Hết Cách Rồi, Tự Biên Tự Diễn Thôi - Mã Hộ Tử Quân
Chương 25. Tư duy ngược
Chương 25. Tư duy ngượcEditor: Cô Rùa*Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía sau.Dưới luồng điện vô hình cực mạnh kia, Kỳ Hòa cảm thấy toàn thân như đang bị thiêu cháy. Cậu cắn răng chịu đựng cơn co giật ấy, ngay khoảnh khắc Diêm Xuyên Bách lao tới gần, thì đột nhiên dùng 'lực' đẩy đối phương ra —"...Đừng lại đây."Diêm Xuyên Bách khựng lại, dừng cách cậu một bước chân.Bàn tay đang đưa ra của anh khẽ siết lại, ánh mắt dán chặt vào người trước mặt, dưới vẻ bình tĩnh kia có gì đó đang cuộn trào.Kỳ Hòa chống tay trên mặt đất quay lưng về phía anh, đầu cúi thấp. Dưới lớp áo thun, xương bả vai khẽ run bần bật.May mà trong nhà ăn không đông lắm nên chẳng mấy ai chú ý đến bên này. Quan Thượng Thuần sau khi thấy Diêm Xuyên Bách bị cản thì cũng không tiến lại gần nữa. Kỳ Hòa nhìn chằm chằm sàn nhà trước mặt, đầu óc nhảy số liên tục.Trước khi bị 'trừng phạt', cậu chỉ làm đúng hai việc với Diêm Xuyên Bách:Một, là đưa ống dinh dưỡng; hai, là cho anh viên đường.Nhìn vào thì rất bình thường, nhưng chắc chắn có chỗ nào đó có vấn đề.Cậu nghiêng đầu, cố chịu đau nói, "Đưa ống dinh dưỡng cho tôi."Diêm Xuyên Bách hơi sững người, nhưng anh cũng không hỏi, lập tức đưa cho cậu. Lúc ống dinh dưỡng được đưa tới trước mặt, Kỳ Hòa cố ý tránh ngón tay anh rồi mới nhận lấy. Song dù đã lấy lại ống, nhưng cảm giác đau đớn và cơn co giật vẫn không thuyên giảm chút nào.Cậu lại siết chặt tay, rũ mắt nói tiếp, "Đưa tôi cốc nước."Người bên cạnh lật đật đứng thẳng dậy, đưa cốc nước cho cậu.Ngón tay Kỳ Hòa run run khiến cho nước trào ra ngoài một chút. Ngay khoảnh khắc Diêm Xuyên Bách rút tay lại, dòng điện dường như suy yếu đi.Cậu khựng người, giả vờ lỡ tay hất đổ hết cốc nước.Lộp bộp, viên đường chưa tan cứ vậy mà theo nước đổ đầy ra sàn.Dòng điện trừng phạt cuối cùng cũng dừng lại. Toàn thân căng cứng của cậu cũng vì thế mà thả lỏng.Cả người ra đầy mồ hôi mồ kê, tóc tai ướt nhem dính trên trán, áo mỏng dán sát lên người, nom có phần chật vật, là hình ảnh rất hiếm khi thấy ở cậu.Một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau, "Giờ chạm vào cậu được chưa?"Kỳ Hòa quay đầu lại, "Sao cơ?"Nhưng bóng người cao lớn kia đã bước đến, một tay nhấc bổng cậu lên, để cậu dựa vào lòng mình. Cánh tay Kỳ Hòa vắt lên vai Diêm Xuyên Bách, Diêm Xuyên Bách khẽ cau mày, tay càng ôm chặt eo cậu hơn nữa.Cảm nhận được đối phương muốn cúi xuống —Kỳ Hòa vội chụp lấy cánh tay Diêm Xuyên Bách, "...Đừng." Cậu vẫn chưa tới mức phải bị bế về đâu.Cậu nói, "Để tôi ngồi nghỉ chút là được."Diêm Xuyên Bách như cân nhắc hai giây, rồi đặt cậu xuống cái ghế phía sau.Kỳ Hòa chống một tay bên hông.Mặt cậu hơi rũ xuống, khóe mắt vì mồ hôi thấm vào mà ửng đỏ, cộng thêm khí chất lười nhác trời sinh, không hiểu sao lại toát lên vẻ quyến rũ khó tả.Diêm Xuyên Bách nhìn vài giây, rồi nghiêng người tới chắn ngang tầm mắt của người khác.Quan Thượng Thuần đang lo lắng dõi theo, "..."Kỳ Hòa không để ý đến hành động đấy.Giờ trong đầu cậu chỉ toàn là chuyện vừa rồi bị trừng phạt.Từ trước đến giờ, thứ mà cậu nhận được chỉ là vài ba đoạn kịch bản vụn vặt dành cho "vai diễn vật hi sinh". Ngay cả hệ thống cũng không biết phần kế tiếp là gì cả, thậm chí càng không biết toàn bộ câu chuyện đang chạy theo hướng nào.Như một con ốc vít, chỉ hoạt động trong một mắt xích duy nhất.Viên đường, hoa...Kỳ Hòa đột nhiên bật cười, là nụ cười thật sự mang theo chút khoái trá. Hàng mi cậu cụp xuống, đáy mắt phản chiếu từng đốm sáng nhỏ vụn.Diêm Xuyên Bách thoáng sững ra, "Cậu cười gì vậy?""Không có gì." Kỳ Hòa nói.Dám chích điện cậu hả?Chỉ cần ảnh hưởng đến kịch bản mấu chốt thì hệ thống sẽ kích hoạt trừng phạt. Vậy nếu cậu cứ cố tình chọc nó kích hoạt liên tục, chẳng phải có thể lôi ra toàn bộ cốt truyện ẩn ở phía sau ra ánh sáng sao ——Nghĩ tới đây cậu run lên một cái, nhưng là run vì phấn khích.Một lát sau Kỳ Hoà thở ra một hơi, ngẩng đầu nói, "Tôi ổn rồi."Diêm Xuyên Bách quan sát cậu thật kỹ, xác nhận cậu thật sự không sao rồi mới nhìn thẳng vào mắt cậu nói, "Lúc nãy cậu bị gì vậy?"Kỳ Hòa ngừng một nhịp, "Tụt canxi, vọp bẻ.""..."Người đối diện cười lạnh một tiếng, nụ cười này không giống với mấy lần cười cợt trước đó, lần này hình như còn mang theo chút tức giận.Kỳ Hoà mặt không đổi sắc, mặc kệ ai nghĩ gì thì nghĩ.Diêm Xuyên Bách nhìn cậu vài giây, "Đi kiểm tra sức khỏe tổng quát đi."Kỳ Hòa lắc đầu, "Không cần thiết đâu." Sự trừng phạt kia đến từ chiều không gian cao hơn, nên máy móc sẽ không tài nào phát hiện ra được đâu. Với lại sau khi nó biến mất thì cơ thể cậu cũng chẳng còn vấn đề gì nữa cả."Không cần thật sao?" Diêm Xuyên Bách mấp máy môi, như thể đang cố lấy ra một lý do chính đáng, "Với tư cách là dị nhân cấp S hệ chiến đấu, tình trạng của cậu cũng ảnh hưởng đến cả căn cứ đấy."Kỳ Hòa ngẫm nghĩ, "Thôi được rồi."Diêm Xuyên Bách không ngờ cậu lại dễ thuyết phục đến vậy, anh rũ mắt hỏi, "...Điều kiện là gì?""..." Kỳ Hòa, "Ê hệ thống, ảnh đoán trước được bước đi của tao luôn kìa."Hệ thống từ lúc cậu bị điện giật đến giờ vẫn chưa hoàn hồn lại. Giờ mới lên tiếng: [Anh ấy đọc ngài cứ như quyển sách vậy.]Kỳ Hoà quay sang mỉm cười với Diêm Xuyên Bách, "Vậy anh cũng đi kiểm tra luôn đi."Cậu muốn thử mọi khả năng có thể kích hoạt trừng phạt.Diêm Xuyên Bách nhìn cậu vài giây, gật đầu, "Được."Kỳ Hòa hồi phục xong thì trở về chỗ ở.Vừa đóng cửa, cậu đã ngả phịch người lên ghế sô pha.Trong túi vẫn còn một viên đường, cậu lấy nó ra xem. Màu trắng, tỏa hương hoa dịu nhẹ. Đồ của Mạnh Nghiên đều được kiểm định nghiêm ngặt, chắc chắn sẽ không gây hại cho cơ thể —Cậu nhìn viên đường vài giây rồi bỏ vào miệng. Một vị ngọt lan tỏa khắp đầu lưỡi mà không hề báo trước.Vậy ra nó chỉ có tác dụng đặc biệt với Diêm Xuyên Bách thôi à?Cậu nghĩ ngợi một lúc rồi gửi tin nhắn cho Mạnh Nghiên: [Viên đường cô cho tôi ấy, ngoài công dụng thơm miệng ra thì còn tác dụng nào khác không?][...Còn có thể khiến người ta vui vẻ hơn chăng?][Hơn nữa chỉ toàn là thành phần bình thường cả thôi. Cũng giống như cậu uống trà hoa quế ăn bánh đào vậy, sẽ có tác dụng gì chứ.]"..."Kỳ Hòa dặn Mạnh Nghiên chăm sóc hoa cho tốt rồi tắt liên lạc. Cậu gọi thầm trong đầu, "Ê hệ thống, mày còn biết gì nữa không?"[Mấy cái tôi biết cũng chẳng hơn ngài là bao đâu.] Nói xong, nó cân nhắc đến cái tính hay đa nghi của Kỳ Hòa, lại xụ mặt bổ sung: [Thậm chí còn biết ít hơn cả ngài nữa là.]Giọng điệu này nghe không giống như đang nói dối.Từ lúc cậu tiếp nhận vai diễn 'vật hi sinh' thì nhiệm vụ của hệ thống chính là cung cấp kịch bản. Còn cậu chỉ cần đóng trọn vai thôi là được, không cần biết toàn bộ cốt truyện.Kỳ Hòa uống cốc nước để làm dịu đi vị ngọt trong miệng.Mấy chuyện nghĩ không thông thì cứ tạm gác lại trước, đợi khi nào có đủ manh mối ắt sẽ ráp được toàn bộ câu chuyện..Hôm sau Kỳ Hòa đi khám sức khỏe.Cậu và Diêm Xuyên Bách cùng đứng trước cửa phòng khám.Du Thiên Tinh nhìn trái rồi nhìn phải, "Cả hai người các cậu muốn đăng ký khám sức khỏe à?"Diễm Xuyên Bách bình thản đáp, "Sao? Có vấn đề gì không?""...Hai người đã làm gì ư?"Kỳ Hòa ăn ngay nói thẳng, "Thì làm một bữa[1] thôi."[1] Kỳ Kỳ đang nói đến trước đó cả 2 có cùng ăn 1 bữa với nhau, nhưng trong ngữ cảnh này thì ông Tinh nghĩ theo hướng 18+, là 'làm' cái kia ó, nên mới đi khám sức khoẻ của nhau, xem có bệnh tềnh dục gì hong, kiểu z =))) "Ha!" Du Thiên Tinh bật cười như thể nghe phải một chuyện hết sức hoang đường, hắn vừa mở cửa vừa nhấn mạnh, "Là hai cấp S hệ chiến đấu duy nhất của căn cứ, tình trạng của hai người liên quan đến toàn bộ căn cứ đấy."Kỳ Hòa liếc nhìn Diêm Xuyên Bách: Câu này nghe quen nhỉ.Diêm Xuyên Bách mặt không đổi sắc bước vào trong, "Tôi rất khoẻ mạnh."Kỳ Hòa nhìn theo: Lúc bước qua cửa, chuông báo động không vang lên.Kết quả kiểm tra sẽ có ngay tại chỗ.Hai bản báo cáo được in ra, Du Thiên Tinh đưa cho họ. Diêm Xuyên Bách liền cầm lấy bản của Kỳ Hòa xem, Kỳ Hòa cũng với tay lấy bản của anh, cả hai đồng thời cúi đầu đọc kỹ.Du Thiên Tinh, "..." Nụ cười của hắn có hơi gượng gạo, "Tôi không định xen vào chuyện đời sống sinh hoạt tình cảm của hai người, nhưng ít nhất cũng phải nói cho tôi biết rốt cuộc hai người đang làm cái gì chứ?"...Đời sống sinh hoạt tình cảm cái gì cơ.Kỳ Hòa thấy báo cáo không có vấn đề gì, thuận miệng trả lời, "Không có gì đâu, chỉ là bọn tôi đều thấy đối phương có bệnh thôi." Nói xong cậu nghiêng đầu, "Đúng không?"Cậu quay đầu thì thấy Diêm Xuyên Bách vẫn đang đọc bản báo cáo của mình.Cho đến khi ánh mắt anh lướt xuống dòng cuối cùng, thì mới "soạt" một tiếng gập bản báo cáo lại, "Đúng vậy, nhưng giờ xem ra chỉ là hiểu lầm rồi.""..."Du Thiên Tinh giật lấy cả hai bản báo cáo, cười ha ha, "Vậy sao, thế để tôi xem thử phần kiểm tra não của hai người có vấn đề gì không nha.".May là kết quả xét nghiệm không có gì khác thường cả, chuyện này cũng cứ thế gác sang một bên luôn.Mấy ngày sau cậu vẫn huấn luyện và làm nhiệm vụ như thường lệ. Cuộc sống bình yên trở lại, thậm chí đến cả tình tiết then chốt cũng không nhảy ra nữa.Bận rộn suốt một tuần, Kỳ Hòa cuối cùng cũng có thời gian rảnh.Cậu đặt một miếng bí đỏ lên thớt, xắt 'răng rắc'.Hôm nay cậu định bụng sẽ ăn ở nhà, bởi vì Mạnh Nghiên cứ cách vài hôm lại mang tới một ít rau củ quả, nên giờ bếp của cậu gần như có đủ hết mọi loại rau trong căn cứ luôn rồi.Kỳ Hòa khựng lại: Đủ mọi loại rau à.Thành phần trong thực vật rất đa dạng, các chất chuyển hóa và dưỡng chất cũng có thành phần trùng với nhau. Nếu có loại thực phẩm khác có thể kích hoạt trừng phạt thì phạm vi thử nghiệm sẽ được thu hẹp lại.Vậy giả sử cho Diêm Xuyên Bách ăn thử từng loại rau một...Cậu buông dao xuống, gửi tin nhắn cho người kia, "Tối nay qua nhà tôi ăn cơm đi."Diêm Xuyên Bách: [?][Có rất nhiều đồ ăn đang chờ anh đó.][?][6 rưỡi nha, nhớ tới á.]Tin nhắn gửi đi, bên kia không phản bác gì thì chắc là đã ngầm đồng ý rồi. Kỳ Hòa ước tính lượng thức ăn sẽ làm, để khỏi lãng phí cậu lại gửi tin nhắn cho cả danh bạ: [Tối nay tới nhà tôi ăn cơm nha.]Hệ thống không nhịn nổi nữa mà thốt lên: [Cuối cùng vì muốn mời một người, mà ngài mời luôn tất cả. Anh ấy là quan trọng nhất, là điều ngài ấp ủ tận đáy lòng không thể nói thành lời.]Kỳ Hòa ngẫm nghĩ rồi thừa nhận, "Nói vậy cũng chuẩn phết."Tin nhắn vừa gửi, mọi người lần lượt trả lời.Du Thiên Tinh và Quan Thượng Thuần hôm nay bận nghiên cứu nên không đến được; Ngư Giáng thì lúc nào cũng ăn ở nhà, việc ăn uống do Úc Kim phụ trách. Những người còn lại đều đồng ý.Thời gian hẹn ăn cơm là 6 giờ 30.Khoảng 5 giờ 40, có tiếng gõ cửa.Kỳ Hòa đứng dậy đi ra mở, thấy người đứng ngoài là Diêm Xuyên Bách thì cậu có hơi giật mình chút, "Anh tới sớm vậy?"Diêm Xuyên Bách không mặc quân phục, "Dù sao cũng đang rảnh không có gì làm."Kỳ Hòa nghiêng người cho anh vào nhà.Cửa đóng lại, cậu đi về phía bếp, "Mọi người chắc sẽ đến hơi trễ á, nên tôi vẫn chưa chuẩn bị xong."Tiếng bước chân sau lưng hình như hơi khựng lại, "Mọi người?""Ừ thì Mạnh Nghiên, Diệp Di, Chu Tử Thiên, Kỷ Diễm và Mặc Giai Ngôn nè, chắc chỉ chừng đó người thôi."Một tiếng "à" nhẹ như gió thổi khẽ buông xuống.Kỳ Hòa bước đến bồn rửa tay, vừa định mở nước thì Diêm Xuyên Bách đã dừng lại trước mặt cậu, anh đánh giá cậu một lượt rồi nói, "Cơ thể cậu hồi phục rồi à? Làm nổi từng đó món không?"Kỳ Hòa đón ánh mắt của anh, đáy mắt hơi nghi ngờ, "Ê hệ thống, ảnh đang chất vấn tao hay đang khiêu khích tao vậy?"Hệ thống hiện ra một đáp án khác, nhưng lại đè xuống, chỉ đáp: [... All.]Diêm Xuyên Bách đối diện ánh mắt cậu, "Hay là để tôi làm cho."Ý là, anh thì có thể làm nổi từng đấy món...Kỳ Hòa lùi lại hai bước, "Vậy anh làm đi."Dù sao mục đích cũng chỉ là để Diêm Xuyên Bách ăn thử các loại rau, ai nấu không quan trọng.Diêm Xuyên Bách ở lại trong bếp, còn Kỳ Hòa ra ghế sô pha nằm.Tiếng dao thái rau vang lên đều đặn từ đầu bên kia.Gần sáu giờ, bắt đầu có người đến gõ cửa. Kỳ Hòa đi ra mở, Mạnh Nghiên, Chu Tử Thiên, Diệp Di... Lần lượt bước vào.Khi thấy Diêm Xuyên Bách đang đứng bếp, ai nấy đều ngớ ra.Sau đó lại quay sang nhìn Kỳ Hòa trở lại ghế sô pha: ?Kỷ Diễm lần đầu đến đây, hết nhìn Kỳ Hòa rồi lại nhìn sang Diêm Xuyên Bách, "Cậu nhắn tin mời tụi tôi tới ăn cơm, kết quả là mời tới nhà thượng tá Diêm á?"Kỳ Hòa dịu giọng nói, "Đây là nhà tôi mà."Kỷ Diễm, "?"Tầm sáu rưỡi, một bàn đầy thức ăn đã được dọn xong.Mọi người ngồi quây quần quanh phòng khách.Sau khi Diêm Xuyên Bách ngồi xuống, Kỳ Hòa cũng ngồi ngay đối diện anh. Chu Tử Thiên kinh ngạc thốt lên, "Không ngờ đời này còn có thể ăn cơm do anh Diêm nấu —"Hắn nhìn qua Kỳ Hòa đầy cảm kích, "Tất cả là nhờ cậu ban tặng đấy!"Mặc Giai Ngôn cũng lập tức cắn một miếng, "Bất ngờ là còn ngon nữa chứ!""Các người có biết khen không thế?" Kỷ Diễm tặc lưỡi, quay sang Kỳ Hòa và Diêm Xuyên Bách làm mẫu, "Cơm nấu ngon lắm, hai người sinh ra là để nấu cơm đó.""..."Trước khi Diêm Xuyên Bách lật bàn, Kỳ Hòa đã vội chen lời vào, cậu nở nụ cười thân thiện mời mọi người, "Nào nào, ăn đi."Công bằng mà nói thì tay nghề nấu nướng của Diêm Xuyên Bách khá tốt.Chỉ có điều trong đầu Kỳ Hòa bây giờ chỉ toàn nghĩ đến chuyện test rau thôi, cậu nhìn chằm chằm Diêm Xuyên Bách không chớp mắt, dõi theo Diêm Xuyên Bách lần lượt ăn hết từng món. Cho đến khi ăn xong miếng cuối cùng mà vẫn không có tiếng chuông cảnh báo nào vang lên.Cậu đặt đũa xuống, cúi đầu đăm chiêu.Chừng ấy nguyên liệu, vậy mà lại không có thành phần nào trùng cả.Mạnh Nghiên từng nói, thành phần của loài hoa kia rất bình thường. Nếu trong những chất bình thường ấy không tìm ra thứ "đặc biệt" nào, thì rất có thể vấn đề không nằm ở chỗ thành phần. Vậy chỉ còn lại một khả năng duy nhất...Trong lòng như có tia sáng vụt qua, nhưng vẫn thiếu một chút gì đó để móc nối lại với nhau.Kỳ Hòa chống cằm: Chưa đủ, cậu cần thêm nhiều manh mối hơn."Cậu không ăn nữa à?"Một giọng nói bất ngờ vang lên từ đối diện.Dòng suy nghĩ của Kỳ Hòa bị gián đoạn, cậu vừa ngước lên đã bắt gặp tầm mắt của Diêm Xuyên Bách. Đối phương đang nhìn chằm chằm vào bát của cậu, từ đầu đến giờ hình như cậu chỉ ăn được vài đũa, "Bộ cậu chê cơm tôi nấu, nuốt không nổi hay sao?""À không phải đâu."Kỳ Hòa ngồi thẳng dậy, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh nhìn anh, "Tôi muốn làm gì đó với anh nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu hết."Cả bàn im phăng phắc, "..."Diêm Xuyên Bách nhìn cậu, đặt chén đũa xuống..Tác giả có lời muốn nói:Diêm Xuyên Bách: Inbox riêng đi. 🙂Ngư Giáng: Đáng lẽ bữa này tôi phải tới mới đúng 🥺🙏
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store