[Hiện đại] Trúc Mã Nhà Tôi Ghét Huyền Học - Cửu Giai Huyễn Phương
Chương 5: Trúc mã (5): Căn nhà trọ của lão đại
Chương 5: Trúc mã (5): Căn nhà trọ của lão đại Chuyển ngữ: Puny https://punyleland.wordpress.com
Sở Hiên chỉ mặc một cái quần tây, để trần nửa người trên, khung xương cân đối, đường cong cơ bắp căng tràn sức sống, đạt được sự cân bằng tinh tế giữa cảm giác uy hiếp chèn ép người khác và sức hấp dẫn quyến rũ, không lau khô người mà để những giọt nước lăn dài dọc theo cơ bụng cường tráng, đi xuống quần tây, khiến cho người ta tưởng tượng xa xôi. Cố Ninh thầm nghĩ, dáng người này so với trước kia thì càng tốt hơn, đúng là càng để lâu càng yêu nghiệt, không biết sau này ai sẽ được hời. Sở Hiên làm như mới nhận ra Cố Ninh và Tiếu thiếu đang nhìn mình, thản nhiên giải thích, "Cầm nhầm đồ." Dùng khăn lau tóc rồi trở về phòng. Tiếu thiếu đã hoàn toàn hiểu hết ý nghĩ khiêu khích trong hành động của Sở Hiên. Cố Ninh có tốt hơn nữa, thì việc có một "anh trai hàng xóm" sống chung còn không mặc quần áo mà để trần chạy khắp nhà, cũng quá không bình thường, huống chi ngay cả mấy sợi dây thần kinh thô gặp quỷ đả tường [1] cũng có thể không để ý của Tiếu thiếu, cuối cùng cũng cảm nhận được sự công kích của Sở Hiên. [1] Quỷ đả tường (鬼打墙): hay còn biết đến là ma che mắt, là thuật ngữ dân gian dùng để chỉ việc đi lạc trên đường một mình vào ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, nghĩa địa. Trong tình huống không rõ, Tiếu thiếu lựa chọn chiến lược rút lui, cúi người nói, "Quá muộn rồi, cô Cố, tôi đi trước." Cố Ninh liếc nhìn kim đồng hồ treo tường, vội vàng giữ người lại, "Còn mười phút nữa!" Nở nụ cười ngượng nghịu, nói thêm, "Qua thêm mấy phút nữa. Tôi... cái đó... vẫn còn có một người quan trọng chưa giới thiệu cho anh biết." Tiếu thiếu cười khổ, một Sở Hiên mà còn chưa đủ, còn có người khác? Cố Ninh quỳ xuống, ngồi xổm trên sàn nhà, gọi về phía dưới ghế salon giống như một tú bà, "Tứ Hỉ! Tứ Hỉ! Đi ra gặp khách!" Dưới ghế salon không một chút động tĩnh. Tiếng gió bên ngoài càng to hơn, đèn trên đỉnh đầu chớp tắt hai cái, rồi đột nhiên tắt. Căn hộ bỗng tối sầm. Việc đầu tiên Cố Ninh làm, chính là đứng dậy, lao ra cửa dựa theo cảm giác của mình, duỗi tay về phía chuông đồng treo trên cửa, âm thanh leng keng vang lên. Sau đó Cố Ninh mới lấy điện thoại ra bật đèn pin, cười với Tiếu thiếu nói, "Có thể là đứt cầu chì rồi. Tôi đi kiểm tra một chút." Ngoài cửa sổ tối đen như mực, ngay cả chút ánh sáng từ những ngọn đèn đường bình thường cũng không có, tối đến quỷ dị, Cố Ninh đi thẳng vào bếp, mở tủ ra, gạt công tắc nguồn điện. Gạt mấy lần, cũng không có chút phản ứng nào. Bốn phía vô cùng tối, trong phòng khách lại không có tiếng động gì, không biết Tiếu thiếu thế nào, Cố Ninh lo lắng, duỗi ngón tay vẽ một lá bùa phức tạp trên không, một luồng tia sáng thoáng qua trong bóng tối, gạt lần nữa, vẫn không được. Sau lưng hình như có người. Cố Ninh còn chưa quay đầu lại, thì một làn hơi ấm áp và quen thuộc bao trùm tới, còn mang theo hương thơm sữa tắm thoang thoảng của Cố Ninh. Cuống cuồng đến quên mất anh đang ở đây. Sở Hiên có thể chất đặc biệt, có anh, nói không chừng sẽ hiệu nghiệm. "Đứt cầu chì rồi? Để anh." Ngữ khí của Sở Hiên kiên định nhẹ nhàng, đưa một cánh tay ra, vòng qua Cố Ninh gạt công tắc, làn da ẩm ướt cọ cọ tai của Cố Ninh. Sở Hiên búng ngón tay, công tắc pa một tiếng, cả căn hộ lập tức sáng lên. Sở Hiên vẫn còn để trần, lúc cả căn hộ bừng sáng, tư thế ôm này có chút mập mờ. Sở Hiên lui về phía sau hai bước, Cố Ninh không nghĩ tới chuyện này, vội vàng trở lại phòng khách. Tiếu thiếu ngồi trên ghế salon, không mất đi một cọng lông nào, chỉ là bên cạnh có thêm một thứ —— một con mèo mướp [2] màu nâu với một đôi mắt vàng long lanh, mập mạp béo ục ịch, nằm trang nghiêm bên cạnh Tiếu thiếu. [2] Mèo mướp hay còn gọi là mèo vằn, mèo lông sọc: là các giống mèo nhà có đặc trưng bởi bộ lông sọc vằn và có dấu chữ M đặc trưng trên trán dễ nhận biết.
Sở Hiên chỉ mặc một cái quần tây, để trần nửa người trên, khung xương cân đối, đường cong cơ bắp căng tràn sức sống, đạt được sự cân bằng tinh tế giữa cảm giác uy hiếp chèn ép người khác và sức hấp dẫn quyến rũ, không lau khô người mà để những giọt nước lăn dài dọc theo cơ bụng cường tráng, đi xuống quần tây, khiến cho người ta tưởng tượng xa xôi. Cố Ninh thầm nghĩ, dáng người này so với trước kia thì càng tốt hơn, đúng là càng để lâu càng yêu nghiệt, không biết sau này ai sẽ được hời. Sở Hiên làm như mới nhận ra Cố Ninh và Tiếu thiếu đang nhìn mình, thản nhiên giải thích, "Cầm nhầm đồ." Dùng khăn lau tóc rồi trở về phòng. Tiếu thiếu đã hoàn toàn hiểu hết ý nghĩ khiêu khích trong hành động của Sở Hiên. Cố Ninh có tốt hơn nữa, thì việc có một "anh trai hàng xóm" sống chung còn không mặc quần áo mà để trần chạy khắp nhà, cũng quá không bình thường, huống chi ngay cả mấy sợi dây thần kinh thô gặp quỷ đả tường [1] cũng có thể không để ý của Tiếu thiếu, cuối cùng cũng cảm nhận được sự công kích của Sở Hiên. [1] Quỷ đả tường (鬼打墙): hay còn biết đến là ma che mắt, là thuật ngữ dân gian dùng để chỉ việc đi lạc trên đường một mình vào ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô, nghĩa địa. Trong tình huống không rõ, Tiếu thiếu lựa chọn chiến lược rút lui, cúi người nói, "Quá muộn rồi, cô Cố, tôi đi trước." Cố Ninh liếc nhìn kim đồng hồ treo tường, vội vàng giữ người lại, "Còn mười phút nữa!" Nở nụ cười ngượng nghịu, nói thêm, "Qua thêm mấy phút nữa. Tôi... cái đó... vẫn còn có một người quan trọng chưa giới thiệu cho anh biết." Tiếu thiếu cười khổ, một Sở Hiên mà còn chưa đủ, còn có người khác? Cố Ninh quỳ xuống, ngồi xổm trên sàn nhà, gọi về phía dưới ghế salon giống như một tú bà, "Tứ Hỉ! Tứ Hỉ! Đi ra gặp khách!" Dưới ghế salon không một chút động tĩnh. Tiếng gió bên ngoài càng to hơn, đèn trên đỉnh đầu chớp tắt hai cái, rồi đột nhiên tắt. Căn hộ bỗng tối sầm. Việc đầu tiên Cố Ninh làm, chính là đứng dậy, lao ra cửa dựa theo cảm giác của mình, duỗi tay về phía chuông đồng treo trên cửa, âm thanh leng keng vang lên. Sau đó Cố Ninh mới lấy điện thoại ra bật đèn pin, cười với Tiếu thiếu nói, "Có thể là đứt cầu chì rồi. Tôi đi kiểm tra một chút." Ngoài cửa sổ tối đen như mực, ngay cả chút ánh sáng từ những ngọn đèn đường bình thường cũng không có, tối đến quỷ dị, Cố Ninh đi thẳng vào bếp, mở tủ ra, gạt công tắc nguồn điện. Gạt mấy lần, cũng không có chút phản ứng nào. Bốn phía vô cùng tối, trong phòng khách lại không có tiếng động gì, không biết Tiếu thiếu thế nào, Cố Ninh lo lắng, duỗi ngón tay vẽ một lá bùa phức tạp trên không, một luồng tia sáng thoáng qua trong bóng tối, gạt lần nữa, vẫn không được. Sau lưng hình như có người. Cố Ninh còn chưa quay đầu lại, thì một làn hơi ấm áp và quen thuộc bao trùm tới, còn mang theo hương thơm sữa tắm thoang thoảng của Cố Ninh. Cuống cuồng đến quên mất anh đang ở đây. Sở Hiên có thể chất đặc biệt, có anh, nói không chừng sẽ hiệu nghiệm. "Đứt cầu chì rồi? Để anh." Ngữ khí của Sở Hiên kiên định nhẹ nhàng, đưa một cánh tay ra, vòng qua Cố Ninh gạt công tắc, làn da ẩm ướt cọ cọ tai của Cố Ninh. Sở Hiên búng ngón tay, công tắc pa một tiếng, cả căn hộ lập tức sáng lên. Sở Hiên vẫn còn để trần, lúc cả căn hộ bừng sáng, tư thế ôm này có chút mập mờ. Sở Hiên lui về phía sau hai bước, Cố Ninh không nghĩ tới chuyện này, vội vàng trở lại phòng khách. Tiếu thiếu ngồi trên ghế salon, không mất đi một cọng lông nào, chỉ là bên cạnh có thêm một thứ —— một con mèo mướp [2] màu nâu với một đôi mắt vàng long lanh, mập mạp béo ục ịch, nằm trang nghiêm bên cạnh Tiếu thiếu. [2] Mèo mướp hay còn gọi là mèo vằn, mèo lông sọc: là các giống mèo nhà có đặc trưng bởi bộ lông sọc vằn và có dấu chữ M đặc trưng trên trán dễ nhận biết.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store