Hien Dai Bi Mat Tinh Yeu Cua Vo Dien
"Nào! Bây giờ chúng ta hãy cùng dành một tràng pháo tay chào đón bạn nhỏ tiếp theo bước lên sân khấu. Bạn nhỏ mang mã số... KHÔNG NĂM!"MC vừa dứt lời, tiếng vỗ tay "bốp bốp" vang dội cả trường quay. Nhìn qua không khí thật tưng bừng, náo nhiệt.Ống kính camera nhanh chóng chĩa vào bóng hình nhỏ nhắn của một bé gái toàn thân sắc hồng, đang di động từ dưới khán đài lên sân khấu. Đi bên cạnh còn có mẹ của cô bé.Sau khi dắt con gái lên sàn, người mẹ hí hửng lui xuống hàng ghế khán giả, hướng con mình làm động tác "cố lên" để cổ vũ. Bé gái từ khi được xướng lên mã số đeo trước ngực, vẫn duy trì nụ cười tươi như hoa hướng dương, hai bên má lộ ra lúm đồng tiền trông vô cùng đáng yêu.Cô MC xinh đẹp hạ người xuống cho bằng chiều cao của bé gái rồi dịu dàng hỏi: "Chào con, con có thể tự giới thiệu về mình được không?" Bé gái gật đầu vài cái, đón lấy cây micro từ cô MC, bắt đầu dõng dạc... đọc:"Con chào bang giám hảo, chào các cô chú, các anh chì và toàn hể các bạng có mặt tại chường quay "Đêm qua em mơ gặp Bác Hồ"... Con xin tự giới hiệu, con tên là La Hường Hy, nhăm nhay con nhăm tuổi, học chường mẫu giáo Xuân Hoa. Ba con tên là La Van Minh, mẹ con tên là Lê Hị Hương Nhài. Con có anh chai tên La Hăng, có hai em chai xinh đôi tên là La Hông và La Hái. Ở nhà con có nhuôi một bà nhội..."Cả trường quay đồng loạt cười nghiêng ngả."Ha ha ha ha, cháu bà sao mà đáng yêu thế chứ! Phát âm câu nào câu nấy y chang thằng Minh hồi bé." Bà nội ngồi xếp bằng trên sofa cất tiếng cười sảng khoái, một tay cầm điều khiển tivi, tay kia vỗ "đôm đốp" vào đùi cực kì là cao hứng.Mặc dù gần được bế chắt đến nơi, nhưng nội chỉ ngoài sáu mươi tuổi, vẫn là một quý bà khỏe khoắn và thích chưng diện. Nội thường hay nhuộm tóc màu hạt dẻ để che đi mấy sợi bạc bạc trên đầu. Nội thích đánh son màu nâu, xăm lông mày và đeo trang sức, đặc biệt là dây chuyền có tượng Phật Bà Quan Âm."Mẹ à, sao mẹ cứ tua đi tua lại đoạn đó hoài vậy? Xem đoạn sau đi ạ, có mấy đứa bé diễn còn hay hơn con Hy nhà mình." Người vừa lên tiếng chính là mẹ của cô bé trong đoạn DVD đang phát trên tivi, bà Lê Thị Hương Nhài.Bà Nhài ngồi bên trái nội, vẫn còn đang đếm tiền nửa chừng, các ngón tay linh hoạt, thỉnh thoảng lại liếm ngón trỏ, miệng không ngừng lẩm nhẩm từng con số. Hai mắt bà rực sáng hiển thị rõ ý nghĩ trong đầu: Hô hô hô, hôm nay cửa hàng đắt khách quá!"Chị lo đếm tiền của chị đi. Tui coi là coi cháu tui biểu diễn, chứ coi cháu nhà người ta làm gì." Mẹ chồng tỏ vẻ không hài lòng với câu nói của con dâu, tiếp tục theo dõi màn hình tivi.Cái DVD này được sang ra từ cuộn phim do ba của La Thường Hy quay cách đây mười một năm, khi đó cô bé tham gia chương trình tài năng nhí mang tên "Đêm qua em mơ gặp Bác Hồ". Hôm nay bà Nhài lục lại trong tủ đựng đồ lưu niệm thì tìm thấy nó, liền mở lên cho bà nội xem. Còn hiện tại, Thường Hy đã mười sáu tuổi, sắp sửa trở thành học sinh trung học phổ thông.Gần cuối tháng tám dương lịch, thời tiết khá nóng nực. La Thường Hy trải tấm chiếu tre xuống nền nhà, ngồi bổ dưa hấu, tiện thể cô ghé mắt lên màn hình tivi xem hình ảnh bản thân mình hồi bé.Cô MC dường như nhận thấy phần giới thiệu của "bạn nhỏ mang mã số không năm" này bị sa đà quá mức, bèn cẩn thận "cướp" lại micro: "À, cô cảm ơn con. Vậy hôm nay con đến dự thi với tiết mục gì nào?""Con thưa cô, là "hiêu" vũ ạ." Cô bé trả lời.Cả trường quay "Ồ" lên, cô MC đặc biệt kinh ngạc, hai mắt trợn to như zombie: "Wow! Cô có nghe nhầm không? Con chỉ mới năm tuổi mà đã biết khiêu vũ rồi sao?""Lúc nghe con bé trả lời như vậy, con đứng ở dưới thở không ra hơi mẹ ạ. Đã dặn đi dặn lại là phải múa ba lê, thế mà lên sân khấu lại nói thành khiêu vũ. Cũng may là..." Bà Nhài ở một bên phụ họa cho bà nội nghe, làm chương trình càng thêm phần kịch tính.Thường Hy không nhịn được, bĩu môi nói: "Con có biết đâu. Là anh hai bảo phải đổi sang khiêu vũ, anh ấy còn nói sẽ làm bạn nhảy của con. Ai mà ngờ..."Tivi truyền ra tiếng cô MC hỏi: "À, nhưng khiêu vũ phải có hai người, vậy bạn nhảy của con đâu?" Bé Hy phóng tầm mắt khắp trường quay, lướt qua từng hàng ghế khán giả, lướt đến khuôn mặt đầy lo lắng của mẹ cô bé. Sau một hồi dò tìm không thấy bóng anh trai, cô bé chau mày ủ rũ, như sắp khóc đến nơi. Đột nhiên cạnh hàng ghế giám khảo có một cậu bé đứng lên, cất giọng nói trong trẻo như chim vành khuyên: "Con sẽ khiêu vũ cùng với bạn ấy."Nói đoạn cậu bé tự mình bước lên sân khấu, khẽ liếc qua gương mặt ngây thơ của bé Hy một lát, rồi hướng ban giám khảo tự giới thiệu một cách ngắn gọn: "Chào tất cả mọi người. Con tên là Kha Chính Dương, bảy tuổi, mã số không chín, dự thi khiêu vũ."Cậu bé Kha Chính Dương mặc một bộ vest dài màu đen, thắt chiếc nơ ngựa vằn ở cổ. Phục trang đó nhìn qua rất ăn nhập với chiếc váy hồng công chúa đang xòe ra như thiên nga của bé Hy. Sau khi giới thiệu xong, MC hô "Bắt đầu!" thì mọi người liền nhiệt tình vỗ tay, hò reo với vẻ thích thú. Hai bạn nhỏ rất nhanh bắt được nhịp điệu, phối hợp ăn ý trên nền nhạc "Cha Cha Cha". Camera vô cùng "cao tay" bắt trọn từng cử điệu chuyên nghiệp của "cặp đôi nhí", còn ghi lại từng biểu cảm của ba vị ban giám khảo và phụ huynh của bé Hy. Bà Nhài lúc đó phải nói là xúc động như ăn trúng mù tạt, mắt đỏ hoe, lệ tuôn trào."Ủ ôi, thằng bé đó là con cháu nhà ai thế?" Bà nội đập đập tay lên đùi con dâu, hỏi mà không rời mắt khỏi màn hình tivi."Cái này... con cũng không biết mẹ ạ." Bà Nhài trả lời với vẻ mặt đáng tiếc.La Thường Hy lúc này đã ngây ngẩn cả người, trong đầu cô mơ hồ hiện lên hai câu nói của "bạn nhỏ mang mã số không chín".Trước khi vào nhạc, cậu bé đó nói: "Vì em gái anh hiện giờ đang ốm nặng, không thể làm bạn nhảy của anh được. Nó muốn anh phải chiến thắng cuộc thi này, đành phải "mượn tạm" em một chút. Cấm không được dẫm vào chân anh!"Sau khi biểu diễn xong, cậu bé đó nói: "Cũng có chút năng khiếu đấy. Biết điều thì buổi chung kết đừng có mà xuất hiện. Huy chương "Cháu ngoan Bác Hồ" phải thuộc về anh. Nghe rõ chưa!"Lúc này bà nội và mẹ cô liên tục tán dương cậu bé vừa tài giỏi vừa tốt bụng trong đoạn phim. Chỉ có cô biết, thằng nhóc kia là một tên... đáng sợ! Đến tận bây giờ, Hy vẫn nhớ như in ánh mắt uy hiếp đó, cô bất giác nuốt "Ực" xuống cổ một ngụm nước bọt.Hai thằng quỷ La Thông và La Thái từ nãy đến giờ chỉ chực đợi chị hai cắt được miếng nào là tranh nhau miếng đó. Tụi nó giành giựt, vồ, ngoạm dưa hấu cứ như là nạn đói năm bốn lăm. Nước dưa đỏ thẫm chảy đầy cổ và cánh tay, nhỏ từng giọt trên quần áo hai đứa nó. Còn cặp miệng kia, trông không khác gì mồm hai con sư tử vừa vồ được một con linh dương đầu bò, bê bết "máu". Trên mặt tụi nó cũng không thể thiếu vài cái "nốt ruồi"."Hai cái đứa này, ăn cho sạch sẽ chút coi!" La Thường Hy gõ con dao lên cái mâm, quát hai tên tiểu quỷ.Không thèm để ý lời cô, thằng La Thông vừa nuốt miếng dưa hấu thứ tám liền cướp ngay miếng dưa đang trên tay thằng La Thái."Chú em khôn thế, miếng ít hạt là của anh."Bị cướp miếng mồi, "sư tử" La Thái tức giận cướp lại, hai đứa cứ giằng qua giằng về, miếng dưa hấu văng cả vào mặt Thường Hy.Cô nổi đóa: "Chúng mày tham ăn vừa thôi, chị đây còn chưa có miếng nào đâu đó. Muốn ăn thì tự mà cắt đi!" Nói rồi cô thả con dao xuống mâm, ôm nửa quả dưa hấu còn lại vào phòng bếp, lấy thìa múc ăn."Bà nội! Mẹ! Chị hai giành hết dưa hấu của tụi con ăn một mình kìa!""Bà nội! Mẹ! Chị hai không thương tụi con!""Bà nội! Mẹ! Công bằng ở đâu? Mau bảo chị hai trả lại dưa hấu cho tụi con!""BÀ NỘI! MẸ!"Tụi nó la hét om sòm cả lên, tiếng mẹ cô vọng vào bếp: "Hy, mẹ đã bảo mấy đứa chia đều ra ăn rồi mà, sao con giành hết của em thế? Con làm chị kiểu đó hả? Lớn tướng rồi còn giành ăn với các em, có ra đây không thì bảo?!"Lũ ranh con khốn nạn, lúc nào cũng xài chiêu này. Được, chị đây là quân tử, không chấp lũ tiểu quỷ. Cô nhịn!Thường Hy ném trả phần dưa hấu bị chọc thủng vài lỗ lại cho hai đứa em trai, không quên kèm theo một ánh mắt "hãy đợi đấy!"Bà nội thấy vẻ mặt hậm hực của cháu gái thì giơ tay ngoắc cô: "Bé Hy lại đây ngồi với nội nào!"Thấy vẻ mặt nuông chiều của bà nội, nỗi bực tức trong lòng cô dịu xuống, cô nhanh chóng phóng người tới, ngồi "phịch" xuống sofa, vòng tay ôm eo nội.Bà nội véo nhẹ chóp mũi cô, chỉ vào màn hình tivi, cười đùa hỏi: "Cháu nội nhà ai mà vừa xinh xắn vừa nhảy đẹp thế không biết! Phải chăng cháu đã đoạt được giải nhất của cuộc thi này?""Ách, cái đó..." La Thường Hy đang tủm tỉm cười, nghe bà nội hỏi thế thì toàn thân cứng ngắc, nụ cười trên môi cô trở nên gượng gạo, không biết nên trả lời nội thế nào.Tiếng thở dài của mẹ cô ở một bên truyền đến, theo sau là câu nói tỏ vẻ chán chường: "Chả hiểu lúc đó con bé dở chứng gì... Đã lọt vào top năm thí sinh xuất sắc nhất vòng bán kết, vậy mà buổi chung kết lại ở lì trong nhà vệ sinh không chịu ra, lại còn khóa trái cửa giả vờ đau bụng này nọ. Thế là bị ban giám khảo tước quyền thi tiếp."Bà nội sốt sắng quay qua cô hỏi: "Làm sao vậy cháu? Không lẽ thằng Thăng nó lại giở trò?""Không phải đâu nội." La Thường Hy lập tức bác bỏ. "Lúc đó cháu thật sự bị đau bụng, không liên quan đến anh hai. Hơn nữa, vụ trước cũng là do anh hai bị kẹt xe nên mới không kịp đến trường quay."Nguyên nhân thực sự á? Tất nhiên không phải như những lời cô vừa nói. Nhưng biết sao được, cũng không thể nói là do cô sợ thằng nhóc họ Kha kia.Lúc đó Thường Hy chỉ mới năm tuổi, lá gan quá bé, người ta dọa liền sợ, không dám hé ra với ai. Giờ nghĩ lại, cô tự thấy bản thân còn nhát hơn cả Thỏ đế.Mẹ cô tiếp tục nói: "Nếu lúc đấy con bé không làm vậy thì đã có cơ hội trở thành quán quân rồi. Giải thưởng là huy chương "Cháu ngoan Bác Hồ" kèm với năm triệu đồng tiền mặt. Haiz, năm triệu hồi đó có giá lắm, đủ để trả tiền thuê một mặt bằng trong vòng nửa năm..."Bà nội nghe đến đây lập tức lên tiếng cắt ngang: "Tui biết tỏng là chị vì tiền mới đưa con bé đi tham gia cái chương trình nhảm nhí này mà. Đừng tưởng như vậy thì người ta sẽ khen con chị giỏi. Con bé chỉ mới năm tuổi đã bị bắt học nhảy học nhót, như thế gọi là ngược đãi trẻ con đó chị biết không? Lúc đấy tui mà không bận đi Huế chữa rụng tóc thì đã kịp ngăn chị bày ra cái trò này rồi. Chị còn ở đó kêu ca mấy đồng bạc là thế nào?""Mẹ à, đâu phải là chủ ý của một mình con. Mẹ không biết đấy thôi, đích thân chồng con hộ tống con bé đi thi. Anh ấy bảo muốn cho con gái ra ngoài xã hội giao lưu học hỏi, phát triển năng khiếu nên mới đăng ký cho nó tham gia chương trình này. Vừa nãy chẳng phải mẹ cũng khen cháu mẹ nhảy đẹp đó sao." Bà Nhài nói."Chị đừng có mà lôi thằng Minh ra làm lá chắn. Chị tưởng rằng tui không biết nó bị chị xúi giục đấy à? Cháu tui thì đương nhiên là có năng khiếu bẩm sinh rồi, vì vậy nên chị mới lợi dụng nó để kiếm chác." Bà nội đáp lại.Thường Hy âm thầm kêu không hay, cảnh mẹ chồng nàng dâu trong truyền thuyết lại xảy ra nữa rồi. Không hiểu sao mẹ và nội thường hay khắc khẩu. Gia đình cô chuyển lên thành phố D làm ăn sinh sống gần mười năm nay, nhưng hễ có dịp cả nhà về quê thăm nội hoặc là bà nội lên trên này chơi, thì lại có một vài cuộc khẩu chiến xảy ra giữa hai người phụ nữ này.Thường Hy đang chuẩn bị đứng ra giảng hòa liền nghe được tiếng reo mừng rỡ của hai thằng Thông Thái: "A! Ba về rồi!"Từ ngoài cửa bước vào một người đàn ông tuổi ngoài tứ tuần, miệng tươi cười hiền hòa. Trên tay còn cầm theo một cái bao ni-lông trắng, ẩn hiện thứ đựng ở bên trong, đó là một hộp giấy màu đỏ có in hình Mr. Harland Sanders. Không sai, chính là combo KFC gia đình.La Thông là đứa phát hiện ra đầu tiên, thằng nhóc nhanh nhảu giật lấy cái bao, la hét như bắt được vàng: "Gà rán! Ba mua gà rán nè cả nhà ơi! Hoan hô ba!"Hai thằng quỷ nhỏ lại bắt đầu giành nhau."Đưa tao mở cho!" "Tao là anh, mày xê ra chỗ khác!""Tao mới là anh, mày ra đời sau tao một phút đấy thằng kia.""Mày không nhớ mẹ từng nói, bà y tá ẵm mày đặt nhầm vào buồng của tao còn gì.""Nhầm cái đầu mày!""Không tranh giành cãi cọ gì hết. Đứa nào cũng đều đẻ sau chị, nên quyền khui gà rán phải thuộc về chị!" Thường Hy nhanh chóng giật cái bao vào tay mình, giơ lên cao khỏi tầm với của hai cu cậu. Tuy rằng La Thông và La Thái chỉ thua cô ba tuổi, nhưng tụi nó vẫn chưa dậy thì hết, còn thấp hơn cô một cái đầu.Bà Nhài liếc qua chỗ các con, nói một câu như thường lệ trước khi ăn: "Mấy đứa chia đều ra mà ăn nghe chưa. Cấm không được giành nhau như ban nãy đâu đấy."Cả ba đồng thanh: "Tụi con biết rồi."Sau khi phân chia công bằng cho mỗi đứa, Thường Hy cầm cái đùi gà giơ lên trước mặt, mặc niệm năm phút.Cuối cùng vẫn không cưỡng lại được sức hút của gà rán, Hy há mồm ngoạm một miếng to. Trong lòng cô dâng lên từng trận chua xót, đành cầm theo đùi gà chạy đến trách ba:"Ai da, bắt đền ba đấy! Ba thừa biết là con đang giảm cân, sao còn đối xử với con như vậy?"Ông Minh vừa về đã đối mặt với hai người phụ nữ hung thần ác sát, nhìn thấy con gái chạy đến liền như thấy được cứu tinh, vội bày ra vẻ mặt đầy tội lỗi:"Được rồi, ba biết sai rồi. Con gái cưng, con gái rượu của ba, có thể tha thứ cho người cha vô lương tâm này được không?"Bà Nhài xem dáng vẻ hai cha con, hờ hững buông lời: "Con còn có thể nói ra những lời đó khi mà trong miệng nhai đầy gà như thế sao? Con bé này, bao giờ Việt Nam xâm lược các nước khác, họa chăng con mới giảm cân được.""Chị lại coi thường cháu tui đấy à?" Bà nội tiếp lời ngay tắp lự.Mẹ nhìn bà, giọng điệu bất lực: "Mẹ à, con đâu có coi thường con bé. Con chỉ nói sự thật thôi ạ." "Rõ ràng là chị đang hạ thấp ý chí của cháu tui còn gì. Con người của chị sao mà tệ quá vậy? À, Có phải chị cho rằng chỉ có thằng Thăng mới giỏi thôi đúng không? Chị chỉ coi mình thằng bé đó là con chị thôi đúng không?""Mẹ!" Lúc này ông Minh đột nhiên lên tiếng, sau đó vẻ mặt ngưng trọng quay sang Hy. "Mấy đứa ăn nhanh rồi lên phòng đi ngủ, đã hơn chín giờ rồi đấy."Thường Hy đứng đó không hiểu chuyện gì, nghe ba cô nói vậy liền "dạ" một tiếng rồi lui về phòng bếp tiếp tục ăn gà. Người ta nói, xung đột giữa mẹ chồng nàng dâu là xuất phát từ người chồng mà ra, nên chắc chỉ có ba mới giải quyết được. Nhưng trong vụ cãi cọ hôm nay của bà nội và mẹ, cô bị nhắc đến nhiều nhất, và hình như... anh hai cũng có liên quan thì phải?Cô không nhịn được, lại rón rén hướng ra phòng khách, hiếu kì lắng tai nghe người lớn nói chuyện. Hai thằng quỷ nhỏ cũng rình sau lưng cô. Nhưng mà cuộc nói chuyện kết thúc sớm hơn cô tưởng. Chú Tư ở quê mới điện thoại lên, nhờ bà nội về quê trông cháu để dì Tư đi sinh em bé. Thế là ba gọi đặt vé tàu cho nội, nội cũng lên phòng thu dọn đồ. Phòng khách chỉ còn mẹ ngồi thở dài, bỏ lại một câu độc thoại: "Sao hôm nay thằng Thăng về muộn thế nhỉ? Lại tăng ca nữa sao?"Trước khi đi ngủ, Thường Hy ghé qua phòng bà nội, hai bà cháu hàn huyên mấy câu rồi hẹn ngày tái ngộ. Cô quay trở về phòng, nhìn thấy hai thằng quỷ nhỏ đã nằm trên giường ngáy khò khò, La Thái ôm cặp giò của La Thông kề lên miệng như tưởng đó là đùi gà rán, nước miếng chảy ròng. Thường Hy ngán ngẩm giơ chân đá vào thành giường: "Thậm chí hai đứa mày còn không thèm mắc màn."Mặc dù thường ngày, hai tên tiểu quỷ ngoài tranh giành đồ ăn với cái máy điện tử ra; thì tụi nó còn có sở trường khiến cô phát điên. Nhưng cô vẫn là chị hai của chúng, không thể để mặc hai đứa em trai bị muỗi đốt cả đêm được.Mắc màn xong xuôi, Thường Hy leo lên giường của mình, lôi di động ra tính nhắn tin cho đứa bạn thân Lâm Như Mộng. Ngày mai mama đại nhân bận đi họp hội phụ nữ, cô phải trông coi cái cửa hàng tiện lợi, không cùng nó đi hội chợ sách được.Chợt thấy cửa ban công đóng kín mít, gió không thể lùa vào phòng. Trời lại nóng bức thế này, Thường Hy đành lồm cồm bò dậy mở cửa ra cho mát mẻ. Trước cửa có hàng rào sắt bao bọc nên không lo kẻ trộm lẻn vào.Gió buổi tối thổi vào người cô mát rượi, cô lướt danh bạ tìm cái tên "Bò Mộng" mà mình đặt cho con bạn thân.Sở dĩ có cái tên này là vì Như Mộng đi theo style tomboy, tính tình và sở thích hoàn toàn giống một thằng con trai. Còn việc nó cong hay thẳng, Thường Hy đã đính chính rồi, Như Mộng từng tuyên bố với cô rằng: Chị đây chỉ cuồng unisex (*), không les nha cưng! Thế nhưng cô vẫn muốn trêu chọc nó, ai bảo nó cứ gọi cô là... Bánh Bèo!(*) Unisex: Phong cách (thời trang) phù hợp cho cả hai giới.Bất ngờ từ ban công nhìn xuống, La Thường Hy thấy một đôi nam nữ đứng trước cửa nhà. Cô nhận ra người nữ. Đó là chị Doãn Kỳ Duyên, siêu mẫu nổi tiếng của tập đoàn nước giải khát Hải Dương, đồng nghiệp của anh hai và cũng là vị khách thuê phòng ở căn nhà trọ bên cạnh, thuộc sở hữu của gia đình cô.Nhưng điều làm Hy bất ngờ hơn là người nam, hiển nhiên lại là anh trai cô - La Thăng? Không biết bọn họ ở dưới đó nói chuyện gì, chỉ thấy Doãn Kỳ Duyên nhìn anh trai cô đắm đuối, thế nhưng anh ấy lại có vẻ lạnh lùng, nhét hai tay trong túi quần. Thường Hy cúi thấp người xuống lan can theo dõi để không bị họ phát hiện, đáng tiếc cô không học khẩu ngữ, không biết rốt cuộc họ đang nói cái gì.Kỳ Duyên đột nhiên vòng hai tay ôm cổ La Thăng, đôi guốc chị ý mang cao cỡ mười phân, nhưng vẫn phải nhón chân lên mới cao bằng anh. Bọn họ... kiss nhau!Cô mở to mắt nhìn, miệng kinh ngạc hít vào một ngụm khí. Mặc dù cô biết anh trai mình là chuyên gia ngắm gái, trong phòng cũng dán khá nhiều poster người đẹp như: Miranda Kerr, Doutzen Kroes, Kate Moss, Hyun Ah, SNSD... Cơ mà, cô chưa bao giờ thấy anh hai thân thiết với phái nữ, hôn lại càng không (hôn poster thì có). Đã hai mươi tư tuổi mà chưa hề có bạn gái, Thường Hy thậm chí còn hoài nghi giới tính của anh trai nữa kìa. Nhưng mà chuyện đang diễn ra trước mắt... quả đúng là một "phát kiến" lớn, cô sao có thể bỏ qua được. Sẵn chiếc smartphone trên tay, cô "chộp" lại "bằng chứng phạm tội" của anh trai, sau này ắt có chỗ dùng đến.Trời tối đen như mực, nhưng hai người đó lại đứng dưới ngọn đèn đường, hình chụp rõ đẹp. Thường Hy hí hửng đứng lên, đầu xui xẻo đụng phải chậu phong lan bằng đất nung. Cái chậu đập vào hàng rào sắt phát ra tiếng "leng keng". Hai người ở dưới hình như bị tiếng động làm tỉnh, La Thăng bất ngờ đẩy mạnh cô gái đang ôm hôn mình ra, quay phắt đầu nhìn về phía ban công phòng Hy. Cô giật mình nằm xuống, bò như cá sấu về giường. Tim vẫn còn đập loạn lên, như thể nhà sư bị bắt quả tang ăn mặn.Hy thầm nghĩ: Không biết anh hai có nhìn thấy cô không? Có phát hiện cô chụp lén khoảnh khắc ngọt ngào của hai anh chị không? Nhìn lại bức hình trong điện thoại, lòng Hy bỗng dâng lên cảm giác kì lạ. Hai người đó, khoảng cách rất gần, thân thể tiếp xúc trực tiếp, môi kề môi. La Thường Hy sững sờ nhận ra một điều, từ nhỏ cho tới giờ, ngoài cô và mẹ ra, anh hai cô chưa từng thân mật với bất kì một người con gái nào. Doãn Kỳ Duyên đó, rốt cuộc có quan hệ gì với anh trai? Sẽ không phải là chị dâu tương lai của cô đấy chứ...?《End Chap 1》♡
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store