Hemp Rope
Phawin là con thứ trong một gia đình có gốc gác Trung Hoa. Đại gia đình anh sống trong một căn biệt thự rộng lớn cùng ông bà và những người thân khác. Ngay từ khi còn nhỏ anh đã phải chăm sóc cho đông đảo anh em họ hàng, bao gồm cả đứa em ruột kém anh vài tuổi. Thậm chí, ngay cả trách nhiệm chăm lo cho anh hai của mình cũng đặt lên vai Win. Điều này hình thành cho anh một đức tính tốt, đó là biết cách quan tâm những người xung quanh, nhưng cũng vì thế nhiều khi, anh chẳng còn thời gian cho chính bản thân mình.Có một đoạn, Win chẳng màng sở thích, dành hầu hết những gì mình có cho anh trai và đứa em nhỏ. Thành ra, bất cứ xu hướng nào cũng không thể ảnh hưởng lớn đến anh. Mãi cho tới những năm học phổ thông, Phawin bắt đầu suy nghĩ đến một thứ gì đó, có thể nuông chiều bản thân một chút. Và đó là...Một chiếc xe mô tô phân khối lớn!Đổi lấy những tháng ngày hết lòng giúp đỡ gia đình. Chỉ cần làm phép tính tổng từ khi anh còn là học sinh lớp bốn đến lúc đó là đủ để thuyết phục được mẹ.Chiếc xe mô tô là thứ đầu tiên Win cảm thấy đam mê thực sự. Anh còn không cho ai sờ đến nó, không ai được phép lái nó kể cả những người trong gia đình. Thế nhưng chưa dừng lại ở đó.Win bắt đầu tìm niềm vui ở nhiều thứ khác, trong đó có cả việc xăm mình, nhuộm tóc với những gam màu phá cách, khuyên lỗ tai nhiều không đếm xuể. Khi bước chân vào đại học, Win dời gia đình chuyển đến ký túc xá, bắt đầu tận hưởng cuộc sống tự do với đám bạn thân. Cứ nghĩ rằng Win lúc nào cũng tươi cười có nghĩa anh đang hạnh phúc, nhưng đâu đó trong sâu thẳm tâm hồn con người này, dường như vẫn tồn tại một hố sâu trống rỗng chưa tìm ra cách lấp đầy."Hia Win!!!"Âm thanh báo trước sự xuất hiện của đứa em nhỏ, tóc tai nó bù xù, trên tay ôm một đống sách vở, chắc chắn lại đòi Win giảng bài giúp nó như mọi ngày."Hễ có bài kiểm tra là thằng Tee lại muốn nhờ thằng Win kèm giúp." Wan, người anh cả của gia đình đẩy cặp kính mắt, ra vẻ hờn dỗi."Hia Wan có biết dạy Tee đâu, đừng có tị nạnh.""Au, thằng quỷ này...""Thôi nào, dừng tay!" Người anh còn lại trong nhà nâng tay ra hiệu đình chiến."Anh ngậm miệng biến đi chơi game giùm em. Rồi mai họp ban quản trị, tài liệu đã xem hết chưa?" Win quay sang nói với người anh lớn. Ngoại trừ việc giúp Mẹ điều hành nhánh kinh doanh Khách sạn và Nghỉ dưỡng thì toàn bộ thời gian rảnh rỗi, người này chỉ để cày game. Từ sau khi tốt nghiệp, Wan tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, cho tới giờ, chuỗi khách sạn và nghỉ dưỡng do anh phụ trách đã có thêm được ba chi nhánh mới và còn có xu hướng tăng trưởng vô cùng khả quan.Wan bĩu môi "Ôi, thằng này! Hôm nay là ngày nghỉ! Mày nhanh tốt nghiệp rồi ngồi giùm vị trí của tao đi, chán phát ớn."Trước khi bị thằng em nhỏ hơn nổi quạu vì câu nói đó, người anh to xác của gia đình lập tức đánh bài chuồn. Dám cá là anh lại trốn trong một xó xỉnh nào đó, làm ổ chơi game cho đỡ bị cằn nhằn."Mày nữa, nhóc Tee. Thằng nhóc này, tao đã bảo có thời gian thì đọc sách, rồi ôm một đống sách vở như thế thì làm sao mà nhớ hết được hả?" Win dời sự chú ý, nhăn mặt dạy dỗ đứa còn lại. Thắng bé làm bộ năn nỉ đáng thương khiến kẻ như Win mềm lòng. Rút cuộc, vẫn là Win như thường lệ, nhận lời dạy thằng bé học."Hia Win thật tốt!" Tee nháy mắt nịnh nọt anh trai nhưng đáp lại, Win lấy bút gõ đầu nó."Tao chỉ tốt với người nhà." Win luồn tay vuốt ngược mái tóc vàng óng đang lòa xòa che khuất tầm mắt, tránh việc độ dài chúng cọ vào gáy, anh buộc túm gọn gàng phía sau đầu."Hứ, em muốn biết ngoài người nhà và họ hàng mình ra, còn ai Hia sẽ đối xử tốt nữa?"Win ném cho thằng bé một cái nguýt, khóe miệng rất kín đáo tự động kéo cao, thoảng qua một ý cười khó thấy. Anh túm đứa em nhỏ cù cho nó rùng mình, sởn da gà da vịt mới buông tha."Đương nhiên tao là người tốt rồi, nhưng chỉ tốt với người nào gọi tao là Hia thôi nha."Dường như Win đã tìm được một người có thể lấp đầy sự trống rỗng trong tâm hồn anh, một người có thể làm cuộc sống bộn bề của anh trở nên ý nghĩa.*****Khu vực cổ động quanh bể bơi lúc này tập trung đông đảo các thành viên câu lạc bộ. Vị chủ tịch của họ tập hợp mọi người để trao đổi về một vài hoạt động sắp diễn ra. Thành viên năm nhất và năm hai chiếm phần đông, tụ tập một chỗ tám chuyện, cười đùa vui vẻ.Phawin lật qua lật lại tập tài liệu trên tay, thống nhất với huấn luyện viên cùng Dean về thời gian và giờ giấc. Anh quay đầu về phía đám nhỏ láo nha láo nháo, phất tay nhắc trật tự. Dean Ratthanon, chủ tịch của câu lạc bộ bơi đứng trước mặt mọi người, đôi mắt màu ghi xanh tuyệt đẹp nghiêm nghị quét qua một lượt, tỏ rõ ý muốn mọi người yên lặng rồi bắt đầu trình bày."Mọi người biết đấy, vài tuần nữa chúng ta sẽ tổ chức ngày Hội trường Open House, câu lạc bộ của chúng ta đã được phép... ờm..."Nét mặt Dean đanh lại, như thể mấy từ ngữ về hoạt động này thật khó để anh nói thành lời."... Ừm... Những chàng trai hồ bơi!""Húuuuu!!!"Đám đàn em năm nhất đồng loạt vỗ tay bồm bộp, reo hò ầm ĩ. Thái độ khoái chí thể hiện sự ủng hộ cho hoạt động này càng khiến cho sắc mặt của vị chủ tịch câu lạc bộ trở nên khó coi."Ờ, cứ cười đi mấy nhóc." Win châm chọc cùng với nụ cười nham hiểm tiếp lời."Sau khi được huấn luyện viên tư vấn, bọn anh quyết định, yêu cầu tất cả zai tân*, đều phải tham gia.""Heyyyyy!!!!""Đúng là chơi ác nha!!!!"Tiếng cười đùa nhanh chóng được thay bằng một tràng hú hét, tuy chẳng mấy chốc đã bị dập tắt dưới cái nhìn phát ra tia lửa của Dean.Anh thở dài, tiếp tục nói."Công việc lần này chia làm hai phần, mười hai thành viên năm nhất chia ra làm hai nhóm, mỗi nhóm sáu đứa. Năm hai sẽ phụ trách sắp xếp quầy thông tin, chuẩn bị dụng cụ cần thiết. Năm ba giám sát công việc, xử lý những vấn đề phát sinh khi diễn ra sự kiện, bao gồm cả nhiệm vụ cứu nạn khẩn cấp. Về phần chi phí, mọi người tới gặp đội phó để tạm ứng.""Năm nhất coi như vừa đồng ý hết rồi, cứ theo đó lên danh sách chứ?" Nói đoạn Win cầm một tờ giấy, đưa cho đàn em chuyền tay nhau ghi danh. Ánh mắt đảo qua đám nhỏ một vòng rồi dừng lại trên gương mặt quen thuộc.Team đang trêu đùa mấy thằng bạn bên cạnh, nghịch ngợm lung tung và không hề để ý lời người khác nói."Team, mày viết tên xong rồi thì mang lên đây cho anh."Chủ nhân của cái tên vừa được gọi giật mình, cong môi chửi thầm, cái số gì nằm không trúng đạn."Vầng!""Việc thứ hai anh muốn thông báo là vòng đua giữa các câu lạc bộ Bơi lội của trường Đại học sẽ diễn ra sau bốn tháng nữa. Chúng ta phải tìm ra những ứng cử viên tài năng để cạnh tranh với trường Đại Học K."Dean tiếp tục lật dở đống giấy tờ."Trong hai tuần tới, sẽ có một cuộc đua vòng loại để tuyển chọn, tất cả mọi người trong câu lạc bộ từ năm nhất tới năm tư đều có thể tham gia. Đây là cơ hội cho tất cả mọi người, hi vọng năm nay tất cả thành viên mới đều được chọn đi dự thi."Lại một đợt huyên náo vang lên, lần này còn lớn hơn lần trước. Bởi vì đối với những thành viên năm nhất đây coi như vòng đua chính thức đầu tiên của họ. Một vài người háo hức chờ đợi, một số coi như trải nghiệm vui vẻ của bản thân còn một số khác lại mang theo nỗi lo lắng mơ hồ.Team lặng lẽ cúi đầu nhìn mu bàn chân, nụ cười tươi rói khi nãy đã tắt ngấm, trái tim cậu trùng xuống, như thể đã chìm sâu dưới tận đáy hồ.*****"Nhanh nào, xuống bể bơi đi.""Nhưng không có người lớn. Đừng xuống!""Không sao, nước nông lắm, tụi mình tự bơi.""Uhmm... được.""Đua đi!""Team bơi nhanh lắm đó.""Không nhanh lắm đâu.""..." [sặc nước]"Khụ... khụ... khụ...""Ba ơi... Mẹ ơi...""Anh bị sặc nước.... Làm ơn... Cứu... với!!!"
*****Nước lạnh ngắt cắt da cắt thịt, xộc thẳng vào mắt, mũi, khoang miệng... cơ thể không có sức phản kháng, như bị một bàn tay vô hình kéo xuống.Không thở được!Đau quá!Cứu với!!!"Khụ... khụ..."Mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân, từ cơn ác mộng Team hoảng hốt mở choàng mắt, bừng tỉnh. Hai cánh tay cậu còn túm chặt ngực áo sơ mi nhúm nhó đến tội nghiệp. Căn phòng ngủ bây giờ, bao phủ một màn đen tĩnh mịch. Team thở ra nặng nhọc, nhặt chiếc điện thoại nhìn con số hiện trên màn hình điện tử. Mới hai giờ sáng."Phát điên mất!"Team tự mắng bản thân. Sau khi từ trường về, cậu chẳng tắm giặt gì cứ thể lăn ra giường ngủ. Tình trạng cơ thể không được tốt khiến cho một đoạn ký ức đau buồn trong quá khứ mà cậu không bao giờ muốn nhớ lại quay trở về. Thói đời là vậy, khi càng cố quên đi thứ gì đó thì nó lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.[Tí tách.][Tí tách.]Âm thanh nhỏ giọt từ chiếc vòi nước vặn chưa hoàn chỉnh ở bồn rửa mặt dội vào không gian im lìm của căn phòng nhỏ.Nước ở đáy bể, không biết lạnh đến mức nào đây?Cứ hai giờ sáng, khi tất cả mọi người còn đang say giấc, khu ký túc xá sinh viên còn tối đen, chỉ có một căn phòng duy nhất, sáng đèn cho tới lúc bình minh.*****"Parmmmmm, đóiiiii, hôm nay có món gì?"Cậu sinh viên năm nhất của câu lạc bộ bơi, người không ai có thể đánh bại về thành tích ăn uống, chân bước miệng gào. Cậu bày ra bộ mặt quyến rũ khi đến chiếc bàn đá của khoa, chắp tay chào hai người bạn thân đang chờ sẵn ở đó rồi nhìn Parm bằng đôi mắt lấp lánh."Cơm chiên nước mắm." Nhà cung cấp thực phẩm lưu động trả lời như được lập trình sẵn.Parm lấy ra một chiếc hộp để đồ tiện dụng cỡ lớn đưa ra cho bạn rồi vắt chân ngồi bên nhìn cậu ta thưởng thức bữa ăn một cách ngon lành."Team có tâm hồn ăn uống thật đấy!"Cậu ta đá lông nheo, lắc đầu nói "Cái này là vì chiều nay mình còn cần nhiều năng lượng cho buổi tập bơi."Manow ngồi bên cạnh nghe hai cậu bạn nói chuyện liền thò tay mở khóa ba lô của Team. Hai gói snack khoai tây chiên màu vàng nhét ở trong đó, chẳng trách cái ba lô phồng lên to tướng. Cô nàng lập tức than thở."Đừng nói với mình hai gói này là bữa tối của cậu."Team lắc đầu phủ nhận."Thứ đó làm sao lấp đầy dạ dày của mình được? Đồ ăn vặt cho bữa phụ thôi, bữa chiều mình sẽ mua bánh mì."Manow quay sang nhìn người còn lại, gương mặt cậu rầu rĩ chán nản. Parm đang bắt đầu nghĩ đến việc, có nên làm cả đồ ăn tối cho thằng bạn quỷ đói này luôn không.Cô lật qua lật lại túi snach trong tay, thích thú phát hiện ra một điều "Mình thấy là Team chỉ ăn vị này thôi. Cậu không thử cái vị khác hả? Chẳng hạn như vị cay, vị thịt nướng gì gì đó?"Team đặt hộp cơm trên tay xuống bàn, giật lấy túi khoai tây, bóc bỏ bao ngoài rồi bắt đầu giải thích cho bạn về sự hấp dẫn của vị này đối với cậu ta như thế nào."Cậu và Parm không hiểu gì cả. Vị truyền thống này tuyệt nhất. Hương vị tự nhiên của nguyên liệu sẽ khiến cậu cảm nhận được cả vị ngọt và vị mặn của miếng khoai tây ngay khi chạm vào lưỡi.""..."Manow chịu thua, quay sang cắm mặt vào điện thoại, Parm ném cho Team ánh mắt nhàm chán. Cậu vẫy Team dừng việc ăn vặt, lôi ra thêm một chiếc hộp nho nhỏ, lấy ra một món đồ tráng miệng làm từ chuối đẩy đến trước mặt."Cưng cậu nhấttttt!!!"Team nhào tới ôm lấy Parm. Thêm một hộp đồ ăn khác được nhét vào tay cậu, chẳng cần mở nắp, Team cũng biết trong đó có gì. Dù thế anh chàng vẫn giả bộ không hiểu, hàng lông mày nhếch lên."Team...""Sao?!?" Team vẫn nhai đồ ăn trong miệng, đáp cụt lủn."Team đồ đần!" Parm nhét lại hộp đồ ăn vào tay cậu ta lần nữa."Ha ha, rồi rồi. Mình sẽ chuyển nó cho vị chủ tịch đáng kính của câu lạc bộ.""Không phải! Là cho tất cả thành viên của đội mà." – Parm đỏ mặt biện minh – "Có phải cho mỗi mình anh Dean đâu, cho tất cả mọi người."Team phá lên cười. Thật vui khi trêu chọc Parm đến nóng ran mặt mũi.Parm ơi là Parm, trước khi cậu và anh Dean kịp là gì gì đó của nhau, liệu cậu đã chết trước vì xấu hổ rồi không anh bạn?*****Mặt trời khuất dần sau những đám mây, để lại trên nền trời một khoảng không vàng ối. Các thành viên của câu lạc bộ bơi lội chưa ai dời khỏi nhà thể chất, tất cả vẫn đang luyện tập cho kỳ tuyển chọn sắp diễn ra. Bể bơi kích thước tiêu chuẩn dành cho các đội bơi của trường Đại học đã trang bị hệ thống đèn chiếu sáng công xuất lớn, bao gồm cả những làn bơi. Thành viên câu lạc bộ liên tục đi qua đi lại, âm thanh của tiếng quẫy nước cùng với tiếng còi của huấn luyện viên vang vọng khắp hồ bơi.Hôm nay đội trưởng của câu lạc bộ về trước, nên đội phó tạm gác việc tập luyện để giúp huấn luyện viên giám sát và ghi lại thành tích của mọi người. Phawin ghi chép thời gian sau khi mỗi người hoàn thành chặng bơi một ngàn mét. Thành tích của cả đội không chênh lệch đáng kể, chưa có ai vượt trội để lọt vào mắt anh. Lượt tiếp theo của một thành viên năm nhất khác, khi cánh tay của đứa đàn em cưng chạm vào thành bể, thành tích của nó khiến cặp lông mày của Win sắp dính vào nhau."Thằng bé vượt lên nhiều đó."Huấn luyện viên nhìn thời gian hiển thị trên chiếc đồng hồ bấm giờ Win đang cầm trên tay đưa lời nhận xét."Dạ, nhưng lẽ thường nó phải nhanh hơn thế này."Win lật lại những ghi chép trước đây về thành tích của cậu. Nhìn chung, tốc độ của Team khá tốt, anh vẫn không hiểu vì sao dạo gần đây nó lại trở nên bất thường.Win chăm chú quan sát cậu nhóc đang nhấc người nhảy ra khỏi bể. Team vớ lấy khăn tắm lau mặt rồi thẳng tay ném lên một góc rào chắn, biểu hiện vô cùng chán nản. Khóe môi luôn kéo cao biểu hiện ý cười nay lại đang bặm chặt. Cậu sốc lại tinh thần, lao xuống làn nước một lần nữa. Cứ như thế lặp đi lặp lại nhưng thành tích vẫn chẳng cải thiện gì hơn.[Rầm!!!]Cánh cửa tủ đồ bị ai đó kéo ra một cách thô bạo. Giờ đã khá muộn, các thành viên của câu lạc bộ đã về gần hết, thành viên duy nhất mang tâm trạng tồi tệ nán lại. Cậu ta vò mạnh chiếc khăn tắm trên đầu, lau khô nước trên người sau khi tắm."Đập vỡ cửa tủ đền hai ngàn bạt nha."Team mới khoác được phân nửa chiếc áo sơ mi lên người liền dừng động tác, không cần quay đầu lại cũng biết người vừa nói là ai."Xin lỗi... ạ!"Giọng nói rụt rè và thái độ lịch sự khiến Phawin khó lòng thích ứng. Anh tiến đến bên đàn em, nắn cằm xoay đầu thằng nhóc nhìn thẳng mặt mình, hỏi."Có chuyện gì với mày vậy?""Chắng gì cả, Hia buông ra."Team bực dọc cao giọng, cố giãy khỏi bàn tay mạnh mẽ của đối phương nhưng không được. Win vẫn đang nhìn cậu chằm chằm khiến Team bồn chồn đến phát run, rồi từ trạng thái kinh ngạc chuyển sang không thốt nên lời.Gã khốn kiếp!!! Sao chưa mặc cái đếch gì vào thế!!!Chưa dừng lại ở đó, khuôn mặt gã đàn anh tiến đến càng lúc càng gần, khiến Team theo phản xạ giật lùi ra phía sau, kéo cả hai sát về phía tủ đồ đang mở."Này!!!"Có nên táng ba lô vào đầu gã rồi bỏ chạy không???"Mắt mày thâm quầng." Ngón tay thon dài của Win chạm vào hốc mắt Team, nơi mảng da tối màu còn sẫm hơn lần trước.Team dừng bước, đưa tay dụi dụi mắt, ý trí rất may đã thức tỉnh kịp thời. Cậu nói cho đàn anh, nguyên nhân là do đêm qua gặp ác mộng và tỉnh giấc cho đến sáng."Đêm qua mày ngủ mấy tiếng!""Khoảng... bốn."Win gõ nhẹ lên cái đầu nấm trước mặt mình, anh không thể bỏ qua dễ dàng như vậy."Để hỏi lại, mấy giờ mày đi ngủ?"Người nghe thấy thế rũ mắt nhìn xuống sàn. Cảm giác nhộn nhạo trong lòng sắp leo tới đỉnh, chỉ muốn tìm một góc khuất nào đó yên tĩnh ngả lưng."Mười giờ...""Mày nói là mười giờ tối? Sao vừa nãy mày kêu ngủ có bốn tiếng. Đừng nói với anh là mày tỉnh giấc lúc hai giờ sáng rồi không ngủ được nữa? Mày bị ngu à?"Team cứng họng. Bộ não đàn anh có tốc độ nhảy số quá nhanh khiến cậu nhất thời không theo kịp. Nhất là khi anh ta càng nói Team càng chẳng thể cãi lại câu nào. Khác với thái độ chống đối mọi ngày, lần này Team chỉ im lặng cúi đầu chấp nhận.Win thu tay khỏi gương mặt cậu nhóc, để cậu buông người đánh phịch xuống chiếc ghế dài."Nhanh mặc đồ vào đi. Đêm nay mày ngủ phòng anh.""Sao?!?""Không sao giăng, không từ chối. Tự mặc đồ hay cần anh mày mặc giúp?"Win làm giả động tác như muốn lột khăn tắm khiến cậu nhóc lập tức lách sang hướng khác."Không đời nào. Hia, anh tính bày trò gì?!?"Dù tâm trạng rối thành một nùi và không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Team vẫn lật đật thay quần áo rồi theo đối phương về phòng.*****Ký túc xá, phòng 1019 bình thường chỉ có một mình chủ nhân của nó ra vào, hôm nay đón thêm một vị khách lạ mặt. Team lặng lẽ nhìn quanh căn phòng, chưa biết đặt mông xuống ngồi ở đâu. Cậu chỉ kịp ghé qua phòng mình thay bộ đồ ngủ, rồi lập tức bị lôi lôi kéo kéo leo cầu thang bộ lên tầng thứ mười. Thành thật mà nói, cậu vẫn sốc khi biết phòng gã đàn anh ở ngay phía trên đầu mình.Phòng gã đàn anh thối chẳng có nhiều đồ đạc. Trên bàn, sách đang đọc được sắp xếp theo từng mục. Trên giá toàn tư liệu về mô tô và các dòng xe hơi, xen kẽ với mấy quyển tạp chí nước ngoài.Con mẹ nó, gã này giỏi như vậy không phải nhờ may mắn, mà bởi vì gã thực sự rất thông minh."Đồ ngốc kia, ngây ra đó làm gì, còn không mau đi ngủ đi?"Chủ nhân căn phòng đã hoàn thành việc vệ sinh cá nhân và thay xong cho mình bộ đồ ngủ. Cả hai đều đã tắm ở câu lạc bộ nên không tốn thời gian cho việc tắm rửa thêm một lần nữa."Mới mười một giờ đêm.""TEAM..." Win gằn giọng đe doạ.Team vội vàng leo lên chiếc giường cỡ lớn, ôm chăn, nhắm mắt như sợ đối phương đổi ý vồ lấy mình ăn thịt gặm xương.Win lắc đầu.Anh tắt đèn rồi đặt mình xuống một bên giường, cạnh đứa nhóc đang khúm núm ở nửa góc giường còn lại."Nhích lại gần đây, sợ cái gì? Chẳng phải chúng ta đã từng gần gũi hơn thế này nhiều à?"Dưới chăn, Team co chân sút vào ống chân đàn anh kèm theo một cú lườm đe doạ. Cái cách ăn nói lưu manh của gã nhắc Team phải nên cảnh giác."Ngủ đi! Anh sẽ không làm gì hết."Lần này, người đàn ông trẻ chủ động lùi một bước. Nếu cứ dồn cậu nhóc, nó sẽ càng khó mở lòng, sẽ càng trở nên khép kín. Hoặc nếu thằng nhóc này cảm thấy bị đe doạ, nó sẽ giương vuốt tấn công anh.Gần nửa tiếng đồng hồ trôi đi, lời qua tiếng lại không còn, thay vào đó là âm thanh rù rì của máy điều hoà không khí. Trên chiếc giường không có mùi quen thuộc, cùng hơi lạnh bao trùm, Team cuộn người thành hình con tôm, vùi vào đệm chăn mềm mại. Sự mệt mỏi sau cả một buổi chiều tập như bán mạng khiến cậu dễ dàng chìm sâu vào giấc ngủ.Trong trạng thái mơ màng nửa mê nửa tỉnh, hình ảnh mặt nước hồ bơi xanh biếc, sóng nước dập dờn phán chiếu những vệt sáng lấp lánh.Nước thực sự rất lạnh!Team bất an lật trái lật phải rồi nằm im trở lại, cậu không cựa quậy nổi một cảm giác ấm áp bao bọc cơ thể mình. Một cái ôm dịu dàng xua tan buốt giá của làn nước. Một giọng nói thì thầm mà cậu chẳng thể nghe ra đó là từ gì, văng vẳng bên tai.Team lại chìm vào giấc ngủ với một nụ cười rất khẽ nở nhẹ trên môi.Nước lạnh ngắt như cắt vào da thịt, hôm nay bỗng trở nên dịu dàng, ấm áp...
*****Nước lạnh ngắt cắt da cắt thịt, xộc thẳng vào mắt, mũi, khoang miệng... cơ thể không có sức phản kháng, như bị một bàn tay vô hình kéo xuống.Không thở được!Đau quá!Cứu với!!!"Khụ... khụ..."Mồ hôi lạnh thấm ướt toàn thân, từ cơn ác mộng Team hoảng hốt mở choàng mắt, bừng tỉnh. Hai cánh tay cậu còn túm chặt ngực áo sơ mi nhúm nhó đến tội nghiệp. Căn phòng ngủ bây giờ, bao phủ một màn đen tĩnh mịch. Team thở ra nặng nhọc, nhặt chiếc điện thoại nhìn con số hiện trên màn hình điện tử. Mới hai giờ sáng."Phát điên mất!"Team tự mắng bản thân. Sau khi từ trường về, cậu chẳng tắm giặt gì cứ thể lăn ra giường ngủ. Tình trạng cơ thể không được tốt khiến cho một đoạn ký ức đau buồn trong quá khứ mà cậu không bao giờ muốn nhớ lại quay trở về. Thói đời là vậy, khi càng cố quên đi thứ gì đó thì nó lại trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.[Tí tách.][Tí tách.]Âm thanh nhỏ giọt từ chiếc vòi nước vặn chưa hoàn chỉnh ở bồn rửa mặt dội vào không gian im lìm của căn phòng nhỏ.Nước ở đáy bể, không biết lạnh đến mức nào đây?Cứ hai giờ sáng, khi tất cả mọi người còn đang say giấc, khu ký túc xá sinh viên còn tối đen, chỉ có một căn phòng duy nhất, sáng đèn cho tới lúc bình minh.*****"Parmmmmm, đóiiiii, hôm nay có món gì?"Cậu sinh viên năm nhất của câu lạc bộ bơi, người không ai có thể đánh bại về thành tích ăn uống, chân bước miệng gào. Cậu bày ra bộ mặt quyến rũ khi đến chiếc bàn đá của khoa, chắp tay chào hai người bạn thân đang chờ sẵn ở đó rồi nhìn Parm bằng đôi mắt lấp lánh."Cơm chiên nước mắm." Nhà cung cấp thực phẩm lưu động trả lời như được lập trình sẵn.Parm lấy ra một chiếc hộp để đồ tiện dụng cỡ lớn đưa ra cho bạn rồi vắt chân ngồi bên nhìn cậu ta thưởng thức bữa ăn một cách ngon lành."Team có tâm hồn ăn uống thật đấy!"Cậu ta đá lông nheo, lắc đầu nói "Cái này là vì chiều nay mình còn cần nhiều năng lượng cho buổi tập bơi."Manow ngồi bên cạnh nghe hai cậu bạn nói chuyện liền thò tay mở khóa ba lô của Team. Hai gói snack khoai tây chiên màu vàng nhét ở trong đó, chẳng trách cái ba lô phồng lên to tướng. Cô nàng lập tức than thở."Đừng nói với mình hai gói này là bữa tối của cậu."Team lắc đầu phủ nhận."Thứ đó làm sao lấp đầy dạ dày của mình được? Đồ ăn vặt cho bữa phụ thôi, bữa chiều mình sẽ mua bánh mì."Manow quay sang nhìn người còn lại, gương mặt cậu rầu rĩ chán nản. Parm đang bắt đầu nghĩ đến việc, có nên làm cả đồ ăn tối cho thằng bạn quỷ đói này luôn không.Cô lật qua lật lại túi snach trong tay, thích thú phát hiện ra một điều "Mình thấy là Team chỉ ăn vị này thôi. Cậu không thử cái vị khác hả? Chẳng hạn như vị cay, vị thịt nướng gì gì đó?"Team đặt hộp cơm trên tay xuống bàn, giật lấy túi khoai tây, bóc bỏ bao ngoài rồi bắt đầu giải thích cho bạn về sự hấp dẫn của vị này đối với cậu ta như thế nào."Cậu và Parm không hiểu gì cả. Vị truyền thống này tuyệt nhất. Hương vị tự nhiên của nguyên liệu sẽ khiến cậu cảm nhận được cả vị ngọt và vị mặn của miếng khoai tây ngay khi chạm vào lưỡi.""..."Manow chịu thua, quay sang cắm mặt vào điện thoại, Parm ném cho Team ánh mắt nhàm chán. Cậu vẫy Team dừng việc ăn vặt, lôi ra thêm một chiếc hộp nho nhỏ, lấy ra một món đồ tráng miệng làm từ chuối đẩy đến trước mặt."Cưng cậu nhấttttt!!!"Team nhào tới ôm lấy Parm. Thêm một hộp đồ ăn khác được nhét vào tay cậu, chẳng cần mở nắp, Team cũng biết trong đó có gì. Dù thế anh chàng vẫn giả bộ không hiểu, hàng lông mày nhếch lên."Team...""Sao?!?" Team vẫn nhai đồ ăn trong miệng, đáp cụt lủn."Team đồ đần!" Parm nhét lại hộp đồ ăn vào tay cậu ta lần nữa."Ha ha, rồi rồi. Mình sẽ chuyển nó cho vị chủ tịch đáng kính của câu lạc bộ.""Không phải! Là cho tất cả thành viên của đội mà." – Parm đỏ mặt biện minh – "Có phải cho mỗi mình anh Dean đâu, cho tất cả mọi người."Team phá lên cười. Thật vui khi trêu chọc Parm đến nóng ran mặt mũi.Parm ơi là Parm, trước khi cậu và anh Dean kịp là gì gì đó của nhau, liệu cậu đã chết trước vì xấu hổ rồi không anh bạn?*****Mặt trời khuất dần sau những đám mây, để lại trên nền trời một khoảng không vàng ối. Các thành viên của câu lạc bộ bơi lội chưa ai dời khỏi nhà thể chất, tất cả vẫn đang luyện tập cho kỳ tuyển chọn sắp diễn ra. Bể bơi kích thước tiêu chuẩn dành cho các đội bơi của trường Đại học đã trang bị hệ thống đèn chiếu sáng công xuất lớn, bao gồm cả những làn bơi. Thành viên câu lạc bộ liên tục đi qua đi lại, âm thanh của tiếng quẫy nước cùng với tiếng còi của huấn luyện viên vang vọng khắp hồ bơi.Hôm nay đội trưởng của câu lạc bộ về trước, nên đội phó tạm gác việc tập luyện để giúp huấn luyện viên giám sát và ghi lại thành tích của mọi người. Phawin ghi chép thời gian sau khi mỗi người hoàn thành chặng bơi một ngàn mét. Thành tích của cả đội không chênh lệch đáng kể, chưa có ai vượt trội để lọt vào mắt anh. Lượt tiếp theo của một thành viên năm nhất khác, khi cánh tay của đứa đàn em cưng chạm vào thành bể, thành tích của nó khiến cặp lông mày của Win sắp dính vào nhau."Thằng bé vượt lên nhiều đó."Huấn luyện viên nhìn thời gian hiển thị trên chiếc đồng hồ bấm giờ Win đang cầm trên tay đưa lời nhận xét."Dạ, nhưng lẽ thường nó phải nhanh hơn thế này."Win lật lại những ghi chép trước đây về thành tích của cậu. Nhìn chung, tốc độ của Team khá tốt, anh vẫn không hiểu vì sao dạo gần đây nó lại trở nên bất thường.Win chăm chú quan sát cậu nhóc đang nhấc người nhảy ra khỏi bể. Team vớ lấy khăn tắm lau mặt rồi thẳng tay ném lên một góc rào chắn, biểu hiện vô cùng chán nản. Khóe môi luôn kéo cao biểu hiện ý cười nay lại đang bặm chặt. Cậu sốc lại tinh thần, lao xuống làn nước một lần nữa. Cứ như thế lặp đi lặp lại nhưng thành tích vẫn chẳng cải thiện gì hơn.[Rầm!!!]Cánh cửa tủ đồ bị ai đó kéo ra một cách thô bạo. Giờ đã khá muộn, các thành viên của câu lạc bộ đã về gần hết, thành viên duy nhất mang tâm trạng tồi tệ nán lại. Cậu ta vò mạnh chiếc khăn tắm trên đầu, lau khô nước trên người sau khi tắm."Đập vỡ cửa tủ đền hai ngàn bạt nha."Team mới khoác được phân nửa chiếc áo sơ mi lên người liền dừng động tác, không cần quay đầu lại cũng biết người vừa nói là ai."Xin lỗi... ạ!"Giọng nói rụt rè và thái độ lịch sự khiến Phawin khó lòng thích ứng. Anh tiến đến bên đàn em, nắn cằm xoay đầu thằng nhóc nhìn thẳng mặt mình, hỏi."Có chuyện gì với mày vậy?""Chắng gì cả, Hia buông ra."Team bực dọc cao giọng, cố giãy khỏi bàn tay mạnh mẽ của đối phương nhưng không được. Win vẫn đang nhìn cậu chằm chằm khiến Team bồn chồn đến phát run, rồi từ trạng thái kinh ngạc chuyển sang không thốt nên lời.Gã khốn kiếp!!! Sao chưa mặc cái đếch gì vào thế!!!Chưa dừng lại ở đó, khuôn mặt gã đàn anh tiến đến càng lúc càng gần, khiến Team theo phản xạ giật lùi ra phía sau, kéo cả hai sát về phía tủ đồ đang mở."Này!!!"Có nên táng ba lô vào đầu gã rồi bỏ chạy không???"Mắt mày thâm quầng." Ngón tay thon dài của Win chạm vào hốc mắt Team, nơi mảng da tối màu còn sẫm hơn lần trước.Team dừng bước, đưa tay dụi dụi mắt, ý trí rất may đã thức tỉnh kịp thời. Cậu nói cho đàn anh, nguyên nhân là do đêm qua gặp ác mộng và tỉnh giấc cho đến sáng."Đêm qua mày ngủ mấy tiếng!""Khoảng... bốn."Win gõ nhẹ lên cái đầu nấm trước mặt mình, anh không thể bỏ qua dễ dàng như vậy."Để hỏi lại, mấy giờ mày đi ngủ?"Người nghe thấy thế rũ mắt nhìn xuống sàn. Cảm giác nhộn nhạo trong lòng sắp leo tới đỉnh, chỉ muốn tìm một góc khuất nào đó yên tĩnh ngả lưng."Mười giờ...""Mày nói là mười giờ tối? Sao vừa nãy mày kêu ngủ có bốn tiếng. Đừng nói với anh là mày tỉnh giấc lúc hai giờ sáng rồi không ngủ được nữa? Mày bị ngu à?"Team cứng họng. Bộ não đàn anh có tốc độ nhảy số quá nhanh khiến cậu nhất thời không theo kịp. Nhất là khi anh ta càng nói Team càng chẳng thể cãi lại câu nào. Khác với thái độ chống đối mọi ngày, lần này Team chỉ im lặng cúi đầu chấp nhận.Win thu tay khỏi gương mặt cậu nhóc, để cậu buông người đánh phịch xuống chiếc ghế dài."Nhanh mặc đồ vào đi. Đêm nay mày ngủ phòng anh.""Sao?!?""Không sao giăng, không từ chối. Tự mặc đồ hay cần anh mày mặc giúp?"Win làm giả động tác như muốn lột khăn tắm khiến cậu nhóc lập tức lách sang hướng khác."Không đời nào. Hia, anh tính bày trò gì?!?"Dù tâm trạng rối thành một nùi và không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Team vẫn lật đật thay quần áo rồi theo đối phương về phòng.*****Ký túc xá, phòng 1019 bình thường chỉ có một mình chủ nhân của nó ra vào, hôm nay đón thêm một vị khách lạ mặt. Team lặng lẽ nhìn quanh căn phòng, chưa biết đặt mông xuống ngồi ở đâu. Cậu chỉ kịp ghé qua phòng mình thay bộ đồ ngủ, rồi lập tức bị lôi lôi kéo kéo leo cầu thang bộ lên tầng thứ mười. Thành thật mà nói, cậu vẫn sốc khi biết phòng gã đàn anh ở ngay phía trên đầu mình.Phòng gã đàn anh thối chẳng có nhiều đồ đạc. Trên bàn, sách đang đọc được sắp xếp theo từng mục. Trên giá toàn tư liệu về mô tô và các dòng xe hơi, xen kẽ với mấy quyển tạp chí nước ngoài.Con mẹ nó, gã này giỏi như vậy không phải nhờ may mắn, mà bởi vì gã thực sự rất thông minh."Đồ ngốc kia, ngây ra đó làm gì, còn không mau đi ngủ đi?"Chủ nhân căn phòng đã hoàn thành việc vệ sinh cá nhân và thay xong cho mình bộ đồ ngủ. Cả hai đều đã tắm ở câu lạc bộ nên không tốn thời gian cho việc tắm rửa thêm một lần nữa."Mới mười một giờ đêm.""TEAM..." Win gằn giọng đe doạ.Team vội vàng leo lên chiếc giường cỡ lớn, ôm chăn, nhắm mắt như sợ đối phương đổi ý vồ lấy mình ăn thịt gặm xương.Win lắc đầu.Anh tắt đèn rồi đặt mình xuống một bên giường, cạnh đứa nhóc đang khúm núm ở nửa góc giường còn lại."Nhích lại gần đây, sợ cái gì? Chẳng phải chúng ta đã từng gần gũi hơn thế này nhiều à?"Dưới chăn, Team co chân sút vào ống chân đàn anh kèm theo một cú lườm đe doạ. Cái cách ăn nói lưu manh của gã nhắc Team phải nên cảnh giác."Ngủ đi! Anh sẽ không làm gì hết."Lần này, người đàn ông trẻ chủ động lùi một bước. Nếu cứ dồn cậu nhóc, nó sẽ càng khó mở lòng, sẽ càng trở nên khép kín. Hoặc nếu thằng nhóc này cảm thấy bị đe doạ, nó sẽ giương vuốt tấn công anh.Gần nửa tiếng đồng hồ trôi đi, lời qua tiếng lại không còn, thay vào đó là âm thanh rù rì của máy điều hoà không khí. Trên chiếc giường không có mùi quen thuộc, cùng hơi lạnh bao trùm, Team cuộn người thành hình con tôm, vùi vào đệm chăn mềm mại. Sự mệt mỏi sau cả một buổi chiều tập như bán mạng khiến cậu dễ dàng chìm sâu vào giấc ngủ.Trong trạng thái mơ màng nửa mê nửa tỉnh, hình ảnh mặt nước hồ bơi xanh biếc, sóng nước dập dờn phán chiếu những vệt sáng lấp lánh.Nước thực sự rất lạnh!Team bất an lật trái lật phải rồi nằm im trở lại, cậu không cựa quậy nổi một cảm giác ấm áp bao bọc cơ thể mình. Một cái ôm dịu dàng xua tan buốt giá của làn nước. Một giọng nói thì thầm mà cậu chẳng thể nghe ra đó là từ gì, văng vẳng bên tai.Team lại chìm vào giấc ngủ với một nụ cười rất khẽ nở nhẹ trên môi.Nước lạnh ngắt như cắt vào da thịt, hôm nay bỗng trở nên dịu dàng, ấm áp...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Store