ờ."Ahn Hyungseob giật mình mở choàng mắt, cậu chộp lấy gói sandwich trên tay Seongwu rồi mới lắp bắp:"Anh anh anh... anh anh... đá giám đốc?"Seongwu nặng nề xác nhận lần nữa:"Ờ.""Giám đốc có sao không?"Seongwu thở dài:"Anh khẳng định là nghẹn chết rồi. Nên hôm nay em mới phải đi với anh."Ahn Hyungseob lao đầu ra cửa xe cào cấu mếu máo:"Em muốn về nhà! Giám đốc cạo đầu em mất!"Cậu trợ lý của Woojin bình tĩnh đặt quyển sách xuống để ôm ngang eo Hyungseob kéo cậu lại. Woojin bĩu môi lắc đầu, Ahn Hyungseob hỏi:"Nhưng mà vì sao?"Lái xe lẫn trợ lý của Woojin đều là người kín miệng, Seongwu cũng không kiêng nể gì mà nói:"Anh vừa định hôn thì Park Yoohwan gọi. Sau đó Kang Daniel nghe máy, sau đó nói như thế này, "ừ, ừ, em cưng muốn gì, được rồi, tôi cho em.""Seongwu nhái lại chính xác tông giọng trầm trầm của Kang Daniel, Hyungseob ôm đầu ngã ngửa."Anh ghen nên đánh người ta?"Seongwu lắc đầu:"Đây không phải là chuyện ghen hay không ghen, mà là chuyện vô duyên hay không vô duyên. Sắp hôn đến nơi rồi, tắt điện thoại đi không được hay sao mà phải bắt máy?"Park Woojin lắc đầu:"Thế nhưng mà anh nói là anh định hôn, làm sao biết được giám đốc Kang có định hôn anh hay không?"Ahn Hyungseob gật đầu như băm chả:"Anh, em rất thương anh, nhưng nếu như xét theo tình hình hiện tại thì anh đã là người thứ ba rồi còn ra tay độc ác, như vậy là rất không đoan chính."Tâm trạng Seongwu tức thì xìu xuống, anh nhấc tấm chăn trên người Hyungseob ra đắp lên vai mình rồi nghiêng đầu nhắm mắt lần nữa. Hyungseob không nói gì hơn, chỉ lẳng lặng gặm sandwich của Woojin. Cậu trợ lý của Woojin lại đọc sách, Hyungseob thoải mái ngoẹo đầu về phía cậu ta dù mắt mở to không nhìn ra dấu hiệu buồn ngủ.Park Woojin nhẹ giọng:"Kiểm tra lại lịch trình của Seongwu xem, còn kịp thả hai người xuống trước khi lên đường cao tốc."Hyungseob lắc đầu:"Yên tâm, anh Seongwu là người chuyên nghiệp, bốn ngày nữa mới phải đi dự MKMF, vừa kịp lúc về."Woojin gật đầu, dù sao thì cậu cõng thêm hai thành phần này cũng sẽ khiến chuyến đi thêm náo nhiệt. Mắt liếc nhìn về phía Hyungseob uể oải nhai một lá rau diếp, Woojin cau mày ra hiệu dừng xe rồi lấy đại một cái cớ để đổi vị trí ngồi."Đã là người thứ ba còn ra tay độc ác", một câu lên án của Hyungseob làm Seongwu từ chỗ hối hận vừa vừa chuyển sang tự thấy nhục nhã cho bản thân mình. Hyungseob chỉ nghe một lát cắt câu chuyện nên nói qua loa, nhưng thực ra Seongwu có gì là đúng? Nếu như Park Yoohwan thật sự hẹn hò với Kang Daniel, nếu như Kang Daniel nói đúng, anh chỉ là bình hoa thay thế, vậy thì Seongwu chẳng có tư cách gì để mà giận dỗi.Sau đêm hôm qua, Kang Daniel cũng không hề liên lạc với Seongwu. Seongwu tự nhủ rằng điện thoại hắn bị anh đá văng rồi còn đâu, thế nhưng anh vẫn chờ một cuộc gọi - dù là cuộc gọi đến công ty để thanh lý hợp đồng cũng được, còn hơn là im lặng để anh không biết phải làm gì cho hết buồn bực.Xe lao ra đường cao tốc rồi tiến về vùng biển phía nam. Lái xe nửa ngày thì tới nơi, năm người xuống đến bãi biển không hề có một bóng người dù là du khách hay dân địa phương làm việc. Vào mùa biển động, sóng bạc đầu ở gần bờ còn sóng lừng ở xa chỉ chực chờ nuốt thuyền bè đi lại, cũng chỉ có chim biển mới kiếm chác được gì đó ở trên bờ cát xám ngắt lạnh tanh.Park Woojin soạn ra một chiếc máy quay dã chiến, dựng chân máy lên quay một đoạn. Ahn Hyungseob tò mò ngoe nguẩy bên cạnh, hết bấm nút này rồi chọc nút khác, đến lúc không chịu được nữa, Park Woojn phải gào lên:"Ahn Hyungseob, ra đứng trước máy quay!"Hyungseob thế mà nghe theo, ra trước máy quay đứng ngó nghiêng. Woojin dãn lông mày nhìn bộ dáng ngoẹo cổ nhìn vào ống kính của Hyungseob, thế mà lại giống camera ẩn trong mấy chương trình thế giới động vật của National Geographic. Woojin mở miệng nói đùa:"Ahn Hyungseob, cần kiểm tra độ sâu nước biển một chút, cậu ra tắm biển đi."Ong Seongwu từ đầu đến cuối chỉ đứng nhìn mặt biển xôn xao, anh nghe Ahn Hyungseob và Park Woojin chí chóe cãi nhau chuyện ai ra biển ai ở trên bờ đến nỗi ong hết cả tai, sau cùng lại nhích qua quăng cho Hyungseob một cước. Hyungseob nằm phục xuống bờ cát giả vờ đau thương, Seongwu đứng thay vào vị trí của cậu. Nhìn vào chấm đỏ quen thuộc vẫn thấy mỗi khi quay phim, Seongwu chợt nhớ lại chấm xanh anh thấy trên cây cầu ngày hôm qua. Lúc đá Kang Daniel xuống, tim Seongwu thót lên một chút, sau đó anh bước đi trong sương mờ và chấm sáng xanh đó như mất hồn. Seongwu trước giờ chưa bao giờ tỏ tình với ai. Anh không thích nói "thích" vì cảm thấy chừng đó là quá nhẹ nhàng so với tình cảm của anh, không thích nói "yêu" vì thành ra nghiêm túc, càng không thích nói "thương" vì cảm giác nhiều trách nhiệm. Seongwu không biết dùng từ ngữ gì để nói thì thôi, kinh nghiệm xem phim đóng phim nhiều năm của anh cũng không giúp được gì khi mà cơn tức giận đã tràn qua não.Kang Daniel sẽ không có việc gì, Seongwu biết. Năm trước, khi Seongwu có thời gian mời người về hướng dẫn anh làm bài kiểm tra thể lực, Kang Daniel cũng rảnh một buổi đến tham gia. Hắn đưa một em bình hoa tới, sắm cho cậu ta một chiếc ghế ngồi trên bờ rồi khoa trương cởi áo bơi cùng anh hơn ba cây số. Sau ba cây số đó, Seongwu tiếp tục làm bài đạp xe và chạy bộ, còn Kang Daniel đã quay về ôm người đẹp trong lòng. Hết ba ngàn mét còn có sức ôm người đẹp, chắc chắn một cú đạp xuống sát mép nước chẳng đủ làm cho hắn chết ngạt. Không loại trừ khả năng lúc này Kang Daniel đã ôm Park Yoohwan trong lòng đi ngủ, vậy nên mới không có thời gian gọi anh tới công ty chỉnh đốn hành vi.Seongwu đưa ánh mắt chán chường lướt qua ống kính, sau đó quay lưng đi. Nơi bờ cát không còn khô lạo xạo dưới chân mà là những chấm ướt sẫm màu, Seongwu lần lượt cởi áo khoác rồi áo len cao cổ. Park Woojin lẫn Ahn Hyungseob hoảng hồn nhưng không kịp chạy đuổi theo, đến khi tới nơi thì chỉ có thể vơ vội áo khoác của Seongwu khỏi đường đi của con sóng. Ong Seongwu cứ thế để nửa thân trần lao vào trong sóng dữ, bơi một mạch ra xa. "Ong Seongwu!"Hyungseob dùng hết sức bình sinh để gào lên cũng không thể át được tiếng sóng, Woojin nhìn theo dáng bơi của Seongwu thì lắc đầu lôi cậu trở về. Chỉnh lại máy quay để tiếp tục bắt lấy hình dáng Seongwu, Woojin lẩm bẩm:"Ngôi sao nhà cậu bơi được xa không?"Hyungseob cắn răng nhìn Seongwu chìm mất giữa những con sóng lớn rồi lại ngoi lên, ngón tay cậu bấm tin nhắn vẫn không giảm đi độ lưu loát."Tôi nghe anh Seungcheol kể rằng nếu thời tiết đẹp thì có thể hoàn thành bài phối hợp bơi bốn ngàn mét, đạp xe một trăm tám mươi cây và chạy bốn mươi cây liên tục."Woojin nói:"Vậy cậu còn lo lắng gì chứ?"Hyungseob lắc đầu: "Lo giám đốc giết tôi."Seongwu nương theo dòng biển mà bơi, sóng càng ngày càng cuốn anh ra xa bờ. Biển không có gì đáng sợ, Seongwu để mặc kệ cho sóng kéo mình đi, đến khi quay lại nhìn thì Hyungseob và Woojin chỉ còn là hai chấm nhỏ. Anh bơi ngang theo một luồng nước ấm, luồng nước chạy dọc bờ biển hơn hai trăm mét mới bắt đầu tách ra xa. Đến lúc này Seongwu chỉ đạp nước đứng yên, chờ con sóng bạc đầu nào lao tới là anh lại dựa vào đó mà nhích về bờ từng chút.Chờ càng lâu càng vắng, Hyungseob đỏ mắt muốn gọi cứu hộ nhưng lại nấn ná không biết phải làm sao. Đội cứu hộ tại vùng biển như thế này đa số đều là dân địa phương, mỗi lần cứu nạn đều kéo ra đến hàng chục người, nếu thực sự cứu được Seongwu thì tin tức của anh cũng sẽ ngập tràn trên mặt báo. Hyungseob đi vòng quanh, vừa đi vừa dùng điện thoại đập đầu, đến vòng thứ tư thì điện thoại ré lên một hồi chuông lớn.Hyungseob vừa bấm nhận cuộc gọi vừa lắp bắp:"Giám... giám đốc."Park Woojin ngay lập tức liếc nhìn."Em vừa báo lịch trình mới cho anh Seungcheol, diễn viên Ong hôm nay đi tiền trạm với đạo diễn Park Woojin... ở... biển phía nam.""Em... mặc ấm rồi. Diễn viên Ong... cũng... mặc..."Một cánh tay từ phía sau thò ra giật lấy điện thoại của Hyungseob, Park Woojin kề tai lên máy nói ngắn gọn:"Là Park Woojin đây. Em đang đi tiền trạm."Kang Daniel cất giọng lạnh lùng:"Kéo theo Seongwu đi làm gì?""Anh ấy tự đi theo. Bây giờ bơi đi đâu đó mất dạng rồi."Người bên kia cao giọng:"Bơi? Bơi ở đâu?""Dưới biển. Ba mươi phút rồi chưa nhìn thấy xác. Ahn Hyungseob đang chạy tìm đội cứu hộ."Kang Daniel ném đi thứ gì đó trong phòng, hắn nói như thét:"Ai cho phép?""Người lớn có chân tự đi. Anh ấy tự cởi áo tự nhảy xuống, em và Hyungseob chạy theo không kịp."Kang Daniel hỏi chính xác địa chỉ, còn mắng thêm một câu "cho anh ta chết đi" rồi ngắt máy. Hyungseob nhận lại chiếc điện thoại từ Woojin, nếu là bình thường chắc chắn đã mắng Woojin tự tiện, nhưng lúc này cậu cũng chỉ ôm máy lặng im nhìn ra bờ biển. Đúng một tiếng kể từ khi Ong Seongwu nhảy ào xuống biển, Park Woojin thở hắt ra, đưa tay chỉ về phía bãi cát cạnh chân một cây cầu tàu. Seongwu từ xa đi tới, nước còn lấm tấm trên da, cơ ngực lẫn cơ bụng hiện ra không sót một múi. Anh cúi đầu, thỉnh thoảng lại rũ nước trên tóc, tay còn cầm theo một chiếc vỏ ốc chẳng biết để làm gì. Tới nơi, gặp Hyungseob, Seongwu sờ đầu cậu một cái, đưa vỏ ốc ra như là hối lộ em nhỏ để khỏi bị mẹ mắng vì đi chơi. Ahn Hyungseob mím môi không nói gì, Park Woojin ném cho cậu chìa khóa xe. Hyungseob lên xe mò mẫm lấy ra khăn tắm cùng tấm chăn, Seongwu sơ sài choàng lấy.Park Woojin hất cằm:"Thế nào?"Seongwu đáp:"Dễ chịu."Kết thúc buổi trưa dễ chịu của Seongwu và dễ sợ của Hyungseob là một bữa lẩu trong homestay nhỏ bên bờ biển vào ba mươi phút sau đó. Homestay mùa đông cũng chẳng có khách khứa gì, chủ nhà vui vẻ dọn món ngay tại phòng sinh hoạt chung cạnh ba phòng mà Woojin đã thuê để ở. Nồi lẩu đỏ au sôi sùng sục đầy hải sản, Hyungseob gần như quên hết màn giả chết đáng sợ của Seongwu. Seongwu tắm rửa, thay một chiếc áo thun dài tay, anh vừa ăn vừa phục vụ Hyungseob.Park Woojin ngắt mấy cọng cần tây nhúng vào nồi lẩu, cậu hỏi vu vơ:"Anh thi iron man khi nào?"Seongwu nói:"Không dám thi công khai vì kiểu gì cũng lên báo, anh thuê người về giám sát. Chỉ để cho vui thôi, bơi lai rai thì mười lăm cây số vẫn bình thường."Woojin lè lưỡi:"Diễn viên ai cũng như anh thì đã không có bình hoa để ngắm."Seongwu thở dài:"Chính là muốn làm bình hoa mà không được."Hyungseob hăng say ăn mấy cọng cần tây mà Woojin vừa nấu, Seongwu cười cười đem tay xoa đầu cậu."Cảm ơn nhé, vừa rồi không gọi cho ai. Dọa chết bảo bối rồi.""Bảo bối" hứng chí vớt ra từ nồi lẩu một chén đầy ngao, cậu meo meo ăn hết số ngao trong vài giây ngắn ngủi. Park Woojin chăm chú gỡ thịt cua, tay đặt mai cua lẫn càng cua rỗng đã gỡ hết thịt vào bát của Hyungseob, miệng nói chậm rãi:"Ăn đi bảo bối. Không gọi ai hết, chỉ gọi cho Kang Daniel."Seongwu nhướn mày:"Cậu ta nói gì?"Park Woojin:"Anh ấy nói cứ để cho anh chết."Seongwu múc cho mình một bát nước lẩu đầy ắp. Lòng nguội đi thì phải nhanh chóng ủ nóng lên, anh uống một cốc rượu gạo rồi hớp từng hớp nước lẩu cay xè. Biết vậy anh đã bơi xa hơn một chút. Bơi hẳn về phía bờ biển bên kia, để xem anh chết rồi thì Kang Daniel có yên ổn hay không.Bát nước lẩu thứ hai vừa được Seongwu kề lên môi, sau lưng anh run lên vì một cú đấm thẳng xương sống. Cú đấm bất ngờ làm cho nước lẩu văng tung tóe, Seongwu dằn mạnh bát nước xuống, quay người nhìn xem thủ phạm là ai. Hyungseob chạy xa vào góc nhưng vẫn không quên ôm một bát đầy ụ thịt cua, chứng minh mình là người duy nhất thức thời bởi Park Woojin và hai người còn lại suýt nữa đã phải lãnh cả một Ong Seongwu đang bị Kang Daniel túm cổ áo đẩy anh lùi về phía bàn ăn.Seongwu trừng mắt nhìn Kang Daniel, trong mắt Daniel dường như nổi lên không ít tơ đỏ. Hắn vẫn còn mặc nguyên bộ suit bóng bẩy trên người, bút kí tên cài trên túi áo, giày da bước vào nhà cũng không cởi, giống như căn homestay này nằm ngay cạnh văn phòng của hắn trong tòa nhà DK. Mà cũng không khác gì, Daniel nghe điện thoại của Woojin xong thì liền lên trực thăng đi luôn, mở cửa trực thăng ra đã là bờ biển.Kang Daniel gằn giọng:"Còn chưa chết à? Sống làm gì cho chật đất?"Cổ áo Seongwu mỏng dính, anh thoải mái ngửa đầu về phía sau khanh khách cười."Sống làm cái gì? Để đi tìm bình hoa giải trí, hẹn hò với Lee Yunho, làm ngôi sao quốc tế chứ sống làm cái gì?"Park Woojin nhẹ nhàng bưng nồi nước lẩu ra xa, trợ lý của cậu cầm bếp từ theo sát gót. Seongwu mò trên bàn ăn, tay nắm được một cây đũa liền cầm lấy đâm vào ngang hông Kang Daniel. Cây đũa không xuyên qua áo khoác mà chỉ làm nên một cơn đau xóc hông, Daniel vừa cau mày thì Seongwu đã tiếp tục co đầu gối thúc vào người hắn."Người không liên quan xuống lầu chơi!"Kang Daniel vừa phát lệnh, Park Woojin đã ôm nồi lẩu đi thẳng. Hyungseob đi theo Woojin, tay lại giật áo trợ lý của Woojin. Trợ lý hiểu ý, bất chấp bước tới bàn ăn để bưng theo mâm hải sản vừa hết một nửa. Đến khi tầng hai của homestay không còn người, Daniel vặn lấy chiếc cổ tay vẫn còn cố sức đâm cây đũa vào hông mình."Hôm qua đã muốn giết người, hôm nay còn muốn giết người lần nữa?"Lực tay của Daniel như muốn bóp nát cổ tay Seongwu, Seongwu nhăn mặt xoay người, tay thúc cùi chỏ vào ngực hắn. Kang Daniel bực tức nên nóng nảy, Seongwu cũng không khá gì hơn. Một cú thúc cùi chỏ của anh làm Daniel phải rên lên, hắn lùi ra xa hai bước, tay ôm ngực thở hắt."Ai lại dám giết người, phải để người lại để cho người đi yêu... đương... hôn... hít... Park... thiên... tài... chứ!"Mỗi một từ ngắt quãng là một lần Seongwu ném một chiếc bát trên bàn. Người đang ăn dưới nhà bỗng nhiên nghe rầm rầm loảng xoảng, Hyungseob ngẩng đầu nhìn lên rồi chạy tới báo với chủ homestay tạm đóng cửa không tiếp người ngoài.Chủ homestay lo lắng nói:"Có chết người không? Tôi gọi cảnh sát đây."Hyungseob lắc đầu:"Em không biết nhưng chị yên tâm, ai chết thì người còn lại cũng thừa sức bồi thường được phí hư hao tài sản, thậm chí còn xây được cho chị homestay mới. Quan trọng là chị còn rau và sò lụa không? Giỏ rau và đĩa sò ở trên lầu, không bưng xuống được."Park Woojin nghe thấy Hyungseob nói hươu nói vượn, bản thân cũng ngẩng đầu:"Em xin thêm chút nước tương."Tay Hyungseob vừa chạm vào bát nước tương thì nhà trên bỗng nhiên vang lên một tiếng "choang" thật lớn. Park Woojin đón lấy bát nước tương, dùng kéo cắt thêm ớt vào, thản nhiên nói:"Bình hoa vỡ rồi."--Chiếc bình hoa lớn ở trong góc nhà vỡ tan, mảnh sành văng ra tứ phía. Gậy ông đập lưng ông, một mảnh sượt qua mu bàn tay của Kang Daniel, cắt một đường dài. Chất lỏng đỏ thắm trào ra, hắn kề tay lên môi liếm sạch. "Hôm qua chưa nói hết chuyện sao lại bỏ về?"Seongwu chỉ yên lặng được đúng hai giây sau khi bình hoa vỡ, anh tung về phía Daniel một nắm đấm. Daniel né người lách đi, trực tiếp trả lại anh một cú đấm ngay dưới mạn sườn."Tôi nói hết chuyện rồi."Đấm trúng Seongwu, Daniel cũng không có vẻ thương xót gì. Tay hắn nắm lấy đầu vai Seongwu, bóp như muốn bẻ xương anh. Áo thun của Seongwu lệch sang bên, xương quai xanh hiện ra lấm tấm mồ hôi tạo nên một đường cong xinh đẹp. Kang Daniel vừa mất tập trung khi nhìn vào đó, Seongwu đã đưa co chân đạp vào bụng hắn. Áo sơ mi xộc xệch, áo vest bung cúc, Kang Daniel cởi áo vest ném về phía Seongwu.Seongwu bắt lấy, cong môi nói xóc óc:"Giỏi thì tới đây, đừng có biểu hiện nhi đồng!"Từ khi bắt đầu thu mua Fantasea, hình như đây là lần đầu tiên Kang Daniel hối hận vì đã đẩy Seongwu đi đóng phim hành động. Dòng biển mùa đông không lường trước được, con người trước mặt hắn đã bơi cả tiếng đồng hồ mà vẫn còn có sức để đánh hắn tả tơi. Xung quanh Seongwu đầy những mảnh chai mà anh chỉ đi tất, Daniel sải bước tới rồi bất thình lình vác Seongwu lên vai. Ném anh xuống sofa cách xa bãi chiến trường kia, Kang Daniel đưa tay nắm lấy bàn chân đang đưa lên định đá thêm lần nữa."Anh nổi điên cái gì? Tưởng đánh người là hay?"Seongwu giật mạnh bàn chân, Daniel ngay lập tức ngã xuống sofa. Con người hắn bình thường đương nhiên không ngã, Kang Daniel mà Seongwu biết ngoài bơi ba ngàn mét ra còn biết lái xe tốc độ cao, biết cả taekwondo lẫn hapkido. Chóp mũi gần đến mức sắp chạm vào nhau, từng hơi thở gấp cũng có thể nghe ra bằng hết, Kang Daniel nhếch môi cười:"Tới rồi đây, muốn làm gì?"Điệu bộ cợt nhả đó của Kang Daniel làm Seongwu giận đến đỏ bừng mắt, anh vươn tay tát lên má hắn một cái tát đến rát tay, bàn tay từ má sau đó nhanh chóng luồn vào tóc hắn, kéo hắn về phía mình.Park Yoohwan gì đó, người thứ ba gì đó, vẫn cứ là hôn trước rồi tính sau.--Nồi lẩu hải sản đã gần cạn đáy, Ahn Hyungseob nghe nhà trên yên tĩnh hẳn, không còn mấy câu gào thét lẫn tiếng vỡ đồ nên vươn vai bảo rằng lên xem xét tình hình. Từ bậc cầu thang bằng gỗ, cậu trợn mắt nhìn thấy đồ đạc trong phòng sinh hoạt chung của homestay không có gì còn nguyên vẹn. Bát đũa vỡ tan tành, nét vẽ chim chóc trên bình hoa bị nứt thành cánh chim và đầu chim lộn xộn, cây đàn guitar trên tường cũng bị giật xuống, chỏng chơ sáu sợi dây quăn tít trên cần đàn. Áo vest của giám đốc nằm vắt vẻo một nửa dưới đất một nửa trên ghế, vải bọc ghế bị xé rách, bàn ăn cũng xộc xệch, cả căn phòng không còn chỗ bước. Không có bóng người trong tầm nhìn, Hyungseob bước thêm hai bậc cầu thang nữa, sau đó há miệng hớp lấy một hớp không khí. Giám đốc của Hyungseob, sau một trận bạo lực đã cởi phăng cả áo sơ mi. Kang Daniel chống hai tay lên thành sofa, một bàn tay vẫn còn rỉ rả chảy máu nhưng dường như hắn không buồn để ý. Trên cổ và đầu hắn là hai bàn tay gầy nổi gân, chắc chắn đang cố sức níu hắn xuống, cũng cố sức vuốt ve mân mê dù có hơi mạnh bạo.Cổ áo Ahn Hyungseob được một bàn tay nắm lấy, Park Woojin cứ thế xách cổ cậu xuống nhà."Ăn lẩu nữa không?"Ahn Hyungseob lắc đầu:"Muốn ăn tôm nướng.""Ờ."Park Woojin ờ một tiếng, sau đó tự động ra nhà bếp tìm về mấy con tôm càng xanh to bằng cổ tay người lớn. Đến khi Woojin quay lại, Hyungseob đã ngồi ôm đầu như đang suy nghĩ gì rất căng."Sao thế?" - Park Woojin hỏi."Tôi nghĩ lại rồi, thà là giám đốc hẹn hò với diễn viên Park còn hơn. Hai người này mà yêu nhau, chắc chắn có ngày đem nhau ra làm bia để chơi trò ném phi tiêu giải trí." Rồi ai phải giải quyết? Lại là Ahn Hyungseob chứ ai? Dọn dẹp bia miệng qua báo chí đã đủ mệt, nghĩ đến cảnh dọn dẹp tàn dư vật lý bao gồm mảnh chai và giấy vụn, Hyungseob không khỏi rùng mình. Park Woojin quét một lớp sa tế lên mình tôm, đặt lên bếp nướng đã dọn sẵn trên bàn, cậu đưa cây cọ quét sa tế lên đầu Hyungseob rồi lại hạ xuống."Ăn ớt không?""Có. Nhiều ớt.""Ờ."Park Woojin tủm tỉm nín cười, cuối cùng chiếc răng khểnh cũng không nhịn được mà lộ ra thành một nụ cười rạng rỡ.
--Hết phần 8.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store