Hi Trung H Phai Chang La Duyen
Lam Hi Thần khi trước bỏ chạy, từng đọc qua một quyển sách cấm. Y dựa theo trí nhớ làm ra một loại cổ tình, may mắn, xác yêu vật kia vô cùng thích hợp làm vật dẫn. Nội tâm y vặn vẹo đem cổ tình áp lên người Giang Trừng. Hai mắt cùng tứ chi bị trói, Giang Trừng càng nhạy cảm. Từng vết kim mơ hồ đâm lên da thịt hắn, vừa ngứa vừa đau, nóng rát khó thành lời lan toả khắp eo hắn. Không biết thời nay thời nao, đã bao canh giờ qua đi. Giang Trừng như bị rút hết sức lực, để mặc người muốn làm gì làm.
" Ách... A... "
Hậu huyệt bất ngờ bị vật lạ xâm chiếm. Lạnh lẽo, nhớp nháp, linh hoạt cùng thô bạo xâm nhập. Giang Trừng thô thiển la lớn. Từng hồi âm vang vọng bên tai. Hắn đang ở đâu?? Hang động sao??? " Suỵt, im nào. Rất nhanh sẽ thoải mái nha"
Hơi thở nóng hổi phả lên tai hắn. Giọng nói này, Giang Trừng hết sức quen thuộc, nhưng giọng điệu này, lại là lần đầu tiên hắn được nghe. Sẽ không phải người đó đi.
" La.. Lam Hi Thần?! "
Giang Trừng không chắc chắn lên tiếng. Trong lòng vô vạn bất an mà gào thét .
Chuyện gì thế này?? Đây là đâu?? Chuyện gì đã xảy ra? Hắn nhớ rõ từng đi săn, sau đó gặp Lam Hi Thần, sau đó hắn ra tay giúp y, sau đó, hắn cũng không mấy nhớ rõ. " Ta đây" Lam Hi Thần khẽ vuốt ve mông Giang Trừng, tay không ngừng nới rộng hậu huyệt. Chỉ mới qua một đêm, nhưng đã lại có thể khép chặt đến thế này. Giang Trừng, quả nhiên cực phẩm. Y ngậm lấy một bên ti của Giang Trừng, vui vẻ chơi đùa cùng nó. Mỗi lần y cắn nhẹ, hậu huyệt ở dưới liền cắn lấy ngón tay y. Thật thú vị. " Lam tông chủ, ngươi điên sao?? Nhanh, ách, thả ta ra, tên điên này, aaa"
Giang Trừng vừa nói, đã nhận một thứ to lớn, nóng hổi tấn công hậu huyệt hắn. Nhanh chóng, cơn đau nào đó biến mất, khoái cảm đánh vào não khiến hắn không tự chủ mà phát tiết. Hắn bị chính mình làm bất ngờ.
Tiếng của hắn ban nãy, một từ dâm làm sao nói hết. Giang Trừng mở miệng thở dốc. Cơ thể hắn co giật, hậu huyệt phác hoạ rõ ràng thứ to lớn ở trong hắn. " Ưm.. Ư, làm sao, ah,đừng động, ah, làm sao, ah, mm, hmm".Hắn làm sao thế này?? Rõ ràng bị người khinh thường, lại có thể có khoái cảm, lại có thể rất dâm đãng mà đón nhận. Hơn nữa, người này là Lam Hi Thần. " Ha, thật chặt, Giang tông chủ, Giang Trừng, Giang Vãn Ngâm, e ngậm Hoán thật chặt, ha"Y điên rồi. Hắn cũng điên rồi. Giang Trừng không ít lần mơ thấy mộng xuân, hắn cùng y giao hoan hoà hợp. Nhưng hiện tại, mơ này quá thật. Y cũng không phải là Lam Hi Thần mà Giang Trừng từng biết trong mơ. Lam Hi Thần này thật thô bạo. Vú hắn bị y nhéo đến đau nhức, thân thể không biết bao nhiêu vết cắn. Y như con thú hoan, đè hắn ra mà phát tiết. Mùi máu tanh tưởi dần ẩn hiện trong không khí. Hậu huyệt hắn nóng rát cùng khoái cảm ập đến không ngừng. Cự vật của Lam Hi Thần co rút. Y nâng hông, đánh sâu vào tràng bích. Giang Trừng đang bị y áp lên mặt phẳng, một chiêu này, bụng hắn biến dạng, nhô ra, có thể cảm nhận rõ được sự lạnh lẽo của bề mặt. " aaaa, đau"Giang Trừng thét lớn. Cơ thể phản ứng, đẩy ra cự vật đang loạn động trong tràng bích. Giang Trừng cảm nhân được thứ nóng ấm phun đầy hạ thân hắn. Hai chân hắn vô lực, đau đớn vô thanh vô tức dần xuất hiện. Lam Hi Thần mở ra đai bịt mắt hắn.
Giang Trừng ban đầu không thích ứng được, về sau, ấn tượng bởi đôi mắt đỏ au đáng sợ của Lam Hi Thần. Lam Hi Thần nhẹ nhàng vuốt mặt hắn, y mỉm cười.
" A Trừng, em là của ta"Y nhập ma rồi. Giang Trừng ngơ ngẩn không tin vào mắt mình. " Lam Hi Th... Ưm.. "Hương u lan ngập tràn khoang miệng. Một nụ hôn này tràn đầy tính áp chế cùng tình dục. Đơn giản không cho phép Giang Trừng từ chối. Được một lúc. Giang Trừng vẫn đang ngẩn ngơ. Lam Hi Thần lập tức đẩy mạnh hắn ra. Cả cơ thể bị trói không kịp phòng bị mà ngã ra sau. Đau đớn cùng lạnh lẽo ập đến. Giang Trừng chắc mẩm lưng mình bị thương rồi. " Giang tông chủ, xin lỗi, Hoán thất lễ rồi"Lam Hi Thần lúc này nho nhã, ôn nhu liền chạy đến đỡ hắn. Vẻ mặt y một mạch đều là xấu hổ cùng bất đắc dĩ. Ánh mắt phức tạp không đoán biết được. Giang Trừng cả khuôn mặt hắc ám.
" Không cần ngươi giúp, cởi trói"
Giang Trừng run giọng cất lời, hắn vốn muốn sẽ dùng giọng đầy uy quyền bình thường mà ra lệnh. Nhưng hiện tại, chỉ như cầu xin giúp đỡ. Lòng hắn lạnh run. Hắn biết chuyện gì đang diễn ra rồi. " Trả ta y phục " Giang Trừng sau khi cởi trói vẫn không muốn nhìn đến biểu hiện của Lam Hi Thần. Hắn muốn càng nhanh càng tốt thoát khỏi nơi này. Đương lúc chờ Lam Hi Thần tìm y phục. Hắn Yếu ớt chống đỡ cơ thể,sơ sài khoác một mảnh lý y xem như che đậy. Hắn triệu Tam Độc, dùng truyền tống phù trở về Vân Mộng. Lam Hi Thần một thân nhếch nhác tìm Giang Trừng, nhìn đến một mảnh trống không, tâm y rơi xuống. Người, đã đi rồi. Y thơ thẩn ngồi xuống. Hơi ấm Giang Trừng dường như ẩn hiện nơi đây. Mùi mồ hôi, máu, cùng dâm dịch hoà lẫn, khiến y phản ứng.
Lam Hi Thần hồi tưởng thân thể của Giang Trừng. Quen thuộc đưa tay tự an ủi chính mình.
Một hồi qua đi, y lại như cũ thống hận chính mình. Y rốt cuộc, không thể chống lại tâm ma. Một vạch ranh giới nhỏ nhoi cũng đã bị chính tay y phá tan đi.
" Ách... A... "
Hậu huyệt bất ngờ bị vật lạ xâm chiếm. Lạnh lẽo, nhớp nháp, linh hoạt cùng thô bạo xâm nhập. Giang Trừng thô thiển la lớn. Từng hồi âm vang vọng bên tai. Hắn đang ở đâu?? Hang động sao??? " Suỵt, im nào. Rất nhanh sẽ thoải mái nha"
Hơi thở nóng hổi phả lên tai hắn. Giọng nói này, Giang Trừng hết sức quen thuộc, nhưng giọng điệu này, lại là lần đầu tiên hắn được nghe. Sẽ không phải người đó đi.
" La.. Lam Hi Thần?! "
Giang Trừng không chắc chắn lên tiếng. Trong lòng vô vạn bất an mà gào thét .
Chuyện gì thế này?? Đây là đâu?? Chuyện gì đã xảy ra? Hắn nhớ rõ từng đi săn, sau đó gặp Lam Hi Thần, sau đó hắn ra tay giúp y, sau đó, hắn cũng không mấy nhớ rõ. " Ta đây" Lam Hi Thần khẽ vuốt ve mông Giang Trừng, tay không ngừng nới rộng hậu huyệt. Chỉ mới qua một đêm, nhưng đã lại có thể khép chặt đến thế này. Giang Trừng, quả nhiên cực phẩm. Y ngậm lấy một bên ti của Giang Trừng, vui vẻ chơi đùa cùng nó. Mỗi lần y cắn nhẹ, hậu huyệt ở dưới liền cắn lấy ngón tay y. Thật thú vị. " Lam tông chủ, ngươi điên sao?? Nhanh, ách, thả ta ra, tên điên này, aaa"
Giang Trừng vừa nói, đã nhận một thứ to lớn, nóng hổi tấn công hậu huyệt hắn. Nhanh chóng, cơn đau nào đó biến mất, khoái cảm đánh vào não khiến hắn không tự chủ mà phát tiết. Hắn bị chính mình làm bất ngờ.
Tiếng của hắn ban nãy, một từ dâm làm sao nói hết. Giang Trừng mở miệng thở dốc. Cơ thể hắn co giật, hậu huyệt phác hoạ rõ ràng thứ to lớn ở trong hắn. " Ưm.. Ư, làm sao, ah,đừng động, ah, làm sao, ah, mm, hmm".Hắn làm sao thế này?? Rõ ràng bị người khinh thường, lại có thể có khoái cảm, lại có thể rất dâm đãng mà đón nhận. Hơn nữa, người này là Lam Hi Thần. " Ha, thật chặt, Giang tông chủ, Giang Trừng, Giang Vãn Ngâm, e ngậm Hoán thật chặt, ha"Y điên rồi. Hắn cũng điên rồi. Giang Trừng không ít lần mơ thấy mộng xuân, hắn cùng y giao hoan hoà hợp. Nhưng hiện tại, mơ này quá thật. Y cũng không phải là Lam Hi Thần mà Giang Trừng từng biết trong mơ. Lam Hi Thần này thật thô bạo. Vú hắn bị y nhéo đến đau nhức, thân thể không biết bao nhiêu vết cắn. Y như con thú hoan, đè hắn ra mà phát tiết. Mùi máu tanh tưởi dần ẩn hiện trong không khí. Hậu huyệt hắn nóng rát cùng khoái cảm ập đến không ngừng. Cự vật của Lam Hi Thần co rút. Y nâng hông, đánh sâu vào tràng bích. Giang Trừng đang bị y áp lên mặt phẳng, một chiêu này, bụng hắn biến dạng, nhô ra, có thể cảm nhận rõ được sự lạnh lẽo của bề mặt. " aaaa, đau"Giang Trừng thét lớn. Cơ thể phản ứng, đẩy ra cự vật đang loạn động trong tràng bích. Giang Trừng cảm nhân được thứ nóng ấm phun đầy hạ thân hắn. Hai chân hắn vô lực, đau đớn vô thanh vô tức dần xuất hiện. Lam Hi Thần mở ra đai bịt mắt hắn.
Giang Trừng ban đầu không thích ứng được, về sau, ấn tượng bởi đôi mắt đỏ au đáng sợ của Lam Hi Thần. Lam Hi Thần nhẹ nhàng vuốt mặt hắn, y mỉm cười.
" A Trừng, em là của ta"Y nhập ma rồi. Giang Trừng ngơ ngẩn không tin vào mắt mình. " Lam Hi Th... Ưm.. "Hương u lan ngập tràn khoang miệng. Một nụ hôn này tràn đầy tính áp chế cùng tình dục. Đơn giản không cho phép Giang Trừng từ chối. Được một lúc. Giang Trừng vẫn đang ngẩn ngơ. Lam Hi Thần lập tức đẩy mạnh hắn ra. Cả cơ thể bị trói không kịp phòng bị mà ngã ra sau. Đau đớn cùng lạnh lẽo ập đến. Giang Trừng chắc mẩm lưng mình bị thương rồi. " Giang tông chủ, xin lỗi, Hoán thất lễ rồi"Lam Hi Thần lúc này nho nhã, ôn nhu liền chạy đến đỡ hắn. Vẻ mặt y một mạch đều là xấu hổ cùng bất đắc dĩ. Ánh mắt phức tạp không đoán biết được. Giang Trừng cả khuôn mặt hắc ám.
" Không cần ngươi giúp, cởi trói"
Giang Trừng run giọng cất lời, hắn vốn muốn sẽ dùng giọng đầy uy quyền bình thường mà ra lệnh. Nhưng hiện tại, chỉ như cầu xin giúp đỡ. Lòng hắn lạnh run. Hắn biết chuyện gì đang diễn ra rồi. " Trả ta y phục " Giang Trừng sau khi cởi trói vẫn không muốn nhìn đến biểu hiện của Lam Hi Thần. Hắn muốn càng nhanh càng tốt thoát khỏi nơi này. Đương lúc chờ Lam Hi Thần tìm y phục. Hắn Yếu ớt chống đỡ cơ thể,sơ sài khoác một mảnh lý y xem như che đậy. Hắn triệu Tam Độc, dùng truyền tống phù trở về Vân Mộng. Lam Hi Thần một thân nhếch nhác tìm Giang Trừng, nhìn đến một mảnh trống không, tâm y rơi xuống. Người, đã đi rồi. Y thơ thẩn ngồi xuống. Hơi ấm Giang Trừng dường như ẩn hiện nơi đây. Mùi mồ hôi, máu, cùng dâm dịch hoà lẫn, khiến y phản ứng.
Lam Hi Thần hồi tưởng thân thể của Giang Trừng. Quen thuộc đưa tay tự an ủi chính mình.
Một hồi qua đi, y lại như cũ thống hận chính mình. Y rốt cuộc, không thể chống lại tâm ma. Một vạch ranh giới nhỏ nhoi cũng đã bị chính tay y phá tan đi.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store